Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ
Chương 299: Tiếng gõ cửa trong đêm
Thất Nguyệt Tửu Tiên
15/12/2019
Nhìn Dương Húc Minh, Lâm Thu hỏi lại.
- “…Không để em tìm anh ấy ư?”
Lâm Thu luống cuống:
- “Anh em thật sự gặp quỷ sao?”
Dương Húc Minh nhìn cô bé, nghiêm túc gật đầu nhẹ.
- “Chính xác đã anh của em đã gặp quỷ. Chẳng những thế mà còn gặp đúng con lệ quỷ vô cùng kinh khủng. Lão quỷ đánh cờ cùng anh trai em là lệ quỷ kinh khủng nhất anh từng gặp. Nó chỉ dùng một ánh mắt đã làm anh đây cảm thấy áp lực vô cùng lớn.
Con quỷ này đã vượt qua khả năng của anh. Lần này anh cũng khó có thể an toàn quay về nên anh đề nghị em không cần tiếp tục đi vào.
Đương nhiên, anh vẫn sẽ đối phó với con quỷ này. Dù anh trai em không có ở đây, anh nhất định vẫn phải múc nó vì anh có lý do riêng. Em không cần lo lắng anh bỏ dở giữa chừng, anh sẽ để ý đến anh trai của em.”
Dương Húc Minh kể lại tất cả những gì hắn nhìn thấy vừa nãy cho cô bé nghe.
- “Mặc dù gã huyết y đồ tể chưa từng xuất hiện, nhưng anh cảm thấy tự nhiên anh lại đi vào cái sân đầy tuyết rơi kia là do gã giở trò sau lưng.
Gã biết không đánh lại anh nên muốn mượn đao giết người, nhờ lão quỷ dưới cây hòe giết anh.
Bây giờ anh đã ra ngoài nhưng vì lý do an toàn, chúng ta nên tạm thời ra khỏi đây đã.”
Dương Húc Minh nói:
- “Nếu như gã huyết y đồ tể chơi lại chiêu này, anh cảm thấy rất ít hi vọng có thể thoát ra được một lần nữa. Anh muốn chuẩn bị một chút rồi mới quay lại hốt nó.”
Dương Húc Minh vừa nói vừa đi ra ngoài thôn, Lâm Thu theo sát phía sau. Về phần cái nhà gỗ thờ bức tượng Quan Âm, Dương Húc Minh tạm thời không động đến.
Hắn bởi vì đi vào căn phòng này mới bị đưa đến thế giới ác mộng, có lẽ năng lực của gã huyết y đồ tể này có quan hệ với căn nhà gỗ.
Nhưng bây giờ không phải là lúc thích hợp để đi thăm dò.
Khi vừa trở về thực tại, hắn cảm giác thấy Sinh Tử Lục trước ngực chấn động mấy lần. Để có được manh mối này Dương Húc Minh đã gặp phải lão quỷ kinh khủng kia, một tồn tại như trùm cuối của phó bản. Suýt chút nữa hắn đã bị bắt lại thế giới đó.
Bây giờ Dương Húc Minh muốn xem xem quyển sách nát này có thể vạch con đường nào cho hắn không.
Từ tình hình trước mắt nếu chỉ dựa vào Lý Tử ra tay cũng rất khó có thể an toàn thoát khỏi đám lệ quỷ nhà họ Vương.
Sau khi cùng Lâm Thu rời khỏi thôn hoang phế, Dương Húc Minh quay lại hướng cũ lúc đi đến. Hắn lấy Sinh Tử Lục rồi mở ra trang thứ ba.
Nội dung trên Sinh Tử Lục đã đổi thành như sau.
Tiếng gõ cửa trong đêm: Tôi biết có thứ gì đó đang tìm tôi
Tôi bị thứ rất đáng sợ để mắt tới
Tối nào nó cũng ở bên ngoài cửa nhà tôi chờ đợi. Nó muốn bắt tôi đi
Âm thanh nhấm nháp giống như nó đang gặm xương sọ của tôi
Tiếng mút chói tai giống như nó đang hút xương tủy của tôi
Tôi sắp phát điên rồi!!!
Ai cứu tôi với. Ai cứu tôi với!!!
Đi đến Thượng Nê pha, tìm tới người đáng thương đang lâm vào tuyệt vọng kia, giúp gã giành lại cuộc sống yên bình.
Hai giờ sáng, ngồi ở gian chính trong nhà hắn, chú em sẽ nghe được tiếng gõ cửa kỳ quái
Cho dù chuyện gì xảy ra cũng không được mở cửa
Chú thích: Con lệ quỷ này là điểm mấu chốt để phá giải tình thế hiện nay, nhất định phải tiêu diệt nó
Cảnh cáo: Cơ hội chỉ có một lần, hãy cẩn thận nắm chắc
Xem hết manh mối mà Sinh Tử Lục cung cấp, Dương Húc Minh nhíu mày.
Thượng Nê pha… Đây là tên địa danh ư? Mà lại đi tới đó trừ quỷ, con quỷ này là điểm mấu chốt phá cục, chẳng lẽ nó là con quỷ rất đặc biệt?
Dương Húc Minh cẩn thận xem đi xem lại hai lần rồi mới cất Sinh Tử Lục vào trong ngực.
Lâm Thu bên cạnh thấy hắn cứ nhìn quyển sách trống không, cô rất hoang mang không hiểu hắn bị làm sao. Nhưng thấy Dương Húc Minh nhìn rất chăm chú nên cô bé cũng không quấy rầy hắn.
Lúc này bọn họ đã trở lại gần chỗ anh trai Lâm Thu dừng xe. Dương Húc Minh hỏi:
- “Em có bằng lái không? Nếu có thì lái xe của anh em về trước đi.”
Lâm Thu lắc đầu:
- “Em vừa mới tốt nghiệp cấp 3 thì làm gì có bằng lái.”
- “Mm…Vậy khi trở về tìm người tới lái là được.”
Nhưng khi bọn họ tới lối vào khu đất hoang thì phát hiện chiếc xe trắng đã biến mất.
Dương Húc Minh đẩy mấy bụi cây ra rồi đi vào xem xét cẩn thận. Có vẻ chiếc xe đã đi đâu mất.
- “Móa, cái xe đâu rồi?”
Dương Húc Minh có chút kinh ngạc:
- “Chẳng lẽ bị ai đó lái đi?”
Nhưng chìa khóa xe Lâm Thu cầm cơ mà, ai có thể lái đi được cơ chứ?
Trong bụi cỏ trên nền đất cũng không hề có vết bánh xe di chuyển.
Dương Húc Minh nhíu mày nói với Lâm Thu:
- “Nhìn xem chìa khóa xe của anh em còn đó không?”
- “Vẫn còn đây anh ơi.”
- “Chẳng lẽ chúng ta nhìn thấy xe chỉ là ảo giác? Nhưng trên nền đất vẫn còn dấu vết bốn bánh xe ép, quả thực ở đây đã từng có một chiếc xe đỗ.”
- “Hay là chiếc xe bị hô biến đi rồi? Dịch chuyển qua cổng không gian?”
Con mẹ nó có chút huyền huyễn. Hắn tưởng lệ quỷ chỉ là hiện tượng tự nhiên chứ?
Các loại năng lực quỷ dị hắn đã gặp trước đó cũng coi như là năng lực về tinh thần quấy nhiễu đến thực tại. Nếu như có quỷ có năng lực hệ không gian vậy thì cũng có cả quỷ hệ thời gian chứ? Ví dụ như tạm dừng thời gian bảy tám giây gì đó.
Dương Húc Minh đứng tại chỗ kiểm tra một vòng, cuối cùng không thu hoạch được gì.
- “Đi về trước đi” - Dương Húc Minh nói - “Đi tìm Ứng tiểu thư kể lại mọi chuyện, không chừng cô ấy còn biết cái gì đó.”
Lâm Thu đi theo Dương Húc Minh ra khỏi bãi đất hoang, cô bé có chút ngạc nhiên:
- “Chị Ứng Tư Tuyết biết gì đó ư?”
Qua đối thoại giữa Ứng Tư Tuyết và Dương Húc Minh trước đó, chị ấy hẳn chỉ là một người bình thường, không có quá nhiều hiểu rõ cũng như tiếp xúc với lệ quỷ. Bởi vậy Dương Húc Minh mới không để chị ấy tới gần nơi có quỷ.
Nhưng bây giờ Dương Húc Minh lại nói Ứng Tư Tuyết biết gì đó… Lâm Thu đã bị Dương Húc Minh làm cho đau đầu. Chị Tuyết này rốt cục có phải là người bình thường không vậy?
Đối với Lâm Thu đang khó hiểu, Dương Húc Minh cũng thấy rất bình thường.
- “Đúng đó, cô ấy biết rất nhiều thứ. Đừng nhìn cô ấy chỉ là người bình thường, không có khả năng đối phó lệ quỷ. Nhưng cô ấy là người rất thông minh, có thể từ chi tiết nhỏ suy đoán ra cả câu chuyện. Nói không chừng ngay cả em ra khỏi đây lúc nào, cô ấy cũng có thể tính toán ra được.”
- “…Không để em tìm anh ấy ư?”
Lâm Thu luống cuống:
- “Anh em thật sự gặp quỷ sao?”
Dương Húc Minh nhìn cô bé, nghiêm túc gật đầu nhẹ.
- “Chính xác đã anh của em đã gặp quỷ. Chẳng những thế mà còn gặp đúng con lệ quỷ vô cùng kinh khủng. Lão quỷ đánh cờ cùng anh trai em là lệ quỷ kinh khủng nhất anh từng gặp. Nó chỉ dùng một ánh mắt đã làm anh đây cảm thấy áp lực vô cùng lớn.
Con quỷ này đã vượt qua khả năng của anh. Lần này anh cũng khó có thể an toàn quay về nên anh đề nghị em không cần tiếp tục đi vào.
Đương nhiên, anh vẫn sẽ đối phó với con quỷ này. Dù anh trai em không có ở đây, anh nhất định vẫn phải múc nó vì anh có lý do riêng. Em không cần lo lắng anh bỏ dở giữa chừng, anh sẽ để ý đến anh trai của em.”
Dương Húc Minh kể lại tất cả những gì hắn nhìn thấy vừa nãy cho cô bé nghe.
- “Mặc dù gã huyết y đồ tể chưa từng xuất hiện, nhưng anh cảm thấy tự nhiên anh lại đi vào cái sân đầy tuyết rơi kia là do gã giở trò sau lưng.
Gã biết không đánh lại anh nên muốn mượn đao giết người, nhờ lão quỷ dưới cây hòe giết anh.
Bây giờ anh đã ra ngoài nhưng vì lý do an toàn, chúng ta nên tạm thời ra khỏi đây đã.”
Dương Húc Minh nói:
- “Nếu như gã huyết y đồ tể chơi lại chiêu này, anh cảm thấy rất ít hi vọng có thể thoát ra được một lần nữa. Anh muốn chuẩn bị một chút rồi mới quay lại hốt nó.”
Dương Húc Minh vừa nói vừa đi ra ngoài thôn, Lâm Thu theo sát phía sau. Về phần cái nhà gỗ thờ bức tượng Quan Âm, Dương Húc Minh tạm thời không động đến.
Hắn bởi vì đi vào căn phòng này mới bị đưa đến thế giới ác mộng, có lẽ năng lực của gã huyết y đồ tể này có quan hệ với căn nhà gỗ.
Nhưng bây giờ không phải là lúc thích hợp để đi thăm dò.
Khi vừa trở về thực tại, hắn cảm giác thấy Sinh Tử Lục trước ngực chấn động mấy lần. Để có được manh mối này Dương Húc Minh đã gặp phải lão quỷ kinh khủng kia, một tồn tại như trùm cuối của phó bản. Suýt chút nữa hắn đã bị bắt lại thế giới đó.
Bây giờ Dương Húc Minh muốn xem xem quyển sách nát này có thể vạch con đường nào cho hắn không.
Từ tình hình trước mắt nếu chỉ dựa vào Lý Tử ra tay cũng rất khó có thể an toàn thoát khỏi đám lệ quỷ nhà họ Vương.
Sau khi cùng Lâm Thu rời khỏi thôn hoang phế, Dương Húc Minh quay lại hướng cũ lúc đi đến. Hắn lấy Sinh Tử Lục rồi mở ra trang thứ ba.
Nội dung trên Sinh Tử Lục đã đổi thành như sau.
Tiếng gõ cửa trong đêm: Tôi biết có thứ gì đó đang tìm tôi
Tôi bị thứ rất đáng sợ để mắt tới
Tối nào nó cũng ở bên ngoài cửa nhà tôi chờ đợi. Nó muốn bắt tôi đi
Âm thanh nhấm nháp giống như nó đang gặm xương sọ của tôi
Tiếng mút chói tai giống như nó đang hút xương tủy của tôi
Tôi sắp phát điên rồi!!!
Ai cứu tôi với. Ai cứu tôi với!!!
Đi đến Thượng Nê pha, tìm tới người đáng thương đang lâm vào tuyệt vọng kia, giúp gã giành lại cuộc sống yên bình.
Hai giờ sáng, ngồi ở gian chính trong nhà hắn, chú em sẽ nghe được tiếng gõ cửa kỳ quái
Cho dù chuyện gì xảy ra cũng không được mở cửa
Chú thích: Con lệ quỷ này là điểm mấu chốt để phá giải tình thế hiện nay, nhất định phải tiêu diệt nó
Cảnh cáo: Cơ hội chỉ có một lần, hãy cẩn thận nắm chắc
Xem hết manh mối mà Sinh Tử Lục cung cấp, Dương Húc Minh nhíu mày.
Thượng Nê pha… Đây là tên địa danh ư? Mà lại đi tới đó trừ quỷ, con quỷ này là điểm mấu chốt phá cục, chẳng lẽ nó là con quỷ rất đặc biệt?
Dương Húc Minh cẩn thận xem đi xem lại hai lần rồi mới cất Sinh Tử Lục vào trong ngực.
Lâm Thu bên cạnh thấy hắn cứ nhìn quyển sách trống không, cô rất hoang mang không hiểu hắn bị làm sao. Nhưng thấy Dương Húc Minh nhìn rất chăm chú nên cô bé cũng không quấy rầy hắn.
Lúc này bọn họ đã trở lại gần chỗ anh trai Lâm Thu dừng xe. Dương Húc Minh hỏi:
- “Em có bằng lái không? Nếu có thì lái xe của anh em về trước đi.”
Lâm Thu lắc đầu:
- “Em vừa mới tốt nghiệp cấp 3 thì làm gì có bằng lái.”
- “Mm…Vậy khi trở về tìm người tới lái là được.”
Nhưng khi bọn họ tới lối vào khu đất hoang thì phát hiện chiếc xe trắng đã biến mất.
Dương Húc Minh đẩy mấy bụi cây ra rồi đi vào xem xét cẩn thận. Có vẻ chiếc xe đã đi đâu mất.
- “Móa, cái xe đâu rồi?”
Dương Húc Minh có chút kinh ngạc:
- “Chẳng lẽ bị ai đó lái đi?”
Nhưng chìa khóa xe Lâm Thu cầm cơ mà, ai có thể lái đi được cơ chứ?
Trong bụi cỏ trên nền đất cũng không hề có vết bánh xe di chuyển.
Dương Húc Minh nhíu mày nói với Lâm Thu:
- “Nhìn xem chìa khóa xe của anh em còn đó không?”
- “Vẫn còn đây anh ơi.”
- “Chẳng lẽ chúng ta nhìn thấy xe chỉ là ảo giác? Nhưng trên nền đất vẫn còn dấu vết bốn bánh xe ép, quả thực ở đây đã từng có một chiếc xe đỗ.”
- “Hay là chiếc xe bị hô biến đi rồi? Dịch chuyển qua cổng không gian?”
Con mẹ nó có chút huyền huyễn. Hắn tưởng lệ quỷ chỉ là hiện tượng tự nhiên chứ?
Các loại năng lực quỷ dị hắn đã gặp trước đó cũng coi như là năng lực về tinh thần quấy nhiễu đến thực tại. Nếu như có quỷ có năng lực hệ không gian vậy thì cũng có cả quỷ hệ thời gian chứ? Ví dụ như tạm dừng thời gian bảy tám giây gì đó.
Dương Húc Minh đứng tại chỗ kiểm tra một vòng, cuối cùng không thu hoạch được gì.
- “Đi về trước đi” - Dương Húc Minh nói - “Đi tìm Ứng tiểu thư kể lại mọi chuyện, không chừng cô ấy còn biết cái gì đó.”
Lâm Thu đi theo Dương Húc Minh ra khỏi bãi đất hoang, cô bé có chút ngạc nhiên:
- “Chị Ứng Tư Tuyết biết gì đó ư?”
Qua đối thoại giữa Ứng Tư Tuyết và Dương Húc Minh trước đó, chị ấy hẳn chỉ là một người bình thường, không có quá nhiều hiểu rõ cũng như tiếp xúc với lệ quỷ. Bởi vậy Dương Húc Minh mới không để chị ấy tới gần nơi có quỷ.
Nhưng bây giờ Dương Húc Minh lại nói Ứng Tư Tuyết biết gì đó… Lâm Thu đã bị Dương Húc Minh làm cho đau đầu. Chị Tuyết này rốt cục có phải là người bình thường không vậy?
Đối với Lâm Thu đang khó hiểu, Dương Húc Minh cũng thấy rất bình thường.
- “Đúng đó, cô ấy biết rất nhiều thứ. Đừng nhìn cô ấy chỉ là người bình thường, không có khả năng đối phó lệ quỷ. Nhưng cô ấy là người rất thông minh, có thể từ chi tiết nhỏ suy đoán ra cả câu chuyện. Nói không chừng ngay cả em ra khỏi đây lúc nào, cô ấy cũng có thể tính toán ra được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.