Chương 6
Phong Lộng
10/11/2016
CHƯƠNG 5
Cái nhiệm vụ nằm vùng này có đánh chết thì cũng không thể tiếp tục được nữa.
Ngày thứ hai, cảnh viên Nam Thiên bước đi khập khiễng, dựa vào ý thức trách nhiệm nghiêm túc với công việc được giao, còn có một lòng không để cho tâm tình cá nhân ảnh hưởng đến đức hạnh vĩ đại của công tác cảnh vụ, lại còn giấu diếm một tâm hồn yếu đuối bị chà đạp đến thất tinh bát lạc (ý là bị chà đạp tới nát bét XD~), còn có cái mông thiếu chút nữa là nở hoa, trở lại tổ trọng án, báo cáo thất bại về nhiệm vụ nằm vùng của cậu.
Đồng nghiệp trong tổ trọng án đều tỏ vẻ có thể hiểu được việc này.
“Ai, cái tên Mạc Vấn Chi kia quá giảo hoạt mà, còn gian trá hơn cả hồ ly, mỗi lần phái người đi nằm vùng đều bị vạch trần trong thời gian ngắn.”.
“Nam Thiên, không nên khổ sở. Chỉ cần chúng ta đừng bỏ cuộc, một ngày nào đó, sẽ bắt được cái tên vô liêm sỉ đó”.
Lão đại vỗ vai cậu, thân thiết an ủi, “Nhiệm vụ thất bại không hề gì, quan trọng nhất là ngươi trở về không thiếu miếng nào trên người”. (Đoạn này bạn chém đấy chứ nguyên văn là “lông tóc vô thương” cơ XD~).
“Lão đại…”
Nam Thiên khóc không ra nước mắt.
Không mất miếng nào thật, chỉ có cái mông tội nghiệp là thụ thương thôi, và hiện tại hai cái mông của cậu vừa hồng vừa đỏ, ngay cả ngủ đều phải nằm úp sấp.
Tiểu Phân cổ vũ cậu, “Đừng lo lắng, chúng ta nhất định sẽ đem hắn ra trước công lý, lưới pháp luật tuy thưa, nhưng khó lọt, tội danh mà hắn sở hữu, một cái cũng không thoát được”.
“Đúng!”. Nam Thiên cắn răng tỏ vẻ tán thành.
Nhất là tội cường bạo tập cảnh! Quả thực đáng lăng trì xử tử!
A Nham hỏi “Lão đại, chúng ta có nên mở một cuộc họp nữa, để bàn bạc về những bước tiếp theo nên làm gì hay không?”.
“Ờ, gọi tất cả mọi người lại đây”
“Lần này nhiệm vụ nằm vùng thất bại, có cần xem xét về việc gắn máy nghe trộm không?”. “Vô dụng, phòng chủ tịch ở tập đoàn Hồng Hưng cùng tư trạch (nhà riêng) của Mạc Vấn Chi chúng ta đều thử nghe trộm rồi. Chả biết cái tên bại hoại có học này ở bên Châu Âu học được cái gì, đối với các thủ pháp phá án của cảnh sát chúng ta lại vô cùng quen thuộc, máy nghe trộm vừa được gắn chưa tới hai bốn tiếng thì đã bị hắn tìm được mà gỡ bỏ”.
“Theo ta thấy tám phần mười là hắn theo lũ mafia mà học rồi”.
Thù mới hận cũ đang sôi trào ở trong lòng Nam Thiên, cậu hết sức chăm chú ghi lại nội dung cuộc họp, điện thoại di động trong túi quần đột nhiên rung lên.
“Ai vậy?”. Cầm lấy điện thoại, Nam Thiên dùng âm lượng để không ảnh hưởng đến cuộc họp mở miệng.
“Cưng à, là anh* đây. Cái mông còn đau không?”. Thanh âm mờ ám của của ác ma từ điện thoại vang ra.
Keng. Quăng cây bút máy trên tay xuống đất, sắc mặt của Nam Thiên nhanh chóng thay đổi. “Ngươi ngươi…Làm sao ngươi biết số điện thoại của ta”, giống như là có chuyện gì đó xấu xa, Nam Thiên đè thấp thanh âm xuống.
“Em cho anh mà”.
“Ta?”
“Đúng vậy. Hơn nữa, em còn cho anh cả số điện thoại nhà, số của nhà cha mẹ em, hàng xóm của em, còn có…”.
Nam Thiên hít vào một ngụm khí lạnh.
Lúc đó cậu bị quỷ ám mà? Quả nhiên tự làm bậy thì không thể sống.
“Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?”
“Anh muốn nhìn thấy em”.
“Đi chết đi! Muốn ta đi gặp tên khốn như người thì xuống địa ngục đi, ngươi nằm mơ.”
“Đừng nóng giận mà, tức giận sẽ đối với vết thương không tốt đâu”. Thanh âm của Mạc Vấn Chi ngọt ngào tới phát ngán, sủng nịch mà nói “Anh cũng không bảo em đến, anh tới gặp em là được”.
Nam Thiên chợt lạnh run, “Ngươi nói cái gì?”.
“Ha ha, một tình nhân tốt giống như anh đây, làm sao có thể bỏ mặc honey bé nhỏ bị mình phá thân được chứ. Xong chuyện thì càng phải chu đáo, em yên tâm, cái phép tắc này anh biết mà”.
Trên đỉnh đầu của Nam Thiên phảng phất như có một đám mây đen báo hiệu điềm xấu ngày càng mãnh liệt.
“Ngươi ngươi ngươi…Cái gì? Chờ chút, nói cho ta biết hiện tại ngươi ở chỗ nào?”.
“Anh đang đi bộ, cũng nhanh tới trước cửa cảnh cục rồi. Mang theo cho em hoa tươi, môt lọ thuốc mỡ chữa vết sưng, còn có…”. Tiếng cười của Mạc Vấn Chi trầm thấp “Một lọ bôi trơn vị ô mai, anh nghĩ hẳn là em sẽ thích”.
“Ô mai cái đầu ngươi”. Nam Thiên nhịn không được nhảy dựng lên rống to.
Ngầng đầu lên, cậu đờ ra mấy giây, đứng cứng ngắc tại chỗ cầm điện thoại như thằng ngốc.
“Nam Thiên”. Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người cậu, lão đại bày ra một khuôn mặt tươi cười đầy nhẫn nại, “Ngươi có nghe thấy nãy giờ ta nói gì với ngươi không?”.
“A? A…”. Mồ hôi lạnh chảy thành từng giọt, “Cái kia…Cái kia…” Tiểu Phân giúp cậu giải vây, “Nam Thiên à, lão đại vừa nói, nếu ngươi đã điều đến tổ trọng án, không nên đi xe máy nữa, Hiện nay trong tổ vẫn còn một chiếc xe cảnh sát không ai dùng, trước tiên ngươi cứ lái nó, sau đó sẽ xin cho ngươi một chiếc xe chuyên dụng phá án”. Nắm lấy cái chìa khóa trên bàn đẩy sang trước mặt Nam Thiên. “Chính là chiếc xe đỗ ở ngoài cổng, biển số xe có đuôi là 520 – Ta yêu ngươi** – rất dễ nhớ. Có muốn đi xem bây giờ luôn không?”. Tiểu Phân nháy mắt với cậu, ý bảo cậu nhanh chóng thoát ra trước khi lão đại nổi khùng.
“Muốn! Muốn!”. Nam Thiên hận không thể điên cuồng mà ôm Tiểu Phân một cái, nắm lấy chìa khóa xe, nhanh chóng chuồn ra khỏi phạm vi bạo phát của lão đại với cái mông tóe lửa (ý bảo như phản lực xịt lửa ra từ phía sau ý ).
Trời ạ! Nhất định phải ngăn chặn lại trước khi tên cầm thú đó lộ diện bên ngoài cục cảnh sát.
Vừa ra khỏi toàn nhà văn phòng, thì thấy tên ác ma ôm một bó hoa tươi xuất hiện tại phía cảnh cổng.
Thảm rồi, nếu mà để tổ trọng án trông thấy được thì nhất định sẽ tiêu, khí tức trong người Nam Thiên cứ chảy cuồn cuộn, nắm lấy áo của Mạc Vấn Chi kéo đi.
“Em quả thật là cục cưng bé nhỏ nhiệt tình nhất mà anh từng thấy”.
“Câm miệng, đồ khốn! Ngươi muốn hại ta bị đồng liêu tế sống à?”. Vừa nổi giận đùng đùng lớn tiếng, Nam Thiên vừa cố nén hoảng sợ mà kiếm chỗ có thể trốn.
Nếu như có bất kỳ người nào là thành viên tổ trọng án nhìn từ cửa sổ trông ra xa, thì cậu có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
“Em tức giận lên thiệt là ghê gớm”.Mạc Vấn Chi phong độ cầm bó hoa, cười nhăn nhở tùy ý Nam Thiên lén lén lút lút lôi kéo hắn, “Uhm, lẽ nào hôm qua anh còn thiếu nỗ lực, còn không có thể làm em hoàn toàn tiêu hỏa?”
Vừa nói xong, Nam Thiên đã đổ mồ hôi đầy đầu, tìm được tới chiếc xe cảnh sát cậu vừa được phân, lập tức móc chìa khóa ra mở cửa xe, dùng tốc độ sét đánh đẩy mạnh Mạc Vấn Chi vào trong xe.
“Xe cảnh sát?”. Mạc Vấn Chi đánh giá, khóe môi dật ra nụ cười mờ ám, “Chậc, nghĩ không ra em cũng rất hiểu biết tình thú. Anh thích”.
“Ngậm cái miệng quạ đen của ngươi lại. Mạc Vấn Chi, thiên đường có lối thì ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại cứ xông vào”. Nam Thiên tránh được một kiếp, rút cuộc hiện tại có thể thở dài một hơi, từ từ rồi sẽ đối phó với tên cầm thú không bằng cẩu lợn này, cậu nhướng đôi lông mi đen đậm của mình lên, hung hăng nhìn chằm chằm cái tên đầu sỏ đã hại cái mông cậu đến hôm nay vẫn còn đau.”Hừ, nghĩ không ra ngươi cũng có ngày hôm nay? Tại tập đoàn Hồng Hưng ngươi là chủ tịch, tới cảnh cục, là địa bàn của bản cảnh quan. Hiện tại ta sẽ cho ngươi biết cái tư vị sống không bằng chết là như thế nào…Ớ! Ngươi dám mang theo còng tay tới cảnh cục? Khốn kiếp, mau buông ta ra!”.
Nam Thiên liều mạng khẽ cử động cánh tay phải không biết lúc nào đã bị Mạc Vấn Chi còng lại trên xe, mày kiếm nộ trương, “Ta cảnh cáo ngươi, sở hữu đồ vật của cảnh sát không phép, đồng thời sử dụng nó trên người của nhân viên cảnh vụ, tội sẽ nặng thêm một bậc!”.
Mạc Vấn Chi dù đang bận rộn vẫn ung dung nhìn cậu, “Cảnh quan, đó là còng tay của cưng mà”.
Chết tiệt, hắn lấy cái còng trên thắt lưng của mình từ hồi nào vậy trời?
Nhất định là vừa rồi vội vã tìm chỗ trốn nên không có phòng bị…
“Lấy trộm đồ của cảnh sát, càng thêm nặng tội! Này này…Ngươi…Ngươi làm cái gì thế?”.
Nam Thiên kinh hoàng khi phát hiện quần của mình đã bị kéo xuống hơn phân nửa, không cách nào che giấu được sự sợ hãi.
Cái tên này, sẽ không định làm cái mông của ta nở hoa lần nữa đó chớ? Không có đạo lý. Cái thứ mầm mống hạ lưu trong hai quả trứng khốn kiếp của hắn ngày hôm qua nhất định đã bắn sạch trơn rồi mà. (XD~ không đỡ được lối suy nghĩ của em Thiên).
Căn cứ vào số lần bắn điên cuồng không muốn sống, người bình thường ít nhất phải mất 3 tháng mới hồi phục được công năng.
Nam Thiên sợ đến phát run, trên gương mặt tuấn tú của Mạc Vấn Chi lay động thành một nụ cười, đôi mắt phượng tràn ngập tà mị đánh giá cậu “Không nên suy nghĩ bậy bạ, cho dù hình dạng *** đãng hiện tại của em khiến anh dục hỏa đốt người, anh vẫn còn biết kiềm chế chính mình mà. Bản thiếu gia là người biết cách săn sóc tình nhân hàng đầu, tuyệt đối sẽ không đem bảo bối của mình sau một ngày bị ‘làm’ mệt gần chết, lại không để ý đến sống chết của đối phương mà thượng vài lần nữa đâu”.
“Ta *** đãng chỗ nào chứ? Ngươi vũ nhục cảnh quan!”. Nam Thiên cố sức duy trì tôn nghiêm của cảnh vụ, liều mạng chật vật lôi kéo tay phải.
Còng tay va chạm vào song sắt rất thô được thiết kế đặc biệt để chuyên giam giữ phạm nhân, phát sinh thanh âm chói tai của kim loại chạm vào nhau.
Cái chỗ chết tiệt nào sản xuất xe cảnh sát này không biết? Kiên cố đến mức không có thiên lý.
“Cái dạng này mà còn không *** đãng sao?”. Mạc Vấn Chi trêu đùa, đầu ngón tay xinh đẹp khẽ gảy một chút trên cái khí quan xinh đẹp hơi cứng lại của Nam Thiên.
Kích thích mãnh liệt lập tức khiến hơi thở của Nam Thiên đảo lộn, làm cho sống lưng cậu có cảm giác choáng váng gần như tê liệt lan tràn, trên đỉnh nóng rực bắt đầu chảy ra dịch thể, chậm rãi ngưng tụ thành giọt nước *** mỹ nhỏ giọt trên nệm ghế bằng nhung mới tinh của xe.
Dưới sự khiêu khích thành thạo của Mạc Vấn Chi, vòng eo của cậu bắt đầu giãy dụa một cách bất lực và tuyệt vọng.
Nam Thiên mở lớn miệng mà thở dốc, miệng hùm gan sứa uy hiếp “Ngươi đừng…không được xằng bậy…Chỉ cần ta hô to một tiếng…Ngươi lập tức…lập tức bị bắt quả tang…”. Vài tiếng cuối cùng căn bản là lạc giọng.
Gặp phải hạ thể đang bị *** loạn vỗ về chơi đùa, phản bội chủ nhân mà tỏ ra vui vẻ.
“Gọi đi”. Nhiệt khí của Mạc Vấn Chi phun lên khuôn mặt đẹp trai đang tức giận, thì thầm ngọt ngào theo kiểu tình nhân với nhau, “Em đã thích có người chứng kiến, anh cũng sẽ phối hợp tới cùng. Gọi đi, Nam cảnh quan, anh rất chờ mong biểu tình của đám đồng liêu trong tổ trọng án”.
Trong lúc nói, hắn không chỉ duy trì việc đùa bỡn tính khí có hình dạng xinh đẹp, đồng thời dùng tay kia, tùy ý xâm nhập lối vào đang thụ thương kia.
“A!”. Nam Thiên bỗng nhiên kêu lên thảm thiết, rồi lập tức cắn chặt môi dưới.
Có đánh chết cũng không thể lên tiếng.
Ở đây chính là cảnh cục, lỡ như làm cho cảnh viên khác chú ý, sau này làm sao có mặt mũi mà làm người nữa?
Vừa nghĩ tới việc trên báo chí sẽ có cái tiêu đề “Một cảnh sát bị còng tay và cường bạo trên xe cảnh sát ngay trước cổng cảnh cục”, rất có khả năng ở phía dưới sẽ có thêm câu phụ đề “Cảnh quan bị cùm bởi chính còng tay của mình”, thì Nam Thiên hận tới mức không thể ở trước bia mộ của lão ba mình mà…đâm đầu vào chết.
Chắc chắn Nam Thiên không dám la làng, Mạc Vấn Chi được nước lấn tới mà đâm tiếp ngón tay thứ hai vào.Cây hoa cúc phấn hồng đáng thương vừa mới bị tập kích ngày hôm qua cứ như vậy lại tiếp tục co rút, dưới sự công kích của đầu ngón tay của con người ưu mỹ đẹp đẽ kia mà run rẩy cầu xin tha thứ.
Có thể là vì niêm mạc bị thụ thương chưa lành, nơi mị thịt hàm chứa đầu ngón tay kia còn nóng hơn cả ngày hôm qua.
Nếu như hiện tại mà đi vào, nhất định sẽ chặt và sảng khoái như ở trên thiên đường (câu này chém thêm 2-3 chữ đấy XD~). Mạc Vấn Chi không có hảo ý mà liếc mắt nhìn Nam Thiên., lập tức bỏ đi cái dự định không được nhân đạo cho lắm kia đi.
Thật muốn cứ như thế mà làm tới, con mồi khả ái của hắn nói không chừng sẽ bị kích thích đến mức từ nay về sau không cử động được. Dù sao sau lần đầu tiên, chỗ đó thật sự cần phải tu dưỡng thật tốt.
Chí ít phái tu dưỡng một…ngày đêm mới được (Nhiều ghê ‘_’).
Kể từ ngày hôm qua, lần thứ hai Nam Thiên bị vây vào tình trạng sống không bằng chết.
Không thể giãy dụa, càng không thể lên tiếng hô to kêu người cứu mạng, hồi ức quay lại ngày hôm qua cái tên đại gia hỏa đó làm cậu đến mức phải kêu gào khóc lóc rồi ngất xỉu vài lần, bây giờ lại rất có thể muốn xé mở hậu đình của cậu, việc duy nhất mà hiện tại Nam Thiên có thể làm chỉ là cắn môi, nhắm mắt chờ chết.
Cậu cảm giác được Mạc Vấn Chi đang mở hai chân cậu ra, động khẩu thụ thương nơi hạ thể lỏa lồ trong không khí, cậu vô pháp ngăn ngừa mà run rẩy một chút.
Chết chắc rồi, cái mông lại muốn nở hoa rồi!
Sau một khắc, ngón tay ghê tởm của Mạc Vấn Chi lại mang đến một cảm giác mát lạnh thoải mái.
“Đây là…cái gì?”.
“Là thuốc đó, em quên anh đã nói gì trong điện thoại sao? Thuốc tiêu viêm giảm sưng đó”.
Thuốc! Nam Thiên đang một lòng chờ chết mở mắt, ánh mắt hoài nghi nhìn Mạc Vấn Chi đang tỉ mỉ bôi thuốc cho cậu.
Ngón tay ngày hôm qua dằn vặt cậu đến khóc cha gọi mẹ hiện tại ôn nhu đến không thể tin được, giống như con ong mật cần mẫn đối đãi với bông hoa, cẩn thận tỉ mỉ bôi lên trong ngoài những nếp nhăn đang sưng đỏ, không quên chỗ nào.
Thực sự là vì cậu mà bôi thuốc a. Biểu tình chăm chú cúi đầu như vậy, thiệt đúng là mê người.
Không!
Trong phút chốc mê man, Nam Thiên giác ngộ trở lại. Nhất định là có bẫy rập, tên mặt người dạ thú này tuyệt đối không có dụng tâm tốt như vậy.
“Thuốc này là loại tốt, cái mông của cưng sẽ nhanh hết sưng”. Bôi thuốc trị thương xong, Mạc Vấn Chi lấy từ trong túi áo khoác ra một…vật khác, lộ ra một nụ cười ám muội. “Còn có cái này, cũng là cho em đấy”.
Quả nhiên, cậu biết là sự tình không đơn giản như vậy! Nam Thiên căng thẳng mà nhìn chăm chăm vào cái ‘áo mưa’ trên tay Mạc Vấn Chi.
Hơn nữa lại là mùi ô mai hạ lưu.
Thượng đế a, người có lòng từ bi thì cho thiên lôi đánh một phát xuống đi, khiến cho cái xe cảnh sát ngập mùi *** dục này hóa thành tro bụi đi cho xong.
Mạc Vấn Chi hắc hắc cười rộ lên, “Đừng có lộ ra cái vẻ mặt sắp khóc như vậy, vừa nhìn thấy cái biểu tình *** đãng này của cưng, anh sẽ không nhịn được mà muốn cho cưng ăn lạp xường thật no nê. Được rồi, đừng khẩn trương, bản thiếu gia đã nói là không thượng cưng thì sẽ không thượng đâu”.
Vậy chứ cái tên biến thái nhà người lấy cái ‘áo mưa’ mùi ô mai ra để làm chi? Thổi bong bóng chơi à?
“Cái ’Áo mưa’ là dùng để bao vật này đây”. Mạc Vấn Chi tốt bụng giải đáp cho cậu, lần thứ hai đưa tay vào túi , lấy ra…một vật khác.
Nam Thiên trợn mắt há mồm nhìn vào cái túi của hắn.
Tên cầm thú này là nhân vật biến thái trong truyện A à? Bên trong túi của hắn rốt cuộc có bao nhiêu thứ biến thái vậy trời?
“Nghe qua câu lạc bộ Cảo Cảo Nhạc chưa? Đó là một câu lạc bộ SM cao cấp đấy cưng!”.
SM? Thượng đế ơi, người trực tiếp đánh chết con luôn cho rồi.
“Cút ngay!”. Lần thứ hai Nam Thiên lại tuyệt vọng mà lung lay cái còng tay.
“Suỵt, nhỏ giọng một chút, không phải bên ngoài có cảnh viên khác sẽ nghe được sao”.
“Ngươi dám xằng bậy, ta sẽ cắn lưỡi tự sát!”. Nam Thiên phải hạ thấp giọng, dùng thanh âm gần như nức nở mà nói.
“Như vậy thì ngày hôm sau, các vị đồng liêu sẽ phát hiện thi thể xích lõa của em, trên đó sẽ lưu lại dấu vết xác minh tình cảm mãnh liệt của chúng ta ngày hôm trước. Đương nhiên, bên trong mông sẽ cắm thứ này”. Mạc Vấn Chi ác độc đưng đưa cái công cụ *** tà trong tay hắn “Tiểu cầu tình yêu”.
Lửa giận của Nam Thiên tăng vọt.
Lời uy hiếp thật ác độc! Hừ, ngươi nghĩ ta sẽ để ngươi làm vậy à?.
Được rồi, không tính toán với ngươi nữa, ta chịu…
Đùa bỡn với gương mặt của Nam Thiên, Mạc Vấn Chi đem cái vật to xấp xỉ tính khí của cậu lúc đang cương lên nhét vào trong ‘áo mưa’, sau đó bôi dầu trơn. Mặc kệ Nam Thiên cố sức khép chặt hai chân, cuối cùng hạ thể vẫn bị mở ra, bi thảm mà bị cái thứ tình thú đạo cụ của Mạc Vấn Chi xen vào.
“Đạo cụ này có một chức năng đặc biệt”. Nam nhân đẹp đẽ như thế này lại có thể nở một nụ cười vô cùng đáng sợ, thật sự khiến người khác có thể nổi da gà. “Dưới tác dụng của vô tuyến điều khiển từ xa, kết cấu bên trong của thứ đồ giả này sẽ chậm rãi trướng lên giống như quả bóng. Ừm, xét thấy ngày hôm qua em vừa được phá thân, hôm nay cho em nếm thử level 2 là được rồi”. Nói xong Mạc Vấn Chi liền ấn lên điều khiển từ xa.
Trong cơ thể xuất hiện cảm giác bành trướng dị thường khó chịu, khiến Nam Thiên thấp giọng kêu thảm thiết, “Thật là khó chịu, mau dừng…”.
“Mới căng ra một chút thôi, nhẫn nại một chút nữa”. Mạc Vấn Chi vô tình mà quan sát vẻ mặt của cậu, ngón tay vẫn đặt trên điều khiển từ xa.
Cảm giác đáng sợ lên tới cực điểm vì dũng đạo bên trong bị mở rộng, càng đáng sợ chính là không biết nó còn phồng lên tới mực độ nào mới thôi.
Mỗi một chút xíu biên độ trương ra, đều sẽ khiến Nam Thiên nảy sinh lỗi giác rằng ngũ tạng sẽ bị hư hỏng mất.
“Không…thật sự…không nên…”
“Đợi một chút nữa là tốt rồi”. Mạc Vấn Chi ôn nhu vuốt ve gương mặt đã mất gần hết huyết sắc của Nam Thiên.
Mãi đến khi Nam Thiên khóc nức nở cầu xin tha thứ, Mạc Vấn Chi mới rời tay khỏi cái điều khiển.
“Tốt rồi, mới chỉ là level 2 mà thôi, cũng khá mạnh đấy chứ.”. Phảng phất như để xác định nước mắt của Nam Thiên, hắn dùng đầu ngón tay xoa lên khóe mắt ẩm ướt của Nam Thiên. Mạc Vấn Chi lộ ra nụ cười sủng nịch với cậu, “Em đừng nghĩ rằng có thể lấy nó ra, đây đều là do những người có chuyên môn thiết kế đó, đặc thù của thứ đồ chơi bành trường này là sẽ kẹt lại chính giữa, nếu cố gắng lôi ra thì đại tràng sẽ bị nứt ra đó. Nếu như nhịn không nổi nữa, thì đến nơi này tìm anh, đây là địa chỉ nhà riêng của anh”.
Trên ngón tay thon dài hé ra một tờ giấy đầy chữ, nhét vào túi áo Nam Thiên.
Mạc Vấn Chi mở còng tay, ôm chàng cảnh quan uể oải tới cực điểm kia ngồi thẳng lên ghế sau, nhu tình lưu luyến mà giúp cậu mặc quần (XD~), đương nhiên cái tiểu khí cầu tình yêu kia vẫn ở yên nơi nó cần ở.
Quan sát bên ngoài xe cảnh sát không có ai chú ý, Mạc Vấn Chi mở cửa xe, thong dong bước ra.
“Được rồi”, trước khi đi, hắn còn quay lại một lần, cầm bó hoa tulip đen mới nở để sẵn ở cửa xe lên “Đây là cho em, Tiểu Thiên thân yêu”. Rồi nhanh chóng hôn lên trán cậu một cái.
Cảm giác được đôi môi nóng ấm trên trán vừa mềm vừa nhẹ. Nam Thiên đang cả người khó chịu bỗng nhiên cứng đờ, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tươi cười của Mạc Vấn Chi, cuối cùng mới giật mình.
*Từ đoạn này tớ sẽ để Mạc Vấn Chi xưng anh anh-em em với Thiên Thiên, một dấu ấn để thúc đẩy mối quan hệ giữa hai người và để thể hiện cho cái sự mặt dày của Chi Chi XD~. Còn giữa các nhân vật khác thì vẫn giữ nguyên.
**Đồng âm trong tiếng Trung ‘520’ đọc gần giống ‘Anh yêu em’. Thật ra trong bản raw nó viết là số ‘521’, nhưng tớ check thì ‘521’ lại là ‘Tôi đồng ý” nên tớ mạn phép sửa lại thành ‘520’ :-“’
Cái nhiệm vụ nằm vùng này có đánh chết thì cũng không thể tiếp tục được nữa.
Ngày thứ hai, cảnh viên Nam Thiên bước đi khập khiễng, dựa vào ý thức trách nhiệm nghiêm túc với công việc được giao, còn có một lòng không để cho tâm tình cá nhân ảnh hưởng đến đức hạnh vĩ đại của công tác cảnh vụ, lại còn giấu diếm một tâm hồn yếu đuối bị chà đạp đến thất tinh bát lạc (ý là bị chà đạp tới nát bét XD~), còn có cái mông thiếu chút nữa là nở hoa, trở lại tổ trọng án, báo cáo thất bại về nhiệm vụ nằm vùng của cậu.
Đồng nghiệp trong tổ trọng án đều tỏ vẻ có thể hiểu được việc này.
“Ai, cái tên Mạc Vấn Chi kia quá giảo hoạt mà, còn gian trá hơn cả hồ ly, mỗi lần phái người đi nằm vùng đều bị vạch trần trong thời gian ngắn.”.
“Nam Thiên, không nên khổ sở. Chỉ cần chúng ta đừng bỏ cuộc, một ngày nào đó, sẽ bắt được cái tên vô liêm sỉ đó”.
Lão đại vỗ vai cậu, thân thiết an ủi, “Nhiệm vụ thất bại không hề gì, quan trọng nhất là ngươi trở về không thiếu miếng nào trên người”. (Đoạn này bạn chém đấy chứ nguyên văn là “lông tóc vô thương” cơ XD~).
“Lão đại…”
Nam Thiên khóc không ra nước mắt.
Không mất miếng nào thật, chỉ có cái mông tội nghiệp là thụ thương thôi, và hiện tại hai cái mông của cậu vừa hồng vừa đỏ, ngay cả ngủ đều phải nằm úp sấp.
Tiểu Phân cổ vũ cậu, “Đừng lo lắng, chúng ta nhất định sẽ đem hắn ra trước công lý, lưới pháp luật tuy thưa, nhưng khó lọt, tội danh mà hắn sở hữu, một cái cũng không thoát được”.
“Đúng!”. Nam Thiên cắn răng tỏ vẻ tán thành.
Nhất là tội cường bạo tập cảnh! Quả thực đáng lăng trì xử tử!
A Nham hỏi “Lão đại, chúng ta có nên mở một cuộc họp nữa, để bàn bạc về những bước tiếp theo nên làm gì hay không?”.
“Ờ, gọi tất cả mọi người lại đây”
“Lần này nhiệm vụ nằm vùng thất bại, có cần xem xét về việc gắn máy nghe trộm không?”. “Vô dụng, phòng chủ tịch ở tập đoàn Hồng Hưng cùng tư trạch (nhà riêng) của Mạc Vấn Chi chúng ta đều thử nghe trộm rồi. Chả biết cái tên bại hoại có học này ở bên Châu Âu học được cái gì, đối với các thủ pháp phá án của cảnh sát chúng ta lại vô cùng quen thuộc, máy nghe trộm vừa được gắn chưa tới hai bốn tiếng thì đã bị hắn tìm được mà gỡ bỏ”.
“Theo ta thấy tám phần mười là hắn theo lũ mafia mà học rồi”.
Thù mới hận cũ đang sôi trào ở trong lòng Nam Thiên, cậu hết sức chăm chú ghi lại nội dung cuộc họp, điện thoại di động trong túi quần đột nhiên rung lên.
“Ai vậy?”. Cầm lấy điện thoại, Nam Thiên dùng âm lượng để không ảnh hưởng đến cuộc họp mở miệng.
“Cưng à, là anh* đây. Cái mông còn đau không?”. Thanh âm mờ ám của của ác ma từ điện thoại vang ra.
Keng. Quăng cây bút máy trên tay xuống đất, sắc mặt của Nam Thiên nhanh chóng thay đổi. “Ngươi ngươi…Làm sao ngươi biết số điện thoại của ta”, giống như là có chuyện gì đó xấu xa, Nam Thiên đè thấp thanh âm xuống.
“Em cho anh mà”.
“Ta?”
“Đúng vậy. Hơn nữa, em còn cho anh cả số điện thoại nhà, số của nhà cha mẹ em, hàng xóm của em, còn có…”.
Nam Thiên hít vào một ngụm khí lạnh.
Lúc đó cậu bị quỷ ám mà? Quả nhiên tự làm bậy thì không thể sống.
“Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?”
“Anh muốn nhìn thấy em”.
“Đi chết đi! Muốn ta đi gặp tên khốn như người thì xuống địa ngục đi, ngươi nằm mơ.”
“Đừng nóng giận mà, tức giận sẽ đối với vết thương không tốt đâu”. Thanh âm của Mạc Vấn Chi ngọt ngào tới phát ngán, sủng nịch mà nói “Anh cũng không bảo em đến, anh tới gặp em là được”.
Nam Thiên chợt lạnh run, “Ngươi nói cái gì?”.
“Ha ha, một tình nhân tốt giống như anh đây, làm sao có thể bỏ mặc honey bé nhỏ bị mình phá thân được chứ. Xong chuyện thì càng phải chu đáo, em yên tâm, cái phép tắc này anh biết mà”.
Trên đỉnh đầu của Nam Thiên phảng phất như có một đám mây đen báo hiệu điềm xấu ngày càng mãnh liệt.
“Ngươi ngươi ngươi…Cái gì? Chờ chút, nói cho ta biết hiện tại ngươi ở chỗ nào?”.
“Anh đang đi bộ, cũng nhanh tới trước cửa cảnh cục rồi. Mang theo cho em hoa tươi, môt lọ thuốc mỡ chữa vết sưng, còn có…”. Tiếng cười của Mạc Vấn Chi trầm thấp “Một lọ bôi trơn vị ô mai, anh nghĩ hẳn là em sẽ thích”.
“Ô mai cái đầu ngươi”. Nam Thiên nhịn không được nhảy dựng lên rống to.
Ngầng đầu lên, cậu đờ ra mấy giây, đứng cứng ngắc tại chỗ cầm điện thoại như thằng ngốc.
“Nam Thiên”. Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người cậu, lão đại bày ra một khuôn mặt tươi cười đầy nhẫn nại, “Ngươi có nghe thấy nãy giờ ta nói gì với ngươi không?”.
“A? A…”. Mồ hôi lạnh chảy thành từng giọt, “Cái kia…Cái kia…” Tiểu Phân giúp cậu giải vây, “Nam Thiên à, lão đại vừa nói, nếu ngươi đã điều đến tổ trọng án, không nên đi xe máy nữa, Hiện nay trong tổ vẫn còn một chiếc xe cảnh sát không ai dùng, trước tiên ngươi cứ lái nó, sau đó sẽ xin cho ngươi một chiếc xe chuyên dụng phá án”. Nắm lấy cái chìa khóa trên bàn đẩy sang trước mặt Nam Thiên. “Chính là chiếc xe đỗ ở ngoài cổng, biển số xe có đuôi là 520 – Ta yêu ngươi** – rất dễ nhớ. Có muốn đi xem bây giờ luôn không?”. Tiểu Phân nháy mắt với cậu, ý bảo cậu nhanh chóng thoát ra trước khi lão đại nổi khùng.
“Muốn! Muốn!”. Nam Thiên hận không thể điên cuồng mà ôm Tiểu Phân một cái, nắm lấy chìa khóa xe, nhanh chóng chuồn ra khỏi phạm vi bạo phát của lão đại với cái mông tóe lửa (ý bảo như phản lực xịt lửa ra từ phía sau ý ).
Trời ạ! Nhất định phải ngăn chặn lại trước khi tên cầm thú đó lộ diện bên ngoài cục cảnh sát.
Vừa ra khỏi toàn nhà văn phòng, thì thấy tên ác ma ôm một bó hoa tươi xuất hiện tại phía cảnh cổng.
Thảm rồi, nếu mà để tổ trọng án trông thấy được thì nhất định sẽ tiêu, khí tức trong người Nam Thiên cứ chảy cuồn cuộn, nắm lấy áo của Mạc Vấn Chi kéo đi.
“Em quả thật là cục cưng bé nhỏ nhiệt tình nhất mà anh từng thấy”.
“Câm miệng, đồ khốn! Ngươi muốn hại ta bị đồng liêu tế sống à?”. Vừa nổi giận đùng đùng lớn tiếng, Nam Thiên vừa cố nén hoảng sợ mà kiếm chỗ có thể trốn.
Nếu như có bất kỳ người nào là thành viên tổ trọng án nhìn từ cửa sổ trông ra xa, thì cậu có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
“Em tức giận lên thiệt là ghê gớm”.Mạc Vấn Chi phong độ cầm bó hoa, cười nhăn nhở tùy ý Nam Thiên lén lén lút lút lôi kéo hắn, “Uhm, lẽ nào hôm qua anh còn thiếu nỗ lực, còn không có thể làm em hoàn toàn tiêu hỏa?”
Vừa nói xong, Nam Thiên đã đổ mồ hôi đầy đầu, tìm được tới chiếc xe cảnh sát cậu vừa được phân, lập tức móc chìa khóa ra mở cửa xe, dùng tốc độ sét đánh đẩy mạnh Mạc Vấn Chi vào trong xe.
“Xe cảnh sát?”. Mạc Vấn Chi đánh giá, khóe môi dật ra nụ cười mờ ám, “Chậc, nghĩ không ra em cũng rất hiểu biết tình thú. Anh thích”.
“Ngậm cái miệng quạ đen của ngươi lại. Mạc Vấn Chi, thiên đường có lối thì ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại cứ xông vào”. Nam Thiên tránh được một kiếp, rút cuộc hiện tại có thể thở dài một hơi, từ từ rồi sẽ đối phó với tên cầm thú không bằng cẩu lợn này, cậu nhướng đôi lông mi đen đậm của mình lên, hung hăng nhìn chằm chằm cái tên đầu sỏ đã hại cái mông cậu đến hôm nay vẫn còn đau.”Hừ, nghĩ không ra ngươi cũng có ngày hôm nay? Tại tập đoàn Hồng Hưng ngươi là chủ tịch, tới cảnh cục, là địa bàn của bản cảnh quan. Hiện tại ta sẽ cho ngươi biết cái tư vị sống không bằng chết là như thế nào…Ớ! Ngươi dám mang theo còng tay tới cảnh cục? Khốn kiếp, mau buông ta ra!”.
Nam Thiên liều mạng khẽ cử động cánh tay phải không biết lúc nào đã bị Mạc Vấn Chi còng lại trên xe, mày kiếm nộ trương, “Ta cảnh cáo ngươi, sở hữu đồ vật của cảnh sát không phép, đồng thời sử dụng nó trên người của nhân viên cảnh vụ, tội sẽ nặng thêm một bậc!”.
Mạc Vấn Chi dù đang bận rộn vẫn ung dung nhìn cậu, “Cảnh quan, đó là còng tay của cưng mà”.
Chết tiệt, hắn lấy cái còng trên thắt lưng của mình từ hồi nào vậy trời?
Nhất định là vừa rồi vội vã tìm chỗ trốn nên không có phòng bị…
“Lấy trộm đồ của cảnh sát, càng thêm nặng tội! Này này…Ngươi…Ngươi làm cái gì thế?”.
Nam Thiên kinh hoàng khi phát hiện quần của mình đã bị kéo xuống hơn phân nửa, không cách nào che giấu được sự sợ hãi.
Cái tên này, sẽ không định làm cái mông của ta nở hoa lần nữa đó chớ? Không có đạo lý. Cái thứ mầm mống hạ lưu trong hai quả trứng khốn kiếp của hắn ngày hôm qua nhất định đã bắn sạch trơn rồi mà. (XD~ không đỡ được lối suy nghĩ của em Thiên).
Căn cứ vào số lần bắn điên cuồng không muốn sống, người bình thường ít nhất phải mất 3 tháng mới hồi phục được công năng.
Nam Thiên sợ đến phát run, trên gương mặt tuấn tú của Mạc Vấn Chi lay động thành một nụ cười, đôi mắt phượng tràn ngập tà mị đánh giá cậu “Không nên suy nghĩ bậy bạ, cho dù hình dạng *** đãng hiện tại của em khiến anh dục hỏa đốt người, anh vẫn còn biết kiềm chế chính mình mà. Bản thiếu gia là người biết cách săn sóc tình nhân hàng đầu, tuyệt đối sẽ không đem bảo bối của mình sau một ngày bị ‘làm’ mệt gần chết, lại không để ý đến sống chết của đối phương mà thượng vài lần nữa đâu”.
“Ta *** đãng chỗ nào chứ? Ngươi vũ nhục cảnh quan!”. Nam Thiên cố sức duy trì tôn nghiêm của cảnh vụ, liều mạng chật vật lôi kéo tay phải.
Còng tay va chạm vào song sắt rất thô được thiết kế đặc biệt để chuyên giam giữ phạm nhân, phát sinh thanh âm chói tai của kim loại chạm vào nhau.
Cái chỗ chết tiệt nào sản xuất xe cảnh sát này không biết? Kiên cố đến mức không có thiên lý.
“Cái dạng này mà còn không *** đãng sao?”. Mạc Vấn Chi trêu đùa, đầu ngón tay xinh đẹp khẽ gảy một chút trên cái khí quan xinh đẹp hơi cứng lại của Nam Thiên.
Kích thích mãnh liệt lập tức khiến hơi thở của Nam Thiên đảo lộn, làm cho sống lưng cậu có cảm giác choáng váng gần như tê liệt lan tràn, trên đỉnh nóng rực bắt đầu chảy ra dịch thể, chậm rãi ngưng tụ thành giọt nước *** mỹ nhỏ giọt trên nệm ghế bằng nhung mới tinh của xe.
Dưới sự khiêu khích thành thạo của Mạc Vấn Chi, vòng eo của cậu bắt đầu giãy dụa một cách bất lực và tuyệt vọng.
Nam Thiên mở lớn miệng mà thở dốc, miệng hùm gan sứa uy hiếp “Ngươi đừng…không được xằng bậy…Chỉ cần ta hô to một tiếng…Ngươi lập tức…lập tức bị bắt quả tang…”. Vài tiếng cuối cùng căn bản là lạc giọng.
Gặp phải hạ thể đang bị *** loạn vỗ về chơi đùa, phản bội chủ nhân mà tỏ ra vui vẻ.
“Gọi đi”. Nhiệt khí của Mạc Vấn Chi phun lên khuôn mặt đẹp trai đang tức giận, thì thầm ngọt ngào theo kiểu tình nhân với nhau, “Em đã thích có người chứng kiến, anh cũng sẽ phối hợp tới cùng. Gọi đi, Nam cảnh quan, anh rất chờ mong biểu tình của đám đồng liêu trong tổ trọng án”.
Trong lúc nói, hắn không chỉ duy trì việc đùa bỡn tính khí có hình dạng xinh đẹp, đồng thời dùng tay kia, tùy ý xâm nhập lối vào đang thụ thương kia.
“A!”. Nam Thiên bỗng nhiên kêu lên thảm thiết, rồi lập tức cắn chặt môi dưới.
Có đánh chết cũng không thể lên tiếng.
Ở đây chính là cảnh cục, lỡ như làm cho cảnh viên khác chú ý, sau này làm sao có mặt mũi mà làm người nữa?
Vừa nghĩ tới việc trên báo chí sẽ có cái tiêu đề “Một cảnh sát bị còng tay và cường bạo trên xe cảnh sát ngay trước cổng cảnh cục”, rất có khả năng ở phía dưới sẽ có thêm câu phụ đề “Cảnh quan bị cùm bởi chính còng tay của mình”, thì Nam Thiên hận tới mức không thể ở trước bia mộ của lão ba mình mà…đâm đầu vào chết.
Chắc chắn Nam Thiên không dám la làng, Mạc Vấn Chi được nước lấn tới mà đâm tiếp ngón tay thứ hai vào.Cây hoa cúc phấn hồng đáng thương vừa mới bị tập kích ngày hôm qua cứ như vậy lại tiếp tục co rút, dưới sự công kích của đầu ngón tay của con người ưu mỹ đẹp đẽ kia mà run rẩy cầu xin tha thứ.
Có thể là vì niêm mạc bị thụ thương chưa lành, nơi mị thịt hàm chứa đầu ngón tay kia còn nóng hơn cả ngày hôm qua.
Nếu như hiện tại mà đi vào, nhất định sẽ chặt và sảng khoái như ở trên thiên đường (câu này chém thêm 2-3 chữ đấy XD~). Mạc Vấn Chi không có hảo ý mà liếc mắt nhìn Nam Thiên., lập tức bỏ đi cái dự định không được nhân đạo cho lắm kia đi.
Thật muốn cứ như thế mà làm tới, con mồi khả ái của hắn nói không chừng sẽ bị kích thích đến mức từ nay về sau không cử động được. Dù sao sau lần đầu tiên, chỗ đó thật sự cần phải tu dưỡng thật tốt.
Chí ít phái tu dưỡng một…ngày đêm mới được (Nhiều ghê ‘_’).
Kể từ ngày hôm qua, lần thứ hai Nam Thiên bị vây vào tình trạng sống không bằng chết.
Không thể giãy dụa, càng không thể lên tiếng hô to kêu người cứu mạng, hồi ức quay lại ngày hôm qua cái tên đại gia hỏa đó làm cậu đến mức phải kêu gào khóc lóc rồi ngất xỉu vài lần, bây giờ lại rất có thể muốn xé mở hậu đình của cậu, việc duy nhất mà hiện tại Nam Thiên có thể làm chỉ là cắn môi, nhắm mắt chờ chết.
Cậu cảm giác được Mạc Vấn Chi đang mở hai chân cậu ra, động khẩu thụ thương nơi hạ thể lỏa lồ trong không khí, cậu vô pháp ngăn ngừa mà run rẩy một chút.
Chết chắc rồi, cái mông lại muốn nở hoa rồi!
Sau một khắc, ngón tay ghê tởm của Mạc Vấn Chi lại mang đến một cảm giác mát lạnh thoải mái.
“Đây là…cái gì?”.
“Là thuốc đó, em quên anh đã nói gì trong điện thoại sao? Thuốc tiêu viêm giảm sưng đó”.
Thuốc! Nam Thiên đang một lòng chờ chết mở mắt, ánh mắt hoài nghi nhìn Mạc Vấn Chi đang tỉ mỉ bôi thuốc cho cậu.
Ngón tay ngày hôm qua dằn vặt cậu đến khóc cha gọi mẹ hiện tại ôn nhu đến không thể tin được, giống như con ong mật cần mẫn đối đãi với bông hoa, cẩn thận tỉ mỉ bôi lên trong ngoài những nếp nhăn đang sưng đỏ, không quên chỗ nào.
Thực sự là vì cậu mà bôi thuốc a. Biểu tình chăm chú cúi đầu như vậy, thiệt đúng là mê người.
Không!
Trong phút chốc mê man, Nam Thiên giác ngộ trở lại. Nhất định là có bẫy rập, tên mặt người dạ thú này tuyệt đối không có dụng tâm tốt như vậy.
“Thuốc này là loại tốt, cái mông của cưng sẽ nhanh hết sưng”. Bôi thuốc trị thương xong, Mạc Vấn Chi lấy từ trong túi áo khoác ra một…vật khác, lộ ra một nụ cười ám muội. “Còn có cái này, cũng là cho em đấy”.
Quả nhiên, cậu biết là sự tình không đơn giản như vậy! Nam Thiên căng thẳng mà nhìn chăm chăm vào cái ‘áo mưa’ trên tay Mạc Vấn Chi.
Hơn nữa lại là mùi ô mai hạ lưu.
Thượng đế a, người có lòng từ bi thì cho thiên lôi đánh một phát xuống đi, khiến cho cái xe cảnh sát ngập mùi *** dục này hóa thành tro bụi đi cho xong.
Mạc Vấn Chi hắc hắc cười rộ lên, “Đừng có lộ ra cái vẻ mặt sắp khóc như vậy, vừa nhìn thấy cái biểu tình *** đãng này của cưng, anh sẽ không nhịn được mà muốn cho cưng ăn lạp xường thật no nê. Được rồi, đừng khẩn trương, bản thiếu gia đã nói là không thượng cưng thì sẽ không thượng đâu”.
Vậy chứ cái tên biến thái nhà người lấy cái ‘áo mưa’ mùi ô mai ra để làm chi? Thổi bong bóng chơi à?
“Cái ’Áo mưa’ là dùng để bao vật này đây”. Mạc Vấn Chi tốt bụng giải đáp cho cậu, lần thứ hai đưa tay vào túi , lấy ra…một vật khác.
Nam Thiên trợn mắt há mồm nhìn vào cái túi của hắn.
Tên cầm thú này là nhân vật biến thái trong truyện A à? Bên trong túi của hắn rốt cuộc có bao nhiêu thứ biến thái vậy trời?
“Nghe qua câu lạc bộ Cảo Cảo Nhạc chưa? Đó là một câu lạc bộ SM cao cấp đấy cưng!”.
SM? Thượng đế ơi, người trực tiếp đánh chết con luôn cho rồi.
“Cút ngay!”. Lần thứ hai Nam Thiên lại tuyệt vọng mà lung lay cái còng tay.
“Suỵt, nhỏ giọng một chút, không phải bên ngoài có cảnh viên khác sẽ nghe được sao”.
“Ngươi dám xằng bậy, ta sẽ cắn lưỡi tự sát!”. Nam Thiên phải hạ thấp giọng, dùng thanh âm gần như nức nở mà nói.
“Như vậy thì ngày hôm sau, các vị đồng liêu sẽ phát hiện thi thể xích lõa của em, trên đó sẽ lưu lại dấu vết xác minh tình cảm mãnh liệt của chúng ta ngày hôm trước. Đương nhiên, bên trong mông sẽ cắm thứ này”. Mạc Vấn Chi ác độc đưng đưa cái công cụ *** tà trong tay hắn “Tiểu cầu tình yêu”.
Lửa giận của Nam Thiên tăng vọt.
Lời uy hiếp thật ác độc! Hừ, ngươi nghĩ ta sẽ để ngươi làm vậy à?.
Được rồi, không tính toán với ngươi nữa, ta chịu…
Đùa bỡn với gương mặt của Nam Thiên, Mạc Vấn Chi đem cái vật to xấp xỉ tính khí của cậu lúc đang cương lên nhét vào trong ‘áo mưa’, sau đó bôi dầu trơn. Mặc kệ Nam Thiên cố sức khép chặt hai chân, cuối cùng hạ thể vẫn bị mở ra, bi thảm mà bị cái thứ tình thú đạo cụ của Mạc Vấn Chi xen vào.
“Đạo cụ này có một chức năng đặc biệt”. Nam nhân đẹp đẽ như thế này lại có thể nở một nụ cười vô cùng đáng sợ, thật sự khiến người khác có thể nổi da gà. “Dưới tác dụng của vô tuyến điều khiển từ xa, kết cấu bên trong của thứ đồ giả này sẽ chậm rãi trướng lên giống như quả bóng. Ừm, xét thấy ngày hôm qua em vừa được phá thân, hôm nay cho em nếm thử level 2 là được rồi”. Nói xong Mạc Vấn Chi liền ấn lên điều khiển từ xa.
Trong cơ thể xuất hiện cảm giác bành trướng dị thường khó chịu, khiến Nam Thiên thấp giọng kêu thảm thiết, “Thật là khó chịu, mau dừng…”.
“Mới căng ra một chút thôi, nhẫn nại một chút nữa”. Mạc Vấn Chi vô tình mà quan sát vẻ mặt của cậu, ngón tay vẫn đặt trên điều khiển từ xa.
Cảm giác đáng sợ lên tới cực điểm vì dũng đạo bên trong bị mở rộng, càng đáng sợ chính là không biết nó còn phồng lên tới mực độ nào mới thôi.
Mỗi một chút xíu biên độ trương ra, đều sẽ khiến Nam Thiên nảy sinh lỗi giác rằng ngũ tạng sẽ bị hư hỏng mất.
“Không…thật sự…không nên…”
“Đợi một chút nữa là tốt rồi”. Mạc Vấn Chi ôn nhu vuốt ve gương mặt đã mất gần hết huyết sắc của Nam Thiên.
Mãi đến khi Nam Thiên khóc nức nở cầu xin tha thứ, Mạc Vấn Chi mới rời tay khỏi cái điều khiển.
“Tốt rồi, mới chỉ là level 2 mà thôi, cũng khá mạnh đấy chứ.”. Phảng phất như để xác định nước mắt của Nam Thiên, hắn dùng đầu ngón tay xoa lên khóe mắt ẩm ướt của Nam Thiên. Mạc Vấn Chi lộ ra nụ cười sủng nịch với cậu, “Em đừng nghĩ rằng có thể lấy nó ra, đây đều là do những người có chuyên môn thiết kế đó, đặc thù của thứ đồ chơi bành trường này là sẽ kẹt lại chính giữa, nếu cố gắng lôi ra thì đại tràng sẽ bị nứt ra đó. Nếu như nhịn không nổi nữa, thì đến nơi này tìm anh, đây là địa chỉ nhà riêng của anh”.
Trên ngón tay thon dài hé ra một tờ giấy đầy chữ, nhét vào túi áo Nam Thiên.
Mạc Vấn Chi mở còng tay, ôm chàng cảnh quan uể oải tới cực điểm kia ngồi thẳng lên ghế sau, nhu tình lưu luyến mà giúp cậu mặc quần (XD~), đương nhiên cái tiểu khí cầu tình yêu kia vẫn ở yên nơi nó cần ở.
Quan sát bên ngoài xe cảnh sát không có ai chú ý, Mạc Vấn Chi mở cửa xe, thong dong bước ra.
“Được rồi”, trước khi đi, hắn còn quay lại một lần, cầm bó hoa tulip đen mới nở để sẵn ở cửa xe lên “Đây là cho em, Tiểu Thiên thân yêu”. Rồi nhanh chóng hôn lên trán cậu một cái.
Cảm giác được đôi môi nóng ấm trên trán vừa mềm vừa nhẹ. Nam Thiên đang cả người khó chịu bỗng nhiên cứng đờ, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tươi cười của Mạc Vấn Chi, cuối cùng mới giật mình.
*Từ đoạn này tớ sẽ để Mạc Vấn Chi xưng anh anh-em em với Thiên Thiên, một dấu ấn để thúc đẩy mối quan hệ giữa hai người và để thể hiện cho cái sự mặt dày của Chi Chi XD~. Còn giữa các nhân vật khác thì vẫn giữ nguyên.
**Đồng âm trong tiếng Trung ‘520’ đọc gần giống ‘Anh yêu em’. Thật ra trong bản raw nó viết là số ‘521’, nhưng tớ check thì ‘521’ lại là ‘Tôi đồng ý” nên tớ mạn phép sửa lại thành ‘520’ :-“’
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.