Tay Của Anh Ấy Rất Mê Người

Chương 61: Gâu Gâu Gâu

Thất Lý Tầm

31/03/2021

Giang Ký Minh quay lại huấn luyện, Tống Phưởng cũng vùi đầu bận rộn trong công việc.

Cắt video, ra video, tham gia event, vân vân, giống như xưa mà cũng khác xưa một chút.

Vì sản phẩm hợp tác với hãng V bán chạy, nước lên thì thuyền lên, danh tiếng cô bây giờ cũng cao hơn trước nhiều, đi trên đường cũng có thể bị nhận ra, muốn chụp ảnh chung.

Bình luận về cô trên mạng rất tốt, nhìn chung đều là khen ngợi. Đường Kiêu nói vận cô năm nay siêu đỏ, song thu hoạch tình yêu sự nghiệp, là người châu Âu* khỏi nghi ngờ.

(*) Người châu Âu (mặt trắng): Những người may mắn được gọi là “Hoàng đế châu Âu”, may mắn gọi là “Âu khí”, trêи mạng gọi là hít khí Âu. Ngược lại, người châu Phi (mặt đen) là những người rất xui xẻo.

Lúc anh ta nói lời này, hai người đang tham gia buổi họp báo nước hoa mới của hãng C.

Buổi họp báo diễn ra ngay viện bảo tàng mỹ thuật hiện đại của thành phố A.

Không ít ngôi sao và người có tiếng ngoài xã hội đến tham dự, tiểu hoa thịt tươi, tiểu sinh hoa đán tụ tập đủ.

Tống Phưởng nhìn thấy không ít danh nhân trêи TV và internet, đương nhiên cô cũng nhìn thấy người mới lên cấp nữ thần mạng đã lâu không gặp —— Dư Lâm.

Đường Kiêu nhìn thấy cô ta, sắc mặt buồn nôn như nuốt phải ruồi, biểu cảm khinh thường lộ rõ trêи mặt: “Mỹ phẩm của cậu đắt hàng quá, mặt ngoài Dư Lâm bình tĩnh nhưng thật ra trong lòng ghen tỵ muốn chết. Cậu biết đấy, cô ta luôn coi cậu là đối thủ, không muốn thấy cậu phất tí nào.” Lại nói: “Lần trước cô ta bị tớ bắt gặp đúng lúc gài cậu, ông đây sạc cho cô ta một trận luôn! Đánh cho cô ta gương mặt đáng thương cánh hoa úa tàn, xám xịt rời sân.”

Tống Phưởng đã sớm quen với loại tố chất thần kinh này của Dư Lâm nên cũng không ngạc nhiên với lời nói của Đường Kiêu, không phản ứng gì mấy.

Cô duỗi tay lấy nước hoa hãng C đặt ở trêи bàn.

Thân chai nước hoa màu bạch kim, tỷ lệ vàng, sang trọng nhẹ nhàng. Phong cách này nổi bật với hương hoa cỏ, ngọc lan tây với hoa cam cùng hoa nhài tạo nên một bầu hương thơm nhẹ nhàng và ngửi sau một thời gian dài sẽ cảm giác được chút sắc bén.

Đường Kiêu lườm cô: “Này, lại không nghe tớ nói hả!” Vẻ mặt không quan tâm kia là sao, anh ta đang trút giận cho cô đấy chứ!

“Có nghe, có nghe ạ, ngài tiếp tục, tiếp tục đi.”

Đường Kiêu hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh Dư Lâm, chậc chậc: “Tớ cảm thấy chắc chắn anh ta bị Dư Lâm bỏ bùa, chứ không thì không nghĩ ra đến cùng anh ta u mê cái gì ở người phụ nữ thứ nhất không có gia thế, thứ hai không có bằng cấp, thứ ba không có não này.”

“Tớ nghe Coco nói người lớn nhà bạn trai cô ta không ưng Dư Lâm cho lắm, nhưng thực sự không lay chuyển được anh ta mới đồng ý để họ đính hôn. Nghe nè tới đoạn thú dị rồi. Đầu năm nay bọn họ đính hôn đến giờ cũng đã gần năm tháng, người nhà bọn họ lại ngậm miệng không đề cập đến chuyện cưới xin của con trai mình, cậu nghĩ là vì sao?”

“…Trì hoãn à?”

“Bingo! Coco và tớ đều thấy thế! Nhất định là người nhà anh ta đang chờ bùa mê tan đi.”

Xuyên qua đám người tốp năm tốp ba là bức tường trắng in tên nước hoa hãng C.

Dư Lâm mặc bộ đồ Tiểu Hương đen trắng*, đang chụp ảnh chung cùng tiểu hoa đán nào đó. Trong ống kính, cô ta có gương mặt thanh tú và nụ cười ngọt ngào. Ảnh post trên Weibo và INS sẽ lại thu hoạch một đống lời khen là nữ thần, nữ thần thật đẹp.

(*) Phong cách Tiểu Hương: Phong cách ngọt ngào, thanh lịch, retro, nữ tính

Đường Kiêu: “Vượt qua giai cấp nào có dễ dàng vậy, rất nhiều người vót nhọn đầu* cũng không chen lên nổi.”

(*) Vót nhọn đầu: Thuật ngữ xúc phạm, miêu tả một người ngụy trang, tẩy trắng. Ý nghĩa sâu xa là con người cố gắng hết sức để thích nghi với môi trường sống một cách tuyệt vọng.

Tống Phưởng cười, không nói chuyện.

Còn nói cô ta nữa cũng chán, đổi đề tài thôi.

Hai người trò chuyện câu được câu không.

Đường Kiêu đột nhiên hỏi: “Đại thần Nhật Phương, ngày kia cậu có rảnh không? Tớ muốn mời cậu đến chương trình dưỡng da ngồi một chút.” Từ khi biết Đường Kiêu có quan hệ rất tốt với đại thần dạo này đang nổi trong giới làm đẹp, fan chương trình ngày ngày bình luận trong làn đạn, muốn thấy đại thần Nhật Phương lại đến tiết mục bla bla bla.

“Ngày kia á? Bận mất rồi ý, ngày kia tớ phải xuất phát đến São Paulo.”

“São Paulo?! Cậu đến đó làm gì?”

Đại thần Nhật Phương nhướng mày, nói: “Bởi vì bạn trai tớ phải thi đấu, tớ muốn đi theo đội.”

Loại siêu đắc ý này là sao, cả thế giới đều biết cậu và bạn trai rất ân ái rồi được chưa! Đường Kiêu khinh thường, lại hơi ghen ghét người đàn ông thường được cô nhắc đến trong miệng kia. “Phưởng Phưởng, từ khi cậu yêu vào chị em xinh xẻo giới làm đẹp chúng ta rất ít tụ tập đấy.” Thời gian rảnh rỗi cô toàn ở cùng bạn trai, nào nhớ tới bạn bè bọn họ đây.

Cô ngại ngùng, vô thức phản bác: “Nào có đâu.”

“Hừ hừ hừ! Chỗ! Nào! Cũng! Có!”

Buổi họp báo kết thúc.

Hai người đứng trước viện bảo tàng mỹ thuật.

Đêm cuối tháng tư hơi mát lạnh. Thành phố A vừa đổ mưa, tẩy rửa thành phố này, gió đêm chầm chậm thổi hòa lẫn với mùi ẩm ướt thoang thoảng.

Đường Kiêu hỏi Tống Phưởng có muốn anh ta đưa về nhà không.

Tống Phưởng khoác chiếc áo mỏng lên, cầm túi nói: “Không cần đâu. Tớ phải đi đón Demacia.”

“Đm, Demacia là ai?! Các cậu nhanh vờ lờ thế?! Có cả con rồi?!”

“…Demacia là một con chó.”

Đường Kiêu: “…”

Đón chó thì đón chó, giọng gì mà như đến nhà trẻ đón con thế.



Hành trình hôm nay của Tống Phưởng rất bận, buổi trưa ra khỏi nhà vì không yên tâm boss Demacia ở nhà một mình —— chủ yếu là lo Demacia nhân lúc nhà không ai lại đi liếm đồ trang điểm —— nên gửi nó đến cửa hàng thú cưng ở đường X một ngày.

Viện bảo tàng mỹ thuật và đường X là hai hướng ngược nhau.

Đường đi rất xa, lúc cô đến cửa hàng thú cưng đã là tám giờ rưỡi.

Demacia nhìn thấy cô thì mắt sáng lên, rất hưng phấn. Nó đợi cô tới gần, chân sau bước vài bước, ngồi xổm cách cô một mét, mắt chó ngước lên trời không nhìn cô.

Tống Phưởng biết vị chó tinh này nghĩ gì, đưa tay vuốt lông nó có chút lấy lòng: “Rất xin lỗi, hôm nay chị bị tắc đường nên đến muộn.”

Lúc này Demacia mới thôi nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn cô.

Hừ hừ hừ.

Thấy lần này giọng chị chân thành nên tui sẽ thathu, lần sau đến muộn một phút là nghỉ chơi một tháng nhá.

Nó đứng lên, đi về phía Tống Phưởng.

Nó chui vào ngực cô, vẻ mặt ‘Chó mê muội’ này chả có tí lan quyên gì với dáng vẻ ngạo kiều vừa rồi cả.

Tống Phưởng ôm nó. Lông mang mùi thơm của sữa tắm phất qua mặt cô, rất mềm, ấm áp.



Tống Phưởng dắt Demacia ra khỏi cửa hàng thú cưng cũng không đi xe về Green Garden mà đi bộ quẹo ở khúc ngoặt vào con đường khác, bảy lần ngoặt tám lần rẽ, cuối cùng dừng trước một tòa nhà.

Đêm tối, tòa nhà kính lộ ra ánh sáng vàng ấm áp, ngẩng đầu có thể thấy lờ mờ hai chữ ‘RG’.

“Demacia chờ chị ở đây mấy phút nhé, chị vào nhìn anh ấy rồi ra, chúng ta về nhà.”

“Gâu gâu gâu.” Chị nhận luôn đi, ném tui ở cửa hàng thú cưng xa xôi như thế là để tiện cho chị gặp bạn trai chứ gì.



“Em ngoan chút nha, chị cam đoan sẽ ra nhanh thôi, không để em ngốc ở đây lâu đâu.” Lại nói: “Chị cũng muốn đưa em vào nhưng Trần Húc dị ứng lông chó, so (nên)…”

Từ sau lần trước hai người đi cùng nhau đã không gặp lại, liên lạc căn bản đều dựa vào video và điện thoại. Cô rất nhớ anh, cực kỳ cực kỳ nhớ anh, hận một giây sau không thể nhào vào lòng anh.

Lúc này nếu Demacia có thể có biểu cảm, nhất định trêи mặt sẽ toàn là bất đắc dĩ và khinh bỉ.

Nó thật sự rất phật ý đôi tình nhân này.

Đặc biệt là người này.

Đúng là có tật xấu.

Ngẫm rồi nghĩ, thật không biết chị nghĩ gì luôn á, ngày kia là có thể gặp bạn trai rồi mà hôm nay vẫn cố chạy tới cho được. Chạy tới đã đành, còn vứt nó ở một cửa hàng thú cưng xa muốn chết, lại còn bắt nó đi bộ hơn mười mấy phút theo chị nữa! Thật sự nghĩ là bốn chân của tụi tui đi đường nhẹ nhõm hơn hai đùi các chị hả!

Vị chó tinh rất tức giận, nghẹn một đống châm chọc không thể trút ra được.

Này này này, tui chưa nói hết đâu nhá! Chị đứng lại! Chị đứng lại! Ê! Chị đi nhanh quá thể! Con gái phải rụt rè nhé!

Demacia có thể nói là tan nát cõi lòng.

Đáng tiếc dây xích trên cổ hạn chế hành động của nó.

Nó chỉ có thể lớn tiếng sủa theo bóng người xinh xắn kia, đáng tiếc âm lượng có to hơn nữa cũng không ngăn nổi bước chân của cô gái yêu đương cuồng nhiệt đi tìm bạn trai.



Tầng một không có ai, hiện đang là thời gian huấn luyện của RG, bọn họ đều ở phòng huấn luyện tầng hai.

Tống Phưởng lên cầu thang.

Cô vừa đi vừa tìm kiếm trí nhớ trong đầu, huấn luyện LOL RG lên tầng hai rồi đi đâu, phải hay là trái. Tiểu thư mù đường không nhớ đường cho lắm.

“Bước hụt bây giờ.”

Giọng nam trầm thấp, mười phần từ tính, dễ nghe như đàn cello.

Giọng nói này truyền vào tai Tống Phưởng khiến nhịp tim cô đột nhiên tăng mạnh, đại não nghĩ rẽ trái hay phải hóa trống rỗng.

Một giây sau, đạp “pặc” một tiếng, giày cao gót giẫm lên bậc thang gỗ, cô lảo đảo một cái, may mà nắm được tay vịn mới đứng vững.

Cô thật sự bước hụt.

Ngại ghê.

“Tống Phưởng.” Giọng nói của chàng trai lại vang lên, “Sau này em có thể nhìn đường được không.”

Tống Phưởng đáng thương nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, dáng vẻ muốn khóc: “Giang Ký Minh, hình như em trật chân rồi.”

Cô dứt lời, chàng trai vốn nhàn nhã tựa vào tường mới sững sờ, sau đó bước nhanh tới.

Anh ngồi xổm xuống cạnh cô, ngón trỏ chạm nhẹ mắt cá chân trắng nõn của cô. “Đau không?”

Cô hít sâu một hơi: “Sssh —— hơi đau một chút.”

Giang Ký Minh ngẩng đầu, nhìn vào mắt cô, vẻ mặt nặng nề.

Tống Phưởng biết anh sẽ mở ‘Lớp dạy dỗ’ nên rất thông minh, cắt ngang trước khi anh định lên tiếng: “Mắt cá chân đau quá đi, hisss —— đau chết mất.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, giữa lông mày xuất hiện mấy nếp nhăn, môi dưới bị cắn trắng bệch.

Diễn rất giống, trao Oscar nè nhận đi.

Giang Ký Minh vẫn lạnh mặt, hình như cô bán thảm không có nửa phần hiệu quả —— nhưng, hình như cũng không phải.

Bởi vì bàn tay to lại phủ lên mắt cá chân cô, giọng nói ân cần: “Chỗ này?”

Thật ra chỗ anh mò chẳng đau tẹo nào, nhưng nữ hoàng màn ảnh của chúng ta vẫn nói: “Vâng vâng vâng vâng, đúng đúng đúng, chính là nó!”

Giang Ký Minh ôm Tống Phưởng vào phòng ngủ của mình.

Gian phòng không lớn, đặt một cái giường lớn, một cái tủ đầu giường và tủ quần áo, chỉ còn chút xíu diện tích có thể dùng.

Tống Phưởng nằm ở đầu giường, quan sát bốn phía.

Cô đảo mắt qua từng đồ trưng bày trong phòng, đến cả vali nhỏ đặt góc phòng cũng không tha, cuối cùng ánh mắt cẩn thận dừng ở gói bánh biscuit màu vàng trên tủ đầu giường.

Gói bánh không lớn, bên trên in tên tiếng Anh màu đỏ.

Là một gói bánh biscuit phô mai.

Tống Phưởng rất thích ăn bánh biscuit.

Cô cầm lên trước mắt, nhìn kỹ càng.

Hơi quen quen nhỉ.

Dưới góc trái mặt sau bánh biscuit là hai dòng chữ thô đen.

Là ngày sản xuất bánh biscuit.

Ủa, năm 2016?

Lâu quá rồi, Giang Ký Minh giữ của quá nhỉ.

Đúng lúc đó, Giang Ký Minh cầm thuốc đi từ ngoài vào.

Khi nhìn thấy bánh biscuit trêи tay cô, mắt đen khựng lại, biểu cảm đột nhiên trở nên hơi mất tự nhiên.

11 đằng sau anh ló đầu ra, nhìn thấy bánh biscuit trên tay Tống Phưởng thì lớn tiếng nói: “Ha ha, đây là bánh biscuit năm mới A-chan nhà ta cũng không nỡ ăn, bình thường tụi anh chạm vào cậu ta cũng trở mặt phải không?”

Âm lượng cực cao, cứ như sợ người đang nằm trên giường không nghe thấy.

Vẻ mặt Giang Ký Minh càng mất tự nhiên. Mắt anh phủ một tầng băng, liếc nhìn 11 bên cạnh: “Ngứa mồm à?”

“Ơ kìa.” 11 chớp mắt nhìn Tống Phưởng, biểu cảm cực kỳ mờ ám: “Ấy, Soraka, em đưa cậu ta cái biscuit này phải không?”

Cô, cô tặng hả?

Trí nhớ cực kỳ lâu về trước bị đào lên.

—— lần đó chơi ma sói ở câu lạc bộ LC, cô lấy một gói biscuit trong túi áo khoác ra cho chàng trai có đôi tay đẹp bên cạnh.

Hình như, đúng là cô tặng thật.

11 thấy vẻ mặt Tống Phưởng là hiểu, cười chế nhạo: “Soraka, Akoo nhà chúng ta rất thích cái bánh biscuit kia đấy, em hào phóng cho cậu ta thêm mấy cái nữa đi, chứ cái bánh kia mốc đến nơi rồi mà cậu ta vẫn không ăn kìa.”

Không đợi Tống Phưởng quay đầu lại, một người nào đó mặt lại đã lên tiếng: “Có lăn không đây.”



Câu trần thuật, có nghĩa 11 cậu bây giờ phải lăn ra ngoài ngay.

“Okok, tôi lăn, tôi lăn.” JG đệ nhất cả nước luôn luôn biết điều, dùng tay vuốt miệng, khóa môi lại, không ho he thêm.

Anh ta rất tri kỷ, chạy còn tiện thể đóng cửa lại.

Mấy giây sau, tiếng 11 lại vang lên ngoài cửa phòng: “Này, nhìn cái gì mà nhìn, giỏi thì đẩy cửa mà vào. Đàn ông đàn ang mà đi nghe lén. Lượn đê lượn đê, đi huấn luyện đi, chưa thấy đội bá yêu đương bao giờ à? Khoan, khoan đã! Anh mang cả băng ghế đến hả anh B! ĐM, con mẹ nó Bàn Tử cậu cầm cả túi hạt dưa theo?!”

… Hình như ngoài cửa có vẻ không ít người mang băng ghế trái cây đến xem.

Thủ đoạn của thanh niên tình nguyện nhiệt tình 11 rất lợi hại, đám khán giả ngoài cửa bị anh ta quét sạch trong vòng chưa đến một phút.

Không còn âm thanh la hét ồn ào ầm ĩ, hai người trong phòng đều không lên tiếng, rất yên tĩnh.

Gió buổi tối thổi bay rèm cửa mỏng, vải trắng bay lên.

Anh ngồi bên giường, vặn lọ thuốc ra, hỏi: “Chân còn đau không?”

“Rất đau, nhưng ——” Tống Phưởng khôi phục lại tinh thần, cái đầu nhỏ tiến đến trước mặt anh, nhìn vào mắt anh, đôi mắt ấy phản chiếu lại khuôn mặt tươi cười của cô: “Em thật sự không biết hóa ra anh cũng giống em, thích ăn bánh biscuit phô mai đến thế cơ.”

Anh rũ mắt, cố ý tránh tầm mắt cô, vờ đưa nắm đấm che miệng ho khan hai tiếng.

Dù cô có đùa giỡn anh như thế nào, anh cũng không đáp, cuối cùng bị cô đùa đến giận vẫn không đáp, nhưng tay cầm tăm bông hơi dùng thêm chút lực.

Cảm giác đau trên mắt cá chân làm cô lập tức ngậm miệng lại.

Thuốc mỡ mát lạnh thoa lên mắt cá chân đau râm ran.

Nhưng cái đau này không hề làm cô phiền não chút nào.

Tâm trạng của cô bây giờ rất là tốt.

Bôi thuốc xong, Giang Ký Minh đóng lọ thuốc lại, đặt lên bàn. “Sao hôm nay em lại đến đây?”

“Em tham gia hoạt động bên viện bảo tàng mỹ thuật, tiện đường qua thăm anh chút.”

Một cái nam thành phố một cái bắc thành phố, thuận kiểu gì cũng xa phết đấy.

Giang Ký Minh nhíu mày, nghiêng mắt nhìn cô một cái: “Cũng tiện đường trật chân luôn?”

“Cái bánh biscuit của anh để không một năm chưa ăn kia kìa!”

Giang Ký Minh: “…”

Được, anh thua.

Đã nhiều ngày Tống Phưởng và anh chưa gặp nhau, cuối cùng bây giờ cũng thấy, chủ để nói nhiều không hết.

Chủ yếu là Tống Phưởng nói, cô đầy một bụng chuyện, ríu ra ríu rít dông dài buôn với bạn trai. Giang Ký Minh là một thính giả chân chính, vừa dùng tay bóp chân trật của cô, vừa chăm chú nghe cô nói.

Cũng không hiểu kiểu gì, nói nói một hồi, cô vốn ngồi thẳng lại tiến vào ngực anh, sau lại nói nói, hai tay ôm lấy cổ anh, rồi nói nói tiếp, chóp mũi dán chóp mũi.

Khoảng cách giữa hai người không thể gần hơn.

Tống Phưởng nhìn cặp mắt đen trắng rõ ràng kia, hơi không khống chế được nhịp tim.

Mập mờ không ngừng tăng lên.

“Tống Phưởng.” Môi anh dán lên, khẽ gọi tên cô.

“Ừm, em đây.”

“Hôm nay thấy em, anh rất vui.”

Bởi vì dạo này RG tập huấn, bọn họ đã xa nhau một thời gian. Trong lúc đó, không chỉ Tống Phưởng nhớ anh mà Giang Ký Minh dính người vô địch vũ trụ sét đánh đùng đoàng cũng rất nhớ bạn gái mình.

“Ừm, em cũng vậy.” Cô cười nhăn nhở như đồ ngốc: “Có thể thấy anh, em cực kỳ vui luôn.” Mặc dù xảy ra chút chuyện xen giữa nhưng cô vẫn rất vui.

Môi rất tự nhiên dán lên.

Dịu dàng mút lấy môi cô, đầu lưỡi cạy mở giữa hàm răng, tiến quân thần tốc.

Anh vừa định hôn sâu hơn thì người bên dưới lại ưm ưm ưm đưa tay đẩy anh ra.

Gương mặt trắng nõn của Tống Phưởng đỏ lên vì nụ hôn này. Giọng anh khàn khàn, yết hầu lên xuống, “Sao vậy?”

“De, Demacia!!!” Cô khẽ thở hổn hển nói.

“?”



Demacia chờ Tống Phưởng ở ngoài đã 40 phút.

Đây mà là một lúc à?! Nói chỉ nhìn bạn trai một cái rồi quay lại à?!

Ôi, phụ nữ là những niềm đau.

Tống Phưởng áy náy đầy mặt cũng không thể làm dịu lửa giận của nó.

Nó ngồi ghế sau xe, mặc kệ Tống Phưởng gọi thế nào cũng không đáp.

Giang Ký Minh thấy vẻ mặt bạn gái uể oải, anh quay đầu nói với Demacia: “Đối xử với bạn gái tao ngoan vào.”

Ồ?! Đối tốt với bạn gái anh, vậy ai đối tốt với tui! Tui hứng gió lạnh ngoài căn cứ tận 40 luôn á!

Người ở ghế lái liếc mắt lạnh.

Lúc này Demacia mới không cam lòng sủa với Tống Phưởng một tiếng.

Mặc dù chủ nhân của tui ép tui thathu cho chệ.

Nhưng tui và chị đã nói rồi đó.

Hôm nay chị trễ bốn mươi phút.

Theo như thỏa thuận của chúng ta.

Tui nhất định phải nghỉ chơi với chị 40 tháng.

—— đừng có mà bán manh với chúng tui! Nghỉ chơi bốn mươi tháng là bốn mươi tháng không mặc cả.

Giọng người nào đó lại lạnh lùng vang lên: “Demacia.”

Demacia sợ run lên, lập tức dúi đầu đến trước mặt Tống Phưởng, ngoan như mèo con, đến cả tiếng sủa cũng nhẹ nhàng: “Gâu gâu gâu ~”

Tống Phưởng cười sờ mặt nó.

Làm lành rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tay Của Anh Ấy Rất Mê Người

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook