Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ
Chương 503: Ông cháu ba đời
Thất Nguyệt Tửu Tiên
23/07/2020
Dịch: Niệm Di
Nhóm dịch: Vô Sĩ
Nghe Ứng Tư Tuyết nói xong, Dương Húc Minh giật mình.
"Đến nhà Quỷ Diện à?"
Hắn bèn nhìn Nhạc Chấn Đào: "Thầy Nhạc, anh nghĩ sao? Nguy hiểm lắm đấy."
"Tình cảnh đã thế này, dù nguy hiểm hơn nữa cũng phải làm, chúng ta không còn sự lựa chọn nào khác."
Nhạc Chấn Đào đã nói thế, Dương Húc Minh cũng không còn cách nào khác.
"Đúng thật là phải đi... Được rồi, vậy khi nào lên đường?"
"Chờ anh ăn xong rồi đi." Ứng Tư Tuyết cất laptop vào, nói: "Anh là đồ ăn chậm."
Dương Húc Minh bèn kêu oan: "Đâu phải anh muốn ăn nhiều thế này đâu! Giờ một mình anh phải ăn lượng cơm cho cả hai người, anh cũng bó tay đây này!"
"Rồi rồi rồi! Anh lắm lời quá, ăn nhanh lên coai!"
Ứng Tư Tuyết nhìn sắc trời, nói: "Ăn xong thì mình đi."
Do Nhạc Chấn Đào và Ứng Tư Tuyết nhìn chầm chầm, nên Dương Húc Minh ăn vội ăn vàng hết sạch hai phần thức ăn cho hai người. Lúc này, hắn lau sạch miệng rồi nói: "OK, xong xuôi! Lên đường đi nào!"
Sau đó, ba người đứng lên, ra khỏi nhà hàng, lên đường đi đến nhà Quỷ Diện dưới sự hướng dẫn của Nhạc Chấn Đào đã từng đi một lần.
Cả nhóm không tự lái xe, mà đi bằng taxi.
Lý do là vì thuê xe đi thì khỏe hơn tự cầm lái rất nhiều. Sau khi chạy loanh quanh giữa lòng thành phố, xe quẹo vào một con hẻm nhỏ.
Sau đó, nó lại xuyên dọc xuyên ngang giữa những con ngõ bẩn thỉu một hồi, vòng tới vòng lui rất lâu, rốt cuộc đến nơi.
Sau khi xuống xe, bọn họ gặp một căn nhà lầu xập xệ.
Mọi nơi xung quanh đều là dạng nhà cũ kỹ như thế này. Những vách tường loang lổ, những tờ giấy quảng cáo bạc màu, bụi bặm và nước bẩn đọng lại khắp hang cùng ngõ hẻm. Vì không có nhiều cống thoát nước, nên khắp nơi đều là ao tù nước đọng đen ngòm, vô cùng hôi hám và bẩn thỉu.
Nếp sống nơi này tương tự như vùng nông thôn. Ngay khi ba người Ứng Tư Tuyết xuống xe, các nhà xung quanh bèn thò đầu ra nhìn, lặng yên đánh giá bọn họ, dường như đang tự hỏi không biết ba kẻ lạ mặt vùng ngoài đến đây với ục đích gì. Dương Húc Minh và Ứng Tư Tuyết cảm thấy không được tự nhiên cho lắm.
Dù gì đi nữa, làm tâm điểm giữa bao ánh mắt nhìn chằm chằm như thế cũng không thoải mái gì.
Huống chi, đây còn là nơi ở của Quỷ Diện. Những ánh mắt dòm ngó thế này luôn làm người ta cảm thấy bất an, luôn cảm giác Quỷ Diện có thể xuất hiện bất cứ lúc nào. Tuy vậy, Nhạc Chấn Đào lại vô cùng bình tĩnh. Anh ấy không hề ngạc nhiên với thái độ của dân cư nơi đây, vì anh ấy đã gặp cảnh tượng thế này nhiều lần rồi. Anh ấy dẫn Ứng Tư Tuyết và Dương Húc Minh vào trong, len lỏi qua vài hẻm nhỏ khác, cuối cùng đi đến một ngôi chung cư năm tầng. Nó yên lặng nằm giữa khu phố cũ kỹ này.
