Chương 48: XUÂN DƯỢC
Thu Trâm (Xu)
12/05/2016
Thuốc mê ngấm trong người đã hết, nó từ từ mở mắt ra. Phát hiện mình đang ở trong căn phòng lạ, nó hốt hoảng ngó quanh.
– Em dậy rồi sao?
Một giọng nói lạ từ góc phòng vang lên. Giọng nói này thật quen nhưng sao lại chẳng có ấn tượng gì hết?!
Một người đàn ông bước từ trong bóng tối bước ra. Nó nhìn kĩ người đó thì phát hiện ra là Minh Hoàng. Nhưng sao anh ta lại có thuốc đặc chế HTT?.
– Sao anh lại có thuốc đặc chế HTT do gia tộc…… Anh là chủ thượng của gia tộc Minh Hoàng?.
– Đúng, đúng.
Anh ta vừa chỉ chỉ vào mặt mình, vừa tươi cười nói.
– Sao anh lại bắt tôi đến đây? Anh thừa cơm nuôi tôi à?
– Anh nuôi em cả đời cũng chẳng sao.
Nói rồi, anh ta sau người mang một đĩa bánh ngọt đến.
– Em đói không? Ăn đi.
Nó nhìn thấy đĩa bánh ngọt sô cô la trên đĩa, sớm đã nhỏ nước dãi. Nó chẳng ăn gì cả ngày hôm nay rồi, cũng rất mệt do tác dụng của thuốc mê nữa. Nhưng lí trí nghĩ đến việc bị bỏ thuốc lại đẩy đĩa bánh đi.
– Em sợ tôi bỏ thuốc ư?
Anh ta hỏi rồi xẻ một miếng, cho vào miệng nhai.
– Thấy chưa? Rất ngon. Ăn đi.
Rồi anh ta lại sai thuộc hạ mang một đĩa bánh khác tới.
Nó nhìn thấy anh ta ăn cũng yên tâm, bèn thử một miếng.
Chưa ăn đến miếng thứ hai, nó đã thấy sa sẩm mặt mày, nhanh chóng đưa tay ôm đầu.
– Anh hạ dược tôi? Là xuân dược. Đồ hèn.
Anh ta chỉ cười rồi ra lệnh khóa trái cửa lại từ phía ngoài.
– Tôi đã sớm gửi thư cho Nam, anh ta sẽ đến đây ngay thôi. Chỉ là tôi muốn ở cạnh em đến giây phút em lấy chồng thôi.
– Em nghĩ xem, cô nam quả nữ ở một phòng, một trong hai lại bị bỏ xuân dược. Sẽ có chuyện gì xảy ra?
Anh ta nói rồi lại im lặng. Nó ngồi trên giường sớm đã toát mồ hôi ướt đẫm cả giường.
– Anh… Anh điên… à? Tôi… tôi… có thù… gì với…. anh chứ?
– Ha ha ha, đúng tôi bị điên đấy, em có sợ không? Tôi bị điên mới giành cả quãng thời gian đi học yêu em. Bị điên nên mới tìm em suốt những năm vừa qua. Cuối cùng, tôi nhận lại được gì, được gì? Em sắp đám cưới với anh ta, còn tôi vẫn mãi lẻ bóng.
Anh ta bị điên thật rồi, mình tự nói rồi tự nghe, tự cười cho chính mình. Khi lún quá sâu vào tình yêu, có phải tất cả mọi người đều thế không?!
Hắn đợi nó ở nhà đến đêm, trong lòng dậy lên cảm giác lo lắng. Chẳng mấy chốc, tiếng chuông nhà vang lên.
Hắn tưởng nó về, hớn hở chạy ra mở cửa. Nào ngờ chỉ nhận đưọc phong thư màu đen, bên ngoài ghi chữ “Hạ Nam.”.
“Ta đang giữ cô gái ngày mai được bước vào lễ đường với ngươi. Hãy đến trụ sở chính của Minh Hoàng trước 11 giờ, nếu không cô bé xinh đẹp ấy sẽ thuộc về ta mãi mãi.”
Hắn móc điện thoại gọi ngay cho Tuấn, huy động mọi người đến đó. Đêm đó, Hắc Ngà Bang mang đủ số vũ khí để san bằng gia tộc Minh Hoàng.
Nóng, nóng quá. Chiếc áo khoác sớm được cởi ra, mồ hôi ướt đẫm cả chiếc áo sơ mi trắng.
“Rầm.”
Cánh cửa phòng bị hắn đá bật ra. Thấy cô bé trên giường đang khổ sở, hắn tiến lại bế nó lên.
Hắn đến trước mặt Minh Hoàng, anh ta vẫn thản nhiên uống rượu như lường trước được mọi việc xảy ra.
Hắn đưa nó cho Tuấn rồi chỉ thẳng tay vào mặt Minh Hoàng nói:
– Anh bị điên à? Tự nhiên bắt cóc vợ tôi đến đây là như thế nào. Anh tin tôi san bằng cả Minh Hoàng trụ sở không?
– Hai người thật giống nhau. Cô bé ấy cũng vừa chửi tôi, anh cũng lại chửi tôi y hệt như vậy. Với lại, cô ấy mai mới là vợ anh, bây giờ còn là người độc thân đấy.
– Anh còn dám mở miệng ra nói thế à?
– Tôi đã lường trước hậu quả sẽ xảy ra khi làm chuyện này nên đã chuyển Minh Hoàng trụ sở sang khu khác rồi. Với lại, anh thử nhìn cô bé xinh đẹp kia đi.
Anh ta hất hất mặt vào nó rồi nói tiếp:
– Khuôn mặt duyên dáng, nước da trắng ngần, cổ cao cao, trượt dần xuống dưới là….
Anh ta chưa nói hết câu đã lãnh trọn quả đấm của hắn.
– Đồ điên này, im ngay. Anh đã làm gì cô ấy?
Hắn tức tối gầm rú. Hắn thề anh ta dám làm gì Nhi Nhi hắn nhất định sẽ ném anh ta cho bọn thổ phỉ cho chết luôn.
– Tôi chưa làm gì hết. Nhưng quả thật, nếu anh đến muộn một tí thôi, không phải là tôi mà là chính cô bé ấy sẽ bổ nhào vào người tôi thôi.
– Anh nói thế là có ý gì?
Tuấn đang bế nó thấy có sự khác lạ bèn gọi hắn. Hai mắt nó khép lại, miệng không ngừng kêu nóng, tay đưa lên bắt đầu cởi cúc áo sơ mi.
– Aaa.. Anh hai!
Hắn nghe Tuấn gọi đành quay lại rồi tiến lại gần bế nó đi. Xuân dược ư?! Chết tiệt!.
– Xử lý nốt đi Tuấn. Tôi có việc đi trước.
Nói rồi, hắn bế nó ra khỏi Minh Hoàng.
Đi một quãng xa, hắn còn nghe tiếng thấp thoáng:
– Nhớ đấy Hoàng Nam. Tôi buông tay không có nghĩa anh thắng đâu. Một khi anh đánh mất Nhi, tôi sẽ quay trở lại và đưa cô ấy đi. Khi cô ấy nhìn lại phía sau, ở đó luôn có tôi đứng chờ cô ấy.
– Sẽ không có ngày đấy đâu. Anh cứ chờ đợi đi. Dù cho là kiếp này hay kiếp sau nữa, cô bé vẫn chỉ thuộc về một mình tôi thôi.
(Còn tiếp)
– Em dậy rồi sao?
Một giọng nói lạ từ góc phòng vang lên. Giọng nói này thật quen nhưng sao lại chẳng có ấn tượng gì hết?!
Một người đàn ông bước từ trong bóng tối bước ra. Nó nhìn kĩ người đó thì phát hiện ra là Minh Hoàng. Nhưng sao anh ta lại có thuốc đặc chế HTT?.
– Sao anh lại có thuốc đặc chế HTT do gia tộc…… Anh là chủ thượng của gia tộc Minh Hoàng?.
– Đúng, đúng.
Anh ta vừa chỉ chỉ vào mặt mình, vừa tươi cười nói.
– Sao anh lại bắt tôi đến đây? Anh thừa cơm nuôi tôi à?
– Anh nuôi em cả đời cũng chẳng sao.
Nói rồi, anh ta sau người mang một đĩa bánh ngọt đến.
– Em đói không? Ăn đi.
Nó nhìn thấy đĩa bánh ngọt sô cô la trên đĩa, sớm đã nhỏ nước dãi. Nó chẳng ăn gì cả ngày hôm nay rồi, cũng rất mệt do tác dụng của thuốc mê nữa. Nhưng lí trí nghĩ đến việc bị bỏ thuốc lại đẩy đĩa bánh đi.
– Em sợ tôi bỏ thuốc ư?
Anh ta hỏi rồi xẻ một miếng, cho vào miệng nhai.
– Thấy chưa? Rất ngon. Ăn đi.
Rồi anh ta lại sai thuộc hạ mang một đĩa bánh khác tới.
Nó nhìn thấy anh ta ăn cũng yên tâm, bèn thử một miếng.
Chưa ăn đến miếng thứ hai, nó đã thấy sa sẩm mặt mày, nhanh chóng đưa tay ôm đầu.
– Anh hạ dược tôi? Là xuân dược. Đồ hèn.
Anh ta chỉ cười rồi ra lệnh khóa trái cửa lại từ phía ngoài.
– Tôi đã sớm gửi thư cho Nam, anh ta sẽ đến đây ngay thôi. Chỉ là tôi muốn ở cạnh em đến giây phút em lấy chồng thôi.
– Em nghĩ xem, cô nam quả nữ ở một phòng, một trong hai lại bị bỏ xuân dược. Sẽ có chuyện gì xảy ra?
Anh ta nói rồi lại im lặng. Nó ngồi trên giường sớm đã toát mồ hôi ướt đẫm cả giường.
– Anh… Anh điên… à? Tôi… tôi… có thù… gì với…. anh chứ?
– Ha ha ha, đúng tôi bị điên đấy, em có sợ không? Tôi bị điên mới giành cả quãng thời gian đi học yêu em. Bị điên nên mới tìm em suốt những năm vừa qua. Cuối cùng, tôi nhận lại được gì, được gì? Em sắp đám cưới với anh ta, còn tôi vẫn mãi lẻ bóng.
Anh ta bị điên thật rồi, mình tự nói rồi tự nghe, tự cười cho chính mình. Khi lún quá sâu vào tình yêu, có phải tất cả mọi người đều thế không?!
Hắn đợi nó ở nhà đến đêm, trong lòng dậy lên cảm giác lo lắng. Chẳng mấy chốc, tiếng chuông nhà vang lên.
Hắn tưởng nó về, hớn hở chạy ra mở cửa. Nào ngờ chỉ nhận đưọc phong thư màu đen, bên ngoài ghi chữ “Hạ Nam.”.
“Ta đang giữ cô gái ngày mai được bước vào lễ đường với ngươi. Hãy đến trụ sở chính của Minh Hoàng trước 11 giờ, nếu không cô bé xinh đẹp ấy sẽ thuộc về ta mãi mãi.”
Hắn móc điện thoại gọi ngay cho Tuấn, huy động mọi người đến đó. Đêm đó, Hắc Ngà Bang mang đủ số vũ khí để san bằng gia tộc Minh Hoàng.
Nóng, nóng quá. Chiếc áo khoác sớm được cởi ra, mồ hôi ướt đẫm cả chiếc áo sơ mi trắng.
“Rầm.”
Cánh cửa phòng bị hắn đá bật ra. Thấy cô bé trên giường đang khổ sở, hắn tiến lại bế nó lên.
Hắn đến trước mặt Minh Hoàng, anh ta vẫn thản nhiên uống rượu như lường trước được mọi việc xảy ra.
Hắn đưa nó cho Tuấn rồi chỉ thẳng tay vào mặt Minh Hoàng nói:
– Anh bị điên à? Tự nhiên bắt cóc vợ tôi đến đây là như thế nào. Anh tin tôi san bằng cả Minh Hoàng trụ sở không?
– Hai người thật giống nhau. Cô bé ấy cũng vừa chửi tôi, anh cũng lại chửi tôi y hệt như vậy. Với lại, cô ấy mai mới là vợ anh, bây giờ còn là người độc thân đấy.
– Anh còn dám mở miệng ra nói thế à?
– Tôi đã lường trước hậu quả sẽ xảy ra khi làm chuyện này nên đã chuyển Minh Hoàng trụ sở sang khu khác rồi. Với lại, anh thử nhìn cô bé xinh đẹp kia đi.
Anh ta hất hất mặt vào nó rồi nói tiếp:
– Khuôn mặt duyên dáng, nước da trắng ngần, cổ cao cao, trượt dần xuống dưới là….
Anh ta chưa nói hết câu đã lãnh trọn quả đấm của hắn.
– Đồ điên này, im ngay. Anh đã làm gì cô ấy?
Hắn tức tối gầm rú. Hắn thề anh ta dám làm gì Nhi Nhi hắn nhất định sẽ ném anh ta cho bọn thổ phỉ cho chết luôn.
– Tôi chưa làm gì hết. Nhưng quả thật, nếu anh đến muộn một tí thôi, không phải là tôi mà là chính cô bé ấy sẽ bổ nhào vào người tôi thôi.
– Anh nói thế là có ý gì?
Tuấn đang bế nó thấy có sự khác lạ bèn gọi hắn. Hai mắt nó khép lại, miệng không ngừng kêu nóng, tay đưa lên bắt đầu cởi cúc áo sơ mi.
– Aaa.. Anh hai!
Hắn nghe Tuấn gọi đành quay lại rồi tiến lại gần bế nó đi. Xuân dược ư?! Chết tiệt!.
– Xử lý nốt đi Tuấn. Tôi có việc đi trước.
Nói rồi, hắn bế nó ra khỏi Minh Hoàng.
Đi một quãng xa, hắn còn nghe tiếng thấp thoáng:
– Nhớ đấy Hoàng Nam. Tôi buông tay không có nghĩa anh thắng đâu. Một khi anh đánh mất Nhi, tôi sẽ quay trở lại và đưa cô ấy đi. Khi cô ấy nhìn lại phía sau, ở đó luôn có tôi đứng chờ cô ấy.
– Sẽ không có ngày đấy đâu. Anh cứ chờ đợi đi. Dù cho là kiếp này hay kiếp sau nữa, cô bé vẫn chỉ thuộc về một mình tôi thôi.
(Còn tiếp)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.