Tập Cảnh

Chương 9

Phong Lộng

10/11/2016

CHƯƠNG 8

 

Tất cả các cảnh sát trong thiên hạ, sợ rằng chỉ có một mình cậu là gặp phải tình huống quái gở như thế.

 

Bị kẻ tình nghi đùa bỡn cả một buổi tối, làm đến chết đi sống lại, mà trong khi cái tên bị tình nghi này rõ ràng là tấn công cảnh sát, thế mà bản thân lại có thể tự tay viết bản thanh minh rồi lại còn ký tên đầy tính hợp pháp.

 

Thực sự là không có cửa mà trách ai, khóc không ra nước mắt.

 

Cái gọi là ‘Sống không bằng chết’, chính là như thế này đây.

 

Nhờ ơn cái tên cầm thú tinh lực vô cùng kia ban tặng, ngày hôm nay Nam Thiên lần thứ hai lấy tư thái khập khiễng, mất mặt xuất hiện tại cảnh cục.

 

Với cái tình trạng không khỏe khó có thể nói ra này đương nhiên sẽ không bị thành viên tổ trọng án bỏ quên. Các vị tiền bối đối với người mới như cậu đều rất “chăm sóc”, Nam Thiên thu được không ít lời an ủi thân thiết.

 

“Nam Thiên, có gì khó chịu à? Sắc mặt không được tốt kìa”.

 

“Không…Không có việc gì…”

 

“Hình như bước đi không được tự nhiên, bị trật chân à?”.

 

“Không phải…”  (:”> có mà trật mông)

 

“Không phải đâu, hắn bắt đầu từ hôm qua đã không được ổn rồi, lại còn ở trong toilet tới mấy tiếng nữa. A, ta biết rồi”. Tiểu Phân bừng tỉnh đại ngộ, “Nhất định là bị trĩ mãn tính. Nam Thiên, tất cả đều là người một nhà mà, có cái gì khó nói đâu? Ở đây ta có thuốc mỡ, mẹ ta mua từ Singapore về, hiệu quả đặc biệt tốt, cho ngươi dùng này”.

 

Nam Thiên cầm trên lọ trĩ sang cao mà Tiểu Phân kiên cường kín đáo đưa cho, xấu hổ đến không gì sánh kịp, hận không thể trực tiếp đem đầu đập vào tấm biển hiệu của cảnh cục.

 

 

A Nham kích động chạy đến, báo cho mọi người một tin tức đầy phấn chấn, “Vụ án của Mạc Vấn Chi đã có điểm đột phá mới”.

 

“Cái gì ?”. Mọi người đều bị tin này hấp dẫn.

 

Thần kinh của Nam Thiên càng căng chặt. Mạc Vấn Chi, tên hỗn đản này đã phạm vào chuyện gì?

 

A Nham nói tiếp, “Chúng ta đều không phải là vì không tiếp cận được Mạc Vấn Chi, cho nên mới không có được tiến triển gì mời mà ? Nằm vùng hay máy nghe trộm cũng không đến gần hắn được”. (Ai nói, có em Nam Thiên ngời ngời ‘tiếp cận’ được và rất là ‘gần’ anh đó thôi XD~)

 

“Đúng vậy. Cái tên này siêu cấp cẩn thận giảo hoạt. Muốn đặt máy nghe trộm ở chỗ hắn cũng không có khả năng, lập tức sẽ bị phát hiện.”

 

“Hắc, lần này chúng ta không đặt ở chỗ của hắn nữa”.

 

“Thế thì gắn chỗ nào?”

 

“Ở chỗ bác sĩ tâm lý của Mạc Vấn Chi”.

 

Thật sự là chỉ một câu mà có thể thức tỉnh được những kẻ còn đang trong mộng, mọi người đều gật đầu, “Đúng vậy! Phòng làm việc của bác sĩ tâm lý, tên kia tuyệt đối sẽ không phòng bị”.

 

“Nếu như đã đi khám bác sĩ tâm lý, như vậy thì những chuyện xấu đã làm qua không chừng  sẽ được chủ động nói ra. Một khi đã thu được tự bạch của hắn, Mạc Vấn Chi nhất định phải chết!”

 

“Nhanh đặt máy nghe trộm đi, phòng làm việc của bác sĩ tâm lý kia ở chỗ nào?”

 

“Tối hôm qua đã đặt rồi, loại chuyện nhỏ này, một mình ta cũng đối phó được”. A Nham tỏ ra đắc ý “Hiện tại là mưới một giờ sáng thứ ba, ừm, chính là thời gian tên khốn kia hẹn bác sĩ”.

 

“Đi, nhanh đến phòng phân tích ngữ âm”.

 

Nghĩ đến việc rất có khả năng bắt được cái đuôi của con hồ ly, mọi người đều hăng hái bừng bừng mà hướng khoa phân tích ngữ âm chạy đến. Nam Thiên cũng theo đuôi phía sau.

 

Đương nhiên, tâm tình của cậu còn phức tạp hơn những người khác rất nhiều.

 

Nghe trộm tên kia cùng bác sĩ tâm lý nói chuyện, nói không chừng thực sự có thể biết được trong bụng tên kia đang nghĩ cái khỉ gì.

 



Trong phòng phân tích ngữ âm, lão đại đã sớm ngồi nghe trộm cuộc đối thoại của Mạc Vấn Chi cùng bác sĩ tâm lý.

 

Tổ viên tổ trọng án vừa chạy tới cửa, không hẹn mà cùng an tĩnh lại, nối đuôi nhau đi vào rồi ngồi xuống, thần sắc hưng phấn mà đợi âm thanh truyền ra từ trong loa.

 

“Tâm tình của cậu hôm nay xem ra không tồi, có vẻ tươi tỉnh”.

 

“Đúng vậy, tâm tình tốt”.

 

Nghe âm thanh vừa ưu nhã vừa có thể làm cho người ta tức giận đến nghiến răng  của kẻ tình nghi trọng điểm vang lên, tinh thần của mọi người đều phấn chấn.

 

Oa, con cá quả nhiên đã cắn câu.

 

Để nghe được rõ ràng tên tình nghi nói chuyện, khi tiếp tục ghi âm, tất cả đều khôn ngoan mà bế hơi nín khí.

 

Phòng ngữ âm im lặng đến không còn tiếng động.

 

“Xem ra đêm qua ngủ rất ngon”. Bác sĩ tâm lý dùng ngữ khí nói chuyện phiếm mà hỏi.

 

“Ngủ?”. Tiếng cười trầm thấp của Mạc Vấn Chi theo điện lưu truyền đến, nhẹ nhàng quẩn quanh bên trong phòng phân tích ngữ âm. “Không, tối qua căn bản là không ngủ. Tại trên giường chơi tròn một đêm”.

 

Nam Thiên đang ngồi trong góc bỗng nhiên căng thẳng.

 

Lão thiên a, sao mà mạng của ta lại khổ như vậy?

 

“Xem ra rất tận hứng?”

 

“Đương nhiên, sảng khoái tới tận đỉnh. Mạch Khắc, cậu tuyệt đối không có hưởng qua mỹ vị tuyệt đỉnh đến thế. Làn da của người đó màu tiểu mạch, phi thường khỏe mạnh, trơn tuột nhẵn nhụi, làm cho yêu thích không thể buông tay. Tôi càng thích vẻ mặt đó, mỗi lần thấy biểu tình gần như sắp khóc khi tôi đi vào, thì tôi nghĩ phía dưới suýt nổ tung mất”.

 

“Có thể thấy, cậu tìm được một người bạn tình không tệ”.

