Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ
Chương 279: Yêu nghiệt phương nào
Thất Nguyệt Tửu Tiên
10/12/2019
Những vết máu ứ đọng và trầy xước kia chẳng biết từ đâu, đột ngột xuất hiện ở trên thân thể cô bé.
Mặc dù rất nhạt nhưng đột nhiên xuất hiện, kỳ lạ như vậy, đến nỗi nữ cảnh sát vô thức dụi mắt vì nghi ngờ mình mình nhìn nhầm. Trước mặt, cô bé vẫn còn hoảng loạn thét chói cả tai, cơ thể cũng đang run lẩy bẩy.
Nếu như không phải đang ngồi trên ghế, chắc hẳn giờ này cô gái đã lăn lộn trên mặt đất.
Nữ cảnh sát bất chấp tất cả, dùng sức lắc mạnh cô bé đang mơ màng này, hô to hơn.
- “Lâm Thu! Mau tỉnh lại! Nơi này là sở cảnh sát, không có ai muốn giết cô!”
Nhưng mà cô vẫn không thể nào gọi tỉnh được Lâm Thu. Thân thể cô bé đang không ngừng giãy dụa run rẩy, kêu rên vô cùng thảm thiết.
-“Thả ta ra! Dừng tay!”
Ngay khi vừa hét lên một tiếng vô cùng thảm thiết, cổ tay trái của cô bé phun ra một dòng máu đỏ tươi.
Dòng máu này bắn thẳng vào mặt của nữ cảnh sát.
Nữ cảnh sát sững sờ, còn không kịp phản ứng thì tay phải cô bé lại tiếp tục phun máu.
Bị thương nặng như vậy, cô bé đau đớn lăn lộn, rơi ra khỏi cái ghế. Cơ thể cô đập mạnh xuống sàn, co rúm và kêu khóc ở trên sàn nhà.
Máu tươi từ hai tay vẫn không ngừng phun ra thành dòng.
Một màn quỷ dị này dọa cho đám thất nghiệp ngồi xổm ở góc tường tái mét mặt mày, thi nhau liều mạng lùi về phía sau.
-“A…a…”
Một tên lưu manh trong đó sợ hãi kêu lớn, những người khác đều khiếp đảm nhìn cảnh này phát sinh, đồng loạt lui về phía sau, cố gắng rời xa cô bé đang lăn lộn trong đau đớn kia.
Cảnh sát rối rít đứng dậy, họ không thể tin vào mắt mình nữa rồi.
Có cảnh sát muốn khống chế lại đám lưu manh kia, cũng có cảnh sát muốn đi đến bên cạnh cô bé xem chuyện gì đang xảy ra.
Đúng lúc này, thân thể đang giãy giụa của cô bé đợt nhiên cứng đờ.
Sau đó, một vết rạch chạy dài từ giữa ngực xuống qua rốn, giống như một vết cưa máy chém mở toang khoang bụng của Lâm Thu.
Ruột non ruột già gan lách đỏ lòm phòi ra ngoài qua vết thương toang hoác, thi nhau rơi lộp độp bầy nhầy trên mặt đất.
Mùi máu tanh tưởi xộc lên khiến nữ cảnh sát váng đầu không kìm được cơn buồn nôn. Cả đám người trong đồn không thể tin được chuyện gì đã xảy ra và cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.
Ngoài cửa bỗng vang lên tiếng bước chân dồn dập. Tiếng bước chân kia cực kỳ gấp gáp nhưng không kém phần âm trầm quái dị. Tất cả mọi người theo bản năng nhìn về phía cánh cửa.
Bỗng một cơn gió lạnh phả thẳng vào mặt bọn họ. Ngoài cửa xuất hiện một kẻ mặc quần áo trắng tinh vội vã xông vào. Bóng người này rất kỳ lạ, toàn thân mờ ảo như không phải thực thể.
Nhưng điểm kỳ lạ nhất của bóng người này lại là ở hai tay và bụng dưới. Hai tay của nó đang đổ máu không ngừng, chỗ bụng cũng có một vết thương kinh khủng, ruột kéo dài lết bết ở trên sàn nhà, vô cùng kinh khủng.
Khi tất cả mọi người nhìn thấy bóng người quỷ dị này, trong nháy mất tất cả đều hít vào một ngụm khí lạnh. Mấy tên lưu manh càng hoảng sợ kêu gào
- “Á Á Á… Quỷ”
Một giây sau, bóng người trắng bệch máu me bê bết kia vọt thẳng vào đồn cảnh sát. Gió lạnh rét buốt phả vào mặt, đám cảnh sát hoảng sợ rút súng chĩa về phía đối phương, giật dữ hét to:
- “Đứng lại”.
Đùng Đùng Đùng
Tiếng súng vang lên liên tục, tất cả đạn đều xuyên qua bóng người kia, chẳng có tạo ra cho nó một chút tổn thương nào cả. Nhưng bóng người mờ ảo này không có dừng lại, vẫn vọt thẳng về phía cô bé đang kêu gào lăn lộn trên đất kia.
Sau khi nhảy vọt về phía trước, bóng người này nhập vào và biến mất trong cơ thể cô gái.
Ngay tại thời khắc đó, cơn gió lạnh lẽo kia lan tỏa khắp trong phòng. Nơi cơn gió lạnh đi qua, tất cả mọi người, cho dù cảnh sát hay lưu manh, đều trực tiếp ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh.
...
Lâm Thu tuyệt vọng nằm ở bên trong vùng phế tích, cảm nhận được bụng dưới bị rạch ra, cổ tay bị chặt đứt mang tới đau đớn kinh hoàng. Cô bé ngây ngốc nhìn mặt trăng ở trên đỉnh đầu.
Bên tai cô vang lên tiếng thì thầm lạnh lẽo của con quỷ kia.
Cô muốn ngoảnh đầu lại để nhìn rõ bộ dáng của con quỷ này, nhưng ngay cả động tác đơn giản như thế cô đều không thể làm được. Đôi mắt cô bé dần dần mờ đi, bất lực nhìn thanh đao bén nhọn xuất hiện trước mặt.
Lần này thanh đao đâm về phía chân của cô.
Con quỷ này không chỉ muốn giết Lâm Thu, nó còn muốn tra tấn cô đến chết.
Cô bé rõ ràng nhận ra điều này nhưng cũng lực bất tòng tâm. Nỗi tuyệt vọng không thể kể xiết đã lấp đầy trái tim cô. Lâm Thu tựa như cá nằm trên thớt đợi người làm thịt, hoàn toàn không thể phản kháng được.
Nhưng ngay tại thời khắc thanh đao nhọn kia giơ lên, trong cái thế giới tĩnh mịch này, bỗng có một cơn gió lạnh thổi vào, bên trong phế tích vô số cờ chiêu hồn bị thổi rung soàn soạt
Vậy mà cái thanh đao nhọn kia dừng lại, đồng thời cô bé nằm dưới đất cũng kinh ngạc phát hiện cơn đau dần dần biến mất, sức sống dần dần hồi phục?
Lâm Thu ngồi dậy từ trong phế tích, kinh ngạc nhìn cơ thể của mình.
Thương tích trên người cô biến mất ?
Bất kể tay hay bụng dưới, vốn vết thương ai nhìn thấy cũng phải giật mình vậy mà không còn thấy đâu nữa. Giống như cô chưa từng nhận qua tổn thương vậy.
Cô bé còn chưa kịp phản ứng, cách đó không xa liền vang lên tiếng gào rú của con quỷ kia.
- "Ngươi cứu ả… Ngươi cứu được ả sao?”
Lâm Thu kinh ngạc nhìn lại, chỉ thấy bên trong phế tích có một gã đồ tể béo mập trong bộ đồ dính đầy máu đang cầm lấy thanh đao xông ra ngoài. Mà ở dưới ánh trăng xa xa, một bóng người toàn thân ảm đạm đờ đẫn đứng ở đấy.
Bóng người kia nàng rất quen thuộc, chính là con quỷ tìm nàng ở trong quán bar. Đối phương thế mà xuất hiện ở đây?
Nó bị thương ở tay? Bụng dưới cũng bị thương?
Giống hệt cô lúc nãy?
Cô bé ngỡ ngàng nhìn xem tất cả những thứ này, hoàn toàn bối rối chẳng biết đang xảy ra chuyện gì? Cô chỉ biết tên đồ tể béo này chính là kẻ muốn tra tấn cô đến chết. Còn bóng người ảm đạm kia đến để cứu cô? Vì sao?
Lâm Thu nhìn chăm chú vào bóng người trắng bệch kia nhưng không thể nào nhận ra đây là ai, chỉ cảm thấy đối phương vô cùng xa lạ. Mà gã đồ tể béo mập kia phẫn nộ gào thét.
- “Dù sao đều là nhà họ Lâm… Người nhà họ Lâm đều đáng chết! Tất cả đều đáng chết! Mày phải chết trước!”
Gã mạnh mẽ đánh tới bóng người ảm đạm kia
Thanh đao bén nhọn bỗng được vung lên cao, chém dứt một cánh tay của bóng người ảm đạm kia.
Đối mặt với gã đồ tể béo , bóng người ảm đạm này phản ứng vô cùng chậm chạp, rõ ràng không phải là đối thủ.
Lâm Thu cảm thấy có lẽ do tổn thương trên người ảnh hưởng tới nó. Bóng người ảm đạm này vừa xuất hiện, tổn thương trên người mình liền biến mất… Có lẽ con quỷ này thừa nhận lấy những đau đớn kia thay cô?
Cô bé ngớ người nhìn lấy một màn này, vẫn chưa hiểu hoàn toàn tình huống đang xảy ra.
Một giây sau đó, bên trong phế tích hai cái bóng quỷ này bỗng như bị ấn phím tạm dừng, tất cả dừng lại.
- “Hừ! Lại tới một con chuột nhắt xen vào việc của người khác!”
Gã đồ tể béo mập bỗng nhìn về một phía nào đó rồi gào lên giận dữ, mà bóng quỷ ảm đạm cũng im lặng nhìn về hướng đó.
Trong thế giới hiện thực, ở phía hai con quỷ vừa nhìn tới, từ ngoài cửa đồn cảnh sát đang có một bóng người với mái tóc rối tung đi tới, lưng anh ta đeo một cái hộp gỗ to, dáng người vạm vỡ.
Bóng người cao lớn vạm vỡ này đi đến cửa, nhìn thấy trong phòng cảnh sát và phạm nhân đang nằm mê man, hắn lập tức ngây người
- “Hả? Chuyện gì vậy?”
Dương Húc Minh vô thức lùi về sau một bước.
- ”Tại sao mọi người nằm hết vậy?”
Lửa quỷ trắng bạc mờ ảo lặng lẽ bùng cháy hừng hực ở quanh cơ thể của hắn.
Dương Húc Minh cảnh giác nhìn quanh phòng, hô to:
- “ Yêu nghiệt phương nào! Cút ra đây cho tao!”
Trong phòng im ắng, không có bất kỳ ai đáp lại. Dương Húc Minh trợn mắt, đặt hộp gỗ xuống rút ra Sát Phụ Kiếm.
- ”Tao nhìn mày rượu mời không uống muốn uống rượu phạt! Đồn cảnh sát cũng dám đến quậy phá, mày quả thật muốn chết mà!”
Dương Húc Minh như nói với không khí trong đồn:
- ”Có ngon mau bước ra đây, không cần trốn tránh.”
Một đống người nằm gục một chỗ nhìn thế nào cũng quỷ dị, mà con quỷ này cũng dám động thủ ở đồn cảnh sát, rõ ràng ngay cả cảnh sát nó cũng dám chọc… Tên quỷ này đúng là điên rồi.
Dương Húc Minh cũng không nghĩ đến vừa nhận cuộc điện thoại của cảnh sát gọi tới, vậy mà vừa tới nơi đã đối mặt với tình huống quỷ dị như vầy.
Nơi đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Ai đến giải thích cho hắn chút xíu coi!
Coi như chơi game thì cũng phải có đoạn NPC giải thích giới thiệu nhân vật, chứ làm gì có chuyện chưa vào đã đánh luôn Boss trùm? Cái này thật vượt quá lẽ thường rồi!
Mặc dù rất nhạt nhưng đột nhiên xuất hiện, kỳ lạ như vậy, đến nỗi nữ cảnh sát vô thức dụi mắt vì nghi ngờ mình mình nhìn nhầm. Trước mặt, cô bé vẫn còn hoảng loạn thét chói cả tai, cơ thể cũng đang run lẩy bẩy.
Nếu như không phải đang ngồi trên ghế, chắc hẳn giờ này cô gái đã lăn lộn trên mặt đất.
Nữ cảnh sát bất chấp tất cả, dùng sức lắc mạnh cô bé đang mơ màng này, hô to hơn.
- “Lâm Thu! Mau tỉnh lại! Nơi này là sở cảnh sát, không có ai muốn giết cô!”
Nhưng mà cô vẫn không thể nào gọi tỉnh được Lâm Thu. Thân thể cô bé đang không ngừng giãy dụa run rẩy, kêu rên vô cùng thảm thiết.
-“Thả ta ra! Dừng tay!”
Ngay khi vừa hét lên một tiếng vô cùng thảm thiết, cổ tay trái của cô bé phun ra một dòng máu đỏ tươi.
Dòng máu này bắn thẳng vào mặt của nữ cảnh sát.
Nữ cảnh sát sững sờ, còn không kịp phản ứng thì tay phải cô bé lại tiếp tục phun máu.
Bị thương nặng như vậy, cô bé đau đớn lăn lộn, rơi ra khỏi cái ghế. Cơ thể cô đập mạnh xuống sàn, co rúm và kêu khóc ở trên sàn nhà.
Máu tươi từ hai tay vẫn không ngừng phun ra thành dòng.
Một màn quỷ dị này dọa cho đám thất nghiệp ngồi xổm ở góc tường tái mét mặt mày, thi nhau liều mạng lùi về phía sau.
-“A…a…”
Một tên lưu manh trong đó sợ hãi kêu lớn, những người khác đều khiếp đảm nhìn cảnh này phát sinh, đồng loạt lui về phía sau, cố gắng rời xa cô bé đang lăn lộn trong đau đớn kia.
Cảnh sát rối rít đứng dậy, họ không thể tin vào mắt mình nữa rồi.
Có cảnh sát muốn khống chế lại đám lưu manh kia, cũng có cảnh sát muốn đi đến bên cạnh cô bé xem chuyện gì đang xảy ra.
Đúng lúc này, thân thể đang giãy giụa của cô bé đợt nhiên cứng đờ.
Sau đó, một vết rạch chạy dài từ giữa ngực xuống qua rốn, giống như một vết cưa máy chém mở toang khoang bụng của Lâm Thu.
Ruột non ruột già gan lách đỏ lòm phòi ra ngoài qua vết thương toang hoác, thi nhau rơi lộp độp bầy nhầy trên mặt đất.
Mùi máu tanh tưởi xộc lên khiến nữ cảnh sát váng đầu không kìm được cơn buồn nôn. Cả đám người trong đồn không thể tin được chuyện gì đã xảy ra và cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.
Ngoài cửa bỗng vang lên tiếng bước chân dồn dập. Tiếng bước chân kia cực kỳ gấp gáp nhưng không kém phần âm trầm quái dị. Tất cả mọi người theo bản năng nhìn về phía cánh cửa.
Bỗng một cơn gió lạnh phả thẳng vào mặt bọn họ. Ngoài cửa xuất hiện một kẻ mặc quần áo trắng tinh vội vã xông vào. Bóng người này rất kỳ lạ, toàn thân mờ ảo như không phải thực thể.
Nhưng điểm kỳ lạ nhất của bóng người này lại là ở hai tay và bụng dưới. Hai tay của nó đang đổ máu không ngừng, chỗ bụng cũng có một vết thương kinh khủng, ruột kéo dài lết bết ở trên sàn nhà, vô cùng kinh khủng.
Khi tất cả mọi người nhìn thấy bóng người quỷ dị này, trong nháy mất tất cả đều hít vào một ngụm khí lạnh. Mấy tên lưu manh càng hoảng sợ kêu gào
- “Á Á Á… Quỷ”
Một giây sau, bóng người trắng bệch máu me bê bết kia vọt thẳng vào đồn cảnh sát. Gió lạnh rét buốt phả vào mặt, đám cảnh sát hoảng sợ rút súng chĩa về phía đối phương, giật dữ hét to:
- “Đứng lại”.
Đùng Đùng Đùng
Tiếng súng vang lên liên tục, tất cả đạn đều xuyên qua bóng người kia, chẳng có tạo ra cho nó một chút tổn thương nào cả. Nhưng bóng người mờ ảo này không có dừng lại, vẫn vọt thẳng về phía cô bé đang kêu gào lăn lộn trên đất kia.
Sau khi nhảy vọt về phía trước, bóng người này nhập vào và biến mất trong cơ thể cô gái.
Ngay tại thời khắc đó, cơn gió lạnh lẽo kia lan tỏa khắp trong phòng. Nơi cơn gió lạnh đi qua, tất cả mọi người, cho dù cảnh sát hay lưu manh, đều trực tiếp ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh.
...
Lâm Thu tuyệt vọng nằm ở bên trong vùng phế tích, cảm nhận được bụng dưới bị rạch ra, cổ tay bị chặt đứt mang tới đau đớn kinh hoàng. Cô bé ngây ngốc nhìn mặt trăng ở trên đỉnh đầu.
Bên tai cô vang lên tiếng thì thầm lạnh lẽo của con quỷ kia.
Cô muốn ngoảnh đầu lại để nhìn rõ bộ dáng của con quỷ này, nhưng ngay cả động tác đơn giản như thế cô đều không thể làm được. Đôi mắt cô bé dần dần mờ đi, bất lực nhìn thanh đao bén nhọn xuất hiện trước mặt.
Lần này thanh đao đâm về phía chân của cô.
Con quỷ này không chỉ muốn giết Lâm Thu, nó còn muốn tra tấn cô đến chết.
Cô bé rõ ràng nhận ra điều này nhưng cũng lực bất tòng tâm. Nỗi tuyệt vọng không thể kể xiết đã lấp đầy trái tim cô. Lâm Thu tựa như cá nằm trên thớt đợi người làm thịt, hoàn toàn không thể phản kháng được.
Nhưng ngay tại thời khắc thanh đao nhọn kia giơ lên, trong cái thế giới tĩnh mịch này, bỗng có một cơn gió lạnh thổi vào, bên trong phế tích vô số cờ chiêu hồn bị thổi rung soàn soạt
Vậy mà cái thanh đao nhọn kia dừng lại, đồng thời cô bé nằm dưới đất cũng kinh ngạc phát hiện cơn đau dần dần biến mất, sức sống dần dần hồi phục?
Lâm Thu ngồi dậy từ trong phế tích, kinh ngạc nhìn cơ thể của mình.
Thương tích trên người cô biến mất ?
Bất kể tay hay bụng dưới, vốn vết thương ai nhìn thấy cũng phải giật mình vậy mà không còn thấy đâu nữa. Giống như cô chưa từng nhận qua tổn thương vậy.
Cô bé còn chưa kịp phản ứng, cách đó không xa liền vang lên tiếng gào rú của con quỷ kia.
- "Ngươi cứu ả… Ngươi cứu được ả sao?”
Lâm Thu kinh ngạc nhìn lại, chỉ thấy bên trong phế tích có một gã đồ tể béo mập trong bộ đồ dính đầy máu đang cầm lấy thanh đao xông ra ngoài. Mà ở dưới ánh trăng xa xa, một bóng người toàn thân ảm đạm đờ đẫn đứng ở đấy.
Bóng người kia nàng rất quen thuộc, chính là con quỷ tìm nàng ở trong quán bar. Đối phương thế mà xuất hiện ở đây?
Nó bị thương ở tay? Bụng dưới cũng bị thương?
Giống hệt cô lúc nãy?
Cô bé ngỡ ngàng nhìn xem tất cả những thứ này, hoàn toàn bối rối chẳng biết đang xảy ra chuyện gì? Cô chỉ biết tên đồ tể béo này chính là kẻ muốn tra tấn cô đến chết. Còn bóng người ảm đạm kia đến để cứu cô? Vì sao?
Lâm Thu nhìn chăm chú vào bóng người trắng bệch kia nhưng không thể nào nhận ra đây là ai, chỉ cảm thấy đối phương vô cùng xa lạ. Mà gã đồ tể béo mập kia phẫn nộ gào thét.
- “Dù sao đều là nhà họ Lâm… Người nhà họ Lâm đều đáng chết! Tất cả đều đáng chết! Mày phải chết trước!”
Gã mạnh mẽ đánh tới bóng người ảm đạm kia
Thanh đao bén nhọn bỗng được vung lên cao, chém dứt một cánh tay của bóng người ảm đạm kia.
Đối mặt với gã đồ tể béo , bóng người ảm đạm này phản ứng vô cùng chậm chạp, rõ ràng không phải là đối thủ.
Lâm Thu cảm thấy có lẽ do tổn thương trên người ảnh hưởng tới nó. Bóng người ảm đạm này vừa xuất hiện, tổn thương trên người mình liền biến mất… Có lẽ con quỷ này thừa nhận lấy những đau đớn kia thay cô?
Cô bé ngớ người nhìn lấy một màn này, vẫn chưa hiểu hoàn toàn tình huống đang xảy ra.
Một giây sau đó, bên trong phế tích hai cái bóng quỷ này bỗng như bị ấn phím tạm dừng, tất cả dừng lại.
- “Hừ! Lại tới một con chuột nhắt xen vào việc của người khác!”
Gã đồ tể béo mập bỗng nhìn về một phía nào đó rồi gào lên giận dữ, mà bóng quỷ ảm đạm cũng im lặng nhìn về hướng đó.
Trong thế giới hiện thực, ở phía hai con quỷ vừa nhìn tới, từ ngoài cửa đồn cảnh sát đang có một bóng người với mái tóc rối tung đi tới, lưng anh ta đeo một cái hộp gỗ to, dáng người vạm vỡ.
Bóng người cao lớn vạm vỡ này đi đến cửa, nhìn thấy trong phòng cảnh sát và phạm nhân đang nằm mê man, hắn lập tức ngây người
- “Hả? Chuyện gì vậy?”
Dương Húc Minh vô thức lùi về sau một bước.
- ”Tại sao mọi người nằm hết vậy?”
Lửa quỷ trắng bạc mờ ảo lặng lẽ bùng cháy hừng hực ở quanh cơ thể của hắn.
Dương Húc Minh cảnh giác nhìn quanh phòng, hô to:
- “ Yêu nghiệt phương nào! Cút ra đây cho tao!”
Trong phòng im ắng, không có bất kỳ ai đáp lại. Dương Húc Minh trợn mắt, đặt hộp gỗ xuống rút ra Sát Phụ Kiếm.
- ”Tao nhìn mày rượu mời không uống muốn uống rượu phạt! Đồn cảnh sát cũng dám đến quậy phá, mày quả thật muốn chết mà!”
Dương Húc Minh như nói với không khí trong đồn:
- ”Có ngon mau bước ra đây, không cần trốn tránh.”
Một đống người nằm gục một chỗ nhìn thế nào cũng quỷ dị, mà con quỷ này cũng dám động thủ ở đồn cảnh sát, rõ ràng ngay cả cảnh sát nó cũng dám chọc… Tên quỷ này đúng là điên rồi.
Dương Húc Minh cũng không nghĩ đến vừa nhận cuộc điện thoại của cảnh sát gọi tới, vậy mà vừa tới nơi đã đối mặt với tình huống quỷ dị như vầy.
Nơi đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Ai đến giải thích cho hắn chút xíu coi!
Coi như chơi game thì cũng phải có đoạn NPC giải thích giới thiệu nhân vật, chứ làm gì có chuyện chưa vào đã đánh luôn Boss trùm? Cái này thật vượt quá lẽ thường rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.