Chương 41: VÌ MỘT NGƯỜI MÀ YÊU CẢ THÀNH PHỐ, THẬM CHÍ LÀ MỘT ĐẤT NƯỚC
Thu Trâm (Xu)
25/04/2016
Cổng sân bay quốc tế bất chấp trời tối hay ban ngày đều có những tay phóng viên chuyên nghiệp săn ở đó.
Đám phóng viên đó hôm nay đứng từ sáng chỉ để săn một tin duy nhất: “Tổng giám đốc chuỗi công ty Hạ Nam – một tay xoay chuyển cả sàn chứng khoán thế giới hôm nay lại về Việt Nam.”
Sở dĩ dùng từ “lại” vì năm nào vị giám đốc này cũng về vào hôm nay, 23/2. Mấy lần đám phóng viên đó đứng canh từ sáng mà vẫn không lấy được tin gì nên đã canh trước một ngày ở đây.
Cổng không những không có ai ra về mà còn càng về tối càng đông nữa. Giờ đây, hai chữ “Hoàng Nam” như một hiệu ứng làm khuấy động cả giới chính trị và giới kinh tế, thậm chí là cả giới báo chí.
Có cả tập đoàn Hạ Nam trong tay nhưng để phát triển ra thế giới như bây giờ lại là chuyện không tưởng. Sau khi tiếp nhận Hạ Nam vài năm trước, công ty ngay lập tức đã sát nhập chuỗi công ty lớn Quang An – công ty nhà nó vào thành một. Từ đó, Hạ Nam luôn đi đầu về những bước tiến mới.
Xem ra, khi nó đi chơi chán về rồi lại bị quản dưới tay tổng giám đốc như hắn thôi.
Vào 12 rưỡi đêm, hắn bước ra từ phòng chờ sân bay. Hắn vừa đi mấy bước thì nghe thấy tiếng hét:
– Tổng giám đốc đến kìa. A a a…
Vệ sĩ lập tức đứng bao quanh hắn rồi đẩy đám phòng viên khỏi hắn.
Sao năm nay lại đông thế chứ?!
Hàng loạt câu hỏi được đặt ra như:
– Xin ngài cho biết tại sao năm nào ngài cũng về ngày này vậy?
– Xin hỏi tại sao ở Việt Nam cũng có công ty lớn thuộc Hạ Nam, sao ngài lại hay đi xa mà không về đây ạ?
– Xin hỏi… Xin hỏi…
Hắn đeo kính râm đắt tiền vào mắt, lạnh lùng bước đi như không có việc gì. Chỉ đến khi một phóng viên lên tiếng đặt một câu hỏi như nhát dao đâm thẳng vào tim hắn, một câu hỏi mà khơi dậy cả quá khứ của người đó.
– Xin hỏi chữ “Nam” là tên của ngài, vậy chắc là chữ “Hạ” là tên của cô gái ngài thích ạ? Cô ấy giờ ở đâu, sống thế nào ạ?
Hắn nghe câu hỏi rồi khựng người lại. Nhân lúc đó, người phóng viên đó lấn tới:
– Tôi nói đúng rồi ạ? Xin hỏi cô ấy tên là gì, có đang sống ở Việt Nam không ạ?
Sống thế nào ư?! Ngay cả nó hiện đang ở đâu hắn cũng không biết?!
Hắn cởi kính râm trên mắt ra để lộ đôi mắt nâu bóng, sâu thăm thẳm, bước chân thoăn thoắt tiến về người phóng viên đó. Cả sân bay im lặng đến nỗi nghe thấy cả tiếng kim rơi trên sàn.
Khẽ mở đôi môi mỏng, hắn nói:
– Anh làm việc cho báo nào?
– Báo Vers le sud thưa ngài.
Cả sân bay nín thở. Ai cũng tưởng như người phóng viên đó đến số rồi mới hỏi như vậy.
Nhưng không, hắn chỉ tiến đến gần người phóng viên đó rồi nói:
– Anh muốn hỏi gì cứ nói.
– Dạ?
Người đó tưởng như nghe lầm bèn hỏi lại. Hắn chỉ cười khẩy rồi nói:
– Anh không muốn hỏi? Vậy tôi đi.
