Tạp Đồ

Chương 291: Không thể từ chối

Phương Tưởng

02/04/2013



Ba Cách Nội Nhĩ và Hề Bình cũng không hề tham gia, loại lựa chọn này là độc quyền của ông chủ. Nó quyết định hướng đi sau này của bọn họ.

Tất cả mọi người nín thở nhìn Trần Mộ.

Đường Hàm Phái nhàn nhã uống trà, không vội vàng, bộ dáng ra vẻ vô can dự.

Trần Mộ cúi thấp đầu, cẩn thận suy tư được mất lợi hại, ước chừng năm phút đồng hồ sau, hắn rốt cuộc ngẩng đầu.

Ánh mắt mọi người đều sáng lên, mà ngay cả Đường Hàm Phái cũng buông chén trà trên tay, ánh mắt hướng Trần Mộ, chờ đợi hắn trả lời‬.

- Rất xin lỗi, chúng ta sẽ không trực tiếp tham gia.

Trần Mộ trả lời.

Phía sau hắn Ba Cách Nội Nhĩ và Hề Bình nhất tề thở phào nhẹ nhõm, một bên Tiêu Tư cũng thở phào.

Ánh mắt Đường Hàm Phái vẫn tự nhiên, trên mặt vẫn thản nhiên tươi cười, nói:

- Tào tiên sinh không cần cân nhắc thêm sao?

Trần Mộ kiên định lắc đầu:

- Ta đã cân nhắc rất minh bạch.

Đúng là hắn đã cân nhắc rất minh bạch. Nếu như bọn họ tham gia chiến đấu, vậy từ nay về sau sẽ bị liên bang tổng hợp học phủ đóng dấu, cái đó và trực tiếp gia nhập vào Liên ‬ Bang tổng hợp học phủ cũng không khác gì nhau. Mà nếu như liên bang tổng hợp học phủ phát hiện ám sát Tổ Trữ chính là mình, như vậy cũng có nghĩa, ngay cả đường lui duy nhất cũng không có .

Càng huống chi, hắn cũng không cho rằng đám tạp tu của mình có bao nhiêu lực chiến đấu. Lấy thực lực của Đường Hàm Phái, làm sao có thể khuyết thiếu một ít lực chiến đấu đây?

- Aa, chế tạp sư có thể làm ra seri tạp phiến, đích xác không phải nhân vật bình thường. Bản phái làm sao dám miễn cưỡng?

Đường Hàm Phái trên mặt tươi cười như trước, song mọi người lại cảm thấy thấy lạnh cả người.

Hắn lại nhanh như vậy tra được thân phận Trần Mộ!

Trần Mộ ngược lại không kinh ngạc bao nhiêu, năng lực lục đại thật lớn. Hắn vẫn khắc sâu trong nhận thức. chế tạp sư seri tạp phiến thân phận nghi điểm nhiều lắm, người bình thường có lẽ đoán không được, nhưng muốn giấu được Đường Hàm Phái những người này, đó là khó có khả năng . Bất quá Đường Hàm Phái vừa tới một thời gian, liền điều tra ra, cũng thật là lợi hại!

Hắn đang chờ đợi Đường Hàm Phái nói câu cuối.

Quả nhiên, Đường Hàm Phái tiếp tục cười nói:

- Bất quá, ta nghĩ đề nghị kế tiếp, Tào tiên sinh nhất định sẽ không cự tuyệt.

- Mời nói.

- Ta muốn mua lại trụ sở này của Tào tiên sinh. Tào tiên sinh có thể mang đi vật tư mình cần, còn lại ta cũng muốn. Ta trả Tào tiên sinh hai mươi lăm triệu âu địch. Có lẽ Tào tiên sinh đối với cuộc tranh đấu cũng không có bao nhiêu hứng thú, bản phái có thể tiễn Tào tiên sinh và quý thủ hạ rời khỏi thành La Dữu.

Lần này, tất cả mọi người không khỏi dao động. Thành La dữu hiện tại tựa như một chảo thịt. Ai cũng không dám cam đoan chính mình có thể sống sót trong cối xay thịt này. Có thể ở lúc này rời đi, tự nhiên là điều kiện cực kỳ hấp dẫn, còn hai mươi lăm triệu âu địch chỉ có thể tính là bình thường, một tòa trụ sở có được hải tinh bảo, cái giá này xem như tương đối thấp .



Bất quá điểm này Trần Mộ quả thật không quan tâm nhiều, trụ sở này lúc đầu vốn không tốn hao bao nhiêu, mười lăm triệu hắn còn có thể có lợi nhuận.

Thấy Trần Mộ trầm ngâm, Đường Hàm Phái cười dài bỏ xuống một viên tạc đạn‬.

- Nhân tài như Tào tiên sinh, ở tại phổ cư khu thật sự là chuyện khá lãng phí, quý thủ hạ cũng là mỗi người năng lực xuất sắc, bản phái nguyện ý cung cấp cho các vị giấy thông hành tiến vào hoa khu. Bất quá bởi vì tệ giáo ở tại kinh đô, cho nên cung cấp cho các vị giấy thông hành chỉ có thể là kinh đô, nhưng các vị yên tâm, lão Tiêu cũng biết, giấy thông hành của kinh đô tại năm đại hoa khu đều có hiệu lực, Tào tiên sinh, ngươi xem coi thế nào?

Tiêu Tư biến sắc , chợt khôi phục như thường, hắn không ngờ Đường Hàm Phái lại đưa ra ra một điều kiện làm người khác không cách nào cự tuyệt như vậy. Cứ như vậy, chỉ sợ đám người Trần Mộ tiến vào hoa khu đã thành kết cục đã định, cũng có nghĩa là việc hắn vốn chuẩn bị cùng Trần Mộ hợp tác sẽ thất bại .

Quả nhiên, Trần Mộ không có chút nào do dự, quay đầu nhìn Hề Bình phân phó:

- Đi thống kê xem có bao nhiêu người đồng ý đi cùng chúng ta.

Ngay sau đó nhìn Ba Cách Nội Nhĩ liếc mắt một cái, Ba Cách Nội Nhĩ lập tức hiểu ý, đi theo Hề Bình .

- Tào tiên sinh quả nhiên là một người sảng khoái!

Đường Hàm Phái cười nói. Lại nhàn nhã uống trà.

Hề Bình và Ba Cách Nội Nhĩ hiệu suất cực nhanh, chỉ ước chừng mười phút sau, hai người liền thống kê chính xác số lượng.

- Ông chủ, tổng cộng sáu trăm hai mươi người, Bố Nạp bọn họ cũng hy vọng được đi theo chúng ta.

Trần Mộ gật đầu, ánh mắt chuyển qua nhìn Đường Hàm Phái.

Đường Hàm Phái buông chén trà, sảng khoái nói:

- Không thành vấn đề.

Nói xong hắn liền mở độ nghi, trên màn hình xuất hiện một nam tử, Đường Hàm Phái nhanh chóng phân phó ra, nam tử kia cũng không hỏi tại sao, rất trực tiếp tiếp nhận mệnh lệnh.

Khi chiến tranh vừa mới bắt đầu, năm đại hoa khu liền cự tuyệt ban phát giấy thông hành, mà hơn sáu trăm giấy thông hành, tại trên tay Đường Hàm Phái, lại dường như là một chuyện quá đơn giản.

Trần Mộ lúc này mới đánh giá độ nghi trên cổ tay Đường Hàm Phái, nó có màu trắng trang nhã, cùng các dộ nghị cao giá khác hơi bất đồng, độ nghi này chỉ có ba cổng cắm tạp. Nói cách khác, trừ bỏ thông tin tạp và năng lượng tạp, bên trong nó chỉ có một tạp phiến.

Một chi tiết không thu hút, nhưng lại làm cho Trần Mộ cảm nhận được Đường Hàm Phái đối với lực lượng bản thân hết sức tự tin.

Phân phó xong, Đường Hàm Phái đóng thông tin tạp, xoay người nói với Trần Mộ:

- Hết thảy đã an bài xong, Tào tiên sinh có thể thông qua thông đạo rời khỏi thành La Dữu, bên kia thông đạo đã có người tiếp ứng, lão Tiêu thì làm sao bây giờ? Theo ta du ngoạn? hay vẫn đi cùng Tào tiên sinh?

Tiêu Tư sang sảng cười nói:

- Ngươi du ngoạn một mình đi, ta phải hộ tống Tào tiên sinh đi khỏi, bằng không, sinh ý này có đầu không đuôi, tổn hại danh tiếng của ta. Bất quá ngươi cần phải cẩn thận, không nên bị Tiếu Nguyên mặt đồng kia đánh bại , ta đây phải xem thường ngươi.

- Aa.

Đường Hàm Phái chỉ cười, không nói gì, nhưng thần thái ngạo nghễ không thể nghi ngờ.

Đột nhiên, tiếng cảnh báo phá vỡ không khí vui vẻ.



- Cảnh báo! Cảnh báo! Năm mươi Tap tu Không rõ lai lịch đến gần, các đơn vị lập tức chuẩn bị chiến đấu!

Rầm rập!

Tiếng cảnh báo vừa dút, cả tòa nhà đột nhiên rung động, vô số tiếng bước chân giống một cỗ hồng lưu, từ đỉnh đầu mọi người lâu vụt qua, từ xa mà đến gần.

Cả quá trình khẩn trương, nhưng rất trật tự!

Giống như một binh lính đang yên ngủ, đột nhiên nghe cảnh báo bừng tỉnh, bắt đầu có trình tự sửa sang lại khôi giáp vũ khí . Vừa lại như một dụng cụ tinh xảo được bổ sung năng lượng, bắt đầu vận chuyển mau chóng mà chuẩn xác.

Vẻ tươi cười của Đường Hàm Phái lần đầu biến mất, lộ ra vẻ động dung .

- Quý thủ hạ phản ứng thật sự là làm người khác sợ hãi! Bản phái bội phục!

Ngay sau đó là vẻ mặt xin lỗi:

- Thật sự xin lỗi, mới vừa rồi quên nói cho Tào tiên sinh, đám tạp tu đó là thủ hạ bản phái, bọn họ đến để nhận chuyển giao.

Hắn vừa dứt lời, độ nghi trên tay liền vang lên.

Đường Hàm Phái phân phó vài câu, đội tạp tu này liền đứng ở bên ngoài trụ sở, so với đám tap tu lỗ mãng của Vương Trạch, đội tạp tu này biểu hiện ra tố chất cực cao. Bọn họ chuẩn xác tìm được thông đạo trên mặt cỏ, mà không chạm một kiện cơ quan tạp giới nào.

Trong bóng đêm, có thể làm được việc này, quả thật không dễ, Dù là Ba Cách Nội Nhĩ, cũng không nhịn được hiện lên một tia thưởng thức.

Song phương hiệu suất cực cao, gần như cùng lúc, Hề Bình đã thu thập hoàn chỉnh tất cả vật tư muốn mang đi. Mà Ba Cách Nội Nhĩ sau khi giải trừ cảnh báo, cũng thuận thế đem mọi thành viên tập hợp‬.

Ngược lại đám đệ tử tư nguyên học phủ và chế tạp sư tập hợp rất mất thời gian.

Trong kho hàng vài toa xe vận chuyển được kéo ra, hơn nữa đám học viên tư nguyên học phủ, khoảng bảy trăm người, tập trung đưa hàng hóa lên hơn hai mươi toa xe vận chuyển rồi khởi hành, phụ trách cảnh giới chính là Lô Tiểu Như và hơn hai mươi người, còn có đám cao thủ của tư nguyên học phủ, Tiêu Tư, Trần Mộ và Đường Hàm Phái đều hộ tống ở bên.

Mặc dù nhân số không nhiều, nhưng đưa mắt cả liên bang, có ai dám có chủ ý đánh nó đây chứ?

Mơ hồ có người đệ nhất thiên hạ là Đường Hàm Phái, Tư nguyên học phủ hiệu trưởng Tiêu Tư , còn có một người có thể ám sát Tổ Trữ là Trần Mộ, tổ hợp như vậy, trừ phi đại quy mô quân đội, nếu không chẳng ai dám tấn công.

Lúc này, một đội ngũ khổng lồ như thế là phi thường bắt mắt, nhưng dọc theo đường đi không ai dám tra hỏi. Chỉ một Tiêu Tư, liền đủ để dọa lùi tuyệt đại bộ phân.

Đội ngũ rất vững vàng tới nơi dùng chân của liên bang tổng hợp học phủ. Thấy nơi dùng chân quen thuộc của liên bang tổng hợp học phủ, nhớ tới chuyện điên cuồng đêm trước, Trần Mộ thoáng giật mình.

Tựa hồ chú ý tới vẻ khác thường của Trần Mộ, Đường Hàm Phái cười nói:

- Xem bộ dáng Tào tiên sinh rất muốn rời khỏi thành La Dữu a.

Trần Mộ thoáng lạnh mình, chỉ một sơ hở rất nhỏ như thế, đối phương cũng có thể phát hiện! Trấn định lại, Trần Mộ giữ giọng nói tự nhiên:

- Thanh La Dữu hiện tại là đấu trường của quý giáo cùng Trung Đạt Thư Phủ và Pháp Á, ta lực lượng nhỏ, ít người, rời đi đương nhiên là kết quả tốt nhất!

- Ha ha! Theo như nhu cầu, xem ra đây là một giao dịch khá khoái trá!

Đường Hàm Phái sang sảng cười, phong thanh truyền ra rất xa

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tạp Đồ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook