Tây Du Đại Giải Trí

Chương 38: Long Vương cáo trạng.

Thanh Phong Tiểu Đạo Đồng

04/04/2020

 

Long Vương nói: "Hôm qua tại quầy xem quẻ, ta đánh cược với Viên Thủ Thành, bây giờ thiên chỉ đã hạ xuống, lại là ta thua. Nếu không có tiểu hữu chỉ bảo, sợ là ta đã phạm phải họa sát thân."

 

Trương Minh Hiên giật mình nói: "Thì ra mỹ nam tử anh tuấn không tầm thường ngày hôm qua chính là ngài! Cũng bởi vì thấy được khí chất không tầm thường của ngài nên ta mới không nhịn được mà nói thêm vài câu, hóa ra là Long quân ở ngay trước mặt!"

 

Long Vương cũng không hoài nghi Trương Minh Hiên đang nói láo, ông liếc mắt một cái là đã nhìn ra Trương Minh Hiên chỉ là một con kiến hôi vừa bắt đầu tiếp xức với con đường tu luyện thôi, đương nhiên không thể nhìn ra thân phận của hắn.

 

Cự Long nói: "Có ơn không trả thì không phải là quân tử, ta có một vật muốn tặng cho tiểu hữu đây, để trả lại ân tình."

 

Miệng rồng mở ra, một vệt kim quang bắn ra từ trong miệng rồng, rơi xuống tay Trương Minh Hiên. Trương Minh Hiên đầy mong đợi nhìn bàn tay mình, món quà mà Long Vương cho chắc là đồ tốt nhỉ! Chỉ thấy một viên châu màu ngà sữa nằm trong tay mình, xúc cảm trơn bóng như ngọc, còn loáng thoáng tỏa ra nhiệt độ, cũng không biết có phải là nhiệt độ do bị ngậm trong miệng lão Long hay không.

 

Trương Minh Hiên nhìn Long Vương đầy mong chờ, hỏi: "Thứ này là Long Châu?"

 

Lão Long Vương sững sờ, dở khóc dở cười, ngươi có suy nghĩ nhiều quá hay không, Long Châu là tinh hoa của một con rồng, cội nguồn của sức mạnh, mỗi một con rồng chỉ có thể ngưng tụ được một viên, cho ngươi thì ta biết làm sao bây giờ?

 

Long Vương giới thiệu: "Đây là linh châu Thủy Mạch, ngưng tụ từ tinh hoa của Thủy Mạch, nắm giữ được sự che chở của nước, vào nước không chìm, khiến cho nước nghe theo, cũng có tác dụng loại bỏ bụi trần thanh lọc không khí, nóng lạnh bất xâm."

 

Trương Minh Hiên nhìn viên châu giống như là viên ngọc trai trong tay, vui mừng nói: "Trâu bò vậy sao?"

 

Long Vương gật cái đầu rồng to lớn một cái rồi nói: "Ta đã đưa lẽ báo ơn rồi, vậy ta đi đây."

 

"Chờ một chút!" Trương Minh Hiên kêu lên.

 

Long Vương này quả là một con rồng tốt! Không ngờ ông ta còn tặng quà cho mình, cũng không thể để ông ta chết uổng được, ở trong mơ thì chắc không có chuyện gì đâu!

 

Long Vương nhìn Trương Minh Hiên đầy khó hiểu, Trương Minh Hiên thì cười ha ha nói: "Ừ thì, ngài đã thua, định làm như thế nào đây? Đừng nói là muốn đổi canh giờ và điểm số nhé!"

 

Lão Long Vương sững sờ, nói: "Quả thật là đã có con cá chỉ cho ta làm như thế, nhưng đã bị ta bác bỏ, bị thua thì cứ nhận thua là được. Nhưng mà thật đáng thương cho Thủy tộc Kính Hà của ta!"

 

Trương Minh Hiên cười ha ha nói: "Long Vương, thực lực không bằng người ta, vậy thì mách lẻo đi!"

 

Nhớ trước đây khi ở trường học, hắn cũng rất là giỏi mách lẻo. 

 

Mách lẻo? Đó là việc gì? Trên đầu Lão Long Vương xuất hiện đầy dấu chấm hỏi.

 

Trương Minh Hiên giải thích: "Cũng chính là đi cáo trạng đó."

 

Lão Long Vương giật mình, nói sớm là cáo trạng là được rồi! Nói mách lẻo cái gì chứ.



 

Lão Long Vương bất đắc dĩ nói: "Tiểu Long địa vị thấp hèn, lời nói không trọng lượng, không có cách nào tấu lên bên trên."

 

Dù là có thể thì Lão Long Vương cũng sẽ không đi, trong suy đoán của ông, rất có thể là Viên Thủ Thành tới từ Thiên Đình.

 

Trương Minh Hiên cười nói một cách không tốt lành gì: "Có thể tìm Hoàng Đế nhà Đường để cáo trạng mà!"

 

"Nhân Vương?" Lão Long Vương kinh ngạc nói.

 

Trương Minh hiên cười ha ha, nói: "Ngài thân là Long Vương sông Kính Hà, bảo vệ lưu vực sông Kính Hà mưa thuận gió hoà thì chắc là rất đơn giản nhỉ! Cứ trực tiếp đi kể khổ với Hoàng Đế nhà Đường, thêm mắm thêm muối vào mấy cái hành động của Viên Thủ Thành rồi báo cho Hoàng Đế nhà Đường, dùng điểu kiện sông Kính Hà vĩnh viễn không bao giờ ngập lụt, mời Hoàng Đế nhà Đường giải quyết cho ngài, bắt Viên Thủ Thành đánh hai mươi đại bản thật nặng." Trương Minh Hiên còn chưa quên chuyện hai mươi đại bản.

 

Trong mắt của Lão Long Vương lóe lên ánh sáng như có điều suy nghĩ, hình như thật sự có thể làm như thế được!

 

Lão Long Vương vui vẻ nói: "Đa tạ tiểu hữu chỉ bảo, đợi ta tránh qua kiếp nạn này, tất nhiên sẽ có hậu tạ."

 

"Không dám, không dám! Xưa nay ta không quan tâm gì đến vấn đề hậu tạ hết!" Trương Minh Hiên cười hì hì nói.

 

Trong nháy mắt, cả không gian mộng cảnh tràn ngập sương mù trắng, che hết tất cả mọi thứ, biển cả biến mất, Chân Long không thấy đâu. 

 

Lý Thế Dân mặc long bào, đi trong một vùng trời trắng xóa.

 

"Graooo!" Có tiếng rồng ngâm vang lên, một con Cự Long dài đến ngàn mét phá vỡ không trung, bay lượn mà đến.

 

Lý Thế Dân bị dọa đến giật mình, lui về sau một bước rồi bình tĩnh lại, quát hỏi Cự Long: "Ngươi chính là Hà Long?" Biểu hiện mạnh hơn nhiều so với Trương Minh Hiên.

 

Cự Long xoay quanh trên không trung, duỗi đầu rồng ra và nói với Lý Thế Dân: "Tiểu Long chính là Long Vương Kính Hà bên ngoài thành Trường An, bái kiến Nhân Vương bệ hạ!"

 

Lý Thế Dân hỏi: " Long Vương Kính Hà tìm trẫm có chuyện gì?"

 

Long Vương rơi nước mắt, toàn bộ không gian trong giấc mộng cũng xuất hiện mưa to, chỉ có chỗ Lý Thế Dân đứng là sạch sẽ.

 

Long Vương khóc lóc kể lể: "Từ lúc Tiểu Long nhậm chức đến nay, làm việc cẩn thận, không dám để xảy ra một chút sai lầm nào. Lưu vực sông Kính Hà cũng chưa từng ngập lụt, năm nào cũng mưa thuận gió hoà. Nhưng dạo gần đây cho đến nay, có một phương sĩ tớ từ thành Trường An, chỉ bảo cho ngư dân trắng trợn bắt giết Thủy tộc Kính Hà ta, trăm đánh trăm bắt, cứ như thế mãi thì Thủy tộc Kính Hà ta sẽ biến mất hết! Tiểu Long cũng không phải là con rồng tàn bạo gì, không được dùng cách giết chóc. Chuyện Thần thì hỏi Thiên Đình, chuyện người thì hỏi Nhân Vương, phương sĩ Viên Thủ Thành chính là Nhân Tộc, xin Nhân Vương phân xử cho Tiểu Long!"

 

Lý Thế Dân nhíu mày nói: "Viên Thủ Thành sao? Có quan hệ gì với Viên Thiên Cương? Sao lại tự dưng khơi mào tranh chấp giữa Thần và nhân?"

 

Lý Thế Dân ngẩng đầu nói với Long Vương Kính Hà: "Việc này trẫm đã biết, chắc chắn sẽ cho ngươi một câu trả lời, hi vọng ngươi có thể làm đúng chức trách của mình."

 

Long Vương Kính Hà cảm kích nói: "Tiểu Long đa tạ bệ hạ, ta chắc chắn sẽ không dám làm bậy hay không làm tròn chức trách của mình. Tiểu Long cam đoan, sau này lưu vực sông Kính Hà sẽ mưa thuận gió hoà, tuyệt đối không để xảy ra ngập lụt."

 



Lý Thế Dân cười nói: "Vậy thì rất tốt!"

 

Trương Minh Hiên duỗi lưng một cái, mở hai con mắt nhập nhèm ra rồi nói thầm: "Thật sự là ban ngày nghĩ cái gì thì ban đêm sẽ mơ thấy cái đó, ban ngày vừa nhìn thấy Long Vương Kính Hà thì buổi tối đã mơ thấy rồi."

 

Chờ chút, hình như trong tay có cái gì đó! Trương Minh Hiên vươn bàn tay đang nắm chặt của mình ra, chỉ thấy một viên ngọc trai màu ngà sữa mượt mà đang nằm trong tay, Trương Minh Hiên ngơ ngác nói: "Thế mà lại thành thật, bị báo mộng rồi."

 

"Hình như mình đã bảo Long Vương đi mách lẻo! Chắc Viên Thiên Cương đại đại không phát hiện đâu nhỉ?" Trương Minh Hiên chột dạ tử hỏi. Càng nghĩ lại càng không đúng, mình ở trong mơ sao lại mơ màng như thế được chứ! Viên đại đại là thần cơ diệu toán đó!

 

Không được, Trương Minh Hiên càng nghĩ càng không yên lòng, vội vàng đứng lên, xông khỏi phòng, cũng không kịp chào hỏi với Lý Thanh Nhã.

 

Chạy vào thư điếm, lôi Thanh Bình kiếm ra, chắp tay trước ngực, cung kính lạy một cái rồi nói: "Kiếm ca, kiếm thúc, kiếm gia! Hình như tiểu tử  đã đắc tội với ngài khác rồi, phiền ngài phù hộ cho ta, ngài không nói lời nào thì ta coi như là người đã đồng ý đó!"

 

Trương Minh Hiên cầm kiếm khoa tay múa chân một hồi, hình như không có nơi để cất! Trương Minh Hiên nắm Thanh Bình kiếm, đi vào sân sau.

 

Lý Thanh Nhã đang ở trong đại sảnh, đung đưa cái nôi, khẽ hát khúc hát ru, dỗ dành Nha Nha đang nằm chơi.

 

Trương Minh Hiên cười ha ha, đi tới bên cạnh Lý Thanh Nhã rồi nói: "Thanh Nhã tỷ tỷ à, giúp ta một việc đi!"

 

Lý Thanh Nhã ngẩng đầu, cười hỏi: "Chuyện gì?"

 

Trương Minh Hiên dùng hai tay dâng Thanh Bình kiếm tới trước mặt Lý Thanh Nhã, tỏ ve ngoan ngãn cười nói: "Thanh Nhã tỷ, ta muốn mang kiếm theo trong người, tỷ xem phải đeo thế nào đây!"

 

Lý Thanh Nhã kinh ngạc hỏi: "Ngươi muốn tu luyện kiếm thuật ư?"

 

Trương Minh Hiên xấu hổ nói: "Không phải, chẳng phải ta đã đắc tội với người ta đấy sao! Dùng để tự vệ thôi."

 

Lý Thanh Nhã cười một tiếng, nói: "Không cần lo lắng, những nho sinh đó sẽ không làm chuyện khiến ngươi bị thương đâu."

 

Trương Minh Hiên mang vẻ mặt đau khổ, nói: "Không phải là bọn họ! Là một người khác."

 

Lý Thanh Nhã im lặng một hồi mới hỏi: "Ngươi mới đến đây được mấy ngày! Sao lại đắc tội nhiều người như vậy?"

 

Trương Minh Hiên cười ha ha, không biết xấu hổ mà nói: "Không bị người ta ghen ghết thì tầm thường lắm, đệ đệ đây là thiên tài tuyệt thế khiến người người căm ghét mà!"

 

Lý Thanh Nhã bất đắc dĩ mà nói: "Cũng chẳng biết da mặt của ngươi được rèn luyện thế nào, quả thật là cực kỳ dày!"

 

Trương Minh Hiên nhìn Lý Thanh Nhã, nói: "Tỷ, ta nghe ra đó, tỷ đây là đang mắng ta!"

 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tây Du Đại Giải Trí

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook