Chương 37: Quốc dân 5
Sơn Hải Thực Mộng
18/08/2021
Edit: Vũ Quân
Sau khi màn đêm buông xuống, trời đổ mưa to tầm tã, cùng với từng tiếng sấm đùng đoàng, bên ngoài là tiếng mưa rơi tí tách, mưa rơi trên mặt đất, trên nóc nhà, toàn bộ thế giới đều là tiếng mưa rơi.
Một tia chớp xẹt ngang qua bầu trời, giống như du long.
Đùng...
Đối diện với bức tường, bóng dáng cuộn thành một đoàn run run.
Phòng của nông gia không nhiều lắm, hai người bọn họ chỉ có thể ở chung trong căn phòng trống này, Bạch Sơ Nhàn còn đang bị bệnh, không thể kháng cự được, chỉ có thể để Lục Hưu Lâu ngủ cùng nàng trên một cái giường, nhưng hai người cách nhau rất xa.
Lục Hưu Lâu nhìn thoáng qua, vươn tay đem người ôm vào trong lòng ngực, vỗ nhẹ hai cái lên lưng nàng.
"Ngươi, ngươi làm gì?"
Màn đêm đen nhánh, hắn lại có thể nhìn rõ cặp mắt sáng ngời xinh đẹp kia.
Đầu lưỡi lướt qua hàm răng.
"Không phải sợ." Âm thanh của người đàn ông thực nhẹ, không còn xấu xa như ngày thường.
Hắn nhéo cái cổ cứng đờ của nàng, đem nàng ấn vào trong lồng ngực mình:
"Ngoan, ngủ đi."
"Ta, ta mới không sợ."
Nói thì nói thế nhưng tay nàng lại không tự giác nắm lấy quần áo hắn.
Tiếng sấm quá to, nàng căn bản không ngủ được.
"Lục Hưu Lâu, vì sao ngươi lại muốn cứu ta?"
Người đàn ông thả lỏng sau đó lại nhích đến gần: "Ta không nghĩ nhiều như vậy, nào có nhiều cái vì sao như thế chứ, lúc phục hồi lại tinh thần ta đã nhảy xuống rồi."
"Như thế nào? Muốn lấy thân báo đáp sao?"
Bạch Sơ Nhàn không nói gì.
Lục Hưu Lâu nhéo cằm nàng, nâng lên trên.
"Ngươi làm..."
Nàng mới vừa hé miệng, người đàn ông đã cúi đầu hôn nàng, ngậm lấy cánh môi nàng, thừa dịp hàm răng nàng hé mở, cái lưỡi trượt vào, cùng nàng quấn quanh ở bên nhau, trong lúc giao triền đã truyền không biết bao nhiêu nước miếng vào trong miệng nàng.
Nàng bị bắt ngửa đầu, chỉ có thể nuốt xuống.
Động tác của hắn rất ôn nhu, lại khiến nàng không thể nhúc nhích, chỉ có thể bị động thừa nhận nụ hôn này.
Hôn xong, cánh môi Lục Hưu Lâu còn dán lên môi nàng, khi nói chuyện phun ra hơi nóng làm nàng run lên.
"Không ngủ được sao? Nàng sợ à? Vậy ta làm một ít việc dời lực chú ý của nàng đi nhé?"
Mỹ nhân nằm trong lòng ngực hắn, nàng thở dốc, bộ ngực phập phồng, mắt đẹp sáng mà ngập ánh nước, nghe hắn nói vậy nàng giận dữ: "Ngươi..."
Một ngón tay hắn dán lên môi nàng: "Suỵt."
Hắn kéo thắt lưng xuống, cột tay nàng lại phía sau, cúi đầu ở bên tai nàng, khẽ hôn lên cổ nàng, khi thì liếm mút, lưu lại một ấn ký.
Tay hắn đẩy quần áo nàng ra, chậm rãi xoa làn da trơn mềm của mỹ nhân, dưới tay xúc cảm như mỡ đông, làm hắn lưu luyến quên cả rời đi.
"Buông ta ra, ưm~..."
Ngón tay hắn đụng vào đỉnh anh đào đang dựng lên, miệng cũng đang ngăn chặn cái miệng nhỏ của nàng, khẽ hôn.
Trên tay vê nhẹ, chậm rãi xoa nắn, bàn tay không ngừng đem hai luồng mềm mại nắn bóp thành đủ loại hình dáng.
"Ngày thường buộc chặt như vậy mà nó vẫn lớn lên được... thật mềm."
Hắn cúi đầu, cắn một viên, không khống chế được dùng răng khẽ cắn, đầu lưỡi khảy qua khảy lại, ăn xong một bên lại đổi sang bên kia, vô cùng vui vẻ.
"Không... Không cần cắn... Đau..."
Bạch Sơ Nhàn đỏ mặt, mắt đẹp ngập nước nổi lên sương mù, chân nàng gấp lại.
'Đau ư? Ngoan, ca ca hôn thì sẽ không đau nữa." Lục Hưu Lâu âu yếm hôn hai viên anh đào do bị ăn mà có chút sưng lên.
Hắn chậm rãi trượt xuống phía dưới, đẩy hai cái đùi đang kẹp gắt gao của nàng ra, cởi quần nàng, kéo xuống đầu gối, tay ở trong rừng cây vuốt ve, chen vào nơi ướt át mềm mại.
Đầu ngón tay chạm vào một chút nước chảy ra, hắn cười khẽ.
"Ướt rồi, hửm?"
Hắn liếm bụng nhỏ bằng phẳng của nàng, ngón tay khảy hoa đế, không ngừng kích thích nó, ngón giữa di chuyển xuống phía dưới, tìm kiếm mảnh đào nguyên khiến người ta mất hồn, ngón tay hắn hơi đâm vào trong, lại không đi vào quá sâu.
"Không, không được, đừng đi vào... A..."
"Ta không đi vào, nàng thả lỏng một chút, sẽ vui sướng ngay thôi."
Một cái tay khác của hắn nắm ngực trái của nàng, niết xoa, bên trái bị hắn ăn đến tấm tắc rung động.
Phía dưới ngón tay không ngừng đâm thọc, ấn, chỉ trong chốc lát, Bạch Sơ Tiện đã phát ra từng tiếng rên rỉ khe khẽ, nàng liên tục thở dốc, đôi chân run rẩy, tiết ra một lượng lớn thanh dịch, dính ướt bàn tay hắn.
Trong lúc nàng thất thần, người đàn ông giơ chân nàng lên, tựa sát vào nhau, hắn ngồi quỳ trước kiều mông của nàng, thấy cánh mông mềm mại, hắn đỏ mắt xoa nhẹ hai cái, đem dục vọng cứng như sắt từ sớm đã được thả ra ngoài đặt vào chỗ bắp đùi nàng, thọc vào rút ra.
Thỉnh thoảng hắn lại chọc vào cánh hoa bị cọ sưng đỏ cả lên, xoa âm hộ của nàng, cọ xát mỗi mảnh hoa môi, làm nàng không kiềm chế được tràn ra từng tiếng rên nghẹn ngào.
Hắn đột nhiên duỗi tay bắt lấy ngực nàng, xoa nhẹ, bên dưới tốc độ lại càng nhanh hơn, ánh mắt hắn nhìn nàng giống như con sói hung ác.
"Tiếp theo, ta sẽ đi vào, hung hăng... xỏ xuyên qua nàng... bảo bối... hmm..."
Chất lỏng màu trắng phun lên bụng nàng, nàng căn bản không thể nghe thấy hắn nói gì, khi khoái cảm trực tiếp xông lên, ngón chân nàng co rúm lại, bắp chân không ngừng run rẩy, cơ thể bỗng nhẹ bẫng, lại một lần nữa chảy ra một lượng nước trong.
Lần đầu trải qua chuyện này đã phải chịu kích thích lớn như thế, cả người nàng không còn chút sức lực.
Cho dù Lục Hưu Lâu cởi trói cho nàng, nàng cũng không còn tinh lực nói thêm câu gì, nhắm hai mắt lại nàng nặng nề ngủ.
Đến nỗi cho dù tiếng sấm không ngừng vang lên nhưng một chút nàng cũng không hề nghe thấy.
_____
Halo phúc lợi thất tịch đến đây. Huhu lần quay trở lại này hình như tớ cảm nhận mn yêu thương tớ nhiều hơn ấy. Tớ edit nghiệp dư nên nhiều chỗ cảm tính lắm mong mn bỏ quá nha.
Tối nay nếu YangDi livestream tại Disneyland Thượng Hải tớ sẽ up 1 chương nữa còn nếu không thì mai nha. Không phải do tớ, tùy con Cột lùn thôi.
Sau khi màn đêm buông xuống, trời đổ mưa to tầm tã, cùng với từng tiếng sấm đùng đoàng, bên ngoài là tiếng mưa rơi tí tách, mưa rơi trên mặt đất, trên nóc nhà, toàn bộ thế giới đều là tiếng mưa rơi.
Một tia chớp xẹt ngang qua bầu trời, giống như du long.
Đùng...
Đối diện với bức tường, bóng dáng cuộn thành một đoàn run run.
Phòng của nông gia không nhiều lắm, hai người bọn họ chỉ có thể ở chung trong căn phòng trống này, Bạch Sơ Nhàn còn đang bị bệnh, không thể kháng cự được, chỉ có thể để Lục Hưu Lâu ngủ cùng nàng trên một cái giường, nhưng hai người cách nhau rất xa.
Lục Hưu Lâu nhìn thoáng qua, vươn tay đem người ôm vào trong lòng ngực, vỗ nhẹ hai cái lên lưng nàng.
"Ngươi, ngươi làm gì?"
Màn đêm đen nhánh, hắn lại có thể nhìn rõ cặp mắt sáng ngời xinh đẹp kia.
Đầu lưỡi lướt qua hàm răng.
"Không phải sợ." Âm thanh của người đàn ông thực nhẹ, không còn xấu xa như ngày thường.
Hắn nhéo cái cổ cứng đờ của nàng, đem nàng ấn vào trong lồng ngực mình:
"Ngoan, ngủ đi."
"Ta, ta mới không sợ."
Nói thì nói thế nhưng tay nàng lại không tự giác nắm lấy quần áo hắn.
Tiếng sấm quá to, nàng căn bản không ngủ được.
"Lục Hưu Lâu, vì sao ngươi lại muốn cứu ta?"
Người đàn ông thả lỏng sau đó lại nhích đến gần: "Ta không nghĩ nhiều như vậy, nào có nhiều cái vì sao như thế chứ, lúc phục hồi lại tinh thần ta đã nhảy xuống rồi."
"Như thế nào? Muốn lấy thân báo đáp sao?"
Bạch Sơ Nhàn không nói gì.
Lục Hưu Lâu nhéo cằm nàng, nâng lên trên.
"Ngươi làm..."
Nàng mới vừa hé miệng, người đàn ông đã cúi đầu hôn nàng, ngậm lấy cánh môi nàng, thừa dịp hàm răng nàng hé mở, cái lưỡi trượt vào, cùng nàng quấn quanh ở bên nhau, trong lúc giao triền đã truyền không biết bao nhiêu nước miếng vào trong miệng nàng.
Nàng bị bắt ngửa đầu, chỉ có thể nuốt xuống.
Động tác của hắn rất ôn nhu, lại khiến nàng không thể nhúc nhích, chỉ có thể bị động thừa nhận nụ hôn này.
Hôn xong, cánh môi Lục Hưu Lâu còn dán lên môi nàng, khi nói chuyện phun ra hơi nóng làm nàng run lên.
"Không ngủ được sao? Nàng sợ à? Vậy ta làm một ít việc dời lực chú ý của nàng đi nhé?"
Mỹ nhân nằm trong lòng ngực hắn, nàng thở dốc, bộ ngực phập phồng, mắt đẹp sáng mà ngập ánh nước, nghe hắn nói vậy nàng giận dữ: "Ngươi..."
Một ngón tay hắn dán lên môi nàng: "Suỵt."
Hắn kéo thắt lưng xuống, cột tay nàng lại phía sau, cúi đầu ở bên tai nàng, khẽ hôn lên cổ nàng, khi thì liếm mút, lưu lại một ấn ký.
Tay hắn đẩy quần áo nàng ra, chậm rãi xoa làn da trơn mềm của mỹ nhân, dưới tay xúc cảm như mỡ đông, làm hắn lưu luyến quên cả rời đi.
"Buông ta ra, ưm~..."
Ngón tay hắn đụng vào đỉnh anh đào đang dựng lên, miệng cũng đang ngăn chặn cái miệng nhỏ của nàng, khẽ hôn.
Trên tay vê nhẹ, chậm rãi xoa nắn, bàn tay không ngừng đem hai luồng mềm mại nắn bóp thành đủ loại hình dáng.
"Ngày thường buộc chặt như vậy mà nó vẫn lớn lên được... thật mềm."
Hắn cúi đầu, cắn một viên, không khống chế được dùng răng khẽ cắn, đầu lưỡi khảy qua khảy lại, ăn xong một bên lại đổi sang bên kia, vô cùng vui vẻ.
"Không... Không cần cắn... Đau..."
Bạch Sơ Nhàn đỏ mặt, mắt đẹp ngập nước nổi lên sương mù, chân nàng gấp lại.
'Đau ư? Ngoan, ca ca hôn thì sẽ không đau nữa." Lục Hưu Lâu âu yếm hôn hai viên anh đào do bị ăn mà có chút sưng lên.
Hắn chậm rãi trượt xuống phía dưới, đẩy hai cái đùi đang kẹp gắt gao của nàng ra, cởi quần nàng, kéo xuống đầu gối, tay ở trong rừng cây vuốt ve, chen vào nơi ướt át mềm mại.
Đầu ngón tay chạm vào một chút nước chảy ra, hắn cười khẽ.
"Ướt rồi, hửm?"
Hắn liếm bụng nhỏ bằng phẳng của nàng, ngón tay khảy hoa đế, không ngừng kích thích nó, ngón giữa di chuyển xuống phía dưới, tìm kiếm mảnh đào nguyên khiến người ta mất hồn, ngón tay hắn hơi đâm vào trong, lại không đi vào quá sâu.
"Không, không được, đừng đi vào... A..."
"Ta không đi vào, nàng thả lỏng một chút, sẽ vui sướng ngay thôi."
Một cái tay khác của hắn nắm ngực trái của nàng, niết xoa, bên trái bị hắn ăn đến tấm tắc rung động.
Phía dưới ngón tay không ngừng đâm thọc, ấn, chỉ trong chốc lát, Bạch Sơ Tiện đã phát ra từng tiếng rên rỉ khe khẽ, nàng liên tục thở dốc, đôi chân run rẩy, tiết ra một lượng lớn thanh dịch, dính ướt bàn tay hắn.
Trong lúc nàng thất thần, người đàn ông giơ chân nàng lên, tựa sát vào nhau, hắn ngồi quỳ trước kiều mông của nàng, thấy cánh mông mềm mại, hắn đỏ mắt xoa nhẹ hai cái, đem dục vọng cứng như sắt từ sớm đã được thả ra ngoài đặt vào chỗ bắp đùi nàng, thọc vào rút ra.
Thỉnh thoảng hắn lại chọc vào cánh hoa bị cọ sưng đỏ cả lên, xoa âm hộ của nàng, cọ xát mỗi mảnh hoa môi, làm nàng không kiềm chế được tràn ra từng tiếng rên nghẹn ngào.
Hắn đột nhiên duỗi tay bắt lấy ngực nàng, xoa nhẹ, bên dưới tốc độ lại càng nhanh hơn, ánh mắt hắn nhìn nàng giống như con sói hung ác.
"Tiếp theo, ta sẽ đi vào, hung hăng... xỏ xuyên qua nàng... bảo bối... hmm..."
Chất lỏng màu trắng phun lên bụng nàng, nàng căn bản không thể nghe thấy hắn nói gì, khi khoái cảm trực tiếp xông lên, ngón chân nàng co rúm lại, bắp chân không ngừng run rẩy, cơ thể bỗng nhẹ bẫng, lại một lần nữa chảy ra một lượng nước trong.
Lần đầu trải qua chuyện này đã phải chịu kích thích lớn như thế, cả người nàng không còn chút sức lực.
Cho dù Lục Hưu Lâu cởi trói cho nàng, nàng cũng không còn tinh lực nói thêm câu gì, nhắm hai mắt lại nàng nặng nề ngủ.
Đến nỗi cho dù tiếng sấm không ngừng vang lên nhưng một chút nàng cũng không hề nghe thấy.
_____
Halo phúc lợi thất tịch đến đây. Huhu lần quay trở lại này hình như tớ cảm nhận mn yêu thương tớ nhiều hơn ấy. Tớ edit nghiệp dư nên nhiều chỗ cảm tính lắm mong mn bỏ quá nha.
Tối nay nếu YangDi livestream tại Disneyland Thượng Hải tớ sẽ up 1 chương nữa còn nếu không thì mai nha. Không phải do tớ, tùy con Cột lùn thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.