Chương 11
Phong Lộng
10/11/2016
CHƯƠNG 10
Ngày thứ hai, trên đường tới cảnh cục, Nam Thiên nhận thấy tình cảnh bi thảm của mình không mấy khả quan.
Hai ngày trước cái mông phát đau, khập khiễng đi trên mặt đất, ngày hôm nay cả người toàn vết thương do bị quất, cộng thêm cái mông vẫn còn mơ hồ đau nhức.
Vì sao cái mông lại đau?
Nhớ tới việc này Nam Thiên nghĩ bản thân thật ngu ngốc. Bị người ta trực tiếp hành hung đến bổ óc, tại tình cảnh đó cư nhiên còn không đề cao cảnh giác, bị cái tên hỗn đản kia nhân cơ hội mà hôn môi, còn bị hắn cởi quần đem cái đó xuyên vào cậu làm một trận suýt chết.
Cậu rốt cuộc đã làm ra tội nghiệt gì mà lại phải chịu cái tội tình này?
Tiểu Phân dáng vẻ tràn ngập cảm xúc mãnh liệt, vừa nhìn thấy Nam Thiên xuất hiện lập tức chạy tới báo cáo tin tức giật gân: “Đã xảy ra chuyện! Hải quan tối hôm qua tại bờ biển phía Đông chặn đứng một nhóm buôn lậu thuốc lá, cừ thật, có vài hộp bên trong có chứa ma túy có độ tinh khiết cao.”
“Có bắt được người không?”
“Bắt được mấy người, đáng tiếc là lão đại hai bên đều chạy thoát. Có người nói một trong hai người là Thái tử.”
Nam Thiên tâm chấn động, tỉ mỉ truy vấn: “Xác định là Thái tử? Nếu bắt được người sống, lần này có thể họa được bức tranh diện mạo của Thái tử.”
“Nào có dễ dàng như vậy.” Tiểu Phân thở dài. “Bắt được đều là bọn lâu la. Tại nơi chứa hàng lúc đó, Thái tử cùng lão đại đối phương giao dịch, gã mặc áo khoác gió to, đội mũ lưỡi trai, người chúng ta bắt được chỉ nhìn thấy đằng sau lưng. Nếu như có người làm chứng, chúng ta đã sớm chạy tới tập đoàn Hồng Hưng đem Mạc Vấn Chi bắt về chứ đâu có ngồi đây mà khua môi múa mép với ngươi.”
Nam Thiên bỗng nhớ tới một việc: “Được rồi, tôi có cái địa chỉ này, có thể giúp tôi điều tra xem ở nơi này đã từng phát sinh chuyện gì không?” Cậu đem địa chỉ tầng ngầm ngày hôm qua viết ra, đưa cho Tiểu Phân.
Tiểu Phân vừa nhìn, lặng lẽ cười nói: “May là cậu hỏi tôi, nếu như mà hỏi Lão đại nhất định sẽ bị Lão đại đập bẹp. Cậu vốn dĩ lười biếng không thèm nhìn kĩ hồ sơ về Mạc Vấn Chi tôi đưa cho ngươi đây mà.”
Điều này thế nhưng là sự thật. Vừa mới mở hồ sơ về Mạc Vấn Chi, đập vào mắt đầu tiên chính là ảnh chụp hắn, cậu không trợn trắng mắt ngất xỉu vì làm việc không nên làm đã là may lắm rồi, làm gì còn có khả năng mà nhìn kĩ hồ sơ của hắn.
“Hồ sơ bên trong có ghi?”
“Đương nhiên. Mười lăm năm trước xảy ra một sự kiện oanh động. Cừu gia của lão ba Mạc Vấn Chi phái người bắt cóc Mạc Vấn Chi cùng mẹ hắn, đem hai người nhốt tại chính cái tầng hầm này. Sau đó Mạc lão đại tự mình xuất thủ, giết chết cừu gia, cứu ra bảo bối nhi tử của lão. Bất quá lão bà của lão thiếu vận may, trúng một phát đạn vào đầu, chết tại cái tầng hầm này.”
Lòng Nam Thiên trầm xuống.
“Sau khi cừu gia chết, Mạc lão đại không biết là vì nguyên nhân gì, đem tầng ngầm cùng toàn bộ tòa nhà đó mua lại. Tôi tra ra, tòa nhà đó hiện tại thuộc quyền sở hữu của tên bại hoại Mạc Vấn Chi kia. Đại khái là vậy. Còn gì muốn hỏi nữa không?”
“A?” Nam Thiên bị Tiểu Phân lắc mạnh, mới nhớ tới phải trả lời Tiểu Phân: “Không có. Còn lại tôi sẽ xem trong hồ sơ. A, được rồi, Lão đại còn tiếp tục nghe lén tâm lí trị liệu của Mạc Vấn Chi sao?”
“Đương nhiên, bất quá Mạc Vấn Chi mỗi tuần chỉ đi một lần, chúng ta muốn nghe được cũng còn cần chờ vài ngày.”
Tiểu Phân bỗng nhiên mắt sắc phát hiện Lão đại đang đi tới, nhanh chóng đánh mắt qua Nam Thiên: “Cẩn thận, Lão đại tới.”
“Toàn bộ tổ viên, họp!”
Theo sau tiếng hô của Lão đại, mọi người bắt đầu tụ lại.
Buổi họp theo thường lệ của tổ trọng án bắt đầu.
“Vụ án của Thái tử, chúng ta cần gia tăng điều tra, bất kể giá nào cũng phải mau chóng phá án.”
“Hiện tại chỉ có nghe trộm tâm lý trị liệu của Mạc Vấn Chi, đối với cảnh sát mà nói thủy chung đều rất bị động. Hắn hình như thích nói về vấn đề làm tình khi điều trị hơn.”
“Lão đại.” Nam Thiên cẩn thận nói. “Tôi nghĩ, nghe trộm điều trị tâm lý trị liệu của người khác có thể không hay lắm. Dù có đạt được chứng cứ xác thực cũng không thể đem nó ra tòa, hơn nữa…”
“Nam Thiên, tôi hiểu ý cậu, không nên lo lắng, nếu như phía trên có trách cứ xuống, một mình tôi gánh chịu.”
Nam Thiên mặt đầy hắc tuyến. Lão đại, ngươi căn bản là không hiểu ý của ta.
“Tôi có đề nghị này.” A Nham nói. “Chúng ta nếu như có thể đặt máy nghe trộm ở chỗ bác sĩ tâm lý của Mạc Vấn Chi đương nhiên cũng có thể đặt máy nghe trộm ở chỗ tình nhân của hắn. Phần tử phạm tội thường ở trên giường mà nói ra một số thứ mà bình thường kẻ đó không nói.”
Đúng, hắn ở trên giường thích nói những điều hạ lưu người bình thường tuyệt không thể tưởng tượng được.
Nam Thiên âm thầm dặn dò chính mình, ngày sau nếu còn có cơ hội cùng Mạc Vấn Chi làm cái kia, đương nhiên chỉ là nếu như, nhất định phải kiểm tra nghiêm mật coi có máy nghe trộm không.
Ai cũng không thể chịu đựng được việc khi chính mình phát ra âm thanh *** loạn, đặc biệt là khi có tổ viên của tổ trọng án đang nghe lén.
Mọi người đối với kiến nghị của A Nham trên nguyên tắc thì ra sức ủng hộ, thế nhưng trên thực tiễn thì có điểm gay go. “Nhưng chúng ta không biết tình nhân của Mạc Vấn Chi là ai.”
“Tôi cũng có kiến nghị.” Tiểu Phân giơ tay lên tiếng. “Chúng ta có thể tìm một tổ viên mê hoặc Mạc Vấn Chi, giả trang làm tình nhân của hắn ẩn núp làm người nằm vùng.”
“Ừ, không sai. Cái kiến nghị này được. Chúng ta ở cảnh cục không có mỹ nữ, người dễ nhìn thì mười người có tám người.”
“Đáng tiếc Nam Thiên đã nằm vùng một lần, lại bị người ta nhận thức, không nên phái cậu ta đi, nói sao để Mạc Vấn Chi mắc câu.”
Nếu cứ thảo luận cái phương hướng này, vậy thật không hay chút nào.
Nam Thiên ho khan hai cái, phát biểu ý kiến: “Lão đại, tôi có một kiến nghị tương đối khách quan.”
“Ồ? Nói nghe chút coi.”
“Nếu theo Mạc Vấn Chi mà vẫn tra không ra được cái gì, vì sao chúng ta không đặt ra một giả thiết rằng, Mạc Vân Chi không phải là Thái tử?” Nam Thiên nghĩ có cảm giác mình đang lấy việc công làm việc tư mà đặt ra giả thiết, nhưng trải qua chuyện tình tối hôm qua, cậu vô pháp có suy nghĩ giống như mấy thành viên trong tổ, hoàn toàn đem Mạc Vấn Chi đối đãi như người bị tình nghi. Cậu bày ra một bộ chuyên chú đọc hồ sơ trong tay, nói rõ ràng: “Căn cứ theo hồ sơ ghi lại nói, có vài lần Thái tử xuất hiện, Mạc Vấn Chi đều có chứng cứ ngoại phạm. Có thể Mạc Vấn Chi chỉ thật sự là về nước tiếp quản tập đoàn Hồng Hưng, mà không có cùng A thị an buôn lậu có quan hệ gì.”
“Chứng cứ ngoại phạm này của hắn phần lớn đều là do người hầu trong nhà cung cấp, toàn bộ đều là cá mè một lứa, không đủ tin cậy.”
Lông mi anh tuấn của Nam Thiên nhíu lại chút.
Cậu có thể chứng minh tối hôm qua Mạc Vấn Chi không có mặt tại hiện trường.
Bởi vì cho dù đại lạp xưởng của Mạc Vấn Chi có dài có lớn, cũng không thể một bên cắm tính khí ở cái mông của cậu, một bên chạy tới A thị để bàn luận giao dịch.
Đương nhiên, trừ phi cậu chán sống, bằng không tuyệt đối không nói ra cái loại chứng cứ này cho Lão đại nghe.
Tuy rằng đối Mạc Vấn Chi hành vi nhân lúc cháy nhà đi hôi của hắn đáng nghiến răng nghiến lợi, nhưng trong khoảng thời gian ấy, điện thoại di động của hắn không nhận cuộc gọi nào, Nam Thiên trong lòng bắt đầu lo lắng.
Đương nhiên không phải là tưởng niệm cái tên ác ma kia.
Tên kia tối hôm qua ra vào cậu một điểm cũng không lưu tình, cậu thế nhưng bị vừa người ta quất lên người a.
Nhớ tới Mạc Vấn Chi một bên đánh lên cái mông Nam Thiên, một bên dùng đầu lưỡi liếm duyện vết thương tụ huyết bởi vì bị quật mà trở nên mẫn cảm, vui vẻ, biến thái mà tại hạ phúc Nam Thiên luật động.
Nam Thiên cảm giác lạnh run, ta sẽ không bị cái tên siêu cấp biến thái kia lây nhiễm chứ?
Nhớ hắn sao? Không muốn? Có một chút nhớ? Không! Tuyệt đối không!
Móng mèo vẫn gãi lên trái tim cậu, thẳng đến tan tầm, tâm tình nhốn nháo cũng không thể tìm ra được chút manh mối nào.
Nam Thiên không muốn về nhà, ở trên đường tới tới lui lui, khi cậu dừng cước bộ, ngẩng đầu nhìn, kinh ngạc phát hiện Mạc Vấn Chi đang đứng ở trước cửa.
Nếu đã tới, như vậy sẽ không ấn cái chuông cửa đẹp đẽ kia một cái.
Leng keng ——–
Cửa lớn một hồi lâu mới mở ra. Mạc Vấn Chi tựa hồ không đoán được Nam Thiên sẽ đi qua, trong mắt lộ ra biểu tình kinh ngạc, nhưng rất nhanh, khóe môi khẽ động lộ chút tà khí: “Xem ra có người nhớ tôi nha.”
“Ít tự kỉ đi.” Nam Thiên không tự nhiên mà phản bác, tránh thoát khỏi đường nhìn của Mạc Vấn Chi, quen thuộc đẩy cửa, “Tôi đi tới vùng gần đây, vừa vặn có điểm đói.”
Mạc Vấn Chi ở phía sau ôm cậu, cảm nhận được ngữ khí: “Ồ, thì ra là tưởng nhớ tới đại lạp xưởng của tôi.”
Người này vĩnh viễn là miệng hồ ly không nôn ra ngà voi.
Nhận thấy được Mạc Vấn Chi tựa hồ muốn ôm cậu vào phòng, Nam Thiên phản xạ thi triển cầm nã thủ, thuận tiện cho hắn một khuỷu tay.
Huấn luyện cảnh sát dù sao cũng không phải hoàn toàn vô dụng, lần này Nam Thiên rốt cục hành động đạt hiệu quả, phía sau truyền đến tiếng kêu rên của Mạc Vấn Chi, rút cánh tay đang ở trên thắt lưng cậu trở về.
“Hừ, cũng cho anh biết chút bản lãnh của tôi…” Nam Thiên đắc ý dạt dào xoay người, bỗng nhiên mặt biến sắc: “Mạc Vấn Chi, anh làm sao vậy?”
Mạc Vấn Chi cau mày ôm lấy thắt lưng, chính là cái nơi đã bị Nam Thiên công kích.
Màu sắc đỏ tươi theo quần áo chậm rãu chảy ra, nhiễm hồng vết thương nơi tay Mạc Vấn Chi nỗ lực che giấu.
“Làm thế nào lại bị thương?” Nam Thiên hoảng sợ, đỡ Mạc Vấn Chi ngồi xuống ghế sô pha.
“Không có việc gì.” Mạc Vấn Chi không thèm để ý, đề cao âm điệu kêu một tiếng, một người hầu cao lớn vội vã đi ra, liếc mắt một cái liền hiểu ra, trở lại mang thuốc ra, giúp Mạc Vấn Chi băng bó bết thương.
Nam Thiên ở một bên nhìn: “Thương do súng?”
“Ừ. Ngày hôm qua ở công ty bị người ta bắn lén, đại khái là ở lầu đối diện bắn tới.”
“Vì sao không báo?” Nam Thiên sắc mặt không tốt xem xét.
…Ít nhất… Cho tôi biết một tiếng a, trách không được đợi một ngày một đêm, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có. Ngày hôm qua ngàn lần dặn dò phải liên lạc bình thường thế mà người này lại…
”Cậu là đang thẩm vấn tôi? Nam cảnh qua?” Mạc Vấn Chi nguy hiểm quét mắt nhìn Nam Thiên. Một lát sau, hắn cười khổ, chậm rãi nói: “Tôi là bị các cậu cho là cùng hắc bang buôn lậu với nhau, hơn nữa lại còn không minh bạch xảy ra đấu súng, chẳng phải là mọi tội lỗi đều đổ lên tôi hay sao?”
Nam Thiên thấp giọng nói: “Nếu như anh thật sự vô tội, nên tận lực vì chính mình biện hộ, đồng thời truy ra thân phận thật của Thái tử.”
“Cậu làm sao biết tôi điều tra?” Mạc Vấn Chi lười biếng hỏi lại. Thấy Nam Thiên không nói lời nào, hắn từ trên sô pha đứng lên. “Này, giúp tôi đi lên lầu hai.”
“ANh không tự đi được sao?”
“Tôi là người bệnh đó.” Nam nhân tuấn mỹ trừng con mắt, bộ dáng bưng vết thương, cường thế lại có chút yếu đuối, Nam Thiên chính là chống đỡ không nổi loại hình này.
Nam Thiên không thể làm gì khác hơn là đem cánh tay của mạc Vấn Chi khoát lên vai, dìu hắn lên lầu. Người này bản tính ác liệt không hề cải tiến, rõ ràng là không bị thương đến nỗi đứng dậy không nổi, nhưng đem toàn bộ trọng lượng cơ thể đặt lên vai cậu. Rốt cuộc đem hắn đỡ lên giường xong cậu cũng thở hồng hộc.
Mạc Vấn Chi hướng cậu nói cảm ơn, lơ đãng hỏi: “Đêm nay cậu có lưu lại không?”
“Không, đêm nay về nhà, tôi còn muốn…”
Răng rắc. Âm thanh thanh thúy của một loại kim cụ vang lên cắt ngang lời nói của Nam Thiên.
Cậu kinh ngạc nhìn tay trái bị khóa ở đầu giường, giận dữ, “Gặp quỷ, anh lúc nào thì trộm còng tay của tôi vậy?” Thực sự là đối hắn tốt đều không được, tật xấu của cái tên biến thái hỗn đản này tùy thời có thể phát tác được.
“Đừng nóng giận.” Mạc Vấn Chi tâm tình tốt nói. “Này không phải của cậu, là do tôi tự mình mua. Nguyên bộ đặt ở Câu Lạc Bộ Cảo Cảo Nhạc tổng *** ở Chicago, kiên cố hơn so với còng tay của cậu. Cậu xem, nơi tiếp xúc với da có lót lớp vải nhung, sẽ không làm bị thương, thật là thiết kế tốt.”
“Tốt cái đầu anh!” Nam Thiên giận dữ rống, cũng mặc kệ Mạc Vấn Chi có phải bệnh hoạn hay không, tay phải một quyền thẳng đánh lên cái khuôn mặt đẹp cuả hắn.
Mạc Vấn Chi ngiêng đầu né, nắm lấy cổ tay Nam Thiên, thuận tiện xuất ra còng tay, đem tay phải cậu khóa lên trên. Hắn tựa hồ thỏa mãn với kiệt tác của mình, đứng ở trước giường cao cao nhìn xuống thưởng thức bức tranh xinh đẹp do hắn thân thủ bố trí.
Nam Thiên khí giận sôi lên: “Buông tôi ra! Mạc Vấn Chi, tôi cảnh cáo anh, tôi đối với anh nhịn đã lâu…”
“Tôi cũng nhịn đã lâu.” Mạc Vấn Chi bắt đầu thành thạo thoát y phục Nam Thiên, “Tuy rằng ngày hôm nay không có mặc cảnh phục, nhưng mà không thể nói, thấy trên ngực cậu những vết thương do dây lưng, tôi lại cầm lòng không đậu.” Lột xuống quần áo trong của Nam Thiên, ngón tay nhiệt tình dọc theo nhưng vết thương còn đang tụ huyết mà di động.
Da thịt bị thương dị thường mẫn cảm, bị hắn rắp tâm vuốt ve, dòng điện yếu ớt đánh thẳng đến thần kinh. Nam Thiên cố gắng hấp một ngụm khí.
Ghê tởm! Rõ ràng chỉ là vết thương bình thường, hiện tại thế nhưng lại phảng phất cảm giác khoái cảm.
“Này, anh… Anh đừng quên anh đang bị thương đó.” Nam Thiên tốn công vô ích mà cảnh cáo.
Hô hấp bình thường đã khó có thể bảo trì thêm. Thâm ảnh chậm rãi kề cận, cả người tản ra khí tức mãnh thú chuẩn bị vồ lấy thức ăn, dò xét nơi cổ Nam Thiên, ngửi hai cái, tâm đập gia tốc, như là để xác thực đây là mỹ thực bàn mà hắn muốn, bỗng nhiên mở ra đôi môi cong duyên dáng, hàm trụ một viên nhũ châu.
“A!” Nam Thiên bất ngờ chịu thua kêu ra tiếng.
Bị Mạc Vấn Chi cắn gặm, nhũ châu hồng sắc khéo léo dựng thẳng lên, địa phương đau đớn kia cũng theo đó mà dựng thẳng. Những nơi bị nam nhân trêu đùa nổi lên cảm giác khiến Nam Thiên muốn ngừng thở.
“Rất thoải mái sao?” Hưởng thụ nụ hoa đang ngạnh lên cùng ngực run run, Mạc Vấn Chi không quên thỉnh thoảng ngẩng đều trêu chọc hỏi.
“Thoải mái…Mới…Mới là lạ…”
“Quả nhiên, đã ngạnh hơn phân nửa rồi.” Bàn tay háo sắc theo thắt lưng tiến vào quần, tìm kiếm khí quan bị giấu ở bên trong, Mạc Vấn Chi mang theo thần thái không hài lòng chậm rãi lắc đầu, “Không được, nhất định phải làm cho cậu thoải mái đến hoàn toàn ngạnh đứng lên mới được.”
Tiếp tục cúi đầu, chuyên tâm đối phó với tiểu mẫ cảm trước ngực. Đầu lưỡi liếm cùng răng cửa khẽ cắn cùng nhau tập kích, thẳng đến Nam Thiên thở dốc không đều, không ngừng dãy dụa muốn né ra, lần thứ hai lại kiểm tra trạng thái của nội khố.
“Ừm, hiện tại đã hoàn toàn ngạnh.” Mạc Vấn Chi buông ra cậu, tự mình cởi bỏ thắt lưng ra.
Thấy lạp xưởng cực lớn trong quần lót lộ đầu ra, trái tim Nam Thiên bỗng nhiên co rút. Đại não tự động đem cảm giác dị vật tiến nhập trong cơ thể hiện ra, cảm giác khoái cảm cùng thân thể đụng chạm, tràng dạ dày có cảm giác đau đớn, *** loạn vui vẻ cùng nhau lan ra rất nhanh tại lục phủ ngũ tạng.
Mạc Vấn Chi lần thứ hai thành công, dưới ám thị *** mỹ, tiểu đệ đệ dưới khố hạ của Nam Thiên kích động khiến huyết quản sôi sục, hậu đình vô pháp khống chế mà không ngừng co rút, khát vọng mong chờ bị xuyên qua cường liệt khiến Nam Thiên hận không thể một đao thiến mình. (=.=”)
Mới chỉ có như vậy vài lần, thân thể cư nhiên lại phản bội chủ nhân của nó.
Lẽ nào đúng như lời Mạc Vấn Chi nói, thân thể này thể chất mẫn cảm vốn thích hợp bị xuyên qua? Nếu như có thể nói, Nam Thiên ngây thơ nghĩ lên tiếng khóc lơn.
“Thấy cái vật lớn này, có thấy đói bụng không? Có phải muốn ăn hay không?”
Mạc Vấn Chi hỏi cái vấn đề vô sỉ đến hộc máu khiến Nam Thiên trong lòng nổi lên một niền vui vẻ đáng sợ. Màu sắc phấn hồng như rót vào thân thể, thân thể màu mạch sắc không thể che giấu.
“Bảo bối, vẻ mặt của cậu đây là muốn tìm bất mãn nha.” Mạc Vấn Chi dùng hạ thể cứng kinh người ma sát cửa huyệt khẩu, “Được rồi, hiện tại cầu tôi cho cậu ăn lạp xưởng đi.”
Đi tìm chết! Anh nghĩ muốn bức tôi ăn?
Nhưng mà, cảm giác ở phía dưới cường liệt khiến Nam Thiên vô pháp bỏ qua. Kì thực cùng Mạc Vấn Chi làm tình đều không phải có cảm giác thống khổ, nếu như thành thực, cậu nhất định thừa nhận cảm giác cũng thật vui vẻ.
“Anh trước… Trước tháo còng ra đã.” Nam Thiên cố gắng làm dịu cảm xúc, thở dốc.
Song tư thế cổ tay bị khóa khiến cậu có cảm giác vô cùng bất lực.
Thể lực của Mạc Vấn Chi đã đủ kinh người, cậu thật không muốn chính mình giống như tội phạm bị khóa như vậy.
“Mở? Không được.”
“Vì sao? Tôi… Tôi cũng sẽ không trốn.”
“Cậu sẽ không trốn?” Mạc Vấn Chi nhìn cậu truy vấn.
“Tôi đều đã ra cái dạng này…” Nam Thiên đỏ mặt, ý bảo hắn nhìn hạ thể đang hưng phấn của cậu, xấu hổ nói, “Đều đã như vậy… Tôi trốn thế nào đây?”
“Chính là không được.” Mạc Vấn Chi ngay cả chút cân nhắc cũng không, trực tiếp lắc đầu.
Nam Thiên chán nản.
“Vì sao? Này anh buông! Tên biến thái… A a… Ô… Dừng tay…”
Mạc Vấn Chi hình như không muốn tiếp tục đề tài này, cúi đầu dùng ngón tay nghiên cứu nếp uốn của cây cúc hoa bên trong lưỡng khâu (gò nổi hay còn gọi là mông :”>). Cây cúc hoa vì kinh hãi bị hắn hành hạ không dám tiếp tục chống cự, chậm rãi hé mở ra.
Nam Thiên còn đang phẫn nộ kêu ta: “Họ Mạc kia, anh có nghe hay không? Tôi nói anh buông! Tôi không nên cùng anh… A ha… Aha… A a a a a!”
Tính khí thật lớn cắm vào gây ra cái cảm giác thật cường liệt khiến viền mắt Nam Thiên lập tức ươn ướt.
Tuy rằng rất không tình nguyện bị cường bạo, xâm phạm, thế nhưng lý trí không thể chống cự lại được sinh lý, tuyến tiền liệt bị động tác quất xuyên trầm ổn liên tục đều đặn hạ gục, khóe mắt Nam Thiên ngấn lệ, điên loạn giãy dụa thắt lưng.
Thắt lưng Mạc Vấn Chi mãnh tráng tại khoảng giữa hai chân cậu trước sau di động, xen vào, thẳng tiến, dùng tốc độ chậm rãi rút ra, sau đó như môtơ được bôi trơn, một hơi sáp nhập tận gốc rễ.
“A hô… Ác… Ác…. Ưm ưm…” Nam Thiên vô pháp tiếp tục cắn môi dưới, không để ý thẹn thùng rên rỉ.
Mở lớn miệng liều mạng thở dốc, phổi có cảm giác không còn một tia dưỡng khí. Khoái cảm tựa như mạng nhện lớn, đem cậu hoàn toàn bao trùm lấy, sau đó phía trước như nhận được một dòng hiệu cao thế, trong nháy mắt, trước mắt xuất hiện bạch quang trói mắt.
Tay chân, ngực cùng lưng, một trận một trận không ngừng run rẩy co giật.
“Ngậm chặt như vậy, ngoài miệng còn muốn tôi buông ra? Trên thực tế là bị tôi làm đến nghiền đúng không?”
Mạc Vấn Chi thụ thương so với bình thường còn kích động hơn, bắn xong lần đầu tiên, rất nhanh liền cương lên, bắt đầu tiến hành công kích lần hai đối với Nam Thiên đã xụi lơ trên giường.
“Anh… Anh…” Nam Thiên kinh hãi trừng mắt nhìn hắn.
“Mới có một lần, cái miệng nhỏ của cậu sao có thể no được?”
Đối với tên cầm thú này, cách chết duy nhất cũng chỉ có tinh tẫn mà chết.
Nam Thiên bị hắn mạnh mẽ bức bách xoay người, khí lực mắng chửi người cũng không có, thân thể bị Mạc Vấn Chi bày thành tư thế thật khó coi, cái pít-tông vô sỉ tại trong cơ thể lại tiếp tục mà vận hành.
“Này, cậu còn không trả lời vấn đề của tôi. Có phải cậu đã bị tôi làm tới nghiền không?” Huyệt khẩu đã bắt đầu đỏ lên, Mạc Vấn Chi lấy ngón tay vuốt ve nơi hai người mập hợp.
“A a a… Ô… Đau…” Mãnh lực xỏ xuyên qua thân thể khiến cho sàng đan không ngừng lay động.
Bởi vì chưa có nghe được câu trả lời, Mạc Vấn Chi ác ý chỉnh lại góc độ lớn, đem tư thế cơ thể thay đổi, phân thân theo đó mà ma sát vào vách niêm mạc, cảm giác trở nên càng thêm cường liệt.
Thời điểm khoái cảm cao trào, như cố ý đem rượu băng bán hòa tan* đặt ở tủ đầu giường đặt ở hạ phúc của Nam Thiên, ngăn cản cậu bắn tinh. (cái này không hiểu lắm. Nguyên văn là 把床头柜上镇酒用的半融化的冰)
Nam Thiên quật cường bị lăn qua lăn lại mà khóc nức nở.
“Không nói, sẽ cùng cậu chơi đến hừng đông.” Mỗi khi ở vào lúc này, Mạc Vấn Chi đều vô tình đến dọa người.
Hắn về mặt tinh thần cùng thân thể đều đối Nam THiên dị thường chấp nhất, mặc cho Nam Thiên khóc cầu xin, tự ý đem dịch thể bắn vào sâu trong dũng đạo, rất nhanh sẽ lại tiếp tục lần tiếp theo. Nhưng cũng chỉ thỏa mãn một mình Mạc Vấn Chi, dục vọng tràn đầy của Nam Thiên muốn được phóng thích thì xa xa không hẹn.
Liên tục hai lần, Nam Thiên đã tới sắp hỏng mất.
“Không… Không nên… Tôi nói…” Cái mông tiếp nhận những đợt quất xuyên không chút lưu tình của Mạc Vấn Chi, con ngươi thất thần thấy Mạc Vấn Chi lại muốn lôi ra khối băng ở tủ đầu giường liền cảm thấy triệt để sợ hãi. Cậu khàn khàn khóc: “Tôi thừa nhận nghiện… Bị… Bị anh làm đến nghiện…”
Khóc kêu lên, Mạc Vấn Chi lần thứ hai tại trong cơ thể Nam Thiên hùng hăng mà bắn.
“Ngoan, đừng khóc như vậy khiến tôi thương tâm. Tôi đảm bảo sẽ làm cậu sướng đến ngất.” Dường như là để trấn an Nam Thiên, Mạc Vấn Chi hết sức chu đáo chiếu cố tính khí đang bị áp chế của cậu, làm cậu thống khoái bắn ra một giọt cũng không chừa.
Khoái cảm vô cùng cường liệt khiến Nam Thiên sau khi bắn tinh xong trực tiếp ngất đi trong lòng Mạc Vấn Chi.
