Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ
Chương 189: Cô gái vô hình
Thất Nguyệt Tửu Tiên
22/11/2019
Dương Húc Minh không kịp thưởng thức cảnh đẹp nên thơ này.
Sau khi hắn đi vào nơi đây, tên quỷ sau lưng cũng không dừng lại.
Tiếng bước chân của gã đang không ngừng đến gần Dương Húc Minh.
Tên quỷ thở dốc gầm nhẹ trong đường hầm, âm thanh vang vọng trong lòng núi khiến người ta sợ hãi.
- “Bố chúng mày đến cũng không cứu được chúng mày”
- “…Tiền Kiến Hoa…Tao sẽ giết hết tụi bay!”
Âm thanh lít nha lít nhít tê tê đã đến rất gần sau lưng Dương Húc Minh, biển rắn đang bò càng ngày càng nhanh!
Dương Húc Minh không nghĩ nhiều, chạy thẳng tới gốc cây anh đào khổng lồ kia.
Hắn lờ mờ nhìn thấy dưới cây hoa anh đào có vật gì đó.
Có lẽ đó chính là nơi có Bỉ Ngạn Hoa! Dương Húc Minh vắt chân lên cổ chạy hùng hục trên cánh đồng.
Chân của hắn giẫm lên bãi cỏ mềm mại, chạy không ngừng nghỉ.
Khoảng cách càng ngày càng gần, hắn đã nhìn thấy thứ dưới cây hoa anh đào.
Cũng không hẳn là thứ gì đó.
Dưới thân cây có một cái hốc lớn, bên trong nó tràn đầy ánh sáng đỏ sậm như máu.
Nhìn từ xa giống như một con mắt to lớn đỏ lòm nhìn thẳng vào Dương Húc Minh.
Hắn chạy rất nhanh đến dưới tán cây anh đào, hương hoa nhẹ nhàng thanh nhã làm người ta khoan khoái, cánh hoa bay phấp phới đầy trời càng làm cho nơi này như tiên cảnh nhân gian.
Nhưng Dương Húc Minh không có tâm tình đi thưởng thức cảnh đẹp nơi này. Vì ác quỷ truy đuổi phía sau hắn cũng tiến vào không gian này. Đứng trên sườn núi, Dương Húc Minh quay người nhìn về cửa lối ra trên vách đá phía sau.
Chỉ thấy một gã máu me khắp người, tay cầm dao nhọn nhỏ máu, sắc mặt tái nhợt đứng ở nơi đó.
Trong ánh mắt của nó ngập tràn tơ máu. Những sợi tơ máu gần như lấp đầy toàn bộ ánh mắt của nó, nhìn vào khiến người ta sợ hãi.
Mà càng kinh khủng ở chỗ, theo chân con ác quỷ, vô số rắn đỏ lít nha lít nhít ngọ nguậy. Chúng tràn lên như thủy triều.
Tê tê tê Phì phì phì
Âm thanh rắn rít làm tóc gáy Dương Húc Minh muốn dựng hết lên.
. . .
Hắn định trông cậy vào nơi này là khu vực kinh khủng, muốn dọa lui ác quỷ, tối thiểu cũng khiến biển rắn độc lùi lại. Bây giờ nhìn xem, vậy mà con ác quỷ chẳng có vẻ sợ hãi gì nơi đây.
Dương Húc Minh nhìn chằm chằm đối phương từ xa hô lên:
- “Họ Hồ! Mày không đi tìm vợ mày. Đuổi theo tao mãi không mệt sao?”
- “Vợ mày theo thằng khác rồi kìa!”.
Dương Húc Minh định cà khịa cho nó phát điên. Nhưng rất đáng tiếc, lần này con ác quỷ cũng không bị kích động.
Nó ngẩng đầu lên nhìn Dương Húc Minh dưới hoa anh đào, cặp mắt màu đỏ ngầu, hung lệ khủng bố.
Tiếng nó gầm nhẹ vang vọng toàn bộ không gian.
- “Vợ tao cực kỳ chung thủy, tình cảm chúng ra trời đất làm chứng, làm sao có thể cắm sừng tao?”
- “Mày vu khống”
Dương Húc Minh cứng họng không biết nói gì.
...Đã biến thành như vậy…Còn tự lừa dối bản thân ư?
Ngay lập tức, Dương Húc Minh xoay người bỏ chạy. Hắn lao thẳng vào cái hốc rỗng dưới cây hoa anh đào.
Cái hốc cây cao tới hai mét, vừa dài vừa hẹp, nhìn qua giống như một con mắt đang hé ra. Sau khi Dương Húc Minh đi vào, một cảm giác mát mẻ thoải mái dễ chịu ập tới người hắn.
Tựa như là gió từ máy điều hòa giữa trưa hè oi bức? Dương Húc Minh ngẩn ra một chút rồi nhanh chóng nhìn xung quanh
Không gian trong hốc cây cũng không lớn, là một hình tròn đường kính khoảng ba mét. Đứng trong hốc cây, có thể thấy rõ ràng những mạch máu giăng như lưới nhện kín vách hang.
Cây hoa anh đào này hình như có sinh mệnh.
Nhưng làm cho người ta để ý nhất lại là cái bàn gỗ dài chính giữa. Một thiếu nữ mặc váy trắng yên bình nằm trên đó. Hai mắt cô gái nhắm nghiền, tay đặt ngang dưới bụng như đang say ngủ. Làn da của cô hơi trắng bệch, nhưng so với làn da kinh khủng của người chết thì vẫn chưa bằng.
Một thân váy trắng tao nhã, lộ ra tiên khí lượn lờ. Nếu không phải bên ngoài có một con lệ quỷ kinh khủng đang áp sát. Dương Húc Minh đã cho rằng hắn đi nhầm vào động thiên phúc địa, nhìn thấy tiên nữ trong truyền thuyết.
Nhưng liếc mắt tiếp xuống dưới, Dương Húc Minh nhìn thấy cảnh tượng khủng bố khiến hắn giật mình.
Giữa hai tay thiếu nữ có một đóa hoa đỏ rực.
Hoa Mạn Châu Sa? Bỉ Ngạn Hoa? Loại hoa trên TV hắn từng thấy nhiều lần. Đây là lần đầu tiên Dương Húc Minh thấy nó ngoài đời.
Nhưng đóa hoa Bỉ Ngạn này mới nở được một nửa, trông rất kỳ dị.
Tất cả cánh hoa và nhành hoa đều là màu đỏ máu quỷ dị, giống như toàn bộ chúng tạo thành từ máu tươi; hoàn toàn không giống hoa thật.
Dương Húc Minh nhích lại gần, hắn nhìn thấy sự thật càng thêm đáng sợ.
Đóa hoa này…mọc lên từ trong bụng thiếu nữ đang ngủ say. Từng sợi rễ màu đen cắm vào trong cơ thể cô. Chúng lan khắp toàn thân cô. Đóa hoa này có vẻ đang lấy chất dinh dưỡng từ thi thể thiếu nữ này để sinh trưởng ?
Dương Húc Minh ngẩn ra một chút, đột nhiên bên tai nghe thấy một tiếng gọi dịu dàng
- “Anh Minh…”
Hắn nhìn về phía mặt thiếu nữ, mắt của cô không biết đã mở ra từ khi nào. Hai bên bốn mắt nhìn nhau, trên mặt cô gái lộ ra nụ cười vui vẻ.
- “Cuối cùng anh cũng đến rồi”
Dương Húc Minh lui lại một bước, toàn thân run rẩy.
Rõ ràng này nhìn đáng yêu như thế nhưng khi bị đối phương để mắt tới, hắn lại cảm thấy sợ hãi khó nói lên lời. Hắn kiềm chế không chém ra một kiếm, nhìn chăm chú vào cô ta:
- “Cô là ai?”
Vấn đề này làm thiếu nữ xúc động. Cô có chút mờ mịt:
- “Là ai ư… Anh Minh?”
Thiếu nữ dường như có chút bi thương:
- “Anh Minh…Vậy mà anh…không nhớ...”
Trong áo Dương Húc Minh, Sinh Tử Lục rung động liên hồi. Mà lúc này biển rắn độc đã vây kín gốc cây hoa anh đào.
Dương Húc Minh khóe mắt liếc qua, thậm chí đã thấy con ác quỷ đứng bên ngoài hốc cây, nó lạnh lùng nhìn Dương Húc Minh phía trong.
Giọng nói ác quỷ trầm thấp, lộ ra vẻ tỉnh táo.
- “Nói cho tao biết, Lưu Sinh ở đâu?”
Dương Húc Minh đã bị tên ác quỷ chặn lại ngoài hốc cây. Hắn cúi đầu nhìn thiếu nữ nằm ngang trước mắt, rồi lại nghiêng mắt nhìn Sinh Tử Lục đang rung liên tục.
Hắn cắn răng mở trang thứ ba Sinh Tử Lục ra. Những dòng chữ màu đỏ đập thẳng vào mắt Dương Húc Minh.
Cô gái vô hình:
Ngày xửa ngày xưa chưa từng có ai biết, có một cô gái nằm dưới gốc cây hoa anh đào khổng lồ. Cô gái mà thế nhân không ai có thể nhìn thấy.
Không sai, chỉ có chú em có thể thấy được cô ấy.
Trong mắt thế nhân, đóa Bỉ Ngạn Hoa này chỉ mọc dưới gốc cây hoa anh đào mà thôi.
Chỉ có chú em mới nhìn thấy sự thực.
Sống rạng ngời sáng chói như hoa nở mùa hạ
Chết dịu dàng yên ắng như lá rụng mùa thu.
Chú em đã rơi vào tuyệt cảnh, có đôi khi muốn chết cũng là một hi vọng xa vời
Đừng đau lòng
Sau khi hắn đi vào nơi đây, tên quỷ sau lưng cũng không dừng lại.
Tiếng bước chân của gã đang không ngừng đến gần Dương Húc Minh.
Tên quỷ thở dốc gầm nhẹ trong đường hầm, âm thanh vang vọng trong lòng núi khiến người ta sợ hãi.
- “Bố chúng mày đến cũng không cứu được chúng mày”
- “…Tiền Kiến Hoa…Tao sẽ giết hết tụi bay!”
Âm thanh lít nha lít nhít tê tê đã đến rất gần sau lưng Dương Húc Minh, biển rắn đang bò càng ngày càng nhanh!
Dương Húc Minh không nghĩ nhiều, chạy thẳng tới gốc cây anh đào khổng lồ kia.
Hắn lờ mờ nhìn thấy dưới cây hoa anh đào có vật gì đó.
Có lẽ đó chính là nơi có Bỉ Ngạn Hoa! Dương Húc Minh vắt chân lên cổ chạy hùng hục trên cánh đồng.
Chân của hắn giẫm lên bãi cỏ mềm mại, chạy không ngừng nghỉ.
Khoảng cách càng ngày càng gần, hắn đã nhìn thấy thứ dưới cây hoa anh đào.
Cũng không hẳn là thứ gì đó.
Dưới thân cây có một cái hốc lớn, bên trong nó tràn đầy ánh sáng đỏ sậm như máu.
Nhìn từ xa giống như một con mắt to lớn đỏ lòm nhìn thẳng vào Dương Húc Minh.
Hắn chạy rất nhanh đến dưới tán cây anh đào, hương hoa nhẹ nhàng thanh nhã làm người ta khoan khoái, cánh hoa bay phấp phới đầy trời càng làm cho nơi này như tiên cảnh nhân gian.
Nhưng Dương Húc Minh không có tâm tình đi thưởng thức cảnh đẹp nơi này. Vì ác quỷ truy đuổi phía sau hắn cũng tiến vào không gian này. Đứng trên sườn núi, Dương Húc Minh quay người nhìn về cửa lối ra trên vách đá phía sau.
Chỉ thấy một gã máu me khắp người, tay cầm dao nhọn nhỏ máu, sắc mặt tái nhợt đứng ở nơi đó.
Trong ánh mắt của nó ngập tràn tơ máu. Những sợi tơ máu gần như lấp đầy toàn bộ ánh mắt của nó, nhìn vào khiến người ta sợ hãi.
Mà càng kinh khủng ở chỗ, theo chân con ác quỷ, vô số rắn đỏ lít nha lít nhít ngọ nguậy. Chúng tràn lên như thủy triều.
Tê tê tê Phì phì phì
Âm thanh rắn rít làm tóc gáy Dương Húc Minh muốn dựng hết lên.
. . .
Hắn định trông cậy vào nơi này là khu vực kinh khủng, muốn dọa lui ác quỷ, tối thiểu cũng khiến biển rắn độc lùi lại. Bây giờ nhìn xem, vậy mà con ác quỷ chẳng có vẻ sợ hãi gì nơi đây.
Dương Húc Minh nhìn chằm chằm đối phương từ xa hô lên:
- “Họ Hồ! Mày không đi tìm vợ mày. Đuổi theo tao mãi không mệt sao?”
- “Vợ mày theo thằng khác rồi kìa!”.
Dương Húc Minh định cà khịa cho nó phát điên. Nhưng rất đáng tiếc, lần này con ác quỷ cũng không bị kích động.
Nó ngẩng đầu lên nhìn Dương Húc Minh dưới hoa anh đào, cặp mắt màu đỏ ngầu, hung lệ khủng bố.
Tiếng nó gầm nhẹ vang vọng toàn bộ không gian.
- “Vợ tao cực kỳ chung thủy, tình cảm chúng ra trời đất làm chứng, làm sao có thể cắm sừng tao?”
- “Mày vu khống”
Dương Húc Minh cứng họng không biết nói gì.
...Đã biến thành như vậy…Còn tự lừa dối bản thân ư?
Ngay lập tức, Dương Húc Minh xoay người bỏ chạy. Hắn lao thẳng vào cái hốc rỗng dưới cây hoa anh đào.
Cái hốc cây cao tới hai mét, vừa dài vừa hẹp, nhìn qua giống như một con mắt đang hé ra. Sau khi Dương Húc Minh đi vào, một cảm giác mát mẻ thoải mái dễ chịu ập tới người hắn.
Tựa như là gió từ máy điều hòa giữa trưa hè oi bức? Dương Húc Minh ngẩn ra một chút rồi nhanh chóng nhìn xung quanh
Không gian trong hốc cây cũng không lớn, là một hình tròn đường kính khoảng ba mét. Đứng trong hốc cây, có thể thấy rõ ràng những mạch máu giăng như lưới nhện kín vách hang.
Cây hoa anh đào này hình như có sinh mệnh.
Nhưng làm cho người ta để ý nhất lại là cái bàn gỗ dài chính giữa. Một thiếu nữ mặc váy trắng yên bình nằm trên đó. Hai mắt cô gái nhắm nghiền, tay đặt ngang dưới bụng như đang say ngủ. Làn da của cô hơi trắng bệch, nhưng so với làn da kinh khủng của người chết thì vẫn chưa bằng.
Một thân váy trắng tao nhã, lộ ra tiên khí lượn lờ. Nếu không phải bên ngoài có một con lệ quỷ kinh khủng đang áp sát. Dương Húc Minh đã cho rằng hắn đi nhầm vào động thiên phúc địa, nhìn thấy tiên nữ trong truyền thuyết.
Nhưng liếc mắt tiếp xuống dưới, Dương Húc Minh nhìn thấy cảnh tượng khủng bố khiến hắn giật mình.
Giữa hai tay thiếu nữ có một đóa hoa đỏ rực.
Hoa Mạn Châu Sa? Bỉ Ngạn Hoa? Loại hoa trên TV hắn từng thấy nhiều lần. Đây là lần đầu tiên Dương Húc Minh thấy nó ngoài đời.
Nhưng đóa hoa Bỉ Ngạn này mới nở được một nửa, trông rất kỳ dị.
Tất cả cánh hoa và nhành hoa đều là màu đỏ máu quỷ dị, giống như toàn bộ chúng tạo thành từ máu tươi; hoàn toàn không giống hoa thật.
Dương Húc Minh nhích lại gần, hắn nhìn thấy sự thật càng thêm đáng sợ.
Đóa hoa này…mọc lên từ trong bụng thiếu nữ đang ngủ say. Từng sợi rễ màu đen cắm vào trong cơ thể cô. Chúng lan khắp toàn thân cô. Đóa hoa này có vẻ đang lấy chất dinh dưỡng từ thi thể thiếu nữ này để sinh trưởng ?
Dương Húc Minh ngẩn ra một chút, đột nhiên bên tai nghe thấy một tiếng gọi dịu dàng
- “Anh Minh…”
Hắn nhìn về phía mặt thiếu nữ, mắt của cô không biết đã mở ra từ khi nào. Hai bên bốn mắt nhìn nhau, trên mặt cô gái lộ ra nụ cười vui vẻ.
- “Cuối cùng anh cũng đến rồi”
Dương Húc Minh lui lại một bước, toàn thân run rẩy.
Rõ ràng này nhìn đáng yêu như thế nhưng khi bị đối phương để mắt tới, hắn lại cảm thấy sợ hãi khó nói lên lời. Hắn kiềm chế không chém ra một kiếm, nhìn chăm chú vào cô ta:
- “Cô là ai?”
Vấn đề này làm thiếu nữ xúc động. Cô có chút mờ mịt:
- “Là ai ư… Anh Minh?”
Thiếu nữ dường như có chút bi thương:
- “Anh Minh…Vậy mà anh…không nhớ...”
Trong áo Dương Húc Minh, Sinh Tử Lục rung động liên hồi. Mà lúc này biển rắn độc đã vây kín gốc cây hoa anh đào.
Dương Húc Minh khóe mắt liếc qua, thậm chí đã thấy con ác quỷ đứng bên ngoài hốc cây, nó lạnh lùng nhìn Dương Húc Minh phía trong.
Giọng nói ác quỷ trầm thấp, lộ ra vẻ tỉnh táo.
- “Nói cho tao biết, Lưu Sinh ở đâu?”
Dương Húc Minh đã bị tên ác quỷ chặn lại ngoài hốc cây. Hắn cúi đầu nhìn thiếu nữ nằm ngang trước mắt, rồi lại nghiêng mắt nhìn Sinh Tử Lục đang rung liên tục.
Hắn cắn răng mở trang thứ ba Sinh Tử Lục ra. Những dòng chữ màu đỏ đập thẳng vào mắt Dương Húc Minh.
Cô gái vô hình:
Ngày xửa ngày xưa chưa từng có ai biết, có một cô gái nằm dưới gốc cây hoa anh đào khổng lồ. Cô gái mà thế nhân không ai có thể nhìn thấy.
Không sai, chỉ có chú em có thể thấy được cô ấy.
Trong mắt thế nhân, đóa Bỉ Ngạn Hoa này chỉ mọc dưới gốc cây hoa anh đào mà thôi.
Chỉ có chú em mới nhìn thấy sự thực.
Sống rạng ngời sáng chói như hoa nở mùa hạ
Chết dịu dàng yên ắng như lá rụng mùa thu.
Chú em đã rơi vào tuyệt cảnh, có đôi khi muốn chết cũng là một hi vọng xa vời
Đừng đau lòng
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.