Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ
Chương 121: Xác chết mặt cười
Thất Nguyệt Tửu Tiên
07/11/2019
Sau khi nữ quỷ bị Tiểu Tư lôi vào trong quyển nhật ký, xung quanh đã an tĩnh lại.
Dương Húc Minh thu hồi Sát Phụ kiếm, chống thanh kiếm to tướng này đứng ở đó, nhún vai.
- Ông anh, bây giờ an toàn rồi.
Mạnh Chí Thành bị đeo bao tải lên đầu vẫn đang chạy, nhưng đáng tiếc gã chỉ có thể chạy tại chỗ.
Tiếng kêu thảm thiết của gã vẫn còn vang vọng khắp dãy núi.
Lời của Dương Húc Minh gã không nghe thấy.
Sợ quá hóa rồ rồi? Dương Húc Minh cũng không tiếp tục gọi gã nữa, ngồi xuống nghỉ ngơi, xem Mạnh Chí Thành chạy tại chỗ.
Hắn lấy ra quyển nhật ký của Tiểu Tư, nhìn qua quyển nhật ký vẫn giống như trước. Trên bìa quyển nhật ký, một cô gái ngồi trên đồng cỏ, đưa lưng về phía hắn.
Mái tóc cô đen nhánh, thoạt nhìn như đang còn sống vậy.
Màu da trắng bệch quỷ dị, không hiểu sao làm người ta sợ hãi. Lẽ ra là một trang bìa đáng yêu cute, bây giờ nhìn lại giống như áp phích của một bộ phim kinh dị. Nhìn bên ngoài, quyển nhật ký của Tiểu Tư sau khi hấp thu một nửa trành quỷ và một lệ quỷ cũng không có gì thay đổi.
Cũng không mạnh mẽ lên hoặc lợi hại hơn. Nhưng nữ quỷ này giải quyết dễ dàng như vậy, Dương Húc Minh cũng hơi bất ngờ.
Mặc dù « Sinh Tử Lục » đã nói, nữ quỷ này bị Lý Tử đánh cho tiêu tán chỉ còn lại một chút oán hận cuối cùng mãi không thể hóa giải - tình trạng nữ quỷ rất yếu ớt.
Nhưng không ngờ tới nó yếu đến mức này???
Dù sao cũng là trùm Lệ quỷ có thể khiến nến đỏ đốt lên ngọn lửa màu lam, cuối cùng bị Lý Tử thu thập, bây giờ yếu đuối đến mức Tiểu Tư cắn nuốt cũng không phản kháng?
... Có lẽ bởi vì nó quá yếu, nên Tiểu Tư hấp thu nó cũng không tăng thêm sức mạnh gì?
Dương Húc Minh trông chờ cho Tiểu Tư nuốt thêm mấy lệ quỷ, có khi Tiểu Tư lại trở nên mạnh hơn cũng nên.
Về sau Lý Tử thật sự muốn giết hắn, ít nhất còn có thể nhờ Tiểu Tư chống lại một chút. Hiện tại có nến đỏ bảo vệ, nếu không Lý Tử thật sự muốn giết hắn. Dương Húc Minh khẳng định Tiểu Tư cũng không làm được gì.
- Cuộc sống sao mà khó khăn quá!!!
Dương Húc Minh đứng trong bóng tối nói với thi thể trong hố:
- Đừng có trách anh, ít nhất anh đã siêu độ oán niệm cho em.
- Nếu có kiếp sau, hãy làm một cô gái tốt nhé.
Dương Húc Minh tùy tiện nói vài lời xã giao, xong cũng không để ý đến thi thể đã bị đào ra một nửa kia nữa. Cô gái này mặc dù chết thảm, nhưng cô ta cũng chả phải người tốt lành gì.
Việc duy nhất Dương Húc Minh có thể làm chính là trả lại công bằng cho cô ta bằng cách đưa tội ác của Mạnh Chí Thành ra ánh sáng.
Về phần nữ quỷ này, Dương Húc Minh chém cô ta cũng không cảm thấy áy náy. Trong kiếm của hắn còn có hai cha con vì lòng tốt giúp đỡ người khác mà gặp tai họa. Quỷ bên trong biệt thự nếu muốn nói vô tội thì chắc chỉ có hai cha con họ thôi.
Dương Húc Minh lấy ra điện thoại bấm số của Vương Trấn.
Nửa phút sau anh ta mới bắt máy.
Tiếng Vương Trấn vừa buồn ngủ vừa bất đắc dĩ.
- Dương tiểu tổ tông của anh, cậu xem đã mấy giờ rồi? Ba giờ rưỡi sáng, sinh viên các cậu đều không ngủ hả! Phải biết thông cảm cho mấy người đi làm các anh chứ!