Ở vị trí này, tòa chung cư trước mặt cũng được xem là khá cao. Khác với các chung cư trong trung tâm thành phố, tòa nhà này được xây theo kiểu cách của những thập niên 80. Ở giữa tòa nhà có một cầu thang, thông thẳng từ tầng trệt lên tầng cao nhất. Bên ngoài căn chung cư là một hành lang khá dài.
Trên hành lang là từng cánh cửa san sát, sau mỗi cánh cửa là từng phòng ở khác nhau. Mỗi phòng là một hộ gia đình riêng biệt. Nhạc Chấn Đào nói: "Nơi này nè, chúng ta đi tới xem sao."
Bọn họ đi lên tầng ba, dừng chân trước một cánh cửa nọ. Cánh cửa này bằng gỗ, đã từng được sơn màu đỏ đậm, nhưng giờ nước sơn đã phai nhạt rất nhiều, tỏa ra đầy mùi mục nát trong không khí.
Kính cửa sổ mang một mùi u tối, trông rất bẩn, lại dán đầy báo giấy, chủ yếu để ngăn người bên ngoài nhòm vào, cùng chức năng với rèm cửa sổ.
Dương Húc Minh hỏi nhỏ: "Cửa đóng chặt như thế, vô bằng cách nào đây? Đừng nói là em phá cửa xông vào nhé?" Xung quanh có kẻ đến, người đi, trên lầu dưới lầu đều có người. Hơn nữa, dân cư nơi đây đều tỏ vẻ đề phòng với người bên ngoài.
Nếu Ứng Tư Tuyết đập cửa trước mặt mọi người, phỏng chừng cảnh sát sẽ đến còng đầu cả lũ trong vòng mười phút. Hắn vừa nói xong, cánh cửa to lớn trước mặt bổng nhẹ nhàng mở ra. Dương Húc Minh trông thấy một cậu bé tím tái, máu me cả người đang lơ lửng trong phòng.
Hắn tò mò hỏi, "Nhạc Ninh bé bỏng còn biết xuyên tường nữa à?"
"Không, thằng nhóc đi vào qua lối cửa sổ." Nhạc Chấn Đào nói, "Cửa sổ không bị chốt chặt, đủ để một đứa bé bò qua."
Ba người cùng nhau vào phòng, rồi khép cửa lại. Nơi này rất u ám, yên tĩnh. Ứng Tư Tuyết nhất thử công tác điện, rồi mở đèn lên.
"Đúng là đồ cổ nha." Cô nàng nói, "Giờ có tiền cũng không mua được loại đèn thời cổ này."
Nhạc Chấn Đào gật đầu, đứng yên tại chỗ, nhờ vợ mình triển khai năng lực. Dương Húc Minh và Ứng Tư Tuyết cũng không tùy tiện đi sâu vào phòng, mà đứng yên tại đó để bảo vệ Nhạc Chấn Đào.
Qua một lát khá lâu, mãi đến khi Nhạc Chấn Đào dùng năng lực vợ mĩnh để biến cả chu vi trải dài ba căn phòng xung quanh, kể cả căn phòng này, thành lĩnh vực của anh ấy, thì Dương Húc Minh và Ứng Tư Tuyết mới thở phào nhẹ nhõm.
"OK, bắt đầu điều tra thôi." Cô nàng đi thẳng đến bàn thờ trong phòng khách, nơi đó có ba tấm hình đen trắng.
Đầu tiên là một ông lão tóc hoa râm, tiếp theo là một người đàn ông với vết sẹo kinh khủng nửa bên mặt. Cuối cùng là bức hình đen trắng của một nam sinh đang cười tươi rạng rỡ.
Ứng Tư Tuyết nói, "Ba kẻ này chắc là những người đàn ông trong gia đình Quỷ Diện.
Tên mặt mày xấu xí này là chồng của Quỷ Diện, tên Ngô Lỗi. Khi còn trẻ, gã bị heo cắn nát một bên mặt, quá xấu xí nên không thể cưới vợ được, bèn bỏ tiền ra mua vợ về.
Cậu học sinh nam cười tươi này có thể là con trai của Quỷ Diện, gọi là Ngô Tiểu Tùng, chết tại tỉnh khác cách đây bảy năm.
Dương Húc Minh, anh đoán xem, thằng nhóc này đã chết tại nơi nào? Chỗ đó là nơi bị quỷ ám đó."
Ứng Tư Tuyết xoay đầu, hỏi Dương Húc Minh. Hắn ngạc nhiên một hồi, rồi đáp: "Những nơi bị ma quỷ lộng hành mà tụi mình từng ghé ngang à? Nhiều lắm nha! Không biết em đang nói đến địa phương nào? Động Dã Cô, thôn nhà họ Lâm, hay Thượng Nê Pha?"
Nghe Dương Húc Minh trả lời, Ứng Tư Tuyết cũng ngơ ngẩn.
"Thì ra, chúng ta đã lưu lạc qua nhiều vùng đất quỷ ám đến vậy..."
Cô nàng xoa nhẹ mi tâm, có vẻ mệt mỏi: "Thôi đi, nhắc tới là thấy mệt. Vừa nghĩ đến, em lại cảm giác quá mệt mỏi, đừng nhắc nữa."
Sau đó, cô nàng nói ra đáp án ngay: "Là khu vực xung quanh Thượng Nê Pha.
Thằng nhóc này chết ở ngoài tỉnh cách đây bảy năm, được người ta phát hiện ra thi thể nằm kẹt trong một hốc núi cạnh Thượng Nê Pha đấy."
Nhóm dịch: Vô Sĩ
Nghe Ứng Tư Tuyết nói xong, Dương Húc Minh giật mình.
"Đến nhà Quỷ Diện à?"
Hắn bèn nhìn Nhạc Chấn Đào: "Thầy Nhạc, anh nghĩ sao? Nguy hiểm lắm đấy."
"Tình cảnh đã thế này, dù nguy hiểm hơn nữa cũng phải làm, chúng ta không còn sự lựa chọn nào khác."
Nhạc Chấn Đào đã nói thế, Dương Húc Minh cũng không còn cách nào khác.
"Đúng thật là phải đi... Được rồi, vậy khi nào lên đường?"
"Chờ anh ăn xong rồi đi." Ứng Tư Tuyết cất laptop vào, nói: "Anh là đồ ăn chậm."
Dương Húc Minh bèn kêu oan: "Đâu phải anh muốn ăn nhiều thế này đâu! Giờ một mình anh phải ăn lượng cơm cho cả hai người, anh cũng bó tay đây này!"
"Rồi rồi rồi! Anh lắm lời quá, ăn nhanh lên coai!"
Ứng Tư Tuyết nhìn sắc trời, nói: "Ăn xong thì mình đi."
Do Nhạc Chấn Đào và Ứng Tư Tuyết nhìn chầm chầm, nên Dương Húc Minh ăn vội ăn vàng hết sạch hai phần thức ăn cho hai người. Lúc này, hắn lau sạch miệng rồi nói: "OK, xong xuôi! Lên đường đi nào!"
Sau đó, ba người đứng lên, ra khỏi nhà hàng, lên đường đi đến nhà Quỷ Diện dưới sự hướng dẫn của Nhạc Chấn Đào đã từng đi một lần.
Cả nhóm không tự lái xe, mà đi bằng taxi.
Lý do là vì thuê xe đi thì khỏe hơn tự cầm lái rất nhiều. Sau khi chạy loanh quanh giữa lòng thành phố, xe quẹo vào một con hẻm nhỏ.
Sau đó, nó lại xuyên dọc xuyên ngang giữa những con ngõ bẩn thỉu một hồi, vòng tới vòng lui rất lâu, rốt cuộc đến nơi.
Sau khi xuống xe, bọn họ gặp một căn nhà lầu xập xệ.
Mọi nơi xung quanh đều là dạng nhà cũ kỹ như thế này. Những vách tường loang lổ, những tờ giấy quảng cáo bạc màu, bụi bặm và nước bẩn đọng lại khắp hang cùng ngõ hẻm. Vì không có nhiều cống thoát nước, nên khắp nơi đều là ao tù nước đọng đen ngòm, vô cùng hôi hám và bẩn thỉu.
Nếp sống nơi này tương tự như vùng nông thôn. Ngay khi ba người Ứng Tư Tuyết xuống xe, các nhà xung quanh bèn thò đầu ra nhìn, lặng yên đánh giá bọn họ, dường như đang tự hỏi không biết ba kẻ lạ mặt vùng ngoài đến đây với ục đích gì. Dương Húc Minh và Ứng Tư Tuyết cảm thấy không được tự nhiên cho lắm.
Dù gì đi nữa, làm tâm điểm giữa bao ánh mắt nhìn chằm chằm như thế cũng không thoải mái gì.
Huống chi, đây còn là nơi ở của Quỷ Diện. Những ánh mắt dòm ngó thế này luôn làm người ta cảm thấy bất an, luôn cảm giác Quỷ Diện có thể xuất hiện bất cứ lúc nào. Tuy vậy, Nhạc Chấn Đào lại vô cùng bình tĩnh. Anh ấy không hề ngạc nhiên với thái độ của dân cư nơi đây, vì anh ấy đã gặp cảnh tượng thế này nhiều lần rồi. Anh ấy dẫn Ứng Tư Tuyết và Dương Húc Minh vào trong, len lỏi qua vài hẻm nhỏ khác, cuối cùng đi đến một ngôi chung cư năm tầng. Nó yên lặng nằm giữa khu phố cũ kỹ này.
Ở vị trí này, tòa chung cư trước mặt cũng được xem là khá cao. Khác với các chung cư trong trung tâm thành phố, tòa nhà này được xây theo kiểu cách của những thập niên 80. Ở giữa tòa nhà có một cầu thang, thông thẳng từ tầng trệt lên tầng cao nhất. Bên ngoài căn chung cư là một hành lang khá dài.
Trên hành lang là từng cánh cửa san sát, sau mỗi cánh cửa là từng phòng ở khác nhau. Mỗi phòng là một hộ gia đình riêng biệt. Nhạc Chấn Đào nói: "Nơi này nè, chúng ta đi tới xem sao."
Bọn họ đi lên tầng ba, dừng chân trước một cánh cửa nọ. Cánh cửa này bằng gỗ, đã từng được sơn màu đỏ đậm, nhưng giờ nước sơn đã phai nhạt rất nhiều, tỏa ra đầy mùi mục nát trong không khí.
Kính cửa sổ mang một mùi u tối, trông rất bẩn, lại dán đầy báo giấy, chủ yếu để ngăn người bên ngoài nhòm vào, cùng chức năng với rèm cửa sổ.
Dương Húc Minh hỏi nhỏ: "Cửa đóng chặt như thế, vô bằng cách nào đây? Đừng nói là em phá cửa xông vào nhé?" Xung quanh có kẻ đến, người đi, trên lầu dưới lầu đều có người. Hơn nữa, dân cư nơi đây đều tỏ vẻ đề phòng với người bên ngoài.
Nếu Ứng Tư Tuyết đập cửa trước mặt mọi người, phỏng chừng cảnh sát sẽ đến còng đầu cả lũ trong vòng mười phút. Hắn vừa nói xong, cánh cửa to lớn trước mặt bổng nhẹ nhàng mở ra. Dương Húc Minh trông thấy một cậu bé tím tái, máu me cả người đang lơ lửng trong phòng.
Hắn tò mò hỏi, "Nhạc Ninh bé bỏng còn biết xuyên tường nữa à?"
"Không, thằng nhóc đi vào qua lối cửa sổ." Nhạc Chấn Đào nói, "Cửa sổ không bị chốt chặt, đủ để một đứa bé bò qua."
Ba người cùng nhau vào phòng, rồi khép cửa lại. Nơi này rất u ám, yên tĩnh. Ứng Tư Tuyết nhất thử công tác điện, rồi mở đèn lên.
"Đúng là đồ cổ nha." Cô nàng nói, "Giờ có tiền cũng không mua được loại đèn thời cổ này."
Nhạc Chấn Đào gật đầu, đứng yên tại chỗ, nhờ vợ mình triển khai năng lực. Dương Húc Minh và Ứng Tư Tuyết cũng không tùy tiện đi sâu vào phòng, mà đứng yên tại đó để bảo vệ Nhạc Chấn Đào.
Qua một lát khá lâu, mãi đến khi Nhạc Chấn Đào dùng năng lực vợ mĩnh để biến cả chu vi trải dài ba căn phòng xung quanh, kể cả căn phòng này, thành lĩnh vực của anh ấy, thì Dương Húc Minh và Ứng Tư Tuyết mới thở phào nhẹ nhõm.
"OK, bắt đầu điều tra thôi." Cô nàng đi thẳng đến bàn thờ trong phòng khách, nơi đó có ba tấm hình đen trắng.
Đầu tiên là một ông lão tóc hoa râm, tiếp theo là một người đàn ông với vết sẹo kinh khủng nửa bên mặt. Cuối cùng là bức hình đen trắng của một nam sinh đang cười tươi rạng rỡ.
Ứng Tư Tuyết nói, "Ba kẻ này chắc là những người đàn ông trong gia đình Quỷ Diện.
Tên mặt mày xấu xí này là chồng của Quỷ Diện, tên Ngô Lỗi. Khi còn trẻ, gã bị heo cắn nát một bên mặt, quá xấu xí nên không thể cưới vợ được, bèn bỏ tiền ra mua vợ về.
Cậu học sinh nam cười tươi này có thể là con trai của Quỷ Diện, gọi là Ngô Tiểu Tùng, chết tại tỉnh khác cách đây bảy năm.
Dương Húc Minh, anh đoán xem, thằng nhóc này đã chết tại nơi nào? Chỗ đó là nơi bị quỷ ám đó."
Ứng Tư Tuyết xoay đầu, hỏi Dương Húc Minh. Hắn ngạc nhiên một hồi, rồi đáp: "Những nơi bị ma quỷ lộng hành mà tụi mình từng ghé ngang à? Nhiều lắm nha! Không biết em đang nói đến địa phương nào? Động Dã Cô, thôn nhà họ Lâm, hay Thượng Nê Pha?"
Nghe Dương Húc Minh trả lời, Ứng Tư Tuyết cũng ngơ ngẩn.
"Thì ra, chúng ta đã lưu lạc qua nhiều vùng đất quỷ ám đến vậy..."
Cô nàng xoa nhẹ mi tâm, có vẻ mệt mỏi: "Thôi đi, nhắc tới là thấy mệt. Vừa nghĩ đến, em lại cảm giác quá mệt mỏi, đừng nhắc nữa."
Sau đó, cô nàng nói ra đáp án ngay: "Là khu vực xung quanh Thượng Nê Pha.
Thằng nhóc này chết ở ngoài tỉnh cách đây bảy năm, được người ta phát hiện ra thi thể nằm kẹt trong một hốc núi cạnh Thượng Nê Pha đấy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.