Chương 36: Hỗn Loạn
Quý biên
02/08/2024
Đằng Đàn nhìn điểm được đánh dấu đang di chuyển về phía mình ở trên bản đồ, những người ở xung quanh tạo thành một vòng vây.
Vị trí hiện tại của cô cách thành thị khá xa, không có quá nhiều người ở gần cô, đại đội Tổng Hợp và Liên Hợp muốn chạy tới đây cũng phải tốn một hai phút, hiện giờ Đệ Nhị Quân đang trong tình trạng ốc còn không mang nổi mình ốc, chỉ biết đứng chờ ở phía sau tìm cơ hội nhặt của hời.
Chỉ cần đôi chân này chạy trốn thật nhanh, thời gian kéo đủ dài, trốn vào bên trong rừng cây trước khi đến thời gian tính giờ, ai mà biết được cơ chứ.
Đến lúc đó, chờ tới giai đoạn sau lại lấy đầu vài người, việc giữ vững thứ hạng sẽ không phải là một vấn đề quá lớn.
Đằng Đàn hất ba lô lên trên vai, đang chuẩn bị thoải mái chạy trốn, kênh liên lạc bỗng vang lên.
Đằng Đàn vừa chạy về hướng ít người vừa tiếp nhận thông tin.
“Em gái già của tôi ơi, cậu đang ở đâu?! Chúng tôi tới hỗ trợ cho cậu này!”
Đằng Đàn bị tiếng gào rống với khí thế ngất trời phát ra từ bên trong kênh liên lạc dọa cho lòng bàn chân trượt một cái, suýt chút nữa ngã từ trên cây xuống.
“Em gái già cái đầu cậu, bây giờ phải gọi những cô gái xinh đẹp là chị đẹp! Là chị đẹp! Cậu là cái đồ vô văn hóa!”
“Cậu và tôi học chung một lớp! Thành tích nhập học của tôi còn cao hơn cậu! Tôi mà vô văn hóa thế cậu thì sao?”
Mắt thấy hai người chuẩn bị làm ầm lên, một giọng nói trầm thấp chen vào giữa: “Chạy sang bên phải, chúng tôi tới cản lại phía sau giúp cô.”
Đằng Đàn nhìn lên trên bản đồ, có người trong Đệ Nhất Quân báo lại vị trí tập hợp cho anh Địch Thần.
Vị trí kia có một chấm nhỏ vô cùng sáng chói, nằm trong top 50, không biết có phải là anh Địch Thần hay không.
“Tới đây, tới đây! Chúng tôi chờ cậu ở phía bên này.”
“Chị đẹp, cô nhất định phải cố gắng tồn tại, để mấy trường học khác biết quán quân của Đệ Nhất Quân chúng ta cho dù bọn họ có thúc ngựa cũng không đuổi kịp!!”
“Tôi cũng có phần nỗ lực góp một viên gạch vì sự nghiệp quán quân liên minh mới !”
…
Đằng Đàn tiếng cãi cọ ầm ĩ ở bên tai, dừng bước chân, im lặng trong chốc lát.
“Mấy người có muốn gặt đầu người không?”
Giọng nói của Đằng Đàn không tính là lớn nhưng lại khiến cho mấy người bạn đang gào rống đến nỗi khàn cả giọng trong kênh liên lạc đồng thời im lặng.
Anh Địch Thần đi đầu lấy lại tinh thần: “Trong tình huống đảo đảm chính cô có thể tồn tại?”
Đằng Đàn bình tĩnh “Ừm” một tiếng.
Lời nói vừa dứt, trong kênh liên lạc lại trở nên ồn ào hơn nhiều.
“Cái nên nói thì sẽ không nói! Vẫn là em gái già của tôi biết thương người nhất!”
“Ôi trời ơi, là chị gái sao, là chị gái đầu bảng sắp tới yêu chiều tôi rồi sao?”
“Không nghĩ tới lúc sinh thời vẫn có thể mong chờ được tình yêu của chị gái đầu bảng, mau nói cho tôi biết đây có phải là sự thật không đi?”
“Thật là quá đáng, bọn họ sẽ chỉ biết bắt chị đẹp dắt bọn họ đi kiếm điểm thôi, không giống tôi, tôi chỉ biết yêu thương chị đẹp mà thôi.”
“Đây là cảm giác sắp được đại lão đầu bảng yêu thương sao, thời tới rồi!”
…
Dáng vẻ kệch cỡm, lời nói cợt nhả lẫn giọng nói thô lỗ lại có vẻ bình thường khi so sánh với cảnh ma quỷ múa loạn bên trong kênh liên lạc, Đằng Đàn che lỗ tai lại.
Ba người đàn ông làm nên một vở kịch, mấy chục người đàn ông sẽ tựa như một đợt giết heo ngay giữa chợ bán thức ăn, lực sát thương tăng theo cấp số nhân.
Đằng Đàn lựa chọn tự kỷ.
Thấy bên phía Đằng Đàn mãi không có động tĩnh gì khiến nhóm thanh niên ồn ào dần dần bình tĩnh lại.
Đằng Đàn mở bản đồ ra, nghiên cứu cẩn thận.
Lúc bắt đầu thi đấu, Tổng Hợp thay đổi nhiều người nhất ở bên trong thành thị, Liên Hợp và Tổng Hợp hợp tác, một nhà dụ địch xâm nhập, một nhà chặn đường lui, gần như có thể thu hoạch được phần lớn đầu người trong trận chiến hỗn loạn trước cổng thành thị, tuy rằng cũng có một phần tổn thất nhưng hiển nhiên phần lời lại lớn hơn nhiều.
Số người của Liên Hợp còn ở lại trong sân là nhiều nhất, giữ lại được khoảng ít nhất một trăm sáu mươi người.
Số người của Tổng Hợp và Liên Hợp cộng lại chiếm ít nhất ba phần năm số người còn lại trong sân.
