[Tập Truyện] Đoản Khúc Oán Thương
Chương 2: Cùng Yêu Một Nam Nhân - 2
Đông Tàn
31/01/2021
Tôi vẫn ở đây, ngôi nhà nhỏ bên hồ. Trước cửa nhà hoa cải vẫn nở vàng, chim vẫn hót xôn xao nhưng tôi chẳng thể vui. Bởi cuộc sống của tôi giờ đây chẳng còn gì. Chàng đã ra đi vĩnh viễn bỏ lại tôi cô độc trên cõi đời này. Tôi vẫn cố ở lại nơi đau đớn này vì chàng mà chờ đợi một người.
– Linh Nhi, Linh Nhi ta về rồi..
Từ xa vọng tới tiếng vó ngựa dồn dập, tiếng hét vang cả một góc trời.
– Linh Nhi, Linh Nhi ta về rồi..
Đó là giọng của Thương ca. Tôi vội lao ra khỏi nhà, nhắm theo hướng tiếng vó ngựa mà đứng đợi. Thương ca vừa nhìn thấy tôi liền kéo mạnh dây cương. Con ngựa chưa dừng lại Thương ca đã nhảy xuống, chạy về phía tôi cười rạng rỡ:
– Hoa Di muội đây rồi. Gặp muội ta mừng quá. Linh Nhi đâu? Linh Nhi có nhà không?
Thương ca chẳng kịp đợi tôi trả lời đã chạy vào nhà tìm Linh Nhi, nụ cười vẫn rạng rỡ. Tôi nhìn Thương ca vui cười mà lòng tôi đau quá. Chẳng mất bao lâu để Thương ca nhận ra rằng: Linh Nhi chẳng còn ở đây nữa.
– Hoa Di, Linh Nhi đâu rồi?
Tôi chẳng trả lời Thương ca, chỉ quay lưng bỏ đi. Chắc Thương ca nghĩ rằng tôi dẫn Thương ca đến gặp Linh Nhi nên vui vẻ đi theo tôi. Chúng tôi đi trên con đường đá nhỏ giữa một cánh đồng hoa cải vàng rực rỡ. Tôi nghe bước chân Thương ca thật nhẹ nhàng, hoan hỉ. Nhưng, tôi ghét cái không gian im lặng này, chỉ có tiếng gió, tiếng bước chân, tiếng thở đều đều của hai con người được gắn kết bởi người đã chết, nó thật sầu thảm. Tôi cất giọng hỏi nhỏ Thương ca:
– Ca đi bao lâu rồi?
– Hai năm, mười một tháng, hai mươi tám ngày – Thương Ca trả lời tôi mà không cần suy nghĩ.
– Nhanh thật.
– Đối với ta đó là cả một thế kỉ đấy – Ca buông tiếng thở dài, trong tiếng thở dài lại ẩn chứa niềm vui háo hức.
– Vậy mà muội cứ tưởng chỉ mới hôm qua. Cuộc chiến của ca sao rồi? Ca thắng chứ?
– Dĩ nhiên rồi. Muội nghĩ ta là ai nào?
Thương ca cười một tràng dài rồi im bặt bởi ca đã nhận ra điều bất thường nơi tôi. Ca đã nhận ra điều đó ngay từ đầu nhưng Thương ca không hỏi. Thương ca có hỏi tôi cũng chẳng thể trả lời. Chúng tôi tiếp tục đi như thế trong im lặng. Khung cảnh chẳng khác gì ba năm trước: Hoa cải vẫn vàng rực rỡ, gió vẫn thổi rì rào, nhưng cuối con đường chẳng còn ai đó đang đứng chờ chúng tôi nữa. Tôi dừng lại trước ngôi mộ nhỏ được làm bằng đá hoa cương đen khảm ngọc. Trên bia khắc mấy chữ: "Triệu Tiểu Linh chi mộ".
– Linh Nhi, ta đợi được Thương ca về rồi. Ta đưa ca ấy đến gặp chàng đây.
Tôi thì thầm với Linh Nhi mấy câu rồi nhẹ nhàng bước sang một bên để Thương ca nhìn thấy ngôi mộ nhỏ nằm giữa cánh đồng hoa cải vàng. Nụ cười trên gương mặt Thương ca giờ đã hóa thành nước mắt. Như chẳng tin vào mắt mình, Thương ca bóp mạnh cánh tay tôi, mắt nhìn tôi khẩn khoản:
– Hoa Di! Muội đùa với ta đúng không. Muội và Linh Nhi bày ra trò này để trừng phạt ta đúng không. Ta biết là lỗi của ta. Ta đã không giữ lời hứa với Linh Nhi. Lúc ra đi ta hứa chỉ đi nửa năm sẽ quay về, nhưng cuộc chiến lại kéo dài đến ba năm. Ta biết ta sai rồi. Muội cho ta gặp Linh Nhi đi. Có được không Hoa Di? Cho ta gặp Linh Nhi đi. Ta cầu xin muội mà.
– Ca đi được một tháng thì Linh Nhi chết. Chàng bảo ta ở đây đợi ca về để nói với ca rằng: Chàng yêu ca rất nhiều.
Thương ca quỳ sụp dưới chân tôi, lê gối đến bên mộ chàng, khóc ngất.
– Linh Nhi, Linh Nhi, Linh Nhi..
Tiếng gọi ai oán của Thương ca não nùng đến chua xót.
– Sao Linh Nhi lại chết? – Thương ca hỏi tôi trong nước mắt.
– Bạo bệnh – tôi nói dối.
– Bệnh gì?
– Tương tư.
Tôi không còn nghe tiếng khóc của Thương ca nữa, có lẽ nỗi đau quá lớn rồi.
Thương ca ngồi tựa vào mộ Linh Nhi, đôi mắt nhắm nghiền. Thương ca đang hi vọng sẽ gặp Linh Nhi trong mơ ư? Tôi cũng từng mơ như thế nhưng chẳng bao giờ tôi thấy được chàng cả. Tôi ngồi xuống cạnh Thương ca, nắm lấy bàn tay to lớn, thô ráp và lạnh của Thương ca. Tôi cố truyền vào bàn tay ấy chút hơi ấm từ bàn tay nhỏ xíu của tôi. Thương ca từ từ mở mắt ra nhìn tôi. Tôi nhìn Thương ca mỉm cười:
– Thấy ca như vậy chắc Linh Nhi hạnh phúc lắm. Có người vì chàng mà đau lòng, mà khóc, mà nhớ thương.
– Muội có khóc không Hoa Di? – giọng Thương ca đã khàn vì gào khóc.
Tôi lắc đầu.
– Muội có đau lòng không?
Tôi cũng lắc đầu.
– Muội có thương nhớ không?
Tôi vẫn lắc đầu.
– Muội không thương Linh Nhi sao?
Tôi lại lắc đầu.
– Muội thương Linh Nhi, nhưng lòng muội đã chết cùng chàng vào đêm ấy rồi. Muội sống đến hôm nay chỉ vì chờ ca thôi. Muội đã gặp được ca, đã nói lời cần nói. Đã tới lúc muội đến bầu bạn cùng chàng rồi.
Thương ca chợt siết chặt lấy tay tôi. Đôi mắt Thương ca nhìn tôi chất đầy hoang mang, sợ hãi:
– Hoa Di định bỏ ta sao? Trên thế gian này ta chỉ yêu mình Linh Nhi, trên thế gian này ta cũng chỉ có thể nói điều này với muội, cũng chỉ có muội hiểu được tình cảm của ta. Linh Nhi bỏ ta đi, muội cũng bỏ ta đi, ta biết phải làm sao, biết sống làm sao đây Hoa Di?
Thương ca bật khóc trên đôi tay tôi. Đây chính là nỗi đau khổ, nỗi cô độc, sự yếu đuối của một vị tướng quân. Tôi ôm Thương ca vào lòng dỗ dành như khi xưa tôi dỗ dành Linh Nhi vậy.
– Đừng bỏ ta lại một mình Hoa Di. Muội hãy mang ta đi cùng có được không Hoa Di?
– Thương ca là đại tướng quân của triều đình, là hoàng thái tử, người sẽ đứng đầu thiên hạ, sao lại muốn chết cùng muội chứ. Ca chết rồi giang sơn phải làm sao? Muôn dân phải làm sao? Ca yên tâm bỏ dân chúng lại cho lũ lang sói mà chết hay sao?
– Rồi phụ hoàng sẽ tìm thấy người thay ta. Cứ xem như ta đã chết nơi chiến trường đi. Một kẻ không toàn diện như ta sao có thể làm vua trăm họ.
– Ca sẽ là một bậc minh quân đừng vì khác biệt mà cho là tội nghiệt. Yêu một người thì có gì sai. Muội sẽ ở lại bên ca, giúp ca đi tiếp con đường phía trước.
– Muội hứa chứ Hoa Di?
– Muội hứa. Muội sẽ ở bên ca như ở bên Linh Nhi vậy.
Thương ca khóc mãi rồi ngủ thiếp đi trên vai tôi. Thương ca ngủ mà vẫn gọi tên Linh Nhi làm tôi chợt chạnh lòng. Tôi tự hỏi liệu một ngày tôi chết đi có ai vì tôi mà đau lòng rơi lệ không? Chắc là không bởi trên thế gian này người thương tôi đã chết rồi. Tôi khẽ thì thầm với Linh Nhi, nhắn nhủ mấy lời:
– Linh Nhi, chàng đợi muội nhé. Muội đưa người chàng yêu qua đoạn đường đau khổ này sẽ đi tìm chàng. Chàng đợi muội một thời gian nữa nhé.
– Linh Nhi, Linh Nhi ta về rồi..
Từ xa vọng tới tiếng vó ngựa dồn dập, tiếng hét vang cả một góc trời.
– Linh Nhi, Linh Nhi ta về rồi..
Đó là giọng của Thương ca. Tôi vội lao ra khỏi nhà, nhắm theo hướng tiếng vó ngựa mà đứng đợi. Thương ca vừa nhìn thấy tôi liền kéo mạnh dây cương. Con ngựa chưa dừng lại Thương ca đã nhảy xuống, chạy về phía tôi cười rạng rỡ:
– Hoa Di muội đây rồi. Gặp muội ta mừng quá. Linh Nhi đâu? Linh Nhi có nhà không?
Thương ca chẳng kịp đợi tôi trả lời đã chạy vào nhà tìm Linh Nhi, nụ cười vẫn rạng rỡ. Tôi nhìn Thương ca vui cười mà lòng tôi đau quá. Chẳng mất bao lâu để Thương ca nhận ra rằng: Linh Nhi chẳng còn ở đây nữa.
– Hoa Di, Linh Nhi đâu rồi?
Tôi chẳng trả lời Thương ca, chỉ quay lưng bỏ đi. Chắc Thương ca nghĩ rằng tôi dẫn Thương ca đến gặp Linh Nhi nên vui vẻ đi theo tôi. Chúng tôi đi trên con đường đá nhỏ giữa một cánh đồng hoa cải vàng rực rỡ. Tôi nghe bước chân Thương ca thật nhẹ nhàng, hoan hỉ. Nhưng, tôi ghét cái không gian im lặng này, chỉ có tiếng gió, tiếng bước chân, tiếng thở đều đều của hai con người được gắn kết bởi người đã chết, nó thật sầu thảm. Tôi cất giọng hỏi nhỏ Thương ca:
– Ca đi bao lâu rồi?
– Hai năm, mười một tháng, hai mươi tám ngày – Thương Ca trả lời tôi mà không cần suy nghĩ.
– Nhanh thật.
– Đối với ta đó là cả một thế kỉ đấy – Ca buông tiếng thở dài, trong tiếng thở dài lại ẩn chứa niềm vui háo hức.
– Vậy mà muội cứ tưởng chỉ mới hôm qua. Cuộc chiến của ca sao rồi? Ca thắng chứ?
– Dĩ nhiên rồi. Muội nghĩ ta là ai nào?
Thương ca cười một tràng dài rồi im bặt bởi ca đã nhận ra điều bất thường nơi tôi. Ca đã nhận ra điều đó ngay từ đầu nhưng Thương ca không hỏi. Thương ca có hỏi tôi cũng chẳng thể trả lời. Chúng tôi tiếp tục đi như thế trong im lặng. Khung cảnh chẳng khác gì ba năm trước: Hoa cải vẫn vàng rực rỡ, gió vẫn thổi rì rào, nhưng cuối con đường chẳng còn ai đó đang đứng chờ chúng tôi nữa. Tôi dừng lại trước ngôi mộ nhỏ được làm bằng đá hoa cương đen khảm ngọc. Trên bia khắc mấy chữ: "Triệu Tiểu Linh chi mộ".
– Linh Nhi, ta đợi được Thương ca về rồi. Ta đưa ca ấy đến gặp chàng đây.
Tôi thì thầm với Linh Nhi mấy câu rồi nhẹ nhàng bước sang một bên để Thương ca nhìn thấy ngôi mộ nhỏ nằm giữa cánh đồng hoa cải vàng. Nụ cười trên gương mặt Thương ca giờ đã hóa thành nước mắt. Như chẳng tin vào mắt mình, Thương ca bóp mạnh cánh tay tôi, mắt nhìn tôi khẩn khoản:
– Hoa Di! Muội đùa với ta đúng không. Muội và Linh Nhi bày ra trò này để trừng phạt ta đúng không. Ta biết là lỗi của ta. Ta đã không giữ lời hứa với Linh Nhi. Lúc ra đi ta hứa chỉ đi nửa năm sẽ quay về, nhưng cuộc chiến lại kéo dài đến ba năm. Ta biết ta sai rồi. Muội cho ta gặp Linh Nhi đi. Có được không Hoa Di? Cho ta gặp Linh Nhi đi. Ta cầu xin muội mà.
– Ca đi được một tháng thì Linh Nhi chết. Chàng bảo ta ở đây đợi ca về để nói với ca rằng: Chàng yêu ca rất nhiều.
Thương ca quỳ sụp dưới chân tôi, lê gối đến bên mộ chàng, khóc ngất.
– Linh Nhi, Linh Nhi, Linh Nhi..
Tiếng gọi ai oán của Thương ca não nùng đến chua xót.
– Sao Linh Nhi lại chết? – Thương ca hỏi tôi trong nước mắt.
– Bạo bệnh – tôi nói dối.
– Bệnh gì?
– Tương tư.
Tôi không còn nghe tiếng khóc của Thương ca nữa, có lẽ nỗi đau quá lớn rồi.
Thương ca ngồi tựa vào mộ Linh Nhi, đôi mắt nhắm nghiền. Thương ca đang hi vọng sẽ gặp Linh Nhi trong mơ ư? Tôi cũng từng mơ như thế nhưng chẳng bao giờ tôi thấy được chàng cả. Tôi ngồi xuống cạnh Thương ca, nắm lấy bàn tay to lớn, thô ráp và lạnh của Thương ca. Tôi cố truyền vào bàn tay ấy chút hơi ấm từ bàn tay nhỏ xíu của tôi. Thương ca từ từ mở mắt ra nhìn tôi. Tôi nhìn Thương ca mỉm cười:
– Thấy ca như vậy chắc Linh Nhi hạnh phúc lắm. Có người vì chàng mà đau lòng, mà khóc, mà nhớ thương.
– Muội có khóc không Hoa Di? – giọng Thương ca đã khàn vì gào khóc.
Tôi lắc đầu.
– Muội có đau lòng không?
Tôi cũng lắc đầu.
– Muội có thương nhớ không?
Tôi vẫn lắc đầu.
– Muội không thương Linh Nhi sao?
Tôi lại lắc đầu.
– Muội thương Linh Nhi, nhưng lòng muội đã chết cùng chàng vào đêm ấy rồi. Muội sống đến hôm nay chỉ vì chờ ca thôi. Muội đã gặp được ca, đã nói lời cần nói. Đã tới lúc muội đến bầu bạn cùng chàng rồi.
Thương ca chợt siết chặt lấy tay tôi. Đôi mắt Thương ca nhìn tôi chất đầy hoang mang, sợ hãi:
– Hoa Di định bỏ ta sao? Trên thế gian này ta chỉ yêu mình Linh Nhi, trên thế gian này ta cũng chỉ có thể nói điều này với muội, cũng chỉ có muội hiểu được tình cảm của ta. Linh Nhi bỏ ta đi, muội cũng bỏ ta đi, ta biết phải làm sao, biết sống làm sao đây Hoa Di?
Thương ca bật khóc trên đôi tay tôi. Đây chính là nỗi đau khổ, nỗi cô độc, sự yếu đuối của một vị tướng quân. Tôi ôm Thương ca vào lòng dỗ dành như khi xưa tôi dỗ dành Linh Nhi vậy.
– Đừng bỏ ta lại một mình Hoa Di. Muội hãy mang ta đi cùng có được không Hoa Di?
– Thương ca là đại tướng quân của triều đình, là hoàng thái tử, người sẽ đứng đầu thiên hạ, sao lại muốn chết cùng muội chứ. Ca chết rồi giang sơn phải làm sao? Muôn dân phải làm sao? Ca yên tâm bỏ dân chúng lại cho lũ lang sói mà chết hay sao?
– Rồi phụ hoàng sẽ tìm thấy người thay ta. Cứ xem như ta đã chết nơi chiến trường đi. Một kẻ không toàn diện như ta sao có thể làm vua trăm họ.
– Ca sẽ là một bậc minh quân đừng vì khác biệt mà cho là tội nghiệt. Yêu một người thì có gì sai. Muội sẽ ở lại bên ca, giúp ca đi tiếp con đường phía trước.
– Muội hứa chứ Hoa Di?
– Muội hứa. Muội sẽ ở bên ca như ở bên Linh Nhi vậy.
Thương ca khóc mãi rồi ngủ thiếp đi trên vai tôi. Thương ca ngủ mà vẫn gọi tên Linh Nhi làm tôi chợt chạnh lòng. Tôi tự hỏi liệu một ngày tôi chết đi có ai vì tôi mà đau lòng rơi lệ không? Chắc là không bởi trên thế gian này người thương tôi đã chết rồi. Tôi khẽ thì thầm với Linh Nhi, nhắn nhủ mấy lời:
– Linh Nhi, chàng đợi muội nhé. Muội đưa người chàng yêu qua đoạn đường đau khổ này sẽ đi tìm chàng. Chàng đợi muội một thời gian nữa nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.