Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ
Chương 125: Tục Mệnh
Thất Nguyệt Tửu Tiên
09/11/2019
Nếu cô nghe thấy tiếng mèo kêu thì phải lập tức nhắm mắt lại. Như vậy có lẽ sẽ tương đối an toàn…
Ứng Tư Tuyết nhìn chằm chằm vào mắt thanh niên trước mặt khi hắn nói những lời này. Từ đầu đến cuối, chàng trai lạ mặt này đều toát lên một vẻ bí ẩn kỳ dị. Ứng Tư Tuyết cảm thấy lo lắng trong lòng.
Thế nhưng, kẻ này hiện tại chính là điểm tựa duy nhất của cô.
Cô nàng xinh đẹp này đã tiêu hàng đống tiền để thỉnh bùa, kính Bát Quái, Bất Động Minh Vương, chuỗi hạt Phật đồ cổ... nhưng những món pháp khí trừ tà, trấn ma này đều vô ích.
Đến phút cuối, lại chính là chàng trai lạ mặt này xuất hiện, lập tức ép lui lão già có nụ cười quỷ quyệt kia.
Rõ ràng rồi, đây đúng là một vị cao nhân chân chính! Có điều là, có một cỗ hơi thở âm u, tà dị tản mát ra từ trên người đối phương làm Ứng Tư Tuyết hơi sợ hãi.
Bên cạnh đó, khi chàng trai to xác này vừa cứu cô lúc nãy, cô còn nhìn thấy sau lưng anh ta dường như có một đôi tay phụ nữ nhợt nhạt thò ra.
Hiện tại đi đâu mất tiêu rồi?
Đôi tay nào ở đây? Sao lại xuất hiện trên cơ thể anh ta chứ? Cô bị ảo giác ư?
Trong lúc Ứng Tư Tuyết đang suy nghĩ thì bảo vệ khu biệt thự kéo đến. Tiếng kính vỡ làm họ tưởng là có trộm đột nhập.
Ứng Tư Tuyết bịa ra một lý do vớ vẩn để đuổi bọn họ đi, sau đó quay lại ngắm nghía chàng trai này một lần nữa.
Cô nàng có vẻ hiếu kỳ.
- Anh Kira Yoshikage này, anh vào đây bằng cách nào dạ? - Ứng Tư Tuyết hỏi: - Khu biệt thự này không phải ai cũng đến được... Chẳng lẽ anh là cư dân nơi này?
Người thanh niên to tướng này nhún vai một cái, trả lời:
- Tôi nghèo như thế này, tiền đâu mà ở biệt thự. Tôi leo tường lên đây!
Câu trả lời làm Ứng Tư Tuyết càng ngạc nhiên. Cô nhíu nhẹ hai hàng chân mày xinh đẹp:
- Vậy anh mạo hiểm lúc nửa đêm thế này, không sợ mang danh phường trộm cắp leo tường lên đây, chỉ là để cứu em ư? Cơ mà, anh đừng xưng là tôi với cô nữa, em đề nghị là mình xưng anh em nha, em hổng biết anh có lớn tuổi hơn em không nhưng em thấy xưng hô như vậy thì ổn hơn đó!
- Cũng được! Tình huống ban nãy cũng đại loại như vậy! - Chàng trai nói: - Có một người bạn nhờ anh đến đây giúp em giải quyết vụ phiền toái này.
- Một người bạn hở? - Ứng Tư Tuyết lại hỏi: - Anh có thể cho em biết tên bạn anh hay không?
- Ừm..., chuyện này... - Chàng trai gõ nhẹ lên thanh kiếm: - Về việc này, anh sẽ đợi người đó tự đến gặp em để kể rõ mọi việc. Nếu tên ấy chưa đến thì anh cũng phải im lặng thôi, chưa thể nói được.
- Ok I'm fine. Nhưng ít nhất anh có thể cho em biết tên thật của anh được hông? - Ứng Tư Tuyết vừa cười vừa nói: - Nếu là do bạn anh nhờ anh đến đây giúp em, thì đây là một hành động đường đường chính chính, có gì đâu mà anh lại giấu diếm danh tính, rồi còn dùng nick name với em? Em nghĩ là bọn mình nên thành thật với nhau!
- Được rồi... vậy... vậy thì... - Chàng thanh niên to con suy nghĩ một chút, rồi nói: - Nói cho em nghe cũng được, anh họ Dương, tên Dương Húc Minh.
Ứng Tư Tuyết nở một nụ cười xinh đẹp, nói: - Anh gọi là Dương Tục Mệnh* hở? Cái tên này có ý nghĩa lắm nha...
(Chú thích: Húc Minh (旭明) phát âm trong tiếng Hoa là /xù míng/ - Tục Mệnh (续命 ) phát âm trong tiếng Hoa cũng là /xù mìng/ - đó là lý do Ứng Tư Tuyết nghe nhầm. Tục Mệnh nghĩa là kéo dài sinh mệnh)
- Anh là Húc Minh!!!
Dương Húc Minh nghẹn lời giải thích:
- Húc trong cụm Húc Nhật Đông Thăng - nghĩa là mặt trời mọc đằng Đông ak, còn Minh trong Bất Động Minh Vương, nghĩa là quang minh chính đại đó chị hai ạ!!!
- Dạ, em hiểu rồi, hihi! Chào anh Dương Húc Minh, em tên là Ứng Tư Tuyết.
Cô gái cười ngọt ngào, đưa đôi tay mảnh khảnh, nhỏ bé ra:
- Ứng trong Thiên Hòa Nhân Ứng - nghĩa là Đáp ứng theo ý trời, Tư trong Suy tư, Tuyết trong Đại Mạc Phi Tuyết - nghĩa là Tuyết trắng lãnh đạm, thờ ơ giữa đại mạc. Em là Ứng Tư Tuyết - hân hạnh được gặp anh!
Dương Húc Minh giật nảy cả mình khi cô gái xinh đẹp này chìa tay ra, bàn tay nhỏ xíu trắng muốt tựa như tay người chết. Hắn suýt nữa thì buột miệng gọi Tiểu Tư!
Đúng là khi bản thân nhảy nhót giữa bầy ma quỷ quá nhiều sẽ hình thành ám ảnh tâm lý, đi đêm lắm nhìn đâu cũng thấy ma!
Dương Húc Minh đành thở dài, đưa bàn tay thô kệch của hắn ra:
- Anh là Dương Húc Minh.
Vậy là coi như hai người đã chính thức kết bạn.
Trong lúc cả hai đang trò chuyện, phòng ngủ tối om om vẫn yên tĩnh, không hề có bất cứ âm thanh nào khác phát ra, tựa như là vật kia đã rời đi thật sự.
Ứng Tư Tuyết nhìn về hướng phòng ngủ kia, hơi hiếu kỳ:
- Anh Minh, giờ bọn mình vào phòng ngủ được chưa? Chẳng lẽ hai đứa mình đứng ngoài đây giữa trời đêm lạnh giá như thế này mãi hay sao?
Dương Húc Minh lắc đầu:
- Cái gì mà trời đêm lạnh giá, gần đến năm giờ sáng rồi mà, chờ sáng hơn chút nữa là mình đi vào trong được rồi. (Chán với thanh niên gái rủ vào phòng ngủ mà từ chối!- Người dịch Bạch Ngọc Sách)
Ứng Tư Tuyết có vẻ chưa rõ:
- Chờ trời sáng là quỷ không dám ra hả anh?
- Không! Tuyệt đối không phải!!!
Nói đến đây, có vẻ như Dương Húc Minh nhớ lại một vài ký ức đáng sợ nào đó, mặt mày nhăn nhó:
- Mặc dù Lệ quỷ thích hiện thân vào ban đêm, nhưng nếu chúng ta nghĩ rằng nó không thể xuất hiện lúc ban ngày thì chúng ta sẽ càng chết thảm hơn.
Ứng Tư Tuyết thấy Dương Húc Minh có vẻ không vui nên cũng chẳng dám hỏi nhiều.
Ngược lại, cô nàng chú ý một vấn đề khác:
- Vậy, đúng là có Quỷ trên đời này à? Vật vừa rồi chính là Lệ Quỷ ư?
Cô vừa nghe chàng trai này dùng từ "Lệ Quỷ". Dương Húc Minh suy tư một chút, sau đó lắc đầu:
- Không chắc một trăm phần trăm, thứ ám em lần này hơi tà môn một chút. Anh cũng không dám khẳng định đó có phải là Lệ quỷ hay không nữa, cũng có thể là một dạng tồn tại nhơ bẩn nào khác.
Ứng Tu Tuyết vô cùng ngạc nhiên:
- Tồn tại nhơ bẩn nào khác là sao anh? Trên thế giới này, ngoại trừ Lệ quỷ còn có thứ gì nhơ bẩn khác hay sao?
- Ai mà biết... - Dương Húc Minh bình thản nhún vai: - Cẩn thận vẫn hơn mà.
- Điều em cần để ý nhất chính là, bọn yêu mà quỷ quái này đáng sợ hơn rất nhiều so với em tưởng tượng.
Vũ khí nóng không thể nào gây tổn thương đến bọn chúng, dù là đạn pháo hay tên lửa cũng khó mà khiến bọn chúng bị thiệt hại.
Kể từ khi anh tiếp xúc với bọn chúng lần đầu tiên, cái gọi là Lệ quỷ, theo anh nghĩ thì nó cũng giống như một dạng linh thể hình thành từ sóng thần kinh hư vô mờ mịt, do đó chỉ có một số công cụ cùng phương pháp đặc biệt mới có thể gây ra tổn thương cho bọn chúng mà thôi.
- Nguy hiểm hơn nữa chính là căn cứ vào trạng thái chết thảm và nỗi oán hận của Lệ quỷ sâu sắc đến cỡ nào, mà bọn chúng sau khi chết sẽ có những khả năng đặc thù kỳ lạ.
Ví dụ như một đôi tay quỷ nào đó, khi chộp trúng là em không thể nào giãy thoát ra được. Nó sẽ để cho em cảm nhận được nỗi thống khổ của nó lúc nó sắp lìa đời, em sẽ bị nỗi đau đớn đó hành hạ cho đến chết.
Thậm chí, có Lệ quỷ mang năng lực điều khiển người khác cùng chơi Video game với nó, lúc chơi game, em lại nhận ra nhân vật mà em đang điều khiển trên màn hình TV kia lại là bản thân em, sau đó ác quỷ liền xông ra bên ngoài biến em thành nạn nhân chết thay cho nó.
- Trên lý thuyết, không có sự phân chia mạnh - yếu giữa bầy Lệ quỷ.
Mỗi một con Lệ quỷ đều có năng lực giết chết em trong nháy mắt. Em không bao giờ được phép coi thường chúng nó, vì như vậy em sẽ chết thảm lúc nào không hay luôn.
- Do đó, khi chưa có đủ đầu mối, chúng ta tốt hơn hết tránh xa căn phòng ngủ đó ra để đề phòng bẫy rập mà lão già ma quỷ đó cài vào.
Dương Húc Minh tỉnh táo nói:
- Hiện tại anh còn chưa rõ năng lực của nó là gì, nếu giờ mà tùy tiện đi vào, không khéo hai đứa đi bụi luôn.
Những lời của Dương Húc Minh làm Ứng Tư Tuyết vô cùng kinh ngạc.
Từ xưa đến giờ, đây là lần đầu tiên cô nàng nghe đến những khái niệm này. Kết quả là, cô ấy nhận ra Lệ quỷ còn phức tạp hơn so với bọn ma quỷ trong những câu chuyện kinh dị mà nàng từng tò mò tìm hiểu.
Nghĩ ngợi vài giây, Ứng Tư Tuyết hỏi:
- Lúc trước, vì để trấn tà, em đã tốn rất nhiều tiền để thỉnh kính Bát Quái và mấy lá bùa kia, rồi ngọc Phật với tượng Bất Đông Minh Vương nữa, vậy tại sao Lệ quỷ hông có sợ gì hết vậy? Chẳng lẽ những món mà em thỉnh về không có pháp lực gì hết hay sao?
Ứng Tư Tuyết nhìn chằm chằm vào mắt thanh niên trước mặt khi hắn nói những lời này. Từ đầu đến cuối, chàng trai lạ mặt này đều toát lên một vẻ bí ẩn kỳ dị. Ứng Tư Tuyết cảm thấy lo lắng trong lòng.
Thế nhưng, kẻ này hiện tại chính là điểm tựa duy nhất của cô.
Cô nàng xinh đẹp này đã tiêu hàng đống tiền để thỉnh bùa, kính Bát Quái, Bất Động Minh Vương, chuỗi hạt Phật đồ cổ... nhưng những món pháp khí trừ tà, trấn ma này đều vô ích.
Đến phút cuối, lại chính là chàng trai lạ mặt này xuất hiện, lập tức ép lui lão già có nụ cười quỷ quyệt kia.
Rõ ràng rồi, đây đúng là một vị cao nhân chân chính! Có điều là, có một cỗ hơi thở âm u, tà dị tản mát ra từ trên người đối phương làm Ứng Tư Tuyết hơi sợ hãi.
Bên cạnh đó, khi chàng trai to xác này vừa cứu cô lúc nãy, cô còn nhìn thấy sau lưng anh ta dường như có một đôi tay phụ nữ nhợt nhạt thò ra.
Hiện tại đi đâu mất tiêu rồi?
Đôi tay nào ở đây? Sao lại xuất hiện trên cơ thể anh ta chứ? Cô bị ảo giác ư?
Trong lúc Ứng Tư Tuyết đang suy nghĩ thì bảo vệ khu biệt thự kéo đến. Tiếng kính vỡ làm họ tưởng là có trộm đột nhập.
Ứng Tư Tuyết bịa ra một lý do vớ vẩn để đuổi bọn họ đi, sau đó quay lại ngắm nghía chàng trai này một lần nữa.
Cô nàng có vẻ hiếu kỳ.
- Anh Kira Yoshikage này, anh vào đây bằng cách nào dạ? - Ứng Tư Tuyết hỏi: - Khu biệt thự này không phải ai cũng đến được... Chẳng lẽ anh là cư dân nơi này?
Người thanh niên to tướng này nhún vai một cái, trả lời:
- Tôi nghèo như thế này, tiền đâu mà ở biệt thự. Tôi leo tường lên đây!
Câu trả lời làm Ứng Tư Tuyết càng ngạc nhiên. Cô nhíu nhẹ hai hàng chân mày xinh đẹp:
- Vậy anh mạo hiểm lúc nửa đêm thế này, không sợ mang danh phường trộm cắp leo tường lên đây, chỉ là để cứu em ư? Cơ mà, anh đừng xưng là tôi với cô nữa, em đề nghị là mình xưng anh em nha, em hổng biết anh có lớn tuổi hơn em không nhưng em thấy xưng hô như vậy thì ổn hơn đó!
- Cũng được! Tình huống ban nãy cũng đại loại như vậy! - Chàng trai nói: - Có một người bạn nhờ anh đến đây giúp em giải quyết vụ phiền toái này.
- Một người bạn hở? - Ứng Tư Tuyết lại hỏi: - Anh có thể cho em biết tên bạn anh hay không?
- Ừm..., chuyện này... - Chàng trai gõ nhẹ lên thanh kiếm: - Về việc này, anh sẽ đợi người đó tự đến gặp em để kể rõ mọi việc. Nếu tên ấy chưa đến thì anh cũng phải im lặng thôi, chưa thể nói được.
- Ok I'm fine. Nhưng ít nhất anh có thể cho em biết tên thật của anh được hông? - Ứng Tư Tuyết vừa cười vừa nói: - Nếu là do bạn anh nhờ anh đến đây giúp em, thì đây là một hành động đường đường chính chính, có gì đâu mà anh lại giấu diếm danh tính, rồi còn dùng nick name với em? Em nghĩ là bọn mình nên thành thật với nhau!
- Được rồi... vậy... vậy thì... - Chàng thanh niên to con suy nghĩ một chút, rồi nói: - Nói cho em nghe cũng được, anh họ Dương, tên Dương Húc Minh.
Ứng Tư Tuyết nở một nụ cười xinh đẹp, nói: - Anh gọi là Dương Tục Mệnh* hở? Cái tên này có ý nghĩa lắm nha...
(Chú thích: Húc Minh (旭明) phát âm trong tiếng Hoa là /xù míng/ - Tục Mệnh (续命 ) phát âm trong tiếng Hoa cũng là /xù mìng/ - đó là lý do Ứng Tư Tuyết nghe nhầm. Tục Mệnh nghĩa là kéo dài sinh mệnh)
- Anh là Húc Minh!!!
Dương Húc Minh nghẹn lời giải thích:
- Húc trong cụm Húc Nhật Đông Thăng - nghĩa là mặt trời mọc đằng Đông ak, còn Minh trong Bất Động Minh Vương, nghĩa là quang minh chính đại đó chị hai ạ!!!
- Dạ, em hiểu rồi, hihi! Chào anh Dương Húc Minh, em tên là Ứng Tư Tuyết.
Cô gái cười ngọt ngào, đưa đôi tay mảnh khảnh, nhỏ bé ra:
- Ứng trong Thiên Hòa Nhân Ứng - nghĩa là Đáp ứng theo ý trời, Tư trong Suy tư, Tuyết trong Đại Mạc Phi Tuyết - nghĩa là Tuyết trắng lãnh đạm, thờ ơ giữa đại mạc. Em là Ứng Tư Tuyết - hân hạnh được gặp anh!
Dương Húc Minh giật nảy cả mình khi cô gái xinh đẹp này chìa tay ra, bàn tay nhỏ xíu trắng muốt tựa như tay người chết. Hắn suýt nữa thì buột miệng gọi Tiểu Tư!
Đúng là khi bản thân nhảy nhót giữa bầy ma quỷ quá nhiều sẽ hình thành ám ảnh tâm lý, đi đêm lắm nhìn đâu cũng thấy ma!
Dương Húc Minh đành thở dài, đưa bàn tay thô kệch của hắn ra:
- Anh là Dương Húc Minh.
Vậy là coi như hai người đã chính thức kết bạn.
Trong lúc cả hai đang trò chuyện, phòng ngủ tối om om vẫn yên tĩnh, không hề có bất cứ âm thanh nào khác phát ra, tựa như là vật kia đã rời đi thật sự.
Ứng Tư Tuyết nhìn về hướng phòng ngủ kia, hơi hiếu kỳ:
- Anh Minh, giờ bọn mình vào phòng ngủ được chưa? Chẳng lẽ hai đứa mình đứng ngoài đây giữa trời đêm lạnh giá như thế này mãi hay sao?
Dương Húc Minh lắc đầu:
- Cái gì mà trời đêm lạnh giá, gần đến năm giờ sáng rồi mà, chờ sáng hơn chút nữa là mình đi vào trong được rồi. (Chán với thanh niên gái rủ vào phòng ngủ mà từ chối!- Người dịch Bạch Ngọc Sách)
Ứng Tư Tuyết có vẻ chưa rõ:
- Chờ trời sáng là quỷ không dám ra hả anh?
- Không! Tuyệt đối không phải!!!
Nói đến đây, có vẻ như Dương Húc Minh nhớ lại một vài ký ức đáng sợ nào đó, mặt mày nhăn nhó:
- Mặc dù Lệ quỷ thích hiện thân vào ban đêm, nhưng nếu chúng ta nghĩ rằng nó không thể xuất hiện lúc ban ngày thì chúng ta sẽ càng chết thảm hơn.
Ứng Tư Tuyết thấy Dương Húc Minh có vẻ không vui nên cũng chẳng dám hỏi nhiều.
Ngược lại, cô nàng chú ý một vấn đề khác:
- Vậy, đúng là có Quỷ trên đời này à? Vật vừa rồi chính là Lệ Quỷ ư?
Cô vừa nghe chàng trai này dùng từ "Lệ Quỷ". Dương Húc Minh suy tư một chút, sau đó lắc đầu:
- Không chắc một trăm phần trăm, thứ ám em lần này hơi tà môn một chút. Anh cũng không dám khẳng định đó có phải là Lệ quỷ hay không nữa, cũng có thể là một dạng tồn tại nhơ bẩn nào khác.
Ứng Tu Tuyết vô cùng ngạc nhiên:
- Tồn tại nhơ bẩn nào khác là sao anh? Trên thế giới này, ngoại trừ Lệ quỷ còn có thứ gì nhơ bẩn khác hay sao?
- Ai mà biết... - Dương Húc Minh bình thản nhún vai: - Cẩn thận vẫn hơn mà.
- Điều em cần để ý nhất chính là, bọn yêu mà quỷ quái này đáng sợ hơn rất nhiều so với em tưởng tượng.
Vũ khí nóng không thể nào gây tổn thương đến bọn chúng, dù là đạn pháo hay tên lửa cũng khó mà khiến bọn chúng bị thiệt hại.
Kể từ khi anh tiếp xúc với bọn chúng lần đầu tiên, cái gọi là Lệ quỷ, theo anh nghĩ thì nó cũng giống như một dạng linh thể hình thành từ sóng thần kinh hư vô mờ mịt, do đó chỉ có một số công cụ cùng phương pháp đặc biệt mới có thể gây ra tổn thương cho bọn chúng mà thôi.
- Nguy hiểm hơn nữa chính là căn cứ vào trạng thái chết thảm và nỗi oán hận của Lệ quỷ sâu sắc đến cỡ nào, mà bọn chúng sau khi chết sẽ có những khả năng đặc thù kỳ lạ.
Ví dụ như một đôi tay quỷ nào đó, khi chộp trúng là em không thể nào giãy thoát ra được. Nó sẽ để cho em cảm nhận được nỗi thống khổ của nó lúc nó sắp lìa đời, em sẽ bị nỗi đau đớn đó hành hạ cho đến chết.
Thậm chí, có Lệ quỷ mang năng lực điều khiển người khác cùng chơi Video game với nó, lúc chơi game, em lại nhận ra nhân vật mà em đang điều khiển trên màn hình TV kia lại là bản thân em, sau đó ác quỷ liền xông ra bên ngoài biến em thành nạn nhân chết thay cho nó.
- Trên lý thuyết, không có sự phân chia mạnh - yếu giữa bầy Lệ quỷ.
Mỗi một con Lệ quỷ đều có năng lực giết chết em trong nháy mắt. Em không bao giờ được phép coi thường chúng nó, vì như vậy em sẽ chết thảm lúc nào không hay luôn.
- Do đó, khi chưa có đủ đầu mối, chúng ta tốt hơn hết tránh xa căn phòng ngủ đó ra để đề phòng bẫy rập mà lão già ma quỷ đó cài vào.
Dương Húc Minh tỉnh táo nói:
- Hiện tại anh còn chưa rõ năng lực của nó là gì, nếu giờ mà tùy tiện đi vào, không khéo hai đứa đi bụi luôn.
Những lời của Dương Húc Minh làm Ứng Tư Tuyết vô cùng kinh ngạc.
Từ xưa đến giờ, đây là lần đầu tiên cô nàng nghe đến những khái niệm này. Kết quả là, cô ấy nhận ra Lệ quỷ còn phức tạp hơn so với bọn ma quỷ trong những câu chuyện kinh dị mà nàng từng tò mò tìm hiểu.
Nghĩ ngợi vài giây, Ứng Tư Tuyết hỏi:
- Lúc trước, vì để trấn tà, em đã tốn rất nhiều tiền để thỉnh kính Bát Quái và mấy lá bùa kia, rồi ngọc Phật với tượng Bất Đông Minh Vương nữa, vậy tại sao Lệ quỷ hông có sợ gì hết vậy? Chẳng lẽ những món mà em thỉnh về không có pháp lực gì hết hay sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.