Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ
Chương 453: Tin nhắn
Thất Nguyệt Tửu Tiên
02/04/2020
Từ trên giường ngồi bật dậy, Dương Húc Minh xoa xoa huyệt Thái Dương, mặt mày nhăn nhó vì cơn đau đầu.
Bên ngoài cửa sổ, mưa to gió lớn vẫn bao phủ toàn bộ thành phố như cũ. Hắn ngồi bần thần hồi lâu trên giường trong phòng khách sạn, không nhớ ra được mình lên giường ngủ từ lúc nào.
Buổi chiều từ bờ sông trở về, giống như hắn định làm chuyện gì đó?
Dương Húc Minh ngồi nghĩ hồi lâu, cuối cùng làm cách nào cũng không nhớ nổi chuyện gì đã xảy ra.
Bởi vì cửa ban công không khóa kĩ, gió lạnh theo khe cửa tràn vào, khiến Dương Húc Minh cảm thấy lạnh run. Lúc này hắn mới để ý mình đang ở trần, chỉ mặc mỗi quần đùi.
Một loại cảm giác không thích hợp nào đó nhen nhúm trong lòng Dương Húc Minh. Bởi vì hắn hoàn toàn nhớ không nổi mình cởi quần áo ra ngủ từ lúc nào, trong đầu có chỉ có một ấn tượng rất mơ hồ đại khái.
Mãi vẫn nhớ nổi mình cởi quần áo lúc nào, điều này rất không thích hợp. Bởi vì trước nay, hắn đi ngủ ở khách sạn bên ngoài thì sẽ không bao giờ cởi trần nằm trên ga giường, chắc chắn phải mặc đồ ngủ.
Những tiểu tiết nhỏ này là thói quen đã trải qua thời gian dài của Dương Húc Minh. Cho dù là khách sạn cao cấp năm sao thì hắn cũng không yên lòng với ga giường vỏ chăn nhìn có vẻ sạch sẽ này.
Nhưng hiện tại, hắn chẳng những ngủ mê mệt ngon lành mà còn không nhớ mình đi ngủ lúc nào, thậm chí ngay cả mình cởi quần áo ra ngủ từ lúc nào, vì sao lại phải cởi quần áo ra ngủ Dương Húc Minh cũng chẳng hề nhớ được.
Những chuyện nghĩ không ra này khiến trong lòng hắn vô cùng lo lắng bất an.
Không đúng. . .
Rất không thích hợp. . . .
Hoàn toàn không thích hợp…
Mặc dù sau khi trở về từ Bành Trạch, dáng vẻ Dương Húc Minh nhìn như rất nhẹ nhàng thảnh thơi, nhưng tinh thần cảnh giác hoàn toàn không có buông xuống. Cửu Giang nói chung vẫn là địa bàn của bọn người nuôi quỷ, bây giờ ý thức được tình hình không ổn, Dương Húc Minh lập tức liên tưởng đến bọn người nuôi quỷ tồn tại.
Cái khó là không biết bọn nuôi quỷ hiện giờ ở đâu, chúng đang âm thầm làm gì, có năng lực gì để tập kích hắn từ trong bóng tối!
Ý thức được điều này, Dương Húc Minh xuống giường, mặc áo ngủ đã được xếp rất chỉnh tề bên cạnh giường.
Hả?
Áo ngủ được xếp rất chỉnh tề... Đây lại càng không thích hợp. Dương Húc Minh vốn là thanh niên đầu gỗ, bừa bãi đã thành thói quen, lại hay thức khuya chơi game nên đồ quần áo thay ra hắn thường vứt bừa bãi trên giường trên ghế.
Loại thói quen sinh hoạt bừa bãi này đã từng bị Lý tử chỉ trích vô số lần, Dương Húc Minh mặc dù mặt ngoài thay đổi, mỗi lần thay quần áo ra đều sẽ xếp đặt chỉnh tề. Nhưng một khi Lý Tử không ở bên cạnh, hắn lại sẽ thả lỏng bản thân, quần áo thay ra sẽ tùy tiện vứt tứ tung khắp nhà.
Lý Tử rời khỏi hắn lâu như vậy, Dương Húc Minh đã nhanh chóng quên mất cảm giác xếp gọn quần áo là gì. Nhưng bây giờ trước mắt hắn, áo ngủ lại được xếp đặt chỉnh tề bày ở đầu giường, thoạt nhìn như là không có chuyện gì xảy ra.
Nếu quả thật không có chuyện gì xảy ra, chồng áo ngủ này hẳn là sẽ bay loạn như lá mùa thu cái ở dưới sàn cái trên ghế sopha mới đúng.
Dương Húc Minh vẻ mặt trầm ngâm suy tư, dạo bước xung quanh quan sát tất cả ngóc ngách trong phòng. Nhưng mà bên trong căn phòng khách sạn, tất cả mọi thứ đều bình thường, cũng không có chỗ nào đặc thù.
Ngoài cửa sổ mưa to như trút, những tia chớp cuồng bạo xé tung bầu trời, tiếng sấm ầm vang như muốn phá tan màng nhĩ. Mưa gió thế này, không cách nào di chuyển ra vào khách sạn được. Nói cách khác, kẻ giở trò ma quỷ hẳn là tiến vào khách sạn từ trước khi mưa to rồi?
Nhưng đến cùng thì đối phương muốn làm gì?
Hoặc là nói, nếu Dương Húc Minh đã bị tập kích, vì cái gì hắn còn chưa chết?
Hay là tất cả mọi thứ hắn thấy trước mắt chỉ là ảo ảnh hư giả, đó là do năng lực địch nhân tạo nên huyễn cảnh?
Dương Húc Minh tập trung tinh thần, một tầng lửa quỷ màu trắng nhàn nhạt bao trùm lấy toàn thân hắn.
Năng lực Quỷ hỏa vẫn bình thường. Thậm chí hắn còn hoán đổi màu sắc khác biệt của Quỷ hỏa nhưng cả ba loại lửa quỷ của hắn đều tùy ý sử dụng như trước.
Dương Húc Minh lấy quyển nhật ký của Tiểu Tư ra. Nhưng cô nàng vẫn như cũ, không đáp ứng lời kêu gọi của hắn.
Hắn mở hộp gỗ, lấy thanh Sát phụ kiếm ra, vẫn là một thanh đại kiếm nhẹ nhàng như cũ. Nhưng khi vung vẩy lại có thể cảm nhận được tiếng gió rít trầm trọng, chứng tỏ nó vẫn là một thanh kiếm nặng nề bằng hợp kim.
Dương Húc Minh thử cắn lưỡi mình một cái… Rất đau… Nhiều lần bị thương rồi nên Dương Húc Minh cảm nhận được rất rõ ràng sự đau đớn chân thực này.
Đây tuyệt đối không thể nào là huyễn cảnh, không có khả năng có ảo giác nào chân thực như thế.
Nói cách khác, kẻ địch chỉ quấy nhiễu ký ức của hắn sao?
Dương Húc Minh vác hộp gỗ lên vai, bỏ Sinh Tử Lục và Nhân duyên nến của Lý Tử vào túi, nhét quyển nhật ký Tiểu Tư vào áo. Hắn bắt đầu tìm kiếm chiếc giày thêu trong phòng. Cuối cùng tìm hết một vòng mới thấy trong tủ quần áo, ở nơi tối tăm hẻo lánh nhất của cái tủ thấy chiếc giày thêu màu đỏ đang nằm im lìm trong đó.
- “Có phải cô bé phát hiện tình huống nguy hiểm hay sao rồi? Tại sao lại trốn đi?”
Trừng mắt nhìn chiếc giày thêu trong tay, Dương Húc Minh đột nhiên ý thức được.
- “Không đúng... Nếu như em thật sự bởi vì cảm thấy nguy hiểm mới trốn đi, vậy từ tối hôm qua đến bây giờ, em đã trốn mấy lần?
Chẳng lẽ mỗi lần giày thêu trốn đi đều mang ý nghĩa một lần mình gặp nguy cơ?
Kẻ địch đang ở gần đây?”
Nhìn chăm chăm vào giày thêu trong tay, Dương Húc Minh bỗng nhiên bước lui về phía sau, đứng tựa lưng vào bức tường, khẩn trương quét mắt nhìn khắp căn phòng khách sạn của mình.
Chẳng lẽ kẻ địch đã đến đây nhiều lần rồi?
Hắn vội vàng lấy điện thoại ra, bấm số điện thoại Nhạc Chấn Đào. Nhưng mà điện thoại không cách nào kết nối, vẫn phát ra tiếng trả lời tự động đều đều:
“Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau…”
Dương Húc Minh cảm thấy rất bứt rứt khó chịu.
- “Tại sao mãi vẫn không gọi được… Nhạc Chấn Đào, cuối cùng là anh chạy đến chỗ nào, điện thoại gọi mãi không thông, chẳng lẽ có chỗ nào tín hiệu kém đến như vậy sao?”
Đứng dán lưng vào tường, căng thẳng nhìn căn phòng u ám trước mắt, Dương Húc Minh hoàn toàn không có cảm giác an toàn. Nhạc Chấn Đào thì không có cách nào để liên hệ, vậy bây giờ hắn nên làm cái gì?
Đi tìm Ứng Tư Tuyết sao? Nếu như địch nhân thật sự đến tập kích hắn, Ứng Tư Tuyết có lẽ cũng bị âm thầm tấn công, hẳn là đối phương cũng đã ghé qua phòng ngủ của Ứng Tư Tuyết. Bây giờ cần phải gặp cô ấy để hỏi han tình hình.
Dương Húc Minh nghĩ như vậy, nhưng tình huống quỷ dị lại phát sinh…
Mặc dù trong đầu suy nghĩ mình cần lập tức đi qua tụ hợp với Ứng Tư Tuyết, nhưng trong lòng Dương Húc Minh lại hoàn toàn không muốn bước ra đi. Không có nguyên nhân gì khác, chỉ là trong lòng vô thức không muốn đi… Không muốn đi.
Cảm thụ được trong nội tâm kêu gào, Dương Húc Minh ngơ ngác không hiểu được. Đối với hắn từ trước đến giờ thì an nguy của Ứng Tư Tuyết vẫn được rất xem trọng, vì cái gì bây giờ Ứng Tư Tuyết đang có khả năng gặp nguy hiểm, hắn lại không chịu đi hỗ trợ?
Chẳng lẽ căn bản mình không có quan tâm Ứng Tư Tuyết như trong tưởng tượng?
Dương Húc Minh cau mày, nghĩ nghĩ giây lát rồi mở phần mềm chat, định dùng điện thoại di động liên hệ với Ứng Tư Tuyết.
Gọi điện thoại chắc là không ảnh hưởng gì… Dương Húc Minh tự an ủi chính mình.
Nhưng sau khi mở phần mềm chat ra, hắn nhìn thấy một cái tin nhắn chưa đọc...
Tin nhắn này được gửi từ một tài khoản phụ mà Dương Húc Minh đã lâu rồi không dùng tới, thời gian gửi là hai tiếng trước.
Hai giờ trước đây? Khi đó hẳn là hắn mới trở về từ quán bar không bao lâu? Kỳ quái, vì sao acc phụ của mình lại nhắn tin cho mình? Chẳng lẽ tài khoản này bị người ta hack mất rồi?
Dương Húc Minh bấm mở tin nhắn, đọc thấy tài khoản phụ gửi tới tin tức:
“Ứng Tư Tuyết là quỷ.”
Bên ngoài cửa sổ, mưa to gió lớn vẫn bao phủ toàn bộ thành phố như cũ. Hắn ngồi bần thần hồi lâu trên giường trong phòng khách sạn, không nhớ ra được mình lên giường ngủ từ lúc nào.
Buổi chiều từ bờ sông trở về, giống như hắn định làm chuyện gì đó?
Dương Húc Minh ngồi nghĩ hồi lâu, cuối cùng làm cách nào cũng không nhớ nổi chuyện gì đã xảy ra.
Bởi vì cửa ban công không khóa kĩ, gió lạnh theo khe cửa tràn vào, khiến Dương Húc Minh cảm thấy lạnh run. Lúc này hắn mới để ý mình đang ở trần, chỉ mặc mỗi quần đùi.
Một loại cảm giác không thích hợp nào đó nhen nhúm trong lòng Dương Húc Minh. Bởi vì hắn hoàn toàn nhớ không nổi mình cởi quần áo ra ngủ từ lúc nào, trong đầu có chỉ có một ấn tượng rất mơ hồ đại khái.
Mãi vẫn nhớ nổi mình cởi quần áo lúc nào, điều này rất không thích hợp. Bởi vì trước nay, hắn đi ngủ ở khách sạn bên ngoài thì sẽ không bao giờ cởi trần nằm trên ga giường, chắc chắn phải mặc đồ ngủ.
Những tiểu tiết nhỏ này là thói quen đã trải qua thời gian dài của Dương Húc Minh. Cho dù là khách sạn cao cấp năm sao thì hắn cũng không yên lòng với ga giường vỏ chăn nhìn có vẻ sạch sẽ này.
Nhưng hiện tại, hắn chẳng những ngủ mê mệt ngon lành mà còn không nhớ mình đi ngủ lúc nào, thậm chí ngay cả mình cởi quần áo ra ngủ từ lúc nào, vì sao lại phải cởi quần áo ra ngủ Dương Húc Minh cũng chẳng hề nhớ được.
Những chuyện nghĩ không ra này khiến trong lòng hắn vô cùng lo lắng bất an.
Không đúng. . .
Rất không thích hợp. . . .
Hoàn toàn không thích hợp…
Mặc dù sau khi trở về từ Bành Trạch, dáng vẻ Dương Húc Minh nhìn như rất nhẹ nhàng thảnh thơi, nhưng tinh thần cảnh giác hoàn toàn không có buông xuống. Cửu Giang nói chung vẫn là địa bàn của bọn người nuôi quỷ, bây giờ ý thức được tình hình không ổn, Dương Húc Minh lập tức liên tưởng đến bọn người nuôi quỷ tồn tại.
Cái khó là không biết bọn nuôi quỷ hiện giờ ở đâu, chúng đang âm thầm làm gì, có năng lực gì để tập kích hắn từ trong bóng tối!
Ý thức được điều này, Dương Húc Minh xuống giường, mặc áo ngủ đã được xếp rất chỉnh tề bên cạnh giường.
Hả?
Áo ngủ được xếp rất chỉnh tề... Đây lại càng không thích hợp. Dương Húc Minh vốn là thanh niên đầu gỗ, bừa bãi đã thành thói quen, lại hay thức khuya chơi game nên đồ quần áo thay ra hắn thường vứt bừa bãi trên giường trên ghế.
Loại thói quen sinh hoạt bừa bãi này đã từng bị Lý tử chỉ trích vô số lần, Dương Húc Minh mặc dù mặt ngoài thay đổi, mỗi lần thay quần áo ra đều sẽ xếp đặt chỉnh tề. Nhưng một khi Lý Tử không ở bên cạnh, hắn lại sẽ thả lỏng bản thân, quần áo thay ra sẽ tùy tiện vứt tứ tung khắp nhà.
Lý Tử rời khỏi hắn lâu như vậy, Dương Húc Minh đã nhanh chóng quên mất cảm giác xếp gọn quần áo là gì. Nhưng bây giờ trước mắt hắn, áo ngủ lại được xếp đặt chỉnh tề bày ở đầu giường, thoạt nhìn như là không có chuyện gì xảy ra.
Nếu quả thật không có chuyện gì xảy ra, chồng áo ngủ này hẳn là sẽ bay loạn như lá mùa thu cái ở dưới sàn cái trên ghế sopha mới đúng.
Dương Húc Minh vẻ mặt trầm ngâm suy tư, dạo bước xung quanh quan sát tất cả ngóc ngách trong phòng. Nhưng mà bên trong căn phòng khách sạn, tất cả mọi thứ đều bình thường, cũng không có chỗ nào đặc thù.
Ngoài cửa sổ mưa to như trút, những tia chớp cuồng bạo xé tung bầu trời, tiếng sấm ầm vang như muốn phá tan màng nhĩ. Mưa gió thế này, không cách nào di chuyển ra vào khách sạn được. Nói cách khác, kẻ giở trò ma quỷ hẳn là tiến vào khách sạn từ trước khi mưa to rồi?
Nhưng đến cùng thì đối phương muốn làm gì?
Hoặc là nói, nếu Dương Húc Minh đã bị tập kích, vì cái gì hắn còn chưa chết?
Hay là tất cả mọi thứ hắn thấy trước mắt chỉ là ảo ảnh hư giả, đó là do năng lực địch nhân tạo nên huyễn cảnh?
Dương Húc Minh tập trung tinh thần, một tầng lửa quỷ màu trắng nhàn nhạt bao trùm lấy toàn thân hắn.
Năng lực Quỷ hỏa vẫn bình thường. Thậm chí hắn còn hoán đổi màu sắc khác biệt của Quỷ hỏa nhưng cả ba loại lửa quỷ của hắn đều tùy ý sử dụng như trước.
Dương Húc Minh lấy quyển nhật ký của Tiểu Tư ra. Nhưng cô nàng vẫn như cũ, không đáp ứng lời kêu gọi của hắn.
Hắn mở hộp gỗ, lấy thanh Sát phụ kiếm ra, vẫn là một thanh đại kiếm nhẹ nhàng như cũ. Nhưng khi vung vẩy lại có thể cảm nhận được tiếng gió rít trầm trọng, chứng tỏ nó vẫn là một thanh kiếm nặng nề bằng hợp kim.
Dương Húc Minh thử cắn lưỡi mình một cái… Rất đau… Nhiều lần bị thương rồi nên Dương Húc Minh cảm nhận được rất rõ ràng sự đau đớn chân thực này.
Đây tuyệt đối không thể nào là huyễn cảnh, không có khả năng có ảo giác nào chân thực như thế.
Nói cách khác, kẻ địch chỉ quấy nhiễu ký ức của hắn sao?
Dương Húc Minh vác hộp gỗ lên vai, bỏ Sinh Tử Lục và Nhân duyên nến của Lý Tử vào túi, nhét quyển nhật ký Tiểu Tư vào áo. Hắn bắt đầu tìm kiếm chiếc giày thêu trong phòng. Cuối cùng tìm hết một vòng mới thấy trong tủ quần áo, ở nơi tối tăm hẻo lánh nhất của cái tủ thấy chiếc giày thêu màu đỏ đang nằm im lìm trong đó.
- “Có phải cô bé phát hiện tình huống nguy hiểm hay sao rồi? Tại sao lại trốn đi?”
Trừng mắt nhìn chiếc giày thêu trong tay, Dương Húc Minh đột nhiên ý thức được.
- “Không đúng... Nếu như em thật sự bởi vì cảm thấy nguy hiểm mới trốn đi, vậy từ tối hôm qua đến bây giờ, em đã trốn mấy lần?
Chẳng lẽ mỗi lần giày thêu trốn đi đều mang ý nghĩa một lần mình gặp nguy cơ?
Kẻ địch đang ở gần đây?”
Nhìn chăm chăm vào giày thêu trong tay, Dương Húc Minh bỗng nhiên bước lui về phía sau, đứng tựa lưng vào bức tường, khẩn trương quét mắt nhìn khắp căn phòng khách sạn của mình.
Chẳng lẽ kẻ địch đã đến đây nhiều lần rồi?
Hắn vội vàng lấy điện thoại ra, bấm số điện thoại Nhạc Chấn Đào. Nhưng mà điện thoại không cách nào kết nối, vẫn phát ra tiếng trả lời tự động đều đều:
“Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau…”
Dương Húc Minh cảm thấy rất bứt rứt khó chịu.
- “Tại sao mãi vẫn không gọi được… Nhạc Chấn Đào, cuối cùng là anh chạy đến chỗ nào, điện thoại gọi mãi không thông, chẳng lẽ có chỗ nào tín hiệu kém đến như vậy sao?”
Đứng dán lưng vào tường, căng thẳng nhìn căn phòng u ám trước mắt, Dương Húc Minh hoàn toàn không có cảm giác an toàn. Nhạc Chấn Đào thì không có cách nào để liên hệ, vậy bây giờ hắn nên làm cái gì?
Đi tìm Ứng Tư Tuyết sao? Nếu như địch nhân thật sự đến tập kích hắn, Ứng Tư Tuyết có lẽ cũng bị âm thầm tấn công, hẳn là đối phương cũng đã ghé qua phòng ngủ của Ứng Tư Tuyết. Bây giờ cần phải gặp cô ấy để hỏi han tình hình.
Dương Húc Minh nghĩ như vậy, nhưng tình huống quỷ dị lại phát sinh…
Mặc dù trong đầu suy nghĩ mình cần lập tức đi qua tụ hợp với Ứng Tư Tuyết, nhưng trong lòng Dương Húc Minh lại hoàn toàn không muốn bước ra đi. Không có nguyên nhân gì khác, chỉ là trong lòng vô thức không muốn đi… Không muốn đi.
Cảm thụ được trong nội tâm kêu gào, Dương Húc Minh ngơ ngác không hiểu được. Đối với hắn từ trước đến giờ thì an nguy của Ứng Tư Tuyết vẫn được rất xem trọng, vì cái gì bây giờ Ứng Tư Tuyết đang có khả năng gặp nguy hiểm, hắn lại không chịu đi hỗ trợ?
Chẳng lẽ căn bản mình không có quan tâm Ứng Tư Tuyết như trong tưởng tượng?
Dương Húc Minh cau mày, nghĩ nghĩ giây lát rồi mở phần mềm chat, định dùng điện thoại di động liên hệ với Ứng Tư Tuyết.
Gọi điện thoại chắc là không ảnh hưởng gì… Dương Húc Minh tự an ủi chính mình.
Nhưng sau khi mở phần mềm chat ra, hắn nhìn thấy một cái tin nhắn chưa đọc...
Tin nhắn này được gửi từ một tài khoản phụ mà Dương Húc Minh đã lâu rồi không dùng tới, thời gian gửi là hai tiếng trước.
Hai giờ trước đây? Khi đó hẳn là hắn mới trở về từ quán bar không bao lâu? Kỳ quái, vì sao acc phụ của mình lại nhắn tin cho mình? Chẳng lẽ tài khoản này bị người ta hack mất rồi?
Dương Húc Minh bấm mở tin nhắn, đọc thấy tài khoản phụ gửi tới tin tức:
“Ứng Tư Tuyết là quỷ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.