Tây Du Đại Giải Trí

Chương 56: Hoàn thành

Thanh Phong Tiểu Đạo Đồng

21/04/2020

 

 

Nguồn: Truyện YY

 

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

 

Dịch: Tiếu Giai Nhân

 

Cơm trưa xong, Trương Minh Hiên dẫn họ vào bên trong một căn phòng nhỏ kín mít ở bên cạnh.

 

Phong Tiêu Mặc và Khương Cẩm Tịch đầu óc mơ hồ, liếc nhau một cái, thực sự không biết căn phòng trống không này có tác dụng gì?

 

Trương Minh Hiên nói với hai người bọn họ: "Các ngươi đi vào bên trong, đọc hai câu này."

 

Phong Tiêu Mặc nghe Trương Minh Hiên nói, cười khổ: "Trương huynh, chắc huynh nói sai rồi? Ta với sư muội nên đổi lại mới đúng!"

 

Khương Cẩm Tịch kiêu ngạo nói: "Không đổi, vốn dĩ là như vậy." Trương Minh Hiên thích thú chạy vào chính giữa căn phòng, dùng lưu ảnh thạch lấy khung hình chuẩn hai người bọn họ, dùng tay ra hiệu. Cả buổi sáng quay phim, hai người họ đã quen với động tác ra hiệu của Trương Minh Hiên.

 

Phong Tiêu Mặc đột nhiên có chút căng thẳng, nuốt nước bọt nói: "Sư đệ! Hôm nay lên lớp lại nhờ đệ chắn sư phụ giúp ta."

 

"Cắt!"

 

Trương Minh Hiên nổi giận nói: "Lười biếng, lười biếng hiểu không? Người dễ dãi tùy ý chứ không phải giọng cứng nhắc như vậy, hiểu không? Làm lại!"

 

"Sư đệ!"

 

"Làm lại!"

 

"Sư đệ!"

 

"Làm lại!"

 

"Sư đệ! Hôm nay lên lớp lại nhờ đệ chắn sư phụ giúp ta."

 

"Tại sao?"

 

"Bởi vì đệ ngồi ngay ngắn!"

 

"Tùy huynh!'

 

"Được, qua!" Mất bao công sức mới tìm được cảm giác, quay xong cảnh đối thoại đầu tiên.

 

"Được, câu tiếp theo."

 

Phong Tiêu Mặc nghe lời thoại, mặt liền biến sắc, lắc đầu liên tục nói: "Không được, không được! Sư phụ sẽ giết ta mất."



 

Trương Minh Hiên giải thích: "Giả thôi, chỉ để tuyên truyền thôi."

 

Phong Tiêu Mặc kiên quyết lắc đầu nói: "Không được! Lời như vậy sao có thể tùy tiện nói ra chứ?"

 

Trương Minh Hiên im lặng một lúc, người cổ đại đều bảo thủ như vậy sao? Ngươi còn là một nam nhân nữa! Chỉ là lời thoại thôi mà, sau này cảnh hôn có phải là không cần nghĩ không.

 

Khương Cẩm Tịch bất mãn nói: "Sư huynh làm theo lời Trương công tử nói đi, vui lắm!", ánh mắt đầy phấn khích.

 

Phong Tiêu Mặc bất đắc dĩ nhìn Khương Cẩm Tịch.

 

Khương Cẩm Tịch làm nũng nói: "Đến lúc đó muội sẽ xin sư phụ tha cho huynh, nhanh lên, nhanh lên!"

 

Phong Tiêu Mặc nhìn kiểu khinh bỉ, muội mà xin chỉ sợ sư phụ càng tức thêm. Nhưng Phong Tiêu Mặc thực sự không có cách nào từ chối yêu cầu của Khương Cẩm Tịch, trong lòng vẫn có chút mong đợi.

 

Hết một buổi chiều, cuối cùng phần ca cũng ghi âm xong, bao gồm phần nhạc một đàn một sáo kết hợp, dựa vào tiếng hát để phối nhạc một cách hoàn hảo, quả thực là thần kỳ!

 

Lúc Trương Minh Hiên trở về thư điếm, trời đã xế chiều. Lý Thanh Tuyền đang dạo mát trong khoảng sân nhỏ.

 

Thấy Trương Minh Hiên trở về, Lý Thanh Nhã khẽ mỉm cười nói: "Sao muộn vậy?"

 

Trương Minh Hiên nói: "Ngày mai là cần dùng tới rồi, cho nên hơi trễ một chút, tới lúc đó tác phẩm của ta nhất định sẽ làm bọn họ kinh ngạc."

 

Lý Thanh Tuyền xem thường nói: "Lộn xộn lung tung, không vui chút nào."

 

Trương Minh Hiên vỗ ngực tự tin nói: "Ngày mai ngươi sẽ biết, chắc chắn sẽ khiến ngươi kinh ngạc." Lý Thanh Tuyền bĩu môi khinh thường.

 

Lý Thanh Nhã mỉm cười nói: "Hôm nay chắc ngươi không có Tru Tiên mới."

 

Trương Minh Hiên ngây ra một lát rồi cười ngốc: "Tỷ, tỷ cũng thích đọc sao? Ta lập tức đi viết."

 

Lý Thanh Tuyền cười nhạo nói: "Một đám người ồn ào đã vây kín cửa thư điếm rồi. Kẻ ngốc cũng biết."

 

Lý Thanh Nhã cũng nói: "Ừ! Trong cung cũng tới thúc giục, nếu như ta không ngăn lại, bọn họ có khi đã kéo tới cửa rồi."

 

Trương Minh Hiên mặt có chút sợ hãi, nói: "Bạo lực tới vậy sao? Không phải chỉ là gián đoạn thêm có một ngày thôi sao? Có cần phải tới mức đó không?"

 

Lý Thanh Tuyền cười xấu xa: "Ngươi thử ra ngoài đường lớn hét to, Tru Tiên là do ta viết, thì sẽ biết là tới hay không tới mức đó."

 

Trương Minh Hiên liên tục lắc đầu, loại bỏ cảnh tượng máu me đầm đìa ra khỏi đầu, tự an ủi mình: "Bọn họ không biết, không có chuyện gì cả, không có chuyện gì cả."

 

Cũng không có tâm trạng nào cùng hai người họ nói chuyện nữa.

 

Mau mau đi làm việc thôi.



 

Trương Minh Hiên chạy về phòng mình, đóng hết cửa ra vào lẫn cửa sổ. Trương Minh Hiên nằm trên giường, tay cầm lưu ảnh thạch, cho thần lực màu vàng kim vào, từng hình ảnh liền hiện ra, lấy thần lực làm đao, bên trái cắt một nhát, bên phải cắt một nhát, sau đó nối lại, thêm phần âm nhạc. Không lâu sau một MV hoàn chỉnh đã ra lò.

 

Trương Minh Hiên thích tới mức không ngừng ngắm nghía MV trong tay, trong lòng tràn đầy những mơ ước cho tương lai. Đương nhiên, mơ mộng một chút là đủ rồi, hiện tại vẫn còn nhiều công việc cần phải làm. Đứng dậy múa bút thành văn thôi!

 

Trong lòng thầm nghĩ: "Là các người giục đấy, không liên quan gì đến ta! Đừng khóc là được."

 

Hôm sau, trời vừa hừng đông, Trương Minh Hiên còn đang ngủ, một âm thanh vang vọng ở bên tai: "Trương huynh, Trương huynh! Ta ở ngoài cửa chờ huynh!"

 

Trương Minh Hiên dùng chăn che đầu lại, chép miệng hai cái rồi tiếp tục ngủ.

 

"Trương huynh, Trương huynh! Ta ở ngoài cửa chờ huynh!"

 

"Trương huynh, Trương huynh! Ta ở ngoài cửa chờ huynh!"

 

Trương Minh Hiên hất mạnh chăn, kêu lên: "Ngươi phiền chết đi được!"

 

Mắt Trương Minh Hiên còn lim dim bỗng mở to, nhìn thấy hạc giấy đang bay lượn trước mặt. Cẩn thận giơ tay chọc vào hạc giấy, hàng nghìn con hạc giấy bỗng chốc bày ra trước mắt, một tờ giấy xuất hiện giữa không trung, bên trên có viết một hàng chữ: Xin lỗi! Nhân vật chính không biết.

 

Trương Minh Hiên lẩm bẩm: "Hình như có người ở ngoài cửa chờ ta! Là đám người Phong Tiêu Mặc sao?"

 

Trương Minh Hiên liền lập tức ngồi dậy, mặc quần áo, rửa mặt sạch sẽ, cầm lưu ảnh thạch chạy ra ngoài.

 

Trương Minh Hiên vừa mở cửa, quả nhiên thấy Phong Tiêu Mặc và Khương Cẩm Tịch đang đứng trước cửa thư điếm.

 

Trên đường người qua lại như mắc cửi. Từng người hoặc thấp thỏm, hoặc hưng phấn, hoặc khẩn trương vội vội vàng vàng đi qua. Trên đường cứ vài mét lại có một tên lính võ trang đầy đủ đứng canh gác, thỉnh thoảng còn có một đội binh sĩ đi tuần tra.

 

Trương Minh Hiên hỏi: "Có. . . có chuyện gì vậy?"

 

Trong đầu cố gắng nhớ lại lịch sử thời Đại Đường, lúc này có chuyện gì xảy ra? Thái tử mưu phản rồi?

 

Phong Tiêu Mặc cười nói: " Độ tiên môn bắt đầu rồi, Đường vương đang phái người duy trì trật tự."

 

Trương Minh Hiên gật đầu, vẻ mặt hưng phấn nói: "Lưu ảnh thạch phát vào lúc nào?"

 

Phong Tiêu Mặc giải thích: "Một lát nữa ba môn phái chúng tôi sẽ bày trận pháp, tuyển chọn tiên tài, kết thúc cũng vào khoảng chiều tối, nếu huynh có hứng thú, tới lúc đó tiểu sư muội sẽ đi đón mọi người."

 

Khương Cẩm Tịch liền nói: "Huynh phải chuẩn bị Tru Tiên cho ta. Hôm qua ta không được xem."

 

Trương Minh Hiên giao lưu ảnh thạch cho Phong Tiêu Mặc, quay đầu nói với Khương Cẩm Tịch: " Yên tâm đi! Chắc chắn ta sẽ giữ lại cho ngươi." Khương Cẩm Tịch lúc này mới hài lòng gật đầu.

 

Phong Tiêu Mặc cung tay với Trương Minh Hiên nói: "Cáo từ!"

 

Trương Minh Hiên nhìn theo bóng hai người rời đi, ngáp một cái, đóng cửa phòng lại lẩm bẩm: "Ngủ tiếp!"

 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tây Du Đại Giải Trí

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook