Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ
Chương 417: Thế giới ác mộng
Thất Nguyệt Tửu Tiên
17/02/2020
Dịch: Vạn Cổ
Nhóm dịch: Vô Sĩ
***
Dương Húc Minh chửi ầm lên khiến gã đàn ông bị trói trên giường kia sửng sốt.
- "Tôi là thứ gì ư?"
Thằng này nhìn Dương Húc Minh một cách ngu ngơ, nói rằng: - "Tôi là thứ gì à? Chẳng lẽ anh nghĩ tôi đang giở trò gì sao? Chẳng phải tôi cũng như anh đều là người bị hại đấy ư?"
Nhìn bọn hành hung áo trắng đang tiến đến càng lúc càng gần, Dương Húc Minh nắm dao giải phẫu trong tay, vừa cảnh giác bọn chúng, vừa nói về hướng gã bị trói kia.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- "Tao vừa định xông lên, mày nói tao đánh thua thằng này.
Mày vừa nói xong, tao liền cảm giác mình uể oải hẳn đi. Phải vất vả lắm tao mới đập được thằng này, thì mày hả họng nói nó có đồng bọn đến. Vừa nói xong, tụi kia liền xông vào từ bên ngoài.
Tao nắm đầu thằng này làm con tin, kết quả thì sao? Một câu nói "bọn chúng không lo sống chết của con tin" từ chính miệng mày nói ra, bọn áo trắng này liền xông lại... Chẳng phải mày là một cái thứ gì đó đang điều khiển tất cả những việc này hay sao?"
Dương Húc Minh mắng: - "Mày đừng nói với tao, tất cả chỉ là trung hợp nha?" Nghe hắn nói xong, gã thanh niên đang bị trói trên giường cũng kinh ngạc.
Gã ta ngạc nhiên nhìn Dương Húc Minh bằng vẻ mặt khó tin, - "Ông anh nói gì vậy?" Mặt gã ngờ nghệch hẳn: - "Chẳng phải tôi đang bị tra khảo sao?" Lúc này, Dương Húc Minh đang cố gắng tránh né những lưỡi dao của bọn áo trắng, người hắn đã dính vài vết thương.
Máu tươi chảy đầm đìa, liên tục. Gã thanh niên hốt hoảng nhìn Dương Húc Minh, nói: - "Nhưng mà tôi đâu có biết cách đuổi bọn chúng đi! Cơ bản là bọn chúng chẳng thèm ngó ngàng gì tới tôi nè!"
Dương Húc Minh tung một cú đá bay tên áo trắng đứng gần nhất, chịu hai nhát chém trên lưng, xông ra khỏi vòng vây, xông thẳng đến tên tù nhân bị trói gô trên giường kia.
Sau đó, trước ánh nhìn ngỡ ngàng của gã thanh niên, Dương Húc Minh đâm mũi dao nhọn vào đùi gã.
- "A a a a a a a a a! Đau đau đau quá!!!!!"
Gã thanh niên rú lên thảm thiết, Dương Húc Minh bèn trốn ra sau gã, nói: - "Mày nghĩ tao đang đùa à?" Hắn dữ tợn kế dao ngay cổ gã thanh niên, giận dữ thét: - "Mày mà không đuổi bọn áo trắng này đi, bố giết chết mày!"
Tên thanh niên này ngơ ngác nhìn hắn, khóc không ra nước mắt, - "Chẳng phải anh đến cứu tôi ư?"
Dương Húc Minh liên tục chửi mắng: - "Cứu mày à? Đó là vì bố mày bị mê muội tâm trí nên làm điều xuẩn ngốc!" Mắt thấy bọn quái nhân áo trắng tiến đến càng lúc càng gần trong khi gã thanh niên trong tay chỉ biết khóc lóc, Dương Húc Minh tức giận điên người. Hắn nhanh chóng cắt dây, túm cổ tên thanh niên này lôi xuống, sau đó kéo gã chạy ra bên ngoài.
Đạp tung cửa lớn, hai người chạy ra một cái hành lang dài bằng thép đúc.
Trên hành lang, từng căn phòng sắt thép đóng chặt san sát, tựa như từng phòng là một cái tù ngục giống vừa rồi. Dương Húc Minh dám khẳng định đây không còn là cái không gian của căn nhà trống cũ nát lúc vừa tiến vào nữa rồi.
Tại sao chỉ vừa đặt chân qua căn phòng sát vách thì tất cả lại trở nên như thế này?
Chẳng lẽ... mỗi một căn phòng là một thế giới giả tạo? Còn tên thanh niên trước mặt chính là điểm then chốt của chính cái thế giới giả tạo này? Vì lẽ đó, mỗi khi Dương Húc Minh nghe thấy tiếng hét thảm của gã ta, cả thế giới này sẽ chuyển đổi dựa theo ý nghĩ cũa gã.
Dương Húc Minh kéo gã thanh niên còi cọc này bỏ chạy, thế nhưng dù có chạy thế nào đi nữa, quẹo qua biết bao nhiêu góc cua, lại chẳng thể nào thoát được nơi này.
Dãy hành lang này tựa như không có điểm cuối cùng vậy.
Hắn dừng lại, nhìn gã đàn ông mà mình đang nắm chặt tay này, nói: - "Cuối cùng thì đây là đâu? Chúng ta ra ngoài bằng cách nào?"
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nam thanh niên ngơ ngác nhìn hắn, mù mờ ngẫm nghĩ một lát rồi lắc đầu: - "Tôi cũng không biết... lúc tỉnh lại là tôi thấy mình nằm trong phòng rồi."
Dương Húc Minh trừng mắt nhìn gã: - "Thế tại sao mày biết chúng nó là bọn giết người ma quỷ? Rồi tại sao mày biết đây là căn cứ của bọn giết người?"
Tên thanh niên sững sốt: - "Ồ hén... làm sao tôi biết được?"
Gã hoảng sợ nói: - "Rõ ràng là tôi chưa bao giờ đến đây mà, tại sao tôi lại biết đây là căn cứ của bọn giết người nhĩ?"
Dương Húc Minh quan sát vẻ mặt hoảng sợ, khò dại của tên này một chốc rồi nhíu mày. Thằng khốn nhút nhát này có vẻ không phải đang đóng kịch.
Nếu đây là đóng kịch, thì kĩ năng diễn xuất của thằng này lại quá xuất sắc. Nếu tùy tiện một người cũng có thể đóng kịch hay như thế, vậy những vị diễn viên điện ảnh nổi tiếng trên thế giới cũng hết đường kiếm cơm ăn mất rồi.
Bên cạnh đó, hắn từng nghe thấy một vài âm thanh khác trước khi đi qua căn phòng cạnh bên.
Trong đó, hắn đúng là nghe qua rất nhiều loại âm thanh khác nhau, có tiếng than khóc vì bị thêu đốt, có tiếng van xin thầy giáo tha lỗi vì đến muộn và thế thốt không dám tái phạm lần sau, lại có cả âm thanh hoảng sợ khi nhìn thấy quỷ...
Nghĩ kỹ lại, những tiếng kêu thảm thiết này đều có một số điểm chung nhất định và những nét đặc thù riêng.
Thứ nhất, chính là bọn họ đều đang chịu cảnh khổ.
Bên cạnh đó, nào phải chỉ một vài người gặp họa, mà là rất nhiều người, thậm chí cả khu vực này đều dày đặc những người gặp tai họa.
Từ ngoài nhìn vào, những người ấy đều vường mắc một vấn đề nào đó trong mỗi căn phòng, ấy thế mà khi đi vào lại là một thế giới khác biệt.
Hơn nữa, bản thân người gặp khổ nạn trong từng thế giới ấy lại có quyền khống chế nhất định trong không gian ấy, chẳng lẽ đó là lý do mà diễn biến sẽ chuyển đổi dựa theo mạch suy nghĩ của gã ta?
Dương Húc Minh nhìn nam thanh niên cạnh bên, nói: - "Này, có phải mày đang gặp ác mộng hay không?"
Tên đó sững sốt: - "Gặp ác mộng là sao?" Dương Húc Minh tóm lấy mặt của gã, bóp thật mạnh, - "Thế nào? Có cảm giác đau không?"
Tên này đau đớn hét lên: - "Có! Có có có! Đau chết tôi rồi!"
Dương Húc Minh lắc đầu: - "Xem ra đây là một thế giới thuộc ác mộng cấp độ sâu tạo nên rồi..."
Hắn chau mày nhìn hành lang hun hút trước mắt. Đến lúc này, Dương Húc Minh đã nắm rõ bản chất của thế giới này. Thật ra, nếu năng lực của kẻ địch là tạo dựng một thế giới khủng khiếp với hằng hà sa số ác quỷ, như vậy tên đó không cần thiết phải e ngại những con quỷ xuất hiện trong thế giới đó. Ngược lại, khi vật kia xuất hiện, nó lại có thái độ sợ sệt bọn ác quỷ trong mỗi căn phòng. Như vậy, điều đó chứng minh những con ác quỷ khác trong thế giới này không hề bị kẻ đó khống chế, thậm chí sẽ tấn công ngược lại gã ấy.
Bên cạnh đó, những căn phòng kín cửa san sát nhau ở đây chính là từng cái thế giới được tạo nên từ ác mộng. Đó cũng là lý do mà vật kia chỉ dám gõ cửa, chứ không dám đi vào, vì nó sợ tiến vào trong ác mộng của người khác.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tầng lầu này chỉ có ba căn phòng có tiếng kêu thảm thiết vang lên, có khả năng là chính là do chỉ có ba phòng ở tầng này là có người đang ở nhà sinh hoạt, trong khi những hộ gia đình khác đều đi ra ngoài.
Thế giới này có lẽ là do kẻ địch lợi dụng ác mộng của chính người sống mà dệt nên, hoặc là từ nội tâm khủng khiếp của gã để xây nên cái thế giới kinh hoàng như thế này.
Nền tảng của thế giới này không phải là một cá thể duy nhất, mà là tất cả các người sống liên quan.
Nói cách khác, phạm vi của thế giới ác mộng này có lẽ tương quan với phạm vi rộng lớn, có lẽ là to, hoặc nhỏ, tương tự với thế giới hiện thực.
Tất cả những tâm tình tiêu cực và nỗi sợ hãi âm thầm của toàn bộ người sống trong thế giới hiện thực ở khu vực này đều được chiếu rọi ngay bên trong thế giới ác mộng hiện tại. Hơn nữa, cái gã thanh niên nhút nhát này chính là hộ gia đình cư trú tại căn phòng sát vách với Sơn quỷ.
Dương Húc Minh ngẫm nghĩ, nhíu mày thật chặt.
- "Nhưng ra ngoài bằng cách nào đây?"
Mặt mày Dương Húc Minh tỏ vẻ ảo não. Thật vậy, dù hắn có nhận ra chân tướng của thế giới này, cũng không hề tìm ra biện pháp để rời khỏi.
Nhóm dịch: Vô Sĩ
***
Dương Húc Minh chửi ầm lên khiến gã đàn ông bị trói trên giường kia sửng sốt.
- "Tôi là thứ gì ư?"
Thằng này nhìn Dương Húc Minh một cách ngu ngơ, nói rằng: - "Tôi là thứ gì à? Chẳng lẽ anh nghĩ tôi đang giở trò gì sao? Chẳng phải tôi cũng như anh đều là người bị hại đấy ư?"
Nhìn bọn hành hung áo trắng đang tiến đến càng lúc càng gần, Dương Húc Minh nắm dao giải phẫu trong tay, vừa cảnh giác bọn chúng, vừa nói về hướng gã bị trói kia.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- "Tao vừa định xông lên, mày nói tao đánh thua thằng này.
Mày vừa nói xong, tao liền cảm giác mình uể oải hẳn đi. Phải vất vả lắm tao mới đập được thằng này, thì mày hả họng nói nó có đồng bọn đến. Vừa nói xong, tụi kia liền xông vào từ bên ngoài.
Tao nắm đầu thằng này làm con tin, kết quả thì sao? Một câu nói "bọn chúng không lo sống chết của con tin" từ chính miệng mày nói ra, bọn áo trắng này liền xông lại... Chẳng phải mày là một cái thứ gì đó đang điều khiển tất cả những việc này hay sao?"
Dương Húc Minh mắng: - "Mày đừng nói với tao, tất cả chỉ là trung hợp nha?" Nghe hắn nói xong, gã thanh niên đang bị trói trên giường cũng kinh ngạc.
Gã ta ngạc nhiên nhìn Dương Húc Minh bằng vẻ mặt khó tin, - "Ông anh nói gì vậy?" Mặt gã ngờ nghệch hẳn: - "Chẳng phải tôi đang bị tra khảo sao?" Lúc này, Dương Húc Minh đang cố gắng tránh né những lưỡi dao của bọn áo trắng, người hắn đã dính vài vết thương.
Máu tươi chảy đầm đìa, liên tục. Gã thanh niên hốt hoảng nhìn Dương Húc Minh, nói: - "Nhưng mà tôi đâu có biết cách đuổi bọn chúng đi! Cơ bản là bọn chúng chẳng thèm ngó ngàng gì tới tôi nè!"
Dương Húc Minh tung một cú đá bay tên áo trắng đứng gần nhất, chịu hai nhát chém trên lưng, xông ra khỏi vòng vây, xông thẳng đến tên tù nhân bị trói gô trên giường kia.
Sau đó, trước ánh nhìn ngỡ ngàng của gã thanh niên, Dương Húc Minh đâm mũi dao nhọn vào đùi gã.
- "A a a a a a a a a! Đau đau đau quá!!!!!"
Gã thanh niên rú lên thảm thiết, Dương Húc Minh bèn trốn ra sau gã, nói: - "Mày nghĩ tao đang đùa à?" Hắn dữ tợn kế dao ngay cổ gã thanh niên, giận dữ thét: - "Mày mà không đuổi bọn áo trắng này đi, bố giết chết mày!"
Tên thanh niên này ngơ ngác nhìn hắn, khóc không ra nước mắt, - "Chẳng phải anh đến cứu tôi ư?"
Dương Húc Minh liên tục chửi mắng: - "Cứu mày à? Đó là vì bố mày bị mê muội tâm trí nên làm điều xuẩn ngốc!" Mắt thấy bọn quái nhân áo trắng tiến đến càng lúc càng gần trong khi gã thanh niên trong tay chỉ biết khóc lóc, Dương Húc Minh tức giận điên người. Hắn nhanh chóng cắt dây, túm cổ tên thanh niên này lôi xuống, sau đó kéo gã chạy ra bên ngoài.
Đạp tung cửa lớn, hai người chạy ra một cái hành lang dài bằng thép đúc.
Trên hành lang, từng căn phòng sắt thép đóng chặt san sát, tựa như từng phòng là một cái tù ngục giống vừa rồi. Dương Húc Minh dám khẳng định đây không còn là cái không gian của căn nhà trống cũ nát lúc vừa tiến vào nữa rồi.
Tại sao chỉ vừa đặt chân qua căn phòng sát vách thì tất cả lại trở nên như thế này?
Chẳng lẽ... mỗi một căn phòng là một thế giới giả tạo? Còn tên thanh niên trước mặt chính là điểm then chốt của chính cái thế giới giả tạo này? Vì lẽ đó, mỗi khi Dương Húc Minh nghe thấy tiếng hét thảm của gã ta, cả thế giới này sẽ chuyển đổi dựa theo ý nghĩ cũa gã.
Dương Húc Minh kéo gã thanh niên còi cọc này bỏ chạy, thế nhưng dù có chạy thế nào đi nữa, quẹo qua biết bao nhiêu góc cua, lại chẳng thể nào thoát được nơi này.
Dãy hành lang này tựa như không có điểm cuối cùng vậy.
Hắn dừng lại, nhìn gã đàn ông mà mình đang nắm chặt tay này, nói: - "Cuối cùng thì đây là đâu? Chúng ta ra ngoài bằng cách nào?"
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nam thanh niên ngơ ngác nhìn hắn, mù mờ ngẫm nghĩ một lát rồi lắc đầu: - "Tôi cũng không biết... lúc tỉnh lại là tôi thấy mình nằm trong phòng rồi."
Dương Húc Minh trừng mắt nhìn gã: - "Thế tại sao mày biết chúng nó là bọn giết người ma quỷ? Rồi tại sao mày biết đây là căn cứ của bọn giết người?"
Tên thanh niên sững sốt: - "Ồ hén... làm sao tôi biết được?"
Gã hoảng sợ nói: - "Rõ ràng là tôi chưa bao giờ đến đây mà, tại sao tôi lại biết đây là căn cứ của bọn giết người nhĩ?"
Dương Húc Minh quan sát vẻ mặt hoảng sợ, khò dại của tên này một chốc rồi nhíu mày. Thằng khốn nhút nhát này có vẻ không phải đang đóng kịch.
Nếu đây là đóng kịch, thì kĩ năng diễn xuất của thằng này lại quá xuất sắc. Nếu tùy tiện một người cũng có thể đóng kịch hay như thế, vậy những vị diễn viên điện ảnh nổi tiếng trên thế giới cũng hết đường kiếm cơm ăn mất rồi.
Bên cạnh đó, hắn từng nghe thấy một vài âm thanh khác trước khi đi qua căn phòng cạnh bên.
Trong đó, hắn đúng là nghe qua rất nhiều loại âm thanh khác nhau, có tiếng than khóc vì bị thêu đốt, có tiếng van xin thầy giáo tha lỗi vì đến muộn và thế thốt không dám tái phạm lần sau, lại có cả âm thanh hoảng sợ khi nhìn thấy quỷ...
Nghĩ kỹ lại, những tiếng kêu thảm thiết này đều có một số điểm chung nhất định và những nét đặc thù riêng.
Thứ nhất, chính là bọn họ đều đang chịu cảnh khổ.
Bên cạnh đó, nào phải chỉ một vài người gặp họa, mà là rất nhiều người, thậm chí cả khu vực này đều dày đặc những người gặp tai họa.
Từ ngoài nhìn vào, những người ấy đều vường mắc một vấn đề nào đó trong mỗi căn phòng, ấy thế mà khi đi vào lại là một thế giới khác biệt.
Hơn nữa, bản thân người gặp khổ nạn trong từng thế giới ấy lại có quyền khống chế nhất định trong không gian ấy, chẳng lẽ đó là lý do mà diễn biến sẽ chuyển đổi dựa theo mạch suy nghĩ của gã ta?
Dương Húc Minh nhìn nam thanh niên cạnh bên, nói: - "Này, có phải mày đang gặp ác mộng hay không?"
Tên đó sững sốt: - "Gặp ác mộng là sao?" Dương Húc Minh tóm lấy mặt của gã, bóp thật mạnh, - "Thế nào? Có cảm giác đau không?"
Tên này đau đớn hét lên: - "Có! Có có có! Đau chết tôi rồi!"
Dương Húc Minh lắc đầu: - "Xem ra đây là một thế giới thuộc ác mộng cấp độ sâu tạo nên rồi..."
Hắn chau mày nhìn hành lang hun hút trước mắt. Đến lúc này, Dương Húc Minh đã nắm rõ bản chất của thế giới này. Thật ra, nếu năng lực của kẻ địch là tạo dựng một thế giới khủng khiếp với hằng hà sa số ác quỷ, như vậy tên đó không cần thiết phải e ngại những con quỷ xuất hiện trong thế giới đó. Ngược lại, khi vật kia xuất hiện, nó lại có thái độ sợ sệt bọn ác quỷ trong mỗi căn phòng. Như vậy, điều đó chứng minh những con ác quỷ khác trong thế giới này không hề bị kẻ đó khống chế, thậm chí sẽ tấn công ngược lại gã ấy.
Bên cạnh đó, những căn phòng kín cửa san sát nhau ở đây chính là từng cái thế giới được tạo nên từ ác mộng. Đó cũng là lý do mà vật kia chỉ dám gõ cửa, chứ không dám đi vào, vì nó sợ tiến vào trong ác mộng của người khác.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tầng lầu này chỉ có ba căn phòng có tiếng kêu thảm thiết vang lên, có khả năng là chính là do chỉ có ba phòng ở tầng này là có người đang ở nhà sinh hoạt, trong khi những hộ gia đình khác đều đi ra ngoài.
Thế giới này có lẽ là do kẻ địch lợi dụng ác mộng của chính người sống mà dệt nên, hoặc là từ nội tâm khủng khiếp của gã để xây nên cái thế giới kinh hoàng như thế này.
Nền tảng của thế giới này không phải là một cá thể duy nhất, mà là tất cả các người sống liên quan.
Nói cách khác, phạm vi của thế giới ác mộng này có lẽ tương quan với phạm vi rộng lớn, có lẽ là to, hoặc nhỏ, tương tự với thế giới hiện thực.
Tất cả những tâm tình tiêu cực và nỗi sợ hãi âm thầm của toàn bộ người sống trong thế giới hiện thực ở khu vực này đều được chiếu rọi ngay bên trong thế giới ác mộng hiện tại. Hơn nữa, cái gã thanh niên nhút nhát này chính là hộ gia đình cư trú tại căn phòng sát vách với Sơn quỷ.
Dương Húc Minh ngẫm nghĩ, nhíu mày thật chặt.
- "Nhưng ra ngoài bằng cách nào đây?"
Mặt mày Dương Húc Minh tỏ vẻ ảo não. Thật vậy, dù hắn có nhận ra chân tướng của thế giới này, cũng không hề tìm ra biện pháp để rời khỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.