Chương 38: QUAY LẠI NƠI XUẤT PHÁT
Thu Trâm (Xu)
20/04/2016
Sau khi đi chơi về, cô và anh phải lập tức bay sang Pháp.
Nó và hắn sáng sáng lại nắm tay nhau bước trên con đường đến trường.
Nụ cười rạng rỡ, từng cái nắm tay vô tư làm tim cả hai cùng loạn nhịp.
Trục trặc, cãi nhau thỉnh thoảng xảy ra nhưng làm sao có thể làm mờ đi cảm xúc của cả hai. Nó còn làm cho khoảng cách đó rõ hơn.
Rồi, cuộc vui nào cũng có lúc tàn. Chẳng mấy chốc đã đến lúc nó chuẩn bị đi.
Ba tuần?! Có quá ít để yêu thương nhau, bù đắp cho nhau những khoảng trống mà trước kia đã có hay không?
– Này bé! Sắp tốt nghiệp rồi, này định học đại học gì?
Hắn xoa đầu nó gọi.
– Cũng chưa biết.
Không phải là chưa biết mà là chưa bao giờ nghĩ đến. Nó đâu còn được ở đây nữa.
5 năm sau nó trở về, mọi chuyện sẽ như thế nào?
5 năm sau nó trở về, hắn có sống tốt không?
5 năm sau nó trở về, liệu hắn có còn…. nhớ nó, đợi nó hay không?
– Này, tao bảo. – Nó khều khều hắn.
– Nói đi. – Hắn cầm mấy lọn tóc nó mân mê.
– Nếu… nếu tao đi xa một thời gian, mày sẽ đợi tao hay là…. hay là mày sẽ đi tìm hạnh phúc mới?
Nói đến “hạnh phúc mới”, tim nó chợt thắt lại. Sao lại có cảm giác như sắp tuột khỏi tay thứ gì đó vậy?
– Lần thứ hai mày hỏi tao cái này rồi đấy bé ạ. – Hắn nói.
– Thì mày cứ trả lời đi.
– Đương nhiên là tao sẽ đi tìm hạnh phúc mới rồi.
Nó như một cây xanh bị héo rũ, cụp mắt xuống.
– Mà hạnh phúc của tao là mày mà.
Hắn cười khì nói. Nó ngạc nhiên nhìn hắn.
Nói ra đương nhiên là dễ mà, đến lúc làm mới là khó. Ai biết lúc đó lòng dạ con nguời thay đổi như thế nào chứ?
Không phải nó luôn dành cho hắn niềm tin sao? Sao lại nghi ngờ hắn chứ?
Đúng rồi, hôm sinh nhật 15 tuổi, mẹ nó có nói là có cách để không phải đi nữa mà.
“Đính hôn…”
Hai chữ này như đâm thẳng vào tim nó. Với ai chứ? Nó sẽ đính hôn với ai?
Tối hôm đó, trong nhà của nó im lặng đến đáng sợ.
– Mẹ à, nói cho con đi.
Nó ngồi trên cái ghế đối diện mẹ nũng nịu nói.
Từ chiều về, nó cứ bám mẹ để mẹ kể cho một ít về hôn phu của nó.
Biết đâu, hắn ta cũng không tán thành cái hôn nhân này mà tha cho nó thì sao.
Nhưng mà, từ chiều, mẹ chỉ cho biết 1 thông tin duy nhất.
– Cậu ấy bằng tuổi con.
Nó ỉu xìu khi nghe thế.
– Mẹ à, con có biết hắn ta không?
– Rất quen thuộc là đằng khác.
Đuôi mắt mẹ nó ánh lên tia cười. Hình như mẹ rất tâm đắc với chàng rể kia thì phải?
– Nếu con đính hôn với hắn ta thì sẽ không phải đi sang Pháp nữa chứ?
– Ừ.
Mẹ nó gật đầu kiên định.
– Vậy con sẽ sang Pháp.
Nó quyết định làm mẹ nó sửng sốt.
– Nhưng mà người này con rất quen thuộc. Con mà đi thì có thể hối hận đấy.
Mẹ nó vội vàng nói.
Nó thở dài nói với mẹ:
– Mẹ cũng biết con yêu Nam mà. Đâu thể vì ở lại mà đính hôn với người khác được chứ?
Mẹ nó chống tay lên trán rồi nói lại:
– Mẹ cũng không muốn ép buộc con. Con sẽ không phải đính hôn với người kia nữa.
Nó biết mẹ hiểu nó nhất mà. Từ xưa đến nay, mẹ chẳng ép buộc nó gì cả. Mẹ cho nó định quyết định và phải chịu trách nhiệm cho quyết định đó.
Thả mình xuống giường, nó bắt đầu tưởng tượng đến người bí ẩn đó.
Để xem, để xem….
Người đó chắc chắn rất đẹp trai, da trắng mịn. Tính khí chắc vui vẻ, hòa nhã. Những cái kiểu công tử như thế này mới lọt vào mắt xanh của mẹ nó được.
Nhưng với nó, nếu người đó là Nam thì nó sẽ rất biết ơn mẹ đấy.
Đang suy nghĩ vớ vẩn thì hắn bước từ cửa phòng vào.
Hắn từ từ tiến đến chiếc giường nó nằm rồi nói:
– Lợn ơi, lợn, lại có mật thư mới này. Chuẩn bị đi đi.
Ba năm vừa qua, nó và hắn cùng nhau đi giải tất cả các mật thư vào cuối tháng.
Sau những bức mật thư là ảnh mà nó và hắn cùng nhau trải nghiệm.
Có bức nó cùng hắn đọc sách, nó và hắn cùng nắm tay, nó và hắn cùng ngắm hoàng hôn dưới chân suối,….
Bao nhiêu ảnh đẹp, vậy mà hắn chỉ chọn duy nhất có một ảnh làm ảnh nền điện thoại, còn phóng to để trong khung trước giường nữa chứ.
Đấy là cái bức ảnh nó và hắn đứng dưới gốc cây anh đào đang nở hoa hôn nhau. Lúc đấy, mắt nó mở to, trợn tròn nhìn đáng yêu hết sức.
– Lần này đến lượt mày giải đấy.
Nó vơ vét đồ vào túi rồi thay đồ.
Nó xõa tóc, mặc all black đôi với hắn. Lại còn đội mũ đen, cặp da đôi nữa chứ.
Chúng nó chẳng khác gì điệp viên cả.
– Địa điểm lần này rất hay. – Hắn xoa đầu nó nói.
– Ở đâu? – Nó hào hứng hỏi.
– Công viên thế kỉ, nơi tao và mày có mật thư đầu tiên đấy.
– Lạ thật.
Mặc dù nó có nhiều mật thư nhưng chẳng cái nào trùng với nhau cả.
Giống như là….
Đi cả một quãng đường dài lại trở lại điểm xuất phát vậy?!
………..
Nó và hắn sáng sáng lại nắm tay nhau bước trên con đường đến trường.
Nụ cười rạng rỡ, từng cái nắm tay vô tư làm tim cả hai cùng loạn nhịp.
Trục trặc, cãi nhau thỉnh thoảng xảy ra nhưng làm sao có thể làm mờ đi cảm xúc của cả hai. Nó còn làm cho khoảng cách đó rõ hơn.
Rồi, cuộc vui nào cũng có lúc tàn. Chẳng mấy chốc đã đến lúc nó chuẩn bị đi.
Ba tuần?! Có quá ít để yêu thương nhau, bù đắp cho nhau những khoảng trống mà trước kia đã có hay không?
– Này bé! Sắp tốt nghiệp rồi, này định học đại học gì?
Hắn xoa đầu nó gọi.
– Cũng chưa biết.
Không phải là chưa biết mà là chưa bao giờ nghĩ đến. Nó đâu còn được ở đây nữa.
5 năm sau nó trở về, mọi chuyện sẽ như thế nào?
5 năm sau nó trở về, hắn có sống tốt không?
5 năm sau nó trở về, liệu hắn có còn…. nhớ nó, đợi nó hay không?
– Này, tao bảo. – Nó khều khều hắn.
– Nói đi. – Hắn cầm mấy lọn tóc nó mân mê.
– Nếu… nếu tao đi xa một thời gian, mày sẽ đợi tao hay là…. hay là mày sẽ đi tìm hạnh phúc mới?
Nói đến “hạnh phúc mới”, tim nó chợt thắt lại. Sao lại có cảm giác như sắp tuột khỏi tay thứ gì đó vậy?
– Lần thứ hai mày hỏi tao cái này rồi đấy bé ạ. – Hắn nói.
– Thì mày cứ trả lời đi.
– Đương nhiên là tao sẽ đi tìm hạnh phúc mới rồi.
Nó như một cây xanh bị héo rũ, cụp mắt xuống.
– Mà hạnh phúc của tao là mày mà.
Hắn cười khì nói. Nó ngạc nhiên nhìn hắn.
Nói ra đương nhiên là dễ mà, đến lúc làm mới là khó. Ai biết lúc đó lòng dạ con nguời thay đổi như thế nào chứ?
Không phải nó luôn dành cho hắn niềm tin sao? Sao lại nghi ngờ hắn chứ?
Đúng rồi, hôm sinh nhật 15 tuổi, mẹ nó có nói là có cách để không phải đi nữa mà.
“Đính hôn…”
Hai chữ này như đâm thẳng vào tim nó. Với ai chứ? Nó sẽ đính hôn với ai?
Tối hôm đó, trong nhà của nó im lặng đến đáng sợ.
– Mẹ à, nói cho con đi.
Nó ngồi trên cái ghế đối diện mẹ nũng nịu nói.
Từ chiều về, nó cứ bám mẹ để mẹ kể cho một ít về hôn phu của nó.
Biết đâu, hắn ta cũng không tán thành cái hôn nhân này mà tha cho nó thì sao.
Nhưng mà, từ chiều, mẹ chỉ cho biết 1 thông tin duy nhất.
– Cậu ấy bằng tuổi con.
Nó ỉu xìu khi nghe thế.
– Mẹ à, con có biết hắn ta không?
– Rất quen thuộc là đằng khác.
Đuôi mắt mẹ nó ánh lên tia cười. Hình như mẹ rất tâm đắc với chàng rể kia thì phải?
– Nếu con đính hôn với hắn ta thì sẽ không phải đi sang Pháp nữa chứ?
– Ừ.
Mẹ nó gật đầu kiên định.
– Vậy con sẽ sang Pháp.
Nó quyết định làm mẹ nó sửng sốt.
– Nhưng mà người này con rất quen thuộc. Con mà đi thì có thể hối hận đấy.
Mẹ nó vội vàng nói.
Nó thở dài nói với mẹ:
– Mẹ cũng biết con yêu Nam mà. Đâu thể vì ở lại mà đính hôn với người khác được chứ?
Mẹ nó chống tay lên trán rồi nói lại:
– Mẹ cũng không muốn ép buộc con. Con sẽ không phải đính hôn với người kia nữa.
Nó biết mẹ hiểu nó nhất mà. Từ xưa đến nay, mẹ chẳng ép buộc nó gì cả. Mẹ cho nó định quyết định và phải chịu trách nhiệm cho quyết định đó.
Thả mình xuống giường, nó bắt đầu tưởng tượng đến người bí ẩn đó.
Để xem, để xem….
Người đó chắc chắn rất đẹp trai, da trắng mịn. Tính khí chắc vui vẻ, hòa nhã. Những cái kiểu công tử như thế này mới lọt vào mắt xanh của mẹ nó được.
Nhưng với nó, nếu người đó là Nam thì nó sẽ rất biết ơn mẹ đấy.
Đang suy nghĩ vớ vẩn thì hắn bước từ cửa phòng vào.
Hắn từ từ tiến đến chiếc giường nó nằm rồi nói:
– Lợn ơi, lợn, lại có mật thư mới này. Chuẩn bị đi đi.
Ba năm vừa qua, nó và hắn cùng nhau đi giải tất cả các mật thư vào cuối tháng.
Sau những bức mật thư là ảnh mà nó và hắn cùng nhau trải nghiệm.
Có bức nó cùng hắn đọc sách, nó và hắn cùng nắm tay, nó và hắn cùng ngắm hoàng hôn dưới chân suối,….
Bao nhiêu ảnh đẹp, vậy mà hắn chỉ chọn duy nhất có một ảnh làm ảnh nền điện thoại, còn phóng to để trong khung trước giường nữa chứ.
Đấy là cái bức ảnh nó và hắn đứng dưới gốc cây anh đào đang nở hoa hôn nhau. Lúc đấy, mắt nó mở to, trợn tròn nhìn đáng yêu hết sức.
– Lần này đến lượt mày giải đấy.
Nó vơ vét đồ vào túi rồi thay đồ.
Nó xõa tóc, mặc all black đôi với hắn. Lại còn đội mũ đen, cặp da đôi nữa chứ.
Chúng nó chẳng khác gì điệp viên cả.
– Địa điểm lần này rất hay. – Hắn xoa đầu nó nói.
– Ở đâu? – Nó hào hứng hỏi.
– Công viên thế kỉ, nơi tao và mày có mật thư đầu tiên đấy.
– Lạ thật.
Mặc dù nó có nhiều mật thư nhưng chẳng cái nào trùng với nhau cả.
Giống như là….
Đi cả một quãng đường dài lại trở lại điểm xuất phát vậy?!
………..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.