[Tập Truyện] Đoản Khúc Oán Thương
Chương 14: Kẻ Thù Không Thể Giết - 9
Đông Tàn
25/03/2021
Nàng rời khỏi Lâm gia trong đêm hôm ấy, dốc sức truy tìm kẻ phản bội. Chúng đông hơn nàng nghĩ. Giết chết chúng thật sự tốn nhiều công sức và máu của nàng.
Một đêm mưa tầm tã, nàng bị tập kích bởi hơn ba mươi sát thủ. Nàng một mình trong đêm tối giết hơn ba mươi người, toàn thân nàng đẫm máu. Trên người nàng cũng đã chằng chịt những vết thương nhưng vết thương lớn nhất chính là chàng. Kẻ thù của nàng quá đông làm nàng sợ, sợ bọn chúng nhắm vào chàng. Nàng phải làm gì đó để bảo vệ chàng.
Nàng mang cơ thể đầy thương tích cùng một bình rượu ngon đến tìm chàng. Mưa vẫn rơi như trút nước và chẳng có dấu hiệu nào là ngừng lại. Cơn mưa này thật lớn, thật tốt nó giúp nàng rửa đi những vệt máu trên cơ thể nàng, giúp nàng che giấu nước mắt, giúp nàng..
Nàng không ngờ rằng chàng ra gặp nàng. Nàng đứng ngoài mưa, chàng đứng trong hiên cách nàng là cả màn mưa. Nàng và chàng nhìn nhau một lúc rồi nàng mở bình rượu uống một ngụm lớn rồi đưa cho chàng. Nàng chẳng hi vọng chàng sẽ đáp lại nhưng chàng đã nhận lấy bình rượu từ tay nàng, nâng lên uống một ngụm lớn. Chàng đưa lại bình rượu cho nàng nhưng mà nàng không nhận lấy bình rượu mà chỉ nhìn chàng mỉm cười. Ông trời lại ưu ái cho nàng rồi. Nụ cười trên môi nhanh chóng biến mất. Nàng dùng tốc độ của sát thủ nhanh nhất đánh ngất chàng, bình rượu cùng chàng ngã xuống. Bình rượu rơi vỡ tan còn chàng được nàng đỡ lấy, đặt nằm xuống đất một cách nhẹ nhàng. Nàng để lại ấn kí bang chủ Hắc Long trên trán chàng như lời tuyên bố với thiên hạ từ giây phút này chàng sẽ là người bị nàng truy giết.
Nàng muốn đưa chàng về phòng nhưng Thúy Nhi nghe tiếng bình rượu vỡ xen lẫn trong tiếng mưa mà chạy tới nên nàg không cần đấu tranh nữa. Nàng liền giao phó chàng cho Thúy Nhi, dặn dò mấy lượt. Thúy Nhi chỉ biết dạ dạ trong nước mắt. Nàng biết Thúy Nhi thương nàng như tỷ tỷ ruột. Nàng cũng biết Thúy Nhi biết nàng đối với chàng là như thế nào, biết tâm tư của nàng, cảm nhận được nỗi đau mà nàng chịu đựng. Tư Sương chỉ biết âm thầm cảm ơn Thúy Nhi đã thấu hiểu nàng. Bấy nhiêu thôi cũng làm nàng thấy đời nàng được an ủi.
Dặn dò Thúy Nhi xong, nàng bước ra khỏi mái hiên nhìn chàng lần nữa qua màn mưa. Nàng khẽ thốt lên lời vĩnh biệt rồi theo thuộc hạ vừa đến rời đi. Máu từ vết thương trên người nàng vẫn chảy nhưng máu trong tim đã cạn. Trái tim nàng chẳng qua cũng chỉ còn lại là một mảnh vỡ đã phai màu.
Nữa năm trôi qua nàng sống trong những ngày chém giết. Hắc Long Bang đã thiệt hại quá nữa, bang chủ cũng đã bị ám sát. Nàng lại được đề bạt lên làm bang chủ nhưng nàng chỉ tạm thời đảm nhận. Sau khi mọi chuyện kết thúc nàng sẽ giải tán Hắc Long bang. Mọi người đều đồng thuận với nàng. Tất cả đều quá mệt mỏi với những ngày ta giết ngươi, ngươi giết ta rồi.
Phản đồ đã giết hết chỉ còn lại một kẻ chủ mưu âm thầm lặng lẽ đứng phía sau giật dây tất cả. Nói ra thì nực cười nhưng kẻ đó cứ ngỡ tay trói gà không chặt, chỉ là một quản gia nhưng dã tâm lại lớn vô cùng. Hắn âm thầm lợi dụng, điều khiển Hắc Long Bang để nắm cả thiên hạ trong tay, kẻ nào không nghe lời hắn, chống lại hắn kẻ đó sẽ bị giết chết. Nàng cũng chẳng xa lạ gì với hắn. Hắn chính là quản gia của Tứ Bình sơn trang. Nàng định âm thầm giết hắn giữ lại thể diện cho Tứ Bình sơn trang nhưng nàng lại muốn công khai chuyện giải tán bang hội, nàng cũng muốn trông thấy chàng từ xa nên chọn ngày đại hội võ lâm tìm cách diệt Hắc Long bang mà tới thanh lý môn hộ.
Lần đầu tiên trong đời nàng cũng là lần cuối cùng nàng xuất hiện trước mặt chàng với thân phận Bang chủ Hắc Long bang. Nàng nhìn thấy ánh mắt đầy căm phẫn mà chàng nhìn nàng. Nàng khẽ mỉm cười. Nhìn thấy chàng khỏe mạnh, điềm đạm như thế nàng đã an lòng rồi. Nàng chưa kịp nhìn chàng hết một lượt thì thanh âm quen thuộc của Dương bá phụ cất lên kéo nàng về thực tại.
"Các ngươi đến đây làm gì?"
Nàng chỉ biết nhẹ nhàng đáp lời:
"Tiểu nữ hôm nay đến đây không có ý làm hỏng đại sự của các vị. Chỉ là bang hội bất hạnh có kẻ phản đồ cần thanh lý. Nếu có gì thất lễ xin các vị bỏ quá cho!"
Câu nàng nói vừa dứt lập tức có kẻ phản bác. Nàng chỉ cười, chẳng có gì lấy làm tức giận:
"Hắc Long Bang xưa nay không giết sai người, cũng không để sống người đáng giết".
"Thế con gái ta làm sai gì mà phải chết?"
Câu này của Dương bá phụ còn hơn trăm ngàn đao kiếm xuyên qua tim nàng. Tiểu thư chẳng làm gì sai cả chỉ có nàng sai mà thôi. Nỗi bi thương trong nàng chợt dâng lên không kìm nén được. Nàng vô thức thốt lên tên của tiểu thư:
"Linh Nhi.."
Nàng chẳng kịp bịt miệng mình, càng chẳng kịp cản được lời oán trách cay nghiệt của Dương đại ca:
"Ngươi không được gọi muội ấy như thế. Muội ấy không có người tỷ tỷ như ngươi".
Nàng sẽ mang theo bí mật của tiểu thư xuống đáy mồ nên nàng sẽ chẳng để tâm những lời cay nghiệt oán trách nguyền rủa mà Dương đại ca dành cho nàng. Nhưng chàng lại đưa ánh mắt sâu thăm thẳm nhìn nàng như đang chất vấn nàng tại sao lại giết chết tiểu thư. Nàng chẳng có gì để nói với chàng cả. Đến lúc nàng trả thù cho tiểu thư rồi.
Nàng nhìn thấy chàng rút kiếm tấn công về phía nàng, nàng vội ra hiệu cho thuộc hạ lùi lại. Nàng sẵn sàng máu nhuộm kiếm của chàng nhưng chàng lại chỉ đặt kiếm trên cổ nàng. Nàng biết chàng có điều muốn hỏi nhưng mà:
"Xin lỗi nhưng chàng có thể đợi ta một cái chớp mắt không?"
Nàng không đợi chàng trả lời, như một cơn gió nàng đến lấy mạng đại quản gia rồi trở lại dưới lưỡi kiếm của chàng. Bên trong có người hét lên nhưng nàng chẳng bận tâm. Nàng nhìn gương mặt kinh hãi của chàng mà mỉm cười.
Nàng nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cầm kiếm của chàng cắt mạnh. Máu từ vết cắt tứa ra ướt đẫm người nàng, bắn đầy trên người chàng. Đây quả là kiếm tốt có thể một vết cắt đứt mạch máu cổ của nàng.
Nàng ngã xuống, nghe hơi lạnh từ vết cắt lan ra khắp cơ thể. Đôi mắt nàng mệt mỏi từ từ nhắm lại. Nàng nhìn chàng chưa đủ nhưng mà đã đến lúc rồi. Nàng cố mỉm cười với chàng lần cuối trước khi hình ảnh chàng tắt lịm. Nàng vẫn cảm nhận được cơ thể nàng bị siết chặt, bị lay mạnh. Nàng vẫn nghe tiếng chàng gào thét "tại sao?". Nàng muốn mở mắt ra lần nữa nhìn chàng, muốn nói với chàng rằng thù của chàng đã được trả vì vậy chàng nhất định phải sống tốt nhưng mà..
Cuộc đời Tư Sương cứ thế mà kết thúc. Nàng cứ thế mang theo bí mật chôn giấu vĩnh viễn dưới đáy mồ.
Hết phần Kẻ thù không thể giết
Một đêm mưa tầm tã, nàng bị tập kích bởi hơn ba mươi sát thủ. Nàng một mình trong đêm tối giết hơn ba mươi người, toàn thân nàng đẫm máu. Trên người nàng cũng đã chằng chịt những vết thương nhưng vết thương lớn nhất chính là chàng. Kẻ thù của nàng quá đông làm nàng sợ, sợ bọn chúng nhắm vào chàng. Nàng phải làm gì đó để bảo vệ chàng.
Nàng mang cơ thể đầy thương tích cùng một bình rượu ngon đến tìm chàng. Mưa vẫn rơi như trút nước và chẳng có dấu hiệu nào là ngừng lại. Cơn mưa này thật lớn, thật tốt nó giúp nàng rửa đi những vệt máu trên cơ thể nàng, giúp nàng che giấu nước mắt, giúp nàng..
Nàng không ngờ rằng chàng ra gặp nàng. Nàng đứng ngoài mưa, chàng đứng trong hiên cách nàng là cả màn mưa. Nàng và chàng nhìn nhau một lúc rồi nàng mở bình rượu uống một ngụm lớn rồi đưa cho chàng. Nàng chẳng hi vọng chàng sẽ đáp lại nhưng chàng đã nhận lấy bình rượu từ tay nàng, nâng lên uống một ngụm lớn. Chàng đưa lại bình rượu cho nàng nhưng mà nàng không nhận lấy bình rượu mà chỉ nhìn chàng mỉm cười. Ông trời lại ưu ái cho nàng rồi. Nụ cười trên môi nhanh chóng biến mất. Nàng dùng tốc độ của sát thủ nhanh nhất đánh ngất chàng, bình rượu cùng chàng ngã xuống. Bình rượu rơi vỡ tan còn chàng được nàng đỡ lấy, đặt nằm xuống đất một cách nhẹ nhàng. Nàng để lại ấn kí bang chủ Hắc Long trên trán chàng như lời tuyên bố với thiên hạ từ giây phút này chàng sẽ là người bị nàng truy giết.
Nàng muốn đưa chàng về phòng nhưng Thúy Nhi nghe tiếng bình rượu vỡ xen lẫn trong tiếng mưa mà chạy tới nên nàg không cần đấu tranh nữa. Nàng liền giao phó chàng cho Thúy Nhi, dặn dò mấy lượt. Thúy Nhi chỉ biết dạ dạ trong nước mắt. Nàng biết Thúy Nhi thương nàng như tỷ tỷ ruột. Nàng cũng biết Thúy Nhi biết nàng đối với chàng là như thế nào, biết tâm tư của nàng, cảm nhận được nỗi đau mà nàng chịu đựng. Tư Sương chỉ biết âm thầm cảm ơn Thúy Nhi đã thấu hiểu nàng. Bấy nhiêu thôi cũng làm nàng thấy đời nàng được an ủi.
Dặn dò Thúy Nhi xong, nàng bước ra khỏi mái hiên nhìn chàng lần nữa qua màn mưa. Nàng khẽ thốt lên lời vĩnh biệt rồi theo thuộc hạ vừa đến rời đi. Máu từ vết thương trên người nàng vẫn chảy nhưng máu trong tim đã cạn. Trái tim nàng chẳng qua cũng chỉ còn lại là một mảnh vỡ đã phai màu.
Nữa năm trôi qua nàng sống trong những ngày chém giết. Hắc Long Bang đã thiệt hại quá nữa, bang chủ cũng đã bị ám sát. Nàng lại được đề bạt lên làm bang chủ nhưng nàng chỉ tạm thời đảm nhận. Sau khi mọi chuyện kết thúc nàng sẽ giải tán Hắc Long bang. Mọi người đều đồng thuận với nàng. Tất cả đều quá mệt mỏi với những ngày ta giết ngươi, ngươi giết ta rồi.
Phản đồ đã giết hết chỉ còn lại một kẻ chủ mưu âm thầm lặng lẽ đứng phía sau giật dây tất cả. Nói ra thì nực cười nhưng kẻ đó cứ ngỡ tay trói gà không chặt, chỉ là một quản gia nhưng dã tâm lại lớn vô cùng. Hắn âm thầm lợi dụng, điều khiển Hắc Long Bang để nắm cả thiên hạ trong tay, kẻ nào không nghe lời hắn, chống lại hắn kẻ đó sẽ bị giết chết. Nàng cũng chẳng xa lạ gì với hắn. Hắn chính là quản gia của Tứ Bình sơn trang. Nàng định âm thầm giết hắn giữ lại thể diện cho Tứ Bình sơn trang nhưng nàng lại muốn công khai chuyện giải tán bang hội, nàng cũng muốn trông thấy chàng từ xa nên chọn ngày đại hội võ lâm tìm cách diệt Hắc Long bang mà tới thanh lý môn hộ.
Lần đầu tiên trong đời nàng cũng là lần cuối cùng nàng xuất hiện trước mặt chàng với thân phận Bang chủ Hắc Long bang. Nàng nhìn thấy ánh mắt đầy căm phẫn mà chàng nhìn nàng. Nàng khẽ mỉm cười. Nhìn thấy chàng khỏe mạnh, điềm đạm như thế nàng đã an lòng rồi. Nàng chưa kịp nhìn chàng hết một lượt thì thanh âm quen thuộc của Dương bá phụ cất lên kéo nàng về thực tại.
"Các ngươi đến đây làm gì?"
Nàng chỉ biết nhẹ nhàng đáp lời:
"Tiểu nữ hôm nay đến đây không có ý làm hỏng đại sự của các vị. Chỉ là bang hội bất hạnh có kẻ phản đồ cần thanh lý. Nếu có gì thất lễ xin các vị bỏ quá cho!"
Câu nàng nói vừa dứt lập tức có kẻ phản bác. Nàng chỉ cười, chẳng có gì lấy làm tức giận:
"Hắc Long Bang xưa nay không giết sai người, cũng không để sống người đáng giết".
"Thế con gái ta làm sai gì mà phải chết?"
Câu này của Dương bá phụ còn hơn trăm ngàn đao kiếm xuyên qua tim nàng. Tiểu thư chẳng làm gì sai cả chỉ có nàng sai mà thôi. Nỗi bi thương trong nàng chợt dâng lên không kìm nén được. Nàng vô thức thốt lên tên của tiểu thư:
"Linh Nhi.."
Nàng chẳng kịp bịt miệng mình, càng chẳng kịp cản được lời oán trách cay nghiệt của Dương đại ca:
"Ngươi không được gọi muội ấy như thế. Muội ấy không có người tỷ tỷ như ngươi".
Nàng sẽ mang theo bí mật của tiểu thư xuống đáy mồ nên nàng sẽ chẳng để tâm những lời cay nghiệt oán trách nguyền rủa mà Dương đại ca dành cho nàng. Nhưng chàng lại đưa ánh mắt sâu thăm thẳm nhìn nàng như đang chất vấn nàng tại sao lại giết chết tiểu thư. Nàng chẳng có gì để nói với chàng cả. Đến lúc nàng trả thù cho tiểu thư rồi.
Nàng nhìn thấy chàng rút kiếm tấn công về phía nàng, nàng vội ra hiệu cho thuộc hạ lùi lại. Nàng sẵn sàng máu nhuộm kiếm của chàng nhưng chàng lại chỉ đặt kiếm trên cổ nàng. Nàng biết chàng có điều muốn hỏi nhưng mà:
"Xin lỗi nhưng chàng có thể đợi ta một cái chớp mắt không?"
Nàng không đợi chàng trả lời, như một cơn gió nàng đến lấy mạng đại quản gia rồi trở lại dưới lưỡi kiếm của chàng. Bên trong có người hét lên nhưng nàng chẳng bận tâm. Nàng nhìn gương mặt kinh hãi của chàng mà mỉm cười.
Nàng nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cầm kiếm của chàng cắt mạnh. Máu từ vết cắt tứa ra ướt đẫm người nàng, bắn đầy trên người chàng. Đây quả là kiếm tốt có thể một vết cắt đứt mạch máu cổ của nàng.
Nàng ngã xuống, nghe hơi lạnh từ vết cắt lan ra khắp cơ thể. Đôi mắt nàng mệt mỏi từ từ nhắm lại. Nàng nhìn chàng chưa đủ nhưng mà đã đến lúc rồi. Nàng cố mỉm cười với chàng lần cuối trước khi hình ảnh chàng tắt lịm. Nàng vẫn cảm nhận được cơ thể nàng bị siết chặt, bị lay mạnh. Nàng vẫn nghe tiếng chàng gào thét "tại sao?". Nàng muốn mở mắt ra lần nữa nhìn chàng, muốn nói với chàng rằng thù của chàng đã được trả vì vậy chàng nhất định phải sống tốt nhưng mà..
Cuộc đời Tư Sương cứ thế mà kết thúc. Nàng cứ thế mang theo bí mật chôn giấu vĩnh viễn dưới đáy mồ.
Hết phần Kẻ thù không thể giết
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.