Chương 70: Phỏng Vấn
Thất Lý Tầm
01/04/2021
Hôm nay Uyển Uyển phải bình luận một trận đấu nên cũng có mặt tại hiện trường.
Có nữ bình luận viên dẫn dắt, Tống Phưởng đi vào hậu trường không trở ngại.
Hai người sóng vai đi đến, trò chuyện câu được câu không. Thi thoảng chạm mặt những đội viên đội khác trước kia gặp ở chung kết mùa xuân, họ đều vẫy tay cười chào hỏi Tống Phưởng. A tẩu đến, A tẩu đến xem A thần thi đấu, A thần hạnh phúc ghê ý.
Uyển Uyển dẫn cô đến cửa sau sân khấu, bảo cô đợi ở đây.
Lại gặp TOP JKO từng quen đi qua, cậu ta thấy Tống Phưởng thì cười vẫy tay, hallo A tẩu nhé.
Tống Phưởng cười đáp lại, hello.
Uyển Uyển nhìn vẻ mặt tươi cười của bạn tốt, A tẩu quen biết rộng đấy, cả một đường không biết bao nhiêu người chào hỏi cậu cơ.
A tẩu thẹn thùng xua tay, phình phường thôi, có gì đáng nhắc đến.
Uyển Uyển: “…”
Kiêu ngạo nỗi gì! Có ai không phải bạn gái tuyển thủ eSport đâu!
Lại nói thêm vài lời, cửa lớn sân khấu đột nhiên truyền đến từng tiếng reo hò, thỉnh thoảng còn nghe thấy âm thanh cổ vũ RG của người xem.
Trận đấu kết thúc, RG thắng.
Uyển Uyển bật di động sáng lên nhìn giờ. Không còn sớm nữa, trận đấu tiếp theo cô ấy phải giải thích sắp bắt đầu: “Tiểu Phưởng, cậu ở đây đợi A thần nhé, tớ về phòng nghỉ trước, phải xem lại vài ghi chép nữa.”
Tống Phưởng gật đầu, ừ, cậu đi đi.
Uyển Uyển cũng không nán lại lâu, quay người rời đi.
Các nhân viên với tấm thẻ hậu trường treo trên cổ ra vào cửa, bước đi vội vàng.
Tống Phưởng đi vào trong, nghiêng người vào nhìn.
Giọng của các bình luận viên và tiếng hò hét của khán giả tràn vào tai cô.
Cô đi thêm vài bước, năm bóng lưng RG đứng ở bên trái sân khấu từ từ hiện ra trong tầm mắt.
Đèn nê-ông nhấp nháy, đúng lúc một tia sáng màu vàng chiếu sáng bóng lưng Giang Ký Minh.
Bốn chữ cái tiếng Anh là ‘Akoo’ đằng sau áo đồng phục đội màu đen trắng rất bắt mắt.
Cô đột nhiên nhớ tới video thi đấu LPL mùa hè mới xem trên mạng vài ngày trước.
RG là đội đầu tiên xuất hiện trong video.
Người thứ nhất xuất hiện là đội trưởng RG —— Giang Ký Minh.
Trong video, anh quay lưng về máy quay và đi về phía ánh sáng rực rỡ phía trước, từng bước rời xa khung hình.
Cả bóng lưng cũng bị kéo từ gần ra xa.
Giống như bây giờ, chùm ánh sáng chiếu xuống bóng lưng ấy.
Trong khung hình pause, bốn chữ ‘Akoo’ vừa vặn chiếm vị trí trung tâm video.
Lúc đó cô như bị quỷ ám, cứ nhìn chằm chằm chẳng thể nào dời mắt.
—— “Tôi ghét thất bại.”
—— “Những kẻ cản bước chúng tôi, (chúng tôi) sẽ đánh bại từng người một.”
—— “Năm nay RG nhất định sẽ trở lại vị trí đó.”
Tốc độ giọng anh chậm rãi, trong lời nói có sự tự tin không nói ra được, cộng với BGM hùng dũng làm phấn chấn lòng người ngoài ý muốn.
Cô lấy lại tinh thần.
Ánh mắt nhìn thẳng vào bóng lưng ở giữa kia, không dời đi.
Đúng là không nên nhìn dáng vẻ nghiêm túc làm việc của bạn trai.
Càng nhìn càng thích, càng nhìn càng mê.
Giống như háo sắc vô hạn ý.
Muốn chết ghê.
…
Âm lượng sân khấu quá lớn, ầm đến đau tai Tống Phưởng, cô chỉ ngây người ở đó 2-3 phút, lại mở cửa lớn đứng ở vị trí vừa rồi.
Có lẽ phải ít phút nữa bọn họ mới có thể xuống sân, cô chờ nhàm chán, lấy điện thoại ra chơi mấy ván đấu địa chủ.
Có thể là do vận may hôm nay cực kém, hoặc có thể do đồng đội quá mạnh nên hàng chục nghìn hạt đậu vui vẻ cô tích lũy bị mất sạch chỉ trong vài ván đấu.
Trong màn hình điện thoại là cô bé mặc quần áo hồng phấn cúi đầu sầu não.
Hai chữ màu xám bên trái viết ‘Thất bại’.
Tự tin của cô đến từ đâu thế, tay bốc bài thối còn dám làm địa chủ, lại còn x2 siêu khủng chứ.
Cô đúng là một ——
“Bạn nhỏ vung đậu.”
Âm thanh quen thuộc bỗng nhiên xuất hiện làm tim cô nhảy lên một cái…
Tống Phưởng ngước mắt, đập vào mắt là gương mặt quen thuộc.
Tống Phưởng kinh ngạc: “Anh đến từ bao giờ thế?!” Cô chơi quá nhập tâm, thế mà không hề phát hiện có người đứng cạnh mình.
“Khi em chơi ván thứ hai.” Anh lại nhìn cô, lặp lại: “Bạn nhỏ vung tiền.”
“…”
Em nói cho anh biết, nếu không phải tay anh đẹp, nếu không phải em thích anh, thì em oánh cho anh một trận từ lâu rồi đấy.
…
Giang Ký Minh đưa cô vào phòng chờ của các tuyển thủ.
Các đội viên thấy cô cũng không ngạc nhiên, trái lại thi nhau nhao nhao chế nhạo Giang Ký Minh, Soraka em không biết chứ cậu ta vừa nghe em tới thì chẳng buồn trả lời phỏng vấn sau thi đấu, vọt lẹ đi tìm em luôn.
Tống Phưởng nghe xong ngước mắt nhìn anh.
Vẻ mặt anh hiếm khi hơi mất tự nhiên, giống như thẹn thùng lại cố giả vờ bình tĩnh.
Lại có người nói tiếp: “Mấy ngày trước anh Giang cầm một tấm vé vào cửa nhìn ngắm nó mỗi ngày, ban đầu tôi còn buồn bực, sau đó mới biết hóa ra tấm vé vào cửa kia là anh ấy cho A tẩu.”
Có người gật đầu phụ họa: “Đúng vậy đúng vậy, dáng vẻ đó cực kỳ kinh khủng.”
Càng nói càng lộ. Anh nhíu mày, lạnh giọng: “Mấy người rảnh rỗi sinh nông nổi chứ gì?”
Lửa giận của đội bá đã nhen nhóm, mọi người cũng không dám bậy bạ nữa, tập trung suy nghĩ ngừng thở, bận lắm bận lắm, chúng tôi im ngay im ngay đây.
Bọn họ như đối diện vực thẳm, nơm nớp lo sợ.
Tống Phưởng nhịn cười, khẽ kéo tay anh: “Này, anh hung dữ vậy làm gì.”
Người hung thần ác sát vừa rồi đổi vẻ mặt trong nháy mắt, đến cả giọng nói cũng dịu dàng gấp trăm lần: “Anh đâu có.”
Xưa nay nói dối không đỏ mặt.
Tống Phưởng nhẹ giọng nói với anh: “Anh phải ôn hòa hơn chút nha.” Còn nói: “Tính tình tốt hơn sẽ giúp anh không bị mụn, anh nhìn cái nốt mụn to trêи trán mình kìa. Anh không được nặn đâu biết chưa? Để nó tự mất đi. Lát nữa em sẽ xuống quầy X ở tầng 1 mua cho anh kem A để bôi vào mỗi tối, anh nhớ chưa?”
Thật ra nốt mụn kia không to lắm, chỉ là vì chính làn da anh không tệ nên tự dưng mọc mụn thì rất gây sự chú ý.
Hơn nữa yêu cầu của beauty blogger trong việc quản lý làn da cực cao, thậm chí chỉ cần một chút lỗ chân lông trên da cũng khiến cô thót tim, chứ khỏi bàn là mụn mọc trên mặt người cô thích nhất.
Anh nắm chặt tay cô, “Ừ.”
Giọng Tống Phưởng nói chuyện nhẹ nhàng như thì thầm, khiến người ta rất khó nói lời từ chối.
Nhưng —— Anh là thẳng nam sắt thép thứ nhất Trung Quốc cơ mà A thần! Không phải thẳng nam khịt mũi coi thường loại vật mỹ phẩm dưỡng da nhất sao!
Sao lại đồng ý nhanh thế, còn ngoan như mèo kìa, đến Demacia cũng cảm thấy thua kém.
Quần chúng vây xem hít một hơi khí lạnh, mắt đều hoa lên.
Cái thứ tên tình yêu thật là có ma lực.
Có thể khiến thẳng nam cam tâm tình nguyện bôi kem A.
Nhấn đúp 66666.
…
Ván này Giang Ký Minh và Hầu Tử đánh rất tốt, thực lực carry cả đội.
Cũng là hai bọn họ nhận phỏng vấn sau trận đấu.
Bọn họ đều không phải là người nói nhiều.
MC ra câu hỏi, có thể trả lời bằng hai câu thì họ tuyệt đối không nói thừa một chữ.
Khi Tống Phưởng đứng một bên nhìn, nghe thấy nhân viên công tác lẩm bẩm: “Để hai người kia nhận phỏng vấn đúng là thử thách khó nhất cho MC giới eSport rồi. Tiểu Lâm thật vất vả.” Tiểu Lâm là nữ MC hiện đang phỏng vấn hai người.
Tống Phưởng nghe nói nữ MC này là MC mới, gần đây vừa gia nhập LPL.
Lính mới gặp phải hai người này, đúng là nỗi đau đầu của các em gái.
Cô nhìn sang, sau khi câu hỏi nào đó của nữ MC được kết thúc bằng câu trả lời khó xử của hai người, nụ cười trên miệng cô ấy thật sự không bền được nữa, nhưng vẫn phải duy trì.
Mà người xem dưới khán đài dường như không thể nhận thấy được bầu không khí ngượng ngùng này.
Mỗi khi Hầu Tử hoặc Giang Ký Minh vừa lên tiếng trả lời là bên dưới bắt đầu hò hét, đánh call.
Đều là những fan hâm mộ tận tâm nhất trong số những fan hâm mộ.
Câu hỏi cuối cùng được Hầu Tử trả lời.
Giang Ký Minh ngồi trên ghế chân cao, cầm micro cụp mắt, không biết đang suy nghĩ gì. Mấy giây sau, anh mở to mắt, hơi nghiêng đầu, nhìn về nơi Tống Phưởng đứng…
Anh nhanh chóng tìm thấy cô đang đứng giữa các nhân viên công tác.
Bốn mắt nhìn nhau.
Hoàn toàn xem nhẹ mọi người ở đây và camera đang ghi hình.
Quá tùy hứng.
Tống Phưởng mấp máy môi, nói bằng khẩu hình thật chậm rãi, anh nhìn camera đi.
Mà anh lại như không nhìn thấy, không chớp mắt, không rời mắt.
Tống Phưởng đau đầu, hết cách, bèn sử dụng tuyệt chiêu, nói: “Anh còn không nhìn camera là em đi đấy.”
Một giây sau khi cô nói xong, Giang Ký Minh lập tức thu hồi ánh mắt, động tác nhanh đến làm người ta tặc lưỡi. Ánh mắt anh tập trung nhìn thẳng camera trên sân đối diện đang quay mình, cả người không nhúc nhích.
Lúc này Tống Phưởng mới thở phào nhẹ nhõm.
Có nữ bình luận viên dẫn dắt, Tống Phưởng đi vào hậu trường không trở ngại.
Hai người sóng vai đi đến, trò chuyện câu được câu không. Thi thoảng chạm mặt những đội viên đội khác trước kia gặp ở chung kết mùa xuân, họ đều vẫy tay cười chào hỏi Tống Phưởng. A tẩu đến, A tẩu đến xem A thần thi đấu, A thần hạnh phúc ghê ý.
Uyển Uyển dẫn cô đến cửa sau sân khấu, bảo cô đợi ở đây.
Lại gặp TOP JKO từng quen đi qua, cậu ta thấy Tống Phưởng thì cười vẫy tay, hallo A tẩu nhé.
Tống Phưởng cười đáp lại, hello.
Uyển Uyển nhìn vẻ mặt tươi cười của bạn tốt, A tẩu quen biết rộng đấy, cả một đường không biết bao nhiêu người chào hỏi cậu cơ.
A tẩu thẹn thùng xua tay, phình phường thôi, có gì đáng nhắc đến.
Uyển Uyển: “…”
Kiêu ngạo nỗi gì! Có ai không phải bạn gái tuyển thủ eSport đâu!
Lại nói thêm vài lời, cửa lớn sân khấu đột nhiên truyền đến từng tiếng reo hò, thỉnh thoảng còn nghe thấy âm thanh cổ vũ RG của người xem.
Trận đấu kết thúc, RG thắng.
Uyển Uyển bật di động sáng lên nhìn giờ. Không còn sớm nữa, trận đấu tiếp theo cô ấy phải giải thích sắp bắt đầu: “Tiểu Phưởng, cậu ở đây đợi A thần nhé, tớ về phòng nghỉ trước, phải xem lại vài ghi chép nữa.”
Tống Phưởng gật đầu, ừ, cậu đi đi.
Uyển Uyển cũng không nán lại lâu, quay người rời đi.
Các nhân viên với tấm thẻ hậu trường treo trên cổ ra vào cửa, bước đi vội vàng.
Tống Phưởng đi vào trong, nghiêng người vào nhìn.
Giọng của các bình luận viên và tiếng hò hét của khán giả tràn vào tai cô.
Cô đi thêm vài bước, năm bóng lưng RG đứng ở bên trái sân khấu từ từ hiện ra trong tầm mắt.
Đèn nê-ông nhấp nháy, đúng lúc một tia sáng màu vàng chiếu sáng bóng lưng Giang Ký Minh.
Bốn chữ cái tiếng Anh là ‘Akoo’ đằng sau áo đồng phục đội màu đen trắng rất bắt mắt.
Cô đột nhiên nhớ tới video thi đấu LPL mùa hè mới xem trên mạng vài ngày trước.
RG là đội đầu tiên xuất hiện trong video.
Người thứ nhất xuất hiện là đội trưởng RG —— Giang Ký Minh.
Trong video, anh quay lưng về máy quay và đi về phía ánh sáng rực rỡ phía trước, từng bước rời xa khung hình.
Cả bóng lưng cũng bị kéo từ gần ra xa.
Giống như bây giờ, chùm ánh sáng chiếu xuống bóng lưng ấy.
Trong khung hình pause, bốn chữ ‘Akoo’ vừa vặn chiếm vị trí trung tâm video.
Lúc đó cô như bị quỷ ám, cứ nhìn chằm chằm chẳng thể nào dời mắt.
—— “Tôi ghét thất bại.”
—— “Những kẻ cản bước chúng tôi, (chúng tôi) sẽ đánh bại từng người một.”
—— “Năm nay RG nhất định sẽ trở lại vị trí đó.”
Tốc độ giọng anh chậm rãi, trong lời nói có sự tự tin không nói ra được, cộng với BGM hùng dũng làm phấn chấn lòng người ngoài ý muốn.
Cô lấy lại tinh thần.
Ánh mắt nhìn thẳng vào bóng lưng ở giữa kia, không dời đi.
Đúng là không nên nhìn dáng vẻ nghiêm túc làm việc của bạn trai.
Càng nhìn càng thích, càng nhìn càng mê.
Giống như háo sắc vô hạn ý.
Muốn chết ghê.
…
Âm lượng sân khấu quá lớn, ầm đến đau tai Tống Phưởng, cô chỉ ngây người ở đó 2-3 phút, lại mở cửa lớn đứng ở vị trí vừa rồi.
Có lẽ phải ít phút nữa bọn họ mới có thể xuống sân, cô chờ nhàm chán, lấy điện thoại ra chơi mấy ván đấu địa chủ.
Có thể là do vận may hôm nay cực kém, hoặc có thể do đồng đội quá mạnh nên hàng chục nghìn hạt đậu vui vẻ cô tích lũy bị mất sạch chỉ trong vài ván đấu.
Trong màn hình điện thoại là cô bé mặc quần áo hồng phấn cúi đầu sầu não.
Hai chữ màu xám bên trái viết ‘Thất bại’.
Tự tin của cô đến từ đâu thế, tay bốc bài thối còn dám làm địa chủ, lại còn x2 siêu khủng chứ.
Cô đúng là một ——
“Bạn nhỏ vung đậu.”
Âm thanh quen thuộc bỗng nhiên xuất hiện làm tim cô nhảy lên một cái…
Tống Phưởng ngước mắt, đập vào mắt là gương mặt quen thuộc.
Tống Phưởng kinh ngạc: “Anh đến từ bao giờ thế?!” Cô chơi quá nhập tâm, thế mà không hề phát hiện có người đứng cạnh mình.
“Khi em chơi ván thứ hai.” Anh lại nhìn cô, lặp lại: “Bạn nhỏ vung tiền.”
“…”
Em nói cho anh biết, nếu không phải tay anh đẹp, nếu không phải em thích anh, thì em oánh cho anh một trận từ lâu rồi đấy.
…
Giang Ký Minh đưa cô vào phòng chờ của các tuyển thủ.
Các đội viên thấy cô cũng không ngạc nhiên, trái lại thi nhau nhao nhao chế nhạo Giang Ký Minh, Soraka em không biết chứ cậu ta vừa nghe em tới thì chẳng buồn trả lời phỏng vấn sau thi đấu, vọt lẹ đi tìm em luôn.
Tống Phưởng nghe xong ngước mắt nhìn anh.
Vẻ mặt anh hiếm khi hơi mất tự nhiên, giống như thẹn thùng lại cố giả vờ bình tĩnh.
Lại có người nói tiếp: “Mấy ngày trước anh Giang cầm một tấm vé vào cửa nhìn ngắm nó mỗi ngày, ban đầu tôi còn buồn bực, sau đó mới biết hóa ra tấm vé vào cửa kia là anh ấy cho A tẩu.”
Có người gật đầu phụ họa: “Đúng vậy đúng vậy, dáng vẻ đó cực kỳ kinh khủng.”
Càng nói càng lộ. Anh nhíu mày, lạnh giọng: “Mấy người rảnh rỗi sinh nông nổi chứ gì?”
Lửa giận của đội bá đã nhen nhóm, mọi người cũng không dám bậy bạ nữa, tập trung suy nghĩ ngừng thở, bận lắm bận lắm, chúng tôi im ngay im ngay đây.
Bọn họ như đối diện vực thẳm, nơm nớp lo sợ.
Tống Phưởng nhịn cười, khẽ kéo tay anh: “Này, anh hung dữ vậy làm gì.”
Người hung thần ác sát vừa rồi đổi vẻ mặt trong nháy mắt, đến cả giọng nói cũng dịu dàng gấp trăm lần: “Anh đâu có.”
Xưa nay nói dối không đỏ mặt.
Tống Phưởng nhẹ giọng nói với anh: “Anh phải ôn hòa hơn chút nha.” Còn nói: “Tính tình tốt hơn sẽ giúp anh không bị mụn, anh nhìn cái nốt mụn to trêи trán mình kìa. Anh không được nặn đâu biết chưa? Để nó tự mất đi. Lát nữa em sẽ xuống quầy X ở tầng 1 mua cho anh kem A để bôi vào mỗi tối, anh nhớ chưa?”
Thật ra nốt mụn kia không to lắm, chỉ là vì chính làn da anh không tệ nên tự dưng mọc mụn thì rất gây sự chú ý.
Hơn nữa yêu cầu của beauty blogger trong việc quản lý làn da cực cao, thậm chí chỉ cần một chút lỗ chân lông trên da cũng khiến cô thót tim, chứ khỏi bàn là mụn mọc trên mặt người cô thích nhất.
Anh nắm chặt tay cô, “Ừ.”
Giọng Tống Phưởng nói chuyện nhẹ nhàng như thì thầm, khiến người ta rất khó nói lời từ chối.
Nhưng —— Anh là thẳng nam sắt thép thứ nhất Trung Quốc cơ mà A thần! Không phải thẳng nam khịt mũi coi thường loại vật mỹ phẩm dưỡng da nhất sao!
Sao lại đồng ý nhanh thế, còn ngoan như mèo kìa, đến Demacia cũng cảm thấy thua kém.
Quần chúng vây xem hít một hơi khí lạnh, mắt đều hoa lên.
Cái thứ tên tình yêu thật là có ma lực.
Có thể khiến thẳng nam cam tâm tình nguyện bôi kem A.
Nhấn đúp 66666.
…
Ván này Giang Ký Minh và Hầu Tử đánh rất tốt, thực lực carry cả đội.
Cũng là hai bọn họ nhận phỏng vấn sau trận đấu.
Bọn họ đều không phải là người nói nhiều.
MC ra câu hỏi, có thể trả lời bằng hai câu thì họ tuyệt đối không nói thừa một chữ.
Khi Tống Phưởng đứng một bên nhìn, nghe thấy nhân viên công tác lẩm bẩm: “Để hai người kia nhận phỏng vấn đúng là thử thách khó nhất cho MC giới eSport rồi. Tiểu Lâm thật vất vả.” Tiểu Lâm là nữ MC hiện đang phỏng vấn hai người.
Tống Phưởng nghe nói nữ MC này là MC mới, gần đây vừa gia nhập LPL.
Lính mới gặp phải hai người này, đúng là nỗi đau đầu của các em gái.
Cô nhìn sang, sau khi câu hỏi nào đó của nữ MC được kết thúc bằng câu trả lời khó xử của hai người, nụ cười trên miệng cô ấy thật sự không bền được nữa, nhưng vẫn phải duy trì.
Mà người xem dưới khán đài dường như không thể nhận thấy được bầu không khí ngượng ngùng này.
Mỗi khi Hầu Tử hoặc Giang Ký Minh vừa lên tiếng trả lời là bên dưới bắt đầu hò hét, đánh call.
Đều là những fan hâm mộ tận tâm nhất trong số những fan hâm mộ.
Câu hỏi cuối cùng được Hầu Tử trả lời.
Giang Ký Minh ngồi trên ghế chân cao, cầm micro cụp mắt, không biết đang suy nghĩ gì. Mấy giây sau, anh mở to mắt, hơi nghiêng đầu, nhìn về nơi Tống Phưởng đứng…
Anh nhanh chóng tìm thấy cô đang đứng giữa các nhân viên công tác.
Bốn mắt nhìn nhau.
Hoàn toàn xem nhẹ mọi người ở đây và camera đang ghi hình.
Quá tùy hứng.
Tống Phưởng mấp máy môi, nói bằng khẩu hình thật chậm rãi, anh nhìn camera đi.
Mà anh lại như không nhìn thấy, không chớp mắt, không rời mắt.
Tống Phưởng đau đầu, hết cách, bèn sử dụng tuyệt chiêu, nói: “Anh còn không nhìn camera là em đi đấy.”
Một giây sau khi cô nói xong, Giang Ký Minh lập tức thu hồi ánh mắt, động tác nhanh đến làm người ta tặc lưỡi. Ánh mắt anh tập trung nhìn thẳng camera trên sân đối diện đang quay mình, cả người không nhúc nhích.
Lúc này Tống Phưởng mới thở phào nhẹ nhõm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.