Chương 142: [Cao Túc] Viên
Phương Tưởng
02/04/2013
Mấy ngày này, hắn không ngừng chý ý dò xét Trần Mộ từng chút một. Vốn đã khẳng định Trần Mộ xuất thân từ [Thập Tự Dạ] nên hắn càng cẩn thận quan sát. Hắn muốn biết tạp tu của [Thập Tự Dạ] có gì khác với tạp tu khác, tạp tu có thể trải qua huấn luyện tàn khốc, biến thái nhân tính như vậy đến cùng có điểm nào khác với tạp tu bình thường?
Nhưng mà lần này hắn cũng không nhận được đáp mình muốn mà ngược lại, nghi hoặc trong lòng càng nhiều.
Bới vì hắn phát hiện một điểm cực kỳ quái dị.
Hắn phát hiện ra thực lực của Trần Mộ dường như không mạnh mẽ như lúc chiến đấu với hắn. Thực lực của một tạp tu có thể từ nhiều phương diện chú ý đến. Ví dụ như thời gian, hễ là cao thủ thì đối với thời gian đều cực kỳ mẫn cảm, loại mẫn cảm này làm cho bọn họ tại nhiều mặt biểu hiện ra khác biệt so với người thường. Lúc gặp phải nguy hiểm mọi người sẽ phản ứng từ trong tiềm thức. Tạp tu cũng không phải ngoại lệ, chỉ là bọn họ phản ứng sẽ càng thêm chuyên nghiệp và nhanh chóng.
Nhưng Trần Mộ không như thế. Phản ứng của hắn rất nhanh, nhưng lại có vẻ rất bừa bộn, giống như tạp tu chưa hề trải qua huấn luyện chính thống vậy. Hơn nữa, hẵn còn phát hiện thêm một điểm kỳ lạ khác, tốc độ phản ứng của Trần Mộ so với lúc chiến đầu ngày đó chập chạp hơn nhiều lắm.
Trận đánh ngày ấy, Trần Mộ chỉ mất 0,6 giây để đổi tạp phiến, điều này để lại cho Bá Vấn ấn tượng không thể nào xóa đi. Nhưng sau đó, thời gian đổi tạp phiến của Trần Mộ không có lần nào xuống được dưới một giây. Mà điều làm hắn không thể tin được là nó giống như là phản ứng tự nhiên của Trần Mộ chứ không phải là ngụy trang.
Một lần, hai lần, ba lần…
Nhiều lần như thế, Bá Vấn tự nhiên nghi ngờ. Trên người hắn hoàn toàn không nhìn thấy nửa điểm quang mang của cao thủ toát ra trong lúc lơ đãng. Mỗi lần gặp phải nguy hiểm đều là Bá Vấn ra tay, Trần Mộ đều chưa bao giờ động thủ. Ngay từ đầu hắn còn tưởng rằng Trần Mộ muốn che giấu hoặc là bảo tồn thực lực, nhưng dần dần Bá Vấn cảm thấy có gì đó không đúng
Trần Mộ tựa hồ cũng không phải là không muốn ra tay, mà bởi vì lý do thực lực. Hắn như là sau ngày đó đột nhiên mất đi linh tính, hoặc là nói sau ngày đó thực lực của hắn giảm xuống rất lớn.
Đây là suy đoán mà Bá Vấn cho rằng có khả năng nhất, phải biết rằng, ngày đó Trần Mộ bị trong thương tương đối nặng, thực lực giảm xuống cũng là bình thường. Tạp tu sợ nhất đó là cảm giác bị thương, cảm giác bị thương tổn khôi phục vô cùng khó khăn, thậm chí căn bản là không thể khôi phục.
Điều này làm cho Bá Vấn có chút động tâm nhưng lại do dự không quyết. Nếu như phán đoán của hắn là chính xác thì giết Trần Mộ là chuyện cực kỳ dễ dàng. Trần Mộ thực lực đã giảm đi đối với hắn cùng Trình Anh mà nói không có giá trị gì, ngược lại là một loại gánh nặng.
Mà nếu như hắn đoán sai thì sao?
Kết quả đó không phải hắn có thể thừa nhận
Bá Vấn khép hờ con ngươi lại quan sát, dựa vào một thân cây, nhìn qua giống như đang ngủ.
Trần Mộ khoanh chân mà ngồi, cẩn thận tìm hiểu cảm giác trong cơ thể. Đây là bài học mỗi ngày của hắn sau khi tiến vào rừng cây. Từ lần trước sau khi Bá Vấn thử dò xét. Hắn càng thêm cẩn thận. Thủy thế giới tạp phiến dùng để rèn luyện cảm giác hắn cũng không dám lấy ra dùng. Hắn liền mỗi ngày không ngừng thử tìm hiểu cảm giác trong cơ thể. Lọt vào trong mắt Bá Vấn càng khiến hắn tin rằng thực lực của Trần Mộ đã bị tổn thương
Không có vị tạp tu nào lại rèn luyện cảm giác lúc có người bên ngoài
Hắn không biết Trần Mộ căn bản không phải rà luyện cảm giác mà chỉ tìm hiểu cảm giác trong cơ thể mà thôi. Từ sau khi Trần Mộ ngộ xuất ra kết cấu cảm giác dạng xoắn ốc, hắn từ đáy lòng cảm thấy được chính mình đối với cảm giác trong cơ thể hiểu biết quá ít. Hiểu biết ít thì khi gặp phải vấn đề thì biện pháp có thể nghĩ ra tự nhiên sẽ ít.
Mà đoạn thời gian này cũng không thích hợp luyện tập cái gì khác. Hắn liền tĩnh tâm lại, cẩn thận tìm hiểu cảm giác trong cơ thể. Cảm giác là một trong những lực lượng thần bí nhất trong cơ thể con người. Cho đến bây giờ, chưa có một vị tạp tu hoặc chế tạp sư nào tuyên bố chính mình hiểu rõ được nó. Đối với Trần Mộ mà nói, đây là một vòng đất lớn mà một công trình lớn, thậm chí đã vượt qua năng lực hiện tại của hắn, nhưng hắn vẫn đi làm.
Có lẽ trong thời gian ngắn không thấy được hiệu quả, nhưng nếu nhìn xa thì đây là chuyện phải làm.
Trần Mộ khoanh chân ngồi nhắm chặt hai mắt, cẩn thận quan sát cảm giác dạng xoắn ốc. Cảm giác trong cơ thể hắn bị chia thành nhiều tia nhỏ, những tia cảm giác này xoắn lại tạo thành một kết cấu giống như lò xo. Nó chậm rãi chuyển động, hơn nữa lại có tiết tấu lên xuống, đây là cảm giác chấn động. Hai đầu cảm giác lò xo phóng ra rất nhiều tia cảm giác, trông như là tảo biển nhấp nhô
Tốc độ chuyển động cảu cảm giác lò xo rất chậm, tia cảm giác rất dài. Lúc này cảm giác lò xo như mấy cái xúc tu mềm mại vươn dài, hơn nữa xúc tu nhìn không thấy này đong đưa có tiết tấu trong không khí. Điều này cũng khiến cho Trần Mộ đại khái hiểu rõ tình hình xung quanh. Xúc tu càng dài, phạm vi mà hắn có thể phát hiện cũng càng lớn
Mặc dù không mở mắt ra nhưng hắn cùng biết mấy người kia đang làm gì. Trình Anh ngồi ngẩn người trước đống lửa, Lý Độ Hồng đâu, a, nó tựa hồ lén lút rắc một ít bột phấn trên mặt đất.
Lý Độ Hồng đang làm gì? Trần Mộ không biết bột phấn đến cùng là làm gì, chẳng là đuổi kiến? Nhưng tại sao mấy ngày trước không thấy nó dùng qua?
Trần Mộ trong lòng nghi hoặc, nhưng không bao lâu, mấy cái xúc tu đột nhiên đồng loạt rung động, ở sâu trong rừng cây tựa hồ truyền đến một trận rung động. Trần Mộ hơi kinh hãi, lập tức không dám do dự, tốc độ xoay tròn cảm giác càng lúc càng chậm, mà mấy cái cảm giác xúc tu liền duỗi thẳng, thẳng đến mức nó không tài nào thẳng hơn được nữa mới thôi. Đây là khoảng cách xa nhất hắn có thể dò xét.
Cảm giác xúc tu đong đưa theo quy luật, cảnh tượng ở xa đã hiện lên rõ ràng trong đầu Trần Mộ. Đương nhiên, loại rõ ràng này chẳng qua là tương đối, trên thực tế hắn chỉ có thể cảm giác được một hình dáng đại khái. Hình dáng này phi thưởng mơ hồ, hắn cần cẩn thận phần biệt mới có thể đại khái biết được là vật gì. Hơn nữa, hắn phát hiện trong rừng cây thì khoảng cách mà hắn có thể dò xét nhỏ hơn nhiều so với khu vực trống trải, mà hình dáng mơ hồ này càng làm cho người khác khó phân biệt
Đó là cái gì? Trần Mộ trong lòng thầm nhảy, hình dáng vốn có chút mơ hồ suýt nữa mờ thành một mảnh. Dường như ở nơi cách xa bọn họ, có vật gì đó nhanh chóng tới gần đây.
Dã thú sao?
Bá Vấn tựa hồ cũng phát hiện tình hình, hắn ngồi thằng dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chỗ sâu trong rừng cây
Hình dáng mơ hồ không nhừng biến hóa trong đầu hắn, Trần Mộ chỉ có thể tận lực duy trì tốc độ ổn định cho cảm giác. Chỉ là hình dáng mơ hồ khi biến hóa làm cho nó nhìn qua có chút trừu tượng. Mà Trần Mộ thì muốn từ hình ảnh trừu tượng này đoán ra đến cùng là cái gì.
Một cái, hai cái, ba cái…
Trong đầu hắn xuất hiện một mấy cái hình tròn, điều này làm cho Trần Mộ nghĩ đầu tiên nghĩ đến là đầu người. Bất quá từ hình dáng mà nhìn, vật thể hình tròn này nếu so với đầu người thì lớn hơn. Đó có thể là cái gì? Song Trần Mộ đã không có bao nhiêu thời gian để đoán.
Trong rừng cây truyền đến một tiếng rống chưa từng bao giờ nghe qua, ngay sau đó, tiếng gầm gừ từ sâu trong rừng rậm truyền đến.
“Cao Túc Viên!” Lý Độ Hồng thất kinh nói.
Bá Vấn biến sắc, Trình Anh phản ứng càng kịch liệt sắc mặt trắng bệch. Nhưng Trần Mộ lại thấy trong mắt Lý Độ Hồng chợt lóe lên đắc ý cùng trêu đùa, mặc dù nó biểu hiện ra kinh hoàng thất sắc.
Tám con! Trần Mộ đã biết số lượng của đàn Cao Túc Viên. Hắn cũng không rõ thực lực của Cao Túc Viên như thế nào, nhưng là tám con, điều này đủ làm cho Trần Mộ cảm thấy nguy hiểm. Phán đoán thời gian Cao Túc Viên đến đây, hẳn còn khoảng một phút.
Trần Mộ không chút do dự bắt đầu thử tiến vào trạng thái liễm tức. Nói đại khái, hắn tiến vào trạng thái liễm tức cần khoảng ba phút chuẩn bị. Nhưng lần này chỉ có một phút đồng hồ, không, có lẽ còn không đến một phút, đàn Cao Túc Viên này tốc độ chạy thật sự quá nhanh.
Đối với hắn đây là một thách thức lớn. Phải làm sao tiếnvào trạng thái liễm tức trước kho đàn Cao Túc Viên lao đến.
Bá Vấn đã đem độ nghi kích hoạt, cả người đứng giữa không trung, tiến vào vào trạng thái chiến đấu. Trình Anh ôm lấy Lý Độ Hồng cũng đứng giữa không trung, bày thế sẵn sàng đón địch. Khoảng cách giữa hai bên quá gần, đàn Cao Túc Viên đã phát hiện ra bọn họ. Muốn chạy thoát cũng không kịp nữa. Tốc độ của Cao Túc Viên cực nhanh, so với Song Câu thú đuổi bọn họ ngày đó còn nhanh hơn.
Giữa không trung, Bá Vấn và Trình Anh đều kì quái nhìn Trần Mộ, bọn họ không rõ hắn đang làm cái gì. Ngay cả lúc này không thể ngờ vẫn không nhúc nhích? Bá Vấn Nghĩ thầm, chẳng lẽ mình đã đoán sai? Lúc này vẫn bình tĩnh như vậy, chẳng lẽ hắn thật sự nắm chắc?
Còn Trình Anh thì lộ ra vẻ mặt sùng bái nhìn Trần Mộ, cao thủ quả nhiên là cao thủ, núi lở ngay trước mặt mà không đổi sắc. Dáng vẻ vẫn ung dung, chỉnh tề.
Lý Độ Hồng rất tò mò nhìn Trần Mộ ở phía dưới với tâm trạng kỳ quái, tại sao hắn còn bất động chứ? Chẳng lẽ hắn không sợ Cao Túc Viên sao?
Cao Túc Viên là một loại vượn chân dài, thân cao chừng ba thước, lực lượng của nó rất mạnh, hoạt động theo nhóm. Nó cũng là một trong số ít ỏi các loài động vật trong rừng cây có thể sử dụng công cụ. Chúng rất am hiểu sử dụng vũ khí Toa Luân Bàn. Toa Luân Bàn là một loại quả rừng có hình dạng như một cái đĩa, bán kính chừng 2-3 phân, xung quanh có 13 khía vát nghiêng tạo thành. Toa Bàn Luân sau khi phơi nắng sẽ cứng như sắt thép, mỏng đi và 13 khía vát nghiêng kia cũng trở thành 13 mũi dao nhọn xung quanh. Tuy vậy sức nặng cũng không giảm bớt. (Túm lại là giống Phi tiêu ngôi sao nhiều mũi (token?))
Cao Túc Viên bẩm sinh thiện dụng loại vũ khí này. Chúng phóng Toa Bàn Luân với uy lực kinh người và cực kỳ chính xác. Cao Túc Viên chân dài, di chuyển nhanh nhẹn, chạy trốn cũng nhanh, thích sinh hoạt theo bầy, dùng Toa Bàn Luân săn bắt. Chúng là một quần thể rất cuờng đại bên trong rừng sâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.