Tay Buông Tay Và Tim Thôi Nhớ

Chương 10: Thuyết tương đối trên thế gian

Trương Tiểu Nhàn

11/08/2015

Thế gian có rất nhiều điều tương phản lẫn nhau: bắt đầu và kết thúc, đoản tạm và vĩnh hằng, phức tạp và giản đơn, vui sướng và đau khổ, sự sống và cái chết…

Vậy nhưng, chỉ khi thấu hiểu một điều trong đó, chúng ta mới có thể thấu hiểu nốt những điều còn lại.

Không ai hy vọng niềm vui một ngày nào đó rồi sẽ kết thúc, vậy nhưng liệu bạn có từng nghĩ niềm vui đó đã bắt đầu ra sao? Khi niềm vui ùa đến, nó không phải bất ngờ hay sao? Bạn chưa từng lường trước, hay thậm chí là nằm mơ cũng chưa nghĩ đến. Bạn chưa từng nghĩ rằng mình sẽ hạnh phúc như vậy, và cái sai duy nhất của bạn, đó là cho rằng niềm vui sẽ là mãi mãi. Khi bạn hiểu về sự bắt đầu, bạn cũng sẽ hiểu về sự kết thúc. Kết thúc cũng tựa như bắt đầu, chợt đến, rồi chợt đi.

Khi bạn hiểu rõ sự mờ ảo của vĩnh hằng, bạn cũng sẽ hiểu được sự vô thường của thời gian. Chúng ta cảm thấy những chuyện thuộc về quá khứ luôn thật đẹp đẽ, bởi vì chúng ta đã trở thành một người nhận xét, đứng mãi ngoài viễn xa. Khoảng cách đó sẽ tô son lên ký ức, thời gian trở thành nghịch lý, khung cảnh như mới thuộc về ngày hôm qua. Đây cũng là một kiểu vĩnh hằng.

Con người ta theo đuổi một cuộc sống giản đơn và một tình cảm đơn giản, người có cuộc sống giản đơn lại thèm muốn một khoảng trải nghiệm bùng cháy phi thường.

Đại đa số ước mơ của phụ nữ, đó là có được một cuộc tình rực cháy mãnh liệt. Còn người đã trải qua một cuộc tình như vậy, họ lại chỉ khao khát sự giản đơn của cảm xúc.

Yêu và hận không phải là sự đối lập, nó tương sinh tương diệt. Khi bạn đè nén nỗi hận, cố níu kéo hy vọng tìm lại sự tĩnh tại bên ngoài, bạn sẽ nhận ra một điều, niềm yêu cũng đang vô tình bị bóp nghẹt.

Thứ đối lập, đó là thích và không thích. Khi thích một người, điều gì của anh ấy bạn cũng thấy rất tốt đẹp. Khi không thích, bạn gai mắt với mọi thứ thuộc về anh ta.

Chiếc đuôi đa tình của thời gian

Thời gian có thể biến bi kịch thành hài kịch.

Một ngày, chợt nhớ cách đây rất lâu, bạn từng giáng cho kẻ ấy một cái tát.

Hôm đó, anh ta đột nhiên buông lời chia tay. Bạn khóc tới chết đi sống lại, yếu ớt cầu xin anh ta ở lại, nhưng anh ta chẳng buồn mảy may để ý, dường như chưa bao giờ từng yêu bạn. Trong khoảnh khắc tuyệt vọng đó, bạn cắn chặt môi, giang tay lên chẳng nói một lời, lạnh lùng tặng anh ta một cái tát nảy lửa.

Anh ta đứng ngây tại trận, khuôn mặt lệch sang một bên, mắt kính rơi xuống nền đất, rồi quay lại nhìn bạn bằng ánh mắt bất ngờ pha lẫn tức giận.



Giờ đây, khi nghĩ về khung cảnh năm xưa, bạn không ngừng tự vấn chính mình:

“Rốt cuộc mình yêu người đàn ông ngu ngốc đó ở điểm gì nhỉ?”

Anh ta không hợp với bạn chút nào. Anh ta không xứng.

Thế nhưng, cái tát đó giáng xuống thật đẹp.

Thời gian cũng có thể biến hài kịch thành bi kịch.

Tương ngộ cười, ly biệt khổ…

Thuở mới đầu, luôn là hoan lạc, là ngọt ngào. Đến sau cuối, lại dùng tiếc nuối và nước mắt để kết thúc.

Không phải tất cả tình yêu, nhưng cũng duy chỉ có tình yêu, mới khởi nguồn bằng khao khát và hưng phấn đến vậy, rồi cuối cùng lại vụn vỡ và hoang tàn đến thế.

Cũng may, thời gian cũng biến những chuyện xưa cũ tầm thường thành những miền ký ức đẹp đẽ.

Khi còn ngồi trên ghế trung học, trong trường có đầu bếp riêng, dù ở nhà bếp hay căng tin, món mà hằng ngày chúng tôi ăn vẫn là một chảo cơm to.

Những chảo cơm ấy đã nuôi chúng tôi béo ú mập mạp, dù có lúc ngon, và cũng lắm khi dở.

Khó ăn nhất là món cải xanh xào thịt lợn. Vì không thích thịt mỡ, nên tôi ghét vô cùng những hôm bác đầu bếp nấu món đó.

Hôm nay sau biết bao nhiêu năm, từng được thưởng thức vô số món ngon, nhưng đôi lúc tôi bỗng nhớ về hương vị của những chảo cơm to thuở ấy. Nhớ về những bữa trưa với cái bụng no tròn, tôi ngồi bên cạnh cửa sổ lớp học, ánh nắng rọi chiếu trên mặt bàn gỗ chằng chịt những vết khắc nghịch của đám học trò, chống tay lên chiếc cằm lười biếng, giả vờ nghe giảng, nhưng thực ra đã lén ngủ gật, chẳng cần để ý chuyện gì trên đời.

Thời gian rồi sẽ mang đi đôi cánh của thanh xuân, nhưng lại bỏ quên một chiếc đuôi đa tình, dường như chính nó đã biến bi kịch thành hài kịch, rồi lại biến hài kịch thành bi kịch.



Thì ra, tất cả những điều chúng ta trải nghiệm, dù đã một đi không trở lại, nhưng cũng không bao giờ biến mất chẳng còn chút dấu vết.

Đừng tin vào bát nước đường ấm nóng

Một người đàn ông ra ngoài tiếp khách buổi tối, lúc chuẩn bị về còn gọi phục vụ gói một chút đồ ăn mang về cho người vợ của mình. Người vợ định bụng trách mắng chồng vì tội mải mê đêm muộn mới trở về nhà, thế nhưng, khi nhìn thấy chồng đứng ngoài cửa mỉm cười ân cần, trên tay xách túi đồ ăn cho mình, cơn giận trong lòng bỗng dưng biến đâu mất. Anh đi tiếp khách đã thật vất vả, nhưng vẫn không quên đem đồ về cho vợ ăn đêm, đó là vì anh vẫn nhớ đến cô, một người chồng tâm lý như vậy, làm sao có thể cất lời mắng mỏ?

Cánh đàn ông dù rong chơi bên ngoài đến khuya, nhưng chỉ cần có thứ gì đó trên tay tặng vợ khi trở về nhà, người phụ nữ hẳn sẽ cảm thấy dịu lòng.

Nếu như anh ấy tay không trở về, vậy thì, trước 12 giờ, anh ấy phải có mặt ở nhà. Nhưng nếu mang theo đồ ăn đêm cho vợ, vậy ở mức tối đa, anh ấy có thể đi đến tận 2 giờ sáng, món đồ ăn đêm kia tựa như “kim bài miễn tử” của anh ấy vậy.

Đồ ăn được mang về, đương nhiên không được là những món ăn mua tùy tiện ở trên đường, đó bắt buộc phải là món ăn của nơi mà anh dùng bữa tối, chứng minh rằng anh đúng là đã có mặt ở đó.

Món ăn mang về cho vợ, đương nhiên cũng phân theo cấp bậc, nếu là nước đường phù chúc[6], trà hạnh nhân, tốt nhất là anh nên trở về trước hai giờ sáng, nếu là chim yến hầm nước dừa, thì có thể muộn hơn đôi chút. Còn nếu tờ mờ sáng mới trở về, e là có mang món gì cũng vô ích, liệu cô ấy sẽ tin bữa cơm của bạn kéo dài tận hai ngày sao? Trừ phi thứ mà bạn mang về là một chiếc nhẫn kim cương.

[6]. Món ăn được chế biến từ váng đậu tươi nấu cùng nước đường, táo tầu hoặc hạt sen.

Đồ ăn mà người đàn ông mang về cho vợ còn có một tác dụng, bát nước đường khi trao lên tay cô vẫn còn ấm nóng, chứng minh rằng anh ấy ăn xong liền lập tức về nhà, không sa đà tửu sắc nơi đâu nữa. Khi anh ấy nhẹ nhàng nói với bạn rằng:

“Vẫn còn nóng đấy, em mau ăn đi!”

Bạn nghĩ rằng anh ấy thực sự không đi nơi nào khác sao?

Một người bạn từng kể với tôi rằng, anh ta gọi đồ ăn đóng hộp ở nhà hàng, sau đó đi mát xa thoải mái, trước khi trở về nhà sẽ tạt qua siêu thị dưới tầng mua ít đồ, nhân tiện đặt bát nước đường vào lò vi sóng quay cho nóng, sau đó điềm nhiên trở về nhà.

Vì vậy đôi khi, đừng nên tin vào bát nước đường ấm nóng kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tay Buông Tay Và Tim Thôi Nhớ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook