Tay Của Ta Xuyên Qua Tóc Đen Của Ngươi
Chương 51: Chương 51
Hậu Nương Mễ Mễ Nhãn
15/03/2017
Buổi sáng, khi Voldemort cùng Dumbledore liên hợp, toàn bộ kẻ thù đã bị tiêu diệt, mọi người an toàn, có thể đều tự về nhà. Trận chung kết Quidditch World Cup sẽ chọn thời gian đấu lại.
Về đến nhà, lập tức Harry bị Nagini quấn lấy chân, nó dùng cách của chính mình kiểm tra thân thể Harry. { Ồ, thoạt nhìn không bị thương gì.}
Harry ôm lấy thân thể của Nagini, hôn lên cái đầu rắn cực lớn, { Nagini thân yêu, ta rất nhớ ngươi.}
{ Ta cũng nhớ ngươi. Nghe radio đưa tin nơi cắm trại bị kẻ thù tấn công, ta rất sốt ruột! May mắn ngươi không có việc gì.}
{ Được rồi, Nagini, để Harry lên lầu ngủ đi, đã một đêm Harry không ngủ.} Voldemort không muốn Harry đã lộ vẻ mệt mỏi và hai mắt thâm quầng bị Nagini làm phiền, liền mở miệng ra lệnh.
Quả thật Harry mệt muốn chết, vừa đặt đầu xuống gối liền ngủ say.
Ánh chiều tà phủ lên trang viên Voldemort, mọi vật đều được bao phủ một màu đỏ, khung cảnh đẹp đẽ thoải mái đến mức mê say. Harry nhẹ nhàng kéo rèm cửa, hưởng thụ không khí dễ chịu của ngày hè, trận chiến đẫm máu rạng sáng hôm nay giống như chỉ là một giấc mộng mà thôi.
Nhưng Harry biết đó không phải mộng, hai mươi tờ báo đặt trên ghế sofa cũng không phải mộng. Trên cùng là Nhật báo tiên tri, số lượng phát hành đã tăng thêm hàng nghìn bản. Trên trang nhất là tiêu đề: Trận chiến đẫm máu đêm Quidditch World Cup, phía dưới là hai tấm ảnh chiếm hơn nửa trang báo, là ảnh Harry không chút thương xót giết chết một con quái vật, là ảnh Harry nhẹ nhàng ôm lấy một đứa trẻ đang khóc. Báo miêu tả rạng sáng hôm nay cầu trường đột nhiên bị tấn công, liệt kê danh sách 4719 người chết, trong đó đa phần không thấy thi thể. Tin tức nhiệt tình ca ngợi Voldemort và Harry, đặc biệt là Harry, gọi cậu là ” Người khiến người khác phải kính phục”, tuyên bố cậu chắc chắn xứng đáng nhận được huy chương Merlin, đồng thời phê phán nghiêm khắc mệnh lệnh sai lầm Fudge trong cuộc tập kích này, ám chỉ Fudge cấu kết với kẻ thù, tỏ vẻ Fudge nên nhận nụ hôn của giám ngục. Hơn mười tờ báo khác của phù thủy nước Anh cũng có nội dung tương tự, còn lại là báo chí của nước khác, Harry nhìn thấy có hai tờ là của Mĩ. Chắc chắn là đưa tin giống nhau, bởi vì trên báo có hai bức ảnh giống báo của nước Anh.
Cẩn thận nghĩ lại, Harry hoảng hốt nhận ra lúc cậu chiến đấu cứu người quả thực có người chụp ảnh cậu…… Ách, hóa ra ở thế giới hay thời đại nào, phóng viên đều vì công việc mà không ngại nguy hiểm, Harry nhịn không được, mặt đen lại.
{ Ngươi là đứa trẻ ngốc nghếch, bảo toàn mạng sống của mình là được rồi, còn đi cứu những người ngu xuẩn kia làm gì.} Nagini chậm rãi bò đến, cọ cọ đầu vai Harry.
