Tạp Đồ

Chương 468: Mười chiêu!

Phương Tưởng

02/04/2013



Vinh Minh giận dữ cười phản kích: “Các hạ nói giỡn sao. Mở miệng ra là nghi phạm, không lẽ các hạ mới là cảnh sát trưởng?”

Lúc này một giọng êm ái thanh nhã truyền tới: “Pháp Á quả nhiên luôn kiêu ngạo ương ngạnh a.” Giọng nói này ngọt ngào vô cùng khiến mọi người không nhịn được đều hướng ánh mắt về phía đó. Là Đàm Vũ Mân tiểu thư. Đàm Vũ Mân từ từ bước tới, khuôn mặt mỉm cười ưu nhã. Đôi mắt vân đạm phong khinh liếc nhìn Tiểu Man rồi lại quay sang ngọt ngào cười với Trần Mộ.

Cảm nhận được mọi ánh mắt đều nhìn tập trung trên người mình, ẩn chứa sự đố kị và ao ước khiến Trần Mộ cả người không được tự nhiên.

Giời ạ. Một con khỉ đã rất phiền rồi. Hai con khỉ thì sống thế nào đây?

“Đàm Vũ Mân tiểu thư?” Ánh mắt Tiểu Man đột nhiên trở nên sắc bén. Pháp Á và Đàm Vũ Mân đấu tranh không phải một hai lần, sự lợi hại của nữ nhân này nàng đã sớm nghe qua.

“Ồ, ngươi biết ta?” Đàm Vũ Mân nhẹ ngàng liếc mắt như nhìn không khí, miệng vẫn nói: “Thủ đoạn của Pháp Á, Vũ Mân đã lĩnh giáo vài lần. Hình như ở đâu xuất hiện Pháp Á, ở đó sẽ có án mạng thì phải.”

Tiểu Man hừ lạnh một tiếng: “Đàm tiểu thư, ân oán của chúng ta sẽ sớm có ngày thanh toán, lần này cô bao che hắn, cô muốn sao?”

Nàng nói những lời này vô cùng xảo diệu, vạch ra ân oán tồn tại giữa hai bên khiến những người không biết nghĩ Đàm Vũ Mân nói vậy chỉ để trả thù Pháp Á.

“Ân oán?” Đàm Vũ Mân như suy nghĩ từ này một hồi rồi mới thản nhiên cười: “Pháp Á ám sát ta mấy lần, quả đúng là thù lớn. Bất quá..” Nàng hất cằm lên, sắc mặt chợt trở nên kiêu ngạo: “Ngươi là ai? Có thể đại biểu Pháp Á sao? Thù này tất nhiên ta sẽ đòi lại từ Pháp Á. Nhưng còn ngươi, ngươi có tư cách này sao?”

Khuôn mặt Tiểu Man đỏ bừng, bị đối phương coi thường như vậy, trong chốc lát máu đã dồn lên đỉnh đầu.

Mà đoàn người trong đại sảnh cũng lập tức bùng nổ. Pháp Á dám ám sát Đàm Vũ Mân tiểu thư sao? Lập tức, hầu hết ánh mắt mọi người đều nhìn Tiểu Man đầy vẻ bất thiện. Mấy ngày nay ngoại trừ tham gia yến hội, tất cả thời gian còn lại nàng đều dùng để chiếu cố trẻ mồ côi. Nàng cũng không phải làm cho có mà thực sự làm việc. Nàng dùng hành động của mình để giành được sự tôn kính của mọi người.

Tiểu Man vẫn nhớ kỹ đôi mắt này, nàng cố gắng kiềm chế lửa giận trong lòng: “Ta có tư cách hay không không phải do Đàm tiểu thư định đoạt. Bất quá lần này liên quan tới phu nhân của chúng ta, cho dù là ai, cản đường chúng ta đều là địch nhân hết!”

Những lời này của Tiểu Man như đinh đóng cột, mọi người thầm rùng mình. Trong khu Thiên Đông Lý, Pháp Á tất nhiên không cách nào đối nghịch với Sương Nguyệt Hàn Châu, bọn họ cũng không cách nào đối phó với Mai Cát đi cùng Đàm Vũ Mân tiểu thư. Nhưng nếu chọc giận Pháp Á, đối phó với thế lực như bọn họ chẳng phải là việc gì khó với Pháp Á.

Đàm Vũ Mân cười khe khẽ: “Pháp Á cho dù mạnh cũng phải nói đạo lý. Ngươi nói Bạch tổng quản là Kiều Nguyên, có bằng chứng gì không?”

Tiểu Man vẫn không lay động, trầm giọng nói: “Hắn có phải hay không, bỏ mặt nạ ra là thấy.”

Đàm Vũ Mân nhìn thoáng qua Trần Mộ, đôi mắt dưới chiếc mặt nạ màu trắng không chút xao động, dường như mọi chuyện xảy ra trước mắt đều không liên quan gì tới hắn. Nhìn bộ dạng thờ ơ của Trần Mộ, nàng cũng cảm thấy chẳng biết nói gì cả. Ánh mắt nàng hiện lên vẻ nghiền ngẫm.



Trần Mộ thực sự rất bình tĩnh, bởi hắn bỗng dưng phát hiện mình chẳng có gì phải sợ. Ở đây ngoại trừ Tiểu Man và Vinh Minh có thể uy hiếp tới hắn, những người khác hắn đều không lo. Hơn nữa hoàn cảnh phức tạp như vậy, một khi xẩy ra hỗn loạn, không ai ngăn được Đại Nê Thu của hắn.

Mà tới lúc hắn hội họp được với Duy A, người có thể ngăn được bọn hắn càng ít. Với lực lượng của bọn hắn, trực diện ngạnh kháng thì không đủ nhưng muốn ngăn cản mà chỉ dựa vào số lượng tạp tu là không đủ. Nếu bọn họ vào được rừng rậm thì đừng nói tới Pháp Á, cho dù là Đường Hàm Phái tự thân tới đây cũng không chắc chắn có thể bắt được bọn hắn.

Duy A là chuyên gia trong rừng, Tiếu Ba từng một mình ma luyện tài nghệ nhiều năm trong rừng. Bản thân Trần Mộ cũng có thể tính là bán chuyên gia trong rừng. Chiến đấu trong rừng là lĩnh vực bọn hắn am hiểu nhất. Hắn chả có cái gì phải sợ cả. Nghĩ thông suốt, Trần Mộ chợt trở nên thản nhiên, cũng rất bình tĩnh.

Đàm Vũ Mân ủng hộ Bạch tổng quản như vậy khiến nhiều người không khỏi suy đoán.

Nở một nụ cười ý tứ xâu xa, Đàm Vũ Mân thản nhiên nói: “Không cần bỏ mặt nạ, ta vừa mới được biết lai lịch của Bạch tổng quản.” Nàng trêu chọc nhìn Tiểu Man: “Không biết Pháp Á biết cô kết thêm một cường địch như vậy sau này sẽ xử trí cô ra sao?”

“Cái này không cần Đàm Tiểu thư quan tâm.” Tiểu Man trong lòng chợt lạnh nhưng lời lẽ vẫn cứng rắn. Không hiểu Bạch tổng quản có lai lịch gì đây?

Dường như nhìn ra suy nghĩ trong lòng Tiểu Man, khóe miệng Đàm Vũ Mân càng cong lên nhưng nụ cười vẫn ưu nhã như thường: “Ồ, ta tin rằng ngươi đã từng nghe qua tên của sư phụ hắn.”

“Là ai?” Tiểu Man trong lòng có chút dự cảm không hay, vô thức tiếp lời.

“Sát Thần Tây Trạch!” Đàm Vũ Mân nhẹ nhàng nói ra bốn chữ.

Rầm, có người làm đổ bàn, đồ ăn trên bàn rớt xuống đất, có người lại làm đổ rượu hồng vào áo sơ mi trắng, nhưng không ai phát hiện ra. Thế nhưng càng nhiều người lại vô thức lùi lại vài bước, phảng phất như trước mặt họ có thứ gì rất đáng sợ.

Xung quanh Trần Mộ vắng vẻ, hắn đứng như một khối đá cô độc ở đó. Trên tấm mặt nạ màu trắng, hai đường cong màu đen uốn lượn xuống. Trong mắt mọi người hắn đột nhiên trở nên sát khí tung hoành, mà ánh mắt hờ hững như tử thần nhìn mọi người không chút cảm tình.

Vinh Minh khẽ biến sắc, ánh mắt sợ hãi, còn Tiểu Man sắc mặt trắng bệch không chút máu.

Sát thần Tây Trạch!

Bốn chữ này trong lòng đám tạp tu liên bang như một cơn ác mộng. Hai tay Tây Trạch thấm đầy máu tanh, ngay cả một chi quân đội cũng không bằng. Nếu như nói vừa rồi không khí sặc mùi thuốc súng thì giờ không khí lại lạnh lẽo như gió vùng cực bắc. Mọi người đều cảm thấy rét run, gần như đông cứng.

Yên tĩnh, sự yên tĩnh không một chút sinh cơ! Không ai dám nói gì, thậm chí không ai dám cử động. Thậm chí những người làm đổ rượu hồng, bị dính mỡ lên quần áo cũng không dám lau. Không ngờ hắn lại là đệ tử của Sát thần Tây Trạch! Hèn gì hắn mang mặt nạ, trong lòng mọi người đều vang lên một câu này. Bọn họ hoàn toàn không quan tâm mặt nạ với đệ tử Tây Trạch có quan hệ gì. Thái Thúc Dong trong mắt chẳng còn chút đắn đo mà là sợ hãi.

Trần Mộ có hơi ngạc nhiên. Hắn không nghĩ tới cái tên Tây Trạch lại có uy lực lớn như vậy.

Tiểu Man lau mồ hôi chảy ra trên trán, tình huống trước mắt hoàn toàn ngoài dự tính của nàng. Đối phương không ngờ lại là đệ tử của Tây Trạch. Chọc phải tổ ong rồi! Tây Trạch là người ra sao? Với sức một người cũng dám chống đối Liên Bang Tổng Hợp Học Phủ, trừ hắn ra không còn ai khác. Tây Trạch nổi tiếng nhất là tính tình táo bạo và háo sát. Một lời không hợp là động thủ, chuyện này đối với hắn thật như cơm bữa. Không một thế lực nào nguyện ý đắc tội với kẻ điên này, huống chi lại vào lúc chết người này!



“Bạch tổng quản, không ngờ các hạ lại là đệ tử của Tây Trạch tiền bối. Vừa rồi đã mạo phạm. Thực sự xin lỗi.” Tiểu Man cố gắng bảo trì trấn tĩnh. Vừa rồi cả vú lấp miệng em giờ lại đột nhiên chịu thua, không ngờ nàng cũng làm được.

Nhìn thái độ của Tiểu Man chuyển biến một trăm tám mươi độ, Trần Mộ cứ như đang nhìn một trò cười. Từ lúc Vinh Minh tức giận tới lúc Đàm Vũ Mân xuất hiện rồi lại tới lúc Tiểu Man xin lỗi, hắn chẳng hề nói một câu. Chỉ có điều.. Ánh mắt Trần Mộ càng ngày càng lạnh, một cỗ sát khí mạnh mẽ theo ánh mắt không chút ấm áp này dần dần tỏa ra.

Binh binh binh!

Không ngừng có người không giữ được chén rượu trên tay, lỡ tay làm rớt xuống mặt đất nát vụn.

Vinh Minh thầm kêu không ổn. Hắn trước giờ chưa từng gặp qua Tây Trạch, nhưng cũng không nghĩ tới tạp tu khiến hắn cảm thấy khiếp đảm kia lại là Tây Trạch. Nhìn Tiểu Man sắc mặt trắng bệch, lòng hắn thầm hô không ổn. Bạch tổng quản tất nhiên không thể đắc tội, thế nhưng nếu người của Pháp Á chết ở đây, sau này hắn cũng chẳng dễ chịu.

“Bạch tổng quản đừng giận, đừng giận. Vị tiểu thư này cũng không phải cố ý đắc tội ngài.” Vinh Minh vừa vội vàng hòa giải vừa nháy mắt với Thái Thúc Dong.

Thái Thúc Dong vẻ mặt sợ hãi lập tức phản ứng lại, vừa định mở miệng thì Trần Mộ đã nói, giọng nói lạnh lẽo khiến người ta cảm thấy như đao phong áp trên cổ.

“Trước mặt mọi người nói xấu ta, cho dù ngươi là ai cũng phải trả giá!” Trên chiếc mặt nạ màu trắng hai vệt đen uốn lượn xuống, rung rung theo cơ thể hắn như một vật sống. Quỷ dị âm trầm khó tả.

Vinh Minh âm thầm kêu khổ.

“Hôm nay là sinh nhật Vinh tiểu thư, ta cũng không muốn phá hỏng thời khắc tươi đẹp này.”

Vinh Minh trong lòng thả lỏng, nhưng không đợi hắn hô may mắn, sát khí ngập trời đã theo một câu nói ùa tới quét qua toàn bộ phòng khác. Cảm giác may mắn còn chưa kịp dâng lên trong lòng Vinh Minh lập tức bị tận diệt.

“Mười chiêu. Thắng bại bất luận!”

Nếu như vừa rồi Trần Mộ nói những lời này có lẽ mọi người đã không ngừng cười nhạo, nhưng hiện giờ ai ai cũng cảm thấy đương nhiên. Hơn nữa bọn họ trong lòng cảm khái, hôm nay Bạch tổng quản này định chừa cho nữ nhân này một con đường đây. Tất cả những điều này chỉ bởi một cái tên, Sát thần Tây Trạch!

Trần Mộ không nghĩ tới điều này, ánh mắt hắn chăm chú nhìn Tiểu Man. Sát khí bốc lên từ trong người hắn. Không như mọi người nghĩ, hắn căn bản không định buông tha cho Tiểu Man. Chuyện đắc tội với Pháp Á với hắn đã chẳng ảnh hưởng gì. Hắn còn chưa đắc tội hoàn toàn với Pháp Á sao? Hắn cùng Pháp Á giờ là thù địch sinh tử, không thể hòa giải. Trước mắt là một cơ hội tuyệt vời.

Tiểu Man cuồng vọng, lên mặt hung hăng khiến hắn có cơ hội mượn cớ làm khó dễ. Thế nhưng hắn cũng biết nếu ý đồ của mình thật sự bại lộ, Vinh Minh chắc chắn sẽ ra tay. Vinh Minh chắc chắn sẽ không để Tiểu Man chết trong nhà hắn. Cho nên hắn mới cố ý nói mười chiêu. Chỉ có như vậy, Vinh Minh mới không can thiệp.

Không ai tin rằng hắn có thể giết Tiểu Man trong mười chiêu, cho dù hắn được bao phủ trong vòng sáng của Tây Trạch cũng vậy. Vinh Minh không tin, Đàm Vũ Mân không tin. Những người khác cũng không tin. Hơn nữa, hắn còn không thể sử dụng Song Cực và Hoàng Kim Ngôn Tỏa, nó sẽ khiến hắn bại lộ thân phận. Hắn chỉ có thể sử dụng Bách Biến.

Dựa vào Bách Biến, trong vòng mười chiêu giết chết Tiểu Man! Trong ánh mắt an tĩnh lạnh lẽo chỉ có một thứ - sát khí!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tạp Đồ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook