Chương 197: Khai cuộc
Phương Tưởng
02/04/2013
Thiết Giáp đang phi hành rất nhanh. Phía sau hắn. Điền Thiên cùng Lô Tiểu Như thong dong theo sát . Cùng đi với bọn họ, còn có bốn mươi tạp tu, trên cơ bản là lực lượng trung kiên của Trung Châu tập đoàn, hành động lần này. Cũng có thể nhìn ra được cấp trên đã quyết tâm được ăn cả ngã về không, Thiết Giáp rất tò mò, điều gì đáng để cấp trên làm như thế chứ?
Thiết Giáp là người Khăn Thước Ni Á. Chân mày cao, mắt màu lam sậm bẩm sinh, đây là đặc thù của người khăn thước ni á. Bình thường nhìn có vẻ yêu mị. Nhưng trên mặt Thiết Giáp. Lại có vẻ dị thường lãnh ngạnh.
Lần này là lần hành động lớn nhất kể từ khi hắn gia nhập tới nay. Trung Châu tập đòan trước giờ vẫn che dấu lực lượng này. Ngày thường rất ít khi để làm nhiệm vụ. Lần nhiệm vụ lần trước của hắn cách đây nửa năm. Đây là lần đầu tiên ba người cùng thực hiện nhiệm vụ. Việc này trước kia chưa bao giờ xảy ra.
Cấp trên mặc dù không nói gì thêm. Nhưng lần này hành động thái độ Thiết Giáp cũng trở ngưng trọng chưa từng thấy, hắn lo lắng là hai người kia - Điền Thiên cùng Lô Tiểu Như, hắn chưa từng cộng tác, mặc dù hắn phụ trách chiến dịch này, nhưng là liêu hai người kia có ăn ý hay không.
Điền Thiên mặc một bộ áo gió màu đen bó sát người thể hình cao gầy, sắc mặt tái nhợt, nhìn qua có vẻ yếu nhược. Nhưng coi thường hắn là chết chắc, hắn rất đáng sợ, dù là Thiết Giáp cũng không dễ dàng chạm đến.Lúc này trên tay hắn cầm một chiếc bánh ngọt. lâu lâu lại nhấm nháp một chút. Ánh mắt yêu dị.
Lô Tiểu Như thì mặc một bộ đồ lễ phục dạ hội màu đỏ lộ nửa ngực.Bộ ngực trắng nõn sung mãn gồ cao làm nổi lên khe ngực hấp dẫn cơ hồ muốn xé rách ngực áo lễ phục khoét sâu, tư thái mê người, vóc dáng đầy đặn, cặp mắt hồ thu long lanh. Đôi môi đỏ kiều diễm mọng nước lại thường khẽ mỉm. Hơi thở nhẹ nhàng toát ra vụ khí trêu chọc tâm tình các tạp tu. Thiết Giáp bất chợt phát hiện chung quanh nàng các tạp tu vụng trộm nuốt nước miếng
Thiết Giáp ánh mắt vừa mới lướt qua. Nàng liền phát hiện. Con mắt của nàng phút chốc trở nên nòng cháy, cơ hồ muốn đem Thiết Giáp hòa tan.
Thấy Lô Tiểu Như ánh mắt cực kỳ khiêu dâm, Thiết Giáp không vui nhíu mày, hừ lạnh một tiếng, hơi hơi híp lại con mắt, phóng ra một luồng sát khí, Lô Tiểu Như sắc mặt khẽ biến, ánh mắt lập tức trở nên trong suốt, lạc lạc cười duyên:
- Ngươi nhìn nhân gia như vậy. Nhân gia tự nhiên có phản ứng mà.
Điền Thiên giống như vô sự tiếp tục ăn mẩu bánh ngọt trên tay tựa hồ vĩnh viễn ăn không xong. Áo khoác màu đen vù vù kêu lên trong gió.
Đúng lúc này. Độ nghi trên tay Thiết Giáp đột nhiên vang lên. Hắn mở thông tin tạp. Trước mặt bắn ra một đạo quang mạc, mặt trên địa xuất hiện hình ảnh Tiền Minh Nhất. Thiết Giáp bổng trở nên bình tĩnh. Lô Tiểu Như vội chỉnh lại vẻ mặt. Mà Điền Thiên cũng ngừng ăn bánh, hướng mắt nhìn về hình ảnh. Tiền Minh Nhất là người rất có quyền hành trong tập đoàn do vậy bọn họ cũng không dám làm phật lòng hắn.
Tiền Minh Nhất nhìn có chút mệt mỏi. Sắc mặt hơi hơi ửng hồngnhư cố nén hưng phấn, Nhìn Thiết Giáp ba người. Nói ngắn gọn:
- Các ngươi hiện tại đang ở đâu?
