Chương 12: NÓ KHÔNG NỠ
Thu Trâm (Xu)
20/04/2016
Reng…reng…reng…
Nó với tay tắt báo thức rồi quay qua gọi Thư.
– Dậy đi học mày ơi.
– Mày hâm à? Thứ bảy học hành gì. Xéo cho bà ngủ. – Thư không thèm mở mắt, đạp cho nó bay ra khỏi giường rồi trùm chăn ngủ tiếp.
– Con hâm này nữa. Đạp tao thế hả? Xích qua cho tao nằm mau. – Nó lồm cồm bò dậy.
– Xéo đi. – Thư lại đạp cho nó phát nữa.
– Đợi tao đánh răng rửa mặt xong sẽ tính sổ với mày. – Nó bực tức đi vào phòng rửa mặt.
Sau 5′ đáng răng rửa mặt, nó trở lại với cái gối trên tay. Không thèm thay quần áo, nó trèo lên giường lấy cái gối đập vào mặt Thư.
– Chết này con. Đạp bà hả?
– Biến cho tao ngủ. – Thư co chân lên đạp cho nó phát nữa.
– Đau. Mày chết với tao. – Lại trèo lên giường.
– Cút sang bên kia đi. – Lại đạp.
Sau khi bị đạp lọt giường mà không đánh trả được cái nào, nó quyết định sống hòa bình.
– Không chơi nữa. Đi đánh răng rửa mặt đi, có trò khác vui hơn.
Thư vào phòng vệ sinh cá nhân xong quay ra hỏi nó:
– Không thay quần áo à? Định vác cả bộ váy ngủ HELLO KITTY đi khiêu chiến.
– Ừ. Kệ nó. Mày cũng có thay bộ váy ĐÔRAEMON đâu.
– Kệ đi. Kế hoạch là gì?
“…”
“…”
Nó và Thư rón rén mở cửa phòng đi sang phòng bên cạnh. Hai cô gái, một Hello Kitty cầm một đống bút vẽ. Một Đôraemon ôm năm cái gối. Mở cửa, đi nhẹ, nói khẽ, cười duyên, tiến vào giường hai đứa con trai kia nằm. Hai thằng con trai vẫn ôm nhau ngủ mà không biết gì.
– Nhanh…nhanh…vẽ đây này.
– Từ từ…đây nữa.
15′ sau.
– Ôm gối chưa? Chuẩn bị nhớ. Bắt đầu.
Nó lấy cái thìa gõ vào cái xoong nhôm.
– Cháy nhà Nam ơi. – Nó hét to.
– Lũ lụt Phong ơi. – Thư nói to vào tai Phong.
– Đâu, đâu. Nhi Nhi, Tiểu Thư. – Hắn và Phong bật dậy.
– Hahaha. – Nó và Thư lăn ra đất cười.
– Nhìn mặt mày kìa Nam. Khác gì con mèo Hello Kitty không chứ. Hahaha. – Phong chỉ thẳng vào mặt hắn nói.
– Tưởng mày hơn à? Giống y hệt con mèo ú luôn. Ahaha.
Bây giờ hắn và Phong mới nhận ra. Hai đứa con gái lăn lộn dưới đất cười cũng nhịn. Hắn và Phong mặt đỏ bừng tiến vào phòng tắm. Sau khi đi ra, hắn và anh túm lấy nó và Thư rồi hỏi:
– Chúng mày muốn chết à?
– Ai làm gì chúng mày đâu. Bọn tao vô tội mà. – Nó nói.
– Thế ai hâm vẽ vào mặt bọn tao như thế hả? – Phong gằn giọng
– Trộm, đúng rồi trộm đấy. – Thư vội nói.
– Chúng mày vẽ. Nói thật đi.
– Sao mày cứ nói là bọn tao vẽ hả?
– Nhìn lại cái váy ngủ đáng yêu của bọn mày đi.
Nó và Thư vội nhìn xuống rồi cười trừ.
– Để bọn tao đền bù bằng ăn sáng nhớ. – Nó và Thư vội chuồn xuống nhà.
Sau 20 phút thì một bàn ăn hiện ra trước mặt. Đồ ăn của Thư và Phong là mì tôm trứng, còn của nó và hắn là sanwich xúc xích.
– Uầy, đổi tao ăn sanwich đi Nhi Nhi. – Phong chạy lại ôm tay nó.
– Ừ, này.
– Ăn sáng ngon miệng. – Cả bốn đứa đồng thanh.
Nó định đưa sợi mì vào mồm thì hắn giữ lại. Đẩy cái sanwich qua cho nó rồi kéo bát mì về phía mình ăn.
– Ăn cái đó đi. – Hắn nói. – Cấm mày rồi mà.
– Ừ. Tí quên.
– Mà tối nay bố mẹ mày có ở nhà không Nhi Nhi? – Thư hỏi.
– Không. Chắc khoảng tuần sau cơ. Để làm gì?
– Tao với Phong ngủ lại đây nha, tí bảo bác quản gia mang đồng phục đến. Bố mẹ tao cũng đi rồi.
– Ăn nhanh lên, tao dẫn đi chơi. – Hắn nói.
Sau khi ăn xong, chúng nó ngồi ngắm lại những bức ảnh hôm trước trong công viên. Thật nhiều kỉ niệm đẹp. Hắn tự nhiên nói:
– Nhi Nhi này, nếu tao có bí mật giấu mày thì sao?
– Tao sẽ bắt mày nói ra. Mà tự nhiên hỏi vậy. – Nó nheo mắt nhìn hắn. – Nói mau.
– Không có gì. Thuận miệng hỏi ra vậy thôi.
“Tao sẽ tìm cách để nói cho mày biết sớm nhất.”
11 giờ trưa…
Đến lượt hắn và Phong nấu cơm. Khác với nó và Thư, chỉ biết nấu đồ ăn sáng thì bọn hắn biết nấu hết, thậm chí còn ngon nữa.
Trưa nay hắn cho bọn nó ăn cơm với thịt bò xào hành tây, canh khoai tây. Đơn giản nhưng màu sắc và mùi vị thật ngon. Ăn xong, nó và Thư được phân công rửa bát. Hai đứa không ngừng nói về chuyện của nó và hắn.
– Mày định bao giờ nói cho hắn biết vậy? – Thư hỏi.
– Kệ nó đi. – Nó phớt lờ.
– Mày định để nó đợi mày mãi thế hả?
– Bao giờ tao phải đi?
– 3 năm nữa. Lớp 12 đó.
– Tao sẽ nói cho nó biết trước khi tao đi. Ok?
– Tùy mày thôi. Tao chắc không phải đi nữa đâu.
Tổ chức của nó và Thư vốn được ba mẹ nó và Thư lập ra. Quy định của tổ chức là khi đến 19 tuổi, bang chủ phải sang Pháp để học tập. Và lần này, không may nó phải đi. Thư và nó, một trong hai đứa phải đi. Nó quyết định đi để Thư ở lại và quản lý bang. Với lại cô còn có Phong nữa. Nó không nỡ chia cắt đôi này.
– Hay mày cứ ở lại đi. Tao sẽ đi thay mày. Dù sao, tao với Phong cũng đã biết tình cảm của mình rồi. Mày ở lại mà lo cho mày đi.
– Chuyện của tao không cần mày lo. – Nó hét.
Nó ghét chia tay. Khi sang đó, cô sẽ không được liên lạc về Việt Nam để chuyên tâm học. Ở lại đó 4 năm chứ ít gì. Chuyện của cô và Phong sẽ đi đến đâu chứ.
Từ bé nó đã xem cô như nguời nhà rồi, cái gì cũng nhường nhịn cô. Lần này để cô bỏ dở chuyện tình cảm của mình mà ra đi thay cho nó, nó không lỡ.
Nó với tay tắt báo thức rồi quay qua gọi Thư.
– Dậy đi học mày ơi.
– Mày hâm à? Thứ bảy học hành gì. Xéo cho bà ngủ. – Thư không thèm mở mắt, đạp cho nó bay ra khỏi giường rồi trùm chăn ngủ tiếp.
– Con hâm này nữa. Đạp tao thế hả? Xích qua cho tao nằm mau. – Nó lồm cồm bò dậy.
– Xéo đi. – Thư lại đạp cho nó phát nữa.
– Đợi tao đánh răng rửa mặt xong sẽ tính sổ với mày. – Nó bực tức đi vào phòng rửa mặt.
Sau 5′ đáng răng rửa mặt, nó trở lại với cái gối trên tay. Không thèm thay quần áo, nó trèo lên giường lấy cái gối đập vào mặt Thư.
– Chết này con. Đạp bà hả?
– Biến cho tao ngủ. – Thư co chân lên đạp cho nó phát nữa.
– Đau. Mày chết với tao. – Lại trèo lên giường.
– Cút sang bên kia đi. – Lại đạp.
Sau khi bị đạp lọt giường mà không đánh trả được cái nào, nó quyết định sống hòa bình.
– Không chơi nữa. Đi đánh răng rửa mặt đi, có trò khác vui hơn.
Thư vào phòng vệ sinh cá nhân xong quay ra hỏi nó:
– Không thay quần áo à? Định vác cả bộ váy ngủ HELLO KITTY đi khiêu chiến.
– Ừ. Kệ nó. Mày cũng có thay bộ váy ĐÔRAEMON đâu.
– Kệ đi. Kế hoạch là gì?
“…”
“…”
Nó và Thư rón rén mở cửa phòng đi sang phòng bên cạnh. Hai cô gái, một Hello Kitty cầm một đống bút vẽ. Một Đôraemon ôm năm cái gối. Mở cửa, đi nhẹ, nói khẽ, cười duyên, tiến vào giường hai đứa con trai kia nằm. Hai thằng con trai vẫn ôm nhau ngủ mà không biết gì.
– Nhanh…nhanh…vẽ đây này.
– Từ từ…đây nữa.
15′ sau.
– Ôm gối chưa? Chuẩn bị nhớ. Bắt đầu.
Nó lấy cái thìa gõ vào cái xoong nhôm.
– Cháy nhà Nam ơi. – Nó hét to.
– Lũ lụt Phong ơi. – Thư nói to vào tai Phong.
– Đâu, đâu. Nhi Nhi, Tiểu Thư. – Hắn và Phong bật dậy.
– Hahaha. – Nó và Thư lăn ra đất cười.
– Nhìn mặt mày kìa Nam. Khác gì con mèo Hello Kitty không chứ. Hahaha. – Phong chỉ thẳng vào mặt hắn nói.
– Tưởng mày hơn à? Giống y hệt con mèo ú luôn. Ahaha.
Bây giờ hắn và Phong mới nhận ra. Hai đứa con gái lăn lộn dưới đất cười cũng nhịn. Hắn và Phong mặt đỏ bừng tiến vào phòng tắm. Sau khi đi ra, hắn và anh túm lấy nó và Thư rồi hỏi:
– Chúng mày muốn chết à?
– Ai làm gì chúng mày đâu. Bọn tao vô tội mà. – Nó nói.
– Thế ai hâm vẽ vào mặt bọn tao như thế hả? – Phong gằn giọng
– Trộm, đúng rồi trộm đấy. – Thư vội nói.
– Chúng mày vẽ. Nói thật đi.
– Sao mày cứ nói là bọn tao vẽ hả?
– Nhìn lại cái váy ngủ đáng yêu của bọn mày đi.
Nó và Thư vội nhìn xuống rồi cười trừ.
– Để bọn tao đền bù bằng ăn sáng nhớ. – Nó và Thư vội chuồn xuống nhà.
Sau 20 phút thì một bàn ăn hiện ra trước mặt. Đồ ăn của Thư và Phong là mì tôm trứng, còn của nó và hắn là sanwich xúc xích.
– Uầy, đổi tao ăn sanwich đi Nhi Nhi. – Phong chạy lại ôm tay nó.
– Ừ, này.
– Ăn sáng ngon miệng. – Cả bốn đứa đồng thanh.
Nó định đưa sợi mì vào mồm thì hắn giữ lại. Đẩy cái sanwich qua cho nó rồi kéo bát mì về phía mình ăn.
– Ăn cái đó đi. – Hắn nói. – Cấm mày rồi mà.
– Ừ. Tí quên.
– Mà tối nay bố mẹ mày có ở nhà không Nhi Nhi? – Thư hỏi.
– Không. Chắc khoảng tuần sau cơ. Để làm gì?
– Tao với Phong ngủ lại đây nha, tí bảo bác quản gia mang đồng phục đến. Bố mẹ tao cũng đi rồi.
– Ăn nhanh lên, tao dẫn đi chơi. – Hắn nói.
Sau khi ăn xong, chúng nó ngồi ngắm lại những bức ảnh hôm trước trong công viên. Thật nhiều kỉ niệm đẹp. Hắn tự nhiên nói:
– Nhi Nhi này, nếu tao có bí mật giấu mày thì sao?
– Tao sẽ bắt mày nói ra. Mà tự nhiên hỏi vậy. – Nó nheo mắt nhìn hắn. – Nói mau.
– Không có gì. Thuận miệng hỏi ra vậy thôi.
“Tao sẽ tìm cách để nói cho mày biết sớm nhất.”
11 giờ trưa…
Đến lượt hắn và Phong nấu cơm. Khác với nó và Thư, chỉ biết nấu đồ ăn sáng thì bọn hắn biết nấu hết, thậm chí còn ngon nữa.
Trưa nay hắn cho bọn nó ăn cơm với thịt bò xào hành tây, canh khoai tây. Đơn giản nhưng màu sắc và mùi vị thật ngon. Ăn xong, nó và Thư được phân công rửa bát. Hai đứa không ngừng nói về chuyện của nó và hắn.
– Mày định bao giờ nói cho hắn biết vậy? – Thư hỏi.
– Kệ nó đi. – Nó phớt lờ.
– Mày định để nó đợi mày mãi thế hả?
– Bao giờ tao phải đi?
– 3 năm nữa. Lớp 12 đó.
– Tao sẽ nói cho nó biết trước khi tao đi. Ok?
– Tùy mày thôi. Tao chắc không phải đi nữa đâu.
Tổ chức của nó và Thư vốn được ba mẹ nó và Thư lập ra. Quy định của tổ chức là khi đến 19 tuổi, bang chủ phải sang Pháp để học tập. Và lần này, không may nó phải đi. Thư và nó, một trong hai đứa phải đi. Nó quyết định đi để Thư ở lại và quản lý bang. Với lại cô còn có Phong nữa. Nó không nỡ chia cắt đôi này.
– Hay mày cứ ở lại đi. Tao sẽ đi thay mày. Dù sao, tao với Phong cũng đã biết tình cảm của mình rồi. Mày ở lại mà lo cho mày đi.
– Chuyện của tao không cần mày lo. – Nó hét.
Nó ghét chia tay. Khi sang đó, cô sẽ không được liên lạc về Việt Nam để chuyên tâm học. Ở lại đó 4 năm chứ ít gì. Chuyện của cô và Phong sẽ đi đến đâu chứ.
Từ bé nó đã xem cô như nguời nhà rồi, cái gì cũng nhường nhịn cô. Lần này để cô bỏ dở chuyện tình cảm của mình mà ra đi thay cho nó, nó không lỡ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.