Ngày thứ hai, trên đường tới cảnh cục, Nam Thiên nhận thấy tình cảnh bi thảm của mình không mấy khả quan.
Hai ngày trước cái mông phát đau, khập khiễng đi trên mặt đất, ngày hôm nay cả người toàn vết thương do bị quất, cộng thêm cái mông vẫn còn mơ hồ đau nhức.
Vì sao cái mông lại đau?
Nhớ tới việc này Nam Thiên nghĩ bản thân thật ngu ngốc. Bị người ta trực tiếp hành hung đến bổ óc, tại tình cảnh đó cư nhiên còn không đề cao cảnh giác, bị cái tên hỗn đản kia nhân cơ hội mà hôn môi, còn bị hắn cởi quần đem cái đó xuyên vào cậu làm một trận suýt chết.
Cậu rốt cuộc đã làm ra tội nghiệt gì mà lại phải chịu cái tội tình này?
Tiểu Phân dáng vẻ tràn ngập cảm xúc mãnh liệt, vừa nhìn thấy Nam Thiên xuất hiện lập tức chạy tới báo cáo tin tức giật gân: “Đã xảy ra chuyện! Hải quan tối hôm qua tại bờ biển phía Đông chặn đứng một nhóm buôn lậu thuốc lá, cừ thật, có vài hộp bên trong có chứa ma túy có độ tinh khiết cao.”
“Có bắt được người không?”
“Bắt được mấy người, đáng tiếc là lão đại hai bên đều chạy thoát. Có người nói một trong hai người là Thái tử.”
Nam Thiên tâm chấn động, tỉ mỉ truy vấn: “Xác định là Thái tử? Nếu bắt được người sống, lần này có thể họa được bức tranh diện mạo của Thái tử.”
“Nào có dễ dàng như vậy.” Tiểu Phân thở dài. “Bắt được đều là bọn lâu la. Tại nơi chứa hàng lúc đó, Thái tử cùng lão đại đối phương giao dịch, gã mặc áo khoác gió to, đội mũ lưỡi trai, người chúng ta bắt được chỉ nhìn thấy đằng sau lưng. Nếu như có người làm chứng, chúng ta đã sớm chạy tới tập đoàn Hồng Hưng đem Mạc Vấn Chi bắt về chứ đâu có ngồi đây mà khua môi múa mép với ngươi.”
Nam Thiên bỗng nhớ tới một việc: “Được rồi, tôi có cái địa chỉ này, có thể giúp tôi điều tra xem ở nơi này đã từng phát sinh chuyện gì không?” Cậu đem địa chỉ tầng ngầm ngày hôm qua viết ra, đưa cho Tiểu Phân.
Tiểu Phân vừa nhìn, lặng lẽ cười nói: “May là cậu hỏi tôi, nếu như mà hỏi Lão đại nhất định sẽ bị Lão đại đập bẹp. Cậu vốn dĩ lười biếng không thèm nhìn kĩ hồ sơ về Mạc Vấn Chi tôi đưa cho ngươi đây mà.”
Điều này thế nhưng là sự thật. Vừa mới mở hồ sơ về Mạc Vấn Chi, đập vào mắt đầu tiên chính là ảnh chụp hắn, cậu không trợn trắng mắt ngất xỉu vì làm việc không nên làm đã là may lắm rồi, làm gì còn có khả năng mà nhìn kĩ hồ sơ của hắn.
“Hồ sơ bên trong có ghi?”
“Đương nhiên. Mười lăm năm trước xảy ra một sự kiện oanh động. Cừu gia của lão ba Mạc Vấn Chi phái người bắt cóc Mạc Vấn Chi cùng mẹ hắn, đem hai người nhốt tại chính cái tầng hầm này. Sau đó Mạc lão đại tự mình xuất thủ, giết chết cừu gia, cứu ra bảo bối nhi tử của lão. Bất quá lão bà của lão thiếu vận may, trúng một phát đạn vào đầu, chết tại cái tầng hầm này.”
Lòng Nam Thiên trầm xuống.
“Sau khi cừu gia chết, Mạc lão đại không biết là vì nguyên nhân gì, đem tầng ngầm cùng toàn bộ tòa nhà đó mua lại. Tôi tra ra, tòa nhà đó hiện tại thuộc quyền sở hữu của tên bại hoại Mạc Vấn Chi kia. Đại khái là vậy. Còn gì muốn hỏi nữa không?”
“A?” Nam Thiên bị Tiểu Phân lắc mạnh, mới nhớ tới phải trả lời Tiểu Phân: “Không có. Còn lại tôi sẽ xem trong hồ sơ. A, được rồi, Lão đại còn tiếp tục nghe lén tâm lí trị liệu của Mạc Vấn Chi sao?”
“Đương nhiên, bất quá Mạc Vấn Chi mỗi tuần chỉ đi một lần, chúng ta muốn nghe được cũng còn cần chờ vài ngày.”
Tiểu Phân bỗng nhiên mắt sắc phát hiện Lão đại đang đi tới, nhanh chóng đánh mắt qua Nam Thiên: “Cẩn thận, Lão đại tới.”
“Toàn bộ tổ viên, họp!”
Theo sau tiếng hô của Lão đại, mọi người bắt đầu tụ lại.
Buổi họp theo thường lệ của tổ trọng án bắt đầu.
“Vụ án của Thái tử, chúng ta cần gia tăng điều tra, bất kể giá nào cũng phải mau chóng phá án.”
“Hiện tại chỉ có nghe trộm tâm lý trị liệu của Mạc Vấn Chi, đối với cảnh sát mà nói thủy chung đều rất bị động. Hắn hình như thích nói về vấn đề làm tình khi điều trị hơn.”
“Lão đại.” Nam Thiên cẩn thận nói. “Tôi nghĩ, nghe trộm điều trị tâm lý trị liệu của người khác có thể không hay lắm. Dù có đạt được chứng cứ xác thực cũng không thể đem nó ra tòa, hơn nữa…”
“Nam Thiên, tôi hiểu ý cậu, không nên lo lắng, nếu như phía trên có trách cứ xuống, một mình tôi gánh chịu.”
Nam Thiên mặt đầy hắc tuyến. Lão đại, ngươi căn bản là không hiểu ý của ta.
“Tôi có đề nghị này.” A Nham nói. “Chúng ta nếu như có thể đặt máy nghe trộm ở chỗ bác sĩ tâm lý của Mạc Vấn Chi đương nhiên cũng có thể đặt máy nghe trộm ở chỗ tình nhân của hắn. Phần tử phạm tội thường ở trên giường mà nói ra một số thứ mà bình thường kẻ đó không nói.”
Đúng, hắn ở trên giường thích nói những điều hạ lưu người bình thường tuyệt không thể tưởng tượng được.
Nam Thiên âm thầm dặn dò chính mình, ngày sau nếu còn có cơ hội cùng Mạc Vấn Chi làm cái kia, đương nhiên chỉ là nếu như, nhất định phải kiểm tra nghiêm mật coi có máy nghe trộm không.
Ai cũng không thể chịu đựng được việc khi chính mình phát ra âm thanh *** loạn, đặc biệt là khi có tổ viên của tổ trọng án đang nghe lén.
Mọi người đối với kiến nghị của A Nham trên nguyên tắc thì ra sức ủng hộ, thế nhưng trên thực tiễn thì có điểm gay go. “Nhưng chúng ta không biết tình nhân của Mạc Vấn Chi là ai.”
“Tôi cũng có kiến nghị.” Tiểu Phân giơ tay lên tiếng. “Chúng ta có thể tìm một tổ viên mê hoặc Mạc Vấn Chi, giả trang làm tình nhân của hắn ẩn núp làm người nằm vùng.”
“Ừ, không sai. Cái kiến nghị này được. Chúng ta ở cảnh cục không có mỹ nữ, người dễ nhìn thì mười người có tám người.”
“Đáng tiếc Nam Thiên đã nằm vùng một lần, lại bị người ta nhận thức, không nên phái cậu ta đi, nói sao để Mạc Vấn Chi mắc câu.”
Nếu cứ thảo luận cái phương hướng này, vậy thật không hay chút nào.
Nam Thiên ho khan hai cái, phát biểu ý kiến: “Lão đại, tôi có một kiến nghị tương đối khách quan.”
“Ồ? Nói nghe chút coi.”
“Nếu theo Mạc Vấn Chi mà vẫn tra không ra được cái gì, vì sao chúng ta không đặt ra một giả thiết rằng, Mạc Vân Chi không phải là Thái tử?” Nam Thiên nghĩ có cảm giác mình đang lấy việc công làm việc tư mà đặt ra giả thiết, nhưng trải qua chuyện tình tối hôm qua, cậu vô pháp có suy nghĩ giống như mấy thành viên trong tổ, hoàn toàn đem Mạc Vấn Chi đối đãi như người bị tình nghi. Cậu bày ra một bộ chuyên chú đọc hồ sơ trong tay, nói rõ ràng: “Căn cứ theo hồ sơ ghi lại nói, có vài lần Thái tử xuất hiện, Mạc Vấn Chi đều có chứng cứ ngoại phạm. Có thể Mạc Vấn Chi chỉ thật sự là về nước tiếp quản tập đoàn Hồng Hưng, mà không có cùng A thị an buôn lậu có quan hệ gì.”
“Chứng cứ ngoại phạm này của hắn phần lớn đều là do người hầu trong nhà cung cấp, toàn bộ đều là cá mè một lứa, không đủ tin cậy.”
Lông mi anh tuấn của Nam Thiên nhíu lại chút.
Cậu có thể chứng minh tối hôm qua Mạc Vấn Chi không có mặt tại hiện trường.
Bởi vì cho dù đại lạp xưởng của Mạc Vấn Chi có dài có lớn, cũng không thể một bên cắm tính khí ở cái mông của cậu, một bên chạy tới A thị để bàn luận giao dịch.
Đương nhiên, trừ phi cậu chán sống, bằng không tuyệt đối không nói ra cái loại chứng cứ này cho Lão đại nghe.
Tuy rằng đối Mạc Vấn Chi hành vi nhân lúc cháy nhà đi hôi của hắn đáng nghiến răng nghiến lợi, nhưng trong khoảng thời gian ấy, điện thoại di động của hắn không nhận cuộc gọi nào, Nam Thiên trong lòng bắt đầu lo lắng.
Đương nhiên không phải là tưởng niệm cái tên ác ma kia.
Tên kia tối hôm qua ra vào cậu một điểm cũng không lưu tình, cậu thế nhưng bị vừa người ta quất lên người a.
Nhớ tới Mạc Vấn Chi một bên đánh lên cái mông Nam Thiên, một bên dùng đầu lưỡi liếm duyện vết thương tụ huyết bởi vì bị quật mà trở nên mẫn cảm, vui vẻ, biến thái mà tại hạ phúc Nam Thiên luật động.
Nam Thiên cảm giác lạnh run, ta sẽ không bị cái tên siêu cấp biến thái kia lây nhiễm chứ?
Nhớ hắn sao? Không muốn? Có một chút nhớ? Không! Tuyệt đối không!
Móng mèo vẫn gãi lên trái tim cậu, thẳng đến tan tầm, tâm tình nhốn nháo cũng không thể tìm ra được chút manh mối nào.
Nam Thiên không muốn về nhà, ở trên đường tới tới lui lui, khi cậu dừng cước bộ, ngẩng đầu nhìn, kinh ngạc phát hiện Mạc Vấn Chi đang đứng ở trước cửa.
Nếu đã tới, như vậy sẽ không ấn cái chuông cửa đẹp đẽ kia một cái.
Leng keng ——–
Cửa lớn một hồi lâu mới mở ra. Mạc Vấn Chi tựa hồ không đoán được Nam Thiên sẽ đi qua, trong mắt lộ ra biểu tình kinh ngạc, nhưng rất nhanh, khóe môi khẽ động lộ chút tà khí: “Xem ra có người nhớ tôi nha.”
“Ít tự kỉ đi.” Nam Thiên không tự nhiên mà phản bác, tránh thoát khỏi đường nhìn của Mạc Vấn Chi, quen thuộc đẩy cửa, “Tôi đi tới vùng gần đây, vừa vặn có điểm đói.”
Mạc Vấn Chi ở phía sau ôm cậu, cảm nhận được ngữ khí: “Ồ, thì ra là tưởng nhớ tới đại lạp xưởng của tôi.”
Người này vĩnh viễn là miệng hồ ly không nôn ra ngà voi.
Nhận thấy được Mạc Vấn Chi tựa hồ muốn ôm cậu vào phòng, Nam Thiên phản xạ thi triển cầm nã thủ, thuận tiện cho hắn một khuỷu tay.
Huấn luyện cảnh sát dù sao cũng không phải hoàn toàn vô dụng, lần này Nam Thiên rốt cục hành động đạt hiệu quả, phía sau truyền đến tiếng kêu rên của Mạc Vấn Chi, rút cánh tay đang ở trên thắt lưng cậu trở về.
“Hừ, cũng cho anh biết chút bản lãnh của tôi…” Nam Thiên đắc ý dạt dào xoay người, bỗng nhiên mặt biến sắc: “Mạc Vấn Chi, anh làm sao vậy?”
Mạc Vấn Chi cau mày ôm lấy thắt lưng, chính là cái nơi đã bị Nam Thiên công kích.
Màu sắc đỏ tươi theo quần áo chậm rãu chảy ra, nhiễm hồng vết thương nơi tay Mạc Vấn Chi nỗ lực che giấu.
“Làm thế nào lại bị thương?” Nam Thiên hoảng sợ, đỡ Mạc Vấn Chi ngồi xuống ghế sô pha.
“Không có việc gì.” Mạc Vấn Chi không thèm để ý, đề cao âm điệu kêu một tiếng, một người hầu cao lớn vội vã đi ra, liếc mắt một cái liền hiểu ra, trở lại mang thuốc ra, giúp Mạc Vấn Chi băng bó bết thương.
Nam Thiên ở một bên nhìn: “Thương do súng?”
“Ừ. Ngày hôm qua ở công ty bị người ta bắn lén, đại khái là ở lầu đối diện bắn tới.”
“Vì sao không báo?” Nam Thiên sắc mặt không tốt xem xét.
…Ít nhất… Cho tôi biết một tiếng a, trách không được đợi một ngày một đêm, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có. Ngày hôm qua ngàn lần dặn dò phải liên lạc bình thường thế mà người này lại…
”Cậu là đang thẩm vấn tôi? Nam cảnh qua?” Mạc Vấn Chi nguy hiểm quét mắt nhìn Nam Thiên. Một lát sau, hắn cười khổ, chậm rãi nói: “Tôi là bị các cậu cho là cùng hắc bang buôn lậu với nhau, hơn nữa lại còn không minh bạch xảy ra đấu súng, chẳng phải là mọi tội lỗi đều đổ lên tôi hay sao?”
Nam Thiên thấp giọng nói: “Nếu như anh thật sự vô tội, nên tận lực vì chính mình biện hộ, đồng thời truy ra thân phận thật của Thái tử.”
“Cậu làm sao biết tôi điều tra?” Mạc Vấn Chi lười biếng hỏi lại. Thấy Nam Thiên không nói lời nào, hắn từ trên sô pha đứng lên. “Này, giúp tôi đi lên lầu hai.”
“ANh không tự đi được sao?”
“Tôi là người bệnh đó.” Nam nhân tuấn mỹ trừng con mắt, bộ dáng bưng vết thương, cường thế lại có chút yếu đuối, Nam Thiên chính là chống đỡ không nổi loại hình này.
Nam Thiên không thể làm gì khác hơn là đem cánh tay của mạc Vấn Chi khoát lên vai, dìu hắn lên lầu. Người này bản tính ác liệt không hề cải tiến, rõ ràng là không bị thương đến nỗi đứng dậy không nổi, nhưng đem toàn bộ trọng lượng cơ thể đặt lên vai cậu. Rốt cuộc đem hắn đỡ lên giường xong cậu cũng thở hồng hộc.
Mạc Vấn Chi hướng cậu nói cảm ơn, lơ đãng hỏi: “Đêm nay cậu có lưu lại không?”
“Không, đêm nay về nhà, tôi còn muốn…”
Răng rắc. Âm thanh thanh thúy của một loại kim cụ vang lên cắt ngang lời nói của Nam Thiên.
Cậu kinh ngạc nhìn tay trái bị khóa ở đầu giường, giận dữ, “Gặp quỷ, anh lúc nào thì trộm còng tay của tôi vậy?” Thực sự là đối hắn tốt đều không được, tật xấu của cái tên biến thái hỗn đản này tùy thời có thể phát tác được.
“Đừng nóng giận.” Mạc Vấn Chi tâm tình tốt nói. “Này không phải của cậu, là do tôi tự mình mua. Nguyên bộ đặt ở Câu Lạc Bộ Cảo Cảo Nhạc tổng *** ở Chicago, kiên cố hơn so với còng tay của cậu. Cậu xem, nơi tiếp xúc với da có lót lớp vải nhung, sẽ không làm bị thương, thật là thiết kế tốt.”
“Tốt cái đầu anh!” Nam Thiên giận dữ rống, cũng mặc kệ Mạc Vấn Chi có phải bệnh hoạn hay không, tay phải một quyền thẳng đánh lên cái khuôn mặt đẹp cuả hắn.
Mạc Vấn Chi ngiêng đầu né, nắm lấy cổ tay Nam Thiên, thuận tiện xuất ra còng tay, đem tay phải cậu khóa lên trên. Hắn tựa hồ thỏa mãn với kiệt tác của mình, đứng ở trước giường cao cao nhìn xuống thưởng thức bức tranh xinh đẹp do hắn thân thủ bố trí.
Nam Thiên khí giận sôi lên: “Buông tôi ra! Mạc Vấn Chi, tôi cảnh cáo anh, tôi đối với anh nhịn đã lâu…”
“Tôi cũng nhịn đã lâu.” Mạc Vấn Chi bắt đầu thành thạo thoát y phục Nam Thiên, “Tuy rằng ngày hôm nay không có mặc cảnh phục, nhưng mà không thể nói, thấy trên ngực cậu những vết thương do dây lưng, tôi lại cầm lòng không đậu.” Lột xuống quần áo trong của Nam Thiên, ngón tay nhiệt tình dọc theo nhưng vết thương còn đang tụ huyết mà di động.
Da thịt bị thương dị thường mẫn cảm, bị hắn rắp tâm vuốt ve, dòng điện yếu ớt đánh thẳng đến thần kinh. Nam Thiên cố gắng hấp một ngụm khí.
Ghê tởm! Rõ ràng chỉ là vết thương bình thường, hiện tại thế nhưng lại phảng phất cảm giác khoái cảm.
“Này, anh… Anh đừng quên anh đang bị thương đó.” Nam Thiên tốn công vô ích mà cảnh cáo.
Hô hấp bình thường đã khó có thể bảo trì thêm. Thâm ảnh chậm rãi kề cận, cả người tản ra khí tức mãnh thú chuẩn bị vồ lấy thức ăn, dò xét nơi cổ Nam Thiên, ngửi hai cái, tâm đập gia tốc, như là để xác thực đây là mỹ thực bàn mà hắn muốn, bỗng nhiên mở ra đôi môi cong duyên dáng, hàm trụ một viên nhũ châu.
“A!” Nam Thiên bất ngờ chịu thua kêu ra tiếng.
Bị Mạc Vấn Chi cắn gặm, nhũ châu hồng sắc khéo léo dựng thẳng lên, địa phương đau đớn kia cũng theo đó mà dựng thẳng. Những nơi bị nam nhân trêu đùa nổi lên cảm giác khiến Nam Thiên muốn ngừng thở.
“Rất thoải mái sao?” Hưởng thụ nụ hoa đang ngạnh lên cùng ngực run run, Mạc Vấn Chi không quên thỉnh thoảng ngẩng đều trêu chọc hỏi.
“Thoải mái…Mới…Mới là lạ…”
“Quả nhiên, đã ngạnh hơn phân nửa rồi.” Bàn tay háo sắc theo thắt lưng tiến vào quần, tìm kiếm khí quan bị giấu ở bên trong, Mạc Vấn Chi mang theo thần thái không hài lòng chậm rãi lắc đầu, “Không được, nhất định phải làm cho cậu thoải mái đến hoàn toàn ngạnh đứng lên mới được.”
Tiếp tục cúi đầu, chuyên tâm đối phó với tiểu mẫ cảm trước ngực. Đầu lưỡi liếm cùng răng cửa khẽ cắn cùng nhau tập kích, thẳng đến Nam Thiên thở dốc không đều, không ngừng dãy dụa muốn né ra, lần thứ hai lại kiểm tra trạng thái của nội khố.
“Ừm, hiện tại đã hoàn toàn ngạnh.” Mạc Vấn Chi buông ra cậu, tự mình cởi bỏ thắt lưng ra.
Thấy lạp xưởng cực lớn trong quần lót lộ đầu ra, trái tim Nam Thiên bỗng nhiên co rút. Đại não tự động đem cảm giác dị vật tiến nhập trong cơ thể hiện ra, cảm giác khoái cảm cùng thân thể đụng chạm, tràng dạ dày có cảm giác đau đớn, *** loạn vui vẻ cùng nhau lan ra rất nhanh tại lục phủ ngũ tạng.
Mạc Vấn Chi lần thứ hai thành công, dưới ám thị *** mỹ, tiểu đệ đệ dưới khố hạ của Nam Thiên kích động khiến huyết quản sôi sục, hậu đình vô pháp khống chế mà không ngừng co rút, khát vọng mong chờ bị xuyên qua cường liệt khiến Nam Thiên hận không thể một đao thiến mình. (=.=”)
Mới chỉ có như vậy vài lần, thân thể cư nhiên lại phản bội chủ nhân của nó.
Lẽ nào đúng như lời Mạc Vấn Chi nói, thân thể này thể chất mẫn cảm vốn thích hợp bị xuyên qua? Nếu như có thể nói, Nam Thiên ngây thơ nghĩ lên tiếng khóc lơn.
“Thấy cái vật lớn này, có thấy đói bụng không? Có phải muốn ăn hay không?”
Mạc Vấn Chi hỏi cái vấn đề vô sỉ đến hộc máu khiến Nam Thiên trong lòng nổi lên một niền vui vẻ đáng sợ. Màu sắc phấn hồng như rót vào thân thể, thân thể màu mạch sắc không thể che giấu.
“Bảo bối, vẻ mặt của cậu đây là muốn tìm bất mãn nha.” Mạc Vấn Chi dùng hạ thể cứng kinh người ma sát cửa huyệt khẩu, “Được rồi, hiện tại cầu tôi cho cậu ăn lạp xưởng đi.”
Đi tìm chết! Anh nghĩ muốn bức tôi ăn?
Nhưng mà, cảm giác ở phía dưới cường liệt khiến Nam Thiên vô pháp bỏ qua. Kì thực cùng Mạc Vấn Chi làm tình đều không phải có cảm giác thống khổ, nếu như thành thực, cậu nhất định thừa nhận cảm giác cũng thật vui vẻ.
“Anh trước… Trước tháo còng ra đã.” Nam Thiên cố gắng làm dịu cảm xúc, thở dốc.
Song tư thế cổ tay bị khóa khiến cậu có cảm giác vô cùng bất lực.
Thể lực của Mạc Vấn Chi đã đủ kinh người, cậu thật không muốn chính mình giống như tội phạm bị khóa như vậy.
“Mở? Không được.”
“Vì sao? Tôi… Tôi cũng sẽ không trốn.”
“Cậu sẽ không trốn?” Mạc Vấn Chi nhìn cậu truy vấn.
“Tôi đều đã ra cái dạng này…” Nam Thiên đỏ mặt, ý bảo hắn nhìn hạ thể đang hưng phấn của cậu, xấu hổ nói, “Đều đã như vậy… Tôi trốn thế nào đây?”
“Chính là không được.” Mạc Vấn Chi ngay cả chút cân nhắc cũng không, trực tiếp lắc đầu.
Nam Thiên chán nản.
“Vì sao? Này anh buông! Tên biến thái… A a… Ô… Dừng tay…”
Mạc Vấn Chi hình như không muốn tiếp tục đề tài này, cúi đầu dùng ngón tay nghiên cứu nếp uốn của cây cúc hoa bên trong lưỡng khâu (gò nổi hay còn gọi là mông :”>). Cây cúc hoa vì kinh hãi bị hắn hành hạ không dám tiếp tục chống cự, chậm rãi hé mở ra.
Nam Thiên còn đang phẫn nộ kêu ta: “Họ Mạc kia, anh có nghe hay không? Tôi nói anh buông! Tôi không nên cùng anh… A ha… Aha… A a a a a!”
Tính khí thật lớn cắm vào gây ra cái cảm giác thật cường liệt khiến viền mắt Nam Thiên lập tức ươn ướt.
Tuy rằng rất không tình nguyện bị cường bạo, xâm phạm, thế nhưng lý trí không thể chống cự lại được sinh lý, tuyến tiền liệt bị động tác quất xuyên trầm ổn liên tục đều đặn hạ gục, khóe mắt Nam Thiên ngấn lệ, điên loạn giãy dụa thắt lưng.
Thắt lưng Mạc Vấn Chi mãnh tráng tại khoảng giữa hai chân cậu trước sau di động, xen vào, thẳng tiến, dùng tốc độ chậm rãi rút ra, sau đó như môtơ được bôi trơn, một hơi sáp nhập tận gốc rễ.
“A hô… Ác… Ác…. Ưm ưm…” Nam Thiên vô pháp tiếp tục cắn môi dưới, không để ý thẹn thùng rên rỉ.
Mở lớn miệng liều mạng thở dốc, phổi có cảm giác không còn một tia dưỡng khí. Khoái cảm tựa như mạng nhện lớn, đem cậu hoàn toàn bao trùm lấy, sau đó phía trước như nhận được một dòng hiệu cao thế, trong nháy mắt, trước mắt xuất hiện bạch quang trói mắt.
Tay chân, ngực cùng lưng, một trận một trận không ngừng run rẩy co giật.
“Ngậm chặt như vậy, ngoài miệng còn muốn tôi buông ra? Trên thực tế là bị tôi làm đến nghiền đúng không?”
Mạc Vấn Chi thụ thương so với bình thường còn kích động hơn, bắn xong lần đầu tiên, rất nhanh liền cương lên, bắt đầu tiến hành công kích lần hai đối với Nam Thiên đã xụi lơ trên giường.
“Anh… Anh…” Nam Thiên kinh hãi trừng mắt nhìn hắn.
“Mới có một lần, cái miệng nhỏ của cậu sao có thể no được?”
Đối với tên cầm thú này, cách chết duy nhất cũng chỉ có tinh tẫn mà chết.
Nam Thiên bị hắn mạnh mẽ bức bách xoay người, khí lực mắng chửi người cũng không có, thân thể bị Mạc Vấn Chi bày thành tư thế thật khó coi, cái pít-tông vô sỉ tại trong cơ thể lại tiếp tục mà vận hành.
“Này, cậu còn không trả lời vấn đề của tôi. Có phải cậu đã bị tôi làm tới nghiền không?” Huyệt khẩu đã bắt đầu đỏ lên, Mạc Vấn Chi lấy ngón tay vuốt ve nơi hai người mập hợp.
“A a a… Ô… Đau…” Mãnh lực xỏ xuyên qua thân thể khiến cho sàng đan không ngừng lay động.
Bởi vì chưa có nghe được câu trả lời, Mạc Vấn Chi ác ý chỉnh lại góc độ lớn, đem tư thế cơ thể thay đổi, phân thân theo đó mà ma sát vào vách niêm mạc, cảm giác trở nên càng thêm cường liệt.
Thời điểm khoái cảm cao trào, như cố ý đem rượu băng bán hòa tan* đặt ở tủ đầu giường đặt ở hạ phúc của Nam Thiên, ngăn cản cậu bắn tinh. (cái này không hiểu lắm. Nguyên văn là 把床头柜上镇酒用的半融化的冰)
Nam Thiên quật cường bị lăn qua lăn lại mà khóc nức nở.
“Không nói, sẽ cùng cậu chơi đến hừng đông.” Mỗi khi ở vào lúc này, Mạc Vấn Chi đều vô tình đến dọa người.
Hắn về mặt tinh thần cùng thân thể đều đối Nam THiên dị thường chấp nhất, mặc cho Nam Thiên khóc cầu xin, tự ý đem dịch thể bắn vào sâu trong dũng đạo, rất nhanh sẽ lại tiếp tục lần tiếp theo. Nhưng cũng chỉ thỏa mãn một mình Mạc Vấn Chi, dục vọng tràn đầy của Nam Thiên muốn được phóng thích thì xa xa không hẹn.
Liên tục hai lần, Nam Thiên đã tới sắp hỏng mất.
“Không… Không nên… Tôi nói…” Cái mông tiếp nhận những đợt quất xuyên không chút lưu tình của Mạc Vấn Chi, con ngươi thất thần thấy Mạc Vấn Chi lại muốn lôi ra khối băng ở tủ đầu giường liền cảm thấy triệt để sợ hãi. Cậu khàn khàn khóc: “Tôi thừa nhận nghiện… Bị… Bị anh làm đến nghiện…”
Khóc kêu lên, Mạc Vấn Chi lần thứ hai tại trong cơ thể Nam Thiên hùng hăng mà bắn.
“Ngoan, đừng khóc như vậy khiến tôi thương tâm. Tôi đảm bảo sẽ làm cậu sướng đến ngất.” Dường như là để trấn an Nam Thiên, Mạc Vấn Chi hết sức chu đáo chiếu cố tính khí đang bị áp chế của cậu, làm cậu thống khoái bắn ra một giọt cũng không chừa.
Khoái cảm vô cùng cường liệt khiến Nam Thiên sau khi bắn tinh xong trực tiếp ngất đi trong lòng Mạc Vấn Chi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.