Chương 31: Vỏ Đỗ
Thất Lý Tầm
28/03/2021
Bởi vì ngày mai Tống Phưởng và Uyển Uyển còn có việc, không ở lại RG được lâu đã phải mở đường về phủ.
Uyển Uyển và Tống Phưởng lên xe, Koki lưu luyến không rời, nằm nhoài lên cửa sổ xe nói chuyện với Uyển Uyển ――
Koki: “Uyển Uyển, em không thể ở lại thêm lúc nữa à?”
Uyển Uyển: “Không thể, hai miếng kích mí đang đợi em về nhà.”
Koki: “…Anh thật sự biết lỗi rồi mà, sau này anh sẽ không bao giờ bóc miếng dán mí của em nữa.”
Uyển Uyển: “Thôi xin người, lần sau em còn muốn cho ninja Naruto anh đây thử nghiệm cảm giác miếng dán mí một mặt* và miếng dạng lưới khác nhau như thế nào đấy.”
Koki: “…” Tuy tiếng Trung của anh không giỏi nhưng anh hiểu là em đang đá đểu anh đấy nhé!!!
Tống Phưởng ngồi ở ghế phụ, hai người bên cạnh đấu võ mồm liên tục.
Bé trai mặc hoodie hồng nhạt tỏ rõ vẻ uất ức, muốn nói nhưng không dám nói, chỉ dùng đôi mắt đen oan ức nhìn cô gái ngồi ghế lái.
Bạn tốt hất cằm không nhìn bé trai, đầy vẻ ngạo kiều như rất chán ghét cậu. Nhưng thật ra nếu cô như vậy thì đã sớm nghênh ngang lái xe rời đi, chứ không phải dừng xe ở đây bàn luận với cậu cảm nhận dán kích mí ra sao. Rõ ràng là không nỡ nên muốn trò chuyện thêm vài câu với cậu.
Tống Phưởng không khỏi hừ một tiếng trong lòng, Dư Uyển Uyển đúng là biết diễn.
Gương bên phải phản chiếu tầm nhìn phía sau xe.
Tòa nhà kính sáng rực lên, có hai, ba người đang đứng trước bãi cỏ cạnh cổng căn cứ.
Giang Ký Minh đứng giữa 11 và A Kỳ.
Hai người kia đang cười nói với nhau, vừa nhìn về phía Tống Phưởng, vừa cợt nhả nhìn Giang Ký Minh nói chuyện.
Dùng ngón chân cũng biết chắc chắn là hai người kia đang chế nhạo anh.
Tống Phưởng thò nửa cái đầu ra khỏi cửa xe.
11 nhìn thấy, dùng cùi chỏ huých Giang Ký Minh, bĩu môi, này, bạn gái cậu kìa.
Giang Ký Minh hơi nghiêng đầu nhìn sang.
Người đàn ông thân cao như hạc, tay kẹp điếu thuốc, đốm lửa cháy màu đỏ tươi rõ rệt.
Tống Phưởng bỗng nhớ mấy tháng trước ở cửa club LC, ánh mắt cô và anh chạm nhau trong không trung, rõ ràng là thời tiết rất lạnh nhưng hai gò má cô lại nóng lên vì cái nhìn đó.
Khi đó cô chỉ dám lén nhìn anh, kết quả hiện giờ không chỉ lớn mật nhìn thẳng mà còn thu được vào túi của cô rồi.
Tiến bộ vượt thời đại, có thể nói là mốc sự kiện có ý nghĩa quan trọng.
Ngoài xe vẫn có chút lạnh, mấy trận gió thổi qua, chóp mũi cô hơi ửng đỏ.
Cô hít hít mũi, lại đưa tay trái ra, năm ngón tay đung đưa vẫy, bye bye.
Giang Ký Minh khẽ gật đầu, tay cầm thuốc lá vung lên hai lần, ra hiệu cô quay vào xe đi.
Đốm lửa từ điếu thuốc lá đang cháy rất sáng trong đêm đen.
Tống Phưởng còn chưa co đầu vào, “Anh hút ít thuốc lá thôi nhé.”
Giang Ký Minh nghe xong, nghĩ ngợi vài giây, nhướng mày, xoay người ném điếu thuốc vào thùng rác ở sân cỏ. Anh quay đầu nhìn cô, Tống tiểu thư, hài lòng chưa?
Rất hài lòng rồi.
Beauty blogger vừa ý, cái đầu thò ra ngoài cửa sổ cũng quay vào, một lần nữa ngồi lại.
Thời gian đã không còn sớm nữa.
Uyển Uyển và Koki không nói chuyện thêm nữa, cô ấy véo mặt cậu ta, hôn xuống gò má bé trai rồi rời đi.
Tống Phưởng quay lại nhìn phía sau, Koki còn sững sờ tại chỗ, tay ôm gò má, vẻ mặt khiếp sợ.
Xe càng chạy càng xa, bóng người Koki mờ dần, mãi đến khi không nhìn thấy nữa Tống Phưởng mới quay người lại.
Cô nhìn bạn tốt, cười: “Cậu giỏi gớm, hôn người ta choáng váng luôn.”
Uyển Uyển liếc cô một cái, cười: “A thần nhà cậu cũng giỏi nhỉ.”
Tống Phưởng: “?”
Uyển Uyển nhướng mày: “Hôn cậu đỏ chót cả miệng còn không giỏi à?”
Tống Phưởng hơi nắm tay đưa lên môi, ho hai tiếng mất tự nhiên.
Vành tai có xu thế đỏ lên vì Uyển Uyển.
Giỏi không?
Đúng là dung lượng phổi rất ghê gớm.
(Ý chỉ hô hấp dài khi hai người momoda :))))
…
SUV ra khỏi căn cứ, mấy người đợi đuôi xe hoàn toàn biến mất trong tầm nhìn mới xoay người đi vào căn cứ.
Vừa vào cửa đã đụng phải Bàn Tử vững như bàn thạch.
Bàn Tử đang dính bên cạnh Hầu Tử, nhìn thấy môi Giang Ký Minh thì thân hùm chấn động, con ngươi co rụt lại.
Thân thể mập đại khái cứng ngắc như vậy vài giây, sau đó tay kéo Hầu Tử vung mạnh một cái, Hầu Tử lảo đảo, bám vào được quầy lễ tân mới miễn cưỡng đứng lại được.
Chưa kịp đợi Hầu Tử nổi giận mắng chửi, Bàn Tử đã bù lu bù loa giả vờ khóc, xoay người đi lên lầu: “Ông đây không thiết sống nữa! Hu hu hu hu hu hu!”
Hầu Tử nhìn bóng lưng Bàn Tử một chút, lại nhìn mặt Giang Ký Minh một cái, sững sờ rồi cũng thu ánh mắt đi lên lầu.
A Kỳ cũng quay qua nhìn Giang Ký Minh, chậc chậc hai tiếng: “Cậu muốn làm Tiểu Fat Fat nhà chúng ta tức chết à?”
11 cũng đến đây, nhìn anh vài giây, cũng nói: “Cậu đừng có mà quá quắt.”
“Quá đáng gì?”
11 trợn to mắt: “Đừng có nói là cậu không biết đấy nhé, khóe môi cậu dính vết son hơn nửa tiếng rồi.”
Dấu son môi?
“Ở đâu?”
“Góc trái môi dưới, ấy, đó đó.” A Kỳ duỗi ngón tay ra chỉ, kinh ngạc: “Đạ mấu, cậu không biết thật đấy à?!”
Bốn ngón tay cong lại, lòng bàn tay chà qua môi, động tác chậm mà nhẹ.
Quả nhiên lau được một chút màu đỏ nhạt trên ngón cái.
Giang Ký Minh nhìn vài giây, lại nhìn hai người trước mặt, giơ ngón cái về phía họ.
“Biết màu gì đây không?”
“Hở? Đây không phải màu hồng, màu đỏ sao?????”
Gkm từng được beauty blogger phổ cập kiến thức nghe vậy cười khinh, “Đây là màu hồng vỏ đỗ.”
Sau đó, liếc mắt khinh bỉ bỏ lại một câu, “Đồ bỏ đi.”
11 và A Kỳ đứng tại chỗ hai mặt nhìn nhau.
??????? Cậu ta vừa vì cái vỏ đỗ gì đấy mà khinh bỉ chúng ta ư??????
??????? Có bạn gái là beauty blogger thì ghê gớm lắm à?????
Đúng là ngày làm chó mà.
Còn có lần sau nữa thì…
Đi đường quyền Muay Thái cảnh cáo đấy nhé.
*
Thời gian trôi qua vừa chậm vừa nhanh.
Giang Ký Minh không có mấy ngày nghỉ, rất nhanh đã quay lại huấn luyện.
Thi đấu mùa xuân tháng 1 sắp tới, thời gian càng gần thì chương trình trong ngày của RG càng căng như dây đàn.
Sau đó, Giang Ký Minh bận rộn tập luyện thi đấu, tuy hai người ở cùng một thành phố nhưng không có nhiều cơ hội gặp mặt.
Nhiều lắm cũng chỉ là gọi điện thoại hoặc video mỗi tối sau khi anh huấn luyện xong.
Mỗi lần sau khi cúp điện thoại đều muốn thầm cảm thán một lần, hóa ra yêu đương với tuyển thủ eSport là không thoải mái như vậy.
Mà lúc này Tống Phưởng cũng đi phổ cập bù lại những kiến thức còn thiếu về giải đấu mùa xuân.
Sau một phen phổ cập khoa học, Tống Phưởng mới có nhận thức cơ bản về toàn bộ cách thức thi đấu LPL này.
Đấu mùa xuân được chia thành đấu thường và play-off*.
(*) Tranh suất vớt (tiếng Anh: play-off) là một trận đấu quyết định để tranh một suất cuối cùng vào vòng tiếp theo của một giải đấu, xem đội nào vào vòng trong và đội nào dừng lại.
LPL có 12 đội, tám đội thắng đấu thường tiến vào play-off tranh quán quân giải mùa xuân.
Nhà vô địch mùa xuân có thể tham gia giải đấu danh dự giữa mùa của MSI* để cạnh tranh với các đội tuyển quốc gia khác để giành chức vô địch.
Ngoài giải mùa xuân còn có một giải mùa hè.
Cái gì mà hạt giống số một hạt giống số hai ra trận s7, Tống Phưởng càng đọc càng ngáo.
Sau đó lại cảm thán thêm lần nữa.
Thi đấu eSport rắc rối và khó khăn hơn nhiều so với cách loại bỏ mụn trứng cá và se nhỏ lỗ chân lông.
Ngày 19 tháng 1 năm 2017.
Giải LPL mùa xuân diễn ra như thường lệ, do RG và IS cùng ở thành phố A nên sẽ khai hỏa trận đấu đầu tiên.
Uyển Uyển và Tống Phưởng lên xe, Koki lưu luyến không rời, nằm nhoài lên cửa sổ xe nói chuyện với Uyển Uyển ――
Koki: “Uyển Uyển, em không thể ở lại thêm lúc nữa à?”
Uyển Uyển: “Không thể, hai miếng kích mí đang đợi em về nhà.”
Koki: “…Anh thật sự biết lỗi rồi mà, sau này anh sẽ không bao giờ bóc miếng dán mí của em nữa.”
Uyển Uyển: “Thôi xin người, lần sau em còn muốn cho ninja Naruto anh đây thử nghiệm cảm giác miếng dán mí một mặt* và miếng dạng lưới khác nhau như thế nào đấy.”
Koki: “…” Tuy tiếng Trung của anh không giỏi nhưng anh hiểu là em đang đá đểu anh đấy nhé!!!
Tống Phưởng ngồi ở ghế phụ, hai người bên cạnh đấu võ mồm liên tục.
Bé trai mặc hoodie hồng nhạt tỏ rõ vẻ uất ức, muốn nói nhưng không dám nói, chỉ dùng đôi mắt đen oan ức nhìn cô gái ngồi ghế lái.
Bạn tốt hất cằm không nhìn bé trai, đầy vẻ ngạo kiều như rất chán ghét cậu. Nhưng thật ra nếu cô như vậy thì đã sớm nghênh ngang lái xe rời đi, chứ không phải dừng xe ở đây bàn luận với cậu cảm nhận dán kích mí ra sao. Rõ ràng là không nỡ nên muốn trò chuyện thêm vài câu với cậu.
Tống Phưởng không khỏi hừ một tiếng trong lòng, Dư Uyển Uyển đúng là biết diễn.
Gương bên phải phản chiếu tầm nhìn phía sau xe.
Tòa nhà kính sáng rực lên, có hai, ba người đang đứng trước bãi cỏ cạnh cổng căn cứ.
Giang Ký Minh đứng giữa 11 và A Kỳ.
Hai người kia đang cười nói với nhau, vừa nhìn về phía Tống Phưởng, vừa cợt nhả nhìn Giang Ký Minh nói chuyện.
Dùng ngón chân cũng biết chắc chắn là hai người kia đang chế nhạo anh.
Tống Phưởng thò nửa cái đầu ra khỏi cửa xe.
11 nhìn thấy, dùng cùi chỏ huých Giang Ký Minh, bĩu môi, này, bạn gái cậu kìa.
Giang Ký Minh hơi nghiêng đầu nhìn sang.
Người đàn ông thân cao như hạc, tay kẹp điếu thuốc, đốm lửa cháy màu đỏ tươi rõ rệt.
Tống Phưởng bỗng nhớ mấy tháng trước ở cửa club LC, ánh mắt cô và anh chạm nhau trong không trung, rõ ràng là thời tiết rất lạnh nhưng hai gò má cô lại nóng lên vì cái nhìn đó.
Khi đó cô chỉ dám lén nhìn anh, kết quả hiện giờ không chỉ lớn mật nhìn thẳng mà còn thu được vào túi của cô rồi.
Tiến bộ vượt thời đại, có thể nói là mốc sự kiện có ý nghĩa quan trọng.
Ngoài xe vẫn có chút lạnh, mấy trận gió thổi qua, chóp mũi cô hơi ửng đỏ.
Cô hít hít mũi, lại đưa tay trái ra, năm ngón tay đung đưa vẫy, bye bye.
Giang Ký Minh khẽ gật đầu, tay cầm thuốc lá vung lên hai lần, ra hiệu cô quay vào xe đi.
Đốm lửa từ điếu thuốc lá đang cháy rất sáng trong đêm đen.
Tống Phưởng còn chưa co đầu vào, “Anh hút ít thuốc lá thôi nhé.”
Giang Ký Minh nghe xong, nghĩ ngợi vài giây, nhướng mày, xoay người ném điếu thuốc vào thùng rác ở sân cỏ. Anh quay đầu nhìn cô, Tống tiểu thư, hài lòng chưa?
Rất hài lòng rồi.
Beauty blogger vừa ý, cái đầu thò ra ngoài cửa sổ cũng quay vào, một lần nữa ngồi lại.
Thời gian đã không còn sớm nữa.
Uyển Uyển và Koki không nói chuyện thêm nữa, cô ấy véo mặt cậu ta, hôn xuống gò má bé trai rồi rời đi.
Tống Phưởng quay lại nhìn phía sau, Koki còn sững sờ tại chỗ, tay ôm gò má, vẻ mặt khiếp sợ.
Xe càng chạy càng xa, bóng người Koki mờ dần, mãi đến khi không nhìn thấy nữa Tống Phưởng mới quay người lại.
Cô nhìn bạn tốt, cười: “Cậu giỏi gớm, hôn người ta choáng váng luôn.”
Uyển Uyển liếc cô một cái, cười: “A thần nhà cậu cũng giỏi nhỉ.”
Tống Phưởng: “?”
Uyển Uyển nhướng mày: “Hôn cậu đỏ chót cả miệng còn không giỏi à?”
Tống Phưởng hơi nắm tay đưa lên môi, ho hai tiếng mất tự nhiên.
Vành tai có xu thế đỏ lên vì Uyển Uyển.
Giỏi không?
Đúng là dung lượng phổi rất ghê gớm.
(Ý chỉ hô hấp dài khi hai người momoda :))))
…
SUV ra khỏi căn cứ, mấy người đợi đuôi xe hoàn toàn biến mất trong tầm nhìn mới xoay người đi vào căn cứ.
Vừa vào cửa đã đụng phải Bàn Tử vững như bàn thạch.
Bàn Tử đang dính bên cạnh Hầu Tử, nhìn thấy môi Giang Ký Minh thì thân hùm chấn động, con ngươi co rụt lại.
Thân thể mập đại khái cứng ngắc như vậy vài giây, sau đó tay kéo Hầu Tử vung mạnh một cái, Hầu Tử lảo đảo, bám vào được quầy lễ tân mới miễn cưỡng đứng lại được.
Chưa kịp đợi Hầu Tử nổi giận mắng chửi, Bàn Tử đã bù lu bù loa giả vờ khóc, xoay người đi lên lầu: “Ông đây không thiết sống nữa! Hu hu hu hu hu hu!”
Hầu Tử nhìn bóng lưng Bàn Tử một chút, lại nhìn mặt Giang Ký Minh một cái, sững sờ rồi cũng thu ánh mắt đi lên lầu.
A Kỳ cũng quay qua nhìn Giang Ký Minh, chậc chậc hai tiếng: “Cậu muốn làm Tiểu Fat Fat nhà chúng ta tức chết à?”
11 cũng đến đây, nhìn anh vài giây, cũng nói: “Cậu đừng có mà quá quắt.”
“Quá đáng gì?”
11 trợn to mắt: “Đừng có nói là cậu không biết đấy nhé, khóe môi cậu dính vết son hơn nửa tiếng rồi.”
Dấu son môi?
“Ở đâu?”
“Góc trái môi dưới, ấy, đó đó.” A Kỳ duỗi ngón tay ra chỉ, kinh ngạc: “Đạ mấu, cậu không biết thật đấy à?!”
Bốn ngón tay cong lại, lòng bàn tay chà qua môi, động tác chậm mà nhẹ.
Quả nhiên lau được một chút màu đỏ nhạt trên ngón cái.
Giang Ký Minh nhìn vài giây, lại nhìn hai người trước mặt, giơ ngón cái về phía họ.
“Biết màu gì đây không?”
“Hở? Đây không phải màu hồng, màu đỏ sao?????”
Gkm từng được beauty blogger phổ cập kiến thức nghe vậy cười khinh, “Đây là màu hồng vỏ đỗ.”
Sau đó, liếc mắt khinh bỉ bỏ lại một câu, “Đồ bỏ đi.”
11 và A Kỳ đứng tại chỗ hai mặt nhìn nhau.
??????? Cậu ta vừa vì cái vỏ đỗ gì đấy mà khinh bỉ chúng ta ư??????
??????? Có bạn gái là beauty blogger thì ghê gớm lắm à?????
Đúng là ngày làm chó mà.
Còn có lần sau nữa thì…
Đi đường quyền Muay Thái cảnh cáo đấy nhé.
*
Thời gian trôi qua vừa chậm vừa nhanh.
Giang Ký Minh không có mấy ngày nghỉ, rất nhanh đã quay lại huấn luyện.
Thi đấu mùa xuân tháng 1 sắp tới, thời gian càng gần thì chương trình trong ngày của RG càng căng như dây đàn.
Sau đó, Giang Ký Minh bận rộn tập luyện thi đấu, tuy hai người ở cùng một thành phố nhưng không có nhiều cơ hội gặp mặt.
Nhiều lắm cũng chỉ là gọi điện thoại hoặc video mỗi tối sau khi anh huấn luyện xong.
Mỗi lần sau khi cúp điện thoại đều muốn thầm cảm thán một lần, hóa ra yêu đương với tuyển thủ eSport là không thoải mái như vậy.
Mà lúc này Tống Phưởng cũng đi phổ cập bù lại những kiến thức còn thiếu về giải đấu mùa xuân.
Sau một phen phổ cập khoa học, Tống Phưởng mới có nhận thức cơ bản về toàn bộ cách thức thi đấu LPL này.
Đấu mùa xuân được chia thành đấu thường và play-off*.
(*) Tranh suất vớt (tiếng Anh: play-off) là một trận đấu quyết định để tranh một suất cuối cùng vào vòng tiếp theo của một giải đấu, xem đội nào vào vòng trong và đội nào dừng lại.
LPL có 12 đội, tám đội thắng đấu thường tiến vào play-off tranh quán quân giải mùa xuân.
Nhà vô địch mùa xuân có thể tham gia giải đấu danh dự giữa mùa của MSI* để cạnh tranh với các đội tuyển quốc gia khác để giành chức vô địch.
Ngoài giải mùa xuân còn có một giải mùa hè.
Cái gì mà hạt giống số một hạt giống số hai ra trận s7, Tống Phưởng càng đọc càng ngáo.
Sau đó lại cảm thán thêm lần nữa.
Thi đấu eSport rắc rối và khó khăn hơn nhiều so với cách loại bỏ mụn trứng cá và se nhỏ lỗ chân lông.
Ngày 19 tháng 1 năm 2017.
Giải LPL mùa xuân diễn ra như thường lệ, do RG và IS cùng ở thành phố A nên sẽ khai hỏa trận đấu đầu tiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.