Chương 553: Biến cố tái sinh.
Phương Tưởng
02/04/2013
“Bách Nguyệt tiểu thư từng nói qua, Mộc Tự doanh và Sương Nguyệt Hàn Châu vĩnh viễn là bằng hữu.” Trần Mộ lạnh nhạt nói.
Bách Nguyệt chỉ nói là củng Bạch tổng quản là bằng hữu vĩnh viễn, Trần Mộ mượn những lời này, song thay thế bằng Mộc Tự doanh. Đồng thời nhắc nhở Gia Anh Hạ rằng trongtay hắn còn có Mộc Tự doanh. Mặt khác đây cũng là cách cấp cho Sương Nguyệt Hàn Châu chỗ để lùi xuống. Dù sao Sương Nguyệt Hàn Châu chính diện xung đột cũng không phải là chủ ý của hắn, hắn tới đây chỉ để tìm nữ ma quỷ.
Hiện tại mục đích đã hoàn thành nên việc ngạnh kháng với Sương Nguyệt Hàn Châu là một sự tình vô cùng thiếu lý trí
Hơn nữa Trần Mộ phán đoán, Sương Nguyệt Hàn Châu cũng sẽ không cùng bọn họ. Bọn họ tuy là nhất phương cao thủ nhưng còn có Mộc Tự doanh đang âm thầm ẩn náu bên cạnh. Dù sao tại thời điểm quan trọng của việc kết minh Gia Anh Hạ sẽ tuyệt nhiên không muốn có sự cố gì.
Phán đoán của hắn đã đúng.
Mặt Gia Anh Hạ giãn ra cười, nói: “Sương Nguyệt Hàn Châu và Mộc Tự doanh đương nhiên là bằng hữu. Thật hiếm khi được nhiều vị hào kiệt tụ tập tại đây như hôm nay, đúng là cơ hội trăm năm mới thấy. Sương Nguyệt Hàn Châu ta cũng vì thế mà cảm thấy vinh hạnh!” Tuy nàng đối với bản bút ký trên tay Trần Mộ thèm đến khô họng nhưng cũng biết lúc này mà trở mặt với đối phương là ngu xuẩn. Mà sẵn tiện người ta chừa đường lui nên nàng cũng thuận thế mà lui lại.
Trong lòng thầm nhủ vẻ kinh hãi, Trần Mộ này tuy tuổi không lớn nhưng làm việc quả nhiên là chu đáo, lão luyện.
Tiếp đó khoé mắt liếc sang Thương Lan, khẽ cười: “Huống chi việc hôm nay gặp được Thương Lan đại nhân cùng Tây Trạch đại nhân mà nói quả là khiến người ta coi là kỳ ngộ rồi!”
Sắc mặt Thương Lan vô cùng khó coi. Hắn không tưởng nổi trên tay Trần Mộ này lại nhiều át chủ bài đến thế. Đối diện với số lượng cao thủ đông như vậy, quả thực khiến cho người ta phải trố mắt. Gia Anh Hạ nói nhẹ nhàng một câu đã đem toàn bộ chú ý và ân oán đặt lên vai hắn và Tây Trạch. Trong nháy mắt bức hắn vào tuyệt cảnh, quả nhiên tối độc phụ nhân tâm!
“Ha ha ha! Lão tử ta cũng muốn nhìn một chút xem kẻ dám chỉ đích danh lão tử khiêu chiến có bao nhiêu phân lượng?” Tiếng cười cuồng bạo của Tây Trạch mang theo sát khí tràn ngập không kiêng nể thứ gì.
Lúc này Thương Lan lại tỉnh táo trở lại. Hắn khẽ cười: “Đúng vậy! Tại hạ đã hạ chiến thư cũng khá lâu mà không thấy tiền bối ứng chiến. Những tưởng tiền bối nhuệ khí đã mất nên cũng thấy tiếc nuối một hồi!”
Tây Trạch cười khẩy: “Từ khi nào mà cứ chó mèo đòi khiêu chiến lão tử thì lão tử cũng phải ứng chiến hay sao?
Vẻ mặt Thương Lan từ từ biến đổi. Năng lượng ba động trong không khí dần dần tăng cườngMây đen đầy trời cũng như tụ tập vào một chỗ. Trong nháy mắt, ba động như rung chuyển cả hội trường. Âm thanh trên khán đài cũng biến mất.
Dường như tận thế đã đến. Sóng ba động kia xung kích liên hồi đến tâm linh của mọi người. Người bình thường chừng như rơi tõm vào một cơn ác mộng, đên hít thở cũng thấy khó khăn.
Sắc mặt Gia Anh Hạ trở nên lạnh lẽo. Thương Lan tuỳ tiện thi triển sóng ba động, trên khán đài rất nhiều người bình thường, e rằng sẽ có khả năng tử vong.
Nhưng vào lúc này tiếng cười lớn cuồng bạo như tiếng sấm sầm sập đổ xuống.
“Chỉ bằng vào chút thủ đoạn đó sao?”
Lời còn chưa dứt, sát khí mãnh liệt chợt như núi lửa phun trào. Trong mắt mọi người như chỉ nhìn thấy màu đỏ tươi như máu phủ trùm lên tất cả.Ba động cuồng bạo ẩn chứa bên trong như một quả bom sắp phát nổ ngay trước mặt mọi người.
Loại cảm giác này khiến mọi người đều sởn gai ốc, không rét mà run, có vài kẻ gần như ngất xỉu.
Sát khí đỏ tươi cuồng bạo tung hoành đầy trời. Mọi người thấy mình chỉ như chiếc xuồng nhỏ đang vùng vẫy trong một đại dương máu bão bùng, bất kỳ lúc nào cũng có thể bị sóng gió đập cho tan nát.
Tiêu Tư, Phòng Thế, Thanh Thanh, Bách Nguyệt đều biến sắc mặt, hoảng sợ nhìn Tây Trạch. Ngay cả Gia Anh Hạ cũng không khỏi đổi sắc mặt. thực lực của Tây Trạch so với sự tưởng tượng của nàng còn kinh khủng hơn. Nữ ma quỷ nhìn Tây Trạch, trongmắt đầy vẻ kinh sợ.
Trần Mộ sắc mặt trắng bệch. Tây Trạch cũng không hề có ý chiếu cố gì cho hắn. Bây giờ hắn mới biết thì ra lần trước khí thế Tây Trạch biểu lộ đối với hắn không phải là thực lực. Chỉ có Duy A là biểu hiện bình thường, trong ánh mắt có đôi phần biến hóa.
Sắc mặt Thương Lan hoàn toàn thay đổi.
Hắn không ngờ rằng Tây Trạch lại mạnh mẽ như vậy. Theo tuổi tác mà nói, Tây Trạch đã qua độ tuổi hoàng kim của tạp tu, theo lý thực lực phải suy giảm mới đúng.
Tây Trạch như một con sư tử đang độ tuổi cường tráng nhất, nhìn không ra một dấu hiệu nào gọi là suy yếu. Điều này thật không thể nào! Thương Lan không thể tin nổi có một tạp tu tuổi đã già lại có thể duy trì sát khí cuồng bạo như thế mà không có vẻ gì là suy kiệt?
Tất cả khả năng của tạp tu đều dựa trên cơ thể làm trụ cột. Bời thế nên khi tạp tu già đi, thân thể suy thoái thì tất cả các khả năng, thuộc tính của hắn đều giảm dần xuống. Đây là quy luật không thể nào thay đổi.
Nhưng trước mặt hắn đang sống sờ sờ một nguời đi ngược lại quy luật như thế.
Hắn cảm nhận được sức sống của Tây Trạch mạnh mẽ như thế nào, tràn trề như thế nào. Như đang bùng cháy.
Bùng cháy?
Thương Lan cảm thấy ngơ ngác, chẳng lẽ là…?
Từ trong rừng rậm cách chừng bốn trăm km bên ngoài thành Thiên Hồ bay ra một số lượng lớn tạp tu.
“Báo cáo! Tất cả bình thường. Không có mục tiêu nào.”
Trên mặt tạp tu báo cáo tràn đầy vẻ vui mừng. Tuy hắn cố sức kiềm chế tâm tình nhưng có thể nghe rõ ràng vẻ kích động trong giọng nói của hắn.
Đôi mắt nâu, sâu hoắm, lạnh lẽo. Trên mặt Túc Hắc Minh cũng khó che đậy vẻ mừng rỡ như điên cuồng: “Ha ha! Quả nhiên ông trời cũng chiều lòng ta! Tới nơi này rồi thì họ cũng chạy vào lòng bàn tay của ta thôi! Ha ha!” Hắn đột nhiên cúi xuống, giọng nói trở thành lạnh lùng, sát khí đầy rẫy trên gương mặt: “Truyền lệnh xuống, theo phương án đã định. Tất cả các bộ phận tiến vào vị trí phong tỏa. Các tạp tu còn lại nghỉ ngơi trong năm giờ. Năm giờ sau, nhắm hướng thành Thiên Hồ mà tiến gần. Trên đường đi không cần che dấu đội hình nữa. Duy trì hàng ngũ, kẻ nào rối oạn, bất luận lớn nhỏ, giết chết không tha.”
“Dạ!” Tạp tu dõng dạc hô.
Tạp tu từ trong rừng bay ra ồ ạt như thủy triều lên, mà số tạp tu trong rừng dường như là vô tận.
Vô số tạp tu, nhìn không đếm xuể. Bọn họ mới nhìn thấy có chút mệt mỏi nhưng sĩ khí vẫn không suy giảm. Khi biết được sẽ dừng chân sát thành Thiên Hồ, tất cả tạp tu đồng phát tiếng hoan hô vang rền.
Túc Hắc Minh chứng kiến khung cảnh trước mắt, trên mặt đầy vẻ tươi cười nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy ớn lạnh: “Ha ha, lão bà Gia Anh Hạ nhất định không ngờ mình sẽ gặp phải nguy hiểm! Chà chà, hầu hết cao thủ của khu Thiên Đông đều đang tụ tập môt chỗ. Càng tốt, quăng một mẻ lưới hốt cho bằng hết, đỡ mất công của ta!”
Đám cận vệ cận thân của hắn đứng nghiêm chỉnh bên cạnh, trên mặt cũng lộ vẻ kích động khó che giấu.
Trận chiến này nếu thắng sẽ xóa sổ Sương Nguyệt Hàn Châu. Một trận chiến có thể coi là kinh thế hãi tục, trận chiến mà chỉ cần tham gia vào là đã tự tay làm nên vinh quang vô thượng.
Túc Hắc Minh cười dài: “Tùng Lâm cáp quả nhiên là hữu dụng. Nếu không phải do Đường Hàm Phái đưa Tùng Lâm cáp cho chúng ta thì lần này thương vong rất lớn. Đường Hàm Phái quả là anh hùng hiếm có!” Nói tới đấy vẻ đắc ý trên kặt hắn cũng nhạt đi phần nào. Có một đồng minh hùng mạnh thì cũng đáng ăn mừng nhưng cũng khiến hắn cảm thấy bất an.
Đi đến nơi này bọn họ đã không che giấu đội hình nữa, mà cũng không còn cách nào để che giấu nữa.
Mấy trăm tổ đội, hủy diệt tất cả mục tiêu động đây xung quanh.
Tạp tu đoàn Tuyết Ti Trùng. Mấy người Ba Cách Nội Nhĩ nhìn chăm chú vào màn hình, bọn họ toát mồ hôi hột vì lão bản.
Nhữ Thu thấy Tiêu Tư trên màn hình, liền nước mắt lưng tròng. Vẻ mặt của Tô Lưu Triệt Nhu cũng rất khẩn trương.
Bỗng độ nghi trên tay Khương Lương reo vang, hắn liền mở màn hình nhỏ ra.
“Báo cáo! Cách đây hơn 400km, xuất hiện một số lượng lớn tạp tu!” Giọng đội viên báo cáo run run, hiển nhiên là đang rất hoảng sợ.
Một dự cảm không lành dâng lên trong lòng, Khương Lương biết đội viên của mình đã vượt qua nhiều thử thách, không dễ gì làm cho họ kinh hãi như thế. E rằng tình huống này vô cùng đáng ngại.
Nhưng khi hắn nhìn vào cảnh tượng tiếp đó trong màn hình, hắn đã ngây người ra.
Tạp tu đoàn Tuyết Ti Trùng lập tức được đặt vào tình trạng báo động khẩn cấp. Trong phòng chiến thuật, Ba Cách Nội Nhĩ và Khương Lương đều cau mày suy nghĩ.
“ Không rõ đây là thế lực tạp tu nào?” Khương Lương đang chăm chú chép miệng, trên mặt xuất hiện một tia khẩn trương hiếm thấy, hắn nói nhanh hẳn lên: “Nhưng theo tình báo từ căn cứ phía trước thì nhân số đối phương ít nhất từ mười vạn trở lên!” Con số này khiến trong lòng hắn rúng động. Đây là lần hành động quân sự quy mô nhất từ khi kiên bang thành lập đến nay.
“Không cần tra xét, ta cũng biết là ai rồi, là Túc Hắc Minh. Túc Hàn Hạo có đưa con trai giỏi a!” Ba Cách Nội Nhĩ chỉ vào bản đồ 3D trước mắt trầm giọng: “Hắn bỏ không ngụy trang nữa, đã âm thầm hoàn thành tập kết lực lượng. Sương Nguyệt Hàn Châu mất cảnh giác quá, bọn chúng rõ ràng là phải đi qua sa mạc Bỉ Ni Đạt Đại, sau đó bay qua Thiên Hoành sơn, tiến vào rừng tuyết ở khu Thiên Đông rồi tiềm hành đến đây!”
Ba Cách Nội Nhĩ hừ lạnh một tiếng: “Chiêu này của Túc Hắc Minh cũng ngoan độc lắm, hắn đem toàn bộ vốn liếng đặt cả vào đây rồi. Nếu thua thì không còn đường lui nữa còn nếu thằng thì lừa được tất cả mọi người chúng ta rồi!”
Khương Lương nói vẻ nghi hoặc: “Điều đó khó có khả năng! Bay qua Thiên Hoành Sơn đến đây không dưới 60.000 km, bọn họ lại không có la bàn, làm sao mà có thể . . .?”
“Đừng quá tin tưởng vào trang thiết bị. Chúng ta có thể có la bàn thì người khác vì sao lại không thể có?” Ba Cách Nội Nhĩ cắt ngang lời Khương Lương nói, hắn lúc này có vẻ rất bình tĩnh: “ Chúng ta phải nắm lấy yếu tố thời gian. Bọn họ hành quân đường xa, chắc chắn sẽ phải nghỉ ngơi hồi phục. Đây là cơ hội cuối cùng của chúng ta, nếu không muốn để cho bọn học vây kín thì phải xông ra trước. Bằng không chúng ta và Sương Nguyệt Hàn Châu sẽ chôn chung một chỗ!”
“Bây giờ chúng ta đi hướng nào?” Khương Lương chừng như cũng ảnh hưởng, nên cũng tỉnh táo lại.
Ánh mắt liều mạng của Ba Cách Nội Nhĩ nhìn kỹ càng trên bản đồ 3D, miệng nói tiếp: “Không có dễ dàng mà lao ra đâu, với thủ đoạn của Túc Hắc Minh chắc chắn hắn đã chuẩn bị bố phòng tại những điểm trọng yếu. Có điều trong thời gian ngắn hắn không thể nào vây chặt lối ra được. Hơn nữa chúng ta còn có một Mộc Tự doanh, hai đội một trong một ngoài, đồng thời tấn công vào một điểm thì khả năng phá vây là rất lớn.
Ánh mắt hắn bỗng dừng lại mộtđiểm.
“Ngươi đi liên lạc với đám Tiếu Ba, bảo họ bỏ tất cả quân nhu lại, hành quân với tốc độ nhanh nhất đến Tuyết Lăng cốc phía trước. Mai phục bên ngoài cốc, nhớ rõ, đừng để đối phương phát hiện.”
“Tuyết Lăng cốc? Nơi này địa hình với với chúng ta bất lợi quá!”
“Bởi thế Túc Hắc Minh sẽ không đưa nhiều tạp tu đến đó, hơn nữa người khác cũng không coi đây là cửa đột phá. Đội ngũ càng lớn càng dễ gây chú ý của Túc Hắc Minh, chết càng nhanh. Mau đi báo với đám Tiếu Ba, bảo họ đóng quân bên ngoài Tuyết Lăng cốc. Họ phải đến trước khi đối phương nghỉ ngơi và hồi phục xong, vì khi đó chúng sẽ tiến hành bao vây. Cũng chỉ có một cách là tử chiến thôi!” Gương mặt Ba Cách Nội Nhĩ đầy nghiêm trọng: “Ta đi liên lạc với lão bản!”
“Rõ!” Khương Lương dõng dạc trả lời.
Ba Cách Nội Nhĩ nối máy đến thông tấn tạp của Trần Mộ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.