Chương 31: Chiến thắng trở về
Giang Đình
10/04/2021
Edit: Dờ
Cuối cùng Valter cũng chịu buông ra, lau mặt bằng mu bàn tay bẩn thỉu.
Linne biết chuyện này khó khăn đến nhường nào với một binh sĩ. Cậu từng trải qua, mỗi khi mất đi một chiến hữu thì cậu rất khó thoát khỏi tâm lý đau khổ. Mà lần đầu tiên luôn là khó khăn nhất, Valter phải tự nghĩ cách thoát ra, không thể gánh sinh mệnh đã mất trên lưng mãi mãi được, điều đó sẽ khiến cậu chàng suy sụp.
Có người đứng cạnh cầm lấy tay cậu: "Cậu ấy không còn là trẻ con, nhất định có thể làm được."
Linne quay ra, Reto đang cười dịu dàng. Cậu hơi buông tay, ngón tay nhẹ nhàng chèn vào những khoảng trống sau đó nắm chặt lấy nhau. Reto tiện tay ôm lấy cậu, hai người ôm nhau trong một chốc ngắn ngủi.
Cứ cho là họ đã thắng, nhưng không ai có thể thoải mái tươi cười.
9 giờ, lương thực đã xếp hết lên xe và xuất phát rời khỏi sân bay, đến doanh trại dân chạy nạn trước 9 giờ rưỡi. Rất nhiều dân thường đứng hai bên đường chào đón bọn họ, tiếng hoan hô lấp đầy cả con đường hẹp, có người ngả mũ chào, các cô gái còn ném hoa và khăn choàng đủ màu sắc lên binh sĩ ngồi trên xe. Cả đoàn xe bị đám trẻ con vây quanh, chúng gõ lên thành xe, miệng hát vang, thậm chí còn muốn trèo lên đùa giỡn với binh sĩ. Tài xế bèn đi chậm lại để tránh đụng phải những đứa trẻ.
Linne ngồi sau xe, kéo một cô bé đang lảo đảo vào lòng mình, cô bé tháo kẹp tóc hoa nhựa xuống rồi cài lên vạt áo Linne. Linne hôn trán cô bé, lấy một túi bánh quy trong ngực ra đưa cho bé. Cô bé cảm ơn cậu bằng giọng địa phương Bosnia, khen cậu có đôi mắt đẹp.
Cứ cho là Linne đã biết tình trạng của dân chạy nạn trước đó, nhưng thực tế thì quy mô số dân chạy nạn vượt xa sức tưởng tượng của cậu. Cho đến khi tự mình đi vào khu doanh trại, cậu mới sâu sắc cảm thấy mình đã lựa chọn đúng, mới hiểu được khi cậu lựa chọn đứng cùng Reto là lựa chọn điều gì.
"Ở đây có đủ mọi loại người, người Serb, Croat, Bosniak, người Montenegro, người Macedonia... Thậm chí có cả người Romania và Hungary. Tổng số vào khoảng 70 đến 100 nghìn người." Reto dẫn cậu đi gặp người quản lý: "Có lẽ Baleramović đã nói với em là chúng tôi chỉ phát lương thực cho đồng bào của mình. Nhưng thực tế thì người Bosniak ở đây không chiếm số lượng lớn nhất. Cho nên không nói rõ được dân tộc nào được phân nhiều lương thực nhất."
Linne vẫn còn ôm cô bé: "Nếu Belgrade có khu nạn dân lớn thế này thì bạo động lâu rồi."
Reto bật cười: "Bây giờ Sarajevo cũng đủ loạn rồi. Vừa rồi chúng ta gần như san sân bay thành bình địa, vậy mà người ở đây vẫn vô cùng bình tĩnh, còn thả con trẻ chạy ra ngoài. Nếu đây là một quốc gia bình thường khác thì cha mẹ đã thu dọn hành lý chuẩn bị di cư rồi." Hắn xoa đầu cô nhóc, ôm lấy bé từ lòng Linne: "Chú ấy bị thương, bế con sẽ mệt lắm. Để ta ôm con được không?"
Linne thấy rất vui sướng. Dáng vẻ Reto bế đứa trẻ khiến cho người ta tin rằng hắn chính là một người cha tốt. Linne có thể tưởng tượng ra nếu hai người có con, Reto cũng sẽ bế con mình như vậy. Nhưng mà mới nửa tháng trước thôi, cậu còn cho rằng Reto là một tên biến thái, một kẻ tâm thần.
Bọn tới tìm người quản lý doanh trại, anh ta vốn đang nghỉ ngơi, đột nhiên bị điểm danh thì khoác áo ngủ ra gặp, nhìn thấy một đoàn xe lương thực thì còn tưởng đang nằm mơ. Doanh trại dân chạy nạn là tự phát, chính phủ không tham gia quản lý, mọi người tạm cử ra đại diện của các dân tộc để xử lý công việc hàng ngày. Nói trắng ra, đây là những người bị vứt bỏ, không ai quan tâm họ sống hay chết, đành tụ tập lại tự cứu lấy nhau. Cứu trợ từ Liên Hợp Quốc cũng mới có trong mấy năm gần đây.
"Với chỗ lương thực này, chúng tôi có thể cầm cự được tới mùa xuân." Quản lý thổn thức: "Mùa đông năm nay chúng tôi đã mất rất nhiều người, nếu bọn họ chờ thêm được mấy ngày nữa thì mọi chuyện đã khác rồi."
"Còn cần gì nữa các ngài cứ cho chúng tôi biết, chúng tôi sẽ cố gắng phối hợp." Reto nhận ra tình trạng gay go của họ.
"Cần nhất vẫn là bác sĩ và thuốc thang, thuốc gì cũng cần. Chúng tôi có đủ loại bệnh nhân, nhưng dù là loại thuốc rẻ tiền nhất thì vẫn khan hiếm, càng không nói tới bác sĩ."
"Chúng tôi có thể kiến nghị nhu cầu này lên cấp trên, ít nhất có thể truyền đạt tiếng nói của dân chúng."
"Ôi không, tiếng nói của chúng tôi đâu có quan trọng." Người quản lý lắc đầu nhả khói thuốc, anh ta cắn mẩu thuốc chỉ còn đầu lọc, cho dù chỉ còn một hơi cũng không muốn lãng phí: "Thượng tá, tôi nói thẳng với ngài nhé. Chẳng ai ở nơi này quan tâm đến việc liệu tiếng nói của họ có được nghe thấy hay không đâu. Ngài biết vì sao không? Vì họ đã từng lên tiếng, tin tưởng hết lần này đến lần khác, nhưng cuối cùng chỉ đổi lấy sự thất vọng. Bây giờ, ngài nhìn những chiếc lều trại, phông bạt, rơm cỏ rách nát này --- Ngài muốn gọi chúng là gì cũng được --- Chúng là chiếc bình chứa đựng sự đau khổ, một chiếc gương để nhìn nhận lại bản thân. Đây là doanh trại dân chạy nạn, ngài hiểu ý tôi chứ? Đâu phải là nghèo khổ, bệnh tật hay cái rét khiến chúng tôi tụ họp về đây. Là thất vọng. Chúng tôi vào đây để tuyên bố rằng chúng tôi đã hoàn toàn mất niềm tin vào tình người, vào bản thân, vào thành phố này."
Reto và Linne nhìn nhau bằng ánh mắt phức tạp, đồng thời cảm nhận được sự đau xót tột cùng.
Quản lý rít nốt hơi thuốc cuối cùng, kết luận một câu: "Chúng tôi đã chết rồi, chẳng lẽ ngài không nhận ra? Thành phố này đã chết rồi, mà chúng tôi chính là trái tim đã từng đập rộn của nó."
Bầu không khí thật áp lực, cảm xúc tiêu cực theo họ ra khỏi doanh trại. Linne xin đội trưởng Cầy Vằn hai điếu thuốc, một cho mình, một cho Reto. Hai người lính cùng mượn nicotine để giải tỏa cảm xúc.
Reto biết đây không phải là cách lâu dài: "Chiến tranh sẽ chấm dứt thôi, cuộc bỏ phiếu toàn dân sẽ diễn ra vào đầu tháng sau. Chỉ cần Bosnia giành được độc lập, chúng tôi sẽ có quyền lợi, có thể bắt tay vào cải cách và khôi phục kinh tế."
"Anh nghĩ cuộc bỏ phiếu có thành công không?" Linne hỏi.
"Có." Reto gật đầu: "Đó là hy vọng cuối cùng. Chúng ta đã đánh một thế kỷ rồi, nên kết thúc tất cả. Chẳng có nơi nào có thể kiên trì đánh một thế kỷ như chúng ta. Chấm dứt thôi, mọi chuyện đều phải có kết cục."
Linne cầm tay hắn, cho hắn một nụ cười tươi: "Em không thể cam đoan sẽ cho anh một kết cục tốt, nhưng em đảm bảo với anh, cho dù là kết cục gì thì anh cũng không phải đối mặt một mình."
Reto kéo gáy cậu lại, hai người trao nhau một nụ hôn dài.
Bọn họ không quay về sở chỉ huy. Sau khi dẫn toàn quân về an toàn thì họ rời đi, Reto tự lái xe riêng về căn hộ ở Sarajevo. Lần trước hắn tới nơi này là vì Linne đã bắt cóc hắn, hơn nữa đã cho hắn ăn ba phát đạn sau khi cậu lấy lại được tự do. Quân chính phủ có lau chùi sơ qua, dọn hết nội thất hỏng hóc, cũng quét vôi lại những chỗ dính máu trên tường. Reto cũng chưa kịp trang hoàng gì thêm, vì thế căn phòng hiện giờ rất trống trải, trừ giường và lò sưởi âm tường thì ngay cả một chiếc sofa ra hồn cũng không có.
Nhưng đối với hai người, căn hộ đơn giản này đã đủ rồi. Vừa vào cửa, Linne còn không kịp cởi giày đã bị thượng tá đè lên cửa và hôn. Tay bắn tỉa yên tâm giao mình cho hắn, trên người họ đều là mùi thuốc súng, hắc ín, xi măng, thép, môi của Reto có vị của lốp xe cao su bị nổ, vừa đắng vừa chua chát, nhưng bây giờ không một mùi vị gì có thể làm Linne an tâm hơn thế. Bọn họ là người sinh ra trong chiến tranh, trưởng thành trong chiến tranh, đây mới là bản chất của cậu và Reto.
Nếu trên người Reto vẫn là mùi bọt cạo râu, nước hoa đàn ông hoặc áo ngủ bằng lụa, dép lê đính hoa thì có lẽ Linne sẽ hoàn toàn mất đi hứng thú.
"Chúa ơi, em thích anh như thế này chết đi được." Linne cảm thán giữa những nụ hôn: "Anh không biết anh gợi cảm như thế nào khi bắn phát súng đó đâu, suýt nữa em đã cương lên rồi."
Reto khẽ cười trên môi cậu: "Thích bạo lực đến thế à? Không sao, chúng ta có rất nhiều thời gian, em thích đánh mông hay siết cổ? Muốn dùng dây lưng không? Hay là roi ngựa? Tôi chiều em hết."
Linne nắm tóc Reto, kéo mạnh đầu hắn xuống rồi nhiệt tình hôn lên. Cho đến khi cậu không thở nổi nữa mới dừng lại nghỉ. Hai người cụng trán vào nhau, Linne mất hết sức lực, hoàn toàn treo trên người thượng tá.
"Tôi nghĩ, trước khi bắt đầu trò chơi thì tốt nhất là chúng ta nên tắm rửa nghỉ ngơi một chút đã. Em cần nghỉ ngơi. Tôi sợ làm em ngất xỉu mất." Reto hôn lên trán cậu, bế Linne vào phòng tắm.
Linne không phản kháng, cậu hưởng thụ cảm giác được phục vụ. Thượng tá đặt cậu vào bồn tắm, cởi quần áo giúp cậu---
"Không có nước nóng, dùng tạm một chút vậy. Cả Sarajevo bây giờ chắc chỉ có dinh tổng thống với tướng lĩnh là có cung cấp nước nóng. Valter mệt mỏi lắm rồi, không nên làm phiền cậu ấy tới đây đun nước."
Linne thế nào cũng được, cậu tắm nước lạnh quanh năm, mùa đông lạnh buốt của bán đảo Balkan cũng không thay đổi được thói quen này. Cũng chỉ có khoảng thời gian ở sở chỉ huy của Reto là Linne mới sống buông thả hưởng thụ. Cậu chưa yếu tới mức bị cảm vì tắm nước lạnh.
Reto chà lưng giúp Linne, cậu thoải mái tựa vào thành bồn, coi thượng tá của quân chính phủ Bosnia–Herzegovina như lính cần vụ: "Anh sẽ là một người chồng tốt, em nói thật đấy. Nhà anh chẳng lẽ không đính hôn cho anh?"
Reto ở phía sau cậu, vừa vắt khăn mặt vừa trả lời câu được câu chăng: "Ngày xưa quả thật người nhà có mong tôi cưới một cô gái đạo Hồi. Cha tôi không lấy vợ là tín đồ đạo Hồi nên ông nội cứ cằn nhằn suốt, ông nội cũng mong tôi hoàn thành trách nhiệm gia tộc giúp cha mình. Cuối cùng thì tôi thậm chí còn chẳng theo đạo Hồi, lúc ấy ông nội tuyên bố muốn xóa tên tôi khỏi gia phả, sau đó thấy tôi là đứa có tương lai nhất nhà, thế là lại quay ra tôn trọng ý kiến của tôi, bao gồm chuyện hôn nhân." Hắn cười: "Tôi bảo ông nội, ông giúp con tìm được cô gái nào có ích cho con sao? Chẳng bằng con tự tìm."
"Vì sao anh không theo đạo Hồi?"
"Sau khi thành niên, có một khoảng thời gian khá dài tôi theo chủ nghĩa cộng sản."
"Ồ, em suýt quên mất. Anh mới là người nối nghiệp trung thành nhất của Tito."
"Nói chung là tôi không muốn theo đạo, họ cũng không thể bắt ép tôi."
"Có một gia đình đa văn hóa cũng hay. Nhà em đều theo Chính thống giáo, nhưng cha mẹ đi sớm, không thì lúc trưởng thành kiểu gì cũng phải đi rửa tội, vừa sinh ra là họ đã tìm cha đỡ đầu cho em rồi."
"Quá trình trưởng thành của em chắc chắn đã có ảnh hưởng tôn giáo, nhưng em vẫn không tin một tôn giáo nào?"
"Có ích gì không? Hồi giáo, Chính thống giáo, Thiên Chúa giáo, chủ nghĩa cộng sản, chủ nghĩa tư bản,... Sarajevo có rất nhiều người với các tín ngưỡng khác nhau--- Hàng ngũ của em thậm chí có một người theo Shaman giáo, chẳng biết đó là đạo chó má gì. Cuối cùng ai rồi cũng phải lên chiến trường, khi đạn bay tới, nó chẳng quan tâm sau lưng anh là vị thánh thần nào, nó cứ bắn nát đầu anh. Nếu Jesus có thể đổi hướng viên đạn, chắc chắn em sẽ là tín đồ thành kính nhất quỳ dưới giá chữ thập của ông ta."
Reto cười phá lên. Lời nói như vậy đúng là chỉ có thể phát ra từ miệng một cậu lính đặc chủng chinh chiến nhiều năm.
Hắn cũng cởi quần áo, lau rửa cho chính mình. Linne giúp hắn gội đầu, lấy xà phòng chà ra bong bóng trên đầu Reto, chơi vui vẻ quên trời quên đất. Reto cũng để mặc cho cho cậu chơi, hai người đàn ông ngồi trong bồn tắm cùng chơi đùa giữa đêm đông giá lạnh.
Linne nhận ra tâm trạng của Reto rất tốt: "Thực ra anh cũng sợ, nhỉ?" Cậu vạch trần Reto: "Nếu em không chọn anh, nếu cuối cùng em vẫn đứng ở phe đối lập với anh, anh sẽ rất buồn đúng không?"
Reto rất bình thản: "Không, tôi không chỉ buồn mà còn rất đau lòng. Mỗi buổi bình minh mặt trời mọc và mỗi buổi chạng vạng mặt trời lặn, tôi sẽ cảm thấy giày vò, nỗi đau khổ như thấu xương thấu thịt." Hắn nghiêm túc nhìn Linne: "Giống như một nhà đầu tư đặt cược hết tiền bạc vào một tờ cổ phiếu nhưng cuối cùng lại thất bại ra về, em nghĩ kết cục của nhà đầu tư ấy sẽ thế nào?"
Linne đùa: "Cho nên em chỉ là một tờ cổ phiếu?"
Reto cúi xuống hôn bọt biển trên khóe môi cậu: "Em là hy vọng, Linne à. Ôm lấy em chẳng khác nào ôm lấy vô hạn khả năng, nhưng em sẽ không đưa ra bất kỳ lời hứa hẹn thực tế nào cả, em chỉ cho tôi một khát khao gần như là ảo giác, dẫn dụ tôi phải đuổi theo. Em là hai mặt tàn nhẫn và xinh đẹp của một thể thống nhất, là ý chí để sống sót, là nguyên cớ của tử vong. Em là chốn về của tôi, cũng chính là mối nguy hiểm luôn chực chờ tôi sa ngã."
Linne đã không thể khống chế nổi nhịp tim của cậu. Chưa từng có ai nói như vậy với cậu, thậm chí Linne còn chẳng quen người nào khác biết ăn nói đến độ này. Cậu biết Reto giỏi lời ngon tiếng ngọt --- Ngoại trừ không có kinh nghiệm ra trận, vị thượng tá của quân chính phủ Bosnia này tinh tường từ triết học, lịch sử đến văn học --- Nhưng những lời vừa rồi đã vượt quá phạm vi "lời ngon tiếng ngọt", Linne cảm nhận được rằng Reto thật lòng. Tại khoảnh khắc ấy, hắn đã nói chuyện với Linne bằng tình cảm và lòng tin cả đời hắn.
- --------
Dờ: Cái mỏ của thượng tá pro quá, em Linne đổ cũng phải thôi. Xuất bản sách đi chú Tô, tên sách tôi cũng nghĩ hộ chú rồi, kiểu: "1001 cách cua vợ, nhất là bé vợ đẹp người Serbia", "Cách vận dụng 100% cái mồm", "Sổ tay nhập môn người nghệ sĩ pickup" =))))
Cuối cùng Valter cũng chịu buông ra, lau mặt bằng mu bàn tay bẩn thỉu.
Linne biết chuyện này khó khăn đến nhường nào với một binh sĩ. Cậu từng trải qua, mỗi khi mất đi một chiến hữu thì cậu rất khó thoát khỏi tâm lý đau khổ. Mà lần đầu tiên luôn là khó khăn nhất, Valter phải tự nghĩ cách thoát ra, không thể gánh sinh mệnh đã mất trên lưng mãi mãi được, điều đó sẽ khiến cậu chàng suy sụp.
Có người đứng cạnh cầm lấy tay cậu: "Cậu ấy không còn là trẻ con, nhất định có thể làm được."
Linne quay ra, Reto đang cười dịu dàng. Cậu hơi buông tay, ngón tay nhẹ nhàng chèn vào những khoảng trống sau đó nắm chặt lấy nhau. Reto tiện tay ôm lấy cậu, hai người ôm nhau trong một chốc ngắn ngủi.
Cứ cho là họ đã thắng, nhưng không ai có thể thoải mái tươi cười.
9 giờ, lương thực đã xếp hết lên xe và xuất phát rời khỏi sân bay, đến doanh trại dân chạy nạn trước 9 giờ rưỡi. Rất nhiều dân thường đứng hai bên đường chào đón bọn họ, tiếng hoan hô lấp đầy cả con đường hẹp, có người ngả mũ chào, các cô gái còn ném hoa và khăn choàng đủ màu sắc lên binh sĩ ngồi trên xe. Cả đoàn xe bị đám trẻ con vây quanh, chúng gõ lên thành xe, miệng hát vang, thậm chí còn muốn trèo lên đùa giỡn với binh sĩ. Tài xế bèn đi chậm lại để tránh đụng phải những đứa trẻ.
Linne ngồi sau xe, kéo một cô bé đang lảo đảo vào lòng mình, cô bé tháo kẹp tóc hoa nhựa xuống rồi cài lên vạt áo Linne. Linne hôn trán cô bé, lấy một túi bánh quy trong ngực ra đưa cho bé. Cô bé cảm ơn cậu bằng giọng địa phương Bosnia, khen cậu có đôi mắt đẹp.
Cứ cho là Linne đã biết tình trạng của dân chạy nạn trước đó, nhưng thực tế thì quy mô số dân chạy nạn vượt xa sức tưởng tượng của cậu. Cho đến khi tự mình đi vào khu doanh trại, cậu mới sâu sắc cảm thấy mình đã lựa chọn đúng, mới hiểu được khi cậu lựa chọn đứng cùng Reto là lựa chọn điều gì.
"Ở đây có đủ mọi loại người, người Serb, Croat, Bosniak, người Montenegro, người Macedonia... Thậm chí có cả người Romania và Hungary. Tổng số vào khoảng 70 đến 100 nghìn người." Reto dẫn cậu đi gặp người quản lý: "Có lẽ Baleramović đã nói với em là chúng tôi chỉ phát lương thực cho đồng bào của mình. Nhưng thực tế thì người Bosniak ở đây không chiếm số lượng lớn nhất. Cho nên không nói rõ được dân tộc nào được phân nhiều lương thực nhất."
Linne vẫn còn ôm cô bé: "Nếu Belgrade có khu nạn dân lớn thế này thì bạo động lâu rồi."
Reto bật cười: "Bây giờ Sarajevo cũng đủ loạn rồi. Vừa rồi chúng ta gần như san sân bay thành bình địa, vậy mà người ở đây vẫn vô cùng bình tĩnh, còn thả con trẻ chạy ra ngoài. Nếu đây là một quốc gia bình thường khác thì cha mẹ đã thu dọn hành lý chuẩn bị di cư rồi." Hắn xoa đầu cô nhóc, ôm lấy bé từ lòng Linne: "Chú ấy bị thương, bế con sẽ mệt lắm. Để ta ôm con được không?"
Linne thấy rất vui sướng. Dáng vẻ Reto bế đứa trẻ khiến cho người ta tin rằng hắn chính là một người cha tốt. Linne có thể tưởng tượng ra nếu hai người có con, Reto cũng sẽ bế con mình như vậy. Nhưng mà mới nửa tháng trước thôi, cậu còn cho rằng Reto là một tên biến thái, một kẻ tâm thần.
Bọn tới tìm người quản lý doanh trại, anh ta vốn đang nghỉ ngơi, đột nhiên bị điểm danh thì khoác áo ngủ ra gặp, nhìn thấy một đoàn xe lương thực thì còn tưởng đang nằm mơ. Doanh trại dân chạy nạn là tự phát, chính phủ không tham gia quản lý, mọi người tạm cử ra đại diện của các dân tộc để xử lý công việc hàng ngày. Nói trắng ra, đây là những người bị vứt bỏ, không ai quan tâm họ sống hay chết, đành tụ tập lại tự cứu lấy nhau. Cứu trợ từ Liên Hợp Quốc cũng mới có trong mấy năm gần đây.
"Với chỗ lương thực này, chúng tôi có thể cầm cự được tới mùa xuân." Quản lý thổn thức: "Mùa đông năm nay chúng tôi đã mất rất nhiều người, nếu bọn họ chờ thêm được mấy ngày nữa thì mọi chuyện đã khác rồi."
"Còn cần gì nữa các ngài cứ cho chúng tôi biết, chúng tôi sẽ cố gắng phối hợp." Reto nhận ra tình trạng gay go của họ.
"Cần nhất vẫn là bác sĩ và thuốc thang, thuốc gì cũng cần. Chúng tôi có đủ loại bệnh nhân, nhưng dù là loại thuốc rẻ tiền nhất thì vẫn khan hiếm, càng không nói tới bác sĩ."
"Chúng tôi có thể kiến nghị nhu cầu này lên cấp trên, ít nhất có thể truyền đạt tiếng nói của dân chúng."
"Ôi không, tiếng nói của chúng tôi đâu có quan trọng." Người quản lý lắc đầu nhả khói thuốc, anh ta cắn mẩu thuốc chỉ còn đầu lọc, cho dù chỉ còn một hơi cũng không muốn lãng phí: "Thượng tá, tôi nói thẳng với ngài nhé. Chẳng ai ở nơi này quan tâm đến việc liệu tiếng nói của họ có được nghe thấy hay không đâu. Ngài biết vì sao không? Vì họ đã từng lên tiếng, tin tưởng hết lần này đến lần khác, nhưng cuối cùng chỉ đổi lấy sự thất vọng. Bây giờ, ngài nhìn những chiếc lều trại, phông bạt, rơm cỏ rách nát này --- Ngài muốn gọi chúng là gì cũng được --- Chúng là chiếc bình chứa đựng sự đau khổ, một chiếc gương để nhìn nhận lại bản thân. Đây là doanh trại dân chạy nạn, ngài hiểu ý tôi chứ? Đâu phải là nghèo khổ, bệnh tật hay cái rét khiến chúng tôi tụ họp về đây. Là thất vọng. Chúng tôi vào đây để tuyên bố rằng chúng tôi đã hoàn toàn mất niềm tin vào tình người, vào bản thân, vào thành phố này."
Reto và Linne nhìn nhau bằng ánh mắt phức tạp, đồng thời cảm nhận được sự đau xót tột cùng.
Quản lý rít nốt hơi thuốc cuối cùng, kết luận một câu: "Chúng tôi đã chết rồi, chẳng lẽ ngài không nhận ra? Thành phố này đã chết rồi, mà chúng tôi chính là trái tim đã từng đập rộn của nó."
Bầu không khí thật áp lực, cảm xúc tiêu cực theo họ ra khỏi doanh trại. Linne xin đội trưởng Cầy Vằn hai điếu thuốc, một cho mình, một cho Reto. Hai người lính cùng mượn nicotine để giải tỏa cảm xúc.
Reto biết đây không phải là cách lâu dài: "Chiến tranh sẽ chấm dứt thôi, cuộc bỏ phiếu toàn dân sẽ diễn ra vào đầu tháng sau. Chỉ cần Bosnia giành được độc lập, chúng tôi sẽ có quyền lợi, có thể bắt tay vào cải cách và khôi phục kinh tế."
"Anh nghĩ cuộc bỏ phiếu có thành công không?" Linne hỏi.
"Có." Reto gật đầu: "Đó là hy vọng cuối cùng. Chúng ta đã đánh một thế kỷ rồi, nên kết thúc tất cả. Chẳng có nơi nào có thể kiên trì đánh một thế kỷ như chúng ta. Chấm dứt thôi, mọi chuyện đều phải có kết cục."
Linne cầm tay hắn, cho hắn một nụ cười tươi: "Em không thể cam đoan sẽ cho anh một kết cục tốt, nhưng em đảm bảo với anh, cho dù là kết cục gì thì anh cũng không phải đối mặt một mình."
Reto kéo gáy cậu lại, hai người trao nhau một nụ hôn dài.
Bọn họ không quay về sở chỉ huy. Sau khi dẫn toàn quân về an toàn thì họ rời đi, Reto tự lái xe riêng về căn hộ ở Sarajevo. Lần trước hắn tới nơi này là vì Linne đã bắt cóc hắn, hơn nữa đã cho hắn ăn ba phát đạn sau khi cậu lấy lại được tự do. Quân chính phủ có lau chùi sơ qua, dọn hết nội thất hỏng hóc, cũng quét vôi lại những chỗ dính máu trên tường. Reto cũng chưa kịp trang hoàng gì thêm, vì thế căn phòng hiện giờ rất trống trải, trừ giường và lò sưởi âm tường thì ngay cả một chiếc sofa ra hồn cũng không có.
Nhưng đối với hai người, căn hộ đơn giản này đã đủ rồi. Vừa vào cửa, Linne còn không kịp cởi giày đã bị thượng tá đè lên cửa và hôn. Tay bắn tỉa yên tâm giao mình cho hắn, trên người họ đều là mùi thuốc súng, hắc ín, xi măng, thép, môi của Reto có vị của lốp xe cao su bị nổ, vừa đắng vừa chua chát, nhưng bây giờ không một mùi vị gì có thể làm Linne an tâm hơn thế. Bọn họ là người sinh ra trong chiến tranh, trưởng thành trong chiến tranh, đây mới là bản chất của cậu và Reto.
Nếu trên người Reto vẫn là mùi bọt cạo râu, nước hoa đàn ông hoặc áo ngủ bằng lụa, dép lê đính hoa thì có lẽ Linne sẽ hoàn toàn mất đi hứng thú.
"Chúa ơi, em thích anh như thế này chết đi được." Linne cảm thán giữa những nụ hôn: "Anh không biết anh gợi cảm như thế nào khi bắn phát súng đó đâu, suýt nữa em đã cương lên rồi."
Reto khẽ cười trên môi cậu: "Thích bạo lực đến thế à? Không sao, chúng ta có rất nhiều thời gian, em thích đánh mông hay siết cổ? Muốn dùng dây lưng không? Hay là roi ngựa? Tôi chiều em hết."
Linne nắm tóc Reto, kéo mạnh đầu hắn xuống rồi nhiệt tình hôn lên. Cho đến khi cậu không thở nổi nữa mới dừng lại nghỉ. Hai người cụng trán vào nhau, Linne mất hết sức lực, hoàn toàn treo trên người thượng tá.
"Tôi nghĩ, trước khi bắt đầu trò chơi thì tốt nhất là chúng ta nên tắm rửa nghỉ ngơi một chút đã. Em cần nghỉ ngơi. Tôi sợ làm em ngất xỉu mất." Reto hôn lên trán cậu, bế Linne vào phòng tắm.
Linne không phản kháng, cậu hưởng thụ cảm giác được phục vụ. Thượng tá đặt cậu vào bồn tắm, cởi quần áo giúp cậu---
"Không có nước nóng, dùng tạm một chút vậy. Cả Sarajevo bây giờ chắc chỉ có dinh tổng thống với tướng lĩnh là có cung cấp nước nóng. Valter mệt mỏi lắm rồi, không nên làm phiền cậu ấy tới đây đun nước."
Linne thế nào cũng được, cậu tắm nước lạnh quanh năm, mùa đông lạnh buốt của bán đảo Balkan cũng không thay đổi được thói quen này. Cũng chỉ có khoảng thời gian ở sở chỉ huy của Reto là Linne mới sống buông thả hưởng thụ. Cậu chưa yếu tới mức bị cảm vì tắm nước lạnh.
Reto chà lưng giúp Linne, cậu thoải mái tựa vào thành bồn, coi thượng tá của quân chính phủ Bosnia–Herzegovina như lính cần vụ: "Anh sẽ là một người chồng tốt, em nói thật đấy. Nhà anh chẳng lẽ không đính hôn cho anh?"
Reto ở phía sau cậu, vừa vắt khăn mặt vừa trả lời câu được câu chăng: "Ngày xưa quả thật người nhà có mong tôi cưới một cô gái đạo Hồi. Cha tôi không lấy vợ là tín đồ đạo Hồi nên ông nội cứ cằn nhằn suốt, ông nội cũng mong tôi hoàn thành trách nhiệm gia tộc giúp cha mình. Cuối cùng thì tôi thậm chí còn chẳng theo đạo Hồi, lúc ấy ông nội tuyên bố muốn xóa tên tôi khỏi gia phả, sau đó thấy tôi là đứa có tương lai nhất nhà, thế là lại quay ra tôn trọng ý kiến của tôi, bao gồm chuyện hôn nhân." Hắn cười: "Tôi bảo ông nội, ông giúp con tìm được cô gái nào có ích cho con sao? Chẳng bằng con tự tìm."
"Vì sao anh không theo đạo Hồi?"
"Sau khi thành niên, có một khoảng thời gian khá dài tôi theo chủ nghĩa cộng sản."
"Ồ, em suýt quên mất. Anh mới là người nối nghiệp trung thành nhất của Tito."
"Nói chung là tôi không muốn theo đạo, họ cũng không thể bắt ép tôi."
"Có một gia đình đa văn hóa cũng hay. Nhà em đều theo Chính thống giáo, nhưng cha mẹ đi sớm, không thì lúc trưởng thành kiểu gì cũng phải đi rửa tội, vừa sinh ra là họ đã tìm cha đỡ đầu cho em rồi."
"Quá trình trưởng thành của em chắc chắn đã có ảnh hưởng tôn giáo, nhưng em vẫn không tin một tôn giáo nào?"
"Có ích gì không? Hồi giáo, Chính thống giáo, Thiên Chúa giáo, chủ nghĩa cộng sản, chủ nghĩa tư bản,... Sarajevo có rất nhiều người với các tín ngưỡng khác nhau--- Hàng ngũ của em thậm chí có một người theo Shaman giáo, chẳng biết đó là đạo chó má gì. Cuối cùng ai rồi cũng phải lên chiến trường, khi đạn bay tới, nó chẳng quan tâm sau lưng anh là vị thánh thần nào, nó cứ bắn nát đầu anh. Nếu Jesus có thể đổi hướng viên đạn, chắc chắn em sẽ là tín đồ thành kính nhất quỳ dưới giá chữ thập của ông ta."
Reto cười phá lên. Lời nói như vậy đúng là chỉ có thể phát ra từ miệng một cậu lính đặc chủng chinh chiến nhiều năm.
Hắn cũng cởi quần áo, lau rửa cho chính mình. Linne giúp hắn gội đầu, lấy xà phòng chà ra bong bóng trên đầu Reto, chơi vui vẻ quên trời quên đất. Reto cũng để mặc cho cho cậu chơi, hai người đàn ông ngồi trong bồn tắm cùng chơi đùa giữa đêm đông giá lạnh.
Linne nhận ra tâm trạng của Reto rất tốt: "Thực ra anh cũng sợ, nhỉ?" Cậu vạch trần Reto: "Nếu em không chọn anh, nếu cuối cùng em vẫn đứng ở phe đối lập với anh, anh sẽ rất buồn đúng không?"
Reto rất bình thản: "Không, tôi không chỉ buồn mà còn rất đau lòng. Mỗi buổi bình minh mặt trời mọc và mỗi buổi chạng vạng mặt trời lặn, tôi sẽ cảm thấy giày vò, nỗi đau khổ như thấu xương thấu thịt." Hắn nghiêm túc nhìn Linne: "Giống như một nhà đầu tư đặt cược hết tiền bạc vào một tờ cổ phiếu nhưng cuối cùng lại thất bại ra về, em nghĩ kết cục của nhà đầu tư ấy sẽ thế nào?"
Linne đùa: "Cho nên em chỉ là một tờ cổ phiếu?"
Reto cúi xuống hôn bọt biển trên khóe môi cậu: "Em là hy vọng, Linne à. Ôm lấy em chẳng khác nào ôm lấy vô hạn khả năng, nhưng em sẽ không đưa ra bất kỳ lời hứa hẹn thực tế nào cả, em chỉ cho tôi một khát khao gần như là ảo giác, dẫn dụ tôi phải đuổi theo. Em là hai mặt tàn nhẫn và xinh đẹp của một thể thống nhất, là ý chí để sống sót, là nguyên cớ của tử vong. Em là chốn về của tôi, cũng chính là mối nguy hiểm luôn chực chờ tôi sa ngã."
Linne đã không thể khống chế nổi nhịp tim của cậu. Chưa từng có ai nói như vậy với cậu, thậm chí Linne còn chẳng quen người nào khác biết ăn nói đến độ này. Cậu biết Reto giỏi lời ngon tiếng ngọt --- Ngoại trừ không có kinh nghiệm ra trận, vị thượng tá của quân chính phủ Bosnia này tinh tường từ triết học, lịch sử đến văn học --- Nhưng những lời vừa rồi đã vượt quá phạm vi "lời ngon tiếng ngọt", Linne cảm nhận được rằng Reto thật lòng. Tại khoảnh khắc ấy, hắn đã nói chuyện với Linne bằng tình cảm và lòng tin cả đời hắn.
- --------
Dờ: Cái mỏ của thượng tá pro quá, em Linne đổ cũng phải thôi. Xuất bản sách đi chú Tô, tên sách tôi cũng nghĩ hộ chú rồi, kiểu: "1001 cách cua vợ, nhất là bé vợ đẹp người Serbia", "Cách vận dụng 100% cái mồm", "Sổ tay nhập môn người nghệ sĩ pickup" =))))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.