Nhìn nột đỉnh nhọn nhà cao tầng xẹt qua dưới chân, Thiết Giáp nhanh chóng trả lời:
- Vừa mới qua tháp đôi trung tâm.
Tiền Minh Nhất nhíu mắt, trầm ổn nói:
- Được, chúng ta vẫn còn kịp lúc.
Thiết Giáp không nói gì, hắn biết. Lần này hành động lập tức phải có kết quả. Bọn họ nhận được mệnh lệnh liền lập tức chạy tới trụ sở tập đoàn. Nhưng chưa kịp nhận nhiệm vụ. Đã được phát cho mỗi người một kiện tiểu cầu, sau đó mới nhận được mệnh lệnh là hướng tây bắc La Dữu thành phi hành.
Điền Thiên và Lô Tiểu Như cùng bay đến bên cạnh Thiết Giáp, đối với nội dung nhiệm vụ lần này họ rất chú ý.
Thoáng suy nghĩ một chút, Tiền Minh Nhất chậm rãi mở miệng nói:
- Nhiệm vụ lần này rất đơn giản, các ngươi đã nhận được dụng cụ hình tròn chưa.
Thiết Giáp lấy ra tiểu cầu:“Cái này?”
“Đúng.” Tiền Minh Nhất tiếp tục nó]:
- Đây là tín hiệu cầu, sản phẩm mới nhất của phòng thí nghiệm, nhiệm vụ lần này là đi đến tây bắc thành thị. Nếu như đèn đỏ của tín hiệu cầu trên tay các ngươi sáng lên là báo trong vòng năm mươi thước có người sử dụng thông tin công cụ đặc thù, các ngươi lập tức bắt lấy người này. Đem tất cả đồ vật của hắn mang về. đơn giản như vậy thôi.
Ba người không lộ vẻ gì. Bọn họ biết, nếu như nhiệm vụ này đơn giản như vậy, không cần ba người bọn họ phải ra mặt, trong này nhất định còn có chỗ đặc biệt.
Quả nhiên, Tiền Minh Nhất tiếp tục nói:
- Nhưng các ngươi phải chú ý. Rất có có thể sẽ có thế lực khác nhúng tay. Thực lực của bọn họ cũng không yếu. Lần hành động này. Cho phép các ngươi ưu tiên công kích!
Vẻ mặt Tiền Minh Nhất bổng trở nên tàn nhẫn, ba người bất giác rùng mình, càng thêm xác định nhiệm vụ lần này không phải dễ, bất quá ba người cũng không là hạng người bình thường. Nếu như nhiệm vụ quả thực nhẹ nhàng. Ai lại cần đến bọn họ? Bọn họ tồn tại vốn là những nhiệm vụ không dễ giải quyết.
- Các ngươi không cần cố kị. Bất cứ xảy ra chuyện gì. Đều có tập đoàn gánh chịu. Nhưng vô luận như thế nào. Phải đem người nọ cùng tất cả dụng cụ về hoàn chỉnh cho ta!
Tiền Minh Nhất ngữ khí quyết định. Không cho ai phản đối. Nhìn lướt qua ba người, lạnh giọng hỏi:
- Ai có câu hỏi gì?
Điền Thiên đột nhiên mở miệng. Ngữ thanh âm nhu:
- Nếu người đó chết thì sao?
-Không được. Chúng ta muốn sống. Có thể đứt tay, có thể đứt chân, nơi nào cũng có thể đoạn. Nhưng nhất định phải là sống!
Tiền Minh Nhất cao giọng.
- Vâng, biết rồi.
Điền Thiên ha ha cười giống như người bệnh thần kinh, sắc mặt tái nhợt dọa người. Đám tạp tu kế bên sắc mặt khẽ biến, vô thức tránh xa hắn. Chỉ có Thiết Giáp cùng Lô Tiểu Như Lơ đễnh như vô sự.
Thiết Giáp sắc mặt ngưng trọng:
- Tín hiệu cầu bán kính hoạt động là năm mươi thước. Phạm vi năm mươi thước người rất nhiều, chúng ta làm sao biết là ai?
“Cảm giác được khả nghi địa, đều chộp tới.” Tiền minh vẫn nói tiếp. Thiết Giáp gật đầu ý bảo hiểu được.
Lô Tiểu Như đột nhiên khanh khách cười:
- Tiền lão đại, nếu như ta bắt được người nọ. Có thể cho Thiết Giáp theo ta ba đêm? Hắn thật đúng là tráng kiện đấy.
Lời này vừa nói ra, Thiết Giáp sắc mặt nhất thời trầm xuống. Mà một bên đám tạp tu hâm mộ lẫn ghen ghét nhìn Thiết Giáp.
- Được.
Tiền Minh Nhất vẻ mặt nghiêm túc:
- Nếu như ngươi làm được . Ta sẽ cho hắn đến phòng ngươi.
Lời này vừa nói ra. Thiết Giáp sắc mặt càng thêm khó coi. Một bên Điền Thiên lại một lần nữa ha ha nở nụ cười điên cuồng.
Trần Mộ chạy nhanh đến cửa hàng. Mua một bộ tư liệu gồm một ngàn bảy trăm năm mươi huyễn tạp, lưu trữ ước chừng mười vạn loại thông tin về tài liệu chế tạp giá khoảng hai mươi vạn âu địch. Tài liệu này mặc dù được coi là hoàn chỉnh, nhưng vẫn chưa đầy đủ tuyệt đối, cũng may đối với Trần Mộ như vậy là đủ rồi.
Nữ nhân viên bán hàng rất là kinh ngạc đánh giá Trần Mộ. Nhìn hắn đâu ra vẻ một chế tạp sư cuồng nhiệt, như toàn bộ thông tin này, chế tạp sư bình thường đều lựa chọn vào thư viện tìm hiểu. Rất ít có người đi mua một bộ. Bởi giá của nó không thấp.
Trần Mộ còn mua thêm một cái độ nghi loại tốt nhất.
Mua xong Trần Mộ lập tức chạy như điên trở về. Mở ra thông tin trận, kích hoạt thiên lý tạp, Trần Mộ bảo A Phương Tác:
- Giúp ta kết nối hệ thống .
Rất nhanh. Kết nối hoàn thành.
Trần Mộ hỏi:
- Quyền hạn của ta có thể thành lập một mục lưu trữ thông tin mới không? Hơn nữa là truyền nhận thông tin?
Hệ thống mất vài phút mới trả lời:
- Quyền hạn của ngươi phù hợp hạng mục này.
Trần Mộ nhất thời mừng rỡ, hắn lập tức nói:
- Vậy giúp ta tạo một thư mục tên là Tài liệu chế tạp.
Qua vài giây, hệ thống đáp lại:
- Yêu cầu hoàn thành, sẵn sàng truyền nhận tư liệu.
Trần Mộ bày toàn bộ tài liệu ra, chọn ra huyễn tạp số 1, cắm vào trong độ nghi. Nhất thời bắn ra một đạo quang mạc trên có thông tin về các hạng tài liệu đặc thù. Phía dưới hình ảnh còn có rất nhiều văn tự tư liệu. Những hình ảnh này thông qua Thiên lý tạp truyền đến căn cứ hạ thành .
Nhìn dưới đất còn lại một đống lớn huyễn tạp. Trần Mộ cắn răng thầm nghĩ. “Khổ cực một lần, sau này không bị phiền toái nữa.”
Một khi có những thông tin này, các chiến sĩ liền có thể chậm rãi thu thập các loại tài liệu hắn cần. Bọn họ ở sâu trong sâm lâm nơi đó các loại tài liệu quý hiếm có thể tìm được rất dễ, mặc dù Trần Mộ không cho rằng mình còn có thể quay lại hạ thành một ngày nào đó. Nhưng chuẩn bị một chút cũng không uổng công lao. Huống chi. Bọn nhỏ học làm quen với huyễn tạp một thời gian cũng có chỗ hữu dụng.
Trần Mộ tuy với vạn chờ nhất mạch không có liên hệ thâm sâu, nhưng trong quá trình theo hắn khi tới hạ thành bọn nhỏ rất mến phục với hắn.
Kiên nhẫn truyền thông tin đi Trần Mộ cũng không biết, nguy hiểm đang lặng yên hướng hắn tới gần.
……
Tiểu Man lúc ngủ cũng không khác gì ban ngày, vùi đầu vào trong chăn, nước miếng nhễu ra khăn trải giường làm ướt một mảnh. Áo ngủ trong suốt tuột quá vai. Xuân quang lộ ra ngoài, một nửa chăn mền nằm dưới thân. Một chân gác lên trên chăn.
Tích tích tích.
Độ nghi trên cổ tay kêu vang chói tai trong phòng ngủ vốn an tĩnh.
Tiểu Man không nhúc nhích. Nước miếng vẫn cứ chảy ra.
Tích tích tích. Tích tích tích......
Tiếng chuông báo tựa hồ cũng biết tính cách Tiểu Man, kêu vang không nể nang gì.
Đầu vẫn vùi trong chăn Tiểu Man vò tấm chăn như muốn xé rách.
Tích tích tích......
- Con mẹ nó, sáng sớm tên hỗn đản nào lại đi làm phiền bà?
Tiểu Man không nhịn được. Đùng đùng ngồi dậy miệng lầm bầm tay mở thông tin tạp:
- Bà mà biết là ai, nhất định đá hắn......
Trên quang mạc. hiện ra một gương mặt.
Tiểu Man còn nói chưa dứt câu, lửa giận trên mặt trong phút chốc biến mất. Nàng lộ ra một nụ cười ngọt ngào:
- Đến Quả ca ca buổi sáng tốt lành!
Một khuôn mặt thật đặc biệt. Bao trùm từ trán đến cằm, dọc theo nữa khuôn mặt là một mặt nạ màu bạc. Đem mặt của hắn phân thành hai. Nếu như chỉ nhìn đơn thuần nhìn phân nửa mặt còn lại. Đủ để làm tất cả nữ nhân ngơ ngẫn, đó là một gương mặt hoàn mỹ mà kiên cường, đầy nam tính, ánh mắt thâm trầm như đêm, mũi rất cao, đôi môi dày gợi cảm. Làm cho khuôn mặt càng thêm kiên nghị . Tràn ngập thu hút.
Song. Tất cả cảm giác đẹp đẻ đã bị nửa mặt nạ kia phá hỏng.
Con mắt đen như bảo thạch nổi bật trên mặt nạ màu bạc mềm mại sáng bóng. Nửa bên mặt nạ này nhìn giống như một tác phẩm nghệ thuật.
Nhưng nếu cả khuôn mặt này xuất hiện trước mặt mọi người, liền sinh ra một loại cảm giác quái dị tuyệt luân, làm người khác sợ hãi.
Đến quả khẽ cười nói:
- Tiểu Man. Ngươi lộ ra hết rồi kìa.
Thanh âm của hắn chói tai khó nghe. Tựa như dao thép miết vào thủy tinh, nhưng mặt một nửa tươi cười, nửa mặt nạ màu bạc lấp lánh, cực kỳ khó coi.
Tiểu Man mặt bừng đỏ, kinh hô một tiếng, luống cuống tay chân chộp lấy chăn mền che trước người.
- Rời giường đi thôi. Chúng ta đã tới La Dữu thành, bất quá ta không nắm rõ nơi này nên muốn ngươi tới đón chúng ta.
Đến Quả nhẹ giọng lại. Nhưng thanh âm vẫn rất chói tai.
- A, các ngươi đã tới rồi!
Tiểu Man hơi giật mình, đầu óc cũng lập tức thanh tỉnh rất nhiều. Thoáng cái từ trên giường nhảy xuống:
- Các ngươi ở đâu? Ta lập tức tới ngay!
- Ngươi lại lộ ra nữa rồi!
Âm thanh chói tai vang lên:
- Chúng ta gần bệnh viện Tạp Nhĩ.
Tiểu Man chân suýt nữa mềm nhũn:
- Ta ngắt liên lạc, lập tức tới ngay.
Nói xong không phải đợi phản ứng, liền đóng thông tin tạp lại. Đứng dựa vào tường, mặt đỏ như máu, mím môi. Nàng lắc lắc đầu, nhanh chóng thay quần áo.
Hạo Diệc đang đi dạo trên đường. Chính thúc nói đúng. Do Văn Châu sẽ không kiên trì được bao lâu . Vì để làm cho Do Văn Châu khuất phục. Đồng ý bán cho bọn họ, cấp trên đã hao tốn vô số nhân lực vật lực.
Cuộc sống này cái gì cũng phải có thực lực a! Hạo Diệc nhịn không được cảm khái. Một phần nể phục Do Văn Châu ương ngạnh. Nếu như là người bình thường, chỉ sợ đã sớm khuất phục. Do Văn Châu kiên trì đến bây giờ. Thật không phải là một người đơn giản!
Nhưng cho dù hắn vẫn cố ương ngạnh, Làm sao chống lại? Với lực lượng cường đại ý chí cá nhân chỉ yếu ớt như tờ giấy.
Cảm khái . Suy nghĩ, mặc dù kính nể Do Văn Châu, nhưng Hạo Diệc cũng cũng không có chút nào đồng tình, Do Văn Châu gặp tình trạng hôm nay. Từng ỷ thế bức người không ít. Hạo Diệc bất quá phát tiết một chút đa sầu đa cảm trong lòng.
Hắn đột nhiên dừng bước, ánh mắt rơi vào một nơi không xa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.