Chương 1125: Phiên Ngoại và Cảm Nghĩ
Thanh Phong Tiểu Đạo Đồng
31/05/2020
Trận chiến Phạt thiên qua đi, từng thần thánh may mắn còn sống sót trở về Hồng Hoang, có một vài người bị thương quá nặng lựa chọn lấy chân linh chuyển thế, còn có càng nhiều người trực tiếp hôi phi yên diệt.
Tại Bắc Câu Lô Châu, bên một cái hồ nước, hai nữ tử tuyệt mỹ một người mặc áo đỏ, một người mặc áo trắng, tay nắm hai bên sừng của một con trâu chậm rãi hành tẩu, trên lưng trâu là một đứa trẻ mặc áo đỏ đang ngồi đung đưa.
Nữ tử mặc áo trắng cười nói:
“Tỷ tỷ, từ sau trận chiến Phạt thiên, Tam Giới triệt để thái bình, cũng không còn thấy chém giết.”
Một nữ tử mặc áo đỏ cười nói:
“Kia là chuyện đương nhiên, giờ tất cả đều là chiến hữu trải qua sinh tử mà.”
Bên trong một chỗ sông núi phong cảnh tú lệ, Vô Thiên dắt A Tu chậm rãi hành tẩu, trên mặt hai người đều nở nụ cười.
Nam Chiêm Bộ Châu, bên trong một chỗ sơn cốc trồng đầy hoa đào, một thanh niên mặc áo trắng mỗi ngày say khướt bên trong rừng hoa đào, tỉnh nhìn hoa đào, ngủ nằm hoa đào, ngâm nga:
“Đào Hoa ổ bên trong Đào Hoa am, Đào Hoa am dưới Đào Hoa Tiên. Đào Hoa Tiên trồng cây đào, lại bẻ hoa thưởng thức mùa thơm . . .
. ..
Ở Lư Châu nghe nói có một đứa trẻ con xuất thế, trời sinh trên trán có vết bớt hình trăng khuyết, sắc mặt đen thui.
. ..
Còn có truyền thuyết ở Đông Hải, trên một hòn đảo nhỏ, một con khỉ lúc nào cũng trông coi một bộ khô lâu.
. ..
Bên trên Huyền Không Đảo, Trương Minh Hiên cùng Lý Thanh Nhã ngồi ở bên dòng suối câu cá.
Lý Thanh Nhã hiếu kì hỏi:
“Minh Hiên, bây giờ tu vi của cậu là thế nào? Tại sao ta lại không nhìn thấu được?”
Trương Minh Hiên do dự một chút nói:
“Ta cũng không biết tu vi của mình là ở cấp độ nào, từ khi ta nắm quyền hành Thiên Đạo trong tay, ta giống như chính là Thiên Đạo mới, ngôn xuất pháp tùy, tâm tưởng sự thành.”
Lý Thanh Nhã cười nói:
“Vậy cuộc sống của cậu chẳng phải là không có ý nghĩa nữa? Hết thảy không có cảm giác mới mẻ!”
“Không có đâu!”
Trương Minh Hiên thản nhiên nói:
“Hiện tại, ta vô địch, từ đây rốt cuộc không cần tu luyện, cũng không cần lo lắng hãi hùng, tốt bao nhiêu!”
Lý Thanh Nhã vừa cười nói:
“Đúng rồi, Trấn Nguyên đại tiên đưa thiệp mời tới, mời chúng ta đi tham gia hôn lễ của Thanh Phong cùng Minh Nguyệt, cậu có đi không?”
Trương Minh Hiên kinh ngạc nói:
“Thanh Phong tiểu đạo đồng, hắn muốn kết hôn sao?”
Lý Thanh Nhã gật nhẹ đầu, bật cười nói:
“Đúng vậy! Nghe nói tin tức Thanh Phong tiểu đạo đồng muốn kết hôn vừa truyền tới, trên mạng đã biến thành lũ lụt, không biết bao nhiêu thiếu nữ muốn tự vẫn vì tình.”
Trương Minh Hiên ném lưỡi câu trong tay một cái, không cao hứng nói:
“Không đi!”
Lý Thanh Nhã nhìn Trương Minh Hiên từ trên xuống dưới một lượt, trêu ghẹo nói:
“Chẳng là cậu đang ghen tỵ sao?”
Trương Minh Hiên chỉ mình, khó tin kêu lên:
“Ta, Trương Minh Hiên ta sẽ ghen ghét sao? Ta chính là Thiên Đạo của Hồng Hoang, ta sẽ ghen ghét Thanh Phong tiểu đạo đồng hay sao? Trừ vẻ ngoài có chút đẹp trai thì hắn còn có cái gì đáng được ta ghen ghét đây?”
Lý Thanh Nhã nhìn chằm chằm vào Trương Minh Hiên, thần sắc trên mặt giống như cười mà không phải cười.
Trương Minh Hiên ho khan một cái, đứng lên giải thích:
“Thanh Nhã tỷ, ta không đi chủ yếu là có những chuyện khác.”
Lý Thanh Nhã hỏi:
“Chuyện gì?”
Trương Minh Hiên mỉm cười nói:
“Chuyển thế thân của Tề Linh Vân đã ra đời, ta muốn đi đón nàng.”
Lý Thanh Nhã gật nhẹ đầu.
Trương Minh Hiên bước ra một bước biến mất không còn tăm tích.
. ..
Thời gian bình thản trôi qua đã được ngàn năm, những đại năng chuyển thế cũng nhao nhao trở về, Hồng Hoang lần nữa khôi phục cường thịnh.
Bên trên Huyền Không Đảo, Trương Minh Hiên ở trên bãi cỏ dựng lên chảo dầu, Tề Linh Vân, Lý Thanh Nhã ở bên cạnh rửa ve sầu, Nha Nha ngồi xổm ở bên người Trương Minh Hiên, mong đợi nhìn chằm chằm vào chảo dầu.
Lý Thanh Nhã mở miệng hỏi:
“Minh Hiên, mấy người Đạo Tổ có phải đã đi rồi hay không?”
Trương Minh Hiên gật đầu nói:
“Đúng vậy!”
Rồi hắn đắc ý nói:
“Lão nhân gia ông ta nói Hồng Hoang có ta ở đây rồi, hoàn toàn không có gì phải lo lắng nữa. Ông ấy cùng các vị Thánh Nhân đi tìm kiếm thế giới bên ngoài Hồng Hoang. Đạo Tổ quả nhiên là Đạo Tổ, mắt sáng như đuốc.”
“Đúng, chuyện này hẳn là còn trong giai đoạn giữ bí mật, làm sao tỷ lại biết được?”
Lý Thanh Nhã nở nụ cười tươi nói:
“Mẫu thân của ta nhắn tin cho ta, nàng cũng đi theo.”
Trong lòng của Trương Minh Hiên hiểu rõ, hắn cười nói:
“Chúc lão nhân gia nàng có được tình yêu mỹ mãn.”
Đột nhiên, ở trên bầu trời, một tiếng nổ ầm vang lên, Hồng Hoang chấn động, vô số đại năng nhao nhao ngẩng đầu, lúc này mới bình thản ngàn năm lại đã xảy ra chuyện gì?
Bên trên Huyền Không Đảo, Trương Minh Hiên vung tay lên, hư không hiển hiện một hình ảnh, bên trong màn hình, một tòa tháp cao giống như một mảnh đại lục từ chỗ sâu trong Hỗn Độn bay đến, trên đỉnh tháp cao là cái Thập Tự Giá to lớn, vô số thiên sứ đứng ở phía trên tháp cao.
Một vị thần linh to lớn từ bên trong tháp cao bay ra, mười hai đôi cánh trắng noãn giang rộng ra không biết bao nhiêu vạn dặm, bên trên tháp cao vang lên tiếng ngâm xướng tán dương rền trời.
Lý Thanh Nhã kinh ngạc kêu lên:
“Đây là thiên sứ? Thiên sứ vậy mà thật sự tồn tại!”
Vị Thiên sứ mười hai cánh đưa tay nhấn xuống Hồng Hoang một cái, vô lượng thánh quang ngưng tụ thành một thanh thần kiếm dài mấy vạn dặm, phá vỡ Hỗn Độn chém xuống Hồng Hoang.
“Ngang”
Một tiếng long ngâm to lớn, một con Tử Kim Thần Long tôn quý từ Bên trong thế giới Hồng Hoang xông ra, đụng vào phía trên thần kiếm.
Uỳnh, thần kiếm và thần long đồng thời tan vỡ, dư chấn làm Hỗn Độn Hải chấn động.
Pháp thân của Ngọc Đế hiển hiện ở bên ngoài Hồng Hoang, người mặc long bào, sau lưng là vô lượng thần quang bốc lên.
Ngọc Đế cùng Thượng Đế giằng co ở bên trong Hỗn Độn.
Một lúc sau , Thượng Đế chậm rãi chìm vào bên trong tháp cao, pháp thân của Ngọc Đế cũng biến mất.
Lý Thanh Nhã ngưng trọng nói:
“Đây là người xâm nhập?”
Trương Minh Hiên lắc đầu cười nói:
“Người xâm nhập sao? Không! Hắn còn không thể tạo thành uy hiếp với Hồng Hoang. Cái này chính là một trận chiến của hai vị đế hoàng, bên thắng sẽ chứng đạo!”
Lý Thanh Nhã kinh ngạc kêu lên:
“Có người muốn thành thánh hay sao?”
Trương Minh Hiên gật nhẹ đầu, nói:
“Thiên Đạo cũ đã được giải quyết, Đạo Tổ cũng giải trừ bình chướng ngăn Hồng Hoang, thế giới phía ngoài sẽ theo nhau mà đến, mang tới chẳng những có nguy hiểm, còn có kỳ ngộ.”
Lý Thanh Nhã hỏi:
“Ai sẽ chứng đạo ?”
Trương Minh Hiên phất tay, màn hình biến mất, hắn cười hì hì nói:
“Tỷ đoán xem!”
Quyển sách này viết đến bây giờ đã triệt để kết thúc, một năm rưỡi viết sách, số lượng từ là khoảng hai triệu.
Đây là quyển sách đầu tiên của Thanh Phong, hai triệu chữ với ta mà nói rất không dễ dàng, năm ngoái cái gì cũng đều không hiểu ta một đầu đâm vào vòng văn học mạng, nhờ các ngươi duy trì mà lảo đảo nghiêng ngã tiến lên.
Trong lúc đó cũng có đả kích, có một đoạn thời gian ta cũng không dám nhìn chỗ bình luận truyện, cũng may đều gắng gượng qua tới.
Cám ơn các ngươi ủng hộ cũng tạ ơn biên tập Bắc Hà trợ giúp, hẹn gặp lại ở quyển sách sau.
Hẹn gặp lại Thanh Nhã tỷ, hẹn gặp lại con gái Nha Nha, hiện tại trong lòng bách vị tạp trần!
Tại Bắc Câu Lô Châu, bên một cái hồ nước, hai nữ tử tuyệt mỹ một người mặc áo đỏ, một người mặc áo trắng, tay nắm hai bên sừng của một con trâu chậm rãi hành tẩu, trên lưng trâu là một đứa trẻ mặc áo đỏ đang ngồi đung đưa.
Nữ tử mặc áo trắng cười nói:
“Tỷ tỷ, từ sau trận chiến Phạt thiên, Tam Giới triệt để thái bình, cũng không còn thấy chém giết.”
Một nữ tử mặc áo đỏ cười nói:
“Kia là chuyện đương nhiên, giờ tất cả đều là chiến hữu trải qua sinh tử mà.”
Bên trong một chỗ sông núi phong cảnh tú lệ, Vô Thiên dắt A Tu chậm rãi hành tẩu, trên mặt hai người đều nở nụ cười.
Nam Chiêm Bộ Châu, bên trong một chỗ sơn cốc trồng đầy hoa đào, một thanh niên mặc áo trắng mỗi ngày say khướt bên trong rừng hoa đào, tỉnh nhìn hoa đào, ngủ nằm hoa đào, ngâm nga:
“Đào Hoa ổ bên trong Đào Hoa am, Đào Hoa am dưới Đào Hoa Tiên. Đào Hoa Tiên trồng cây đào, lại bẻ hoa thưởng thức mùa thơm . . .
. ..
Ở Lư Châu nghe nói có một đứa trẻ con xuất thế, trời sinh trên trán có vết bớt hình trăng khuyết, sắc mặt đen thui.
. ..
Còn có truyền thuyết ở Đông Hải, trên một hòn đảo nhỏ, một con khỉ lúc nào cũng trông coi một bộ khô lâu.
. ..
Bên trên Huyền Không Đảo, Trương Minh Hiên cùng Lý Thanh Nhã ngồi ở bên dòng suối câu cá.
Lý Thanh Nhã hiếu kì hỏi:
“Minh Hiên, bây giờ tu vi của cậu là thế nào? Tại sao ta lại không nhìn thấu được?”
Trương Minh Hiên do dự một chút nói:
“Ta cũng không biết tu vi của mình là ở cấp độ nào, từ khi ta nắm quyền hành Thiên Đạo trong tay, ta giống như chính là Thiên Đạo mới, ngôn xuất pháp tùy, tâm tưởng sự thành.”
Lý Thanh Nhã cười nói:
“Vậy cuộc sống của cậu chẳng phải là không có ý nghĩa nữa? Hết thảy không có cảm giác mới mẻ!”
“Không có đâu!”
Trương Minh Hiên thản nhiên nói:
“Hiện tại, ta vô địch, từ đây rốt cuộc không cần tu luyện, cũng không cần lo lắng hãi hùng, tốt bao nhiêu!”
Lý Thanh Nhã vừa cười nói:
“Đúng rồi, Trấn Nguyên đại tiên đưa thiệp mời tới, mời chúng ta đi tham gia hôn lễ của Thanh Phong cùng Minh Nguyệt, cậu có đi không?”
Trương Minh Hiên kinh ngạc nói:
“Thanh Phong tiểu đạo đồng, hắn muốn kết hôn sao?”
Lý Thanh Nhã gật nhẹ đầu, bật cười nói:
“Đúng vậy! Nghe nói tin tức Thanh Phong tiểu đạo đồng muốn kết hôn vừa truyền tới, trên mạng đã biến thành lũ lụt, không biết bao nhiêu thiếu nữ muốn tự vẫn vì tình.”
Trương Minh Hiên ném lưỡi câu trong tay một cái, không cao hứng nói:
“Không đi!”
Lý Thanh Nhã nhìn Trương Minh Hiên từ trên xuống dưới một lượt, trêu ghẹo nói:
“Chẳng là cậu đang ghen tỵ sao?”
Trương Minh Hiên chỉ mình, khó tin kêu lên:
“Ta, Trương Minh Hiên ta sẽ ghen ghét sao? Ta chính là Thiên Đạo của Hồng Hoang, ta sẽ ghen ghét Thanh Phong tiểu đạo đồng hay sao? Trừ vẻ ngoài có chút đẹp trai thì hắn còn có cái gì đáng được ta ghen ghét đây?”
Lý Thanh Nhã nhìn chằm chằm vào Trương Minh Hiên, thần sắc trên mặt giống như cười mà không phải cười.
Trương Minh Hiên ho khan một cái, đứng lên giải thích:
“Thanh Nhã tỷ, ta không đi chủ yếu là có những chuyện khác.”
Lý Thanh Nhã hỏi:
“Chuyện gì?”
Trương Minh Hiên mỉm cười nói:
“Chuyển thế thân của Tề Linh Vân đã ra đời, ta muốn đi đón nàng.”
Lý Thanh Nhã gật nhẹ đầu.
Trương Minh Hiên bước ra một bước biến mất không còn tăm tích.
. ..
Thời gian bình thản trôi qua đã được ngàn năm, những đại năng chuyển thế cũng nhao nhao trở về, Hồng Hoang lần nữa khôi phục cường thịnh.
Bên trên Huyền Không Đảo, Trương Minh Hiên ở trên bãi cỏ dựng lên chảo dầu, Tề Linh Vân, Lý Thanh Nhã ở bên cạnh rửa ve sầu, Nha Nha ngồi xổm ở bên người Trương Minh Hiên, mong đợi nhìn chằm chằm vào chảo dầu.
Lý Thanh Nhã mở miệng hỏi:
“Minh Hiên, mấy người Đạo Tổ có phải đã đi rồi hay không?”
Trương Minh Hiên gật đầu nói:
“Đúng vậy!”
Rồi hắn đắc ý nói:
“Lão nhân gia ông ta nói Hồng Hoang có ta ở đây rồi, hoàn toàn không có gì phải lo lắng nữa. Ông ấy cùng các vị Thánh Nhân đi tìm kiếm thế giới bên ngoài Hồng Hoang. Đạo Tổ quả nhiên là Đạo Tổ, mắt sáng như đuốc.”
“Đúng, chuyện này hẳn là còn trong giai đoạn giữ bí mật, làm sao tỷ lại biết được?”
Lý Thanh Nhã nở nụ cười tươi nói:
“Mẫu thân của ta nhắn tin cho ta, nàng cũng đi theo.”
Trong lòng của Trương Minh Hiên hiểu rõ, hắn cười nói:
“Chúc lão nhân gia nàng có được tình yêu mỹ mãn.”
Đột nhiên, ở trên bầu trời, một tiếng nổ ầm vang lên, Hồng Hoang chấn động, vô số đại năng nhao nhao ngẩng đầu, lúc này mới bình thản ngàn năm lại đã xảy ra chuyện gì?
Bên trên Huyền Không Đảo, Trương Minh Hiên vung tay lên, hư không hiển hiện một hình ảnh, bên trong màn hình, một tòa tháp cao giống như một mảnh đại lục từ chỗ sâu trong Hỗn Độn bay đến, trên đỉnh tháp cao là cái Thập Tự Giá to lớn, vô số thiên sứ đứng ở phía trên tháp cao.
Một vị thần linh to lớn từ bên trong tháp cao bay ra, mười hai đôi cánh trắng noãn giang rộng ra không biết bao nhiêu vạn dặm, bên trên tháp cao vang lên tiếng ngâm xướng tán dương rền trời.
Lý Thanh Nhã kinh ngạc kêu lên:
“Đây là thiên sứ? Thiên sứ vậy mà thật sự tồn tại!”
Vị Thiên sứ mười hai cánh đưa tay nhấn xuống Hồng Hoang một cái, vô lượng thánh quang ngưng tụ thành một thanh thần kiếm dài mấy vạn dặm, phá vỡ Hỗn Độn chém xuống Hồng Hoang.
“Ngang”
Một tiếng long ngâm to lớn, một con Tử Kim Thần Long tôn quý từ Bên trong thế giới Hồng Hoang xông ra, đụng vào phía trên thần kiếm.
Uỳnh, thần kiếm và thần long đồng thời tan vỡ, dư chấn làm Hỗn Độn Hải chấn động.
Pháp thân của Ngọc Đế hiển hiện ở bên ngoài Hồng Hoang, người mặc long bào, sau lưng là vô lượng thần quang bốc lên.
Ngọc Đế cùng Thượng Đế giằng co ở bên trong Hỗn Độn.
Một lúc sau , Thượng Đế chậm rãi chìm vào bên trong tháp cao, pháp thân của Ngọc Đế cũng biến mất.
Lý Thanh Nhã ngưng trọng nói:
“Đây là người xâm nhập?”
Trương Minh Hiên lắc đầu cười nói:
“Người xâm nhập sao? Không! Hắn còn không thể tạo thành uy hiếp với Hồng Hoang. Cái này chính là một trận chiến của hai vị đế hoàng, bên thắng sẽ chứng đạo!”
Lý Thanh Nhã kinh ngạc kêu lên:
“Có người muốn thành thánh hay sao?”
Trương Minh Hiên gật nhẹ đầu, nói:
“Thiên Đạo cũ đã được giải quyết, Đạo Tổ cũng giải trừ bình chướng ngăn Hồng Hoang, thế giới phía ngoài sẽ theo nhau mà đến, mang tới chẳng những có nguy hiểm, còn có kỳ ngộ.”
Lý Thanh Nhã hỏi:
“Ai sẽ chứng đạo ?”
Trương Minh Hiên phất tay, màn hình biến mất, hắn cười hì hì nói:
“Tỷ đoán xem!”
Quyển sách này viết đến bây giờ đã triệt để kết thúc, một năm rưỡi viết sách, số lượng từ là khoảng hai triệu.
Đây là quyển sách đầu tiên của Thanh Phong, hai triệu chữ với ta mà nói rất không dễ dàng, năm ngoái cái gì cũng đều không hiểu ta một đầu đâm vào vòng văn học mạng, nhờ các ngươi duy trì mà lảo đảo nghiêng ngã tiến lên.
Trong lúc đó cũng có đả kích, có một đoạn thời gian ta cũng không dám nhìn chỗ bình luận truyện, cũng may đều gắng gượng qua tới.
Cám ơn các ngươi ủng hộ cũng tạ ơn biên tập Bắc Hà trợ giúp, hẹn gặp lại ở quyển sách sau.
Hẹn gặp lại Thanh Nhã tỷ, hẹn gặp lại con gái Nha Nha, hiện tại trong lòng bách vị tạp trần!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.