Tạp Đồ

Chương 527: Long trời lở đất

Phương Tưởng

02/04/2013



Trên ngọn núi, một vị trung niên gầy gò mặc quần áo trắng đang ngồi xếp bằng, hắn yên lặng nhìn sương mù lan tràn trên núi với vẻ hết sức nhập thần. Hàng ngày, hắn bắt đầu luyện công từ sáng sớm, duy trì liên tục đến giữa trưa khi sương mù trên núi tan đi. Dưới chân núi có một thành phố như ẩn như hiện. Trên không trung thỉnh thoảng có những luồng ánh sáng bay cực nhanh ngang qua, chợt lóe lên rồi biến mất. Đó đều là những tạp tu ra vào thành phố, nhưng không có một luồng ánh sáng dám tiến vào khu vực ngọn núi này.

Nơi này là Bắc Vọng châu, cũng là nơi duy nhất trong toàn bộ khu Thiên Đông Lý ngoài Sương Nguyệt Hàn Châu dám dùng chữ châu để đặt tên. Bắc Vọng châu có diện tích cực lớn, tuy không bằng Sương Nguyệt Hàn Châu nhưng nó cũng bao gồm mười bảy khu với một ngàn ba trăm năm mươi thành phố lớn. Điều này cũng làm cho nó vươn lên trở thành thế lực lớn nhất sau Sương Nguyệt Hàn Châu, mà người cầm lái chính là nam nhân mặc đồ trắng trên ngọn núi kia - Thương Lan, xếp hạng thứ hai trên Hắc Tuyến Tinh bảng.

Đứng thứ hai trên Hắc Tuyến Tinh bảng, uy danh hiển hách, ngay cả Sương Nguyệt Hàn Châu của khu Thiên Đông Lý cũng không dám khinh thường trêu chọc. Cũng không ai quên rằng Dương Sơn Phi đứng hạng thứ chín trên Hắc Tuyến Tinh bảng cũng đã làm cho Sương Nguyệt Hàn Châu tối tăm mặt mũi.

Thương Lan thành danh sớm hơn so với Dương Sơn Phi. Hơn nữa, không giống như Dương Sơn Phi là kẻ cô độc, cao thủ dưới trướng Thương Lan nhiều như mây, tạp tu vô số, nhất là Thương Giang quân do hắn thành lập ra có uy danh rộng khắp, cho đến nay chưa bao giờ thất bại lần nào. Một Thương Lan như vậy thì ai lại dám trêu chọc? Ngay cả Gia Anh Hạ lần này chủ trì liên minh, tuy Thương Giang không tham gia, nhưng bà vẫn phái người đưa thiếp mời đến.

Thanh danh trên Hắc Tuyến Tinh bảng đều là do chém giết lập nên. Trước ba mươi tuổi, Thương Lan tung hoành khiêu chiến khắp mọi nơi trong khu Thiên Đông Lý. Hắn một thân một mình đến Sương Nguyệt Hàn Châu khiêu chiến Gia Anh Hạ. Không một ai biết trận chiến ấy thắng bại thế nào, nhưng Thương Lan bị trọng thương hôn mê suốt một tháng, còn Gia Anh Hạ cũng bế môn tĩnh dưỡng một thời gian rất dài.

Đến ba mươi hai tuổi thì Thương Lan bắt đầu tổ chức ra Thương Giang quân đi chinh chiến khắp nơi. Khi tới bốn mươi tuổi thì hắn đánh chiếm được Bắc Vọng châu hiện nay. Ngay lúc đó, hắn liền coi thường mệnh lệnh của chính phủ liên bang, công nhiên phản đối chính phủ liên bang, vì thế trở thành lão đại của một phương hắc đạo.

Sau khi hắn bắt được người đứng thứ mười trên Hắc Tuyến Tinh bảng là Nghiêm Vũ, danh vọng của hắn cũng đạt tới đỉnh cao, nghiễm nhiên trở thành vua của giới hắc đạo. Các cao thủ khác trên Hắc Tuyến Tinh bảng thấy thế liền ào ào noi theo, thành lập quân đoàn của mình. Các lão đại của hắc đạo không ngừng quật khởi, chính phủ liên bang hữu tâm vô lực, mà ngay cả bá chủ thực tế của khu Thiên Đông Lý là Sương Nguyệt Hàn Châu cũng không có biện pháp nào tốt. Từ khi Thương Lan thành lập Bắc Vọng châu thì vùng này thực tế đã thoát khỏi sự quản lý của Sương Nguyệt Hàn Châu. Sương Nguyệt Hàn Châu cũng không muốn va chạm với cái thế lực lớn hung dữ mới nổi này. Hơn nữa thế lực của Sương Nguyệt Hàn Châu ở khu vực này vốn yếu ớt, các nàng tiện thể liền rời khỏi khu vực này, Thương Lan cũng chính thức trở thành vua của vùng lãnh thổ rộng lớn đó.

Một nam nhân thấp bé xuất hiện ở đằng sau Thương Lan. Hắn chỉ khoảng một thước rưỡi, mặt như búp bê. Người lần đầu tiên nhìn thấy hắn thì tuyệt đối không thể tưởng tượng được nam nhân trông như thư sinh trước mắt lại chính là Nghiêm Vũ khét tiếng độc ác.

Thương Lan tuy xếp thứ hai trên Hắc Tuyến Tinh bảng nhưng là bởi hắn phản đối chính phủ liên bang, chứ bản thân hắn không hề hành ác, mà ngược lại là người biết kiềm chế, quân đội dưới trướng có kỷ luật nghiêm khắc. Cuộc sống của dân chúng dưới sự cai trị của hắn cũng khá sung túc. Nhưng Nghiêm Vũ thì lại không như vậy, có tính nết khó lường. Trước khi bị Thương Lan thu phục, hằng hà sa số tạp tu đã chết dưới tay hắn. Mà điều làm người khác phẫn nộ nhất là hắn thích hành hạ cho đến chết. Hắn lúc ấy là tạp tu khét tiếng xấu xa nhất của khu Thiên Đông Lý.

Mà ngay cả lúc Thương Lan thu phục hắn thì các bộ tướng thủ hạ đều cực lực khuyên can, nhưng cũng không ai ngờ rằng sau khi gia nhập Thương Giang quân, Nghiêm Vũ lại vô cùng thuần phục. Bản thân hắn có thực lực vô cùng mạnh mẽ, một mình đơn độc chiến đấu khắp trong Thương Giang quân, trừ Thương Lan thì không người nào có thể địch lại. Hơn nữa, hắn cũng là một tay dùng binh, phong cách xảo trá phiêu hốt, làm cho người khác vô cùng đau đầu. Thương Giang quân cũng trở thành quân đoàn đầu tiên có được hai trong số mười người đứng đầu Hắc Tuyến Tinh bảng, từ đó trở đi đã vượt lên trở thành đội quân đứng đầu hắc đạo!

“Đại ca. Tin tức đã truyền ra.” Nghiêm Vũ cúi rạp xuống đất hành lễ, vô cùng cung kính nói. Thanh âm của hắn giống như hài đồng, mang theo một chút bén nhọn.

“Bọn họ nói như thế nào?” Giọng nói của Thương Lan thâm trầm, phảng phất mang theo từ tính đặc biệt.

“Vu Gia Nhiên, Thi, Mạnh Trầm đều đáp ứng ngay.” Nghiêm Vũ đáp.

“Ừ. Vậy là tốt rồi. Tứ phương liên thủ, ta an tâm.” Thương Lan nhẹ giọng nói.

“Đại ca.” Nghiêm Vũ do dự một chút, rồi mới nói: “Ta vẫn không hiểu tại sao lại phải liên thủ với bọn họ? Nếu như tin tức từ tiền tuyến truyền về chính xác thì Mộc Tự doanh kia tuyệt đối là một miếng thịt béo. Sương Nguyệt Hàn Châu lúc này lo thân mình chưa xong, cũng không dám tranh chấp với chúng ta, chúng ta cần gì phải đem mấy thứ này chia với ba nhà bọn họ chứ?”

Thương Lan nghe vậy cười nói: “Làm người thì không nên quá tham lam. Ngươi cho rằng chỉ một nhà chúng ta có được tin tức sao?”



“Hừ, cứ cho là không chỉ một nhà chúng ta, nhưng ai dám tranh với chúng ta?” Trong mắt Nghiêm Vũ hiện lên một tia tàn khốc.

“Ha ha!” Thương Lan cười lớn: “Ngươi đó, vẫn tham lam như vậy. Kẻ cùng quẫn làm liều luôn luôn nhiều. Chúng ta không nên trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Bốn nhà liên thủ thì e rằng những người khác ngay cả lòng tranh đoạt cũng không có, nếu chỉ có một nhà chúng ta thì rất khó nói. Tranh đấu với nhau, sát phạt khó dừng.”

Hắn đột nhiên khẽ thở dài, ánh mắt một lần nữa nhìn ra đằng xa: “Thế cục bây giờ cực kì vi diệu. Đúng là cục diện trăm năm chưa từng có, chỉ hơi không cẩn thận thì sẽ thua cả ván. Hơn nữa, chúng ta không tham gia liên minh của Khu Thiên Đông Lý, một khi bọn họ hoàn thành liên minh, kẻ yếu thế chính là chúng ta. Bằng sức lực một nhà chúng ta khó có thể thay đổi được càn khôn!”

Nghiêm Vũ có vẻ đăm chiêu: “Đại ca muốn là thông qua đồ vật trên tay Mộc Tự doanh để một lần nữa tổ chức liên minh sao?”

Thương Lan lộ ra vẻ tán thành: “Không sai. Đừng quên là phía sau Bạch tổng quản vẫn còn có một Tây Trạch.”

“Tây Trạch!” Hai mắt Nghiêm Vũ lộ ra một tia vừa sợ hãi vừa hưng phấn và cuồng nhiệt. Một lát sau, hắn lại hỏi: “Lần này ta mang đội ngũ nào đi?”

“Thương Giang quân.”

Nghiêm Vũ hỏi: “Cần phải mang Thương Giang quân đi sao? Đó chẳng phải là giết gà dùng đao mổ trâu ư?”

Thương Lan lần đầu tiên nhăn tít lông mày lên: “Chẳng lẽ ngươi tưởng rằng lần này là thò tay ra mà lấy ư?”

“Chẳng lẽ không đúng?” Nghiêm Vũ nói giọng sắc nhọn: “Có mỗi hai ngàn tân binh, bốn đại thiết quân liên thủ, ta không tin hắn có thể làm được gì.”

Thương Giang quân, Sách Vệ doanh, Kim Trại bộ lạc, Lam Cương đoàn đều là những sư đoàn đã từng trải qua trăm trận, sức chiến đấu vô cùng mạnh mẽ, cũng được gọi là bốn đại thiết quân hắc đạo của khu Thiên Đông Lý. Lần này cũng là lần đầu tiên bốn đại thiết quân liên thủ.

“Đừng quên, ngay cả La Tây Cư cũng ca ngợi hắn.” Thương Lan nhắc nhở.

Nghiêm Vũ chững lại, rồi chợt hừ lạnh: “Đại ca không cần nói quá lên. Sức một người, há có thể lấy tay che mặt trời?”

Thương Lan cười: “Vậy thì thế nào, chúng ta đánh cuộc.”

“Đánh cuộc gì?” Nghiêm Vũ nổi lòng hiếu thắng.

“Thành phố Tây Đức Lý cách chúng ta cũng không xa, nếu các ngươi hôm nay lên đường, trong ba ngày chắc hẳn có thể đến chỗ bọn họ, chúng ta hãy lấy mười lăm ngày làm giới hạn. Nếu các ngươi có thể trong vòng mười lăm ngày bắt được Bạch tổng quản, Ta sẽ cho ngươi tấm Xà Lan.” Thương Lan nói với vẻ chắc chắn.



“Thật sao?” Nghiêm Vũ khó nén nổi sắc mặt vui mừng. Tấm Xà Lan trên tay Thương Lan là một tấm huyễn tạp sáu sao. Một nghĩ vật tạp cao cấp, cũng là tấm tạp phiến nổi tiếng mà Thương Lan sử dụng từ rất lâu. Nghiêm Vũ thèm tấm tạp phiến đó đã lâu, nhưng hắn chợt nhíu mày: “Thế đại ca sẽ dùng cái gì?”

“Khoảng thời gian này đã lĩnh ngộ ra một số điều. Ta chuẩn bị thay đổi tạp phiến. ” Thương Lan mỉm cười đáp.

“Hắc hắc, cứ quyết định như vậy đi, đại ca. Ta đi!” Dư âm văng vẳng, vẫn còn có thể thoáng nhìn thấy bóng dáng của Nghiêm Vũ.

Ngay hôm đó, Thương Lan - thủ lĩnh Bắc Vọng châu, đứng thứ hai trên Hắc Tuyến Tinh bảng; Vu Gia Nhiên - thủ lĩnh Tây Vọng liên thành khu, đứng thứ tư trên Hắc Tuyến Tinh bảng; Thi - trại trưởng Kim trại, đứng thứ bảy trên Hắc Tuyến Tinh bảng; Mạnh Trầm - thủ lĩnh A Tư Bỉ Á khu, đứng thứ tám trên Hắc Tuyến Tinh bảng đã đồng thời phát biểu công khai thông cáo thiên hạ. Công bố Mộc Tự doanh ở thành phố Tây Đức Lý lấy trộm kĩ thuật trọng yếu của bốn nhà bọn họ, bất cứ thế lực nào cung cấp hay trợ giúp cho Mộc Tự doanh sẽ trở thành tử địch của bốn nhà!

Cùng ngày, Nghiêm Vũ - nhân vật thứ hai của Bắc Vọng châu thống lĩnh Thương Giang quân có danh hiệu là hắc đạo đệ nhất quân xuất phát!

Cùng lúc đó, Vu Gia Nhiên tự mình dẫn Sách Vệ doanh dưới trướng, Thi thống lĩnh Kim Trại bộ lạc, Mạnh Trầm suất lĩnh Lam Cương đoàn đồng thời nhổ trại xuất phát!

Bốn đạo thiết quân hóa thành bốn dòng nước lũ, dùng tốc độ kinh người hướng thẳng đến thành phố Tây Đức Lý. Công bố vừa ra, khu Thiên Đông Lý chấn động!

Bốn vị trong số mười người hàng đầu của Hắc Tuyến Tinh bảng liên thủ. Thương Giang quân, Sách Vệ doanh, Kim Trại bộ lạc, Lam Cương đoàn, bốn đại thiết quân đại danh lừng lẫy của hắc đạo lại đồng thời xuất quân. Đội hình hùng mạnh như thế, chuyện lớn như thế, chính là lần đầu tiên trong suốt lịch sử của khu Thiên Đông Lý. Trong lòng mỗi người đều tràn ngập nghi vấn: Mộc Tự doanh này rốt cuộc có lai lịch gì? Sao lại gây ra ha lớn tày trời như thế?!

Mà ngay khi mọi người còn đang nghi hoặc thì chiến thư của Bắc Vọng châu lại một lần nữa khuấy cho thế cục vốn hỗn loạn của khu Thiên Đông Lý càng thêm hỗn loạn. Đây là loại chiến thư bình thường nhất, song nội dung trong đó lại đủ để cho mọi người đều cảm thấy điên cuồng.

“Nghe nói Sát thần mạnh mẽ, chỉ cầu đánh một trận! Ký tên: Thương Lan.”

Khu Thiên Đông Lý nhất thời náo loạn cả lên. Trời ạ! Hiện tại, hết cái này đến cái khác, toàn là tin tức động trời cả nha! Huyết Sắc tạp tu đoàn vừa mới diệt vong, giờ lại nổ ra một loạt sự kiện trọng đại như vậy thì làm sao mà dân chúng không kích động?

Thương Lan chiến Sát thần Tây Trạch!

Nếu như chuyện này có thể xây dựng thành tiết mục, nhất định sẽ là tiết mục có tỉ lệ người xem cao nhất. Vô số phóng viên phóng như điên về hướng Bắc Vọng châu. Bọn họ cấp bách muốn biết tất cả những tin tức liên quan.

Vì sao Thương Lan công khai thách chiến? Tây Trạch có thể ứng chiến hay không? Thảo phạt Mộc Tự doanh, cuối cùng là có ý gì? Hắc đạo lần đầu tiên công khai lên tiếng như thế, có phải sắp có hành động lớn hay không?

So với sự hưng phấn và kích động của dân chúng, các thế lực càng trở nên thận trọng hơn. Hành động của các đại danh môn của Hắc đạo sẽ làm cho thế cục vốn không yên tĩnh của khu Thiên Đông Lý càng thêm hỗn loạn không thể chịu nổi. Nhưng không có ai phát biểu bất cứ ý kiến gì về việc này. Bốn nhà này liên thủ, trừ Sương Nguyệt Hàn Châu thì không có thế lực một nhà nào có thể một mình ứng phó. Đám người xuất thân từ hắc đạo này ai nấy đều lòng dạ ác độc, người người kiêng kị.

Mà trong giai đoạn đầu, những thế lực vốn có được một ít tin tức về Mộc Tự doanh cũng không có lên tiếng. Chọc giận bốn đại thiết quân hắc đạo thì chỉ có một cái kết quả là diệt vong. Bọn họ không lên tiếng cũng làm cho bên ngoài càng thêm hồ đồ về Mộc Tự doanh, căn bản không ai biết cái quân đoàn xa lạ này rốt cục xuất hiện từ nơi nào.

Trần Mộ mới vừa bước chân dẫn Mộc Tự doanh rời khỏi thành phố Tây Đức Lý. Hắn cũng không biết rằng phía sau có bốn đội ngũ có thực lực kinh khủng đích đang lao thẳng về hướng bọn họ. Hắn chẳng hề hay biết gì về nguy cơ sắp đến. Bởi vì, hắn cũng gặp phải phiền toái.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tạp Đồ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook