Chương 41: Dân quốc 9
Sơn Hải Thực Mộng
20/08/2021
"Minh Quỳnh thiếu gia, sao thiếu gia đến sớm thế?"
"Tiểu Nhàn? Tiểu Nhàn còn đang ngủ, nàng vừa trở về, không biết đã chịu khổ như thế nào, đúng là đứa trẻ số khổ."
Giọng của dì Bình rất lớn, tiếng nói chuyện trong đại sảnh có thể truyền tới trong phòng ngủ trên lầu hai của Bạch Sơ Nhàn.
Tối hôm qua bị lăn lộn quá sức, sau khi bị đánh thức Bạch Sơ Nhàn không mở mắt ra, nàng rầm rì hai tiếng, không vui nhăn mày, giống như đứa trẻ tức giận đem mặt vùi vào gối.
Người đàn ông ôm nàng đã sớm tỉnh lại, thấy nàng tức giận vì bị đánh thức thì cảm thấy đáng yêu, hắn khẽ cười một tiếng, hôn khẽ lên đỉnh đầu nàng, giọng nói khàn khàn: "Tiểu Sơ Nhàn, Ngũ ca của nàng tới."
"Ưm..." Bạch Sơ Nhàn chậm rãi tỉnh lại, nhận thấy dưới chăn cơ thể mình trần trụi, lại bị người đàn ông nào đó cũng đồng dạng trần trụi ôm vào ngực, thứ cực nóng nào đó chọc vào đùi nàng.
Trên người nàng nhưng lại cảm thấy khô ráo, nghĩ đến hôm qua hẳn là hắn giúp nàng rửa sạch... sau khi nàng bị hắn làm cho hôn mê.
Nhớ lại hành vi ác liệt đêm qua, Bạch Sơ Nhàn ngẩng đầu, trừng mắt hắn một cái.
Lục Hưu Lâu lại cười, ngực cũng theo đó run rẩy, hắn hôn đôi mắt nàng: "Nàng mà cứ nhìn như vậy, chỉ sợ chúng ta sẽ cho người bên ngoài xem một hồi đông cung sống mất, hmm~"
Hắn nói xong, vừa lúc dì Bình tới gõ cửa.
"Tiểu Nhàn, mặt trời đã phơi đến mông rồi, sao con còn chưa dậy?"
"Kỳ quái, ngày thường không phải dậy rất sớm sao?"
"Dì đi vào nhé?"
Bạch Sơ Nhàn sợ tới mức vội kêu: "Đừng, dì Bình con lập tức dậy ngay đây."
Nếu dì Bình tiến vào, thấy nàng nằm trên giường, hơn nữa trong ổ chăn lại có một người đàn ông khác sợ là nàng sẽ bị nhắc mãi cho đến chết mất.
Bạch Sơ Nhàn vội vội vàng vàng mặc quần áo, người đàn ông còn không an phận liếm vành tai nàng, ở bên tai nàng thổi khí. Nàng ở trước ngực hắn cào một đường: "Chàng an phận chút đi!"
Lục Hưu Lâu ừm một tiếng, dơ cổ tay và lưng cho nàng xem.
Trên lưng là từng vết cào, như bị mèo cào, lại còn khá mới.
Đêm qua mới xuất hiện, có thể không mới sao.
"Còn đau đấy, Tiểu Sơ Nhàn không thương ta sao?"
Trên thực tế lúc ấy hắn đang sướng, một chút đau này chỉ càng thêm kích thích, nơi nào có đau thật chứ.
Bạch Sơ Nhàn đỏ mặt, không để ý tới người đàn ông sáng sớm đã bắt đầu cợt nhả này.
"Dọn dẹp một chút rồi chàng nhanh đi đi."
"Mặc quần vào liền không nhận người, Thập Nhất thiếu chính là vô tình như vậy sao?"
Bạch Sơ Nhàn mặc quần áo xong, không biết như thế nào, cái áo sơmi có chút to, nhưng nàng sợ dì Bình sẽ thật sự phá cửa đi vào nên chỉ có thể vội vàng đi ra ngoài.
Lục Hưu Lâu nhìn bóng dáng nàng, cười ngã vào trên giường.
"Tiểu Sơ Nhàn, thật đáng yêu."