– Không ạ. Xin ngài dừng lại một chút.
Người phóng viên đó liền đưa cái máy ghi âm vào gần miệng mình rồi nói:
– Xin hỏi, chữ “Nam” là tên ngài, vậy còn chữ “Hạ” có phải tên của cô gái nào đó không? Cô ấy bao nhiêu tuổi, sống ở Việt Nam hay nước khác ạ?
– Chữ “Hạ” là tên của người con gái tôi yêu nhất trong cuộc đời này.
“Ồ”
Cả sân bay cùng kêu lên một tiếng. Hắn trước giờ chưa từng có ảnh trên báo nào, vậy mà hôm nay lại trả lời chuyện đời tư của mình.
– Cô ấy bằng tuổi tôi, nhỏ hơn khoảng 1 tháng, chính xác là 1 tháng 12 ngày.
Hắn nói đến đây rồi dừng một lúc.
Không lẽ lại trả lời rằng hắn không biết nó ở đâu, không biết nó sống thế nào?!
– Chẳng phải người ta thường nói vì một người mà yêu cả thành phố, thậm chí là đất nước sao? Chắc cũng biết lí do tôi không về Việt Nam mà lại hay đi các nước khác chứ?
Một lần nữa, cả sân bay lại rơi vào trạng thái im lặng.
Ánh mắt của hắn giờ đây linh động, thoáng ánh lên vẻ khổ sở nhưng rất dịu dàng, cưng chiều khi nhắc đến cô gái đó.
Hắn lại đeo kính rồi bước nhanh ra khỏi sân bay, tránh để cảm xúc dâng trào trong lòng.
Cô bé à, nếu em đọc được bài báo này, em phải trở về Việt Nam gặp tôi đấy!.
Em có biết tôi mệt mỏi, khổ sở đến mức chỉ muốn buông xuôi tất cả không?!
Ngoài sân bay, mặt trời cũng đã bắt đầu mọc. Từng ánh nắng bắt đầu chiếu xuống mặt đất, xóa tan sương mù.
Chiếc xe thể thao trắng cứ nhằm hướng thẳng mà lao đến, chẳng biết điểm dừng là đâu.
Hắn lái xe về nhà cũ. Tắm rửa xong, hắn bước ra ngoài ban công quen thuộc. Kí ức cũ như một đoạn phim tua chậm dần dần hiện ra.
……….
– Đã không biết trèo thì đi bằng cửa ý. Chân ngắn mà thích trèo leo vớ vẩn. Nhỡ đâu ngã xuống thì tao phải làm sao. Đúng là… Lần sau tao cấm mày không được trèo nữa nghe chưa hả. Tao thấy mày trèo một lần nữa thôi thì chuẩn bị đốt mấy cái ảnh vớ vẩn trong phòng mày đi.
…
Nó len lén đứng ngoài ban công phòng hắn thì thấy hắn cúp điện thoại.
Lạnh quá. Nó run run muốn bước vào cửa nhưng lại sợ.
– Mày sắp chết cóng rồi còn không vào đi.
…
Rón rén bước ra lan can, nó nghiêng đầu nhìn ra ngoài.
Sao vừa nãy ở một mình không thấy sợ mà bây giờ nổi hết cả gai ốc lên thế này?
Là hắn, hắn vẫn ngồi đó. Trên khuôn mặt là mấy giọt nước mắt chưa khô. Chiếc khuyên tai kim cương vẫn ánh lên ánh sáng lẻ loi trong bóng tối.
……….
Ban công vì lâu ngày không sử dụng nên bám bụi dày đặc. Hắn cầm cái khăn lau lớp bụi đi rồi vặn tay nắm, mở cửa nhìn về ban công nhà bên kia.
Sau khi nó đi, hắn chỉ ở 1, 2 tháng rồi dọn ra ở riêng tại chung cư. Cánh cửa ban công nhà nó cũng được đóng đinh cẩn thận.
Có phải khi mọi thứ trở thành quá khứ, đều bị bám một lớp bụi dày đặc khiến ta vô tình quên đi mất?!
Ba mẹ Lưu cùng ba mẹ nó – ba Quang Bình và mẹ Phạm An đã rủ nhau đi du lịch quanh thế giới từ năm ngoái, bây giờ chưa về nữa.
Hôm nay, chỉ có hắn ở trong căn nhà này, lanh lẽo, cô đơn, trống trải như 5 năm qua hắn vẫn tự mình chịu đựng.
Hắn cầm chìa khóa xe trên bàn rồi ra khỏi nhà.
Những ngóc nghách nhỏ, những quán cà phê yên tĩnh hay là những quán ăn ồn ào vội vã, hắn đều dừng chân lại. Hắn ngó nghiêng, ăn thử một ít rồi trầm tư lại như nhớ về quá khứ, nhớ về nguời con gái đó.
Rồi chiều đến, hắn đến hiệu bánh ngọt mua một chiếc bánh sinh nhật. Hắn đi đường dài trên đường cao tốc đến công viên thế kỉ.
Hắn lặng lẽ ngắm nhìn những cặp đôi yêu nhau ra vào công viên, những đôi bạn thân sánh bước bên nhau.
Những người đó có thể không giàu như hắn nhưng đổi lại, họ được hạnh phúc. Còn hắn, có tất cả nhưng lại chỉ dám đứng một bên ngắm nhìn hạnh phúc của người khác để rồi ghen tỵ.
Một ngày kết thúc nhanh chóng. Màn đêm lại được buông xuống.
Một ngày lại qua. Một năm nữa em xa tôi. Vậy là đã 5 năm 2 ngày.
Tôi thật ngốc nghếch phải không?! Phải chăng tôi đợi em là sai ư?! Tôi chờ đợi hạnh phúc của cuộc đời mình là sai?! Trớ trêu thật.
Giờ đây chỉ còn lại hắn cùng những ánh đèn sáng lẻ loi, cô độc trong bóng tối.
Hắn chầm chậm khởi động xe ra khỏi công viên. Năm nay sẽ phải cố gắng hơn mọi năm, tự phải chống đỡ một mình. Hắn tự thầm nhủ như vậy cho đến khi….
Một bóng dáng quen thuộc đi từ cổng công viên ra ngoài. Quen thuộc đến nỗi, ngay cả ở trong mơ, hình bóng ấy vẫn luôn xuất hiện, luôn ám ảnh tâm trí hắn kể từ 5 về năm trước.
(Còn tiếp)
Đám phóng viên đó hôm nay đứng từ sáng chỉ để săn một tin duy nhất: “Tổng giám đốc chuỗi công ty Hạ Nam – một tay xoay chuyển cả sàn chứng khoán thế giới hôm nay lại về Việt Nam.”
Sở dĩ dùng từ “lại” vì năm nào vị giám đốc này cũng về vào hôm nay, 23/2. Mấy lần đám phóng viên đó đứng canh từ sáng mà vẫn không lấy được tin gì nên đã canh trước một ngày ở đây.
Cổng không những không có ai ra về mà còn càng về tối càng đông nữa. Giờ đây, hai chữ “Hoàng Nam” như một hiệu ứng làm khuấy động cả giới chính trị và giới kinh tế, thậm chí là cả giới báo chí.
Có cả tập đoàn Hạ Nam trong tay nhưng để phát triển ra thế giới như bây giờ lại là chuyện không tưởng. Sau khi tiếp nhận Hạ Nam vài năm trước, công ty ngay lập tức đã sát nhập chuỗi công ty lớn Quang An – công ty nhà nó vào thành một. Từ đó, Hạ Nam luôn đi đầu về những bước tiến mới.
Xem ra, khi nó đi chơi chán về rồi lại bị quản dưới tay tổng giám đốc như hắn thôi.
Vào 12 rưỡi đêm, hắn bước ra từ phòng chờ sân bay. Hắn vừa đi mấy bước thì nghe thấy tiếng hét:
– Tổng giám đốc đến kìa. A a a…
Vệ sĩ lập tức đứng bao quanh hắn rồi đẩy đám phòng viên khỏi hắn.
Sao năm nay lại đông thế chứ?!
Hàng loạt câu hỏi được đặt ra như:
– Xin ngài cho biết tại sao năm nào ngài cũng về ngày này vậy?
– Xin hỏi tại sao ở Việt Nam cũng có công ty lớn thuộc Hạ Nam, sao ngài lại hay đi xa mà không về đây ạ?
– Xin hỏi… Xin hỏi…
Hắn đeo kính râm đắt tiền vào mắt, lạnh lùng bước đi như không có việc gì. Chỉ đến khi một phóng viên lên tiếng đặt một câu hỏi như nhát dao đâm thẳng vào tim hắn, một câu hỏi mà khơi dậy cả quá khứ của người đó.
– Xin hỏi chữ “Nam” là tên của ngài, vậy chắc là chữ “Hạ” là tên của cô gái ngài thích ạ? Cô ấy giờ ở đâu, sống thế nào ạ?
Hắn nghe câu hỏi rồi khựng người lại. Nhân lúc đó, người phóng viên đó lấn tới:
– Tôi nói đúng rồi ạ? Xin hỏi cô ấy tên là gì, có đang sống ở Việt Nam không ạ?
Sống thế nào ư?! Ngay cả nó hiện đang ở đâu hắn cũng không biết?!
Hắn cởi kính râm trên mắt ra để lộ đôi mắt nâu bóng, sâu thăm thẳm, bước chân thoăn thoắt tiến về người phóng viên đó. Cả sân bay im lặng đến nỗi nghe thấy cả tiếng kim rơi trên sàn.
Khẽ mở đôi môi mỏng, hắn nói:
– Anh làm việc cho báo nào?
– Báo Vers le sud thưa ngài.
Cả sân bay nín thở. Ai cũng tưởng như người phóng viên đó đến số rồi mới hỏi như vậy.
Nhưng không, hắn chỉ tiến đến gần người phóng viên đó rồi nói:
– Anh muốn hỏi gì cứ nói.
– Dạ?
Người đó tưởng như nghe lầm bèn hỏi lại. Hắn chỉ cười khẩy rồi nói:
– Anh không muốn hỏi? Vậy tôi đi.
– Không ạ. Xin ngài dừng lại một chút.
Người phóng viên đó liền đưa cái máy ghi âm vào gần miệng mình rồi nói:
– Xin hỏi, chữ “Nam” là tên ngài, vậy còn chữ “Hạ” có phải tên của cô gái nào đó không? Cô ấy bao nhiêu tuổi, sống ở Việt Nam hay nước khác ạ?
– Chữ “Hạ” là tên của người con gái tôi yêu nhất trong cuộc đời này.
“Ồ”
Cả sân bay cùng kêu lên một tiếng. Hắn trước giờ chưa từng có ảnh trên báo nào, vậy mà hôm nay lại trả lời chuyện đời tư của mình.
– Cô ấy bằng tuổi tôi, nhỏ hơn khoảng 1 tháng, chính xác là 1 tháng 12 ngày.
Hắn nói đến đây rồi dừng một lúc.
Không lẽ lại trả lời rằng hắn không biết nó ở đâu, không biết nó sống thế nào?!
– Chẳng phải người ta thường nói vì một người mà yêu cả thành phố, thậm chí là đất nước sao? Chắc cũng biết lí do tôi không về Việt Nam mà lại hay đi các nước khác chứ?
Một lần nữa, cả sân bay lại rơi vào trạng thái im lặng.
Ánh mắt của hắn giờ đây linh động, thoáng ánh lên vẻ khổ sở nhưng rất dịu dàng, cưng chiều khi nhắc đến cô gái đó.
Hắn lại đeo kính rồi bước nhanh ra khỏi sân bay, tránh để cảm xúc dâng trào trong lòng.
Cô bé à, nếu em đọc được bài báo này, em phải trở về Việt Nam gặp tôi đấy!.
Em có biết tôi mệt mỏi, khổ sở đến mức chỉ muốn buông xuôi tất cả không?!
Ngoài sân bay, mặt trời cũng đã bắt đầu mọc. Từng ánh nắng bắt đầu chiếu xuống mặt đất, xóa tan sương mù.
Chiếc xe thể thao trắng cứ nhằm hướng thẳng mà lao đến, chẳng biết điểm dừng là đâu.
Hắn lái xe về nhà cũ. Tắm rửa xong, hắn bước ra ngoài ban công quen thuộc. Kí ức cũ như một đoạn phim tua chậm dần dần hiện ra.
