Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ
Chương 458: Bên cửa sổ
Thất Nguyệt Tửu Tiên
02/04/2020
Nhìn thấy Nhạc Chấn Đào, Dương Húc Minh mở to hai mắt ngỡ ngàng hỏi:
- "Thầy Nhạc? Làm sao anh đến đây được?”
Lúc này cửa toilet đã được kéo mở ra, Nhạc Chấn Đào đang đứng ngay cửa, anh ta túm tay lôi Dương Húc Minh ra ngoài rồi đáp:
- "Căn phòng bên cạnh vẫn để cửa mở, tôi cho Nhạc Ninh đi vào đó, bò qua ban công sang đây rồi mở cửa phòng này từ bên trong. Lúc này mới vào được phòng của cậu.”
Vừa nói, Nhạc Chấn Đào vừa nhìn về phía tấm gương trong toilet, nói:
- “Lại nói Dương Húc Minh, tình huống của cậu bạn đúng là không ổn nha! Cậu xem lại đi, con quỷ này là người quen của cậu hay sao?”
Nhạc Chấn Đào biểu lộ ngưng trọng chỉ tay vào toilet. Dương Húc Minh quay nhìn trở lại thì thấy một cái toilet trống rỗng, không có bất kỳ chỗ nào quái dị. Nhưng trong tấm gương toilet thì lại đang chiếu ra một cảnh tượng khó tin:
Trong toilet đang có một bóng người quỷ dị đứng đó, toàn thân là áo cưới màu đỏ chót, làn da nó trắng bệch, tóc đen dài rũ rượi giống hệt như hình ảnh của Lý Tử.
Hoặc có thể nào đó chính là Lý Tử?
Trong nháy mắt nhìn thấy hình ảnh áo cưới đỏ trong gương, Dương Húc Minh vô cùng kinh ngạc thốt lên:
- "Lý Tử?!"
Nữ quỷ định cướp đi thân thể của hắn vậy mà lại là Lý Tử?
Nhưng nếu như vậy, Lý Tử ở bên bờ sông là thứ gì?
Nhạc Chấn Đào bên cạnh nghe Dương Húc Minh hô lên như vậy, anh ta cau mày thấp giọng nói:
- "Quả nhiên là bạn gái của cậu…”
Liếc nhìn bóng quỷ trong gương toilet, cảm xúc của Nhạc Chấn Đào lại có vẻ rất bình tĩnh.
- "Xem ra sự lo lắng của tôi cũng không phải là vô cớ. Kẻ khống chế thân thể Ứng tiểu thư thật sự đã biến thành bạn gái của cậu.”
Dương Húc Minh kinh ngạc hỏi:
- "Anh nói vậy là có ý gì?”
Nhạc Chấn Đào vẫn nhìn chăm chăm vào nữ quỷ trong gương, đáp:
- "Tối hôm qua, thời điểm đi ăn đồ nướng, bởi vì tôi cảm thấy có điểm không thích hợp cho nên đã vụng trộm sử dụng năng lực của Tiểu Thiến, thăm dò thế giới tiềm thức của Ứng tiểu thư.
Mặc dù không tiến vào mà chỉ là ở bên ngoài nghe được thanh âm vọng ra, nhưng tôi đích thực đã nghe được tiếng kêu gào thảm thiết của Ứng Tư Tuyết từ bên trong truyền đến.
Cho nên ngay từ đầu, tôi cũng không hề để ý, coi là chuyện bình thường. Nhưng sau khi trở về nhà, càng nghĩ càng thấy không đúng.
Buổi sáng hôm nay, lúc rời giường rửa mặt, tôi nhìn thấy hình ảnh của mình trong gương, đột nhiên tôi chợt hiểu ra.
Ứng Tư Tuyết thực sự đã bị nhốt vào một thế giới giống như trong gương, nội tâm của cô ấy đã
bị lực lượng nào đó, hoặc là người nào đó bao trùm lấy.
Cho nên tôi lập tức gọi điện thoại cho cậu, muốn cảnh báo cậu phải cẩn thận.”
Nhạc Chấn Đào tiếp tục nói:
- "Bây giờ nhìn lại, suy đoán hôm qua là sự thật chứ không phải là do tôi nghĩ bậy.”
Lúc này, toàn thân Nhạc Chấn Đào ướt như chuột lột, trên người nước mưa vẫn nhỏ xuống từng giọt tong tỏng, giống như từ trong hồ bơi mới chui ra.
Dương Húc Minh liên tưởng đến mưa to gió lớn phía ngoài, có lẽ là ai đó trong khách sạn này nhặt được tờ tiền cầu cứu của hắn, gọi điện cho Nhạc Chấn Đào và anh ta vội vàng đội mưa chạy đến nơi này.
Dương Húc Minh nói:
- "Vừa rồi chút xíu nữa thì tôi đã bị nó đoạt đi quyền khống chế thân thể, anh Nhạc Chấn Đào biết năng lực của nó hay sao? Làm thế nào cứu được tôi ra?”
Nhạc Chấn Đào lắc đầu:
- "Không phải tôi cứu cậu, mà là tôi xông tới kéo cánh cửa toilet ra, con quỷ này liền chủ động từ bỏ thân thể của cậu để né tránh.
Có lẽ là năng lực của nó đòi hỏi phải thời điểm nạn nhân chỉ ở một mình thì mới phát động được. Có người thứ hai bên cạnh thì năng lực ấy bị hủy bỏ?”
Dương Húc Minh nhìn hình ảnh Lý Tử trong gương, hít một hơi thật sâu, chất vấn:
- "Mày rốt cuộc là ai?"
Hắn nhìn chằm chằm thân ảnh áo cưới đỏ trong gương, sắc mặt đanh lại gay gắt:
- "Mày không phải Lý Tử, vì sao lại có bộ dạng giống cô ấy?”
Nữ quỷ áo cưới đỏ trong gương chậm rãi quay mặt nhìn lại Dương Húc Minh, mặt đờ đẫn trầm mặc mấy giây. Sau đó dưới ánh mắt chăm chú của Dương Húc Minh cùng Nhạc Chấn Đào, nó lẳng lặng đi ra ngoài cửa toilet.
Hình ảnh phản chiếu trong gương cho thấy, nó trực tiếp xuyên qua thân thể Dương Húc Minh và Nhạc Chấn Đào đang đứng chắn trước cửa toilet.
Quỷ hỏa đỏ rực lập tức bùng cháy khắp toàn thân Dương Húc Minh, hắn vồ mạnh về khoảng không bên cạnh người mình. Dựa theo hình bóng trong gương thì nữ quỷ đang đứng ở chính vị trí này.
Nhưng mà tay của hắn chỉ bắt được thứ duy nhất là không khí, căn bản không có tạo thành bất kỳ trở ngại nào cho bóng quỷ áo đỏ trong gương.
Nhạc Chấn Đào nhanh chóng chạy sang căn phòng cách vách, vừa chạy vừa nói:
- "Ứng Tư Tuyết đang ở phòng bên đây, nó muốn nhập trở lại thân thể Ứng tiểu thư.”
Hai người Dương Húc Minh vội vàng xông ra cửa, chạy tới căn phòng cách vách.
Hoàn toàn chính xác, cửa phòng bên cạnh đang rộng mở. Dương Húc Minh cùng Nhạc Chấn Đào một trước một sau xông phòng. Đập vào mắt bọn hắn là bóng người đang lẳng lặng ngồi ở mép giường, lưng đưa về phía cửa…
Ứng Tư Tuyết... Hoặc có thể nói là nữ quỷ kia?
Nhạc Chấn Đào sắc mặt cau có:
- "Hỏng bét… Chậm một bước rồi… Sao lần này tốc độ lại nhanh như vậy?”
Dương Húc Minh thấp giọng nói:
- “Có thể là trước đó nó đã sớm đoạt đi quyền khống chế thân thể của Ứng Tư Tuyết, cho nên lần này trở về không cần đoạt lại một lần nữa…”
Mà mặc kệ hai người suy đoán thế nào, cô gái ngồi bên giường đưa lưng về phía bọn hắn đã không phải là Ứng Tư Tuyết nữa rồi! Hoặc là nói, không phải tư duy của Ứng Tư Tuyết.
Dương Húc Minh và Nhạc Chấn Đào đứng khựng trước cửa phòng, trầm mặc mấy giây, sau đó Dương Húc Minh mở miệng trước tiên:
- "Mày rốt cuộc là ai? Muốn làm gì? Mau rời khỏi thân thể Ứng Tư Tuyết!”
