Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ
Chương 145: Người trồng hoa
Thất Nguyệt Tửu Tiên
13/11/2019
Con mèo đen kia đã cắn nát thân thể của quỷ anh, giờ đang gặm nhấm đầu của nó.
Quỷ anh bị mất một nửa bên đầu vẫn cố gắng liều mạng giãy dụa, rên la, trông vô cùng thể thảm. Có thể thấy rõ, sinh lực của bọn ma quỷ này ương ngạnh hơn xa người thường.
Ngũ Hưng Lượng thấy cảnh này liền hoảng sợ cực độ, trán đầy mồ hôi. Tuy vậy, Dương Húc Minh vẫn đứng yên bình tĩnh, hòng ép tên khốn này nói rõ thực hư mọi việc.
Đến lúc này, Ngũ Hưng Lượng dường như cảm giác được có gì đó không ổn rồi. Tên Dương Húc Minh trước mặt này quá bình tĩnh, chẳng có gì là sợ sệt hai con lệ quỷ trong căn phòng này. Hơn nữa, hắn ta còn tranh thủ hỏi gã đủ điều.
- Không ngờ là tao đã nhầm...
Ngũ Hưng Lượng nhìn chằm chằm Dương Húc Minh, nói:
- Không ngờ chú mày cũng là người trong nghề.
Dương Húc Minh liếc mắt:
- Người trong nghề gì chứ? Có quỷ mới là người trong nghề với ông chú đây. Tôi chỉ là một người dân bình thường, nếu chuyện này không dính dáng đến bạn tôi thì tôi cũng chẳng muốn dây dưa với chú.
Ngũ Hưng Lượng hừ một tiếng, nói:
- Mày không thừa nhận cũng không sao, mày hiểu rõ Quỷ đến thế, còn dám dóc láo là người bình thường? Có chó nó tin!
Những ai đã từng gặp quỷ, một là tổn thọ, hai là chết bất đắc kỳ tử, ba là bị bệnh tâm thần, chẳng ai có kết cục tốt đẹp cả.
Mày đã muốn biết chuyện này thì tao nói cho mày nghe.
Sắc mặt của Ngũ Hưng Lượng lạnh dần, gã nói:
- Lý do mà tao muốn chôn giết con mèo già đó là vì tao vừa ý cái chấp niệm mạnh mẽ suốt hai mươi năm của nó. Nếu con mèo này chết oan, chắc chắn sẽ trở thành lệ quỷ.
Còn lý do vì sao tao muốn tạo ra con lệ quỷ này ư? Cũng đơn giản, bọn tao đang trồng hoa Bỉ Ngạn. Chỉ cần hoa nở, tất cả những ai tham dự đều được chia một miếng mồi ngon.
Sao nào? Chuyện này làm mày vừa lòng rồi chứ?
Gã vừa nói vừa sầm mặt lại:
- Dùng oán hận của người chết làm phân bón, tưới máu tươi đỏ thẫm tựa như là đất ươm. Ngày đóa hoa đẫm máu kia nở rộ, tất cả sẽ trở thành kẻ trường sinh.
Tao đoán là mày không lạ lẫm gì với câu nói này nha! Nếu mày đồng ý, thậm chí tao có thể bỏ qua xích mích hiện tại, giới thiệu mày gia nhập với bọn tao.
Điều kiện trước mắt là mày phải đưa tao ra khỏi tòa biệt thự này.
Ngũ Hưng Lượng nói:
- Bên cạnh đó, mày nên nhớ, nếu không có ai giới thiệu, mày mà đụng đến bọn họ thì mày chết chắc đấy!
Dương Húc Minh híp mắt lại, hỏi:
- Bọn họ? Thì ra ông còn đồng đảng à? Vậy thì nếu tôi gia nhập với các ông, thì tôi cần làm gì để được chia một chút lợi tức? Nói rõ xem nào?
Câu hỏi của Dương Húc Minh khiến Ngũ Hưng Lượng cười khẩy.
- Chuyện này rất đơn giản, tao sẽ dạy mày sau. Giờ dẫn tao ra khỏi đây nhanh đi!
Ngũ Hưng Lượng vẫn tưởng mình tìm ra lý do áp chế Dương Húc Minh nên lập tức thét to. Đáng tiếc thay, Dương Húc Minh vẫn chẳng thèm nể mặt.
- Ông chú cứ nói luôn đi, xong thì tôi dẫn cho ra.
Hắn nói tiếp:
- Tôi là người ngay thẳng, ông chỉ cần nói sơ lược để tôi phán đoán xem đang nói thật hay láo. Bằng không, làm sao tôi biết có phải ông đang chém gió hay không?
Ít nhất, báo cho tôi biết vị trí tập hợp của cả nhóm và điều kiện tham gia đi nào. Tôi sợ sau khi ông chú ra ngoài lại vọt đi mất, tôi biết đi đâu mà tìm đây?
Trong khi hai người trò chuyện thì con lệ quỷ mèo đen đã thưởng thức xong bữa tối đầu lâu Quỷ anh, nó chậm rãi nhìn về phía ba người bên này.
- Tụ tập ư? Bọn tao không có tụ hội lại đâu! Làm chuyện này ai mà dám để người khác thấy mặt mình! Biết đâu đối phương lại lập mưu ám hại mày thì sao?
Cả nhóm bọn tao có bản chất vừa hợp tác, vừa cạnh tranh. Nhiều khi tao ước cả đám đều chết hết, để một mình tao độc chiếm đóa hoa này.
Ngũ Hưng Lượng hét lên dữ tợn:
- Hoa Bỉ Ngạn kia ở ngay trong hầm trú ẩn Chung Sơn. Mày có hứng thú thì tự đi mà tìm.
Phía bên kia, mèo đen phát ra một tiếng kêu thê lương kinh khủng rồi đi sang phía này. Ngũ Hưng Lượng toát mồ hôi, vội vã đến muốn nhảy dựng lên
- Xong! Đệt con mợ coi như xong! – Gã gào lên – Bọn mày cò cưa nãy giờ, con mèo nó sắp đi qua rồi, giờ có chạy cũng không kịp nữa.
Dương Húc Minh lại cười tủm tỉm nói
- Như vậy tôi dạy cho ông chú một chiêu, có thể đảm bảo chú tạm thời an toàn. Bất quá để đổi lại, chú phải trình bày chi tiết hơn nữa sự việc hoa Bỉ Ngạn. Chỉ cần ông chú nói thật, tôi đảm bảo chú đêm nay vô sự.
Ngũ Hưng Lượng vội vàng hỏi
- Có cách gì?
- Nhắm mắt lại! - Dương Húc Minh đã sớm nhắm mắt từ trước, hắn tỉnh bơ nói – Về sau chỉ cần ông chú cứ khai tuốt tuồn tuột ra là được. Mọi việc còn lại cứ để tôi lo.
Nhìn thấy Dương Húc Minh đã nhắm mắt lại, con mèo đen đang đi hướng về hắn đột nhiên dừng lại, sau đó lắc lắc đầu rồi chuyển mục tiêu đi về phía Ngũ Hưng Lượng. Gã vội vàng tin theo, nhanh chóng nhắm tịt hai mắt.
Gã cảm giác con mèo kia đã dừng lại, phân vân không biết đi hướng nào. Mặc dù không nhìn thấy nhưng Ngũ Hưng Lượng cảm giác được sự lạnh lẽo đã không còn tới gần gã.
Rõ ràng nhắm mắt là chiêu hữu dụng.
Ngũ Hưng Lượng nhẹ nhàng thở ra, đồng thời hỏi:
- Cậu mày hiểu rõ về quỷ như vậy, tại sao ngay cả hoa Bỉ Ngạn cũng không biết hả?
Cách đó không xa vang lên giọng nói của Dương Húc Minh:
- Đã nói với ông chú rồi, tôi chỉ là người bình thường thôi. Căn bản không cùng thể loại với bọn như ông. Làm sao tôi biết mấy cái món đồ chơi tà ma quỷ dị kia được.
Ông nói đi, hoa Bỉ Ngạn là thứ gì? Nhóm các ông hoạt động như thế nào? Đương nhiên ông có thể lừa tôi, dù sao tôi cũng không hiểu rõ về hoa Bỉ Ngạn, ông nói sao tôi cũng tin.
Dương Húc Minh nói những lời này khiến Ngũ Hưng Lượng mỉm cười cay đắng.
Thằng ranh, mày mà không hiểu hoa Bỉ Ngạn? Lừa ai chứ lừa được tao nữa hả? Đối mặt với lệ quỷ còn bình tĩnh như vậy, mọi chuyện hành động như dân chuyên nghiệp, vậy mà mở mồm nói không hiểu rõ hoa Bỉ Ngạn. Có quỷ mới tin!
Ngũ Hưng Lượng nghĩ thầm trong bụng chứ cũng không dám nói ra, gã hừ một tiếng rồi nói:
- Bồi dưỡng hoa Bỉ Ngạn rất đơn giản, đổ máu tươi của mày vào nụ hoa, mày có thể trở thành một bộ phận của hoa. Chờ hoa nở thì có thể thu hoạch được một phần ích lợi.
Nhưng quan trọng là mỗi tuần mày phải thu hoạch một phần oán hận của lệ quỷ đi phụng dưỡng cho hoa Bỉ Ngạn. Nếu không, dù mày chạy đến chân trời góc biển, hoa Bỉ Ngạn cũng sẽ hút máu của mày để làm chất dinh dưỡng.
Về phần những người trồng hoa khác thì tao chưa từng gặp qua. Mỗi lần đến chăm sóc hoa thì thời gian sẽ đan xen không trùng hợp lẫn nhau.
Một đóa hoa Bỉ Ngạn nhiều nhất chỉ có thể để bảy người chia sẻ, một tuần bảy ngày, một hoa nhiều nhất bảy người.
Mỗi lúc trời tối, hoa Bỉ Ngạn mới cần cung cấp dinh dưỡng.
Khi mày trở thành một bộ phận của hoa Bỉ Ngạn, mày sẽ tự biết khi nào thì cần vào hầm trú ẩn để chăm sóc cho hoa.
Nếu chưa đến lượt của mày mà tự vào, thì hoa Bỉ Ngạn sẽ không đảm bảo được an toàn cho mày. Tình huống như vậy mà cố đi vào hầm trú ẩn thì chỉ có một chữ Chết!
Lời của Ngũ Hưng Lượng khiến Dương Húc Minh hoang mang tột độ:
- Vì sao mà chết? Trong hầm trú ẩn có thứ gì kinh khủng lắm sao?
Ngũ Hưng Lượng hừ lạnh, nói
- Dù sao tao cũng không biết. Mày nếu can đảm thì có thể tự mình đi xem.
Quỷ anh bị mất một nửa bên đầu vẫn cố gắng liều mạng giãy dụa, rên la, trông vô cùng thể thảm. Có thể thấy rõ, sinh lực của bọn ma quỷ này ương ngạnh hơn xa người thường.
Ngũ Hưng Lượng thấy cảnh này liền hoảng sợ cực độ, trán đầy mồ hôi. Tuy vậy, Dương Húc Minh vẫn đứng yên bình tĩnh, hòng ép tên khốn này nói rõ thực hư mọi việc.
Đến lúc này, Ngũ Hưng Lượng dường như cảm giác được có gì đó không ổn rồi. Tên Dương Húc Minh trước mặt này quá bình tĩnh, chẳng có gì là sợ sệt hai con lệ quỷ trong căn phòng này. Hơn nữa, hắn ta còn tranh thủ hỏi gã đủ điều.
- Không ngờ là tao đã nhầm...
Ngũ Hưng Lượng nhìn chằm chằm Dương Húc Minh, nói:
- Không ngờ chú mày cũng là người trong nghề.
Dương Húc Minh liếc mắt:
- Người trong nghề gì chứ? Có quỷ mới là người trong nghề với ông chú đây. Tôi chỉ là một người dân bình thường, nếu chuyện này không dính dáng đến bạn tôi thì tôi cũng chẳng muốn dây dưa với chú.
Ngũ Hưng Lượng hừ một tiếng, nói:
- Mày không thừa nhận cũng không sao, mày hiểu rõ Quỷ đến thế, còn dám dóc láo là người bình thường? Có chó nó tin!
Những ai đã từng gặp quỷ, một là tổn thọ, hai là chết bất đắc kỳ tử, ba là bị bệnh tâm thần, chẳng ai có kết cục tốt đẹp cả.
Mày đã muốn biết chuyện này thì tao nói cho mày nghe.
Sắc mặt của Ngũ Hưng Lượng lạnh dần, gã nói:
- Lý do mà tao muốn chôn giết con mèo già đó là vì tao vừa ý cái chấp niệm mạnh mẽ suốt hai mươi năm của nó. Nếu con mèo này chết oan, chắc chắn sẽ trở thành lệ quỷ.
Còn lý do vì sao tao muốn tạo ra con lệ quỷ này ư? Cũng đơn giản, bọn tao đang trồng hoa Bỉ Ngạn. Chỉ cần hoa nở, tất cả những ai tham dự đều được chia một miếng mồi ngon.
Sao nào? Chuyện này làm mày vừa lòng rồi chứ?
Gã vừa nói vừa sầm mặt lại:
- Dùng oán hận của người chết làm phân bón, tưới máu tươi đỏ thẫm tựa như là đất ươm. Ngày đóa hoa đẫm máu kia nở rộ, tất cả sẽ trở thành kẻ trường sinh.
Tao đoán là mày không lạ lẫm gì với câu nói này nha! Nếu mày đồng ý, thậm chí tao có thể bỏ qua xích mích hiện tại, giới thiệu mày gia nhập với bọn tao.
Điều kiện trước mắt là mày phải đưa tao ra khỏi tòa biệt thự này.
Ngũ Hưng Lượng nói:
- Bên cạnh đó, mày nên nhớ, nếu không có ai giới thiệu, mày mà đụng đến bọn họ thì mày chết chắc đấy!
Dương Húc Minh híp mắt lại, hỏi:
- Bọn họ? Thì ra ông còn đồng đảng à? Vậy thì nếu tôi gia nhập với các ông, thì tôi cần làm gì để được chia một chút lợi tức? Nói rõ xem nào?
Câu hỏi của Dương Húc Minh khiến Ngũ Hưng Lượng cười khẩy.
- Chuyện này rất đơn giản, tao sẽ dạy mày sau. Giờ dẫn tao ra khỏi đây nhanh đi!
Ngũ Hưng Lượng vẫn tưởng mình tìm ra lý do áp chế Dương Húc Minh nên lập tức thét to. Đáng tiếc thay, Dương Húc Minh vẫn chẳng thèm nể mặt.
- Ông chú cứ nói luôn đi, xong thì tôi dẫn cho ra.
Hắn nói tiếp:
- Tôi là người ngay thẳng, ông chỉ cần nói sơ lược để tôi phán đoán xem đang nói thật hay láo. Bằng không, làm sao tôi biết có phải ông đang chém gió hay không?
Ít nhất, báo cho tôi biết vị trí tập hợp của cả nhóm và điều kiện tham gia đi nào. Tôi sợ sau khi ông chú ra ngoài lại vọt đi mất, tôi biết đi đâu mà tìm đây?
Trong khi hai người trò chuyện thì con lệ quỷ mèo đen đã thưởng thức xong bữa tối đầu lâu Quỷ anh, nó chậm rãi nhìn về phía ba người bên này.
- Tụ tập ư? Bọn tao không có tụ hội lại đâu! Làm chuyện này ai mà dám để người khác thấy mặt mình! Biết đâu đối phương lại lập mưu ám hại mày thì sao?
Cả nhóm bọn tao có bản chất vừa hợp tác, vừa cạnh tranh. Nhiều khi tao ước cả đám đều chết hết, để một mình tao độc chiếm đóa hoa này.
Ngũ Hưng Lượng hét lên dữ tợn:
- Hoa Bỉ Ngạn kia ở ngay trong hầm trú ẩn Chung Sơn. Mày có hứng thú thì tự đi mà tìm.
Phía bên kia, mèo đen phát ra một tiếng kêu thê lương kinh khủng rồi đi sang phía này. Ngũ Hưng Lượng toát mồ hôi, vội vã đến muốn nhảy dựng lên
- Xong! Đệt con mợ coi như xong! – Gã gào lên – Bọn mày cò cưa nãy giờ, con mèo nó sắp đi qua rồi, giờ có chạy cũng không kịp nữa.
Dương Húc Minh lại cười tủm tỉm nói
- Như vậy tôi dạy cho ông chú một chiêu, có thể đảm bảo chú tạm thời an toàn. Bất quá để đổi lại, chú phải trình bày chi tiết hơn nữa sự việc hoa Bỉ Ngạn. Chỉ cần ông chú nói thật, tôi đảm bảo chú đêm nay vô sự.
Ngũ Hưng Lượng vội vàng hỏi
- Có cách gì?
- Nhắm mắt lại! - Dương Húc Minh đã sớm nhắm mắt từ trước, hắn tỉnh bơ nói – Về sau chỉ cần ông chú cứ khai tuốt tuồn tuột ra là được. Mọi việc còn lại cứ để tôi lo.
Nhìn thấy Dương Húc Minh đã nhắm mắt lại, con mèo đen đang đi hướng về hắn đột nhiên dừng lại, sau đó lắc lắc đầu rồi chuyển mục tiêu đi về phía Ngũ Hưng Lượng. Gã vội vàng tin theo, nhanh chóng nhắm tịt hai mắt.
Gã cảm giác con mèo kia đã dừng lại, phân vân không biết đi hướng nào. Mặc dù không nhìn thấy nhưng Ngũ Hưng Lượng cảm giác được sự lạnh lẽo đã không còn tới gần gã.
Rõ ràng nhắm mắt là chiêu hữu dụng.
Ngũ Hưng Lượng nhẹ nhàng thở ra, đồng thời hỏi:
- Cậu mày hiểu rõ về quỷ như vậy, tại sao ngay cả hoa Bỉ Ngạn cũng không biết hả?
Cách đó không xa vang lên giọng nói của Dương Húc Minh:
- Đã nói với ông chú rồi, tôi chỉ là người bình thường thôi. Căn bản không cùng thể loại với bọn như ông. Làm sao tôi biết mấy cái món đồ chơi tà ma quỷ dị kia được.
Ông nói đi, hoa Bỉ Ngạn là thứ gì? Nhóm các ông hoạt động như thế nào? Đương nhiên ông có thể lừa tôi, dù sao tôi cũng không hiểu rõ về hoa Bỉ Ngạn, ông nói sao tôi cũng tin.
Dương Húc Minh nói những lời này khiến Ngũ Hưng Lượng mỉm cười cay đắng.
Thằng ranh, mày mà không hiểu hoa Bỉ Ngạn? Lừa ai chứ lừa được tao nữa hả? Đối mặt với lệ quỷ còn bình tĩnh như vậy, mọi chuyện hành động như dân chuyên nghiệp, vậy mà mở mồm nói không hiểu rõ hoa Bỉ Ngạn. Có quỷ mới tin!
Ngũ Hưng Lượng nghĩ thầm trong bụng chứ cũng không dám nói ra, gã hừ một tiếng rồi nói:
- Bồi dưỡng hoa Bỉ Ngạn rất đơn giản, đổ máu tươi của mày vào nụ hoa, mày có thể trở thành một bộ phận của hoa. Chờ hoa nở thì có thể thu hoạch được một phần ích lợi.
Nhưng quan trọng là mỗi tuần mày phải thu hoạch một phần oán hận của lệ quỷ đi phụng dưỡng cho hoa Bỉ Ngạn. Nếu không, dù mày chạy đến chân trời góc biển, hoa Bỉ Ngạn cũng sẽ hút máu của mày để làm chất dinh dưỡng.
Về phần những người trồng hoa khác thì tao chưa từng gặp qua. Mỗi lần đến chăm sóc hoa thì thời gian sẽ đan xen không trùng hợp lẫn nhau.
Một đóa hoa Bỉ Ngạn nhiều nhất chỉ có thể để bảy người chia sẻ, một tuần bảy ngày, một hoa nhiều nhất bảy người.
Mỗi lúc trời tối, hoa Bỉ Ngạn mới cần cung cấp dinh dưỡng.
Khi mày trở thành một bộ phận của hoa Bỉ Ngạn, mày sẽ tự biết khi nào thì cần vào hầm trú ẩn để chăm sóc cho hoa.
Nếu chưa đến lượt của mày mà tự vào, thì hoa Bỉ Ngạn sẽ không đảm bảo được an toàn cho mày. Tình huống như vậy mà cố đi vào hầm trú ẩn thì chỉ có một chữ Chết!
Lời của Ngũ Hưng Lượng khiến Dương Húc Minh hoang mang tột độ:
- Vì sao mà chết? Trong hầm trú ẩn có thứ gì kinh khủng lắm sao?
Ngũ Hưng Lượng hừ lạnh, nói
- Dù sao tao cũng không biết. Mày nếu can đảm thì có thể tự mình đi xem.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.