Chương 16: Ruy băng đỏ để lại
Trương Tiểu Nhàn
11/08/2015
Một người phụ nữ có cuộc sống thế nào, thì sẽ có một người đàn ông như vậy yêu cô ấy.
Cô ấy trải qua một cuộc sống lãng mạn, vậy người yêu thương cô ấy, hẳn cũng là một chàng trai thích, hoặc cũng đang trải qua một cuộc sống như vậy,
Cô ấy có những ngày tháng phong phú đầy màu sắc, vậy thì, người si mê cô ấy, cũng sẽ là một người đàn ông yêu nồng nhiệt một cuộc sống sôi động đầy trải nghiệm.
Cuộc đời của cô ấy là những chuỗi ngày mù mịt, không thấy ngày mai, vậy người yêu cô ấy cũng đang sống một cuộc đời như vậy.
Cô ấy có một cuộc sống sa đọa, vậy cô ấy sẽ có sức hút với một người đàn ông sa đọa.
Cô ấy theo đuổi sự kích thích, vậy người đàn ông theo đuổi cô ấy, cũng sẽ theo đuổi một cuộc sống đầy kích thích.
Cô ấy sống một cách nghiêm túc, vậy người yêu thương cô ấy, cũng sẽ là một người đàn ông nghiêm túc.
Cô ấy thích một cuộc sống có mục tiêu, vậy một người đàn ông không có mục tiêu, làm sao dám theo đuổi cô ấy?
Cuộc sống của chúng ta, vốn đã quyết định cho chính tình yêu của chúng ta, giống như một người khi vượt một hành trình dài, để lại bên lề đường những sợi ruy băng đỏ đánh dấu, vậy như một lẽ tự nhiên, sẽ có người lần theo những sợi ruy băng đó để tìm đến với bạn.
Có những cô gái luôn miệng than thở:
“Tại sao những người đàn ông tôi thích luôn thuộc về người khác, còn tôi thì mãi chẳng gặp được?”
Có những cô gái thì nhìn thấy bạn trai của người khác, trong lòng bỗng thấy ấm ức:
“Mình có gì không bằng cô ấy chứ? Nếu như có cơ hội gặp anh ta từ trước, ai dám bảo rằng anh ta sẽ không yêu mình?”
Họ đều đã quên rằng, khi một người phụ nữ lựa chọn cuộc sống cho mình, cô ấy gần như đã lựa chọn những người đàn ông mà cô ấy sẽ gặp, và những cuộc tình cô ấy sẽ trải qua trong tương lai.
Còn những sự tương phùng bất ngờ ngoại lệ, đều là những sự ngạc nhiên thú vị.
Thứ tha
Rất nhiều người từng hỏi tôi về chuyện này:
“Người yêu trước kia từng phản bội tôi, giờ lại trở về xin quay lại, nhưng trong lòng tôi vẫn chẳng thể nào quên được chuyện cũ. Tôi có nên tha thứ cho anh ta không?”
Bạn có thể không tha thứ cho một người, rồi từ đó đoạn tuyệt quan hệ.
Thế nhưng, tại sao lại tiếp tục ở bên cạnh người đó, khi trong lòng chẳng thể thứ tha? Đó là giày vò chính mình, và cũng là giày vò đối phương.
Thứ tha, là một môn học mà chúng ta cần học tập cả đời.
Giả sử lòng bạn không thể tha thứ, nhưng chỉ vì không tìm thấy ai tốt hơn, nên mới chấp nhận sự trở lại của anh ta. Cuộc sống như vậy, có thật đáng buồn biết bao?
Nếu như bạn yêu sâu đậm một người, bạn chỉ có thể học cách để tha thứ, chứ không phải là tìm một cái cớ cho những việc anh ta đã làm, cũng không phải đổ vấy trách nhiệm lên người thứ ba. Bởi vì tha thứ chính là tha thứ. Anh ta từng làm tổn thương bạn, nhưng bạn vẫn yêu anh ta. Bạn cũng biết rằng, sau tất cả anh ta vẫn yêu bạn.
Vậy thì, có thể tha thứ cho anh ta mấy lần?
Khi cái ngày mà bạn chẳng thể tha thứ thêm một lần nào nữa đến gần, bạn sẽ tự khắc cảm nhận được.
Khi bạn không còn muốn ở bên anh ta, không còn yêu anh ta, ngay cả khuôn mặt của anh ta bạn cũng không muốn nhìn thấy nữa, thì cũng không cần cố công tha thứ làm gì.
Sở dĩ chúng ta không nỡ, là vì những hồi ức của cả hai trong quá khứ, là vì anh ấy luôn là người mà bạn dành trọn yêu thương, là vì anh ấy đã từng ngọt ngào với bạn đến như vậy.
Thế nhưng, ân tình rồi cũng có ngày dùng hết. Và ái tình, rồi cũng đến lúc hao cạn.
Rồi sau đó giữa hai người, liệu sẽ còn lại gì để tha thứ?
Chỉ khi yêu một người, ta mới có thể tha thứ.
Khi không còn yêu nữa, ta không cần tha thứ, và cũng chẳng thèm uất hận.
Hình như em chẳng nhớ anh chút nào
Nỗi nhớ, đại đa số cũng là một kiểu dằn vặt.
Bạn rất muốn gặp mặt anh ấy, được anh ôm lấy, rất muốn được vuốt ve khuôn mặt, vỗ về đôi vai rắn rỏi của anh, thế nhưng, tất cả những điều này cũng chỉ có thể thực hiện trong mộng tưởng.
Căn bản vì không có thời gian, ngay cả gặp mặt cũng là một việc xa xỉ, bạn chỉ có thể dựa vào một chiếc điện thoại để trò chuyện với anh ấy.
Một chiếc điện thoại thì có thể làm được những gì đây?
Giọng nói của anh gần đến vậy, tựa hồ ở ngay bên cạnh bạn, nhưng bóng dáng anh lại xa tít ngàn trùng.
Bạn rất muốn nói với anh ấy rằng: “Em rất nhớ anh.”
Nhưng nói ra liệu có để làm gì? Khi vẫn chẳng thể gặp được nhau.
Sau khi cúp điện thoại, nỗi nhớ lại ùa đến giày vò bạn. Hình ảnh của anh lại ngập tràn trong tâm trí bạn, khi tĩnh lại, những ký ức thuở xưa lại dồn dập, thổn thức tâm can. Một mình nằm trên chiếc giường, tứ chi hoàn toàn không biết đặt về đâu, bất luận thế nào, vẫn chẳng thể ngưng nhớ về anh.
Để ngăn cho bản thân đừng quá đau khổ, bạn đành cố gắng hết lần này đến lần khác đè chặt nỗi nhớ, giấu nó tận sâu cùng ngách thẳm của con tim, để ngay đến anh cũng chẳng thể tìm ra được.
Khi bạn tưởng rằng mình đã rất thành công trong việc ghìm chặt nỗi nhớ, nhưng nhiều lúc, nó lại bất thình lình ập đến chiếm lấy bạn.
Bạn đã từng nghĩ rằng, nỗi nhớ vốn có vị ngọt, bởi trên thế gian này đã có một người xứng đáng để bạn nhung nhớ. Vậy nhưng ngày rộng tháng dài, nỗi nhớ đó thì ra lại đắng ngắt một vị, chúng ta đã bị đánh lừa.
Khổ sở nhất, là khi bạn cố gắng để đè chặt nỗi nhớ, vì không muốn làm anh lo lắng, còn anh ấy thì lại hỏi một câu chát đắng:
“Hình như em chẳng nhớ anh chút nào?”
Cô ấy trải qua một cuộc sống lãng mạn, vậy người yêu thương cô ấy, hẳn cũng là một chàng trai thích, hoặc cũng đang trải qua một cuộc sống như vậy,
Cô ấy có những ngày tháng phong phú đầy màu sắc, vậy thì, người si mê cô ấy, cũng sẽ là một người đàn ông yêu nồng nhiệt một cuộc sống sôi động đầy trải nghiệm.
Cuộc đời của cô ấy là những chuỗi ngày mù mịt, không thấy ngày mai, vậy người yêu cô ấy cũng đang sống một cuộc đời như vậy.
Cô ấy có một cuộc sống sa đọa, vậy cô ấy sẽ có sức hút với một người đàn ông sa đọa.
Cô ấy theo đuổi sự kích thích, vậy người đàn ông theo đuổi cô ấy, cũng sẽ theo đuổi một cuộc sống đầy kích thích.
Cô ấy sống một cách nghiêm túc, vậy người yêu thương cô ấy, cũng sẽ là một người đàn ông nghiêm túc.
Cô ấy thích một cuộc sống có mục tiêu, vậy một người đàn ông không có mục tiêu, làm sao dám theo đuổi cô ấy?
Cuộc sống của chúng ta, vốn đã quyết định cho chính tình yêu của chúng ta, giống như một người khi vượt một hành trình dài, để lại bên lề đường những sợi ruy băng đỏ đánh dấu, vậy như một lẽ tự nhiên, sẽ có người lần theo những sợi ruy băng đó để tìm đến với bạn.
Có những cô gái luôn miệng than thở:
“Tại sao những người đàn ông tôi thích luôn thuộc về người khác, còn tôi thì mãi chẳng gặp được?”
Có những cô gái thì nhìn thấy bạn trai của người khác, trong lòng bỗng thấy ấm ức:
“Mình có gì không bằng cô ấy chứ? Nếu như có cơ hội gặp anh ta từ trước, ai dám bảo rằng anh ta sẽ không yêu mình?”
Họ đều đã quên rằng, khi một người phụ nữ lựa chọn cuộc sống cho mình, cô ấy gần như đã lựa chọn những người đàn ông mà cô ấy sẽ gặp, và những cuộc tình cô ấy sẽ trải qua trong tương lai.
Còn những sự tương phùng bất ngờ ngoại lệ, đều là những sự ngạc nhiên thú vị.
Thứ tha
Rất nhiều người từng hỏi tôi về chuyện này:
“Người yêu trước kia từng phản bội tôi, giờ lại trở về xin quay lại, nhưng trong lòng tôi vẫn chẳng thể nào quên được chuyện cũ. Tôi có nên tha thứ cho anh ta không?”
Bạn có thể không tha thứ cho một người, rồi từ đó đoạn tuyệt quan hệ.
Thế nhưng, tại sao lại tiếp tục ở bên cạnh người đó, khi trong lòng chẳng thể thứ tha? Đó là giày vò chính mình, và cũng là giày vò đối phương.
Thứ tha, là một môn học mà chúng ta cần học tập cả đời.
Giả sử lòng bạn không thể tha thứ, nhưng chỉ vì không tìm thấy ai tốt hơn, nên mới chấp nhận sự trở lại của anh ta. Cuộc sống như vậy, có thật đáng buồn biết bao?
Nếu như bạn yêu sâu đậm một người, bạn chỉ có thể học cách để tha thứ, chứ không phải là tìm một cái cớ cho những việc anh ta đã làm, cũng không phải đổ vấy trách nhiệm lên người thứ ba. Bởi vì tha thứ chính là tha thứ. Anh ta từng làm tổn thương bạn, nhưng bạn vẫn yêu anh ta. Bạn cũng biết rằng, sau tất cả anh ta vẫn yêu bạn.
Vậy thì, có thể tha thứ cho anh ta mấy lần?
Khi cái ngày mà bạn chẳng thể tha thứ thêm một lần nào nữa đến gần, bạn sẽ tự khắc cảm nhận được.
Khi bạn không còn muốn ở bên anh ta, không còn yêu anh ta, ngay cả khuôn mặt của anh ta bạn cũng không muốn nhìn thấy nữa, thì cũng không cần cố công tha thứ làm gì.
Sở dĩ chúng ta không nỡ, là vì những hồi ức của cả hai trong quá khứ, là vì anh ấy luôn là người mà bạn dành trọn yêu thương, là vì anh ấy đã từng ngọt ngào với bạn đến như vậy.
Thế nhưng, ân tình rồi cũng có ngày dùng hết. Và ái tình, rồi cũng đến lúc hao cạn.
Rồi sau đó giữa hai người, liệu sẽ còn lại gì để tha thứ?
Chỉ khi yêu một người, ta mới có thể tha thứ.
Khi không còn yêu nữa, ta không cần tha thứ, và cũng chẳng thèm uất hận.
Hình như em chẳng nhớ anh chút nào
Nỗi nhớ, đại đa số cũng là một kiểu dằn vặt.
Bạn rất muốn gặp mặt anh ấy, được anh ôm lấy, rất muốn được vuốt ve khuôn mặt, vỗ về đôi vai rắn rỏi của anh, thế nhưng, tất cả những điều này cũng chỉ có thể thực hiện trong mộng tưởng.
Căn bản vì không có thời gian, ngay cả gặp mặt cũng là một việc xa xỉ, bạn chỉ có thể dựa vào một chiếc điện thoại để trò chuyện với anh ấy.
Một chiếc điện thoại thì có thể làm được những gì đây?
Giọng nói của anh gần đến vậy, tựa hồ ở ngay bên cạnh bạn, nhưng bóng dáng anh lại xa tít ngàn trùng.
Bạn rất muốn nói với anh ấy rằng: “Em rất nhớ anh.”
Nhưng nói ra liệu có để làm gì? Khi vẫn chẳng thể gặp được nhau.
Sau khi cúp điện thoại, nỗi nhớ lại ùa đến giày vò bạn. Hình ảnh của anh lại ngập tràn trong tâm trí bạn, khi tĩnh lại, những ký ức thuở xưa lại dồn dập, thổn thức tâm can. Một mình nằm trên chiếc giường, tứ chi hoàn toàn không biết đặt về đâu, bất luận thế nào, vẫn chẳng thể ngưng nhớ về anh.
Để ngăn cho bản thân đừng quá đau khổ, bạn đành cố gắng hết lần này đến lần khác đè chặt nỗi nhớ, giấu nó tận sâu cùng ngách thẳm của con tim, để ngay đến anh cũng chẳng thể tìm ra được.
Khi bạn tưởng rằng mình đã rất thành công trong việc ghìm chặt nỗi nhớ, nhưng nhiều lúc, nó lại bất thình lình ập đến chiếm lấy bạn.
Bạn đã từng nghĩ rằng, nỗi nhớ vốn có vị ngọt, bởi trên thế gian này đã có một người xứng đáng để bạn nhung nhớ. Vậy nhưng ngày rộng tháng dài, nỗi nhớ đó thì ra lại đắng ngắt một vị, chúng ta đã bị đánh lừa.
Khổ sở nhất, là khi bạn cố gắng để đè chặt nỗi nhớ, vì không muốn làm anh lo lắng, còn anh ấy thì lại hỏi một câu chát đắng:
“Hình như em chẳng nhớ anh chút nào?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.