Chương 14: Vườn trường 6
Sơn Hải Thực Mộng
18/08/2021
Edit: Vũ Quân
Sau khi Quan Như trở về, phát hiện trong thẻ có thêm 10000 tệ, ngay sau đó là tin nhắn của Chu Ký Viễn: [Đây là phí bồi thường của hội sở, em nhận lấy.]
Trong lòng cô biết hẳn là Chu Ký Viễn bắt bên kia chuyển tiền cho cô.
Xem ra chủ nhiệm mới của bọn họ có lai lịch không nhỏ.
Cô thiếu tiền, rất thiếu tiền, đây cũng không phải loại tiền không có nguồn gốc, nên cô cứ thế mà nhận.
Quan Như nhắn lại một câu cảm ơn.
Khi cô về đến nhà trong nhà tối tăm không có nửa điểm ánh sáng, lạnh như băng, không có ai quan tâm cô đã về nhà hay chưa, quần áo trên người có giống như lúc đi ra ngoài hay không...
Cô cảm thấy trong lòng vô cùng vắng vẻ, có chỗ nào đó phiếm đau.
Ngày hôm sau nhà Lý Đào Hoa ở cách vách ầm ĩ, cô nhìn cũng chưa nhìn một cái đã cắp cặp sách đi học, ở trên đường còn tùy tiện mua một chiếc bánh bao, vừa đi vừa ăn.
"Tiểu Như, sao quầng thâm mắt của cậu lại đậm như vậy? Tối hôm qua cậu ngủ không ngon à?"
Vãn Khanh chỉ trước mắt cô. Quan Như lắc đầu, nhét cặp sách vào trong ngăn bàn nằm sấp xuống ngủ bù.
Di chứng của sự việc tối hôm qua vẫn còn, cả một đêm cô muốn ngủ nhưng lại cứ đột nhiên bừng tỉnh, có thể là bởi trong căn phòng lạnh như băng kia... cô thậm chí không muốn gọi là nhà, không có một chút cảm giác an toàn.
Vãn Khanh từ trong hộc bàn lấy ra một cái gối ôm nhỏ, cô kéo khóa rút ra một cái thảm lông đáp lên người Quan Như.
Trong phòng học dần nhiều người hơn, có chút ầm ĩ. Quan Như lại ngủ bình yên.
Tới thời gian đọc sớm Quan Như liền tỉnh, giống như bình thường, đọc sớm, đi học, tựa hồ không có cái gì không đúng, nhưng Vãn Khanh ngồi ở bên cạnh cô lại biết cô thất thần rất nhiều lần.
Giữa trưa sau khi ăn cơm, Vãn Khanh đi ra ngoài lấy nước, bởi vì lo lắng cho Quan Như nên cô có chút thất thần, lúc đi đến chỗ ngoặt cô đột nhiên bị người khác bưng kín miệng, kéo đến cầu thang.
Cô ưm ưm hai tiếng, trừng lớn đôi mắt, nhưng người lôi kéo cô lại không hề buông tay mà còn chặn ngang cô ôm lên, cái tay che miệng cô cũng buông ra nhưng người nọ lại dùng miệng chặn miệng cô lại.
Lúc này cô thấy rõ thì ra là Triệu Du.
Bây giờ tuy là lúc nghỉ trưa nhưng vẫn có khả năng sẽ có người đến gần cầu thang đó.
Vãn Khanh giãy giụa vài cái, bị Triệu Du đè lại tay, nhéo nhéo eo.
Cánh môi hai người cọ xát, phảng phất như cọ ra tia lửa điện, làm cô càng cảm thấy có chút tê dại, eo bị cậu nhéo, cả người mềm nhũn, cô chỉ có thể mặc cậu ở bên ngoài miệng gặm đến gặm đi, rồi lại giống như ngày hôm đó duỗi đầu lưỡi tiến vào trong miệng cô quấy.
Đè cô lại hôn một hồi lâu Triệu Du mới buông cô ra, ôm cô ngồi xuống bậc thang, đầu vùi vào cổ cô, giống như một con cún to, âm thanh rầu rĩ: "Hôm nay cậu đều không để ý tới tôi."
Vãn Khanh thong thả chớp mắt, cái miệng nhỏ có chút sưng lên hơi mở ra, nhỏ giọng a một tiếng.
Cậu đang làm nũng sao???
"Chúng ta đã hai ngày không gặp, cuối tuần tôi nhắn tin cho cậu, cậu cũng không trả lời, hẹn cậu ra ngoài chơi cậu cũng không ra..."
"Hôm nay thật vất vả mới được đến trường, có thể nhìn thấy cậu nhưng từ sáng sớm cậu cũng không thèm nhìn tôi, tôi đi qua cậu năm lần còn ho ba tiếng, cậu cũng không thèm để ý..."
Càng nói càng đáng thương.
Đây thật sự là giáo bá nổi đình nổi đám của Xán Dương sao?
Vãn Khanh ngượng ngùng khụ một tiếng.
Cô không dám nói với Triệu Du hôm nay cô còn không phát hiện ra cậu đi học... bình thường cậu toàn trốn học thôi mà.
Thôi dù sao cũng không thể trách cô được, bạn bè lớn lên từ nhỏ với nhau đương nhiên quan trọng hơn so với bạn trai mới mấy ngày rồi:)))))
Cô nhẹ nhàng xoa đầu Triệu Du.
Tóc của cậu mềm ngoài dự đoán, cô không nhịn được lại xoa thêm hai cái.
"Xin lỗi nha."
Được an ủi Triệu-cún to-Du lắc lắc cái đuôi, lỗ tai lặng lẽ dựng thẳng lên: "Vậy cậu phải bồi thường cho tôi."
Vãn Khanh nghiêng đầu: "Bồi thường như thế nào?"
Triệu Du ở cần cổ cô khẽ cắn một ngụm, Vãn Khanh thở nhẹ một, cậu lại liếm tiếp: "Cuối tuần này tôi đưa cậu ra ngoài chơi."
Vãn Khanh nhéo cánh tay cậu: "Cậu có thể... có thể không động tay động chân không?"
Lúc này Triệu Du chắc chắn là điều gì cũng đồng ý.
"Tan học ở lại làm bài tập với tôi đi?" Triệu Du ôm eo cô lại ở trên mặt cô hôn nhẹ.
"Không được, Tiểu Như hôm nay có chút không thích hợp, tôi muốn ở cùng cô ấy."
Cả ngày chỉ biết là Tiểu Như Tiểu Như, cô lớp trưởng luôn trưng khuôn mặt lạnh chỉ biết học tập kia có cái gì tốt?
Triệu Du hừ một tiếng, ngậm lấy cái miệng nhỏ không khiến người ta thích của cô, hôn đủ rồi cậu mới buông cô ra.
Lại nói về bên này, cả sáng nay Chu Ký Viễn không có tiết dạy, anh lại có chuyện cần xử lý, cho nên giữa trưa mới trở lại trường học, nghĩ đến sự việc tối hôm qua anh vốn muốn về văn phòng lại xoay sang hướng khác, đi đến lớp nhìn một chút.
Giữa trưa không nhiều học sinh ở lại trường, chỉ còn lại mấy người, lúc này nếu không ngồi tại chỗ làm bài tập đọc sách thì chính là nằm bò ra ngủ, Chu Ký Viễn đứng ở hành lang, xuyên thấu qua cửa kính, ánh mắt đầu tiên chạm vào cô gái nhỏ đang ghé lên mặt bàn ngủ.
Tóc dài của cô được buộc cao lên, đuôi ngựa khoác lên người cô như một chiếc thảm lông, đầu gối lên cánh tay.
Cô đang ngủ, theo lý thuyết anh nên yên tâm trở về văn phòng, nhưng không biết như thế nào anh lại đi vào.
... nếu như nói không nhầm trước kia Quan Như đều không hề ngủ trưa, nhưng bộ dáng hôm nay lại như ngủ rất sâu, anh cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Anh đi đến bên cạnh Quan Như, cô còn không hề có cảm giác, Chu Ký Viễn nhăn mày.
"Quan Như?"
Quan Như không có động tĩnh, nhưng thật ra xung quanh cô có một bạn đang làm bài tập lại cất tiếng nói:
"Thầy ơi, hôm nay hình như lớp trưởng có chút không thoải mái, vừa tan học đã nằm bò lên bàn, cơm trưa hôm nay còn không ăn đã trực tiếp đi ngủ."
Chu Ký Viễn gật đầu với học sinh kia, tỏ vẻ mình đã biết.
Quan Như dường như bị ồn, không quá thoải mái, ưm một tiếng, đầu xoay về phía Chu Ký Viễn, nhưng cô vẫn không tỉnh.
Ngón tay Chu Ký Viễn nhẹ nhàng chạm vào trán cô.
Nóng bỏng.
Cô nương này... Phát sốt.
Hay là sợ hãi đi?
Anh dứt khoát bế cô lên: "Quan Như phát sốt rồi, thầy đưa bạn ấy đi bệnh viện nếu có giáo viên hỏi các em biết nói như thế nào rồi chứ?"
"Vâng ạ."
Chu Ký Viễn ôm người đi, tiến nhanh về phía bãi đỗ xe, cô gái nhỏ nằm trong lòng anh, cũng không ồn ào không nháo, tay nắm lấy áo anh, còn nhích lại gần trong ngực anh, khuôn mặt nhỏ không tự giác cọ hai cái giống như đang làm nũng.
Bước chân đi về phía trước không hề dừng lại.
Quan Như nằm trên ghế phụ đã được hạ xuống, Chu Ký Viễn ngồi trên ghế lái, sau khi thắt dây an toàn anh gọi điện cho bác sĩ tư nhân của mình.
... đúng, anh không định đưa Quan Như đi bệnh viện.
Anh trực tiếp lái xe về chung cư anh ở, bác sĩ đã chờ ở đó.
Cô gái nhỏ xinh đẹp đắp tấm chăn mỏng, nằm trên giường, đuôi ngựa đã tháo ra tóc đen thật dài tản trên gối, nếu xem nhẹ khuôn mặt đỏ ửng và hô hấp nóng bỏng của cô có lẽ sẽ chỉ nghĩ cô đang ngủ say.
Bác sĩ là một người đàn ông trẻ tuổi, nhìn thoáng qua Chu Ký Viễn, không hỏi nhiều, sau khi đo nhiệt độ cho cô gái liền mở hòm thuốc ra lấy thuốc. Rồi chuẩn bị bình truyền dịch, bác sĩ chuẩn bị ghim kim truyền cho cô gái nhỏ, nhưng khi đụng tới cô thì cô lại đột nhiên rụt tay lại, như bị cái gì dọa sợ, còn chưa mở mắt ra đã dùng sức co lại, run lên.
Hiển nhiên là theo bản năng bài xích sự tiếp xúc của người xa lạ, lại còn bài xích không giống nhau.
"Này..." Bác sĩ nhìn về phía Chu Ký Viễn.
Chu Ký Viễn nhíu mày, đi đến mép giường ngồi xuống.
Bác sĩ liền nhìn thấy cô gái cực kì bài xích hắn lại thuận theo công tử Chu gia, để anh bế lên, đặt ở trong lòng ngực, thậm chí công tử Chu gia mới vừa rồi còn không vui bây giờ đã thấp giọng bên tai cô gái nhỏ nhẹ nhàng dỗ dành.
Hắn cảm thấy như mình đã biết một chuyện không nên biết.
Bác sĩ mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, dưới sự trợ giúp của Chu Ký Viễn đã cắm kim truyền cho cô, sau đó lại nói với Chu Ký Viễn rút kim như thế nào cùng một ít những việc cần chú ý, để lại thuốc liền đi.
Đủ cmt rồi có chương mới liền.
Sau khi Quan Như trở về, phát hiện trong thẻ có thêm 10000 tệ, ngay sau đó là tin nhắn của Chu Ký Viễn: [Đây là phí bồi thường của hội sở, em nhận lấy.]
Trong lòng cô biết hẳn là Chu Ký Viễn bắt bên kia chuyển tiền cho cô.
Xem ra chủ nhiệm mới của bọn họ có lai lịch không nhỏ.
Cô thiếu tiền, rất thiếu tiền, đây cũng không phải loại tiền không có nguồn gốc, nên cô cứ thế mà nhận.
Quan Như nhắn lại một câu cảm ơn.
Khi cô về đến nhà trong nhà tối tăm không có nửa điểm ánh sáng, lạnh như băng, không có ai quan tâm cô đã về nhà hay chưa, quần áo trên người có giống như lúc đi ra ngoài hay không...
Cô cảm thấy trong lòng vô cùng vắng vẻ, có chỗ nào đó phiếm đau.
Ngày hôm sau nhà Lý Đào Hoa ở cách vách ầm ĩ, cô nhìn cũng chưa nhìn một cái đã cắp cặp sách đi học, ở trên đường còn tùy tiện mua một chiếc bánh bao, vừa đi vừa ăn.
"Tiểu Như, sao quầng thâm mắt của cậu lại đậm như vậy? Tối hôm qua cậu ngủ không ngon à?"
Vãn Khanh chỉ trước mắt cô. Quan Như lắc đầu, nhét cặp sách vào trong ngăn bàn nằm sấp xuống ngủ bù.
Di chứng của sự việc tối hôm qua vẫn còn, cả một đêm cô muốn ngủ nhưng lại cứ đột nhiên bừng tỉnh, có thể là bởi trong căn phòng lạnh như băng kia... cô thậm chí không muốn gọi là nhà, không có một chút cảm giác an toàn.
Vãn Khanh từ trong hộc bàn lấy ra một cái gối ôm nhỏ, cô kéo khóa rút ra một cái thảm lông đáp lên người Quan Như.
Trong phòng học dần nhiều người hơn, có chút ầm ĩ. Quan Như lại ngủ bình yên.
Tới thời gian đọc sớm Quan Như liền tỉnh, giống như bình thường, đọc sớm, đi học, tựa hồ không có cái gì không đúng, nhưng Vãn Khanh ngồi ở bên cạnh cô lại biết cô thất thần rất nhiều lần.
Giữa trưa sau khi ăn cơm, Vãn Khanh đi ra ngoài lấy nước, bởi vì lo lắng cho Quan Như nên cô có chút thất thần, lúc đi đến chỗ ngoặt cô đột nhiên bị người khác bưng kín miệng, kéo đến cầu thang.
Cô ưm ưm hai tiếng, trừng lớn đôi mắt, nhưng người lôi kéo cô lại không hề buông tay mà còn chặn ngang cô ôm lên, cái tay che miệng cô cũng buông ra nhưng người nọ lại dùng miệng chặn miệng cô lại.
Lúc này cô thấy rõ thì ra là Triệu Du.
Bây giờ tuy là lúc nghỉ trưa nhưng vẫn có khả năng sẽ có người đến gần cầu thang đó.
Vãn Khanh giãy giụa vài cái, bị Triệu Du đè lại tay, nhéo nhéo eo.
Cánh môi hai người cọ xát, phảng phất như cọ ra tia lửa điện, làm cô càng cảm thấy có chút tê dại, eo bị cậu nhéo, cả người mềm nhũn, cô chỉ có thể mặc cậu ở bên ngoài miệng gặm đến gặm đi, rồi lại giống như ngày hôm đó duỗi đầu lưỡi tiến vào trong miệng cô quấy.
Đè cô lại hôn một hồi lâu Triệu Du mới buông cô ra, ôm cô ngồi xuống bậc thang, đầu vùi vào cổ cô, giống như một con cún to, âm thanh rầu rĩ: "Hôm nay cậu đều không để ý tới tôi."
Vãn Khanh thong thả chớp mắt, cái miệng nhỏ có chút sưng lên hơi mở ra, nhỏ giọng a một tiếng.
Cậu đang làm nũng sao???
"Chúng ta đã hai ngày không gặp, cuối tuần tôi nhắn tin cho cậu, cậu cũng không trả lời, hẹn cậu ra ngoài chơi cậu cũng không ra..."
"Hôm nay thật vất vả mới được đến trường, có thể nhìn thấy cậu nhưng từ sáng sớm cậu cũng không thèm nhìn tôi, tôi đi qua cậu năm lần còn ho ba tiếng, cậu cũng không thèm để ý..."
Càng nói càng đáng thương.
Đây thật sự là giáo bá nổi đình nổi đám của Xán Dương sao?
Vãn Khanh ngượng ngùng khụ một tiếng.
Cô không dám nói với Triệu Du hôm nay cô còn không phát hiện ra cậu đi học... bình thường cậu toàn trốn học thôi mà.
Thôi dù sao cũng không thể trách cô được, bạn bè lớn lên từ nhỏ với nhau đương nhiên quan trọng hơn so với bạn trai mới mấy ngày rồi:)))))
Cô nhẹ nhàng xoa đầu Triệu Du.
Tóc của cậu mềm ngoài dự đoán, cô không nhịn được lại xoa thêm hai cái.
"Xin lỗi nha."
Được an ủi Triệu-cún to-Du lắc lắc cái đuôi, lỗ tai lặng lẽ dựng thẳng lên: "Vậy cậu phải bồi thường cho tôi."
Vãn Khanh nghiêng đầu: "Bồi thường như thế nào?"
Triệu Du ở cần cổ cô khẽ cắn một ngụm, Vãn Khanh thở nhẹ một, cậu lại liếm tiếp: "Cuối tuần này tôi đưa cậu ra ngoài chơi."
Vãn Khanh nhéo cánh tay cậu: "Cậu có thể... có thể không động tay động chân không?"
Lúc này Triệu Du chắc chắn là điều gì cũng đồng ý.
"Tan học ở lại làm bài tập với tôi đi?" Triệu Du ôm eo cô lại ở trên mặt cô hôn nhẹ.
"Không được, Tiểu Như hôm nay có chút không thích hợp, tôi muốn ở cùng cô ấy."
Cả ngày chỉ biết là Tiểu Như Tiểu Như, cô lớp trưởng luôn trưng khuôn mặt lạnh chỉ biết học tập kia có cái gì tốt?
Triệu Du hừ một tiếng, ngậm lấy cái miệng nhỏ không khiến người ta thích của cô, hôn đủ rồi cậu mới buông cô ra.
Lại nói về bên này, cả sáng nay Chu Ký Viễn không có tiết dạy, anh lại có chuyện cần xử lý, cho nên giữa trưa mới trở lại trường học, nghĩ đến sự việc tối hôm qua anh vốn muốn về văn phòng lại xoay sang hướng khác, đi đến lớp nhìn một chút.
Giữa trưa không nhiều học sinh ở lại trường, chỉ còn lại mấy người, lúc này nếu không ngồi tại chỗ làm bài tập đọc sách thì chính là nằm bò ra ngủ, Chu Ký Viễn đứng ở hành lang, xuyên thấu qua cửa kính, ánh mắt đầu tiên chạm vào cô gái nhỏ đang ghé lên mặt bàn ngủ.
Tóc dài của cô được buộc cao lên, đuôi ngựa khoác lên người cô như một chiếc thảm lông, đầu gối lên cánh tay.
Cô đang ngủ, theo lý thuyết anh nên yên tâm trở về văn phòng, nhưng không biết như thế nào anh lại đi vào.
... nếu như nói không nhầm trước kia Quan Như đều không hề ngủ trưa, nhưng bộ dáng hôm nay lại như ngủ rất sâu, anh cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Anh đi đến bên cạnh Quan Như, cô còn không hề có cảm giác, Chu Ký Viễn nhăn mày.
"Quan Như?"
Quan Như không có động tĩnh, nhưng thật ra xung quanh cô có một bạn đang làm bài tập lại cất tiếng nói:
"Thầy ơi, hôm nay hình như lớp trưởng có chút không thoải mái, vừa tan học đã nằm bò lên bàn, cơm trưa hôm nay còn không ăn đã trực tiếp đi ngủ."
Chu Ký Viễn gật đầu với học sinh kia, tỏ vẻ mình đã biết.
Quan Như dường như bị ồn, không quá thoải mái, ưm một tiếng, đầu xoay về phía Chu Ký Viễn, nhưng cô vẫn không tỉnh.
Ngón tay Chu Ký Viễn nhẹ nhàng chạm vào trán cô.
Nóng bỏng.
Cô nương này... Phát sốt.
Hay là sợ hãi đi?
Anh dứt khoát bế cô lên: "Quan Như phát sốt rồi, thầy đưa bạn ấy đi bệnh viện nếu có giáo viên hỏi các em biết nói như thế nào rồi chứ?"
"Vâng ạ."
Chu Ký Viễn ôm người đi, tiến nhanh về phía bãi đỗ xe, cô gái nhỏ nằm trong lòng anh, cũng không ồn ào không nháo, tay nắm lấy áo anh, còn nhích lại gần trong ngực anh, khuôn mặt nhỏ không tự giác cọ hai cái giống như đang làm nũng.
Bước chân đi về phía trước không hề dừng lại.
Quan Như nằm trên ghế phụ đã được hạ xuống, Chu Ký Viễn ngồi trên ghế lái, sau khi thắt dây an toàn anh gọi điện cho bác sĩ tư nhân của mình.
... đúng, anh không định đưa Quan Như đi bệnh viện.
Anh trực tiếp lái xe về chung cư anh ở, bác sĩ đã chờ ở đó.
Cô gái nhỏ xinh đẹp đắp tấm chăn mỏng, nằm trên giường, đuôi ngựa đã tháo ra tóc đen thật dài tản trên gối, nếu xem nhẹ khuôn mặt đỏ ửng và hô hấp nóng bỏng của cô có lẽ sẽ chỉ nghĩ cô đang ngủ say.
Bác sĩ là một người đàn ông trẻ tuổi, nhìn thoáng qua Chu Ký Viễn, không hỏi nhiều, sau khi đo nhiệt độ cho cô gái liền mở hòm thuốc ra lấy thuốc. Rồi chuẩn bị bình truyền dịch, bác sĩ chuẩn bị ghim kim truyền cho cô gái nhỏ, nhưng khi đụng tới cô thì cô lại đột nhiên rụt tay lại, như bị cái gì dọa sợ, còn chưa mở mắt ra đã dùng sức co lại, run lên.
Hiển nhiên là theo bản năng bài xích sự tiếp xúc của người xa lạ, lại còn bài xích không giống nhau.
"Này..." Bác sĩ nhìn về phía Chu Ký Viễn.
Chu Ký Viễn nhíu mày, đi đến mép giường ngồi xuống.
Bác sĩ liền nhìn thấy cô gái cực kì bài xích hắn lại thuận theo công tử Chu gia, để anh bế lên, đặt ở trong lòng ngực, thậm chí công tử Chu gia mới vừa rồi còn không vui bây giờ đã thấp giọng bên tai cô gái nhỏ nhẹ nhàng dỗ dành.
Hắn cảm thấy như mình đã biết một chuyện không nên biết.
Bác sĩ mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, dưới sự trợ giúp của Chu Ký Viễn đã cắm kim truyền cho cô, sau đó lại nói với Chu Ký Viễn rút kim như thế nào cùng một ít những việc cần chú ý, để lại thuốc liền đi.
Đủ cmt rồi có chương mới liền.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.