……….
– Đã không biết trèo thì đi bằng cửa ý. Chân ngắn mà thích trèo leo vớ vẩn. Nhỡ đâu ngã xuống thì tao phải làm sao. Đúng là… Lần sau tao cấm mày không được trèo nữa nghe chưa hả. Tao thấy mày trèo một lần nữa thôi thì chuẩn bị đốt mấy cái ảnh vớ vẩn trong phòng mày đi.
…
Nó len lén đứng ngoài ban công phòng hắn thì thấy hắn cúp điện thoại.
Lạnh quá. Nó run run muốn bước vào cửa nhưng lại sợ.
– Mày sắp chết cóng rồi còn không vào đi.
…
Rón rén bước ra lan can, nó nghiêng đầu nhìn ra ngoài.
Sao vừa nãy ở một mình không thấy sợ mà bây giờ nổi hết cả gai ốc lên thế này?
Là hắn, hắn vẫn ngồi đó. Trên khuôn mặt là mấy giọt nước mắt chưa khô. Chiếc khuyên tai kim cương vẫn ánh lên ánh sáng lẻ loi trong bóng tối.
……….
Ban công vì lâu ngày không sử dụng nên bám bụi dày đặc. Hắn cầm cái khăn lau lớp bụi đi rồi vặn tay nắm, mở cửa nhìn về ban công nhà bên kia.
Sau khi nó đi, hắn chỉ ở 1, 2 tháng rồi dọn ra ở riêng tại chung cư. Cánh cửa ban công nhà nó cũng được đóng đinh cẩn thận.
Có phải khi mọi thứ trở thành quá khứ, đều bị bám một lớp bụi dày đặc khiến ta vô tình quên đi mất?!
Ba mẹ Lưu cùng ba mẹ nó – ba Quang Bình và mẹ Phạm An đã rủ nhau đi du lịch quanh thế giới từ năm ngoái, bây giờ chưa về nữa.
Hôm nay, chỉ có hắn ở trong căn nhà này, lanh lẽo, cô đơn, trống trải như 5 năm qua hắn vẫn tự mình chịu đựng.
Hắn cầm chìa khóa xe trên bàn rồi ra khỏi nhà.
Những ngóc nghách nhỏ, những quán cà phê yên tĩnh hay là những quán ăn ồn ào vội vã, hắn đều dừng chân lại. Hắn ngó nghiêng, ăn thử một ít rồi trầm tư lại như nhớ về quá khứ, nhớ về nguời con gái đó.
Rồi chiều đến, hắn đến hiệu bánh ngọt mua một chiếc bánh sinh nhật. Hắn đi đường dài trên đường cao tốc đến công viên thế kỉ.
Hắn lặng lẽ ngắm nhìn những cặp đôi yêu nhau ra vào công viên, những đôi bạn thân sánh bước bên nhau.
Những người đó có thể không giàu như hắn nhưng đổi lại, họ được hạnh phúc. Còn hắn, có tất cả nhưng lại chỉ dám đứng một bên ngắm nhìn hạnh phúc của người khác để rồi ghen tỵ.
Một ngày kết thúc nhanh chóng. Màn đêm lại được buông xuống.
Một ngày lại qua. Một năm nữa em xa tôi. Vậy là đã 5 năm 2 ngày.
Tôi thật ngốc nghếch phải không?! Phải chăng tôi đợi em là sai ư?! Tôi chờ đợi hạnh phúc của cuộc đời mình là sai?! Trớ trêu thật.
Giờ đây chỉ còn lại hắn cùng những ánh đèn sáng lẻ loi, cô độc trong bóng tối.
Hắn chầm chậm khởi động xe ra khỏi công viên. Năm nay sẽ phải cố gắng hơn mọi năm, tự phải chống đỡ một mình. Hắn tự thầm nhủ như vậy cho đến khi….
Một bóng dáng quen thuộc đi từ cổng công viên ra ngoài. Quen thuộc đến nỗi, ngay cả ở trong mơ, hình bóng ấy vẫn luôn xuất hiện, luôn ám ảnh tâm trí hắn kể từ 5 về năm trước.
(Còn tiếp)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.