Chương 43: Bắt Đầu
Quý biên
02/08/2024
Ngoại trừ bài tập nhỏ phiền phức, Đằng Đàn gần đây sống rất tự do thoải mái. Sau khi hình bóng của Hùng giáo quan xuất hiện liên tiếp một tuần tại phòng tài vụ, tiền thưởng của giải đấu tân sinh viên đã được phát đến tay các thành viên tham gia với tốc độ nhanh chóng chưa từng có.
Khi nhận được thông báo từ tài khoản, Đằng Đàn tưởng mình nhìn nhầm, ngón tay chọc vào dãy số đó đếm đi đếm lại mấy lần, mới vui mừng phát hiện mình đã trở thành triệu phú trong một đêm!
Tài khoản mạng tên đỏ của cô mới được bỏ lệnh cấm không lâu, sau khi bỏ lệnh cấm đã ngay lập tức đổi toàn bộ điểm tích lũy ở tài khoản đấu trường thành tinh tệ trả lại cho Tạp Sắt Na. Mà do lịch trình học dày đặc, Đằng Đàn đã rất lâu không đi đấu trường kiếm thêm thu nhập.
Mặc dù A Khiêu cho tiền sinh hoạt, trường học cũng có trợ cấp ăn uống, nhưng lượng ăn của cô ai ai cũng biết, phần lớn tiền sinh hoạt đều dùng để cải thiện bữa ăn, căn bản không thể tiết kiệm được.
Khoản tiền thưởng này hoàn toàn là niềm vui bất ngờ.
Đằng Đàn vui vẻ tắt máy tính, không kìm được mà lên giường lăn mấy vòng.
Lăn đi lăn lại rồi dừng lại trong ngượng ngùng.
Bụng lại bắt đầu kêu réo lên, muốn ăn cơm.
Đằng Đàn sờ sờ bụng, dạo gần đây lượng ăn của cô lúc cao lúc thấp, lúc cao thì có thể gấp đôi trước kia, lúc thấp thì chưa tới một phần ba.
Nhíu mày ngồi trên giường một lát, tiếng bụng càng lúc càng to, Đằng Đàn thở dài, quyết định kỳ nghỉ này sẽ về nhà tới chỗ Tạp Sắt Na tìm máy móc kiểm tra một chút
Con đường đến nhà ăn luôn tràn ngập niềm vui, huống hồ, hôm nay trời lại nắng đẹp, Đằng Đàn quyết định thưởng cho mình một bữa ăn thêm.
“Đại lão!”
Đằng Đàn vẫy tay tiếp tục đi.
“Đằng Đàn!”
Nghe thấy có người gọi tên của mình, Đằng Đàn quay đầu, liền thấy Tống Diên đang chạy tới.
Tống Diên chống tay lên gối, hơi thở hổn hển: “Gọi cô nhiều lần mà không trả lời, tôi còn tưởng tôi nhận nhầm người rồi chứ.”
Trên thực tế khả năng nhận nhầm là rất nhỏ, dù sao cả trường cũng chẳng có mấy người có dáng người giống Đằng Đàn.
“Tôi không nghe thấy.” Đằng Đàn liếc mắt nhìn về phía nhà ăn, “Tìm tôi có việc?”
“Muốn ăn cơm với cô.” Tống Diên tiến lên nhẹ nhàng đẩy Đằng Đàn đi về hướng khác, “Lâu lắm rồi không thấy cô, tôi còn tưởng cô bị giáo quan lôi đi làm nhiệm vụ bí mật rồi.”
“Nhà ăn không đi hướng này.” Đằng Đàn bất đắc dĩ nói, “Nhiệm vụ bí mật cũng không đến lượt một sinh viên năm nhất như tôi.”
Tống Diên không đổi hướng, mặt mày rạng rỡ nói: “Chính là hướng này, nhà ăn phú quý nhất trường ta!”
Nghe mấy chữ “nhà ăn phú quý nhất trường ta”, Đằng Đàn lập tức phấn chấn tinh thần: “Nói thế nào?”
“Cô không biết à?” Tống Diên ngạc nhiên, “Một trong những công trình biểu tượng của Đệ Nhất Quân, được một tập đoàn tận tình tài trợ, mỗi khi có khách từ các trường khác đến thăm đều phải check-in, chỉ là chi phí hơi cao.”
Thời gian ngoài giờ học, Đằng Đàn hoặc là lăn lộn trong phòng mô phỏng, hoặc là nằm trong ký túc xá, nơi ăn uống chỉ chọn nhà ăn số một không dao động, cũng chưa khám phá kỹ bản đồ khuôn viên trường.
Nghe Tống Diên nói xong, Đằng Đàn dừng chân, nghĩ đến số tinh tệ vừa vào túi, liền kiên quyết từ chối: “Nhà ăn số một vẫn hợp với tôi hơn.”
Tống Diên nhanh tay lẹ mắt nắm lấy cô: “Tôi mời!”
Đằng Đàn quay đầu nhìn anh: “Thật chứ?”
Tống Diên phóng khoáng nói: “Thật!”
Đằng Đàn lập tức quay người sóng vai cùng anh ta bước về phía nhà ăn phú quý, suốt quãng đường Tống Diên thi thoảng liếc nhìn cô, bối rối lo lắng muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn nén lại, quyết định đợi Đằng Đàn ăn no rồi mới nói.
Tỷ lệ thành công sẽ cao hơn một chút.
Đằng Đàn từ xa đã thấy nhà ăn phú quý đó, lập tức hiểu vì sao nó được gọi là phú quý rồi.
Đó có phải là kiểu trang trí nên xuất hiện trong trường quân sự không?!
Tường sơn màu kem, kính hoa văn, mái nhọn phong cách cổ điển châu u, khí tức của tư bản thối nát phả vào mặt, dưới ánh nắng lại càng khoa trương, như muốn tuyên bố với toàn thế giới “Tôi rất đắt bạn không xứng”.
Bên trong đại sảnh cũng không phải như những bàn dài của nhà ăn số một, mà là những chiếc bàn tròn nhỏ tinh tế, trải khăn bàn, bày bình hoa cắm những bông hoa mới hái buổi sáng, thậm chí ghế cũng có đệm mềm.
Đèn chùm pha lê trên trần tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, gạch lát nền đầy những hoa văn phức tạp, lan can cầu thang xoắn bên cạnh được chạm khắc tinh xảo.
Đằng Đàn kinh ngạc không thốt nên lời.
Đệ Nhất Quân luôn có niềm đam mê đặc biệt với những công trình chẳng mấy hữu ích nhưng lại rất lộng lẫy và phô trương như thế này.
Là người đã quen biết Đằng Đàn lâu nhất trong trường, Tống Diên sớm đã thành thạo kỹ năng đặc biệt là đọc được suy nghĩ thực sự của cô thông qua khuôn mặt vô cảm đó.
“Phú quý không chỉ ở nhà ăn.” Anh ta giải thích, “Đêm hội tốt nghiệp của sinh viên năm cuối, các buổi liên hoan trong trường đều được tổ chức ở đây.”
"Phú quý rất có ích."
Đằng Đàn lạc lối trong bầu không khí ngập tràn sự phú quý của nhà ăn, mơ màng gật đầu.
Tống Diên thân thuộc tìm một cái bàn rồi ngồi xuống, gọi Đằng Đàn gọi món.
Đằng Đàn nhìn giá trên thực đơn mà im lặng.
Tống Diên hào phóng vẫy tay: “Cứ gọi thoải mái! Bao nhiêu tôi cũng mời được!”
Đằng Đàn liếm môi, xác nhận: “Thật chứ?”
Tống Diên nhìn Đằng Đàn, ánh mắt rõ ràng viết: “Đừng nghi ngờ năng lực đồng tiền của tôi!”
Đằng Đàn nhận được tín hiệu, ngón tay nhanh chóng lướt trên đầu người máy đặt món. Tống Diên chỉ kịp nhìn thấy bóng ngón tay mờ ảo.
Gọi món xong, Đằng Đàn ngoan ngoãn ngồi trên ghế đợi đồ ăn.
Không lâu sau các món ăn đều được mang lên, một bàn đầy đồ ăn.
Tống Diên nhìn đầy bàn đồ ăn, tim không khỏi đập nhanh.
Đằng Đàn cầm đũa chuẩn bị ăn, dừng lại, liền đặt đũa xuống, ra hiệu cho Tống Diên ăn trước.
Tống Diên cảm thấy bất ngờ, gắp một miếng cho vào bát.
Đằng Đàn vẫn chưa động đũa, Tống Diên vừa ăn vừa nhìn cô, không hiểu Đằng Đàn đang làm gì.
Khi Tống Diên ăn no được một nửa, đũa chậm lại, trên bàn mới ăn được chưa đến một phần tư.
Tần Đàn nhìn anh ta hỏi: “Ăn no rồi à?”
Tống Diên: “Cũng tương đối rồi.”
Đằng Đàn gật đầu, cầm đũa lên: “Vậy tôi bắt đầu nhé.”
Sau đó, Tống Diên sợ hãi nhìn Tần Đàn quét sạch bàn ăn như bão táp.
Anh ta vốn đã biết lượng ăn của Đằng Đàn nhiều, nhưng anh không ngờ rằng, chỉ nửa tháng không gặp, lượng ăn của cô còn nhiều hơn! Cơ thể này có kết nối với một hố đen thứ nguyên dị à?! Ăn nhiều vậy mà không thấy cô cao lớn thêm chút nào!
Tống Diên có chút lo lắng, dù nói là đang trong giai đoạn phát triển, nhưng ăn thế này liệu có bị ảnh hưởng không?
Đằng Đàn ăn một lúc mới nhớ ra, uống một ngụm canh rồi hỏi: “Cậu tìm tôi có việc gì?”
Nếu Tống Diên mời cô ăn, chắc chắn là có chuyện nhờ cô.
Tống Diên im lặng, rồi cười gượng: “Ha ha ha.”
Đằng Đàn đưa đũa gắp một chiếc đùi gà, không lời thúc giục.
Tống Diên lưỡng lự một lúc rồi nói: “Đại lão, cậu có thể cùng đội với tôi không?”
Đằng Đàn cắn đùi gà, nghiêng đầu, vì không tiện nói, trên đầu xuất hiện một dấu chấm hỏi lớn.
Tống Diên: “Cuộc thi pk trong trường sắp tới, tôi muốn đăng ký thử, nhưng thành viên trong đội vẫn chưa đủ.”
Chiếc đùi gà trên tay bỗng trở nên nóng bỏng tay, Đằng Đàn nuốt miếng thịt trong miệng: “Cậu tới muộn rồi.”
“Tôi đã được đội khác đặt trước rồi.”
Cẩn thận đặt đùi gà xuống, Đằng Đàn nhìn những món ăn chưa ăn hết, tiếc nuối nói: “Mấy ngày trước tôi đã đồng ý với họ rồi.”
Đằng Đàn dừng lời, nuốt vào bụng những câu vẫn chưa nói xong
Chủ yếu là bọn họ đưa ra quá nhiều lợi ích.
Người mập xanh, môn văn hóa, ánh vàng rực rỡ, hồng bao lớn
Mỗi thứ đều không thể từ chối.
Tống Diên có chút thất vọng, giọng hạ xuống: “Vậy không còn cách nào rồi.”
Đằng Đàn nhìn đùi gà, nghĩ cách bù đắp như thế nào.
Nhưng không cần cô nghĩ, khuôn mặt buồn bã của Tống Diên ngay lập tức chuyển sang vui mừng: “Vậy tôi có thể đặt chỗ cho lần sau không?”
Đằng Đàn cầm lại đùi gà, gật đầu mạnh: “Không vấn đề!”
Hai người ăn uống no nê, khi Tống Diên rời đi, bóng dáng anh ta tràn đầy niềm vui.
Tần Đàn nghĩ đến một từ mới học gần đây - “đứa con trai ngốc của nhà địa chủ”.
Dùng từ này để miêu tả Tống Diên thật quá chính xác.
Cuộc đấu PK trong trường sắp diễn ra, bầu không khí trong trường dần trở nên sôi động, học sinh tràn đầy nhiệt huyết với các cuộc thi đấu lớn được tổ chức hợp pháp.
Đơn đăng ký của Đằng Đàn đã được Tô Quan thống nhất nộp từ sớm.
Thông báo từ nhóm “Đại gia đình vui vẻ hòa hợp lạc quan” gần đây thường xuyên vang lên.
Mỗi ngày Tô Quan đều gửi vào nhóm những lời "tuyên ngôn tất thắng" mà anh tự nhận, thường bị Đằng Kỳ Lâm xóa đi ngay khi vừa mới đăng lên.
Gửi phát xóa luôn, kiên trì không ngừng.
Đằng Đàn vô cùng tiếc nuối vì không thể thấy được tài ăn nói của Tô Quan.
Nhưng do lịch học của khoa Chỉ huy và khoa Cơ giáp chiến đấu không giống nhau.
Có lần, Đằng Kỳ Lâm chắc đang bận việc không để ý đến động tĩnh của Tô Quan, không kịp xóa đi bài viết của Tô Quan, cuối cùng Đằng Đàn cũng được thấy “tuyên ngôn tất thắng” của Tô Quan.
Thay vì gọi là tuyên ngôn tất thắng, phải gọi là “Trích lời Liêu Nhi Tử tất thắng” của Tô Quan, nội dung chính của bài này là: “Chúng ta không phải cậu chết thì là tôi sống, nhưng tôi giỏi hơn cậu nhiều nên tôi sẽ bắt cậu phải quỳ xuống gọi tôi là bố!!”
Đằng Đàn trở nên tò mò về Liêu Nhi Tử này, bèn đi hỏi Tề Hồng Ảnh.
Tề Hồng Ảnh chẳng mấy chốc đã trả lời, trong lời nói thể hiện rõ quan điểm chủ quan mạnh mẽ.
Nữu Hỗ Lộc – Tề : [Tên chuyển phát nhanh của Tô Quan! Là một kẻ đê tiện, vô sỉ, xảo quyệt, thích cài gián điệp và đi của người khác!!]
o(’`)o: […Cậu đang nói gì thế?]
Nữu Hỗ Lộc – Tề: [Đã thu hồi]
Nữu Hỗ Lộc – Tề: [Ngại quá, đang thực hành, lỗi do nhận diện giọng nói, để mình làm lại.]
Nữu Hỗ Lộc – Tề: Kẻ thù cũ của Tô Quan! Là một kẻ đê tiện, vô sỉ, xảo quyệt, thích cài gián điệp và ăn cắp cờ của người khác!!
o(’`)o: Như vậy à…
Nữu Hỗ Lộc – Tề: [Tiểu Đằng! Em đừng sợ! Nếu gặp hắn thì đánh hắn chết đi! Với sức mạnh của em, hai tên như hắn cũng không thắng được em!]
o(’`)o: [Ừ.]
Dưới ID của Tề Hồng Ảnh hiển thị “đang nhập…”.
Đằng Đàn nghĩ rằng anh ta còn điều gì đó muốn nói, đợi một lúc, không thấy tin nhắn nào gửi đến, định tắt mục tin nhắn và thoát ra, kết quả là nhóm nhỏ lại hiện ra hai thông báo.
Đằng Đàn nhấn vào xem.
Quản lý ký túc xá đã bị chủ nhóm Đằng Vân Giá Vũ loại khỏi nhóm chat.
Niêm Húc Lục · Kỳ đã bị chủ nhóm Đằng Vân Giá Vũ loại khỏi nhóm chat.
Đằng Đàn: [...]
Ô hô
Bị bắt quả tang rồi.
Cuộc đấu PK trong trường diễn ra đúng như mong đợi của mọi người.
Mùa thu của Ca Tư Đặc, gần đây Đằng Đàn càng cảm thấy buồn ngủ hơn, để đề phòng đến muộn, cô đặt năm, sáu cái báo thức, tất cả đều reo lên nhưng vẫn không thể dậy, cuối cùng bị Hách Na lôi ra khỏi giường, chuẩn bị xong xuôi để trước cửa phòng ngủ.
Đằng Đàn bị tiếng đóng cửa “rầm” phía sau đánh thức, loạng choạng bước đến phòng mô phỏng mà Đằng Kỳ Lâm gửi cho cô.
Phát hiện lần hiếm hoi mình đến sớm, Đằng Đàn thở dài.
Cảm ơn người bạn cùng phòng tận tụy 14 chữ hiếu Hách Na, thật không thể tưởng tượng cuộc sống trong trường sẽ ra sao nếu không có cô ấy.
Phải tìm thời gian cảm ơn cô ấy mới được.
Đằng Đàn đăng ký xong, vào phòng chờ bên cạnh phòng mô phỏng, tìm một chỗ gần cửa sổ ngồi xuống, dựa lưng vào ghế và đội mũ lên để ngáp một cái lớn.
Vào mùa thu giống như bắt đầu ngủ đông sớm, mỗi ngày đều không ngủ đủ.
Chẳng bao lâu sau, phòng chờ bắt đầu náo nhiệt.
Đằng Đàn mơ màng, trong giấc mơ là một màu xanh đậm.
Đột nhiên, một đôi tay to xuất hiện, tấn công vào mặt cô.
Đằng Đàn lập tức mở mắt, đôi mắt xanh lá lóe lên sát khí, giơ tay định ra đòn.
Một giọng nói ồn ào rất đặc trưng vang lên: “Sao em lại lại ngủ ở đây?!”
Đằng Đàn lập tức dừng lại.
Đôi tay hơi lạnh chạm vào mặt cô, cố gắng bóp mạnh vào giữa.
“Đã muốn làm thế này từ lâu rồi.” Tề Hồng Ảnh đắc ý nói, “Cô bé hôm qua làm gì xấu nên giờ mới ngủ bù à?!”
Đằng Đàn nhận ra người trước mặt, lập tức siết chặt nắm đấm.
Khi nhận được thông báo từ tài khoản, Đằng Đàn tưởng mình nhìn nhầm, ngón tay chọc vào dãy số đó đếm đi đếm lại mấy lần, mới vui mừng phát hiện mình đã trở thành triệu phú trong một đêm!
Tài khoản mạng tên đỏ của cô mới được bỏ lệnh cấm không lâu, sau khi bỏ lệnh cấm đã ngay lập tức đổi toàn bộ điểm tích lũy ở tài khoản đấu trường thành tinh tệ trả lại cho Tạp Sắt Na. Mà do lịch trình học dày đặc, Đằng Đàn đã rất lâu không đi đấu trường kiếm thêm thu nhập.
Mặc dù A Khiêu cho tiền sinh hoạt, trường học cũng có trợ cấp ăn uống, nhưng lượng ăn của cô ai ai cũng biết, phần lớn tiền sinh hoạt đều dùng để cải thiện bữa ăn, căn bản không thể tiết kiệm được.
Khoản tiền thưởng này hoàn toàn là niềm vui bất ngờ.
Đằng Đàn vui vẻ tắt máy tính, không kìm được mà lên giường lăn mấy vòng.
Lăn đi lăn lại rồi dừng lại trong ngượng ngùng.
Bụng lại bắt đầu kêu réo lên, muốn ăn cơm.
Đằng Đàn sờ sờ bụng, dạo gần đây lượng ăn của cô lúc cao lúc thấp, lúc cao thì có thể gấp đôi trước kia, lúc thấp thì chưa tới một phần ba.
Nhíu mày ngồi trên giường một lát, tiếng bụng càng lúc càng to, Đằng Đàn thở dài, quyết định kỳ nghỉ này sẽ về nhà tới chỗ Tạp Sắt Na tìm máy móc kiểm tra một chút
Con đường đến nhà ăn luôn tràn ngập niềm vui, huống hồ, hôm nay trời lại nắng đẹp, Đằng Đàn quyết định thưởng cho mình một bữa ăn thêm.
“Đại lão!”
Đằng Đàn vẫy tay tiếp tục đi.
“Đằng Đàn!”
Nghe thấy có người gọi tên của mình, Đằng Đàn quay đầu, liền thấy Tống Diên đang chạy tới.
Tống Diên chống tay lên gối, hơi thở hổn hển: “Gọi cô nhiều lần mà không trả lời, tôi còn tưởng tôi nhận nhầm người rồi chứ.”
Trên thực tế khả năng nhận nhầm là rất nhỏ, dù sao cả trường cũng chẳng có mấy người có dáng người giống Đằng Đàn.
“Tôi không nghe thấy.” Đằng Đàn liếc mắt nhìn về phía nhà ăn, “Tìm tôi có việc?”
“Muốn ăn cơm với cô.” Tống Diên tiến lên nhẹ nhàng đẩy Đằng Đàn đi về hướng khác, “Lâu lắm rồi không thấy cô, tôi còn tưởng cô bị giáo quan lôi đi làm nhiệm vụ bí mật rồi.”
“Nhà ăn không đi hướng này.” Đằng Đàn bất đắc dĩ nói, “Nhiệm vụ bí mật cũng không đến lượt một sinh viên năm nhất như tôi.”
Tống Diên không đổi hướng, mặt mày rạng rỡ nói: “Chính là hướng này, nhà ăn phú quý nhất trường ta!”
Nghe mấy chữ “nhà ăn phú quý nhất trường ta”, Đằng Đàn lập tức phấn chấn tinh thần: “Nói thế nào?”
“Cô không biết à?” Tống Diên ngạc nhiên, “Một trong những công trình biểu tượng của Đệ Nhất Quân, được một tập đoàn tận tình tài trợ, mỗi khi có khách từ các trường khác đến thăm đều phải check-in, chỉ là chi phí hơi cao.”
Thời gian ngoài giờ học, Đằng Đàn hoặc là lăn lộn trong phòng mô phỏng, hoặc là nằm trong ký túc xá, nơi ăn uống chỉ chọn nhà ăn số một không dao động, cũng chưa khám phá kỹ bản đồ khuôn viên trường.
Nghe Tống Diên nói xong, Đằng Đàn dừng chân, nghĩ đến số tinh tệ vừa vào túi, liền kiên quyết từ chối: “Nhà ăn số một vẫn hợp với tôi hơn.”
Tống Diên nhanh tay lẹ mắt nắm lấy cô: “Tôi mời!”
Đằng Đàn quay đầu nhìn anh: “Thật chứ?”
Tống Diên phóng khoáng nói: “Thật!”
Đằng Đàn lập tức quay người sóng vai cùng anh ta bước về phía nhà ăn phú quý, suốt quãng đường Tống Diên thi thoảng liếc nhìn cô, bối rối lo lắng muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn nén lại, quyết định đợi Đằng Đàn ăn no rồi mới nói.
Tỷ lệ thành công sẽ cao hơn một chút.
Đằng Đàn từ xa đã thấy nhà ăn phú quý đó, lập tức hiểu vì sao nó được gọi là phú quý rồi.
Đó có phải là kiểu trang trí nên xuất hiện trong trường quân sự không?!
Tường sơn màu kem, kính hoa văn, mái nhọn phong cách cổ điển châu u, khí tức của tư bản thối nát phả vào mặt, dưới ánh nắng lại càng khoa trương, như muốn tuyên bố với toàn thế giới “Tôi rất đắt bạn không xứng”.
Bên trong đại sảnh cũng không phải như những bàn dài của nhà ăn số một, mà là những chiếc bàn tròn nhỏ tinh tế, trải khăn bàn, bày bình hoa cắm những bông hoa mới hái buổi sáng, thậm chí ghế cũng có đệm mềm.
Đèn chùm pha lê trên trần tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, gạch lát nền đầy những hoa văn phức tạp, lan can cầu thang xoắn bên cạnh được chạm khắc tinh xảo.
Đằng Đàn kinh ngạc không thốt nên lời.
Đệ Nhất Quân luôn có niềm đam mê đặc biệt với những công trình chẳng mấy hữu ích nhưng lại rất lộng lẫy và phô trương như thế này.
Là người đã quen biết Đằng Đàn lâu nhất trong trường, Tống Diên sớm đã thành thạo kỹ năng đặc biệt là đọc được suy nghĩ thực sự của cô thông qua khuôn mặt vô cảm đó.
“Phú quý không chỉ ở nhà ăn.” Anh ta giải thích, “Đêm hội tốt nghiệp của sinh viên năm cuối, các buổi liên hoan trong trường đều được tổ chức ở đây.”
"Phú quý rất có ích."
Đằng Đàn lạc lối trong bầu không khí ngập tràn sự phú quý của nhà ăn, mơ màng gật đầu.
Tống Diên thân thuộc tìm một cái bàn rồi ngồi xuống, gọi Đằng Đàn gọi món.
Đằng Đàn nhìn giá trên thực đơn mà im lặng.
Tống Diên hào phóng vẫy tay: “Cứ gọi thoải mái! Bao nhiêu tôi cũng mời được!”
Đằng Đàn liếm môi, xác nhận: “Thật chứ?”
Tống Diên nhìn Đằng Đàn, ánh mắt rõ ràng viết: “Đừng nghi ngờ năng lực đồng tiền của tôi!”
Đằng Đàn nhận được tín hiệu, ngón tay nhanh chóng lướt trên đầu người máy đặt món. Tống Diên chỉ kịp nhìn thấy bóng ngón tay mờ ảo.
Gọi món xong, Đằng Đàn ngoan ngoãn ngồi trên ghế đợi đồ ăn.
Không lâu sau các món ăn đều được mang lên, một bàn đầy đồ ăn.
Tống Diên nhìn đầy bàn đồ ăn, tim không khỏi đập nhanh.
Đằng Đàn cầm đũa chuẩn bị ăn, dừng lại, liền đặt đũa xuống, ra hiệu cho Tống Diên ăn trước.
Tống Diên cảm thấy bất ngờ, gắp một miếng cho vào bát.
Đằng Đàn vẫn chưa động đũa, Tống Diên vừa ăn vừa nhìn cô, không hiểu Đằng Đàn đang làm gì.
Khi Tống Diên ăn no được một nửa, đũa chậm lại, trên bàn mới ăn được chưa đến một phần tư.
Tần Đàn nhìn anh ta hỏi: “Ăn no rồi à?”
Tống Diên: “Cũng tương đối rồi.”
Đằng Đàn gật đầu, cầm đũa lên: “Vậy tôi bắt đầu nhé.”
Sau đó, Tống Diên sợ hãi nhìn Tần Đàn quét sạch bàn ăn như bão táp.
Anh ta vốn đã biết lượng ăn của Đằng Đàn nhiều, nhưng anh không ngờ rằng, chỉ nửa tháng không gặp, lượng ăn của cô còn nhiều hơn! Cơ thể này có kết nối với một hố đen thứ nguyên dị à?! Ăn nhiều vậy mà không thấy cô cao lớn thêm chút nào!
Tống Diên có chút lo lắng, dù nói là đang trong giai đoạn phát triển, nhưng ăn thế này liệu có bị ảnh hưởng không?
Đằng Đàn ăn một lúc mới nhớ ra, uống một ngụm canh rồi hỏi: “Cậu tìm tôi có việc gì?”
Nếu Tống Diên mời cô ăn, chắc chắn là có chuyện nhờ cô.
Tống Diên im lặng, rồi cười gượng: “Ha ha ha.”
Đằng Đàn đưa đũa gắp một chiếc đùi gà, không lời thúc giục.
Tống Diên lưỡng lự một lúc rồi nói: “Đại lão, cậu có thể cùng đội với tôi không?”
Đằng Đàn cắn đùi gà, nghiêng đầu, vì không tiện nói, trên đầu xuất hiện một dấu chấm hỏi lớn.
Tống Diên: “Cuộc thi pk trong trường sắp tới, tôi muốn đăng ký thử, nhưng thành viên trong đội vẫn chưa đủ.”
Chiếc đùi gà trên tay bỗng trở nên nóng bỏng tay, Đằng Đàn nuốt miếng thịt trong miệng: “Cậu tới muộn rồi.”
“Tôi đã được đội khác đặt trước rồi.”
Cẩn thận đặt đùi gà xuống, Đằng Đàn nhìn những món ăn chưa ăn hết, tiếc nuối nói: “Mấy ngày trước tôi đã đồng ý với họ rồi.”
Đằng Đàn dừng lời, nuốt vào bụng những câu vẫn chưa nói xong
Chủ yếu là bọn họ đưa ra quá nhiều lợi ích.
Người mập xanh, môn văn hóa, ánh vàng rực rỡ, hồng bao lớn
Mỗi thứ đều không thể từ chối.
Tống Diên có chút thất vọng, giọng hạ xuống: “Vậy không còn cách nào rồi.”
Đằng Đàn nhìn đùi gà, nghĩ cách bù đắp như thế nào.
Nhưng không cần cô nghĩ, khuôn mặt buồn bã của Tống Diên ngay lập tức chuyển sang vui mừng: “Vậy tôi có thể đặt chỗ cho lần sau không?”
Đằng Đàn cầm lại đùi gà, gật đầu mạnh: “Không vấn đề!”
Hai người ăn uống no nê, khi Tống Diên rời đi, bóng dáng anh ta tràn đầy niềm vui.
Tần Đàn nghĩ đến một từ mới học gần đây - “đứa con trai ngốc của nhà địa chủ”.
Dùng từ này để miêu tả Tống Diên thật quá chính xác.
Cuộc đấu PK trong trường sắp diễn ra, bầu không khí trong trường dần trở nên sôi động, học sinh tràn đầy nhiệt huyết với các cuộc thi đấu lớn được tổ chức hợp pháp.
Đơn đăng ký của Đằng Đàn đã được Tô Quan thống nhất nộp từ sớm.
Thông báo từ nhóm “Đại gia đình vui vẻ hòa hợp lạc quan” gần đây thường xuyên vang lên.
Mỗi ngày Tô Quan đều gửi vào nhóm những lời "tuyên ngôn tất thắng" mà anh tự nhận, thường bị Đằng Kỳ Lâm xóa đi ngay khi vừa mới đăng lên.
Gửi phát xóa luôn, kiên trì không ngừng.
Đằng Đàn vô cùng tiếc nuối vì không thể thấy được tài ăn nói của Tô Quan.
Nhưng do lịch học của khoa Chỉ huy và khoa Cơ giáp chiến đấu không giống nhau.
Có lần, Đằng Kỳ Lâm chắc đang bận việc không để ý đến động tĩnh của Tô Quan, không kịp xóa đi bài viết của Tô Quan, cuối cùng Đằng Đàn cũng được thấy “tuyên ngôn tất thắng” của Tô Quan.
Thay vì gọi là tuyên ngôn tất thắng, phải gọi là “Trích lời Liêu Nhi Tử tất thắng” của Tô Quan, nội dung chính của bài này là: “Chúng ta không phải cậu chết thì là tôi sống, nhưng tôi giỏi hơn cậu nhiều nên tôi sẽ bắt cậu phải quỳ xuống gọi tôi là bố!!”
Đằng Đàn trở nên tò mò về Liêu Nhi Tử này, bèn đi hỏi Tề Hồng Ảnh.
Tề Hồng Ảnh chẳng mấy chốc đã trả lời, trong lời nói thể hiện rõ quan điểm chủ quan mạnh mẽ.
Nữu Hỗ Lộc – Tề : [Tên chuyển phát nhanh của Tô Quan! Là một kẻ đê tiện, vô sỉ, xảo quyệt, thích cài gián điệp và đi của người khác!!]
o(’`)o: […Cậu đang nói gì thế?]
Nữu Hỗ Lộc – Tề: [Đã thu hồi]
Nữu Hỗ Lộc – Tề: [Ngại quá, đang thực hành, lỗi do nhận diện giọng nói, để mình làm lại.]
Nữu Hỗ Lộc – Tề: Kẻ thù cũ của Tô Quan! Là một kẻ đê tiện, vô sỉ, xảo quyệt, thích cài gián điệp và ăn cắp cờ của người khác!!
o(’`)o: Như vậy à…
Nữu Hỗ Lộc – Tề: [Tiểu Đằng! Em đừng sợ! Nếu gặp hắn thì đánh hắn chết đi! Với sức mạnh của em, hai tên như hắn cũng không thắng được em!]
o(’`)o: [Ừ.]
Dưới ID của Tề Hồng Ảnh hiển thị “đang nhập…”.
Đằng Đàn nghĩ rằng anh ta còn điều gì đó muốn nói, đợi một lúc, không thấy tin nhắn nào gửi đến, định tắt mục tin nhắn và thoát ra, kết quả là nhóm nhỏ lại hiện ra hai thông báo.
Đằng Đàn nhấn vào xem.
Quản lý ký túc xá đã bị chủ nhóm Đằng Vân Giá Vũ loại khỏi nhóm chat.
Niêm Húc Lục · Kỳ đã bị chủ nhóm Đằng Vân Giá Vũ loại khỏi nhóm chat.
Đằng Đàn: [...]
Ô hô
Bị bắt quả tang rồi.
Cuộc đấu PK trong trường diễn ra đúng như mong đợi của mọi người.
Mùa thu của Ca Tư Đặc, gần đây Đằng Đàn càng cảm thấy buồn ngủ hơn, để đề phòng đến muộn, cô đặt năm, sáu cái báo thức, tất cả đều reo lên nhưng vẫn không thể dậy, cuối cùng bị Hách Na lôi ra khỏi giường, chuẩn bị xong xuôi để trước cửa phòng ngủ.
Đằng Đàn bị tiếng đóng cửa “rầm” phía sau đánh thức, loạng choạng bước đến phòng mô phỏng mà Đằng Kỳ Lâm gửi cho cô.
Phát hiện lần hiếm hoi mình đến sớm, Đằng Đàn thở dài.
Cảm ơn người bạn cùng phòng tận tụy 14 chữ hiếu Hách Na, thật không thể tưởng tượng cuộc sống trong trường sẽ ra sao nếu không có cô ấy.
Phải tìm thời gian cảm ơn cô ấy mới được.
Đằng Đàn đăng ký xong, vào phòng chờ bên cạnh phòng mô phỏng, tìm một chỗ gần cửa sổ ngồi xuống, dựa lưng vào ghế và đội mũ lên để ngáp một cái lớn.
Vào mùa thu giống như bắt đầu ngủ đông sớm, mỗi ngày đều không ngủ đủ.
Chẳng bao lâu sau, phòng chờ bắt đầu náo nhiệt.
Đằng Đàn mơ màng, trong giấc mơ là một màu xanh đậm.
Đột nhiên, một đôi tay to xuất hiện, tấn công vào mặt cô.
Đằng Đàn lập tức mở mắt, đôi mắt xanh lá lóe lên sát khí, giơ tay định ra đòn.
Một giọng nói ồn ào rất đặc trưng vang lên: “Sao em lại lại ngủ ở đây?!”
Đằng Đàn lập tức dừng lại.
Đôi tay hơi lạnh chạm vào mặt cô, cố gắng bóp mạnh vào giữa.
“Đã muốn làm thế này từ lâu rồi.” Tề Hồng Ảnh đắc ý nói, “Cô bé hôm qua làm gì xấu nên giờ mới ngủ bù à?!”
Đằng Đàn nhận ra người trước mặt, lập tức siết chặt nắm đấm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.