Harry cười, { Nagini, trong những người đó, có phù thủy máu trong mà Voldy luôn tán thưởng.}
Nagini khinh thường vẫy vẫy đuôi rắn, { Ngày cả một thần chú làm giảm pháp thuật nho nhỏ cũng không thể giải quyết, chết cũng không tiếc. Những tên vô dụng đó chết đi, thì còn người thừa kế.}
Harry bị Nagini chọc cười, { Ngươi nói cũng đúng.} Thế giới này vốn là mạnh thì sống. { A, Voldy đâu? Đến bộ pháp thuật sao?}
Nagini lắc đầu, { Hắn cần phải đi, nhưng chưa có thời gian.}
Nói thế là sao? Harry không hiểu.
” Việc khác thì không có vấn đề, cứ dựa theo ý của Harry mà làm.” Voldemort đi xuống cầu thang, nói với thuộc hạ, phía sau là mấy Tử thần thực tử. Mấy Tử thần thực tử này từng gặp Harry tại lễ giáng sinh năm trước, người đang nghe Voldemort nói là Jim Green, là cố vấn tài chính riêng của Voldemort, khiến Harry có chút không thoải mái chính là Jim có vào phần giống Harry, tóc đen mắt xanh, ánh mắt Jim nhìn cậu khiến cậu khó chịu.
Voldemort thấy Harry, ” Mới ngủ trong chốc lát đã tỉnh? Có muốn ngủ thêm một lát hay không?” Hắn hôn nhẹ cái trán của Harry.
Harry lắc đầu, cậu đã ngủ đủ. ” Ngươi muốn đến bộ pháp thuật?”
” Ừm, nhiều việc không thể để Dumbledore một mình làm chủ, không tốt đối với Tử thần thực tử.” Voldemort lấy một văn bản trong tay Jim giao cho Harry, ” Thời gian gấp gáp, có rất nhiều chuyện ta không nghĩ đến. Em xem kỹ, có cái gì không hài lòng thì nói với Jim, để hắn sửa.” Lại hôn nhẹ hai má Harry, ” Ta phải đi rồi, có lẽ trước ngày 1 tháng 9 ta sẽ không trở về, có việc thì em cùng Nagini đi ra ngoài, có thể giúp đỡ lẫn nhau. Được không?”
” Được.” Harry ngoan ngoãn gật đầu, yêu cầu của cậu Voldemort đã nhanh chóng thực hiện, cậu nên nghe lời hắn.
Về đến nhà, lập tức Harry bị Nagini quấn lấy chân, nó dùng cách của chính mình kiểm tra thân thể Harry. { Ồ, thoạt nhìn không bị thương gì.}
Harry ôm lấy thân thể của Nagini, hôn lên cái đầu rắn cực lớn, { Nagini thân yêu, ta rất nhớ ngươi.}
{ Ta cũng nhớ ngươi. Nghe radio đưa tin nơi cắm trại bị kẻ thù tấn công, ta rất sốt ruột! May mắn ngươi không có việc gì.}
{ Được rồi, Nagini, để Harry lên lầu ngủ đi, đã một đêm Harry không ngủ.} Voldemort không muốn Harry đã lộ vẻ mệt mỏi và hai mắt thâm quầng bị Nagini làm phiền, liền mở miệng ra lệnh.
Quả thật Harry mệt muốn chết, vừa đặt đầu xuống gối liền ngủ say.
Ánh chiều tà phủ lên trang viên Voldemort, mọi vật đều được bao phủ một màu đỏ, khung cảnh đẹp đẽ thoải mái đến mức mê say. Harry nhẹ nhàng kéo rèm cửa, hưởng thụ không khí dễ chịu của ngày hè, trận chiến đẫm máu rạng sáng hôm nay giống như chỉ là một giấc mộng mà thôi.
Nhưng Harry biết đó không phải mộng, hai mươi tờ báo đặt trên ghế sofa cũng không phải mộng. Trên cùng là Nhật báo tiên tri, số lượng phát hành đã tăng thêm hàng nghìn bản. Trên trang nhất là tiêu đề: Trận chiến đẫm máu đêm Quidditch World Cup, phía dưới là hai tấm ảnh chiếm hơn nửa trang báo, là ảnh Harry không chút thương xót giết chết một con quái vật, là ảnh Harry nhẹ nhàng ôm lấy một đứa trẻ đang khóc. Báo miêu tả rạng sáng hôm nay cầu trường đột nhiên bị tấn công, liệt kê danh sách 4719 người chết, trong đó đa phần không thấy thi thể. Tin tức nhiệt tình ca ngợi Voldemort và Harry, đặc biệt là Harry, gọi cậu là ” Người khiến người khác phải kính phục”, tuyên bố cậu chắc chắn xứng đáng nhận được huy chương Merlin, đồng thời phê phán nghiêm khắc mệnh lệnh sai lầm Fudge trong cuộc tập kích này, ám chỉ Fudge cấu kết với kẻ thù, tỏ vẻ Fudge nên nhận nụ hôn của giám ngục. Hơn mười tờ báo khác của phù thủy nước Anh cũng có nội dung tương tự, còn lại là báo chí của nước khác, Harry nhìn thấy có hai tờ là của Mĩ. Chắc chắn là đưa tin giống nhau, bởi vì trên báo có hai bức ảnh giống báo của nước Anh.
Cẩn thận nghĩ lại, Harry hoảng hốt nhận ra lúc cậu chiến đấu cứu người quả thực có người chụp ảnh cậu…… Ách, hóa ra ở thế giới hay thời đại nào, phóng viên đều vì công việc mà không ngại nguy hiểm, Harry nhịn không được, mặt đen lại.
{ Ngươi là đứa trẻ ngốc nghếch, bảo toàn mạng sống của mình là được rồi, còn đi cứu những người ngu xuẩn kia làm gì.} Nagini chậm rãi bò đến, cọ cọ đầu vai Harry.
Harry cười, { Nagini, trong những người đó, có phù thủy máu trong mà Voldy luôn tán thưởng.}
Nagini khinh thường vẫy vẫy đuôi rắn, { Ngày cả một thần chú làm giảm pháp thuật nho nhỏ cũng không thể giải quyết, chết cũng không tiếc. Những tên vô dụng đó chết đi, thì còn người thừa kế.}
Harry bị Nagini chọc cười, { Ngươi nói cũng đúng.} Thế giới này vốn là mạnh thì sống. { A, Voldy đâu? Đến bộ pháp thuật sao?}
Nagini lắc đầu, { Hắn cần phải đi, nhưng chưa có thời gian.}
Nói thế là sao? Harry không hiểu.
” Việc khác thì không có vấn đề, cứ dựa theo ý của Harry mà làm.” Voldemort đi xuống cầu thang, nói với thuộc hạ, phía sau là mấy Tử thần thực tử. Mấy Tử thần thực tử này từng gặp Harry tại lễ giáng sinh năm trước, người đang nghe Voldemort nói là Jim Green, là cố vấn tài chính riêng của Voldemort, khiến Harry có chút không thoải mái chính là Jim có vào phần giống Harry, tóc đen mắt xanh, ánh mắt Jim nhìn cậu khiến cậu khó chịu.
Voldemort thấy Harry, ” Mới ngủ trong chốc lát đã tỉnh? Có muốn ngủ thêm một lát hay không?” Hắn hôn nhẹ cái trán của Harry.
Harry lắc đầu, cậu đã ngủ đủ. ” Ngươi muốn đến bộ pháp thuật?”
” Ừm, nhiều việc không thể để Dumbledore một mình làm chủ, không tốt đối với Tử thần thực tử.” Voldemort lấy một văn bản trong tay Jim giao cho Harry, ” Thời gian gấp gáp, có rất nhiều chuyện ta không nghĩ đến. Em xem kỹ, có cái gì không hài lòng thì nói với Jim, để hắn sửa.” Lại hôn nhẹ hai má Harry, ” Ta phải đi rồi, có lẽ trước ngày 1 tháng 9 ta sẽ không trở về, có việc thì em cùng Nagini đi ra ngoài, có thể giúp đỡ lẫn nhau. Được không?”
” Được.” Harry ngoan ngoãn gật đầu, yêu cầu của cậu Voldemort đã nhanh chóng thực hiện, cậu nên nghe lời hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.