[Tập Truyện] Đoản Khúc Oán Thương
Chương 7: Kẻ Thù Không Thể Giết - 2
Đông Tàn
04/02/2021
Tứ Bình Sơn Trang ngày tụ họp, đông kín người. Võ lâm hào kiệt, anh hùng khắp nơi nhận được tin đều tụ về đây.
Hắn thầm cười: "Hóa ra lại có nhiều kẻ thù đến thế."
Dương Trang Chủ phải tiếp đón rất nhiều khách, bận rộn vô cùng nhưng vẫn không quên để ý đến hắn. Ngài đã nhìn thấy ấn ký của Hắc Long Bang trên trán hắn, ấn ký của bang chủ Hắc Long. Ấn ký mà người đã để lại cho hắn trong cái đêm mưa hôm ấy. Kẻ nào may mắn nhận được ấn ký đó sẽ được vinh hạnh chết trong tay bang chủ, nghiệt ngã thật. Không chỉ có Dương Trang Chủ mà còn rất nhiều người khác cũng đã nhìn thấy. Nhưng họ chẳng tế nhị như Dương Trang Chủ, họ bàn tán về cái ấn ký thật nhiệt tình và lộ liễu. Hắn chẳng buồn che nó lại hay làm gì khác. Hắn cứ mặt nhiên như thế. Hắn vẫn đợi người đến giết hắn.
Võ lâm quần hùng sôi nổi bàn về cách diệt Hắc Long Bang, riêng hắn vẫn đứng một góc im lặng. Giết bang chủ Hắc Long thì sẽ có ban chủ mới. Diệt người của Hắc Long rồi sẽ có người mới. Chỉ còn cách giết hết mới mong diệt được Hắc Long Bang. Cuộc bàn luận dần dần trở thành cuộc tranh cãi, ai cũng nói không ai chịu nghe. Cuối cùng họ đành phải ra hạ sách tìm người đứng đầu lãnh đạo võ lâm diệt Hắc Long Bang. Mọi người vẫn thống nhất ý kiến đấu võ chọn người tài. Người đề cử, kẻ ứng cử, cả gian phòng lớn xôn xao. Riêng hắn vẫn đứng im lặng, một lời cũng không nói, một hành động nhỏ cũng không có. Đột nhiên ngoài sân náo loạn cả lên, mọi người nhốn nháo cả lên, kẻ cầm chắc đao, kẻ sẵn sàng rút kiếm khiến hắn cũng chú ý nhìn theo ra cửa. Ngoài cửa lớn có hơn mười hắc y nhân từ đâu xuất hiện. Chúng đứng thành hai hàng ngay ngắn rồi quỳ hạ một chân hô vang:
"Cung nghinh bang chủ!"
Sau tiếng hô vang là một nữ nhân từ trên không trung đáp xuống. Nữ nhân mặc y phục màu đen hở vai để lộ hình xăm Hắc Long Chủ. Hắn vừa nhìn thấy nữ nhân đã nhận ra người. Toàn thân hắn trở nên đông cứng lại, đôi mắt đứng tròng, bàn tay run rẩy, trái tim đầy tức giận. Hắn chỉ muốn một đao giết chết người. Gặp lại người hắn không thể mừng vui, trong hắn chỉ là oán hận. Sao người không phải là một ai khác, sao người không chết quách đi, thế thì hắn sẽ không đau khổ như thế này. Người lại gầy đi, xanh xao hơn trước. Trời đã trở thế kia mà người ăn mặc mỏng manh như thế làm sao mà chịu nổi. Hắn làm sao thế, sao lại lo lắng cho người kia chứ. Chẳng phải hắn vừa định giết người đó sao. Hắn chỉ muốn vả vào mặt hắn một cái cho tỉnh táo trở lại.
"Các ngươi đến đây làm gì?"
Dương Bình Quý lên tiếng. Nữ nhân mặc hắc y nhìn Dương Trang Chủ cuối đầu chào. Giọng nàng nhẹ nhàng nhưng đầy uy lực:
"Tiểu nữ hôm nay đến đây không có ý làm hỏng đại sự của các vị. Chỉ là bang hội bất hạnh có kẻ phản đồ cần thanh lý. Nếu có gì thất lễ xin các vị bỏ quá cho!"
"Ở đây làm gì có người của Hắc Long Bang. Bọn ngươi muốn giết người lấy cớ gì mà không được."
Một kẻ trong quần hùng tức giận lên tiếng. Nữ nhân mặt hắc y chỉ khẽ cười vẫn giữ giọng nhẹ nhàng:
"Hắc Long Bang xưa nay không giết sai người, cũng không để sống người đáng giết".
Dương Trang Chủ không kìm chế được tức giận đập bàn hét lên:
"Thế con gái ta làm sai gì mà phải chết?"
Câu hỏi của Dương Trang Chủ khiến hắn hoảng loạn. Hắn cũng muốn nghe sự thật nhưng hắn lại sợ cái sự thật tàn nhẫn đó.
"Linh Nhi.."
Người gọi tên kẻ chết oan dưới kiếm của mình bằng một cái tên dễ thương làm sao, với cái giọng trìu mến biết chừng nào.
"Ngươi không được gọi muội ấy như thế", Dương Cường, trưởng nam của Dương Trang Chủ, chỉ thẳng mặt nàng hét lên. "Muội ấy không có người tỷ tỷ như ngươi".
Hắn nhìn Dương Cường trân trối. Hắn chẳng tin vào tai mình. Dương Đại Ca vừa nói gì vậy? Tỷ tỷ sao? Trái tim hắn vỡ vụn. Tỷ tỷ mà tiểu thư hay nhắc với hắn là người sao? Sao có thể như thế được, sao có thể.
Hắn tức giận rút kiếm xông thẳng đến chỗ người. Bọn hắc y nhân thấy thế lập tức rút kiếm vây xung quanh bảo vệ bang chủ. Nữ nhân ấy giơ tay ngăn lại, cả đám liền lùi về phía sau tay vẫn cầm chặt kiếm, sát khí tỏa ra ngùn ngụt.
Lưỡi kiếm của hắn đã kề trên cổ người nhưng một lời oán trách hắn cũng không thể nói ra. Hắn muốn hỏi người tại sao, tại sao người lại giết chết nữ nhân mà hắn thương, sao lại giết chết nữ nhân mà lúc nào cũng nói về người với sự yêu thương, ngưỡng mộ và hạnh phúc. Hắn chỉ muốn nhấn nhẹ tay để kết thúc tất cả, nhưng hắn nỡ lòng nào, hắn không đủ nhẫn tâm như người.
Nữ nhân trước mặt hắn không đánh trả, cũng không phòng vệ. Người nhìn hắn bằng đôi mắt dịu dàng xưa nay vẫn nhìn hắn, giọng vẫn nhẹ nhàng như trước đây:
"Xin lỗi nhưng chàng có thể đợi ta một cái chớp mắt không?"
Người vừa dứt lời thì bóng cũng đã biến mất rồi lại đột ngột xuất hiện trở lại dưới thanh kiếm của hắn. Trong căn phòng bỗng hét lên thất thanh:
"Đại quản gia bị giết rồi. Đại quản gia bị giết rồi.."
Trong cái chớp mắt, Bang chủ Hắc Long Bang đã giết đại quản gia của Tứ Bình Sơn Trang. Lão chết nhanh gọn và không đau đớn. Hắn nhìn người bằng ánh mắt đầy kinh hãi. Người giờ đây hoàn toàn khác với người từng tồn tại trong trí nhớ của hắn.
Hắn thầm cười: "Hóa ra lại có nhiều kẻ thù đến thế."
Dương Trang Chủ phải tiếp đón rất nhiều khách, bận rộn vô cùng nhưng vẫn không quên để ý đến hắn. Ngài đã nhìn thấy ấn ký của Hắc Long Bang trên trán hắn, ấn ký của bang chủ Hắc Long. Ấn ký mà người đã để lại cho hắn trong cái đêm mưa hôm ấy. Kẻ nào may mắn nhận được ấn ký đó sẽ được vinh hạnh chết trong tay bang chủ, nghiệt ngã thật. Không chỉ có Dương Trang Chủ mà còn rất nhiều người khác cũng đã nhìn thấy. Nhưng họ chẳng tế nhị như Dương Trang Chủ, họ bàn tán về cái ấn ký thật nhiệt tình và lộ liễu. Hắn chẳng buồn che nó lại hay làm gì khác. Hắn cứ mặt nhiên như thế. Hắn vẫn đợi người đến giết hắn.
Võ lâm quần hùng sôi nổi bàn về cách diệt Hắc Long Bang, riêng hắn vẫn đứng một góc im lặng. Giết bang chủ Hắc Long thì sẽ có ban chủ mới. Diệt người của Hắc Long rồi sẽ có người mới. Chỉ còn cách giết hết mới mong diệt được Hắc Long Bang. Cuộc bàn luận dần dần trở thành cuộc tranh cãi, ai cũng nói không ai chịu nghe. Cuối cùng họ đành phải ra hạ sách tìm người đứng đầu lãnh đạo võ lâm diệt Hắc Long Bang. Mọi người vẫn thống nhất ý kiến đấu võ chọn người tài. Người đề cử, kẻ ứng cử, cả gian phòng lớn xôn xao. Riêng hắn vẫn đứng im lặng, một lời cũng không nói, một hành động nhỏ cũng không có. Đột nhiên ngoài sân náo loạn cả lên, mọi người nhốn nháo cả lên, kẻ cầm chắc đao, kẻ sẵn sàng rút kiếm khiến hắn cũng chú ý nhìn theo ra cửa. Ngoài cửa lớn có hơn mười hắc y nhân từ đâu xuất hiện. Chúng đứng thành hai hàng ngay ngắn rồi quỳ hạ một chân hô vang:
"Cung nghinh bang chủ!"
Sau tiếng hô vang là một nữ nhân từ trên không trung đáp xuống. Nữ nhân mặc y phục màu đen hở vai để lộ hình xăm Hắc Long Chủ. Hắn vừa nhìn thấy nữ nhân đã nhận ra người. Toàn thân hắn trở nên đông cứng lại, đôi mắt đứng tròng, bàn tay run rẩy, trái tim đầy tức giận. Hắn chỉ muốn một đao giết chết người. Gặp lại người hắn không thể mừng vui, trong hắn chỉ là oán hận. Sao người không phải là một ai khác, sao người không chết quách đi, thế thì hắn sẽ không đau khổ như thế này. Người lại gầy đi, xanh xao hơn trước. Trời đã trở thế kia mà người ăn mặc mỏng manh như thế làm sao mà chịu nổi. Hắn làm sao thế, sao lại lo lắng cho người kia chứ. Chẳng phải hắn vừa định giết người đó sao. Hắn chỉ muốn vả vào mặt hắn một cái cho tỉnh táo trở lại.
"Các ngươi đến đây làm gì?"
Dương Bình Quý lên tiếng. Nữ nhân mặc hắc y nhìn Dương Trang Chủ cuối đầu chào. Giọng nàng nhẹ nhàng nhưng đầy uy lực:
"Tiểu nữ hôm nay đến đây không có ý làm hỏng đại sự của các vị. Chỉ là bang hội bất hạnh có kẻ phản đồ cần thanh lý. Nếu có gì thất lễ xin các vị bỏ quá cho!"
"Ở đây làm gì có người của Hắc Long Bang. Bọn ngươi muốn giết người lấy cớ gì mà không được."
Một kẻ trong quần hùng tức giận lên tiếng. Nữ nhân mặt hắc y chỉ khẽ cười vẫn giữ giọng nhẹ nhàng:
"Hắc Long Bang xưa nay không giết sai người, cũng không để sống người đáng giết".
Dương Trang Chủ không kìm chế được tức giận đập bàn hét lên:
"Thế con gái ta làm sai gì mà phải chết?"
Câu hỏi của Dương Trang Chủ khiến hắn hoảng loạn. Hắn cũng muốn nghe sự thật nhưng hắn lại sợ cái sự thật tàn nhẫn đó.
"Linh Nhi.."
Người gọi tên kẻ chết oan dưới kiếm của mình bằng một cái tên dễ thương làm sao, với cái giọng trìu mến biết chừng nào.
"Ngươi không được gọi muội ấy như thế", Dương Cường, trưởng nam của Dương Trang Chủ, chỉ thẳng mặt nàng hét lên. "Muội ấy không có người tỷ tỷ như ngươi".
Hắn nhìn Dương Cường trân trối. Hắn chẳng tin vào tai mình. Dương Đại Ca vừa nói gì vậy? Tỷ tỷ sao? Trái tim hắn vỡ vụn. Tỷ tỷ mà tiểu thư hay nhắc với hắn là người sao? Sao có thể như thế được, sao có thể.
Hắn tức giận rút kiếm xông thẳng đến chỗ người. Bọn hắc y nhân thấy thế lập tức rút kiếm vây xung quanh bảo vệ bang chủ. Nữ nhân ấy giơ tay ngăn lại, cả đám liền lùi về phía sau tay vẫn cầm chặt kiếm, sát khí tỏa ra ngùn ngụt.
Lưỡi kiếm của hắn đã kề trên cổ người nhưng một lời oán trách hắn cũng không thể nói ra. Hắn muốn hỏi người tại sao, tại sao người lại giết chết nữ nhân mà hắn thương, sao lại giết chết nữ nhân mà lúc nào cũng nói về người với sự yêu thương, ngưỡng mộ và hạnh phúc. Hắn chỉ muốn nhấn nhẹ tay để kết thúc tất cả, nhưng hắn nỡ lòng nào, hắn không đủ nhẫn tâm như người.
Nữ nhân trước mặt hắn không đánh trả, cũng không phòng vệ. Người nhìn hắn bằng đôi mắt dịu dàng xưa nay vẫn nhìn hắn, giọng vẫn nhẹ nhàng như trước đây:
"Xin lỗi nhưng chàng có thể đợi ta một cái chớp mắt không?"
Người vừa dứt lời thì bóng cũng đã biến mất rồi lại đột ngột xuất hiện trở lại dưới thanh kiếm của hắn. Trong căn phòng bỗng hét lên thất thanh:
"Đại quản gia bị giết rồi. Đại quản gia bị giết rồi.."
Trong cái chớp mắt, Bang chủ Hắc Long Bang đã giết đại quản gia của Tứ Bình Sơn Trang. Lão chết nhanh gọn và không đau đớn. Hắn nhìn người bằng ánh mắt đầy kinh hãi. Người giờ đây hoàn toàn khác với người từng tồn tại trong trí nhớ của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.