Tay Của Ta Xuyên Qua Tóc Đen Của Ngươi
Chương 8: Chương 8
Hậu Nương Mễ Mễ Nhãn
15/03/2017
Chất liệu giấy viết thư thượng thừa cùng kiểu chữ hoa lệ không gì sánh được chỉ thuộc về một người – Voldemort.
Harry rõ ràng, sau chuyện tối hôm qua Voldemort không tìm cậu mới là lạ. Một tử thần thực tử tốt cỡ nào a. Nếu cậu giả câm vờ điếc có thể lừa gạt hắn hay không?
Đây là lần đầu tiên Harry đi vào văn phòng của Voldemort, đập vào mắt chính là không gian màu bạc cùng màu xanh biếc. Trên bức tường xanh bạc treo chân dung của Voldemort, hình dáng đều là cao quý tao nhã. Rèm cửa màu bạc được kéo ra, chẳng biết ánh sáng theo nóc nhà hay cửa sổ cao đi vào phòng, làm cho người ta cảm thụ được ánh mặt trời sáng lạn. Đương nhiên, các tẩm thất không thể thấy được ánh sáng mặt trời. Lửa màu bạc bập bùng trong lò sưởi, hai bên chạm trổ hai con rắn lớn hình chữ S, lục bảo thạch trang trí thân thể và hồng bảo thạch dùng khảm mắt cực kỳ hoa mĩ cùng quỷ dị. Sàn nhà màu bạc, đan xen với những tấm sàn màu xanh biếc tạo nên phong cách của nhà Slytherin.
Bàn làm việc làm bằng gỗ tử đàn của Voldemort rất lớn, cũng rất trống. Trừ hai chồng bài tập của học sinh, cùng một pho tượng điêu khắc của Slytherin thì chỉ có một bình mực màu vàng, bút lông vàng lẳng lặng nằm ở giá bút được chế tác bằng đá đen.
Voldemort ngồi thoải mái trên ghế bành phía sau bàn làm việc, trường bào màu đen được treo trên giá áo nơi góc tường, bản thân hắn chỉ mặc sơ – mi tơ tằm trắng như tuyết. Hắn lẳng lặng nhìn Harry đi vào, khuôn mặt anh tuấn tinh xảo không có một tia cảm xúc.
{ Ngồi đi, Harry.} Hắn huy động đũa phép, một chiếc ghế xuất hiện phía sau Harry.
Suy nghĩ của Harry bị kiềm hãm mạnh mẽ, Voldemort đang nói tiếng Anh hay là xà ngữ? Cậu vốn nghĩ rằng cho dù bị hỏi gì cũng giả vờ không biết, nhưng sự tình tới trước mắt mới phát hiện có rất nhiều chuyện không thể. Tỷ như, cậu không phân biệt được tiếng Anh cùng xà ngữ. Khi cậu còn là cậu bé vàng của Gryffindor, trừ vài lần chiến đấu ngắn ngủi với Voldemort, không ai có khả năng cùng cậu dùng xà ngữ nói chuyện, cũng không có người có khả năng nói cho cậu biết tiếng Anh và xà ngữ khác nhau như thế nào. Đối với cậu, hai chủng ngôn ngữ đều giống nhau. Trước kia điều này không có vấn đề gì, nhưng bây giờ có vấn đề. Lát nữa nếu Voldemort hỏi, cậu nên trả lời hay không trả lời? Nếu Voldemort nói xà ngữ, cậu không trả lời thì không có vấn đề gì; nhưng nếu Voldemort nói tiếng Anh thì sao? Hậu quả nếu cậu không trả lời…… Mồ hôi lạnh của cậu rơi xuống.
Cậu bất an ngồi xuống, bắt đầu lo lắng về cuộc gặp mặt ngày hôm nay.
{ Nagini nói cho ta, cậu sử dụng chú không tiếng động thực lưu loát. Điều này làm cho ta chấn động, Harry Potter, bình thường cậu không biểu hiện như vậy.} Voldemort bình tĩnh mở miệng.
Harry cố gắng nghe, trong ấn tượng phát âm của xà ngữ mang theo một loại thanh âm tê tê, tựa như thanh âm lưỡi xà phun ra nuốt vào. Cậu nhớ rõ từng thể nghiệm loại này. Nhưng không biết có phải là thể nghiệm đã rất lâu hay là cậu quá lo lắng, cậu không nghe rõ phát âm của Voldemort có tê tê thanh hay không. Tựa hồ có, lại tựa hồ không có. Merlin a, ai có thể nói cho cậu, cậu nên trả lời hay không?
{ Lời giải thích của cậu, Potter?} Voldemort gắt gao ép hỏi,{ Ta có nói qua cậu không cần khiêu chiến với tính nhẫn nại của ta, Potter, hậu quả cậu gánh vác không nổi đâu.} Chiết tâm bí thuật (Legilimency) thất bại, người trước mắt Harry Potter hiển nhiên là cao thủ bế quan bí thuật (Occlumency).
Gian nan nuốt nước miếng, Harry có cảm giác cổ hộng khô rát. Voldemort đã cảnh cáo cậu, cậu phải đáp lại, không có biện pháp giả vờ mình nghe không hiểu, trừ phi cậu dám mạo hiểm bị khai trừ. Voldemort vừa mới giao chiến đã thắng ván đầu tiên.
{ Đúng vậy thưa giáo sư, em thừa nhận Nagini nói thực. Nhưng em không nghĩ phải giải thích làm gì, có biểu hiện thực lực ra ngoài hay không là tự do của em.} Harry đánh cuộc, nói.
Harry rõ ràng, sau chuyện tối hôm qua Voldemort không tìm cậu mới là lạ. Một tử thần thực tử tốt cỡ nào a. Nếu cậu giả câm vờ điếc có thể lừa gạt hắn hay không?
Đây là lần đầu tiên Harry đi vào văn phòng của Voldemort, đập vào mắt chính là không gian màu bạc cùng màu xanh biếc. Trên bức tường xanh bạc treo chân dung của Voldemort, hình dáng đều là cao quý tao nhã. Rèm cửa màu bạc được kéo ra, chẳng biết ánh sáng theo nóc nhà hay cửa sổ cao đi vào phòng, làm cho người ta cảm thụ được ánh mặt trời sáng lạn. Đương nhiên, các tẩm thất không thể thấy được ánh sáng mặt trời. Lửa màu bạc bập bùng trong lò sưởi, hai bên chạm trổ hai con rắn lớn hình chữ S, lục bảo thạch trang trí thân thể và hồng bảo thạch dùng khảm mắt cực kỳ hoa mĩ cùng quỷ dị. Sàn nhà màu bạc, đan xen với những tấm sàn màu xanh biếc tạo nên phong cách của nhà Slytherin.
Bàn làm việc làm bằng gỗ tử đàn của Voldemort rất lớn, cũng rất trống. Trừ hai chồng bài tập của học sinh, cùng một pho tượng điêu khắc của Slytherin thì chỉ có một bình mực màu vàng, bút lông vàng lẳng lặng nằm ở giá bút được chế tác bằng đá đen.
Voldemort ngồi thoải mái trên ghế bành phía sau bàn làm việc, trường bào màu đen được treo trên giá áo nơi góc tường, bản thân hắn chỉ mặc sơ – mi tơ tằm trắng như tuyết. Hắn lẳng lặng nhìn Harry đi vào, khuôn mặt anh tuấn tinh xảo không có một tia cảm xúc.
{ Ngồi đi, Harry.} Hắn huy động đũa phép, một chiếc ghế xuất hiện phía sau Harry.
Suy nghĩ của Harry bị kiềm hãm mạnh mẽ, Voldemort đang nói tiếng Anh hay là xà ngữ? Cậu vốn nghĩ rằng cho dù bị hỏi gì cũng giả vờ không biết, nhưng sự tình tới trước mắt mới phát hiện có rất nhiều chuyện không thể. Tỷ như, cậu không phân biệt được tiếng Anh cùng xà ngữ. Khi cậu còn là cậu bé vàng của Gryffindor, trừ vài lần chiến đấu ngắn ngủi với Voldemort, không ai có khả năng cùng cậu dùng xà ngữ nói chuyện, cũng không có người có khả năng nói cho cậu biết tiếng Anh và xà ngữ khác nhau như thế nào. Đối với cậu, hai chủng ngôn ngữ đều giống nhau. Trước kia điều này không có vấn đề gì, nhưng bây giờ có vấn đề. Lát nữa nếu Voldemort hỏi, cậu nên trả lời hay không trả lời? Nếu Voldemort nói xà ngữ, cậu không trả lời thì không có vấn đề gì; nhưng nếu Voldemort nói tiếng Anh thì sao? Hậu quả nếu cậu không trả lời…… Mồ hôi lạnh của cậu rơi xuống.
Cậu bất an ngồi xuống, bắt đầu lo lắng về cuộc gặp mặt ngày hôm nay.
{ Nagini nói cho ta, cậu sử dụng chú không tiếng động thực lưu loát. Điều này làm cho ta chấn động, Harry Potter, bình thường cậu không biểu hiện như vậy.} Voldemort bình tĩnh mở miệng.
Harry cố gắng nghe, trong ấn tượng phát âm của xà ngữ mang theo một loại thanh âm tê tê, tựa như thanh âm lưỡi xà phun ra nuốt vào. Cậu nhớ rõ từng thể nghiệm loại này. Nhưng không biết có phải là thể nghiệm đã rất lâu hay là cậu quá lo lắng, cậu không nghe rõ phát âm của Voldemort có tê tê thanh hay không. Tựa hồ có, lại tựa hồ không có. Merlin a, ai có thể nói cho cậu, cậu nên trả lời hay không?
{ Lời giải thích của cậu, Potter?} Voldemort gắt gao ép hỏi,{ Ta có nói qua cậu không cần khiêu chiến với tính nhẫn nại của ta, Potter, hậu quả cậu gánh vác không nổi đâu.} Chiết tâm bí thuật (Legilimency) thất bại, người trước mắt Harry Potter hiển nhiên là cao thủ bế quan bí thuật (Occlumency).
Gian nan nuốt nước miếng, Harry có cảm giác cổ hộng khô rát. Voldemort đã cảnh cáo cậu, cậu phải đáp lại, không có biện pháp giả vờ mình nghe không hiểu, trừ phi cậu dám mạo hiểm bị khai trừ. Voldemort vừa mới giao chiến đã thắng ván đầu tiên.
{ Đúng vậy thưa giáo sư, em thừa nhận Nagini nói thực. Nhưng em không nghĩ phải giải thích làm gì, có biểu hiện thực lực ra ngoài hay không là tự do của em.} Harry đánh cuộc, nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.