Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ
Chương 107: Lý tử cứu anh
Thất Nguyệt Tửu Tiên
04/11/2019
“Kìa con bướm vàng, kìa con bướm vàng
Xòe đôi cánh, xòe đôi cánh…”
Trên hàng lang nhuộm màu xanh lam bởi ngọn lửa nến, một bài hát thiếu nhi đột ngột vang lên. Nghe âm thanh này, Dương Húc Minh đang nhắm mắt chờ chết bỗng giật mình nhìn quanh. Hắn phát hiện ra tiếng hát trẻ con truyền ra từ trong túi áo của mình. Trong túi áo cất chiếc giày thêu của Tưởng Tiểu Vũ, mặc dù đôi giày hiện giờ chỉ còn lại có một chiếc.
Cùng lúc, khi tiếng hát thanh thúy cất lên, động tác của nữ quỷ kia đột ngột dừng lại, nó ngẩng đầu nhìn về phía Dương Húc Minh.
Chỉ thấy từ túi áo Dương Húc Minh, một chiếc giày thêu màu đỏ vô thanh vô tức bay lên, màu đỏ tươi rực rỡ như máu phản chiếu ánh sáng xanh lam của lửa nến tạo thành một cảnh tượng huyễn hoặc quỷ dị.
Tiếng hát thanh thúy của trẻ em chính là từ chiếc giày này truyền ra. Một con búp bê khác từ phía sau nữ quỷ kia lao đến định chộp lấy chiếc giày thêu, nhưng chiếc giày bay vụt lên cao, nổ tung giữa không trung.
Bùm
Tiếng nổ như pháo vang lên, cả hành lang nhuộm đỏ một màu máu quỷ dị. Dưới ánh sáng đỏ máu đó, cảm giác lạnh giá đông cứng thân thể Dương Húc Minh đường như bị xua tan toàn bộ, hắn rốt cuộc tìm lại được quyền không chế cơ thể.
Ánh sáng huyết sắc biến mất ngay trong chớp mắt. Nhưng như thế là đủ. Dương Húc Minh vội vàng ngoác mồm lên kêu gào vang vọng khắp căn biệt thự:
- Lý Tử cứu anh!
Cây nến màu đỏ trước mặt Dương Húc Minh bỗng bốc hơi một khúc, ngọn lửa màu xanh lam tắt rụi, cả hành lang lần nữa chìm vào bóng tối u ám.
Dương Húc Minh nằm bẹp trên sàn nhà, toàn thân lạnh cóng. Cảm giác đông cứng cơ thể một lần nữa xuất hiện.
Hắn lại bị nữ quỷ kia khống chế.
Nhưng trong bóng tối, con quỷ cái kia không tiếp tục cầm dao chém búp bê trên sàn nữa,. Bởi vì gần đó có tiếng xoàn xoạt vang lên.
…Xoạt Xoạt Xoạt…
Âm thanh giống như tiếng vải cọ vào nhau khi di chuyển, tiếp theo là tiếng thủy tinh vỡ loảng xoảng và tiếng phụ nữ thét lên đau đớn phẫn nộ.
Dương Húc Minh nằm bẹp trên sàn, toàn thân cứng đơ không ngóc đầu lên hóng được chuyện gì đang xảy ra. Nhưng ngay sau tiếng thét thảm thiết kia, lực lượng khống chế cơ thể hắn đột ngột biến mất.
Dương Húc Minh nhảy dựng lên, quơ tay vớ lấy cây nến trước mặt cùng thanh kiếm đang nằm lăn lóc trên sàn. Hắn vừa đứng vững, chưa kịp định hình xem chuyện gì đang xảy ra thì…
Á Á Á Á
Lại một tiếng kêu thảm thiết đau đớn vang lên, ngay sau đó, một đồ vật nặng nề bay vụt tới đập thẳng vào người Dương Húc Minh, hắn không kịp phản ứng gì thì đã bị húc ngã nhào về phía sau, lăn lông lốc trên sàn.
Trong bóng tối, Dương Húc Minh lấy tay đẩy thứ đang đè lên người hắn ra… Mềm mềm… Là một con búp bê.
Hắn đẩy được con búp bê ra khỏi người, vừa cố gắng ngồi dậy thì phía trước lại truyền đến tiếng phụ nữ la hét thê lương, Dương Húc Minh có thể chắc chắn đấy không phải là giọng của Lý Tử. Như vậy, chẳng lẽ là nữ quỷ kia đang bị bạo hành hay sao?
Dương Húc Minh ngồi bệt trên sàn hành lang hắc ám, cảm thấy bối rối.
Lý tử đã tới rồi? Ngay ở chỗ này? Và đang đánh nhau với nữ quỷ kia?
Mợ nó, cuối cùng là tình hình như thế nào đây?
Dương Húc Minh vừa lo lắng bối rối, vừa sợ hãi, giờ hằn thò mặt ra, lỡ Lý Tử đánh nhau chưa đã cơn, tiện tay xúc chết hắn luôn thì thật đúng là ngu người.
Vừa nghĩ tới khả năng nay, hắn vội vàng vừa lết vừa bò lủi vào phòng ngủ sau lưng. Sau đó nhanh chóng đóng cửa lại. (* Đàn ông chuẩn men tuyệt đối không hề sợ vợ nhé – DG )
Nghe ngoài cửa truyền đến tiếng kêu hét thảm thiết thê lương của phụ nữ, còn có tiếng đồ vật rơi loảng xoảng, tiếng kính vỡ, tiếng tay chân va đập bùm bụp, Dương Húc Minh mặt tái xanh, mồ hôi hột tuôn như mưa khắp người.
Hắn liếc mắt chợt phát hiện ở góc phòng tăm tối, bên cạnh cái hộp gỗ đang có một bóng đen ngồi xổm ở đó.
Tựa hồ là lão quỷ chủ nhà, hình như lão đang sửa lại cái giường vừa bị Dương Húc Minh phá tanh bành, nhìn thấy Dương Húc Minh xông vào phòng, lão sợ quá chui vào góc phòng để trốn.
Không gian trầm mặc quỷ dị hồi lâu.
Lúc này Dương Húc Minh không có tâm tình đánh nhau với lão quỷ này. Hắn ngồi trên sàn nhà, lưng tựa vào cánh cửa, hoảng sợ lấy tay chỉ chỉ ra bên ngoài:
- Vợ ta đấy! Sợ không? (*Chết cười mất – Dịch giả bạch ngọc sách)
Lão quỷ mập vẫn vẻ mặt tái nhợt, đôi mắt lồi ra nhìn nhìn Dương Húc Minh, lão cũng chỉ ngồi xổm ở đó không động đậy, không biết có phải bị lời nói của Dương Húc Minh dọa sợ hay không? Hoặc cũng giống Dương Húc Minh chờ đợi kết quả chiến đấu bên ngoài.
Rầm …Rầm …Rầm
Xoẹt … Xoẹt … Xoẹt …
Á Á Á Á Á
Bên ngoài giống như đại chiến thế giới, tiếng đồ vật phang vào nhau, tiếng vải vóc bị xé rách, tiếng kính vỡ loảng xoảng, tiếng kim loại chém vào nhau choe chóe, xen lẫn vào đó là âm thanh gào thét oán độc thảm thiết của hai nữ quỷ…
Trận chiến diễn ra ác liệt từ lầu ba đến lầu một, từ lầu một lên tới lầu ba. Âm thanh vang đến kinh khủng giống như một đội thi công đang ra sức phá dỡ căn biệt thự này, ngay cả sàn nhà cũng rung lên như động đất.
Dương Húc Minh cùng lão quỷ mập trốn trong phòng ngủ, cùng nhìn nhau sợ hãi run lẩy bẩy.
Mợ nó… Quá hung tàn rồi… Con quỷ cái kia là thể loại lệ quỷ gì mà có thể chiến đấu với Lý Tử lâu như vậy? Nếu không có nhân duyên nến gọi Lý Tử đến thì có phải giờ này Dương Húc Minh đã mồ yên mả đẹp rồi không?
Mà Sinh Tử Lục đã nói Lý Tử là lệ quỷ kinh khủng nhất trong truyền thuyết, vậy làm sao chỉ tùy tiện đi thăm dò cái phó bản sơ cấp này mà đã gặp ngay con quỷ cái đánh ngang cơ với nàng? Mặc dù nghe âm thanh chiến đấu thì có lẽ nữ quỷ này đang bị Lý Tử đè ra bạo hành. Nhưng dù gì thì nó cũng phải có chút tầm cỡ nào đó, mới kiên trì được lâu như vậy mà chưa bị Lý Tử xé xác ra.
Dương Húc Minh ngồi xổm ở trong phòng ngủ tối om, căn bản không dám thò đầu ra xem tình huống bên ngoài. Dù sao từ âm thanh vang vào để xem, thì chiến đấu loại này không phải để cho hắn có thể xen vào. Nói không chừng vừa chường mặt ra bị Lý Tử trượt tay ném chết. Nếu có tình huống như vậy, Dương Húc Minh không chút nghi ngờ Lý Tử sẽ tiện tay hốt luôn hắn.
Lại đợi một chút, tiếng động phía ngoài đột nhiên biến mất. Có lẽ nữ quỷ kia đã bị Lý Tử đánh cho tơi bời hoa lá.
Sau đó, tiếng bước chân dồn dập lao về hướng phòng ngủ này, Dương Húc Minh sững sờ giây lát rồi đột nhiên hiểu ra, hắn vội vàng đứng lên, dùng lưng tì mạnh giữ cánh cửa phòng.
Nhưng ngay lúc hắn đứng lên, bóng đen lão quỷ vẫn một mực ngồi ở góc phòng bỗng nhiên nhào qua, trong nháy mắt biến thành một bóng đen trốn mất hút vào thanh kiếm trên tay Dương Húc Minh.
Dương Húc Minh ngớ người ra.
A? Thanh kiếm còn có loại chức năng này?
Hắn còn chưa kịp phản ứng, ngay sau đó tiếng bước chân kia đã dồn dập vọt tới ngoài cửa.
Ầm
Một tiếng nổ ầm vang, cửa chính vốn được khóa trái bị phá tan tành. Phía sau cửa, Dương Húc Minh cảm giác như bị xe tải tông trúng, cả người hắn bay vọt vào trong góc đối diện.
Trong thoáng chốc, hắn nhìn thấy nữ quỷ kia máu me be bét, te tua thê thảm lao đến rồi cũng trốn mất dạng vào thanh Sát phụ kiếm vừa rơi ra khỏi tay Dương Húc Minh. Còn hắn thì văng vào góc phòng, đầu nện đốp vào sàn nhà mắt nổ đom đóm.
Dương Húc Minh lồm cồm bò dậy, lấy tay xoa xoa chỗ đầu bị đập đau nhức, mắt sững sờ nhìn thanh Sát phụ kiếm đang nằm lăn lóc trên sàn.
Hai con quỷ đều chạy vào trong thanh kiếm để trốn? Sát phụ kiếm này còn có chức năng này nữa?
Dương Húc Minh chưa kịp nghĩ có nên đi lại nhặt thanh kiếm lên hay không thì một luồng không khí lạnh lẽo âm trầm tràn vào khắp phòng. Hắn quay đầu, phát hiện mặt trăng chẳng biết lúc nào đã xuất hiện bên ngoài cửa sổ.
Trên hành lang âm u, một luồng ánh trăng mờ nhạt xuyên qua cửa sổ trên mái, chiếu sáng một gương mặt trắng bệch lạnh băng.
Một cô gái mặc áo cưới đỏ chót, gương mặt vô cảm lạnh lùng, màu da trắng bệch cùng ánh mắt trống rỗng đứng trên hành lang trước cửa phòng ngủ, khiến cho Dương Húc Minh tóc gáy dựng đứng.
Hắn vô thức lùi lại hai bước, miệng khô khốc nuốt một ngụm nước bọt.
Chẳng lẽ Lý Tử đánh nhau chưa tận hứng, giờ thuận tay xông tới làm thịt hắn luôn?
Xòe đôi cánh, xòe đôi cánh…”
Trên hàng lang nhuộm màu xanh lam bởi ngọn lửa nến, một bài hát thiếu nhi đột ngột vang lên. Nghe âm thanh này, Dương Húc Minh đang nhắm mắt chờ chết bỗng giật mình nhìn quanh. Hắn phát hiện ra tiếng hát trẻ con truyền ra từ trong túi áo của mình. Trong túi áo cất chiếc giày thêu của Tưởng Tiểu Vũ, mặc dù đôi giày hiện giờ chỉ còn lại có một chiếc.
Cùng lúc, khi tiếng hát thanh thúy cất lên, động tác của nữ quỷ kia đột ngột dừng lại, nó ngẩng đầu nhìn về phía Dương Húc Minh.
Chỉ thấy từ túi áo Dương Húc Minh, một chiếc giày thêu màu đỏ vô thanh vô tức bay lên, màu đỏ tươi rực rỡ như máu phản chiếu ánh sáng xanh lam của lửa nến tạo thành một cảnh tượng huyễn hoặc quỷ dị.
Tiếng hát thanh thúy của trẻ em chính là từ chiếc giày này truyền ra. Một con búp bê khác từ phía sau nữ quỷ kia lao đến định chộp lấy chiếc giày thêu, nhưng chiếc giày bay vụt lên cao, nổ tung giữa không trung.
Bùm
Tiếng nổ như pháo vang lên, cả hành lang nhuộm đỏ một màu máu quỷ dị. Dưới ánh sáng đỏ máu đó, cảm giác lạnh giá đông cứng thân thể Dương Húc Minh đường như bị xua tan toàn bộ, hắn rốt cuộc tìm lại được quyền không chế cơ thể.
Ánh sáng huyết sắc biến mất ngay trong chớp mắt. Nhưng như thế là đủ. Dương Húc Minh vội vàng ngoác mồm lên kêu gào vang vọng khắp căn biệt thự:
- Lý Tử cứu anh!
Cây nến màu đỏ trước mặt Dương Húc Minh bỗng bốc hơi một khúc, ngọn lửa màu xanh lam tắt rụi, cả hành lang lần nữa chìm vào bóng tối u ám.
Dương Húc Minh nằm bẹp trên sàn nhà, toàn thân lạnh cóng. Cảm giác đông cứng cơ thể một lần nữa xuất hiện.
Hắn lại bị nữ quỷ kia khống chế.
Nhưng trong bóng tối, con quỷ cái kia không tiếp tục cầm dao chém búp bê trên sàn nữa,. Bởi vì gần đó có tiếng xoàn xoạt vang lên.
…Xoạt Xoạt Xoạt…
Âm thanh giống như tiếng vải cọ vào nhau khi di chuyển, tiếp theo là tiếng thủy tinh vỡ loảng xoảng và tiếng phụ nữ thét lên đau đớn phẫn nộ.
Dương Húc Minh nằm bẹp trên sàn, toàn thân cứng đơ không ngóc đầu lên hóng được chuyện gì đang xảy ra. Nhưng ngay sau tiếng thét thảm thiết kia, lực lượng khống chế cơ thể hắn đột ngột biến mất.
Dương Húc Minh nhảy dựng lên, quơ tay vớ lấy cây nến trước mặt cùng thanh kiếm đang nằm lăn lóc trên sàn. Hắn vừa đứng vững, chưa kịp định hình xem chuyện gì đang xảy ra thì…
Á Á Á Á
Lại một tiếng kêu thảm thiết đau đớn vang lên, ngay sau đó, một đồ vật nặng nề bay vụt tới đập thẳng vào người Dương Húc Minh, hắn không kịp phản ứng gì thì đã bị húc ngã nhào về phía sau, lăn lông lốc trên sàn.
Trong bóng tối, Dương Húc Minh lấy tay đẩy thứ đang đè lên người hắn ra… Mềm mềm… Là một con búp bê.
Hắn đẩy được con búp bê ra khỏi người, vừa cố gắng ngồi dậy thì phía trước lại truyền đến tiếng phụ nữ la hét thê lương, Dương Húc Minh có thể chắc chắn đấy không phải là giọng của Lý Tử. Như vậy, chẳng lẽ là nữ quỷ kia đang bị bạo hành hay sao?
Dương Húc Minh ngồi bệt trên sàn hành lang hắc ám, cảm thấy bối rối.
Lý tử đã tới rồi? Ngay ở chỗ này? Và đang đánh nhau với nữ quỷ kia?
Mợ nó, cuối cùng là tình hình như thế nào đây?
Dương Húc Minh vừa lo lắng bối rối, vừa sợ hãi, giờ hằn thò mặt ra, lỡ Lý Tử đánh nhau chưa đã cơn, tiện tay xúc chết hắn luôn thì thật đúng là ngu người.
Vừa nghĩ tới khả năng nay, hắn vội vàng vừa lết vừa bò lủi vào phòng ngủ sau lưng. Sau đó nhanh chóng đóng cửa lại. (* Đàn ông chuẩn men tuyệt đối không hề sợ vợ nhé – DG )
Nghe ngoài cửa truyền đến tiếng kêu hét thảm thiết thê lương của phụ nữ, còn có tiếng đồ vật rơi loảng xoảng, tiếng kính vỡ, tiếng tay chân va đập bùm bụp, Dương Húc Minh mặt tái xanh, mồ hôi hột tuôn như mưa khắp người.
Hắn liếc mắt chợt phát hiện ở góc phòng tăm tối, bên cạnh cái hộp gỗ đang có một bóng đen ngồi xổm ở đó.
Tựa hồ là lão quỷ chủ nhà, hình như lão đang sửa lại cái giường vừa bị Dương Húc Minh phá tanh bành, nhìn thấy Dương Húc Minh xông vào phòng, lão sợ quá chui vào góc phòng để trốn.
Không gian trầm mặc quỷ dị hồi lâu.
Lúc này Dương Húc Minh không có tâm tình đánh nhau với lão quỷ này. Hắn ngồi trên sàn nhà, lưng tựa vào cánh cửa, hoảng sợ lấy tay chỉ chỉ ra bên ngoài:
- Vợ ta đấy! Sợ không? (*Chết cười mất – Dịch giả bạch ngọc sách)
Lão quỷ mập vẫn vẻ mặt tái nhợt, đôi mắt lồi ra nhìn nhìn Dương Húc Minh, lão cũng chỉ ngồi xổm ở đó không động đậy, không biết có phải bị lời nói của Dương Húc Minh dọa sợ hay không? Hoặc cũng giống Dương Húc Minh chờ đợi kết quả chiến đấu bên ngoài.
Rầm …Rầm …Rầm
Xoẹt … Xoẹt … Xoẹt …
Á Á Á Á Á
Bên ngoài giống như đại chiến thế giới, tiếng đồ vật phang vào nhau, tiếng vải vóc bị xé rách, tiếng kính vỡ loảng xoảng, tiếng kim loại chém vào nhau choe chóe, xen lẫn vào đó là âm thanh gào thét oán độc thảm thiết của hai nữ quỷ…
Trận chiến diễn ra ác liệt từ lầu ba đến lầu một, từ lầu một lên tới lầu ba. Âm thanh vang đến kinh khủng giống như một đội thi công đang ra sức phá dỡ căn biệt thự này, ngay cả sàn nhà cũng rung lên như động đất.
Dương Húc Minh cùng lão quỷ mập trốn trong phòng ngủ, cùng nhìn nhau sợ hãi run lẩy bẩy.
Mợ nó… Quá hung tàn rồi… Con quỷ cái kia là thể loại lệ quỷ gì mà có thể chiến đấu với Lý Tử lâu như vậy? Nếu không có nhân duyên nến gọi Lý Tử đến thì có phải giờ này Dương Húc Minh đã mồ yên mả đẹp rồi không?
Mà Sinh Tử Lục đã nói Lý Tử là lệ quỷ kinh khủng nhất trong truyền thuyết, vậy làm sao chỉ tùy tiện đi thăm dò cái phó bản sơ cấp này mà đã gặp ngay con quỷ cái đánh ngang cơ với nàng? Mặc dù nghe âm thanh chiến đấu thì có lẽ nữ quỷ này đang bị Lý Tử đè ra bạo hành. Nhưng dù gì thì nó cũng phải có chút tầm cỡ nào đó, mới kiên trì được lâu như vậy mà chưa bị Lý Tử xé xác ra.
Dương Húc Minh ngồi xổm ở trong phòng ngủ tối om, căn bản không dám thò đầu ra xem tình huống bên ngoài. Dù sao từ âm thanh vang vào để xem, thì chiến đấu loại này không phải để cho hắn có thể xen vào. Nói không chừng vừa chường mặt ra bị Lý Tử trượt tay ném chết. Nếu có tình huống như vậy, Dương Húc Minh không chút nghi ngờ Lý Tử sẽ tiện tay hốt luôn hắn.
Lại đợi một chút, tiếng động phía ngoài đột nhiên biến mất. Có lẽ nữ quỷ kia đã bị Lý Tử đánh cho tơi bời hoa lá.
Sau đó, tiếng bước chân dồn dập lao về hướng phòng ngủ này, Dương Húc Minh sững sờ giây lát rồi đột nhiên hiểu ra, hắn vội vàng đứng lên, dùng lưng tì mạnh giữ cánh cửa phòng.
Nhưng ngay lúc hắn đứng lên, bóng đen lão quỷ vẫn một mực ngồi ở góc phòng bỗng nhiên nhào qua, trong nháy mắt biến thành một bóng đen trốn mất hút vào thanh kiếm trên tay Dương Húc Minh.
Dương Húc Minh ngớ người ra.
A? Thanh kiếm còn có loại chức năng này?
Hắn còn chưa kịp phản ứng, ngay sau đó tiếng bước chân kia đã dồn dập vọt tới ngoài cửa.
Ầm
Một tiếng nổ ầm vang, cửa chính vốn được khóa trái bị phá tan tành. Phía sau cửa, Dương Húc Minh cảm giác như bị xe tải tông trúng, cả người hắn bay vọt vào trong góc đối diện.
Trong thoáng chốc, hắn nhìn thấy nữ quỷ kia máu me be bét, te tua thê thảm lao đến rồi cũng trốn mất dạng vào thanh Sát phụ kiếm vừa rơi ra khỏi tay Dương Húc Minh. Còn hắn thì văng vào góc phòng, đầu nện đốp vào sàn nhà mắt nổ đom đóm.
Dương Húc Minh lồm cồm bò dậy, lấy tay xoa xoa chỗ đầu bị đập đau nhức, mắt sững sờ nhìn thanh Sát phụ kiếm đang nằm lăn lóc trên sàn.
Hai con quỷ đều chạy vào trong thanh kiếm để trốn? Sát phụ kiếm này còn có chức năng này nữa?
Dương Húc Minh chưa kịp nghĩ có nên đi lại nhặt thanh kiếm lên hay không thì một luồng không khí lạnh lẽo âm trầm tràn vào khắp phòng. Hắn quay đầu, phát hiện mặt trăng chẳng biết lúc nào đã xuất hiện bên ngoài cửa sổ.
Trên hành lang âm u, một luồng ánh trăng mờ nhạt xuyên qua cửa sổ trên mái, chiếu sáng một gương mặt trắng bệch lạnh băng.
Một cô gái mặc áo cưới đỏ chót, gương mặt vô cảm lạnh lùng, màu da trắng bệch cùng ánh mắt trống rỗng đứng trên hành lang trước cửa phòng ngủ, khiến cho Dương Húc Minh tóc gáy dựng đứng.
Hắn vô thức lùi lại hai bước, miệng khô khốc nuốt một ngụm nước bọt.
Chẳng lẽ Lý Tử đánh nhau chưa tận hứng, giờ thuận tay xông tới làm thịt hắn luôn?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.