Nửa giai đoạn trước, Đệ Nhất Quân thích dã chiến, cho dù có ở trong thành thì chủ yếu cũng quan tâm tới các điểm tiếp tế, ít người đi tới cửa thành để vây xem, tổn thất vì cuộc chiến ít hơn Đệ Nhị Quân nhiều, nhân số ước tính lạc quan vẫn còn khoảng một trăm hai mươi người.
Với một trăm hai mươi người lại đi động chạm với nhân số ít nhất ba trăm người do hai quân hợp lại, có phần khó khăn.
Đằng Đàn chớp mắt, ở một vị trí xa hơn một chút chéo với cô có một sườn đồi khá dốc.
Là một vị trí khá thuận tiện.
Trên bản đồ, điểm đánh dấu của Tổng Hợp và Liên Hợp đã bắt đầu di chuyển nhanh chóng.
Trên cơ bản, những người còn thừa lại của Tổng Hợp và Liên Hợp đều tiến vào thành thị, bắt đầu tìm kiếm điểm tiếp tế, chắc khoảng một nửa số người được phái ra để vây bắt cô .
Đằng Đàn nhìn chấm nhỏ trên bản đồ, có hơi cạn lời.
Hai bên gọi là đồng minh nhưng những chấm nhỏ màu xám của nhóm đầu tiên xuất chinh và những chấm màu xanh lại xếp thành hình vòng cung, ranh giới bao vây ở giữa rất rõ ràng, khoảng cách ít nhất phải ba bốn điểm.
“Trong top năm mươi hầu như đều là của Tổng Hợp và Liên Hợp, bọn họ để lại một nửa ở thành thị để tìm kiếm và dọn dẹp.” Đê Trầm Ca nhắc nhở: “Người ở trong thành chú ý một chút, cố hết sức phân tán ra, đừng chạm trán, chạy nhiều hướng.”
Đằng Đàn tháo đống lá cây trên tóc xuống, lần lượt báo cáo các điểm vị trí: “Kéo tới mấy vị trí này sau khi việc định vị toàn bộ kết thúc, nếu may mắn, có thể nhặt được ba lô ở mấy chỗ này này, hẳn là việc xác định vị trí của bom và lựu đạn cũng không còn tác dụng nữa.”
Là người bị cô bắn ở trước cổng thành.
Đằng Đàn khoa tay múa chân đánh dấu vị trí, nói cho bọn họ điểm định vị của ngọn núi: “Chỗ này, các người tới trước dọn dẹp một chút.”
Đóng bản đồ lại, nghĩ ngợi một hồi rồi lại bổ sung một câu: “Các người cho vài người tới hỗ trợ tôi.”
Người đứng đầu Tổng Hợp thu hồi tầm mắt ra khỏi bản đồ, phần lớn người của Đệ Nhất Quân đã rời xa chiến trường, đi về hướng trái ngược với hướng của Đằng Đàn, chỉ có mấy kẻ linh tinh chạy tới giúp cô, trong đó một kẻ còn tên trong top. Người của Liên Hợp đi ra không nhiều bằng người của Tổng Hợp nhưng lại có nhiều hơn vài điểm.
Trước tiên xử lý xong Đệ Nhất Quân rồi lại đen ăn đen với Liên Hợp, cuối cùng thuận tiện giải quyết luôn Đệ Nhị Quân.
Quán quân nhất định phải là Tổng Hợp!
Hắn ta cố gắng đè nén để bản thân không cười khà khà giống mấy kẻ phản diện.
Thượng Ninh mang người tạo thành nửa hình vòng cung bao vây về phía vị trí của Đằng Đàn.
Đặc Tu Tư lấy chuyện cánh tay đang bị thương ra làm cớ, sống chết không muốn ra khỏi thành, bị cho ở lại bên trong thành để làm công tác dọn dẹp.
Khoảng cách với mục tiêu càng ngày càng gần, vòng cung càng ngày càng co rụt vào trong.
Chỉ còn bốn phút nữa là định vị sẽ được mở ra, Thượng Ninh nhìn điểm nhỏ màu đen không hề nhúc nhích trên bản đồ rồi nhíu mày.
Khoảng cách càng gần, bóng hình đầu bàng như ẩn như hiện ở phía trước.
Bản đồ định vị được mở ra khiến việc tàng hình đã không còn ý nghĩa gì nữa. Thượng Ninh đưa ta ra, giảm tốc độ để người đứng đầu Tổng Hợp cùng nhau co vòng vây lại.
Trong kênh liên lạc của Đệ Nhất Quân có một giọng nói nôn nóng kêu lên: “Đã bao vây tới đây rồi, sao cô vẫn chưa chạy?”
Đằng Đàn xem xét người vừa lên tiếng một chút, là người tới hỗ trợ, người đứng top cuối bảng của Đệ Nhất Quân.
Cô bĩu môi, thiếu kiên nhẫn thế này thì tương lai làm sao làm chuyện lớn được?
Đằng Đàn tự động tắt tiếng nhắc nhở liên tiếp trong kênh liên lạc, “Ừ, ừ” hai tiếng cho có lệ, trong lòng thầm đếm khoảng cách dưới chân quân địch.
Thanh niên nôn nóng không chịu nổi thái độ đánh ba gậy không ra một hơi rắm của Đằng Đàn, khẩn trương quát lớn: “Sao cô còn chưa rút, muốn bị bọn họ bắn thành cái sàng sao?”
Đằng Đàn đo lại tầm bắn xa nhất, dùng vẻ mặt đang nhìn một đám thi thể xếp thành một vòng vây ở phía trước.
Vén tay áo lên, móc trong túi quần bên trái.
“Không muốn.” Đằng Đàn dựng đồ vật lên, trả không nhanh không chậm: “Tôi chỉ định chơi bài ba cây với bọn họ.”
“Piu! Bùm!”
Tiếng nổ lớn vang lên ở trong rừng, Đằng Đàn bị sức giật của bệ phóng tên lửa đẩy lui về phía sau hai bước.
Quả tên lửa mang theo khí thế của thiên quân vạn mã bay một đường parabol hoàn mỹ trên không trung, xông thẳng về phía vòng vây bên phải, sau khi nổ tung sóng nhiệt tỏa ra khắp trời, đẩy bay toàn bộ bùn đất cây cối lẫn con người ở xung quanh, ánh lửa đạn màu đỏ cam bốc cháy, khói đen tỏa ra, điên cuồng tỏa ra trên bãi cỏ!
“Mẹ nó!” Một tiếng gầm rú thê lương lại mang theo sự không cam lòng xen lẫn trong đám khói đen xông thẳng lên trời cao: “Mẹ nó, đem cả bệ phóng tên lửa ra chơi, còn đánh như thế nào nữa? Liên minh Quân sự không phải người!”
Mấy thí sinh dự thi bị hỏa lực lan tới, giờ phút này nhanh chóng kết nối với sóng điện não, mắng to Liên minh Quân sự đối xử bất công.
Một quả tên lửa đã tiễn đi một đám, nổ thêm quả nữa là chẳng còn ai luôn!
Điểm bị phóng tên lửa nằm trong vòng vây của Tổng Hợp, cú nổ không biết trước này đã mang đi khoảng một nửa nhân số của Tổng Hợp.
Tâm trạng của người đứng đầu Tổng Hợp sắp đóng băng mất rồi.
Thượng Ninh lắc lắc đầu đầu, bên tai vẫn đọng lại tiếng ù sau vụ nổ mạnh, tới khi kịp phản ứng, đầu tiên là mở kênh thông tin ra rồi hô: “Mau đuổi theo!”
Thừa dịp đội ngũ Tổng Hợp tán loạn, lúc mọi người như ốc không mang nổi mình, Đằng Đàn đã chạy ra khỏi vòng vây.
“Loại vũ khí có sức sát thương lớn như thế này chắc chắn chỉ có một phát mà thôi.” Thượng Ninh rống giận: “Chúng ta có nhiều người, có nhiều đạn dược như vậy mà không sợ không bắn thủng cô ta sao? Không thể để anh em chết uổng được!”
Trái tim của Thượng Ninh quả thực đang rỉ máu, cái gì gọi là chưa kịp xuất ngũ đã chịu chết? Chính là đây!
Tuy rằng người chết cũng không phải là anh em Liên Hợp của hắn ta.
Nhưng đó cũng là điểm đầu người đấy!
Hiện tại nói cái gì đi chăng nữa cũng phải xử lý cô cho bằng được, nếu để cô chạy thoát, sau này có ngồi tên lửa cũng không đuổi được điểm số!
Đằng Đàn khống chế tốc độ lôi kéo đám người đuổi theo với khoảng cách không xa không gần, chạy về phía sườn núi.
Còn thừa ba phút.
Đằng Đàn lơ đãng liếc mắt nhìn ra phía sau, mới liếc một cái thôi mà cô đã nhịn không được phải trừng lớn đôi mắt.
Một loạt lựu đạn đang vẫy tay chào mừng cô ngay giữa không trung, đang muốn tranh dành vị trí ôm từ phía sau lưng cô.
Tam tự kinh dạo quanh miệng một vòng rồi vội nuốt ngược lại.
Ở gần đó có một cây cổ thủ, Đằng Đàn chạy sang một bên khác, vọt tới trốn ra phía sau cây.
Lựu đạn đánh lên thân cây phía sau cô lại bị văng ra, nổ tung giữa không trung như đóa hoa bung nở, tạo thành phản ứng dây chuyền, lựu đạn bị kíp nổ liên tiếp, trăm “Hoa” đua nở, khói thuốc súng màu đen gần như che mờ tầm mắt.
Sóng nổ đụng vào lưng của Đằng Đàn, Đằng Đàn hạ thấp người lăn ngay tại chỗ.
Mẹ!!
Dường như đã cảm nhận được cảm giác quân địch bị bệ phóng tên lửa lao tới đột ngột nổ cho một phát không kịp đề phòng.
Kênh liên lạc nghe được tiếng nổ mạnh, tất cả đều vang lên tiếng hỏi han lo lắng, lung tung rối loạn.
Đằng Đàn liếm môi, phía sau lưng quân trang bị nổ cháy đen, bình tĩnh trả lời: “Không sao.”
Cô cởi áo khoác ném ra sau lưng, bò dậy tiếp tục chạy, chú ý phía sau thỉnh thoảng có mấy viên đạn bay tới.
Còn hai phút.
Người đứng đầu Tổng Hợp là đầu tàu gương mẫu, ở trong kênh điên cuồng hô hào, làm người ở trong thành nhanh chóng chạy ra phía trước chặn Đằng Đàn lại.
Nhân viên Tổng Hợp ở trong thành do dự một chút, cuối cùng vẫn tạm hoãn hoạt động dọn dẹp cùng Liên Hợp, triệu tập người rồi chạy ra khỏi thành hỗ trợ.
Áp lực đội du kích của Đệ Nhất Quân ở bên trong thành chợt giảm, lập tức phân một nhóm người chạy đi thu hút hỏa lực, lại phân một vài người chạy tới vị trí Đằng Đàn nói để hốt đồ.
Đằng Đàn nhìn nhân viên Tổng Hợp bắt đầu tập hợp chuẩn bị ra khỏi thành ở trên bản đồ, mạo hiểm quay đầu lại nhìn thoáng qua người đứng đầu Tổng Hợp, trong lòng thầm nói thằng này được đấy.
Điểm dâng tới cửa, không thèm là không thèm!
Sau đó, dưới ánh mắt hung ác của người đứng đầu Tổng Hợp, Đằng Đàn rút ra một quả bom định vị điều khiển từ xa từ trong túi quần bên phải, dưới ánh mắt hiểu ra rồi dần dần trở nên hoảng sợ của hắn ta, nhẹ nhàng ấn xuống.
Trước của thành vang lên tiếng nổ ầm ầm, trên bản đồ lại có hơn một nửa chấm sáng của Tổng Hợp bị dập tắt.
Khóe mắt của người đứng đầu Tổng Hợp như muốn nứt ra.
Nếu không phải vì hiện tại Đằng Đàn vẫn chưa quá quen với vẻ mặt mỉm cười thì cô nhất định sẽ tặng kèm cho hắn ta một nụ cười rạng rỡ.
Nhưng vì để tỏ vẻ tán thưởng người đứng đầu Tổng Hợp, Đằng Đàn vẫn đưa lưng về phía hướng hắn ta rồi dựng một ngón cái lên.
Anh giỏi quá!
Người đứng đầu Tổng Hợp rưng rưng, ném lựu đạn ra, hận không thể lập tức khiến cô nổ bay.
Chỉ còn một phút.
Ba viên đạn bay thẳng tới, cọ qua đuôi tóc của Đằng Đàn, xử lý đám nhân viên của Đệ Nhị Quân không biết từ khi nào đã chạy vào đục nước kéo cò ở phía sau.
Là người tới hỗ trợ!
Dường như trên mặt đất có một dải ngăn cách, Đằng Đàn vừa chạy qua dải ngăn cách, trong nháy mắt phía sau đã vang lên tiếng đạn bắn ầm ầm, dày đặc.
Phía trước cửa thành đã nổ bom, hẳn là sẽ không có kẻ nào mai phục nữa, Thượng Ninh ngắm bản đồ, chỉ có mấy người tới hỗ trợ, những người khác của Đệ Nhất Quân đang phân tán ở một sườn núi khác, đang bao vây tiêu diệt Đệ Nhị Quân.
Thượng Ninh mở kênh thông tin ra, gào rống cả một đường bắt Đặc Tu Tư dẫn người tới chặn.
Đặc Tu Tư thấy Thượng Ninh nóng nảy như thế, không dám chọc hắn ta, lập tức nghe lời dắt theo một nửa đám người đi ra ngoài chi viện.
Đặc Tu Tư: Có thể khiến Thượng Ninh làm như vậy, người này chắc chắn có năng khiếu trời bàn!
Thanh niên nôn nóng cùng người tới hỗ trợ xử lý những kẻ chạy tới quá gần Đằng Đàn.
Sạch sẽ lưu loát, không hề ướt át bẩn thỉu chút nào.
Khiến cho lựu đạn do đám người kia ném vào gần như trở thành phế thải.
Mấy người chạy theo Đằng Đàn, thanh niên nôn nóng thấy rõ phần lưng cháy đen của Đằng Đàn, hoảng sợ nói: “Trời má! Chị gái này, cô không đau hả”
Đằng Đàn liếc mắt nhìn cậu ta, khách sáo nói: “Còn ổn.”
Thanh niên nôn nóng dựng thẳng ngón cái tặng cho cô một cái thích.
Thanh niên đi theo bên cạnh tránh thoát đạn lạc vừa bay tới, trong tiếng lửa đạn vội hô to: “Chị gái này! Hiện tại chạy về phía nào?”
Đằng Đàn: “Bản đồ sắp bị đóng lại rồi, chạy vòng vòng trước đã!”
[Mong các thí sinh dự thi chú ý, mong các thí sinh dự thi chú ý, mười giây sau bản đồ sẽ đóng lại toàn bộ chế độ định vị và chế độ chọn lọc, mời chuẩn bị sẵn sàng, bắt đầu đếm ngược: Mười, chín, tám, bảy…… Hai, một!
Đã đến giờ, chế độ định vị và chế độ chọn lọc đã tắt hoàn toàn, hữu nghị đầu tiên, thi đấu số hai, mong các bạn học thi đấu hòa thuận!]
Đã đến giờ!!
Đằng Đàn mở ra cổng thông tin: “Tìm ba lô trong thành phố.”
“Tìm rồi!” Giọng nói của người thanh niên khó nén khỏi hưng phấn: “Đã tìm được từ lâu!”
Một thanh niên khác oán hận nói: “Thế nhưng có mấy người anh em lại bị nổ chết, chậc, món nợ này nhất định phải đòi lại!”
Đằng Đàn dựa vào kế hoạch đã vạch ra sẵn, phân biệt ở trong thành, trên sườn núi vòng ra vị trí điểm, công đạo nói: “Đi nơi này chuẩn bị sẵn sàng.”
“Không thành vấn đề!!”
Đã sắp tiếp cận với sườn núi.
Đằng Đàn quay đầu lại nhìn cả một đại đội người ngựa đang đuổi theo ở phía sau, hỏi qua kênh liên lạc: “Thế nào rồi?”
Giọng nói của Đê Trầm Ca cũng không còn thấp trầm nữa, trong giọng nói đè nén sự hưng phấn: “Chuẩn bị xong.”
Đằng Đàn: “Trong thành thì sao?”
“Vẫn ổn!”
Đằng Đàn bước lên điểm cao nhất trên sườn núi, đứng ở trên cây nhìn xuống.
Người thanh niên bên cạnh lại vô cùng nôn nóng, ôm súng, ngồi xổm ở trên cây, đôi mắt sáng ngời, rất có tinh thần nhìn chằm chằm đám người người ở phía dưới.
Thượng Ninh mang theo người của Liên Hợp Tổng Hợp bao vây các cô ở sườn núi.
Người đứng đầu Tổng Hợp bị khói thuốc lựu đạn ở phía trước khiến cho mặt xám mày tro, giờ phút này đang giơ súng lên, cười với vẻ mặt dữ tợn.
Thượng Ninh nhìn khuôn mặt không cảm xúc của Đằng Đàn, trái tim đập thình thịch, giác quan thứ sáu mang tới dự cảm vô cùng mãnh liệt rằng mình đang bị gài.
Đằng Đàn tỏ vẻ vô cùng khâm phục với người đứng đầu Liên Hợp đã đuổi theo cô cả một đường còn đánh trúng vào lưng cô một cái, còn lịch sự vươn tay ra, mặt không cảm xúc vẫy tay với hắn ta, lễ phép nói: “Tạm biệt.”
“Bang!”
Vị trí hiện tại của cô cách thành thị khá xa, không có quá nhiều người ở gần cô, đại đội Tổng Hợp và Liên Hợp muốn chạy tới đây cũng phải tốn một hai phút, hiện giờ Đệ Nhị Quân đang trong tình trạng ốc còn không mang nổi mình ốc, chỉ biết đứng chờ ở phía sau tìm cơ hội nhặt của hời.
Chỉ cần đôi chân này chạy trốn thật nhanh, thời gian kéo đủ dài, trốn vào bên trong rừng cây trước khi đến thời gian tính giờ, ai mà biết được cơ chứ.
Đến lúc đó, chờ tới giai đoạn sau lại lấy đầu vài người, việc giữ vững thứ hạng sẽ không phải là một vấn đề quá lớn.
Đằng Đàn hất ba lô lên trên vai, đang chuẩn bị thoải mái chạy trốn, kênh liên lạc bỗng vang lên.
Đằng Đàn vừa chạy về hướng ít người vừa tiếp nhận thông tin.
“Em gái già của tôi ơi, cậu đang ở đâu?! Chúng tôi tới hỗ trợ cho cậu này!”
Đằng Đàn bị tiếng gào rống với khí thế ngất trời phát ra từ bên trong kênh liên lạc dọa cho lòng bàn chân trượt một cái, suýt chút nữa ngã từ trên cây xuống.
“Em gái già cái đầu cậu, bây giờ phải gọi những cô gái xinh đẹp là chị đẹp! Là chị đẹp! Cậu là cái đồ vô văn hóa!”
“Cậu và tôi học chung một lớp! Thành tích nhập học của tôi còn cao hơn cậu! Tôi mà vô văn hóa thế cậu thì sao?”
Mắt thấy hai người chuẩn bị làm ầm lên, một giọng nói trầm thấp chen vào giữa: “Chạy sang bên phải, chúng tôi tới cản lại phía sau giúp cô.”
Đằng Đàn nhìn lên trên bản đồ, có người trong Đệ Nhất Quân báo lại vị trí tập hợp cho anh Địch Thần.
Vị trí kia có một chấm nhỏ vô cùng sáng chói, nằm trong top 50, không biết có phải là anh Địch Thần hay không.
“Tới đây, tới đây! Chúng tôi chờ cậu ở phía bên này.”
“Chị đẹp, cô nhất định phải cố gắng tồn tại, để mấy trường học khác biết quán quân của Đệ Nhất Quân chúng ta cho dù bọn họ có thúc ngựa cũng không đuổi kịp!!”
“Tôi cũng có phần nỗ lực góp một viên gạch vì sự nghiệp quán quân liên minh mới !”
…
Đằng Đàn tiếng cãi cọ ầm ĩ ở bên tai, dừng bước chân, im lặng trong chốc lát.
“Mấy người có muốn gặt đầu người không?”
Giọng nói của Đằng Đàn không tính là lớn nhưng lại khiến cho mấy người bạn đang gào rống đến nỗi khàn cả giọng trong kênh liên lạc đồng thời im lặng.
Anh Địch Thần đi đầu lấy lại tinh thần: “Trong tình huống đảo đảm chính cô có thể tồn tại?”
Đằng Đàn bình tĩnh “Ừm” một tiếng.
Lời nói vừa dứt, trong kênh liên lạc lại trở nên ồn ào hơn nhiều.
“Cái nên nói thì sẽ không nói! Vẫn là em gái già của tôi biết thương người nhất!”
“Ôi trời ơi, là chị gái sao, là chị gái đầu bảng sắp tới yêu chiều tôi rồi sao?”
“Không nghĩ tới lúc sinh thời vẫn có thể mong chờ được tình yêu của chị gái đầu bảng, mau nói cho tôi biết đây có phải là sự thật không đi?”
“Thật là quá đáng, bọn họ sẽ chỉ biết bắt chị đẹp dắt bọn họ đi kiếm điểm thôi, không giống tôi, tôi chỉ biết yêu thương chị đẹp mà thôi.”
“Đây là cảm giác sắp được đại lão đầu bảng yêu thương sao, thời tới rồi!”
…
Dáng vẻ kệch cỡm, lời nói cợt nhả lẫn giọng nói thô lỗ lại có vẻ bình thường khi so sánh với cảnh ma quỷ múa loạn bên trong kênh liên lạc, Đằng Đàn che lỗ tai lại.
Ba người đàn ông làm nên một vở kịch, mấy chục người đàn ông sẽ tựa như một đợt giết heo ngay giữa chợ bán thức ăn, lực sát thương tăng theo cấp số nhân.
Đằng Đàn lựa chọn tự kỷ.
Thấy bên phía Đằng Đàn mãi không có động tĩnh gì khiến nhóm thanh niên ồn ào dần dần bình tĩnh lại.
Đằng Đàn mở bản đồ ra, nghiên cứu cẩn thận.
Lúc bắt đầu thi đấu, Tổng Hợp thay đổi nhiều người nhất ở bên trong thành thị, Liên Hợp và Tổng Hợp hợp tác, một nhà dụ địch xâm nhập, một nhà chặn đường lui, gần như có thể thu hoạch được phần lớn đầu người trong trận chiến hỗn loạn trước cổng thành thị, tuy rằng cũng có một phần tổn thất nhưng hiển nhiên phần lời lại lớn hơn nhiều.
Số người của Liên Hợp còn ở lại trong sân là nhiều nhất, giữ lại được khoảng ít nhất một trăm sáu mươi người.
Số người của Tổng Hợp và Liên Hợp cộng lại chiếm ít nhất ba phần năm số người còn lại trong sân.
Nửa giai đoạn trước, Đệ Nhất Quân thích dã chiến, cho dù có ở trong thành thì chủ yếu cũng quan tâm tới các điểm tiếp tế, ít người đi tới cửa thành để vây xem, tổn thất vì cuộc chiến ít hơn Đệ Nhị Quân nhiều, nhân số ước tính lạc quan vẫn còn khoảng một trăm hai mươi người.
Với một trăm hai mươi người lại đi động chạm với nhân số ít nhất ba trăm người do hai quân hợp lại, có phần khó khăn.
Đằng Đàn chớp mắt, ở một vị trí xa hơn một chút chéo với cô có một sườn đồi khá dốc.
Là một vị trí khá thuận tiện.
Trên bản đồ, điểm đánh dấu của Tổng Hợp và Liên Hợp đã bắt đầu di chuyển nhanh chóng.
Trên cơ bản, những người còn thừa lại của Tổng Hợp và Liên Hợp đều tiến vào thành thị, bắt đầu tìm kiếm điểm tiếp tế, chắc khoảng một nửa số người được phái ra để vây bắt cô .
Đằng Đàn nhìn chấm nhỏ trên bản đồ, có hơi cạn lời.
Hai bên gọi là đồng minh nhưng những chấm nhỏ màu xám của nhóm đầu tiên xuất chinh và những chấm màu xanh lại xếp thành hình vòng cung, ranh giới bao vây ở giữa rất rõ ràng, khoảng cách ít nhất phải ba bốn điểm.
“Trong top năm mươi hầu như đều là của Tổng Hợp và Liên Hợp, bọn họ để lại một nửa ở thành thị để tìm kiếm và dọn dẹp.” Đê Trầm Ca nhắc nhở: “Người ở trong thành chú ý một chút, cố hết sức phân tán ra, đừng chạm trán, chạy nhiều hướng.”
Đằng Đàn tháo đống lá cây trên tóc xuống, lần lượt báo cáo các điểm vị trí: “Kéo tới mấy vị trí này sau khi việc định vị toàn bộ kết thúc, nếu may mắn, có thể nhặt được ba lô ở mấy chỗ này này, hẳn là việc xác định vị trí của bom và lựu đạn cũng không còn tác dụng nữa.”
Là người bị cô bắn ở trước cổng thành.
Đằng Đàn khoa tay múa chân đánh dấu vị trí, nói cho bọn họ điểm định vị của ngọn núi: “Chỗ này, các người tới trước dọn dẹp một chút.”
Đóng bản đồ lại, nghĩ ngợi một hồi rồi lại bổ sung một câu: “Các người cho vài người tới hỗ trợ tôi.”
Người đứng đầu Tổng Hợp thu hồi tầm mắt ra khỏi bản đồ, phần lớn người của Đệ Nhất Quân đã rời xa chiến trường, đi về hướng trái ngược với hướng của Đằng Đàn, chỉ có mấy kẻ linh tinh chạy tới giúp cô, trong đó một kẻ còn tên trong top. Người của Liên Hợp đi ra không nhiều bằng người của Tổng Hợp nhưng lại có nhiều hơn vài điểm.
Trước tiên xử lý xong Đệ Nhất Quân rồi lại đen ăn đen với Liên Hợp, cuối cùng thuận tiện giải quyết luôn Đệ Nhị Quân.
Quán quân nhất định phải là Tổng Hợp!
Hắn ta cố gắng đè nén để bản thân không cười khà khà giống mấy kẻ phản diện.
Thượng Ninh mang người tạo thành nửa hình vòng cung bao vây về phía vị trí của Đằng Đàn.
Đặc Tu Tư lấy chuyện cánh tay đang bị thương ra làm cớ, sống chết không muốn ra khỏi thành, bị cho ở lại bên trong thành để làm công tác dọn dẹp.
Khoảng cách với mục tiêu càng ngày càng gần, vòng cung càng ngày càng co rụt vào trong.
Chỉ còn bốn phút nữa là định vị sẽ được mở ra, Thượng Ninh nhìn điểm nhỏ màu đen không hề nhúc nhích trên bản đồ rồi nhíu mày.
Khoảng cách càng gần, bóng hình đầu bàng như ẩn như hiện ở phía trước.
Bản đồ định vị được mở ra khiến việc tàng hình đã không còn ý nghĩa gì nữa. Thượng Ninh đưa ta ra, giảm tốc độ để người đứng đầu Tổng Hợp cùng nhau co vòng vây lại.
Trong kênh liên lạc của Đệ Nhất Quân có một giọng nói nôn nóng kêu lên: “Đã bao vây tới đây rồi, sao cô vẫn chưa chạy?”
Đằng Đàn xem xét người vừa lên tiếng một chút, là người tới hỗ trợ, người đứng top cuối bảng của Đệ Nhất Quân.
Cô bĩu môi, thiếu kiên nhẫn thế này thì tương lai làm sao làm chuyện lớn được?
Đằng Đàn tự động tắt tiếng nhắc nhở liên tiếp trong kênh liên lạc, “Ừ, ừ” hai tiếng cho có lệ, trong lòng thầm đếm khoảng cách dưới chân quân địch.
Thanh niên nôn nóng không chịu nổi thái độ đánh ba gậy không ra một hơi rắm của Đằng Đàn, khẩn trương quát lớn: “Sao cô còn chưa rút, muốn bị bọn họ bắn thành cái sàng sao?”
Đằng Đàn đo lại tầm bắn xa nhất, dùng vẻ mặt đang nhìn một đám thi thể xếp thành một vòng vây ở phía trước.
Vén tay áo lên, móc trong túi quần bên trái.
“Không muốn.” Đằng Đàn dựng đồ vật lên, trả không nhanh không chậm: “Tôi chỉ định chơi bài ba cây với bọn họ.”
“Piu! Bùm!”
Tiếng nổ lớn vang lên ở trong rừng, Đằng Đàn bị sức giật của bệ phóng tên lửa đẩy lui về phía sau hai bước.
Quả tên lửa mang theo khí thế của thiên quân vạn mã bay một đường parabol hoàn mỹ trên không trung, xông thẳng về phía vòng vây bên phải, sau khi nổ tung sóng nhiệt tỏa ra khắp trời, đẩy bay toàn bộ bùn đất cây cối lẫn con người ở xung quanh, ánh lửa đạn màu đỏ cam bốc cháy, khói đen tỏa ra, điên cuồng tỏa ra trên bãi cỏ!
“Mẹ nó!” Một tiếng gầm rú thê lương lại mang theo sự không cam lòng xen lẫn trong đám khói đen xông thẳng lên trời cao: “Mẹ nó, đem cả bệ phóng tên lửa ra chơi, còn đánh như thế nào nữa? Liên minh Quân sự không phải người!”
Mấy thí sinh dự thi bị hỏa lực lan tới, giờ phút này nhanh chóng kết nối với sóng điện não, mắng to Liên minh Quân sự đối xử bất công.
Một quả tên lửa đã tiễn đi một đám, nổ thêm quả nữa là chẳng còn ai luôn!
Điểm bị phóng tên lửa nằm trong vòng vây của Tổng Hợp, cú nổ không biết trước này đã mang đi khoảng một nửa nhân số của Tổng Hợp.
Tâm trạng của người đứng đầu Tổng Hợp sắp đóng băng mất rồi.
Thượng Ninh lắc lắc đầu đầu, bên tai vẫn đọng lại tiếng ù sau vụ nổ mạnh, tới khi kịp phản ứng, đầu tiên là mở kênh thông tin ra rồi hô: “Mau đuổi theo!”
Thừa dịp đội ngũ Tổng Hợp tán loạn, lúc mọi người như ốc không mang nổi mình, Đằng Đàn đã chạy ra khỏi vòng vây.
“Loại vũ khí có sức sát thương lớn như thế này chắc chắn chỉ có một phát mà thôi.” Thượng Ninh rống giận: “Chúng ta có nhiều người, có nhiều đạn dược như vậy mà không sợ không bắn thủng cô ta sao? Không thể để anh em chết uổng được!”
Trái tim của Thượng Ninh quả thực đang rỉ máu, cái gì gọi là chưa kịp xuất ngũ đã chịu chết? Chính là đây!
Tuy rằng người chết cũng không phải là anh em Liên Hợp của hắn ta.
Nhưng đó cũng là điểm đầu người đấy!
Hiện tại nói cái gì đi chăng nữa cũng phải xử lý cô cho bằng được, nếu để cô chạy thoát, sau này có ngồi tên lửa cũng không đuổi được điểm số!
Đằng Đàn khống chế tốc độ lôi kéo đám người đuổi theo với khoảng cách không xa không gần, chạy về phía sườn núi.
Còn thừa ba phút.
Đằng Đàn lơ đãng liếc mắt nhìn ra phía sau, mới liếc một cái thôi mà cô đã nhịn không được phải trừng lớn đôi mắt.
Một loạt lựu đạn đang vẫy tay chào mừng cô ngay giữa không trung, đang muốn tranh dành vị trí ôm từ phía sau lưng cô.
Tam tự kinh dạo quanh miệng một vòng rồi vội nuốt ngược lại.
Ở gần đó có một cây cổ thủ, Đằng Đàn chạy sang một bên khác, vọt tới trốn ra phía sau cây.
Lựu đạn đánh lên thân cây phía sau cô lại bị văng ra, nổ tung giữa không trung như đóa hoa bung nở, tạo thành phản ứng dây chuyền, lựu đạn bị kíp nổ liên tiếp, trăm “Hoa” đua nở, khói thuốc súng màu đen gần như che mờ tầm mắt.
Sóng nổ đụng vào lưng của Đằng Đàn, Đằng Đàn hạ thấp người lăn ngay tại chỗ.
Mẹ!!
Dường như đã cảm nhận được cảm giác quân địch bị bệ phóng tên lửa lao tới đột ngột nổ cho một phát không kịp đề phòng.
Kênh liên lạc nghe được tiếng nổ mạnh, tất cả đều vang lên tiếng hỏi han lo lắng, lung tung rối loạn.
Đằng Đàn liếm môi, phía sau lưng quân trang bị nổ cháy đen, bình tĩnh trả lời: “Không sao.”
Cô cởi áo khoác ném ra sau lưng, bò dậy tiếp tục chạy, chú ý phía sau thỉnh thoảng có mấy viên đạn bay tới.
Còn hai phút.
Người đứng đầu Tổng Hợp là đầu tàu gương mẫu, ở trong kênh điên cuồng hô hào, làm người ở trong thành nhanh chóng chạy ra phía trước chặn Đằng Đàn lại.
Nhân viên Tổng Hợp ở trong thành do dự một chút, cuối cùng vẫn tạm hoãn hoạt động dọn dẹp cùng Liên Hợp, triệu tập người rồi chạy ra khỏi thành hỗ trợ.
Áp lực đội du kích của Đệ Nhất Quân ở bên trong thành chợt giảm, lập tức phân một nhóm người chạy đi thu hút hỏa lực, lại phân một vài người chạy tới vị trí Đằng Đàn nói để hốt đồ.
Đằng Đàn nhìn nhân viên Tổng Hợp bắt đầu tập hợp chuẩn bị ra khỏi thành ở trên bản đồ, mạo hiểm quay đầu lại nhìn thoáng qua người đứng đầu Tổng Hợp, trong lòng thầm nói thằng này được đấy.
Điểm dâng tới cửa, không thèm là không thèm!
Sau đó, dưới ánh mắt hung ác của người đứng đầu Tổng Hợp, Đằng Đàn rút ra một quả bom định vị điều khiển từ xa từ trong túi quần bên phải, dưới ánh mắt hiểu ra rồi dần dần trở nên hoảng sợ của hắn ta, nhẹ nhàng ấn xuống.
Trước của thành vang lên tiếng nổ ầm ầm, trên bản đồ lại có hơn một nửa chấm sáng của Tổng Hợp bị dập tắt.
Khóe mắt của người đứng đầu Tổng Hợp như muốn nứt ra.
Nếu không phải vì hiện tại Đằng Đàn vẫn chưa quá quen với vẻ mặt mỉm cười thì cô nhất định sẽ tặng kèm cho hắn ta một nụ cười rạng rỡ.
Nhưng vì để tỏ vẻ tán thưởng người đứng đầu Tổng Hợp, Đằng Đàn vẫn đưa lưng về phía hướng hắn ta rồi dựng một ngón cái lên.
Anh giỏi quá!
Người đứng đầu Tổng Hợp rưng rưng, ném lựu đạn ra, hận không thể lập tức khiến cô nổ bay.
Chỉ còn một phút.
Ba viên đạn bay thẳng tới, cọ qua đuôi tóc của Đằng Đàn, xử lý đám nhân viên của Đệ Nhị Quân không biết từ khi nào đã chạy vào đục nước kéo cò ở phía sau.
Là người tới hỗ trợ!
Dường như trên mặt đất có một dải ngăn cách, Đằng Đàn vừa chạy qua dải ngăn cách, trong nháy mắt phía sau đã vang lên tiếng đạn bắn ầm ầm, dày đặc.
Phía trước cửa thành đã nổ bom, hẳn là sẽ không có kẻ nào mai phục nữa, Thượng Ninh ngắm bản đồ, chỉ có mấy người tới hỗ trợ, những người khác của Đệ Nhất Quân đang phân tán ở một sườn núi khác, đang bao vây tiêu diệt Đệ Nhị Quân.
Thượng Ninh mở kênh thông tin ra, gào rống cả một đường bắt Đặc Tu Tư dẫn người tới chặn.
Đặc Tu Tư thấy Thượng Ninh nóng nảy như thế, không dám chọc hắn ta, lập tức nghe lời dắt theo một nửa đám người đi ra ngoài chi viện.
Đặc Tu Tư: Có thể khiến Thượng Ninh làm như vậy, người này chắc chắn có năng khiếu trời bàn!
Thanh niên nôn nóng cùng người tới hỗ trợ xử lý những kẻ chạy tới quá gần Đằng Đàn.
Sạch sẽ lưu loát, không hề ướt át bẩn thỉu chút nào.
Khiến cho lựu đạn do đám người kia ném vào gần như trở thành phế thải.
Mấy người chạy theo Đằng Đàn, thanh niên nôn nóng thấy rõ phần lưng cháy đen của Đằng Đàn, hoảng sợ nói: “Trời má! Chị gái này, cô không đau hả”
Đằng Đàn liếc mắt nhìn cậu ta, khách sáo nói: “Còn ổn.”
Thanh niên nôn nóng dựng thẳng ngón cái tặng cho cô một cái thích.
Thanh niên đi theo bên cạnh tránh thoát đạn lạc vừa bay tới, trong tiếng lửa đạn vội hô to: “Chị gái này! Hiện tại chạy về phía nào?”
Đằng Đàn: “Bản đồ sắp bị đóng lại rồi, chạy vòng vòng trước đã!”
[Mong các thí sinh dự thi chú ý, mong các thí sinh dự thi chú ý, mười giây sau bản đồ sẽ đóng lại toàn bộ chế độ định vị và chế độ chọn lọc, mời chuẩn bị sẵn sàng, bắt đầu đếm ngược: Mười, chín, tám, bảy…… Hai, một!
Đã đến giờ, chế độ định vị và chế độ chọn lọc đã tắt hoàn toàn, hữu nghị đầu tiên, thi đấu số hai, mong các bạn học thi đấu hòa thuận!]
Đã đến giờ!!
Đằng Đàn mở ra cổng thông tin: “Tìm ba lô trong thành phố.”
“Tìm rồi!” Giọng nói của người thanh niên khó nén khỏi hưng phấn: “Đã tìm được từ lâu!”
Một thanh niên khác oán hận nói: “Thế nhưng có mấy người anh em lại bị nổ chết, chậc, món nợ này nhất định phải đòi lại!”
Đằng Đàn dựa vào kế hoạch đã vạch ra sẵn, phân biệt ở trong thành, trên sườn núi vòng ra vị trí điểm, công đạo nói: “Đi nơi này chuẩn bị sẵn sàng.”
“Không thành vấn đề!!”
Đã sắp tiếp cận với sườn núi.
Đằng Đàn quay đầu lại nhìn cả một đại đội người ngựa đang đuổi theo ở phía sau, hỏi qua kênh liên lạc: “Thế nào rồi?”
Giọng nói của Đê Trầm Ca cũng không còn thấp trầm nữa, trong giọng nói đè nén sự hưng phấn: “Chuẩn bị xong.”
Đằng Đàn: “Trong thành thì sao?”
“Vẫn ổn!”
Đằng Đàn bước lên điểm cao nhất trên sườn núi, đứng ở trên cây nhìn xuống.
Người thanh niên bên cạnh lại vô cùng nôn nóng, ôm súng, ngồi xổm ở trên cây, đôi mắt sáng ngời, rất có tinh thần nhìn chằm chằm đám người người ở phía dưới.
Thượng Ninh mang theo người của Liên Hợp Tổng Hợp bao vây các cô ở sườn núi.
Người đứng đầu Tổng Hợp bị khói thuốc lựu đạn ở phía trước khiến cho mặt xám mày tro, giờ phút này đang giơ súng lên, cười với vẻ mặt dữ tợn.
Thượng Ninh nhìn khuôn mặt không cảm xúc của Đằng Đàn, trái tim đập thình thịch, giác quan thứ sáu mang tới dự cảm vô cùng mãnh liệt rằng mình đang bị gài.
Đằng Đàn tỏ vẻ vô cùng khâm phục với người đứng đầu Liên Hợp đã đuổi theo cô cả một đường còn đánh trúng vào lưng cô một cái, còn lịch sự vươn tay ra, mặt không cảm xúc vẫy tay với hắn ta, lễ phép nói: “Tạm biệt.”
“Bang!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.