Dương Húc Minh gượng cười một tiếng, nói:
- Vương ca, kỳ thật em cũng không muốn đánh thức anh. Nhưng em nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy chuyện này phải nói cho anh mới được.
- Vậy cậu nói đi. Chuyện gì?
Vương Trấn ngáp dài nói.
- . . . . Là như vậy, em trong lúc vô tình phát hiện ra một vụ án giết người chôn xác, còn thuận tay bắt được hung thủ luôn.
Dương Húc Minh nói:
- Bây giờ em đã trói hung thủ lại ở ngay cạnh chỗ chôn thi thể. Các anh chỉ cần tới đây là lấy được cả nhân chứng với vật chứng luôn.
- Ngoài ra em còn có bản ghi âm hung thủ kể lại quá trình giết người, các anh cũng không cần điều tra, cứ đến đây còng hung thủ là được.
Dương Húc Minh nói xong, Mạnh Chí Thành liền hoảng sợ kêu lên:
- Anh Kira Yoshikage… Anh đang gọi cảnh sát à.
Dương Húc Minh nhún vai, nói vào điện thoại:
- Anh nghe thấy không? Vương ca, đấy là tiếng của hung thủ giết người đó.
Bên kia đường dây Vương Trấn trầm mặc mấy giây, nghiêm túc nói:
- Nhanh nói địa điểm cho anh. Anh lập tức thông báo Cục Cảnh sát cho người tới.
Một tiếng sau, mấy chiếc xe cảnh sát bật còi inh ỏi xuất hiện trên con đường nhỏ trong núi.
Đèn báo động xanh đỏ vô cùng bắt mắt.
- Các đồng chí cảnh sát vất vả rồi.
Mấy cảnh sát hai mặt nhìn nhau. Vương Trấn đi tới, một mặt cổ quái:
- Đây chính là hung thủ giết người mà cậu nói?
Bọn họ nhìn về phía Mạnh Chí Thành đang ngồi bên người Dương Húc Minh.
Dương Húc Minh lấy điện thoại ra, bật đoạn ghi âm Mạnh Chí Thành kêu khóc một lần. Vẻ mặt các cảnh sát nghiêm túc lại.
Mạnh Chí Thành đã ý thức được tình cảnh của mình, ngồi ở đó ủ rũ, cũng không có ý nghĩ chạy trốn.
- Em khai hết! Em khai hết toàn bộ! Em sẽ hợp tác điều tra! Liệu có được khoan hồng không các anh?
Mạnh Chí Thành muốn cầu xin tha thứ.
Dương Húc Minh đứng lên, đưa dây thừng cho Vương Trấn:
- Anh Vương, tên này giao cho anh. Địa điểm chôn xác ở ngay kia, các anh để gã dẫn tới là đươc, em phải đi.
Vương Trấn trừng mắt nhìn hắn: - Giờ này cậu còn định đi đâu?
- Em về nhà. Dương Húc Minh vừa cười vừa nói. - Đã bốn giờ sáng, cả đêm không ngủ, em mệt muốn chết. Em định về nhà ngủ một giấc đã đời. Em cũng không phải phạm nhân, cũng không cần lấy lời khai của e đâu.
Vương Trấn nói:
- Đi ngủ à. . . . Trùng hợp vậy, anh cũng rất buồn ngủ. . . Như vậy đi, chúng ta lên xe về nội thành ngủ nhé?
Dương Húc Minh vội vàng xin tha:
- Thật ra em có chuyện rất quan trọng cần đi xử lý gấp, Vương ca cho em đi đi. Có gì sáng mai em đến đồn cảnh sát khai báo bổ sung đầy đủ.
Vương Trấn trừng mắt liếc hắn:
- Tiểu tử cậu lại phát hiện một tên tội phạm giết người? Muốn nhanh nhanh đi bắt hắn?
Dương Húc Minh cười lớn:
- Anh Vương nói vậy là sao? . . . Em là một công dân gương mẫu tuân thủ luật pháp, làm sao lại có quan hệ với nhiều tội phạm giết người như vậy? Lần này em cũng là ăn may thôi, mèo mù vớ cá rán ý mà. Những tội phạm giết người hung ác như thế này, em tránh xa còn không kịp, nào dám chủ động trêu chọc bọn chúng đâu anh.
Vương Trấn khoát tay: - Vậy cậu đi đi, sáng mai anh đến tìm cậu.
- Ok ok, cảm ơn Vương ca.
Theo Vương Trấn sắp xếp, một cảnh sát lái xe đưa Dương Húc Minh về nội thành.
Về phần nguyên nhân Dương Húc Minh vội vã trở về, thật ra rất đơn giản.
Sau khi hắn giải quyết nữ quỷ này, trên Sinh Tử Lục đã có nội dung mới.
Xác chết mặt cười: Mình cảm giác lão già kia ở ngay cạnh bên cửa sổ…
Dương Húc Minh thu hồi Sát Phụ kiếm, chống thanh kiếm to tướng này đứng ở đó, nhún vai.
- Ông anh, bây giờ an toàn rồi.
Mạnh Chí Thành bị đeo bao tải lên đầu vẫn đang chạy, nhưng đáng tiếc gã chỉ có thể chạy tại chỗ.
Tiếng kêu thảm thiết của gã vẫn còn vang vọng khắp dãy núi.
Lời của Dương Húc Minh gã không nghe thấy.
Sợ quá hóa rồ rồi? Dương Húc Minh cũng không tiếp tục gọi gã nữa, ngồi xuống nghỉ ngơi, xem Mạnh Chí Thành chạy tại chỗ.
Hắn lấy ra quyển nhật ký của Tiểu Tư, nhìn qua quyển nhật ký vẫn giống như trước. Trên bìa quyển nhật ký, một cô gái ngồi trên đồng cỏ, đưa lưng về phía hắn.
Mái tóc cô đen nhánh, thoạt nhìn như đang còn sống vậy.
Màu da trắng bệch quỷ dị, không hiểu sao làm người ta sợ hãi. Lẽ ra là một trang bìa đáng yêu cute, bây giờ nhìn lại giống như áp phích của một bộ phim kinh dị. Nhìn bên ngoài, quyển nhật ký của Tiểu Tư sau khi hấp thu một nửa trành quỷ và một lệ quỷ cũng không có gì thay đổi.
Cũng không mạnh mẽ lên hoặc lợi hại hơn. Nhưng nữ quỷ này giải quyết dễ dàng như vậy, Dương Húc Minh cũng hơi bất ngờ.
Mặc dù « Sinh Tử Lục » đã nói, nữ quỷ này bị Lý Tử đánh cho tiêu tán chỉ còn lại một chút oán hận cuối cùng mãi không thể hóa giải - tình trạng nữ quỷ rất yếu ớt.
Nhưng không ngờ tới nó yếu đến mức này???
Dù sao cũng là trùm Lệ quỷ có thể khiến nến đỏ đốt lên ngọn lửa màu lam, cuối cùng bị Lý Tử thu thập, bây giờ yếu đuối đến mức Tiểu Tư cắn nuốt cũng không phản kháng?
... Có lẽ bởi vì nó quá yếu, nên Tiểu Tư hấp thu nó cũng không tăng thêm sức mạnh gì?
Dương Húc Minh trông chờ cho Tiểu Tư nuốt thêm mấy lệ quỷ, có khi Tiểu Tư lại trở nên mạnh hơn cũng nên.
Về sau Lý Tử thật sự muốn giết hắn, ít nhất còn có thể nhờ Tiểu Tư chống lại một chút. Hiện tại có nến đỏ bảo vệ, nếu không Lý Tử thật sự muốn giết hắn. Dương Húc Minh khẳng định Tiểu Tư cũng không làm được gì.
- Cuộc sống sao mà khó khăn quá!!!
Dương Húc Minh đứng trong bóng tối nói với thi thể trong hố:
- Đừng có trách anh, ít nhất anh đã siêu độ oán niệm cho em.
- Nếu có kiếp sau, hãy làm một cô gái tốt nhé.
Dương Húc Minh tùy tiện nói vài lời xã giao, xong cũng không để ý đến thi thể đã bị đào ra một nửa kia nữa. Cô gái này mặc dù chết thảm, nhưng cô ta cũng chả phải người tốt lành gì.
Việc duy nhất Dương Húc Minh có thể làm chính là trả lại công bằng cho cô ta bằng cách đưa tội ác của Mạnh Chí Thành ra ánh sáng.
Về phần nữ quỷ này, Dương Húc Minh chém cô ta cũng không cảm thấy áy náy. Trong kiếm của hắn còn có hai cha con vì lòng tốt giúp đỡ người khác mà gặp tai họa. Quỷ bên trong biệt thự nếu muốn nói vô tội thì chắc chỉ có hai cha con họ thôi.
Dương Húc Minh lấy ra điện thoại bấm số của Vương Trấn.
Nửa phút sau anh ta mới bắt máy.
Tiếng Vương Trấn vừa buồn ngủ vừa bất đắc dĩ.
- Dương tiểu tổ tông của anh, cậu xem đã mấy giờ rồi? Ba giờ rưỡi sáng, sinh viên các cậu đều không ngủ hả! Phải biết thông cảm cho mấy người đi làm các anh chứ!
Dương Húc Minh gượng cười một tiếng, nói:
- Vương ca, kỳ thật em cũng không muốn đánh thức anh. Nhưng em nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy chuyện này phải nói cho anh mới được.
- Vậy cậu nói đi. Chuyện gì?
Vương Trấn ngáp dài nói.
- . . . . Là như vậy, em trong lúc vô tình phát hiện ra một vụ án giết người chôn xác, còn thuận tay bắt được hung thủ luôn.
Dương Húc Minh nói:
- Bây giờ em đã trói hung thủ lại ở ngay cạnh chỗ chôn thi thể. Các anh chỉ cần tới đây là lấy được cả nhân chứng với vật chứng luôn.
- Ngoài ra em còn có bản ghi âm hung thủ kể lại quá trình giết người, các anh cũng không cần điều tra, cứ đến đây còng hung thủ là được.
Dương Húc Minh nói xong, Mạnh Chí Thành liền hoảng sợ kêu lên:
- Anh Kira Yoshikage… Anh đang gọi cảnh sát à.
Dương Húc Minh nhún vai, nói vào điện thoại:
- Anh nghe thấy không? Vương ca, đấy là tiếng của hung thủ giết người đó.
Bên kia đường dây Vương Trấn trầm mặc mấy giây, nghiêm túc nói:
- Nhanh nói địa điểm cho anh. Anh lập tức thông báo Cục Cảnh sát cho người tới.
Một tiếng sau, mấy chiếc xe cảnh sát bật còi inh ỏi xuất hiện trên con đường nhỏ trong núi.
Đèn báo động xanh đỏ vô cùng bắt mắt.
- Các đồng chí cảnh sát vất vả rồi.
Mấy cảnh sát hai mặt nhìn nhau. Vương Trấn đi tới, một mặt cổ quái:
- Đây chính là hung thủ giết người mà cậu nói?
Bọn họ nhìn về phía Mạnh Chí Thành đang ngồi bên người Dương Húc Minh.
Dương Húc Minh lấy điện thoại ra, bật đoạn ghi âm Mạnh Chí Thành kêu khóc một lần. Vẻ mặt các cảnh sát nghiêm túc lại.
Mạnh Chí Thành đã ý thức được tình cảnh của mình, ngồi ở đó ủ rũ, cũng không có ý nghĩ chạy trốn.
- Em khai hết! Em khai hết toàn bộ! Em sẽ hợp tác điều tra! Liệu có được khoan hồng không các anh?
Mạnh Chí Thành muốn cầu xin tha thứ.
Dương Húc Minh đứng lên, đưa dây thừng cho Vương Trấn:
- Anh Vương, tên này giao cho anh. Địa điểm chôn xác ở ngay kia, các anh để gã dẫn tới là đươc, em phải đi.
Vương Trấn trừng mắt nhìn hắn: - Giờ này cậu còn định đi đâu?
- Em về nhà. Dương Húc Minh vừa cười vừa nói. - Đã bốn giờ sáng, cả đêm không ngủ, em mệt muốn chết. Em định về nhà ngủ một giấc đã đời. Em cũng không phải phạm nhân, cũng không cần lấy lời khai của e đâu.
Vương Trấn nói:
- Đi ngủ à. . . . Trùng hợp vậy, anh cũng rất buồn ngủ. . . Như vậy đi, chúng ta lên xe về nội thành ngủ nhé?
Dương Húc Minh vội vàng xin tha:
- Thật ra em có chuyện rất quan trọng cần đi xử lý gấp, Vương ca cho em đi đi. Có gì sáng mai em đến đồn cảnh sát khai báo bổ sung đầy đủ.
Vương Trấn trừng mắt liếc hắn:
- Tiểu tử cậu lại phát hiện một tên tội phạm giết người? Muốn nhanh nhanh đi bắt hắn?
Dương Húc Minh cười lớn:
- Anh Vương nói vậy là sao? . . . Em là một công dân gương mẫu tuân thủ luật pháp, làm sao lại có quan hệ với nhiều tội phạm giết người như vậy? Lần này em cũng là ăn may thôi, mèo mù vớ cá rán ý mà. Những tội phạm giết người hung ác như thế này, em tránh xa còn không kịp, nào dám chủ động trêu chọc bọn chúng đâu anh.
Vương Trấn khoát tay: - Vậy cậu đi đi, sáng mai anh đến tìm cậu.
- Ok ok, cảm ơn Vương ca.
Theo Vương Trấn sắp xếp, một cảnh sát lái xe đưa Dương Húc Minh về nội thành.
Về phần nguyên nhân Dương Húc Minh vội vã trở về, thật ra rất đơn giản.
Sau khi hắn giải quyết nữ quỷ này, trên Sinh Tử Lục đã có nội dung mới.
Xác chết mặt cười: Mình cảm giác lão già kia ở ngay cạnh bên cửa sổ…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.