Chương 44: Dưới sự chứng giám của đất trời (Hết)
Chi Chi
11/03/2023
Về nhà, mẹ của Lam đã mua sẵn đồ, muốn nấu một bàn ăn thịnh soạn mừng cô vượt qua đại nạn lớn nhất trong đời. Khánh không để cô làm gì cả, anh
tự tay anh xắn tay áo lên phụ giúp mẹ cô.
Trong thời gian cô hôn mê không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng cô có cảm giác tình cảm của hai người họ rất tốt, có lúc cô còn nghe loáng thoáng anh gọi mẹ cô là “mẹ” nữa, gọi không hề ngượng miệng chút nào. Ngồi bên ngoài, Lam vừa trông con học vừa nghe hai người họ trò chuyện, có khi không nhịn được lại cười tủm tỉm một mình.
Lam Anh học bài rất ngoan, khi đến giờ cơm thì tự giác đứng dậy cất sách vở, sau đó soạn bát đũa lên bàn. Tới khi ngồi vào ăn rồi, con bé lại lặng lẽ ngồi giữa cô và mẹ, nhưng mắt lại len lén nhìn Khánh. Bấy giờ Lam mới nhớ ra mình vẫn còn một chuyện chưa giải quyết xong. Cô gắp một miếng cánh gà được chiên vàng óng vào bát con, mỉm cười.
- Món con thích nhất này, con ăn đi.
Con bé nhìn cô, rồi lại nhìn miếng cánh gà ngon mắt trước mặt, sau đó lại nhìn Khánh. Có vẻ con bé biết được ai là người làm. Sau vài giây nghĩ ngợi, con bé nhỏ giọng nói.
- Cảm ơn chú Khánh.
- Đừng gọi chú! - Lam gạt nhẹ tóc mai của con ra sau tai. - Gọi bố đi. Sau này chú Khánh sẽ là bố của con, được không?
- Con có thể gọi như vậy ạ? - Lam Anh nhìn cô, rõ ràng mắt con bé đã bừng sáng, nhưng cuối cùng vẫn phải hỏi một lần nữa. Sau khi nhận được cái gật đầu khẳng định từ cô, cuối cùng con bé cũng thu lại dáng vẻ rụt rè ủ dột của mình, nhảy ra khỏi ghế rồi chạy ù lại ôm lấy chân Khánh, gọi lớn. - Bố Khánh! Bố Khánh bế con!
- Này! Con bao lớn rồi còn muốn bế ăn cơm hả? - Lam cười bất lực. - Nhanh qua ghế ngồi cho mẹ!
- Không thích! Con muốn bố Khánh bế!!
Lam Anh mè nheo khiến cả Lam và mẹ cô bật cười, Khánh thì cực kì cưng chiều con bé, bế xốc lên đặt lên đùi. Anh nhận lấy bát cơm của con từ tay cô, vui vẻ gắp đồ ăn cho Lam Anh.
Nghỉ ngơi một tối rồi, ngày hôm sau cô cùng anh đưa mẹ về nhà sau khi đưa Lam Anh tới trường. Một phần vì cô không muốn mẹ phải tự bắt xe vất vả, một phần vì cô còn có chuyện phải làm ở quê nhà. Dẫu đã nói chuyện với anh rồi nhưng cô chưa thấy anh gọi về cho mẹ anh lần nào, nếu cứ kéo dài như thế này tình hình sẽ rất khó giải quyết, cũng làm lòng người trở nên nguội lạnh.
Suốt quãng đường đi, vì có mẹ ở phía sau nên cô không nói gì về ý định của mình với Khánh cả, nhưng có lẽ anh cũng sẽ đoán được thôi. Cô không khuyên nhủ anh, nhưng có lẽ trong lòng anh sẽ tự biết bản thân không nên làm quá căng chuyện này, huống hồ mẹ anh đã xuôi lòng từ lâu rồi.
Sau khi đưa mẹ vào nhà, Lam cầm tay anh, nhìn về phía ngôi nhà bên cạnh. Cô không nói gì, chỉ dùng một ánh mắt thôi, nhưng anh vẫn có thể hiểu được. Anh chần chừ hồi lâu, cuối cùng mới miễn cưỡng đồng ý.
- Anh đừng tỏ ra không vui như vậy, chú dì thấy được lại đau lòng.
Khánh thở hắt ra một hơi, vuốt mặt, nhưng trông vẫn chẳng khá hơn chút nào. Cô áp hai tay lên má anh, xoa xoa, bóp bóp.
- Nào! Giãn cơ mặt ra cho em, đừng căng lên như thế. Lâu lắm rồi anh không về nhà còn gì, về ăn với chú dì một bữa đi.
- Em có qua không?
- Em nghĩ anh nên giành không gian với gia đình của mình.
Nghe Lam nói vậy, Khánh không vui ra mặt. Anh cầm tay cô lên, nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trên đó, nói.
- Em cũng là gia đình của anh mà.
Tuy nhiên, Khánh về nhà còn chưa được năm phút đã trở lại nhà cô, Lam ngạc nhiên nhìn anh, cứ ngỡ anh lại nổi nóng rồi bỏ đi. Nhưng anh lại nói với cô.
- Bố mẹ muốn em cùng ăn cơm.
Bàn ăn đã lên món, toàn những món bổ dưỡng. Tay nghề của mẹ Khánh rất tốt, nấu ngon hơn mẹ cô rất nhiều. Lúc còn nhỏ, khi còn chưa biết gì, cô đã rất ghen tỵ với anh vì có một người mẹ nấu ăn ngon như vậy, mà vì chuyện này cô lại bị mẹ cầm chổi rượt khắp nhà.
Dì thấy cô đến thì mỉm cười, vẫn là nụ cười mỉm dịu dàng như lần cuối cô gặp. Cô cũng mỉm cười đáp lại, cất tiếng chào bố mẹ anh. Thái độ của chú cũng không hề gay gắt như trong trí nhớ của cô nữa, ông không nói gì, nhưng nét mặt lại trở nên hiền hòa hơn rất nhiều.
Bữa ăn hôm đó trôi qua rất yên bình, cũng rất ấm áp. Không có cuộc cãi vã nào xảy ra, câu chuyện trong bàn ăn chỉ toàn những vấn đề lông gà vỏ tỏi, tám chuyện từ trên trời dưới đất.
Ăn xong, Lam phụ dì dọn dẹp và rửa chén, dì đứng một bên cắt hoa quả. Bất chợt, dì ấy lên tiếng trước.
- Thằng bé cầu hôn con rồi sao?
- À… - Lam nhìn chiếc nhẫn trên tay mình rồi lại nhìn dì, mím môi khó xử. - Chuyện đó… thật ra thì chúng cháu…
- Trước sau gì cũng phải kết hôn mà. - Dì ấy vẫn thản nhiên lên tiếng, nụ cười vẫn giữ nguyên trên môi. Nhưng Lam lại hết sức áy náy. - Xin lỗi dì, chúng cháu chưa được sự cho phép của chú dì đã tự ý quyết định chuyện này…
- Dì không có ý trách con. - Dì ấy ngẩng đầu nhìn cô. - Dì nghĩ dì đã thể hiện thái độ rất rõ từ lần đó rồi. Dì sẽ không ngăn cản hai đứa nữa. Dì cũng nghĩ kĩ rồi, thay vì ép con trai dì phải sống một cuộc sống đúng nghĩa đối với dì nhưng lại vô nghĩa đối với nó, vậy thì thà để nó lựa chọn cuộc sống mà nó muốn còn hơn, ít ra nó sẽ hạnh phúc và sẽ không còn trách chú dì.
- Dì à, cháu xin lỗi.
- Cháu thì có lỗi gì chứ? Đừng xin lỗi dì.
- Không đâu ạ. - Lam khẽ lắc đầu. - Cháu có lỗi với dì, anh Khánh càng có lỗi với dì. Lời xin lỗi của cháu dù đến muộn, dù vô nghĩa, nhưng cháu vẫn muốn xin lỗi dì. Dì à, cháu thật sự không cố ý đâu ạ, cháu… cũng không muốn chuyện thành ra như vậy…
- Dì biết mà. Bởi vì từ nhỏ cháu đã là một đứa trẻ ngoan rồi. - Dì đặt dao xuống rồi lau tay, sau đó bước lại gần xoa lên má cô. - Sao lại khóc nữa rồi?
- Cháu cảm ơn dì vì đã chấp nhận một người như cháu.
- Mẹ! - Không biết Khánh đã đứng trước cửa bếp từ bao giờ và đã nghe được những gì, khi anh cất tiếng, cả cô và dì cùng lúc giật mình đưa mắt qua nhìn. Anh chậm rãi tiến lại gần, rồi ôm lấy vai mẹ mình từ phía sau, khẽ nói. - Con xin lỗi vì đã làm mẹ đau lòng.
- Con biết mẹ đau lòng sao?
- Con biết! Nhưng con không làm khác được! Con xin lỗi! - Khánh gục mặt xuống, giọng nói trở nên rầu rĩ. - Con… chỉ muốn ở bên cạnh người mà con yêu thôi, nhưng con không biết phải làm cách nào mẹ mới đồng ý. Con quá sốt ruột nên không nghĩ được gì khác cả. Con xin lỗi vì đã làm mẹ buồn lòng.
Mẹ anh không lên tiếng, chỉ lặng lẽ lau nước mắt. Lam đứng một bên cũng thổn thức, khẽ gọi.
- Dì à…
- Sao vẫn còn gọi như vậy? - Dì lên tiếng quở trách, nở nụ cười mà mắt vẫn đỏ hoe. - Phải gọi mẹ chứ?
- Vâng, mẹ!
Hai tháng sau đó, đám cưới đơn giản đã diễn ra. Khách mời chỉ có họ hàng hai nhà, bạn bè và đồng nghiệp. Bữa tiệc diễn ra ở ngoài trời, trên một cánh đồng cỏ rộng lớn.
Vì bữa tiệc này mà hai người đã cãi nhau to một trận, bởi Lam muốn tổ chức theo hình thức truyền thống bình thường, mời nhiều khách, nhưng Khánh lại chỉ muốn làm theo hình thức đơn giản và chỉ mời những người thân thiết đến dự mà thôi. Lam cảm thấy làm như vậy không công bằng với anh, cô đã kết hôn một lần, hình thức đã không còn quan trọng, nhưng anh thì khác. Đây là lần đầu tiên anh làm đám cưới, vậy mà anh lại tùy ý như vậy. Nhưng lúc đó anh đã nói rằng.
- Anh chỉ cần trời đất làm chứng, những người khác không quan trọng. Làm đơn giản thì cả em và anh sẽ đỡ mệt hơn, không phải sao?
Vào khoảnh khắc anh trao nhẫn cho Lam, cô đã thấy mắt anh hơn đỏ. Sau đó, ngay khi cô đeo nhẫn lên tay anh, anh đã nắm lấy tay cô, đột ngột khuỵu một gối xuống, anh dùng đôi mắt cực kì nghiêm túc ngước lên nhìn thẳng vào mắt cô. Xung quanh vốn ồn ào bỗng trở nên tĩnh lặng. Rồi anh cất tiếng, chậm rãi nhả từng chữ một, giọng nói vang lên rất rõ ràng.
- Em đồng ý ở bên cạnh anh, cùng anh già đi chứ? Anh hứa sẽ ở bên em, sẽ xem em như nữ hoàng, mãi mãi cạnh bên, luôn luôn san sẻ, không bao giờ buông tay.
Lam chớp mắt nhìn anh hồi lâu, sự tĩnh lặng dường như chỉ còn nghe thấy tiếng thở. Rồi cô mỉm cười, tay nhấc váy, sau đó cũng quỳ một gối xuống, nhìn thẳng vào mắt anh.
- Em không cần anh xem em là nữ hoàng, chỉ cần anh mãi yêu chiều và vị tha cho em là được rồi.
Em không cần anh đặt em ở trên cao để cung phụng, em cũng không muốn anh phải như vậy, em chỉ muốn anh mãi đặt em ở trong tim mà nâng niu là được. Chỉ cần yêu em, chiều chuộng em, và luôn tha thứ cho mọi lỗi lầm của em, như vậy là đủ rồi.
Dưới sự chứng giám của đất trời, của họ hàng, của người thân, của bạn bè, Khánh cúi đầu hôn nhẹ lên tay cô, anh nâng tay cô như đang nâng một báu vật, gìn giữ mà nâng niu.
Lúc anh ngẩng đầu lên, Lam tiến tới, nhẹ nhàng đặt lên môi anh một nụ hôn. Cô cười, xoa nhẹ lên mắt anh.
- Từ giờ mong anh hãy giúp đỡ em nhé!
- Anh rất sẵn lòng! - Anh cũng cười, cầm lấy tay cô áp lên má mình, khẽ hôn nhẹ vào lòng bàn tay cô.
…HẾT…
Trong thời gian cô hôn mê không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng cô có cảm giác tình cảm của hai người họ rất tốt, có lúc cô còn nghe loáng thoáng anh gọi mẹ cô là “mẹ” nữa, gọi không hề ngượng miệng chút nào. Ngồi bên ngoài, Lam vừa trông con học vừa nghe hai người họ trò chuyện, có khi không nhịn được lại cười tủm tỉm một mình.
Lam Anh học bài rất ngoan, khi đến giờ cơm thì tự giác đứng dậy cất sách vở, sau đó soạn bát đũa lên bàn. Tới khi ngồi vào ăn rồi, con bé lại lặng lẽ ngồi giữa cô và mẹ, nhưng mắt lại len lén nhìn Khánh. Bấy giờ Lam mới nhớ ra mình vẫn còn một chuyện chưa giải quyết xong. Cô gắp một miếng cánh gà được chiên vàng óng vào bát con, mỉm cười.
- Món con thích nhất này, con ăn đi.
Con bé nhìn cô, rồi lại nhìn miếng cánh gà ngon mắt trước mặt, sau đó lại nhìn Khánh. Có vẻ con bé biết được ai là người làm. Sau vài giây nghĩ ngợi, con bé nhỏ giọng nói.
- Cảm ơn chú Khánh.
- Đừng gọi chú! - Lam gạt nhẹ tóc mai của con ra sau tai. - Gọi bố đi. Sau này chú Khánh sẽ là bố của con, được không?
- Con có thể gọi như vậy ạ? - Lam Anh nhìn cô, rõ ràng mắt con bé đã bừng sáng, nhưng cuối cùng vẫn phải hỏi một lần nữa. Sau khi nhận được cái gật đầu khẳng định từ cô, cuối cùng con bé cũng thu lại dáng vẻ rụt rè ủ dột của mình, nhảy ra khỏi ghế rồi chạy ù lại ôm lấy chân Khánh, gọi lớn. - Bố Khánh! Bố Khánh bế con!
- Này! Con bao lớn rồi còn muốn bế ăn cơm hả? - Lam cười bất lực. - Nhanh qua ghế ngồi cho mẹ!
- Không thích! Con muốn bố Khánh bế!!
Lam Anh mè nheo khiến cả Lam và mẹ cô bật cười, Khánh thì cực kì cưng chiều con bé, bế xốc lên đặt lên đùi. Anh nhận lấy bát cơm của con từ tay cô, vui vẻ gắp đồ ăn cho Lam Anh.
Nghỉ ngơi một tối rồi, ngày hôm sau cô cùng anh đưa mẹ về nhà sau khi đưa Lam Anh tới trường. Một phần vì cô không muốn mẹ phải tự bắt xe vất vả, một phần vì cô còn có chuyện phải làm ở quê nhà. Dẫu đã nói chuyện với anh rồi nhưng cô chưa thấy anh gọi về cho mẹ anh lần nào, nếu cứ kéo dài như thế này tình hình sẽ rất khó giải quyết, cũng làm lòng người trở nên nguội lạnh.
Suốt quãng đường đi, vì có mẹ ở phía sau nên cô không nói gì về ý định của mình với Khánh cả, nhưng có lẽ anh cũng sẽ đoán được thôi. Cô không khuyên nhủ anh, nhưng có lẽ trong lòng anh sẽ tự biết bản thân không nên làm quá căng chuyện này, huống hồ mẹ anh đã xuôi lòng từ lâu rồi.
Sau khi đưa mẹ vào nhà, Lam cầm tay anh, nhìn về phía ngôi nhà bên cạnh. Cô không nói gì, chỉ dùng một ánh mắt thôi, nhưng anh vẫn có thể hiểu được. Anh chần chừ hồi lâu, cuối cùng mới miễn cưỡng đồng ý.
- Anh đừng tỏ ra không vui như vậy, chú dì thấy được lại đau lòng.
Khánh thở hắt ra một hơi, vuốt mặt, nhưng trông vẫn chẳng khá hơn chút nào. Cô áp hai tay lên má anh, xoa xoa, bóp bóp.
- Nào! Giãn cơ mặt ra cho em, đừng căng lên như thế. Lâu lắm rồi anh không về nhà còn gì, về ăn với chú dì một bữa đi.
- Em có qua không?
- Em nghĩ anh nên giành không gian với gia đình của mình.
Nghe Lam nói vậy, Khánh không vui ra mặt. Anh cầm tay cô lên, nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trên đó, nói.
- Em cũng là gia đình của anh mà.
Tuy nhiên, Khánh về nhà còn chưa được năm phút đã trở lại nhà cô, Lam ngạc nhiên nhìn anh, cứ ngỡ anh lại nổi nóng rồi bỏ đi. Nhưng anh lại nói với cô.
- Bố mẹ muốn em cùng ăn cơm.
Bàn ăn đã lên món, toàn những món bổ dưỡng. Tay nghề của mẹ Khánh rất tốt, nấu ngon hơn mẹ cô rất nhiều. Lúc còn nhỏ, khi còn chưa biết gì, cô đã rất ghen tỵ với anh vì có một người mẹ nấu ăn ngon như vậy, mà vì chuyện này cô lại bị mẹ cầm chổi rượt khắp nhà.
Dì thấy cô đến thì mỉm cười, vẫn là nụ cười mỉm dịu dàng như lần cuối cô gặp. Cô cũng mỉm cười đáp lại, cất tiếng chào bố mẹ anh. Thái độ của chú cũng không hề gay gắt như trong trí nhớ của cô nữa, ông không nói gì, nhưng nét mặt lại trở nên hiền hòa hơn rất nhiều.
Bữa ăn hôm đó trôi qua rất yên bình, cũng rất ấm áp. Không có cuộc cãi vã nào xảy ra, câu chuyện trong bàn ăn chỉ toàn những vấn đề lông gà vỏ tỏi, tám chuyện từ trên trời dưới đất.
Ăn xong, Lam phụ dì dọn dẹp và rửa chén, dì đứng một bên cắt hoa quả. Bất chợt, dì ấy lên tiếng trước.
- Thằng bé cầu hôn con rồi sao?
- À… - Lam nhìn chiếc nhẫn trên tay mình rồi lại nhìn dì, mím môi khó xử. - Chuyện đó… thật ra thì chúng cháu…
- Trước sau gì cũng phải kết hôn mà. - Dì ấy vẫn thản nhiên lên tiếng, nụ cười vẫn giữ nguyên trên môi. Nhưng Lam lại hết sức áy náy. - Xin lỗi dì, chúng cháu chưa được sự cho phép của chú dì đã tự ý quyết định chuyện này…
- Dì không có ý trách con. - Dì ấy ngẩng đầu nhìn cô. - Dì nghĩ dì đã thể hiện thái độ rất rõ từ lần đó rồi. Dì sẽ không ngăn cản hai đứa nữa. Dì cũng nghĩ kĩ rồi, thay vì ép con trai dì phải sống một cuộc sống đúng nghĩa đối với dì nhưng lại vô nghĩa đối với nó, vậy thì thà để nó lựa chọn cuộc sống mà nó muốn còn hơn, ít ra nó sẽ hạnh phúc và sẽ không còn trách chú dì.
- Dì à, cháu xin lỗi.
- Cháu thì có lỗi gì chứ? Đừng xin lỗi dì.
- Không đâu ạ. - Lam khẽ lắc đầu. - Cháu có lỗi với dì, anh Khánh càng có lỗi với dì. Lời xin lỗi của cháu dù đến muộn, dù vô nghĩa, nhưng cháu vẫn muốn xin lỗi dì. Dì à, cháu thật sự không cố ý đâu ạ, cháu… cũng không muốn chuyện thành ra như vậy…
- Dì biết mà. Bởi vì từ nhỏ cháu đã là một đứa trẻ ngoan rồi. - Dì đặt dao xuống rồi lau tay, sau đó bước lại gần xoa lên má cô. - Sao lại khóc nữa rồi?
- Cháu cảm ơn dì vì đã chấp nhận một người như cháu.
- Mẹ! - Không biết Khánh đã đứng trước cửa bếp từ bao giờ và đã nghe được những gì, khi anh cất tiếng, cả cô và dì cùng lúc giật mình đưa mắt qua nhìn. Anh chậm rãi tiến lại gần, rồi ôm lấy vai mẹ mình từ phía sau, khẽ nói. - Con xin lỗi vì đã làm mẹ đau lòng.
- Con biết mẹ đau lòng sao?
- Con biết! Nhưng con không làm khác được! Con xin lỗi! - Khánh gục mặt xuống, giọng nói trở nên rầu rĩ. - Con… chỉ muốn ở bên cạnh người mà con yêu thôi, nhưng con không biết phải làm cách nào mẹ mới đồng ý. Con quá sốt ruột nên không nghĩ được gì khác cả. Con xin lỗi vì đã làm mẹ buồn lòng.
Mẹ anh không lên tiếng, chỉ lặng lẽ lau nước mắt. Lam đứng một bên cũng thổn thức, khẽ gọi.
- Dì à…
- Sao vẫn còn gọi như vậy? - Dì lên tiếng quở trách, nở nụ cười mà mắt vẫn đỏ hoe. - Phải gọi mẹ chứ?
- Vâng, mẹ!
Hai tháng sau đó, đám cưới đơn giản đã diễn ra. Khách mời chỉ có họ hàng hai nhà, bạn bè và đồng nghiệp. Bữa tiệc diễn ra ở ngoài trời, trên một cánh đồng cỏ rộng lớn.
Vì bữa tiệc này mà hai người đã cãi nhau to một trận, bởi Lam muốn tổ chức theo hình thức truyền thống bình thường, mời nhiều khách, nhưng Khánh lại chỉ muốn làm theo hình thức đơn giản và chỉ mời những người thân thiết đến dự mà thôi. Lam cảm thấy làm như vậy không công bằng với anh, cô đã kết hôn một lần, hình thức đã không còn quan trọng, nhưng anh thì khác. Đây là lần đầu tiên anh làm đám cưới, vậy mà anh lại tùy ý như vậy. Nhưng lúc đó anh đã nói rằng.
- Anh chỉ cần trời đất làm chứng, những người khác không quan trọng. Làm đơn giản thì cả em và anh sẽ đỡ mệt hơn, không phải sao?
Vào khoảnh khắc anh trao nhẫn cho Lam, cô đã thấy mắt anh hơn đỏ. Sau đó, ngay khi cô đeo nhẫn lên tay anh, anh đã nắm lấy tay cô, đột ngột khuỵu một gối xuống, anh dùng đôi mắt cực kì nghiêm túc ngước lên nhìn thẳng vào mắt cô. Xung quanh vốn ồn ào bỗng trở nên tĩnh lặng. Rồi anh cất tiếng, chậm rãi nhả từng chữ một, giọng nói vang lên rất rõ ràng.
- Em đồng ý ở bên cạnh anh, cùng anh già đi chứ? Anh hứa sẽ ở bên em, sẽ xem em như nữ hoàng, mãi mãi cạnh bên, luôn luôn san sẻ, không bao giờ buông tay.
Lam chớp mắt nhìn anh hồi lâu, sự tĩnh lặng dường như chỉ còn nghe thấy tiếng thở. Rồi cô mỉm cười, tay nhấc váy, sau đó cũng quỳ một gối xuống, nhìn thẳng vào mắt anh.
- Em không cần anh xem em là nữ hoàng, chỉ cần anh mãi yêu chiều và vị tha cho em là được rồi.
Em không cần anh đặt em ở trên cao để cung phụng, em cũng không muốn anh phải như vậy, em chỉ muốn anh mãi đặt em ở trong tim mà nâng niu là được. Chỉ cần yêu em, chiều chuộng em, và luôn tha thứ cho mọi lỗi lầm của em, như vậy là đủ rồi.
Dưới sự chứng giám của đất trời, của họ hàng, của người thân, của bạn bè, Khánh cúi đầu hôn nhẹ lên tay cô, anh nâng tay cô như đang nâng một báu vật, gìn giữ mà nâng niu.
Lúc anh ngẩng đầu lên, Lam tiến tới, nhẹ nhàng đặt lên môi anh một nụ hôn. Cô cười, xoa nhẹ lên mắt anh.
- Từ giờ mong anh hãy giúp đỡ em nhé!
- Anh rất sẵn lòng! - Anh cũng cười, cầm lấy tay cô áp lên má mình, khẽ hôn nhẹ vào lòng bàn tay cô.
…HẾT…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.