Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ
Chương 272: Tấm ảnh thứ ba
Thất Nguyệt Tửu Tiên
10/12/2019
Lâm Thu cầm chuông nhỏ đi đến trên ban công, phát
hiện bên trong chén đựng thức ăn cho mèo còn non nửa. Lúc này cô nhóc
mới quay đầu nhìn Angie đang núp trong góc phòng, nói :
- "Đây không phải là đồ ăn cho mèo à? Mày lại làm nũng chị đòi ăn đồ hộp hả?"
Bên trong góc phòng khách, con mèo mập ngày thường vốn lười biếng bây giờ bỗng xù lông, biểu hiện vô cùng khác lạ, nhìn cô bé chằm chằm dường như nó đang tự vệ chống lại kẻ thù vậy.
Lâm Thu trừng mắt lại con mèo, nhưng được nửa phút cô bé cuối cùng cũng chào thua. Cô bé nói :
- "Được thôi, tao sẽ mở khóa cho mày.”
Vừa nói cô bé vừa mở khóa ở cổ cho con mèo.
"Angie, đồ hộp nè, còn không mau lại đây cưng?" Cô bé mở đồ hộp ra, đổ thịt đông lạnh trong đó vào chén cho con mèo. Nếu là ngày thường chắc chắn con mèo mập sẽ nhào tới nhanh như chớp, nhưng lần này nó vẫn thu mình trong góc phòng, gắt gao nhìn chằm chằm cô nhóc, phẫn nộ gầm nhẹ.
Hành động bất thường của con mèo làm cô bé cảm thấy rất lạ.
- “Con mèo hư hỏng này, chị cho mày ăn đồ hộp, không tới ăn còn nhe nanh múa vuốt với chị hả?”
Cô bé suy nghĩ một lát, sau đó phát hiện lúc con mèo có biểu hiện lạ là sau khi cô nhóc rung chuông.
Chẳng lẽ con mèo này không thích tiếng chuông? Với tâm tư hiếu kì, cô bé giơ chuông nhỏ lên. Sau đó con mèo bắt đầu bình thường lại, nhưng cô nhóc lại rung chuông lần nữa. Tiếng chuông vừa rung lên, con mèo trong góc phòng nhảy dựng lên, toàn thân xù lông, gào thét gầm rú. Nghe tiếng con mèo, cô bé bỗng nhiên sợ hãi.
- “Không lẽ con mèo này điên rồi?”
Cô bé không rung chuông nữa, ánh mắt cảnh giác của con mèo đã giảm bớt, nhưng bên trong vẫn lộ ra vẻ bất an. Chẳng lẽ anh trai mình mất tích, con mèo này cũng phát điên rồi sao?
Thế nhưng lúc mình trở về, không phải con mèo rất bình thường sao?
Hay là nó không thích nghe tiếng chuông? Một khi nghe sẽ phát điên?
Nguyên nhân là gì? Cô bé nhìn chiếc chuông trong tay, trên bề mặt đầy rỉ sét, gần như đã không nhìn ra được hình dạng ban đầu.
Nhưng cô nhóc cẩn thận lật qua lật lại một lần nữa, cuối cùng phát hiện ra được điểm đặc biệt.
Bên trong chiếc chuông, có khắc hai chữ phồn thể nhỏ.
“Dương Tĩnh.”
Ủa, Dương Tĩnh? Nghe rất giống tên người.
Chẳng lẽ người chế tạo ra chiếc chuông này tên là Dương Tĩnh? Hay đây là tên chủ nhân trước của chiếc chuông? Mà hai chữ này lại là chữ phồn thể, không biết có phải là đồ cổ từ thời đại trước không? Anh của mình sao lại có được vật này.
Cô bé lòng tràn ngập tò mò.
Thế nhưng, ngoại trừ hai chữ khắc trên chuông, con nhỏ không tìm được đầu mối nào khác.
Hoặc là, những đầu mối khác cô nhóc xem không hiểu. Chiếc chuông này mặc dù rỉ sét rất nghiêm trọng, nhưng vẫn có thể nhìn ra chút hoa văn ban đầu. Chỉ là những hoa văn này, con bé hoàn toàn xem không hiểu gì cả.
Cô bé từ bỏ việc nghiên cứu chiếc chuông, ngẩng đầu, lại phát hiện còn mèo ngu xuẩn kia vẫn nhìn chòng chọc vào mình, tràn ngập đề phòng và cảnh giác.
Phản ứng của nó, giống như là nhìn thấy người xa lạ.
Cô bé trừng mắt với con mèo.
- “Tao mới xa nhà chưa lâu, vậy mà mày đã quên tao rồi, lần sau không cho mày ăn đồ hộp nữa.”
Con mèo trốn trong góc tường lại gắt gao trừng mắt nhìn nàng. Vẻ mặt càng cảnh giác và đề phòng hơn, hoàn toàn không có vẻ mềm mại đáng yêu như bình thường. Con bé có chút nhụt chí, mình lại bị một con mèo ghét bỏ.
Mang chiếc chuông trở lại thư phòng, cô bé không quan tâm tới con mèo nữa. Dù sao con mèo này thỉnh thoảng cũng sẽ có chút hành động kì quái, chẳng hạn như luôn luôn nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng còn tự mở cửa tủ TV, lấy toàn bộ nệm bên trong ra chơi, ngoài ra nó còn thường xuyên vào toilet lấy giấy vệ sinh ra cào nát. Hành vi thiểu năng của nó, đã chọc mẹ con nhỏ giận dữ. Nếu không phải anh của cô bé khăng khăng dù có bị đuổi khỏi nhà cũng nhất quyết nuôi con mèo này, thì mẹ cô bé đã sớm đuổi con mèo ngu xuẩn này đi lâu rồi.
Trở lại thư phòng, cô bé lại lục lọi tìm tòi trên hai giá sách một lần nữa.
Thậm chí, mỗi quyển sách còn lật từng trang ra xem, sợ bên trong cất thứ gì đó quan trọng.
Kết quả không tìm được manh mối gì cả, ngược lại từ trong một quyển sách phát hiện ra mấy tờ một trăm nghìn mới cứng, có lẽ là do anh của nhỏ nhét vào bên trong rồi quên mất.
Lục lọi một lúc, con bé cũng có chút mệt mỏi, nhìn đồng hồ, lúc này đã là 11:30.
Bình thường giờ này, cha mẹ cô bé đáng lẽ đã về nhà.
Cô bé đi đến trước bàn máy tính ngồi xuống, muốn thử xem có thể mở máy tính lần nữa không, nếu không mở được sẽ đi ngủ.
Kết quả lần này vượt quá dự liệu của cô bé, máy tính vừa khởi động đã thành công, cô bé có chút bất ngờ vì tình huống xảy ra đột ngột.
Mặc dù rất hiếu kì, nhưng cô bé cũng lười quan tâm việc vì sao máy tính lại bỗng nhiên hoạt động tốt như vậy. Dù sao đây cũng không phải máy tính của con nhỏ, con nhỏ trực tiếp mở ổ F ra, nhanh chóng tìm được thư mục chứa tài liệu mới thiết lập của anh mình, ấn mở tấm ảnh thứ ba ra.
Hình ảnh vừa mở ra, trên màn hình bỗng hiện ra một khung cảnh màu đỏ, bên trong có một chiếc gương.
Chiếc gương này rất quen thuộc, chính là tấm gương trong toilet nhà nàng.
Phía trước gương trên bồn rửa tay, có hai ngọn nến, ở giữa có một quả táo đang gọt dở, giống như anh trai cô bé đang chơi trò ma quỷ gì đó. Nhưng thứ khiến cô bé hoảng sợ không phải là những đồ vật này, mà chính là hình ảnh trong gương.
Mặc dù chắc chắn đây là tấm ảnh do anh cô bé chụp, nhưng phía đối diện tấm gương không phản chiếu cảnh tượng giơ tay cầm điện thoại chụp như bình thường, thậm chí không phải là hình ảnh không gian bên trong toilet.
Trong gương, vậy mà lại hiện ra một khu phế tích hoang vu, bên trong có một người con gái sắc mặt tái nhợt, thất khiếu chảy máu, vẻ mặt ngốc trệ nhìn ống kính.
Bộ dạng kinh khủng, tựa như một con lệ quỷ. Nữ lệ quỷ này ….lại giống cô bé như đúc, thậm chí quần áo mặc trên người, cũng là quần áo mà cô bé đã từng mặc qua.
Ảnh chụp quỷ dị như vậy, làm cho con bé hoàn toàn sửng sốt, làm sao mình lại xuất hiện trong ảnh này? Hơn nữa còn ở trong bộ dạng lệ quỷ như vậy?
Đây là do anh mình dùng photoshop sao?
Nhưng photoshop không thể nào có cảm giác chân thật như vậy được.
Cô bé có chút rùng mình.
Bởi vì cô bé cảm giác hình ảnh nữ lệ quỷ trong ảnh kia không phải là ảnh chỉnh sửa hay ghép ảnh, mà dường như là thực sự có một nữ lệ quỷ kinh khủng đang đứng trong phế tích, lạnh lùng nhìn nàng.
Đáng sợ nhất chính là, nữ quỷ này giống mình như đúc…
- "Đây không phải là đồ ăn cho mèo à? Mày lại làm nũng chị đòi ăn đồ hộp hả?"
Bên trong góc phòng khách, con mèo mập ngày thường vốn lười biếng bây giờ bỗng xù lông, biểu hiện vô cùng khác lạ, nhìn cô bé chằm chằm dường như nó đang tự vệ chống lại kẻ thù vậy.
Lâm Thu trừng mắt lại con mèo, nhưng được nửa phút cô bé cuối cùng cũng chào thua. Cô bé nói :
- "Được thôi, tao sẽ mở khóa cho mày.”
Vừa nói cô bé vừa mở khóa ở cổ cho con mèo.
"Angie, đồ hộp nè, còn không mau lại đây cưng?" Cô bé mở đồ hộp ra, đổ thịt đông lạnh trong đó vào chén cho con mèo. Nếu là ngày thường chắc chắn con mèo mập sẽ nhào tới nhanh như chớp, nhưng lần này nó vẫn thu mình trong góc phòng, gắt gao nhìn chằm chằm cô nhóc, phẫn nộ gầm nhẹ.
Hành động bất thường của con mèo làm cô bé cảm thấy rất lạ.
- “Con mèo hư hỏng này, chị cho mày ăn đồ hộp, không tới ăn còn nhe nanh múa vuốt với chị hả?”
Cô bé suy nghĩ một lát, sau đó phát hiện lúc con mèo có biểu hiện lạ là sau khi cô nhóc rung chuông.
Chẳng lẽ con mèo này không thích tiếng chuông? Với tâm tư hiếu kì, cô bé giơ chuông nhỏ lên. Sau đó con mèo bắt đầu bình thường lại, nhưng cô nhóc lại rung chuông lần nữa. Tiếng chuông vừa rung lên, con mèo trong góc phòng nhảy dựng lên, toàn thân xù lông, gào thét gầm rú. Nghe tiếng con mèo, cô bé bỗng nhiên sợ hãi.
- “Không lẽ con mèo này điên rồi?”
Cô bé không rung chuông nữa, ánh mắt cảnh giác của con mèo đã giảm bớt, nhưng bên trong vẫn lộ ra vẻ bất an. Chẳng lẽ anh trai mình mất tích, con mèo này cũng phát điên rồi sao?
Thế nhưng lúc mình trở về, không phải con mèo rất bình thường sao?
Hay là nó không thích nghe tiếng chuông? Một khi nghe sẽ phát điên?
Nguyên nhân là gì? Cô bé nhìn chiếc chuông trong tay, trên bề mặt đầy rỉ sét, gần như đã không nhìn ra được hình dạng ban đầu.
Nhưng cô nhóc cẩn thận lật qua lật lại một lần nữa, cuối cùng phát hiện ra được điểm đặc biệt.
Bên trong chiếc chuông, có khắc hai chữ phồn thể nhỏ.
“Dương Tĩnh.”
Ủa, Dương Tĩnh? Nghe rất giống tên người.
Chẳng lẽ người chế tạo ra chiếc chuông này tên là Dương Tĩnh? Hay đây là tên chủ nhân trước của chiếc chuông? Mà hai chữ này lại là chữ phồn thể, không biết có phải là đồ cổ từ thời đại trước không? Anh của mình sao lại có được vật này.
Cô bé lòng tràn ngập tò mò.
Thế nhưng, ngoại trừ hai chữ khắc trên chuông, con nhỏ không tìm được đầu mối nào khác.
Hoặc là, những đầu mối khác cô nhóc xem không hiểu. Chiếc chuông này mặc dù rỉ sét rất nghiêm trọng, nhưng vẫn có thể nhìn ra chút hoa văn ban đầu. Chỉ là những hoa văn này, con bé hoàn toàn xem không hiểu gì cả.
Cô bé từ bỏ việc nghiên cứu chiếc chuông, ngẩng đầu, lại phát hiện còn mèo ngu xuẩn kia vẫn nhìn chòng chọc vào mình, tràn ngập đề phòng và cảnh giác.
Phản ứng của nó, giống như là nhìn thấy người xa lạ.
Cô bé trừng mắt với con mèo.
- “Tao mới xa nhà chưa lâu, vậy mà mày đã quên tao rồi, lần sau không cho mày ăn đồ hộp nữa.”
Con mèo trốn trong góc tường lại gắt gao trừng mắt nhìn nàng. Vẻ mặt càng cảnh giác và đề phòng hơn, hoàn toàn không có vẻ mềm mại đáng yêu như bình thường. Con bé có chút nhụt chí, mình lại bị một con mèo ghét bỏ.
Mang chiếc chuông trở lại thư phòng, cô bé không quan tâm tới con mèo nữa. Dù sao con mèo này thỉnh thoảng cũng sẽ có chút hành động kì quái, chẳng hạn như luôn luôn nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng còn tự mở cửa tủ TV, lấy toàn bộ nệm bên trong ra chơi, ngoài ra nó còn thường xuyên vào toilet lấy giấy vệ sinh ra cào nát. Hành vi thiểu năng của nó, đã chọc mẹ con nhỏ giận dữ. Nếu không phải anh của cô bé khăng khăng dù có bị đuổi khỏi nhà cũng nhất quyết nuôi con mèo này, thì mẹ cô bé đã sớm đuổi con mèo ngu xuẩn này đi lâu rồi.
Trở lại thư phòng, cô bé lại lục lọi tìm tòi trên hai giá sách một lần nữa.
Thậm chí, mỗi quyển sách còn lật từng trang ra xem, sợ bên trong cất thứ gì đó quan trọng.
Kết quả không tìm được manh mối gì cả, ngược lại từ trong một quyển sách phát hiện ra mấy tờ một trăm nghìn mới cứng, có lẽ là do anh của nhỏ nhét vào bên trong rồi quên mất.
Lục lọi một lúc, con bé cũng có chút mệt mỏi, nhìn đồng hồ, lúc này đã là 11:30.
Bình thường giờ này, cha mẹ cô bé đáng lẽ đã về nhà.
Cô bé đi đến trước bàn máy tính ngồi xuống, muốn thử xem có thể mở máy tính lần nữa không, nếu không mở được sẽ đi ngủ.
Kết quả lần này vượt quá dự liệu của cô bé, máy tính vừa khởi động đã thành công, cô bé có chút bất ngờ vì tình huống xảy ra đột ngột.
Mặc dù rất hiếu kì, nhưng cô bé cũng lười quan tâm việc vì sao máy tính lại bỗng nhiên hoạt động tốt như vậy. Dù sao đây cũng không phải máy tính của con nhỏ, con nhỏ trực tiếp mở ổ F ra, nhanh chóng tìm được thư mục chứa tài liệu mới thiết lập của anh mình, ấn mở tấm ảnh thứ ba ra.
Hình ảnh vừa mở ra, trên màn hình bỗng hiện ra một khung cảnh màu đỏ, bên trong có một chiếc gương.
Chiếc gương này rất quen thuộc, chính là tấm gương trong toilet nhà nàng.
Phía trước gương trên bồn rửa tay, có hai ngọn nến, ở giữa có một quả táo đang gọt dở, giống như anh trai cô bé đang chơi trò ma quỷ gì đó. Nhưng thứ khiến cô bé hoảng sợ không phải là những đồ vật này, mà chính là hình ảnh trong gương.
Mặc dù chắc chắn đây là tấm ảnh do anh cô bé chụp, nhưng phía đối diện tấm gương không phản chiếu cảnh tượng giơ tay cầm điện thoại chụp như bình thường, thậm chí không phải là hình ảnh không gian bên trong toilet.
Trong gương, vậy mà lại hiện ra một khu phế tích hoang vu, bên trong có một người con gái sắc mặt tái nhợt, thất khiếu chảy máu, vẻ mặt ngốc trệ nhìn ống kính.
Bộ dạng kinh khủng, tựa như một con lệ quỷ. Nữ lệ quỷ này ….lại giống cô bé như đúc, thậm chí quần áo mặc trên người, cũng là quần áo mà cô bé đã từng mặc qua.
Ảnh chụp quỷ dị như vậy, làm cho con bé hoàn toàn sửng sốt, làm sao mình lại xuất hiện trong ảnh này? Hơn nữa còn ở trong bộ dạng lệ quỷ như vậy?
Đây là do anh mình dùng photoshop sao?
Nhưng photoshop không thể nào có cảm giác chân thật như vậy được.
Cô bé có chút rùng mình.
Bởi vì cô bé cảm giác hình ảnh nữ lệ quỷ trong ảnh kia không phải là ảnh chỉnh sửa hay ghép ảnh, mà dường như là thực sự có một nữ lệ quỷ kinh khủng đang đứng trong phế tích, lạnh lùng nhìn nàng.
Đáng sợ nhất chính là, nữ quỷ này giống mình như đúc…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.