 

“Đúng thế, khó có thể tìm được một người xuất sắc từ trong ra ngoài đến thế, ngoại hình xinh đẹp, bên trong càng thêm nhiệt tình, mỗi lần đều cắn đến chặt chẽ thứ đó của tôi không tha, cơ thể thật sự là *** đãng dĩ thường. Ha ha, đấy cũng vừa vặn cho tôi mượn cớ mà ngoạn không ít SM. Tôi đã đặt hàng một số sản phẩm đồ dùng tình thú đứng đâu trong bảng xếp hạng 100 của câu lạc bộ Cảo Cảo nhạc, mỗi ngày đều dùng, đảm bảo người đó mỗi lần đều giương cái miệng *** đảng nhỏ nhắn mà cấu tôi hung hăng tiến vào”.

 

Đang trong tuổi thanh xuân phơi phới như Tiểu Phân nghe được thì mặt mày đờ đẫn hẳn ra, nghiêng đầu thầm cảm thán với Nam Thiên đang ngồi bên cạnh “Làm bác sĩ tâm lý thật là hảo, mỗi ngày đều có thể nghe thấy những nội dung kích thích như vậy, còn nóng sốt hơn cả tiểu thuyết ***. Chậc, cô nàng của Mạc Vấn Chi nhất định là cực kỳ nóng bỏng, nếu như ta có thể thượng một lần thì tốt rồi”.   (XD~)

 

Nam Thiên biểu tình quỷ dị mà liếc hắn một cái, mồ hôi lạnh chảy xuống róc rách.

 

Cuộc nói chuyện trong phòng điều trị tâm lý vẫn còn tiếp tục.

 

“Tuy rằng rất kích thích, nhưng nghe có vẻ, dường như phương thức cậu đối xử với bạn tình hơi thôi bạo”.

 

“Người đó có điểm thích thô bạo khi quan hệ”.

 

Tới địa ngục đi đại đầu quỷ! Lão tử thích thô bạo bao giờ?

 

“Mỗi lần dùng ngôn ngữ nhục nhã cậu ta, hoặc là cố hết sức đâm vào cái mông đó, cậu ta càng trở nên hưng phấn. Ngày hôm trước tôi vừa nhét một thứ tình thú đạo cụ tên là tiểu cầu tình ái vào mông cậu ta, vừa bấm điều khiển từ xa, hầu như cậu ta bắn ra tại chỗ”.

 

Khốn kiếp, nói chính xác một chút chớ! Làm gì mà hầu như bắn tại chỗ, không phải nói đúng ra là chưa có bắn mà? Nam Thiên thở dốc.

 

Hai tay vì nắm chặt quá độ mà trở nên trắng bệch.

 

Tiểu Phân ở bên cạnh thất vọng thở dài “Thì ra là gay, hại ta còn tưởng là cô em nào đó, làm hưng phấn cả nửa ngày”.  =))))

 

“Tôi thấy rằng cậu thực sự vui vẻ. Vấn Chi, từ khi cậu từ Châu Âu trở vể đây, tôi còn cảm thấy rằng cậu vẫn không quá khoái trá, lần nào chung quy cũng có nhiều tâm sự, chỉ có ngày hôm nay biểu tình của cậu là vui vẻ nhất. Gần đây cảnh sát còn có tiếp tục điều tra cậu không?”

 

Tâm tưởng của tổ viên tổ trọng án lập tức dâng cao.

 

A di đà phật, thật vất vả mới tiếp cận được tới trọng tâm của câu chuyện. Lão đại quả thực cảm kích tới mức tâm lý nhất thời muốn tóm lấy bác sĩ mà hôn.

 

“Đương nhiên, làm sao bọ họ có thể đơn giản mà bỏ qua tôi? Ba ngày một cuộc điều tra nhỏ, năm ngày một cái thẩm tra lớn, phòng chủ tịch của tôi tùy thời đều có thể xuất hiện tổ viêc tổ trọng án”.

 



“Loại tình huống này sẽ không gây áp lực tâm lý cho cậu à?”

 

“Hơi một tí là bị cảnh sát thẩm vấn, đổi lại người khác thì ai mà chả bị áp lực”. Mạc Vấn Chi tỏ vẻ không quan tâm, “Bất quá chẳng sao, tôi có phương pháp đặc biệt của riêng mình để giảm bớt áp lực”.

 

Phương pháp gì thế? Con mắt của các đồng chí cảnh sát lấp lánh hớn hở chờ đợi câu trả lời của Mạc Vấn Chi.

 

Tiến hành mở rộng phạm vi buôn lậu? Có lẽ là gây ra một cuộc hắc bang sống mái còn lớn hơn nữa để tìm kiếm cảm hứng? Hay là kiếm càng nhiều tiền phi pháp, sống xa hoa để giải tỏa áp lực khi bị truy tung điều tra?

 

“Tôi có thể gọi bảo bối của tôi đến bất kỳ lúc nào, ở bất cứ chỗ nào mà hung hăng tiến vào bên trong cái mông khả ái rắn chắc của cậu ta”. Mạc Vấn Chi trước sau gì cũng trả lời một cách hạ lưu. “Chờ tới lúc bị tôi thao tới khóc cha gọi mẹ, con mắt ướt sũng hướng tới tôi cầu xin tha thứ thì chả còn áp lực nào nữa”.

 

Câu trả lời đầy thuyết phục ra ngoài ý muốn.

 

Vẻ mặt của những thành viên tổ trọng án đang háo hức mong muốn có thể lấy được chứng cứ, để mà tóm được Mạc Vấn Chi tràn đầy thất vọng.

 

Về phần Nam Thiên thì cả người cứng ngắc, sắc mặt xanh tím, còn lại là tuyệt vọng…thì ra, ta chỉ là thứ đồ chơi giải tỏa áp lực của tên ác ma này.

 

Đương nhiên rồi, Nam Thiên, lẽ nào ngươi còn mong muốn hắn ban phát cho ngươi thứ tình cảm chó má gì đó sao?

 

Kịch liệt khinh bỉ nỗi sầu não nho nhỏ trong nội tâm, Nam Thiên nỗ lực hồi phục biểu tình như không có chuyện gì.

 

Phiền muộn, nhưng trong lòng cũng có một khoảng trống rỗng, mờ mịt…

 

Quá trình trị liệu tâm lý của Mạc Vấn Chi cuối cùng cũng kết thúc, sau khi nghe trộm được cuộc đối thoại cực kỳ biến thái này xong, toàn bộ thành viên tổ trọng án lập tức mở hội nghị.

 

Tất cả mọi người có điểm không biết làm sao. Dựa theo ý kiến của Tiểu Phân, cái nội dung này chả có ăn nhập gì tới phạm vi điều tra của bọn họ, hơn nữa thực sự…qua kinh bạo.

 

Sau khi trầm mặc trong chốc lát, lão đại một lần nữa vung lên ý chí chiến đấu cao giọng hô “Nam Thiên!”.

 

“Có”. Nam Thiên đang trong tâm trạng phiền muộn bị tỉnh lại, vội vàng đứng lên đáp một tiếng, có tật giật mình mà quan sát sắc mặt của lão đại, “Lão đại, người gọi?”.

 

“Nói một chút cảm tưởng của ngươi về cuộc đối thoại tâm lý này?”.

 

“Cảm tưởng? Có…có…có cảm tưởng nào chứ?”. Nam Thiên thiếu chút nữa cắn phải đầu lười của mình. Có thể có cảm tưởng gì chứ, ngoại trừ sự *** đãng ra, chỉ có một tia khổ sở như có như không. Không, chỉ có sự *** đãng, tuyệt không khổ sở.

 

Tên hỗn đản, thực sự đã nói muốn đem cậu “tùy thời” gọi ra “giải tỏa áp lực” mà?

 

Nghĩ tới là lại muốn đâm đầu vào tường quách cho rồi.

 

Bất quá, lão đại hắn…Sẽ không phát hiện cái đầu mối gì đó chớ?

 

Lỗ chân lông Nam Thiên dựng đứng vì lo lắng đến cái khả năng này.

 

“Thật vô dụng, dù thế nào thì cũng cần cẩn thẩn tỉ mỉ một chút. Đoạn đối thoại vừa rồi tuy rằng không có nói gì liên quan đến đầu mối, thế nhưng chí ít có thể giúp chúng ta lý giải được ít nhiều tâm lý của Mạc Vấn Chi”. Lão đại tiếng nói như chuông lớn mà giáo huấn Nam Thiên, “Chí ít chúng ta đã biết, cái tên này là đồng tính luyến ái, hoặc là song tính luyến. Hơn nữa thuộc loại người dễ bị kích thích, phỏng chừng tính dục cũng rất mạnh”.

 

“Đúng vậy, không hổ là lão đại. Muốn bắt hồ ly thì đầu tiên phải lý giải được đặc tính của hồ ly, muốn bắt được Mạc Vấn Chi thì trước tiên cũng phải hiểu rõ được hắn”. A Nham cao giọng ca ngợi.

 

Cơ mặt của Nam Thiên cứ co quắp lại.

 

Nếu như những điều này cũng thuộc về phạm trù điều tra, như vậy thì cậu nhất định là tổ viên có thành quả công tác tốt nhất của đội trọng án. Căn cứ những kinh nghiệm cực kỳ thống khổ mà tổng kết, người kia không chỉ tính dục rất mạnh, hơn nữa cực kỳ biến thái, thời điểm làm tình thích nói những điều hạ lưu, lại còn thích bức người khác cũng phải nói chuyện hạ lưu theo hắn.

 

Về phần độ dài ngắn cái kia của hắn, phẩm chất, nhiệt độ, thời gian cương, một buổi tối cương bao nhiêu lần, Nam Thiên càng hiểu rõ hơn bất kỳ kẻ nào khác. (=)))))))))) gõ đoạn này mà cười lăn lộn)

 

“Lão đại, Nam Thiên mới tốt nghiệp cảnh giáo được vài năm, tương đối đơn thuần, không biết đến tính giao của giới Gay, cũng phải từ từ mà”. Tiểu Phân hảo huynh đệ lại giúp Nam Thiên giải vây. “Bất quá Nam Thiên, nếu Mạc Vấn Chi là gay, ta xem  ngươi nên tìm một ít sách vở viết về giới Gay để lý giải. Vừa rồi hắn cùng bác sỹ tâm lý đối thoại có nói tới việc cắm vào cái mông, khoa học gọi đó là giang giao*.

 

Đa tạ Tiểu Phân, ta rất rõ cái gì gọi là giang giao, ngươi không cần phải giới thiệu lại như thế, bởi vì ta đã tự thể nghiệm cả một buổi tối, đến bây giờ cái mông vẫn còn vừa đau vừa tê dại đây.

 

Không chú ý đến khuôn mặt méo mó của Nam Thiên, Tiểu Phân tuân theo việc phải chiếu ứng tinh thần của đồng liêu mà tiếp tục bổ sung trí thức cho cậu. “Một người nam nhân đem cái vật kia của hắn, cắm vào hậu môn của một nam nhân khác, sau đó tuyến tiền liệt bị đả kích thì sẽ…”….”Ha ha, Nam Thiên, không nên xấu hổ thế, đều là người một nhà mà. Có đôi khi những chuyện như vậy liên quan đến phá án, ngươi mới nghe có một chút đã đỏ mặt như vậy, nếu như thấy tận mắt thì phải biết…”

*Giang giao : Giang là hậu môn….:”>

 Note: bắt đầu từ đây Shjn sẽ thay đổi lối xưng hô nhé. Cậu là Nam Thiên, hắn là Mạc Vấn Chi. 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Tập Cảnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook