Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ
Chương 229: Giết anh
Thất Nguyệt Tửu Tiên
02/12/2019
Ánh nắng rực rỡ chiếu sáng căn phòng khách quen
thuộc. Dương Húc Minh kinh ngạc đứng trước cửa, nhìn Lý Tử đang quay
lưng về phía hắn, lúi húi gấp dọn mớ quần áo đã giặt khô để trên ghế
sopha.
Nét mặt của hắn ngơ ngác mờ mịt.
Thanh âm Lý Tử vô cùng quen thuộc, một màn này thoạt nhìn hệt như hắn bỗng nhiên trở lại thời điểm lúc xưa, khi Lý Tử còn chưa biến mất khỏi cuộc đời. Khung cảnh đẹp như một bức tranh ký ức. Dương Húc Minh vô thức nói:
- "Làm gì có em… Anh đâu có đắc tội với người nào? Mỗi ngày anh chỉ đến lớp đi học rồi về nhà chơi game. Hoàn toàn là một kẻ hiền lành vô hại!”
Lý Tử vẫn quay lưng về phía hắn như cũ, hí húi thu dọn quần áo trên sopha.
- "Thời gian này em trở về Cửu Giang, một mình anh ở nhà nhớ học bài cho tốt, đừng có ham chơi game cả ngày. Laptop của anh em sẽ mang đi, không cho anh đi ra quán net luôn.
Bao giờ chưa kết thúc thi học kỳ thì anh không được phép đi chơi game. Em sẽ kiểm tra giám sát tài khoản trò chơi của anh.”
- “Anh mà để rớt tín chỉ…” - Lý Tử hừ nhẹ tỏ vẻ uy hiếp - “Kết quả thế nào thì anh tự biết rồi đấy!”
Dương Húc Minh nhăn nhó kêu ca:
- "Oan ức quá Lý Tử đại nhân, anh tuyệt đối sẽ chăm lo học bài, khẳng định sẽ không bị rớt tín chỉ. Bất quá nói đi thì nói lại, nếu như anh học giỏi, không bị rớt môn nào thì Lý Tử đại nhân có ban thưởng gì cho anh không?”
Dương Húc Minh cười hắc hắc tinh quái. Lý Tử ngừng tay, suy nghĩ giây lát rồi nói:
- "Chờ em từ Cửu Giang trở về, em sẽ đi Tương Tây thăm mẹ cùng anh!”
Dương Húc Minh kinh ngạc:
- "Hả? Đi Tương Tây? Lý Tử, em nghiêm túc sao?
Thế nhưng mà. . . . Không phải cha mẹ em đều một mực phản đối em lấy chồng xa hay sao?”
- "Cho nên lần này em về Cửu Giang là để nói chuyện thẳng thắn với cha mẹ” - Lý Tử tỉnh bơ đáp - “Em đã chịu đựng đủ rồi, cấm đoán và ép buộc em mãi rồi, không thể để tiếp diễn như vậy nữa.
Cha me đồng ý cũng tốt, không đồng ý cũng được. Em đã quyết định rồi, chuyện chồng con của em không thể vì cha mẹ không thích mà cứ thế nghe theo.
Đã hai mươi năm em nghe lời cha mẹ rồi, hai mươi năm làm đứa con ngoan ngoãn nghe lời, cái gì cũng theo cha mẹ sắp xếp.
Lần này em muốn sống vì mình, vì sự lựa chọn của bản thân.
Dù cha mẹ có đánh em chết, em cũng sẽ không khuất phục.”
Dương Húc Minh xúc động đi tới, nhẹ nhàng ôm Lý Tử từ phía sau.
- "Chắc không sao đâu” - Hắn nhẹ giọng an ủi - “Bọn họ dù sao cũng là cha mẹ em, trên đời này làm gì có cha mẹ nào không thương con cái. Em cứ nói chuyện rõ ràng cùng cha mẹ, nhất định sẽ được thông qua.
Nếu như bây giờ nói không thông, em cũng đừng gay gắt với cha mẹ, cứ chậm rãi giải thích với bọn họ. Mưa dầm thấm lâu, chúng ta có cả đời, đến tận khi họ đồng ý mới thôi!”
Lời nói của Dương Húc Minh khiến Lý Tử trầm mặc hồi lâu. Cô lắc đầu thở dài:
- "Hi vọng là như thế …”
Dương Húc Minh siết chặt vòng tay, Lý Tử thấp giọng buồn bã nói:
- "Nếu như không nói rõ ràng, bọn họ sẽ cứ ôm lấy ảo tưởng không thực tế. . . Khoảng thời gian gần đây, anh cũng thấy rồi đó.
Họ hàng nhà em, bà con cô bác, thậm chí những người họ hàng xa xôi em chưa từng biết cũng gọi điện thoại đến mắng mỏ em.
Cha mẹ em giống như bị phát điên rồi. Chuyện trong nhà không truyền ra ngoài, thế nhưng bọn họ đi kể rêu rao khắp họ hàng làng xóm. Em không biết cha mẹ em đang suy nghĩ kiểu gì nữa.
Một bên không chịu gả em đi xa, một bên lại ra đường kể lể việc em có bạn trai nơi khác. Huyên náo khiến cho bà con họ hàng đến xem trò cười.
Nếu như em không nhanh chóng chặt đứt hi vọng cuối cùng trong lòng bọn họ, bọn họ điên lên thật thì em không dám tưởng tượng sau đó họ sẽ làm ra chuyện gì.”
Lý Tử nhẹ nhàng cầm tay Dương Húc Minh, thấp giọng nói
- "Em không muốn anh phải nhận bất cứ tổn thương gì”.
Dương Húc Minh cười cười:
- "Không có chuyện đó, anh vẫn một mực luyện tập sức khỏe chính là chờ giây phút này… Cha em đánh không lại anh!”
Lý Tử nở nụ cười đắng chát:
- "Chuyện này giao cho em xử lý đi, dù sao cũng là cha mẹ em, anh không tiện ra mặt. Bất quá anh không cần lo lắng, em có thể làm được tất cả”.
Lý Tử cất tiếng cười khe khẽ, mang theo một chút phiền muộn buồn rầu.
Dương Húc Minh ôm người yêu sát vào trong ngực, nói:
- "Về quê nhớ gọi điện thoại cho anh. Ngày nào cũng phải gọi, kẻo anh nhớ em ngủ không được!”
- "Nhà em ở quê xa, tín hiệu kém” - Lý Tử thở dài - “Gọi điện thoại lúc được lúc không, chập chờn không nghe được. Ngược lại sẽ làm cha mẹ bực mình, em cũng không muốn gọi điện cho anh trước mặt bọn họ.
Yên tâm, nếu có chuyện gì khó khăn quá, em sẽ cầu cứu anh, lúc đó anh nhớ tiếp ứng cho em.”
Dương Húc Minh gật đầu lia lịa:
- “OK thưa Lý Tử đại nhân, mạt tướng cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!”
Lý Tử thở dài nở nụ cười héo hắt:
- “Giờ này mà anh còn đùa giỡn được… Nếu đến lúc mấu chốt anh lại không có mặt, chờ xem em trở về sẽ trừng phạt anh như thế nào.”
Dương Húc Minh bày ra vẻ mặt nghiêm túc:
- "Nếu như thời khắc mấu chốt không có mặt, mạt tướng đưa đầu tới gặp!”
Lý Tử bị chọc bật cười toe toét, cô đưa tay vuốt má hắn:
- "Được rồi, nếu anh lúc ra trận như xe tuột xích, em sẽ trở lại giết anh!”
- "Tốt! Nếu anh như xe bị tuột xích. Em cứ thoải mái trở lại giết anh!”
Giết anh.
Giết anh.
Giết anh.
Dương Húc Minh giật mình tỉnh lại, thấy hắn vẫn đứng ở nơi đó, mờ mịt sửng sốt. Những giọt nước mắt lạnh lẽo, im ắng trượt xuống từ khóe mắt.
Hắn vô thức lấy tay dụi mắt, sau đó nhìn kỹ căn phòng nhỏ trước mặt.
Dương Húc Minh đang đứng trước một cái miếu nhỏ hoang phế, bụi bặm cùng mạng nhện chăng khắp nơi. Cửa miếu mở rộng, bên trong những bức tượng Phật hờ hững nhìn xuống, đầy vẻ thần bí cao cao tại thượng.
Sau lưng hắn, Ứng Tư Tuyết cũng đang đứng ngơ ngác, vẻ mặt mờ mịt vô thần. Cô gái đờ đẫn nhìn mông lung trong không khí, nước mắt giàn dụa đầy mặt, vừa nức nở khóc vừa thấp giọng rên rỉ:
- “Tôi hận các người… Tôi hận các người! Các người cút đi cho tôi! Tôi không có loại cha mẹ như các người! Các người cút nhanh đi… Tôi không muốn gặp lại mấy người…”
Dương Húc Minh quay lại lần nữa nhìn về miếu nhỏ.
Phía trước tượng Phật, có một cái bóng nhỏ ngồi co quắp. Đó là một bà lão khá lớn tuổi, toàn thân đen kịt, xiêu vẹo ngồi trước điện thờ, chỉ có một cái đầu cùng bên bả vai không trọn vẹn lộ ra bên ngoài.
Nhìn thấy Dương Húc Minh quay mặt về phía này, bà già này rùng mình co rúm lại, tỏ vẻ rất hoảng sợ…
. . . . .
Bà ta thì thào nói:
- "Tôi… Tôi rất hối hận…”
Nét mặt của hắn ngơ ngác mờ mịt.
Thanh âm Lý Tử vô cùng quen thuộc, một màn này thoạt nhìn hệt như hắn bỗng nhiên trở lại thời điểm lúc xưa, khi Lý Tử còn chưa biến mất khỏi cuộc đời. Khung cảnh đẹp như một bức tranh ký ức. Dương Húc Minh vô thức nói:
- "Làm gì có em… Anh đâu có đắc tội với người nào? Mỗi ngày anh chỉ đến lớp đi học rồi về nhà chơi game. Hoàn toàn là một kẻ hiền lành vô hại!”
Lý Tử vẫn quay lưng về phía hắn như cũ, hí húi thu dọn quần áo trên sopha.
- "Thời gian này em trở về Cửu Giang, một mình anh ở nhà nhớ học bài cho tốt, đừng có ham chơi game cả ngày. Laptop của anh em sẽ mang đi, không cho anh đi ra quán net luôn.
Bao giờ chưa kết thúc thi học kỳ thì anh không được phép đi chơi game. Em sẽ kiểm tra giám sát tài khoản trò chơi của anh.”
- “Anh mà để rớt tín chỉ…” - Lý Tử hừ nhẹ tỏ vẻ uy hiếp - “Kết quả thế nào thì anh tự biết rồi đấy!”
Dương Húc Minh nhăn nhó kêu ca:
- "Oan ức quá Lý Tử đại nhân, anh tuyệt đối sẽ chăm lo học bài, khẳng định sẽ không bị rớt tín chỉ. Bất quá nói đi thì nói lại, nếu như anh học giỏi, không bị rớt môn nào thì Lý Tử đại nhân có ban thưởng gì cho anh không?”
Dương Húc Minh cười hắc hắc tinh quái. Lý Tử ngừng tay, suy nghĩ giây lát rồi nói:
- "Chờ em từ Cửu Giang trở về, em sẽ đi Tương Tây thăm mẹ cùng anh!”
Dương Húc Minh kinh ngạc:
- "Hả? Đi Tương Tây? Lý Tử, em nghiêm túc sao?
Thế nhưng mà. . . . Không phải cha mẹ em đều một mực phản đối em lấy chồng xa hay sao?”
- "Cho nên lần này em về Cửu Giang là để nói chuyện thẳng thắn với cha mẹ” - Lý Tử tỉnh bơ đáp - “Em đã chịu đựng đủ rồi, cấm đoán và ép buộc em mãi rồi, không thể để tiếp diễn như vậy nữa.
Cha me đồng ý cũng tốt, không đồng ý cũng được. Em đã quyết định rồi, chuyện chồng con của em không thể vì cha mẹ không thích mà cứ thế nghe theo.
Đã hai mươi năm em nghe lời cha mẹ rồi, hai mươi năm làm đứa con ngoan ngoãn nghe lời, cái gì cũng theo cha mẹ sắp xếp.
Lần này em muốn sống vì mình, vì sự lựa chọn của bản thân.
Dù cha mẹ có đánh em chết, em cũng sẽ không khuất phục.”
Dương Húc Minh xúc động đi tới, nhẹ nhàng ôm Lý Tử từ phía sau.
- "Chắc không sao đâu” - Hắn nhẹ giọng an ủi - “Bọn họ dù sao cũng là cha mẹ em, trên đời này làm gì có cha mẹ nào không thương con cái. Em cứ nói chuyện rõ ràng cùng cha mẹ, nhất định sẽ được thông qua.
Nếu như bây giờ nói không thông, em cũng đừng gay gắt với cha mẹ, cứ chậm rãi giải thích với bọn họ. Mưa dầm thấm lâu, chúng ta có cả đời, đến tận khi họ đồng ý mới thôi!”
Lời nói của Dương Húc Minh khiến Lý Tử trầm mặc hồi lâu. Cô lắc đầu thở dài:
- "Hi vọng là như thế …”
Dương Húc Minh siết chặt vòng tay, Lý Tử thấp giọng buồn bã nói:
- "Nếu như không nói rõ ràng, bọn họ sẽ cứ ôm lấy ảo tưởng không thực tế. . . Khoảng thời gian gần đây, anh cũng thấy rồi đó.
Họ hàng nhà em, bà con cô bác, thậm chí những người họ hàng xa xôi em chưa từng biết cũng gọi điện thoại đến mắng mỏ em.
Cha mẹ em giống như bị phát điên rồi. Chuyện trong nhà không truyền ra ngoài, thế nhưng bọn họ đi kể rêu rao khắp họ hàng làng xóm. Em không biết cha mẹ em đang suy nghĩ kiểu gì nữa.
Một bên không chịu gả em đi xa, một bên lại ra đường kể lể việc em có bạn trai nơi khác. Huyên náo khiến cho bà con họ hàng đến xem trò cười.
Nếu như em không nhanh chóng chặt đứt hi vọng cuối cùng trong lòng bọn họ, bọn họ điên lên thật thì em không dám tưởng tượng sau đó họ sẽ làm ra chuyện gì.”
Lý Tử nhẹ nhàng cầm tay Dương Húc Minh, thấp giọng nói
- "Em không muốn anh phải nhận bất cứ tổn thương gì”.
Dương Húc Minh cười cười:
- "Không có chuyện đó, anh vẫn một mực luyện tập sức khỏe chính là chờ giây phút này… Cha em đánh không lại anh!”
Lý Tử nở nụ cười đắng chát:
- "Chuyện này giao cho em xử lý đi, dù sao cũng là cha mẹ em, anh không tiện ra mặt. Bất quá anh không cần lo lắng, em có thể làm được tất cả”.
Lý Tử cất tiếng cười khe khẽ, mang theo một chút phiền muộn buồn rầu.
Dương Húc Minh ôm người yêu sát vào trong ngực, nói:
- "Về quê nhớ gọi điện thoại cho anh. Ngày nào cũng phải gọi, kẻo anh nhớ em ngủ không được!”
- "Nhà em ở quê xa, tín hiệu kém” - Lý Tử thở dài - “Gọi điện thoại lúc được lúc không, chập chờn không nghe được. Ngược lại sẽ làm cha mẹ bực mình, em cũng không muốn gọi điện cho anh trước mặt bọn họ.
Yên tâm, nếu có chuyện gì khó khăn quá, em sẽ cầu cứu anh, lúc đó anh nhớ tiếp ứng cho em.”
Dương Húc Minh gật đầu lia lịa:
- “OK thưa Lý Tử đại nhân, mạt tướng cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!”
Lý Tử thở dài nở nụ cười héo hắt:
- “Giờ này mà anh còn đùa giỡn được… Nếu đến lúc mấu chốt anh lại không có mặt, chờ xem em trở về sẽ trừng phạt anh như thế nào.”
Dương Húc Minh bày ra vẻ mặt nghiêm túc:
- "Nếu như thời khắc mấu chốt không có mặt, mạt tướng đưa đầu tới gặp!”
Lý Tử bị chọc bật cười toe toét, cô đưa tay vuốt má hắn:
- "Được rồi, nếu anh lúc ra trận như xe tuột xích, em sẽ trở lại giết anh!”
- "Tốt! Nếu anh như xe bị tuột xích. Em cứ thoải mái trở lại giết anh!”
Giết anh.
Giết anh.
Giết anh.
Dương Húc Minh giật mình tỉnh lại, thấy hắn vẫn đứng ở nơi đó, mờ mịt sửng sốt. Những giọt nước mắt lạnh lẽo, im ắng trượt xuống từ khóe mắt.
Hắn vô thức lấy tay dụi mắt, sau đó nhìn kỹ căn phòng nhỏ trước mặt.
Dương Húc Minh đang đứng trước một cái miếu nhỏ hoang phế, bụi bặm cùng mạng nhện chăng khắp nơi. Cửa miếu mở rộng, bên trong những bức tượng Phật hờ hững nhìn xuống, đầy vẻ thần bí cao cao tại thượng.
Sau lưng hắn, Ứng Tư Tuyết cũng đang đứng ngơ ngác, vẻ mặt mờ mịt vô thần. Cô gái đờ đẫn nhìn mông lung trong không khí, nước mắt giàn dụa đầy mặt, vừa nức nở khóc vừa thấp giọng rên rỉ:
- “Tôi hận các người… Tôi hận các người! Các người cút đi cho tôi! Tôi không có loại cha mẹ như các người! Các người cút nhanh đi… Tôi không muốn gặp lại mấy người…”
Dương Húc Minh quay lại lần nữa nhìn về miếu nhỏ.
Phía trước tượng Phật, có một cái bóng nhỏ ngồi co quắp. Đó là một bà lão khá lớn tuổi, toàn thân đen kịt, xiêu vẹo ngồi trước điện thờ, chỉ có một cái đầu cùng bên bả vai không trọn vẹn lộ ra bên ngoài.
Nhìn thấy Dương Húc Minh quay mặt về phía này, bà già này rùng mình co rúm lại, tỏ vẻ rất hoảng sợ…
. . . . .
Bà ta thì thào nói:
- "Tôi… Tôi rất hối hận…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.