Bản edit đăng duy nhất tại Wattpad Vũ Quân, các nơi khác đều là ăn cắp.
Người con gái mặc chiếc áo sơ mi không hợp thân, miễn cưỡng nhét vào dây quần, sợi tóc tán loạn, trên cổ có dấu vết không giống bình thường, nhưng từ trên lầu đi xuống vẫn như cũ không nhanh không chậm, khí thế không giảm.
"Tưởng gia sao hôm nay lại rảnh rỗi vậy, đại giá quang lâm?" Bạch Sơ Nhàn ngồi ở đối diện hắn, chân dài bắt chéo, khóe miệng nhếch lên.
Không phải muội để ta tới sao?
Nhưng lời này ở trong miệng hắn đảo qua một vòng rồi lại nuốt xuống.
Tưởng Minh Quỳnh nhìn chằm chằm cổ nàng, muốn nói lại thôi: "Tiểu Nhàn, muội..."
Bạch Sơ Nhàn thích hắn, là việc mà hắn luôn biết, nhưng người trong lòng hắn không phải nàng, cũng là việc mà hắn hiểu rõ.
Nhưng trong giờ phút này, nhìn dấu vết ái muội trên người nàng, đôi mắt hắn dường như bỏng rát, trong lòng giống như bị đào rỗng một chỗ, đau đớn máu tươi đầm đìa.
Không đúng, việc này không đúng, hắn không thích nàng.
Người hắn nhớ hai đời, hắn không thể nhận sai được...
"Như thế nào? Tới đây lại không nói câu gì, là muốn ăn sáng ở đây à?"
Dì Bình thấy không khí giữa hai huynh muội không đúng lắm, chắc là có mâu thuẫn nên rời khỏi đại sảnh để lại không gian riêng tư cho hai người.
"Người đàn ông kia là ai?" Tưởng Minh Quỳnh nhéo hai tay, cắn răng hỏi.
Bạch Sơ Nhàn bị hắn chọc cười.
Từ trước hắn không thích nàng thì thôi, chuyện tình cảm cũng không thể cưỡng cầu, nhưng nay hắn trưng ra bộ dạng như nàng phản bội hắn cho ai xem.
Nàng đang muốn trả lời, đột nhiên có người chen vào nói.
"Là ta."
Lục Hưu Lâu không mặc áo trên, chỉ mặc một cái quần lỏng lẻo, từ trên cầu tầng đi xuống, trên người hắn cũng có dấu răng và vết đỏ do nàng cào, vừa nhìn đã biết là do tình hình mãnh liệt đêm qua.
Bạch Sơ Nhàn cảm thấy cay đôi mắt, dời mắt đi: "Sao chàng chưa mặc quần áo đã xuống dưới rồi?"
Lục Hưu Lâu đi đến ghế dựa bên cạnh nàng ngồi xuống, kéo tay nàng qua hôn đầu ngón tay nàng, cười nói: "Tiểu Sơ Nhàn mặc quần áo của ta, thì ta biết mặc cái gì?"
!!!
Thảo nào nàng thấy áo sơ mi đột nhiên to thế!
Hắn cũng không nhắc nhở nàng!
Bạch Sơ Nhàn tức giận cắn răng trừng hắn.
Lục Hưu Lâu xoa bóp mặt nàng: "Ngoan, khá xinh đẹp mà."
"Tưởng Ngũ gia, ngươi nói có phải hay không? Tiểu Sơ Nhàn nhà ta mặc gì cũng đẹp?"
Người sáng suốt đều nhìn ra được, Tưởng Minh Quỳnh ở bên cạnh đã vô cùng tức giận, Lục Hưu Lâu lại còn dội cho hắn một phen lửa.
Tưởng Minh Quỳnh đấm bàn dựng lên, ngực nhanh chóng phập phồng: "Tiểu Nhàn, muội muốn giận dỗi với ta cũng không cần dùng biện pháp này!"
Bạch Sơ Nhàn nhướng mày: "Giận dỗi với huynh? Tưởng Minh Quỳnh, có phải huynh quá đề cao chính mình rồi không?"
"Nhìn dáng vẻ của huynh có lẽ hôm nay không nói chuyện được, chờ huynh bình tĩnh một chút rồi lại nói sau."
Nàng nhẹ nhàng nói một câu, đó là đuổi khách.
Từ khi nào hắn ở trong nhà nàng cũng trở thành khách?
Mà Lục Hưu Lâu, lại nghênh ngang ngồi ở bên cạnh nàng, nắm tay nàng, cùng nàng trêu đùa.
Tuy rằng trên mặt nàng ghét bỏ, trong miệng mắng hắn nhưng hắn nhìn ra được nàng không thực sự chán ghét hắn.
Từ khi nào tất cả lại nằm ngoài tầm kiểm soát thế này?
Là từ khi hắn tìm được Tiểu Từ? Hay là từ khi hắn quyết định muốn trừ bỏ nàng?
Hắn một lần lại một lần nói với chính mình, người hắn yêu trước sau chỉ có Tiểu Từ, nhưng trong lòng hắn lại như trống rỗng, gió lạnh thổi phát đau, như đang nói cho hắn, hắn sai rồi.
Sao lại sai... sai chỗ nào?
Bản edit đăng duy nhất tại Wattpad Vũ Quân, các nơi khác đều là ăn cắp.
"Trước kia nàng thích hắn?"
Tưởng Minh Quỳnh thất hồn lạc phách đi ra ngoài.
Lục Hưu Lâu nheo mắt, nắm tay mĩ nhân, xoa nắn hai cái.
"Đúng thì như thé nào, mà không đúng thì như thế nào?" Bạch Sơ Nhàn lười biếng dựa vào trên ghế, ngáp một cái.
Lục Hưu Lâu đem nàng chặn ngang bế lên, đi lên tầng.
"Không thế nào cả."
Đôi tay Bạch Sơ Nhàn ôm lấy cổ hắn, dựa vào ngực hắn, híp mắt ngủ gật: "Hửm?"
"Tóm lại Thập Nhất thiếu đã đem ta ăn sạch sẽ rồi, nàng phải chịu trách nhiệm với ta."
Bạch Sơ Nhàn miễn cưỡng mở mắt ra, trợn trắng mắt nhìn Lục Hưu Lâu.
"Vậy thì không biết có bao nhiêu cô nương phải phụ trách với Lục thiếu soái rồi?"
"Không còn ai cả, chỉ có một mình nàng thôi."
"Tiểu Nhàn? Tiểu Nhàn còn đang ngủ, nàng vừa trở về, không biết đã chịu khổ như thế nào, đúng là đứa trẻ số khổ."
Giọng của dì Bình rất lớn, tiếng nói chuyện trong đại sảnh có thể truyền tới trong phòng ngủ trên lầu hai của Bạch Sơ Nhàn.
Tối hôm qua bị lăn lộn quá sức, sau khi bị đánh thức Bạch Sơ Nhàn không mở mắt ra, nàng rầm rì hai tiếng, không vui nhăn mày, giống như đứa trẻ tức giận đem mặt vùi vào gối.
Người đàn ông ôm nàng đã sớm tỉnh lại, thấy nàng tức giận vì bị đánh thức thì cảm thấy đáng yêu, hắn khẽ cười một tiếng, hôn khẽ lên đỉnh đầu nàng, giọng nói khàn khàn: "Tiểu Sơ Nhàn, Ngũ ca của nàng tới."
"Ưm..." Bạch Sơ Nhàn chậm rãi tỉnh lại, nhận thấy dưới chăn cơ thể mình trần trụi, lại bị người đàn ông nào đó cũng đồng dạng trần trụi ôm vào ngực, thứ cực nóng nào đó chọc vào đùi nàng.
Trên người nàng nhưng lại cảm thấy khô ráo, nghĩ đến hôm qua hẳn là hắn giúp nàng rửa sạch... sau khi nàng bị hắn làm cho hôn mê.
Nhớ lại hành vi ác liệt đêm qua, Bạch Sơ Nhàn ngẩng đầu, trừng mắt hắn một cái.
Lục Hưu Lâu lại cười, ngực cũng theo đó run rẩy, hắn hôn đôi mắt nàng: "Nàng mà cứ nhìn như vậy, chỉ sợ chúng ta sẽ cho người bên ngoài xem một hồi đông cung sống mất, hmm~"
Hắn nói xong, vừa lúc dì Bình tới gõ cửa.
"Tiểu Nhàn, mặt trời đã phơi đến mông rồi, sao con còn chưa dậy?"
"Kỳ quái, ngày thường không phải dậy rất sớm sao?"
"Dì đi vào nhé?"
Bạch Sơ Nhàn sợ tới mức vội kêu: "Đừng, dì Bình con lập tức dậy ngay đây."
Nếu dì Bình tiến vào, thấy nàng nằm trên giường, hơn nữa trong ổ chăn lại có một người đàn ông khác sợ là nàng sẽ bị nhắc mãi cho đến chết mất.
Bạch Sơ Nhàn vội vội vàng vàng mặc quần áo, người đàn ông còn không an phận liếm vành tai nàng, ở bên tai nàng thổi khí. Nàng ở trước ngực hắn cào một đường: "Chàng an phận chút đi!"
Lục Hưu Lâu ừm một tiếng, dơ cổ tay và lưng cho nàng xem.
Trên lưng là từng vết cào, như bị mèo cào, lại còn khá mới.
Đêm qua mới xuất hiện, có thể không mới sao.
"Còn đau đấy, Tiểu Sơ Nhàn không thương ta sao?"
Trên thực tế lúc ấy hắn đang sướng, một chút đau này chỉ càng thêm kích thích, nơi nào có đau thật chứ.
Bạch Sơ Nhàn đỏ mặt, không để ý tới người đàn ông sáng sớm đã bắt đầu cợt nhả này.
"Dọn dẹp một chút rồi chàng nhanh đi đi."
"Mặc quần vào liền không nhận người, Thập Nhất thiếu chính là vô tình như vậy sao?"
Bạch Sơ Nhàn mặc quần áo xong, không biết như thế nào, cái áo sơmi có chút to, nhưng nàng sợ dì Bình sẽ thật sự phá cửa đi vào nên chỉ có thể vội vàng đi ra ngoài.
Lục Hưu Lâu nhìn bóng dáng nàng, cười ngã vào trên giường.
"Tiểu Sơ Nhàn, thật đáng yêu."
Bản edit đăng duy nhất tại Wattpad Vũ Quân, các nơi khác đều là ăn cắp.
Người con gái mặc chiếc áo sơ mi không hợp thân, miễn cưỡng nhét vào dây quần, sợi tóc tán loạn, trên cổ có dấu vết không giống bình thường, nhưng từ trên lầu đi xuống vẫn như cũ không nhanh không chậm, khí thế không giảm.
"Tưởng gia sao hôm nay lại rảnh rỗi vậy, đại giá quang lâm?" Bạch Sơ Nhàn ngồi ở đối diện hắn, chân dài bắt chéo, khóe miệng nhếch lên.
Không phải muội để ta tới sao?
Nhưng lời này ở trong miệng hắn đảo qua một vòng rồi lại nuốt xuống.
Tưởng Minh Quỳnh nhìn chằm chằm cổ nàng, muốn nói lại thôi: "Tiểu Nhàn, muội..."
Bạch Sơ Nhàn thích hắn, là việc mà hắn luôn biết, nhưng người trong lòng hắn không phải nàng, cũng là việc mà hắn hiểu rõ.
Nhưng trong giờ phút này, nhìn dấu vết ái muội trên người nàng, đôi mắt hắn dường như bỏng rát, trong lòng giống như bị đào rỗng một chỗ, đau đớn máu tươi đầm đìa.
Không đúng, việc này không đúng, hắn không thích nàng.
Người hắn nhớ hai đời, hắn không thể nhận sai được...
"Như thế nào? Tới đây lại không nói câu gì, là muốn ăn sáng ở đây à?"
Dì Bình thấy không khí giữa hai huynh muội không đúng lắm, chắc là có mâu thuẫn nên rời khỏi đại sảnh để lại không gian riêng tư cho hai người.
"Người đàn ông kia là ai?" Tưởng Minh Quỳnh nhéo hai tay, cắn răng hỏi.
Bạch Sơ Nhàn bị hắn chọc cười.
Từ trước hắn không thích nàng thì thôi, chuyện tình cảm cũng không thể cưỡng cầu, nhưng nay hắn trưng ra bộ dạng như nàng phản bội hắn cho ai xem.
Nàng đang muốn trả lời, đột nhiên có người chen vào nói.
"Là ta."
Lục Hưu Lâu không mặc áo trên, chỉ mặc một cái quần lỏng lẻo, từ trên cầu tầng đi xuống, trên người hắn cũng có dấu răng và vết đỏ do nàng cào, vừa nhìn đã biết là do tình hình mãnh liệt đêm qua.
Bạch Sơ Nhàn cảm thấy cay đôi mắt, dời mắt đi: "Sao chàng chưa mặc quần áo đã xuống dưới rồi?"
Lục Hưu Lâu đi đến ghế dựa bên cạnh nàng ngồi xuống, kéo tay nàng qua hôn đầu ngón tay nàng, cười nói: "Tiểu Sơ Nhàn mặc quần áo của ta, thì ta biết mặc cái gì?"
!!!
Thảo nào nàng thấy áo sơ mi đột nhiên to thế!
Hắn cũng không nhắc nhở nàng!
Bạch Sơ Nhàn tức giận cắn răng trừng hắn.
Lục Hưu Lâu xoa bóp mặt nàng: "Ngoan, khá xinh đẹp mà."
"Tưởng Ngũ gia, ngươi nói có phải hay không? Tiểu Sơ Nhàn nhà ta mặc gì cũng đẹp?"
Người sáng suốt đều nhìn ra được, Tưởng Minh Quỳnh ở bên cạnh đã vô cùng tức giận, Lục Hưu Lâu lại còn dội cho hắn một phen lửa.
Tưởng Minh Quỳnh đấm bàn dựng lên, ngực nhanh chóng phập phồng: "Tiểu Nhàn, muội muốn giận dỗi với ta cũng không cần dùng biện pháp này!"
Bạch Sơ Nhàn nhướng mày: "Giận dỗi với huynh? Tưởng Minh Quỳnh, có phải huynh quá đề cao chính mình rồi không?"
"Nhìn dáng vẻ của huynh có lẽ hôm nay không nói chuyện được, chờ huynh bình tĩnh một chút rồi lại nói sau."
Nàng nhẹ nhàng nói một câu, đó là đuổi khách.
Từ khi nào hắn ở trong nhà nàng cũng trở thành khách?
Mà Lục Hưu Lâu, lại nghênh ngang ngồi ở bên cạnh nàng, nắm tay nàng, cùng nàng trêu đùa.
Tuy rằng trên mặt nàng ghét bỏ, trong miệng mắng hắn nhưng hắn nhìn ra được nàng không thực sự chán ghét hắn.
Từ khi nào tất cả lại nằm ngoài tầm kiểm soát thế này?
Là từ khi hắn tìm được Tiểu Từ? Hay là từ khi hắn quyết định muốn trừ bỏ nàng?
Hắn một lần lại một lần nói với chính mình, người hắn yêu trước sau chỉ có Tiểu Từ, nhưng trong lòng hắn lại như trống rỗng, gió lạnh thổi phát đau, như đang nói cho hắn, hắn sai rồi.
Sao lại sai... sai chỗ nào?
Bản edit đăng duy nhất tại Wattpad Vũ Quân, các nơi khác đều là ăn cắp.
"Trước kia nàng thích hắn?"
Tưởng Minh Quỳnh thất hồn lạc phách đi ra ngoài.
Lục Hưu Lâu nheo mắt, nắm tay mĩ nhân, xoa nắn hai cái.
"Đúng thì như thé nào, mà không đúng thì như thế nào?" Bạch Sơ Nhàn lười biếng dựa vào trên ghế, ngáp một cái.
Lục Hưu Lâu đem nàng chặn ngang bế lên, đi lên tầng.
"Không thế nào cả."
Đôi tay Bạch Sơ Nhàn ôm lấy cổ hắn, dựa vào ngực hắn, híp mắt ngủ gật: "Hửm?"
"Tóm lại Thập Nhất thiếu đã đem ta ăn sạch sẽ rồi, nàng phải chịu trách nhiệm với ta."
Bạch Sơ Nhàn miễn cưỡng mở mắt ra, trợn trắng mắt nhìn Lục Hưu Lâu.
"Vậy thì không biết có bao nhiêu cô nương phải phụ trách với Lục thiếu soái rồi?"
"Không còn ai cả, chỉ có một mình nàng thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.