Chương 20: NN LÀ NAM VÀ NHI
Thu Trâm (Xu)
20/04/2016
Màn đêm dần buông xuống. Mọi vật chìm vào giấc ngủ. Trong phòng bệnh
152, chàng trai nắm lấy tay cô gái, cô gái thì ngủ say. Hắn khẽ vuốt tóc nó, hôn lên mái tóc đen óng mượt mà. Vươn nguời lấy chiếc điện thoại
vẫn ở trong tay nó, hắn khẽ mở khóa rồi thì thầm.
“Tao đặt mật khẩu như vậy để mày luôn ở trong tim tao.”
Điện thoại hắn khẽ kêu. Hắn chụp lấy chiếc điện thoại rồi bỏ ra ngoài nghe máy.
“Anh hai, có tin của Vân Nhi rồi.”
– Nói ngắn gọn thôi.
“Nó là con của tổng giám đốc công ty con của ba anh. Nhà giàu, tiêu tiền không tiếc của. Mà còn cái quan trọng em mới biết, anh có biết không?”
– Mày không kể tao biết được à. Thằng hâm này.
“Em quên mất. Nó thuê nguời của NN đặt bẫy chị hai ạ. Con này nhìn thế mà ghê thật.”
– Nó thuê chúng mày đặt bẫy chị hai mà chúng mày cũng làm à bon ngu kia.
“Bọn em không biết. Anh họ nó là nguời trong tổ chức mới gia nhập. Được gia nhập nên làm càn, không biết mặt chị hai nên không biết.”
– Bắt thằng ngu ý cho tao. Tối mai tao đến mà vẫn thấy nó chúng mày chuẩn bị chết đi.
“Vâng anh hai.”
Hắn cúp điện thoại rồi nhét vào túi.
Từ khi hắn lên làm anh hai thì cả bang biết mặt chị hai ngày sau đó. Hắn dạy đàn em bảo vệ nó. Khi gặp, phải giúp nó. Hắn cũng dễ dãi, ai muốn làm gì để phát triển bang cũng được nhưng không được làm càn, giết nguời, chơi bẩn, đặc biệt là với nó.
Hôm qua, nguời của hắn lại dám làm nó bị thương, đã thế còn nhập viện nữa. Hắn tìm được thằng anh họ nó ở xó xỉnh nào thì thằng anh cũng như con em chết với hắn ngay.
Hắn đang định đi vào phòng với nó thì thấy nó rón rén bước ra. Trên nguời không còn là bộ quần áo bệnh viện mà là cái váy trắng xòe xinh xắn. Nếu đây không phải bệnh viện, hắn đã lôi nó ra chụp ảnh rồi. Nó nhón chân ra khỏi phòng, nhìn trước ngó sau rồi chạy nhanh ra cửa bệnh viện.
“Rầm”
Đang đi thì nó đâm sầm vào một nguời. Ai mà vô duyên như vậy chứ, đi với đứng.
– Ê đồ vô duyên. Anh không có…
Nhìn một lượt từ trên xuống dưới, thấy quen quen. Aaaa, Na…Nam. Nó quay mặt lại đằng sau định bỏ trốn thì hắn túm cổ áo nó gằn giọng hỏi:
– Mày định bảo tao không có mắt đúng không Nhi Nhi?
– Ừ. – Nó vô tình đáp. – Tao chưa nói hết câu mà. – Nó lấp liếm.
– Mày nói nốt tao nghe coi.
– Tao thì định bảo là… là…
Nó là được mấy từ nữa thì tự nhiên chỉ tay lên trần nhà hét to:
– Nguời ngoài hành tinh. Spider man. Hulk kìa.
– Mày lừa trẻ con à? – Hắn cười khẩy.
Nó xụ mặt xuống. Không được, không thể khuất phục như thế được. Nó lại ngước đôi mắt nâu to tròn long lanh nhìn hắn, chớp chớp vài cái rồi nói:
– Cho tao đi đến tổ chức một lúc thôi.
Hắn nhìn xuống nó. Bao nhiêu lần nó ngước cái ánh mắt ấy lên, bao nhiêu lần hắn tự nhủ không được đồng ý. Vậy mà…
– Mặc ấm vào. Tao đi lấy xe.
– Cảm ơn Nam đẹp trai, tốt bụng, ế nhất trần đời.
– Ai ế? – Hắn hỏi lại.
– Ế á. Tao, tao ế.
Hắn đưa nó vào phòng rồi đi xuống hầm gửi xe.
15 phút sau ……….
– Tao bảo mày mặc ấm cơ mà. – Hắn gầm.
– Ấm rồi.
Nó thay quần áo khác. Không còn bộ váy trắng nữa mà là bộ quần áo đen. Áo tanktop Basic, quần short đen, chân đi đôi giầy thể thao đen nốt.
– Mặc vào, mau. – Hắn ném cho nó cái áo khoác da rồi lên xe.
Nó ngoan ngoãn ngồi sau hắn, đút tay vào túi áo hắn rồi hỏi:
– Tao muốn tham quan chỗ mày.
– Ừ
– Sao…
– Tao cũng có việc ở đấy.
Lần nào cũng thế, nó còn chưa nói hết mà hắn đã trả lời xong rồi. Càng ngày nó càng thấy ma cà rồng trong hắn trỗi dậy ghê gớm.
Sau mười phút, chiếc moto của hắn đi vào một căn hầm tối nhỏ. Nơi đây như một trường đua vậy, ngoài tiếng gió và tiếng xe moto chạy của hắn thì chẳng còn gì hết.
Hắn giao xe cho một đàn em rồi ôm cổ nó vào trong. Đến gần một cánh cửa, hắn xoay nguời nó lại đối diện mặt nó và nói:
– Đừng sợ nhớ. Có tao ở đây.
– Tao là ai chứ. – Nó đỏ mặt nói.
Hắn xoay nhẹ cánh cửa. Bên trong có hàng trăm nguời đang chờ hắn. Khi thấy hắn, bọn họ đều đồng thanh nói:
– Chào anh hai.
– Oa. Chị hai ngày càng xinh nha. – Tuấn-đàn em của hắn nói. – Chúng mày không chào chị hai à?
– Chào chị hai. – Bọn họ lại đồng thanh.
Nó ngó ra ngoài cửa xong rồi ngó bên trái bên phải hắn. Tự chỉ vào mình nó hỏi:
– Tao à?
– Ừ. – Hắn cốc vào đầu nó nói.
– Sao….
– Tao chỉ đấy, siêu không? – Hắn cười tít mắt.
Từ khi gặp anh hai, bọn họ chưa thấy anh hai cười với anh như vậy. Hắn đưa nó đến cái bàn giữa phòng rồi nói:
– Đợi tao chút.
– Tao đi với. – Nó kéo áo hắn lại.
– Đừng sợ. – Hắn chỉ Tuấn ra rồi nói. – Bảo vệ cho tốt.
– Ai sợ chứ. – Nó nói với hắn rồi bỏ đi luôn.
Hắn đứng đó giơ cái đồng hồ lên rồi đếm từ 1 đến 3 thì thấy cô bé ấy quay lại.
– Tao đi với. – Nó năn nỉ.
– Ngoan đi. Tao đi một lúc rồi về thôi. – Hắn xoa đầu nó. – Ở đây có rất nhiều người mà.
– Nhưng….
– Mày không quen nhưng bọn họ quen mày. Yên tâm đi.
– Mày giữ cho tao chút thể diện đi. Chưa nói hết câu đã ngắt lời rồi. Đi luôn đi. – Nó giận dỗi quay mặt đi, kéo theo Tuấn.
Hắn cảnh cáo chỉ vào mặt Tuấn rồi hằm hằm bước đi.
Căn phòng máu ……….
Hắn mở cửa căn phòng bước vào bên trong. Ngồi vào cái ghế duy nhất trong phòng, đón lấy khẩu súng từ tay thuộc hạ, hắn cất giọng khác hẳn với giọng đối với cô gái dưới tầng.
– Anh họ Vân Nhi?
– Đúng, thì sao hả? – Con người vẫn ngoan cố gân giọng lên.
– Không biết tôi là ai, đây là đâu sao? – Hắn ngạc nhiên. Nguời này mà tổ chức cái gì chứ.
– Không thì sao? Nói cho anh biết tôi là nguời của bang NN đấy.
– NN là viết tắt của cái gì? – Hắn bình tĩnh.
– Ai quan tâm chứ.
“Pằng”
Đạn trong súng hắn ghim thẳng vào đâu kẻ không biết điều. Ngu thì chết chứ bệnh tật gì. Hắn giận run nguời. Ai mà không biết NN là viết tắt của tên Nam và Nhi chứ. Bất kì nguời nào trong tổ chức hỏi cũng được hắn tận tình trả lời, thậm chí không cần hỏi hắn cũng tự nói câu trả lời .
Hắn đi xuống lầu thì thấy nó đang ngồi nói chuyện vui vẻ với nguời của hắn (toàn con trai thôi, hắn sợ nó nghĩ vớ vẩn). Tức run người ở trên chưa hết, xuống đây còn nhìn cảnh hại não này.
“Thằng Tuấn chết với ông. Ông dặn mày chăm cho vợ ông. Vậy mà để lũ hám gái bám vào vợ ông như thế à.”
Hắn mặt hầm hầm tiến đến kéo nó ra ngoài cửa.
“Tao đặt mật khẩu như vậy để mày luôn ở trong tim tao.”
Điện thoại hắn khẽ kêu. Hắn chụp lấy chiếc điện thoại rồi bỏ ra ngoài nghe máy.
“Anh hai, có tin của Vân Nhi rồi.”
– Nói ngắn gọn thôi.
“Nó là con của tổng giám đốc công ty con của ba anh. Nhà giàu, tiêu tiền không tiếc của. Mà còn cái quan trọng em mới biết, anh có biết không?”
– Mày không kể tao biết được à. Thằng hâm này.
“Em quên mất. Nó thuê nguời của NN đặt bẫy chị hai ạ. Con này nhìn thế mà ghê thật.”
– Nó thuê chúng mày đặt bẫy chị hai mà chúng mày cũng làm à bon ngu kia.
“Bọn em không biết. Anh họ nó là nguời trong tổ chức mới gia nhập. Được gia nhập nên làm càn, không biết mặt chị hai nên không biết.”
– Bắt thằng ngu ý cho tao. Tối mai tao đến mà vẫn thấy nó chúng mày chuẩn bị chết đi.
“Vâng anh hai.”
Hắn cúp điện thoại rồi nhét vào túi.
Từ khi hắn lên làm anh hai thì cả bang biết mặt chị hai ngày sau đó. Hắn dạy đàn em bảo vệ nó. Khi gặp, phải giúp nó. Hắn cũng dễ dãi, ai muốn làm gì để phát triển bang cũng được nhưng không được làm càn, giết nguời, chơi bẩn, đặc biệt là với nó.
Hôm qua, nguời của hắn lại dám làm nó bị thương, đã thế còn nhập viện nữa. Hắn tìm được thằng anh họ nó ở xó xỉnh nào thì thằng anh cũng như con em chết với hắn ngay.
Hắn đang định đi vào phòng với nó thì thấy nó rón rén bước ra. Trên nguời không còn là bộ quần áo bệnh viện mà là cái váy trắng xòe xinh xắn. Nếu đây không phải bệnh viện, hắn đã lôi nó ra chụp ảnh rồi. Nó nhón chân ra khỏi phòng, nhìn trước ngó sau rồi chạy nhanh ra cửa bệnh viện.
“Rầm”
Đang đi thì nó đâm sầm vào một nguời. Ai mà vô duyên như vậy chứ, đi với đứng.
– Ê đồ vô duyên. Anh không có…
Nhìn một lượt từ trên xuống dưới, thấy quen quen. Aaaa, Na…Nam. Nó quay mặt lại đằng sau định bỏ trốn thì hắn túm cổ áo nó gằn giọng hỏi:
– Mày định bảo tao không có mắt đúng không Nhi Nhi?
– Ừ. – Nó vô tình đáp. – Tao chưa nói hết câu mà. – Nó lấp liếm.
– Mày nói nốt tao nghe coi.
– Tao thì định bảo là… là…
Nó là được mấy từ nữa thì tự nhiên chỉ tay lên trần nhà hét to:
– Nguời ngoài hành tinh. Spider man. Hulk kìa.
– Mày lừa trẻ con à? – Hắn cười khẩy.
Nó xụ mặt xuống. Không được, không thể khuất phục như thế được. Nó lại ngước đôi mắt nâu to tròn long lanh nhìn hắn, chớp chớp vài cái rồi nói:
– Cho tao đi đến tổ chức một lúc thôi.
Hắn nhìn xuống nó. Bao nhiêu lần nó ngước cái ánh mắt ấy lên, bao nhiêu lần hắn tự nhủ không được đồng ý. Vậy mà…
– Mặc ấm vào. Tao đi lấy xe.
– Cảm ơn Nam đẹp trai, tốt bụng, ế nhất trần đời.
– Ai ế? – Hắn hỏi lại.
– Ế á. Tao, tao ế.
Hắn đưa nó vào phòng rồi đi xuống hầm gửi xe.
15 phút sau ……….
– Tao bảo mày mặc ấm cơ mà. – Hắn gầm.
– Ấm rồi.
Nó thay quần áo khác. Không còn bộ váy trắng nữa mà là bộ quần áo đen. Áo tanktop Basic, quần short đen, chân đi đôi giầy thể thao đen nốt.
– Mặc vào, mau. – Hắn ném cho nó cái áo khoác da rồi lên xe.
Nó ngoan ngoãn ngồi sau hắn, đút tay vào túi áo hắn rồi hỏi:
– Tao muốn tham quan chỗ mày.
– Ừ
– Sao…
– Tao cũng có việc ở đấy.
Lần nào cũng thế, nó còn chưa nói hết mà hắn đã trả lời xong rồi. Càng ngày nó càng thấy ma cà rồng trong hắn trỗi dậy ghê gớm.
Sau mười phút, chiếc moto của hắn đi vào một căn hầm tối nhỏ. Nơi đây như một trường đua vậy, ngoài tiếng gió và tiếng xe moto chạy của hắn thì chẳng còn gì hết.
Hắn giao xe cho một đàn em rồi ôm cổ nó vào trong. Đến gần một cánh cửa, hắn xoay nguời nó lại đối diện mặt nó và nói:
– Đừng sợ nhớ. Có tao ở đây.
– Tao là ai chứ. – Nó đỏ mặt nói.
Hắn xoay nhẹ cánh cửa. Bên trong có hàng trăm nguời đang chờ hắn. Khi thấy hắn, bọn họ đều đồng thanh nói:
– Chào anh hai.
– Oa. Chị hai ngày càng xinh nha. – Tuấn-đàn em của hắn nói. – Chúng mày không chào chị hai à?
– Chào chị hai. – Bọn họ lại đồng thanh.
Nó ngó ra ngoài cửa xong rồi ngó bên trái bên phải hắn. Tự chỉ vào mình nó hỏi:
– Tao à?
– Ừ. – Hắn cốc vào đầu nó nói.
– Sao….
– Tao chỉ đấy, siêu không? – Hắn cười tít mắt.
Từ khi gặp anh hai, bọn họ chưa thấy anh hai cười với anh như vậy. Hắn đưa nó đến cái bàn giữa phòng rồi nói:
– Đợi tao chút.
– Tao đi với. – Nó kéo áo hắn lại.
– Đừng sợ. – Hắn chỉ Tuấn ra rồi nói. – Bảo vệ cho tốt.
– Ai sợ chứ. – Nó nói với hắn rồi bỏ đi luôn.
Hắn đứng đó giơ cái đồng hồ lên rồi đếm từ 1 đến 3 thì thấy cô bé ấy quay lại.
– Tao đi với. – Nó năn nỉ.
– Ngoan đi. Tao đi một lúc rồi về thôi. – Hắn xoa đầu nó. – Ở đây có rất nhiều người mà.
– Nhưng….
– Mày không quen nhưng bọn họ quen mày. Yên tâm đi.
– Mày giữ cho tao chút thể diện đi. Chưa nói hết câu đã ngắt lời rồi. Đi luôn đi. – Nó giận dỗi quay mặt đi, kéo theo Tuấn.
Hắn cảnh cáo chỉ vào mặt Tuấn rồi hằm hằm bước đi.
Căn phòng máu ……….
Hắn mở cửa căn phòng bước vào bên trong. Ngồi vào cái ghế duy nhất trong phòng, đón lấy khẩu súng từ tay thuộc hạ, hắn cất giọng khác hẳn với giọng đối với cô gái dưới tầng.
– Anh họ Vân Nhi?
– Đúng, thì sao hả? – Con người vẫn ngoan cố gân giọng lên.
– Không biết tôi là ai, đây là đâu sao? – Hắn ngạc nhiên. Nguời này mà tổ chức cái gì chứ.
– Không thì sao? Nói cho anh biết tôi là nguời của bang NN đấy.
– NN là viết tắt của cái gì? – Hắn bình tĩnh.
– Ai quan tâm chứ.
“Pằng”
Đạn trong súng hắn ghim thẳng vào đâu kẻ không biết điều. Ngu thì chết chứ bệnh tật gì. Hắn giận run nguời. Ai mà không biết NN là viết tắt của tên Nam và Nhi chứ. Bất kì nguời nào trong tổ chức hỏi cũng được hắn tận tình trả lời, thậm chí không cần hỏi hắn cũng tự nói câu trả lời .
Hắn đi xuống lầu thì thấy nó đang ngồi nói chuyện vui vẻ với nguời của hắn (toàn con trai thôi, hắn sợ nó nghĩ vớ vẩn). Tức run người ở trên chưa hết, xuống đây còn nhìn cảnh hại não này.
“Thằng Tuấn chết với ông. Ông dặn mày chăm cho vợ ông. Vậy mà để lũ hám gái bám vào vợ ông như thế à.”
Hắn mặt hầm hầm tiến đến kéo nó ra ngoài cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.