Ứng Tư Tuyết bị con quỷ trước mắt khống chế , tương đương với đối phương đang khống chế một con tin, Dương Húc Minh cùng Nhạc Chấn Đào lúc này sợ ném chuột vỡ bình. Bọn hắn không có khả năng bỏ qua an nguy của Ứng Tư Tuyết.
Cô gái vẫn như cũ ngồi ở chỗ đó, lẳng lặng nhìn mưa to gió lớn ngoài cửa sổ, không có bất kỳ một lời nào đáp lại câu hỏi của Dương Húc Minh.
Nhìn thấy tình huống này, Dương Húc Minh cùng Nhạc Chấn Đào liếc nhau một cái, hai người một trái một phải đi đến phía cô gái.
- "Mày biết nói chuyện không?” - Dương Húc Minh nghi hoặc - "Tao biết mày có thể nói chuyện, mà cũng biết mày có liên quan nào đó với Lý Tử. Toàn bộ ký ức của tao bị mày can thiệp, hiện tại tao đã nhớ lại hết.
Bộ dạng mày giống hệt như Lý Tử, rốt cuộc mày là ai? Là phân thân Lý Tử? Hay là mặt linh hồn khác của Lý Tử?”
Dương Húc Minh đi tới gần, vừa nói vừa cảnh giác nhìn chăm chú vào bóng người bên giường.
Giây lát sau, hai người Dương Húc Minh và Nhạc Chấn Đào đã đi đến sát cửa sổ, tới phía chính diện của Ứng Tư Tuyết. Bọn hắn cuối cùng đã nhìn trực tiếp khuôn mặt của cô gái.
Lúc này, Ứng Tư Tuyết vẻ mặt sợ hãi, toàn thân cứng đơ ngồi trên giường không ngọ nguậy được. Sau khi Dương Húc Minh cùng Nhạc Chấn Đào đi đến trước mặt cô, Ứng Tư Tuyết giống như thoát khỏi một loại trói buộc nào đó, hoảng sợ hét lớn:
- "Đừng có tới đây!”
Tiếng thét chói tai của Ứng Tư Tuyết vừa vang lên, một luồng gió lạnh buốt từ phía sau Dương Húc Minh kéo đến. Trong nháy mắt tiếp theo đó là bóng đen tuyệt vọng ập tới, bao phủ toàn bộ căn phòng…
- "Thầy Nhạc? Làm sao anh đến đây được?”
Lúc này cửa toilet đã được kéo mở ra, Nhạc Chấn Đào đang đứng ngay cửa, anh ta túm tay lôi Dương Húc Minh ra ngoài rồi đáp:
- "Căn phòng bên cạnh vẫn để cửa mở, tôi cho Nhạc Ninh đi vào đó, bò qua ban công sang đây rồi mở cửa phòng này từ bên trong. Lúc này mới vào được phòng của cậu.”
Vừa nói, Nhạc Chấn Đào vừa nhìn về phía tấm gương trong toilet, nói:
- “Lại nói Dương Húc Minh, tình huống của cậu bạn đúng là không ổn nha! Cậu xem lại đi, con quỷ này là người quen của cậu hay sao?”
Nhạc Chấn Đào biểu lộ ngưng trọng chỉ tay vào toilet. Dương Húc Minh quay nhìn trở lại thì thấy một cái toilet trống rỗng, không có bất kỳ chỗ nào quái dị. Nhưng trong tấm gương toilet thì lại đang chiếu ra một cảnh tượng khó tin:
Trong toilet đang có một bóng người quỷ dị đứng đó, toàn thân là áo cưới màu đỏ chót, làn da nó trắng bệch, tóc đen dài rũ rượi giống hệt như hình ảnh của Lý Tử.
Hoặc có thể nào đó chính là Lý Tử?
Trong nháy mắt nhìn thấy hình ảnh áo cưới đỏ trong gương, Dương Húc Minh vô cùng kinh ngạc thốt lên:
- "Lý Tử?!"
Nữ quỷ định cướp đi thân thể của hắn vậy mà lại là Lý Tử?
Nhưng nếu như vậy, Lý Tử ở bên bờ sông là thứ gì?
Nhạc Chấn Đào bên cạnh nghe Dương Húc Minh hô lên như vậy, anh ta cau mày thấp giọng nói:
- "Quả nhiên là bạn gái của cậu…”
Liếc nhìn bóng quỷ trong gương toilet, cảm xúc của Nhạc Chấn Đào lại có vẻ rất bình tĩnh.
- "Xem ra sự lo lắng của tôi cũng không phải là vô cớ. Kẻ khống chế thân thể Ứng tiểu thư thật sự đã biến thành bạn gái của cậu.”
Dương Húc Minh kinh ngạc hỏi:
- "Anh nói vậy là có ý gì?”
Nhạc Chấn Đào vẫn nhìn chăm chăm vào nữ quỷ trong gương, đáp:
- "Tối hôm qua, thời điểm đi ăn đồ nướng, bởi vì tôi cảm thấy có điểm không thích hợp cho nên đã vụng trộm sử dụng năng lực của Tiểu Thiến, thăm dò thế giới tiềm thức của Ứng tiểu thư.
Mặc dù không tiến vào mà chỉ là ở bên ngoài nghe được thanh âm vọng ra, nhưng tôi đích thực đã nghe được tiếng kêu gào thảm thiết của Ứng Tư Tuyết từ bên trong truyền đến.
Cho nên ngay từ đầu, tôi cũng không hề để ý, coi là chuyện bình thường. Nhưng sau khi trở về nhà, càng nghĩ càng thấy không đúng.
Buổi sáng hôm nay, lúc rời giường rửa mặt, tôi nhìn thấy hình ảnh của mình trong gương, đột nhiên tôi chợt hiểu ra.
Ứng Tư Tuyết thực sự đã bị nhốt vào một thế giới giống như trong gương, nội tâm của cô ấy đã
bị lực lượng nào đó, hoặc là người nào đó bao trùm lấy.
Cho nên tôi lập tức gọi điện thoại cho cậu, muốn cảnh báo cậu phải cẩn thận.”
Nhạc Chấn Đào tiếp tục nói:
- "Bây giờ nhìn lại, suy đoán hôm qua là sự thật chứ không phải là do tôi nghĩ bậy.”
Lúc này, toàn thân Nhạc Chấn Đào ướt như chuột lột, trên người nước mưa vẫn nhỏ xuống từng giọt tong tỏng, giống như từ trong hồ bơi mới chui ra.
Dương Húc Minh liên tưởng đến mưa to gió lớn phía ngoài, có lẽ là ai đó trong khách sạn này nhặt được tờ tiền cầu cứu của hắn, gọi điện cho Nhạc Chấn Đào và anh ta vội vàng đội mưa chạy đến nơi này.
Dương Húc Minh nói:
- "Vừa rồi chút xíu nữa thì tôi đã bị nó đoạt đi quyền khống chế thân thể, anh Nhạc Chấn Đào biết năng lực của nó hay sao? Làm thế nào cứu được tôi ra?”
Nhạc Chấn Đào lắc đầu:
- "Không phải tôi cứu cậu, mà là tôi xông tới kéo cánh cửa toilet ra, con quỷ này liền chủ động từ bỏ thân thể của cậu để né tránh.
Có lẽ là năng lực của nó đòi hỏi phải thời điểm nạn nhân chỉ ở một mình thì mới phát động được. Có người thứ hai bên cạnh thì năng lực ấy bị hủy bỏ?”
Dương Húc Minh nhìn hình ảnh Lý Tử trong gương, hít một hơi thật sâu, chất vấn:
- "Mày rốt cuộc là ai?"
Hắn nhìn chằm chằm thân ảnh áo cưới đỏ trong gương, sắc mặt đanh lại gay gắt:
- "Mày không phải Lý Tử, vì sao lại có bộ dạng giống cô ấy?”
Nữ quỷ áo cưới đỏ trong gương chậm rãi quay mặt nhìn lại Dương Húc Minh, mặt đờ đẫn trầm mặc mấy giây. Sau đó dưới ánh mắt chăm chú của Dương Húc Minh cùng Nhạc Chấn Đào, nó lẳng lặng đi ra ngoài cửa toilet.
Hình ảnh phản chiếu trong gương cho thấy, nó trực tiếp xuyên qua thân thể Dương Húc Minh và Nhạc Chấn Đào đang đứng chắn trước cửa toilet.
Quỷ hỏa đỏ rực lập tức bùng cháy khắp toàn thân Dương Húc Minh, hắn vồ mạnh về khoảng không bên cạnh người mình. Dựa theo hình bóng trong gương thì nữ quỷ đang đứng ở chính vị trí này.
Nhưng mà tay của hắn chỉ bắt được thứ duy nhất là không khí, căn bản không có tạo thành bất kỳ trở ngại nào cho bóng quỷ áo đỏ trong gương.
Nhạc Chấn Đào nhanh chóng chạy sang căn phòng cách vách, vừa chạy vừa nói:
- "Ứng Tư Tuyết đang ở phòng bên đây, nó muốn nhập trở lại thân thể Ứng tiểu thư.”
Hai người Dương Húc Minh vội vàng xông ra cửa, chạy tới căn phòng cách vách.
Hoàn toàn chính xác, cửa phòng bên cạnh đang rộng mở. Dương Húc Minh cùng Nhạc Chấn Đào một trước một sau xông phòng. Đập vào mắt bọn hắn là bóng người đang lẳng lặng ngồi ở mép giường, lưng đưa về phía cửa…
Ứng Tư Tuyết... Hoặc có thể nói là nữ quỷ kia?
Nhạc Chấn Đào sắc mặt cau có:
- "Hỏng bét… Chậm một bước rồi… Sao lần này tốc độ lại nhanh như vậy?”
Dương Húc Minh thấp giọng nói:
- “Có thể là trước đó nó đã sớm đoạt đi quyền khống chế thân thể của Ứng Tư Tuyết, cho nên lần này trở về không cần đoạt lại một lần nữa…”
Mà mặc kệ hai người suy đoán thế nào, cô gái ngồi bên giường đưa lưng về phía bọn hắn đã không phải là Ứng Tư Tuyết nữa rồi! Hoặc là nói, không phải tư duy của Ứng Tư Tuyết.
Dương Húc Minh và Nhạc Chấn Đào đứng khựng trước cửa phòng, trầm mặc mấy giây, sau đó Dương Húc Minh mở miệng trước tiên:
- "Mày rốt cuộc là ai? Muốn làm gì? Mau rời khỏi thân thể Ứng Tư Tuyết!”
Ứng Tư Tuyết bị con quỷ trước mắt khống chế , tương đương với đối phương đang khống chế một con tin, Dương Húc Minh cùng Nhạc Chấn Đào lúc này sợ ném chuột vỡ bình. Bọn hắn không có khả năng bỏ qua an nguy của Ứng Tư Tuyết.
Cô gái vẫn như cũ ngồi ở chỗ đó, lẳng lặng nhìn mưa to gió lớn ngoài cửa sổ, không có bất kỳ một lời nào đáp lại câu hỏi của Dương Húc Minh.
Nhìn thấy tình huống này, Dương Húc Minh cùng Nhạc Chấn Đào liếc nhau một cái, hai người một trái một phải đi đến phía cô gái.
- "Mày biết nói chuyện không?” - Dương Húc Minh nghi hoặc - "Tao biết mày có thể nói chuyện, mà cũng biết mày có liên quan nào đó với Lý Tử. Toàn bộ ký ức của tao bị mày can thiệp, hiện tại tao đã nhớ lại hết.
Bộ dạng mày giống hệt như Lý Tử, rốt cuộc mày là ai? Là phân thân Lý Tử? Hay là mặt linh hồn khác của Lý Tử?”
Dương Húc Minh đi tới gần, vừa nói vừa cảnh giác nhìn chăm chú vào bóng người bên giường.
Giây lát sau, hai người Dương Húc Minh và Nhạc Chấn Đào đã đi đến sát cửa sổ, tới phía chính diện của Ứng Tư Tuyết. Bọn hắn cuối cùng đã nhìn trực tiếp khuôn mặt của cô gái.
Lúc này, Ứng Tư Tuyết vẻ mặt sợ hãi, toàn thân cứng đơ ngồi trên giường không ngọ nguậy được. Sau khi Dương Húc Minh cùng Nhạc Chấn Đào đi đến trước mặt cô, Ứng Tư Tuyết giống như thoát khỏi một loại trói buộc nào đó, hoảng sợ hét lớn:
- "Đừng có tới đây!”
Tiếng thét chói tai của Ứng Tư Tuyết vừa vang lên, một luồng gió lạnh buốt từ phía sau Dương Húc Minh kéo đến. Trong nháy mắt tiếp theo đó là bóng đen tuyệt vọng ập tới, bao phủ toàn bộ căn phòng…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.