Chương 39
LittleSweetie
15/07/2024
Đèn lồng trắng từ từ được treo lên, rèm cửa buông xuống. Cùng theo gió mà lên, còn có tiếng khóc thê lương ——
"Lão gia!"
Đây là tiếng khóc của thê tử sau khi vuốt ve khuôn mặt lạnh như băng của trượng phu mới biết người đã đi rồi. Một tiếng hét vang lên làm vô số chim chóc giật mình, gan ruột đứt từng khúc, lại thế nào cũng không gọi được một linh hồn đã mất.
Trời đầy sương mù, mây đen càng thêm dày đặc, nặng trịch treo hơn nửa ngày, đột nhiên giống như là bị kim đâm vào một cái lỗ nhỏ không đáng kể, Hạt mưa rỉ ra một giọt, hai giọt... Sau đó tí tách rơi xuống.
Tiếng gió như tiếng khóc than.
Ban ngày người đến phúng viếng qua lại, tiếng nghẹn và gào khóc không ngừng.
Trong màn đêm tĩnh mịch, nơi đây trở nên sáng sủa và yên tĩnh nhất. Giữ nguyên tư thế hồi lâu, tấm lưng cứng ngắc của Kỳ Diễn An khiến hắn cảm giác mình trở thành một cái cây, xung quanh trở thành một khu rừng trong bóng tối, thỉnh thoảng có tiếng ếch nhái kêu, hạt mưa lạch tạch trên phiến đá. Trong đêm đen và ánh lửa, linh hồn cha dường như chưa đi xa. Vẫn đang dõi theo hắn.
Kỳ Sóc không trở về.
Lời dặn dò của phụ thân như vẫn còn văng vẳng bên tai.
Hắn chắc chắn sẽ không làm cha mình thất vọng.
Vì đàm phán thành một đơn làm ăn, Kỳ Sóc tự mình đến tham kiến Ninh Tân gia chuyên về hàng may mặc. Ngày hôm đó vừa ngồi vào bàn tiệc, mí mắt của y vẫn luôn giật giật. Tân lão gia tử nhận thấy Kỳ Sóc có gì đó khác thường, ân cần hỏi: "Tiểu hữu đêm qua không nghỉ ngơi tốt sao? ”
Kỳ Sóc cười nhạt, trả lời: "Không có gì đáng ngại. Đêm qua ở nhà ngài, hiếm khi được ngủ ngon. Có lẽ do cửa hàng nhiều việc bận ”
Giơ tay nhấc chân, đoàng hoàng hơn rất nhiều, càng ngày càng giống Kỳ Diễn An.
Tân lão gia tử cười ha hả: "Rượu có thể giải sầu, cũng có thể giải toả mệt mỏi. Hôm nay cùng tiểu hữu không say không về nhé!"
Nói xong, Tân lão gia tử rót đầy chén rượu cho Kỳ Sóc. Kỳ Sóc nâng chén rượu lên: "Cung kính không bằng tuân mệnh. ”
Lúc ở bên cạnh Kỳ Diễn An, Kỳ Sóc cho tới bây giờ chưa bao giờ thực sự uống rượu, chỉ có một lần rụt rè túm lấy góc áo Kỳ Diễn An, nhỏ giọng nói muốn nếm thử một chút, Lúc này Kỳ Diễn An hơi say mới rót cho y vài giọt. Kỳ Sóc nhìn chén rượu trống rỗng, hết sức vô tội nói: "Thiếu gia, ít quá. "Kỳ Diễn An buồn cười gõ trán Kỳ Sóc một cái, chọc y vài câu. Hắn vừa mở miệng Kỳ Sóc đã ngửi thấy mùi rượu, nhưng Kỳ Sóc lại cảm thấy mùi rượu này rất dễ ngửi. Hai tay y cầm chén rượu, đầu khẽ ngẩng lên uống mấy giọt rượu dưới đáy chén, còn chưa cảm nhận được vị ngon của rượu trên người thiếu gia. " Cay quá." Kỳ Sóc nhíu mày nói. Kỳ Diễn An khẽ cười, thanh âm phát ra từ mũi, trầm thấp lại dễ nghe. Hắn giơ tay lên xoa đầu Kỳ Sóc, càu nhàu mấy câu.
Thiếu gia đã lâu không chạm vào y. Lại một lần nữa buông ly rượu xuống, Kỳ Sóc nghĩ. Khuôn mặt có chút nóng lên, nhưng đầu óc vẫn minh mẫn, chẳng qua tình cảm đè nén phun trào ra, y cũng không có sức lực đè nén.
Rời khỏi Kỳ gia, rời khỏi Kỳ Diễn An, y mới phát giác mình có thể làm được rất nhiều chuyện mà bản thân cho là không làm được. Ví dụ, trở nên toàn diện hơn. Lại ví dụ như, đối mặt với một bàn rượu say xỉn, lần đầu tiên Kỳ Sóc phát hiện ra mình có thể uống nhiều như vậy.
Xe thuyền vất vả một đường, Kỳ Sóc không về nhà. Nơi đó chỉ là một cái vỏ rỗng, cũng không có gì để mà thấp thỏm nhớ mong. Y một lòng nhào vào Cảnh Tường Trai, cứ thế đi thẳng đến Cảnh Tường Trai. Đến Cảnh Tường Trai, tiểu nhị trong tiệm thấy y, vội vàng đưa một phong thư: "Từ kinh thành Kỳ phủ gửi tới."
Kỳ phu nhân thập phần nhớ nhung Kỳ Sóc, cứ cách vài tháng đều gửi thư tới. Kỳ Sóc xé phong bao ra, đọc nhanh qua, sắc mặt lập tức thay đổi, môi trắng bệch khiến những người đi theo bên cạnh đều giật mình. Vẻ mặt Kỳ Sóc kinh hãi: "Bức thư này gửi đến từ khi nào vậy? ”
"Khi..." Tiểu nhị suy nghĩ trong chốc lát, "A, ngay ngày chưởng quỹ đến nhà Tân lão gia..."
Kỳ Sóc trừng như muốn nứt cả mắt, cả người run lên: "Sao không lập tức tìm người đưa thưa cho ta ngay?! Ta đã nói bao nhiêu lần, chuyện của Kỳ gia là chuyện quan trọng nhất! ”
Mọi người tại chỗ đều bị tiếng gầm này của y dọa hoảng lên. Đã quen với Kỳ Sóc vừa hiền lành vừa tốt bụng, chưa từng nổi trận lôi đình như vậy. Tuy rằng Tiểu nhị cảm thấy đuối lý chột dạ, nhưng cũng oan lắm. Kỳ phủ tới có thể là chuyện quan trọng gì chứ, đơn giản chỉ là ân cần hỏi han ngươi. Nghĩ như vậy, hắn bèn rả lời: "Cũng không thể có chuyện gì quan trọng hơn đơn hàng này chứ...."
Kỳ Sóc nhét lá thư lung tung vào trong ngực, trước khi đi trừng mắt nhìn tiểu nhị kia một cái, ánh mắt không khác gì lang khuyển mãnh thú, nhìn tiểu nhị kia ớn lạnh toàn thân.
Kỳ Sóc không ngủ không nghỉ mấy ngày, đến bến phà lại không thể đi về phía trước nữa. Do lũ lụt do mưa lớn, không ai dám lái thuyền. Mặc cho y nhét bao nhiêu vàng bạc vào tay thuyền phu cũng không có tác dụng. Nước mưa lạch tạch nện trên mặt đất, gió gào thét bên tai, vịt nước kêu rên, Kỳ Sóc ngẩng đầu lên nhìn thấy núi non trùng trùng điệp điệp trong mưa bụi mù mịt, lòng ngang ngược muốn leo qua núi ngay lập tức, lại bị mấy người thuyền phường bảy tay tám chân đè xuống.
"Ngươi trèo như vậy là muốn trèo đến lúc nào hả? Ngươi đang nghĩ gì vậy?! ”
"Ngươi trước tiên ở phụ cận này nghỉ ngơi một đêm, sáng mai bớt mưa, ta khẳng định sẽ không làm chậm việc làm ăn của ngươi."
"Trong núi có hổ, nguy hiểm lắm, dù khẩn cấp tới đâu cũng không được. Này không phải cái được không bù đắp nổi cái mất sao? Chờ mưa ngừng, chúng ta sẽ đưa ngươi qua mà, so với ngươi leo núi nhanh hơn nhiều. ”
Kỳ Sóc thoát ra khỏi những người lái thuyền vây quanh y, loạng choạng chạy về phía bến tàu. Mấy thuyền phu hai mặt nhìn nhau, cho rằng y điên rồi, trong đó một người nhanh tay lẹ mắt đuổi theo, cho rằng Kỳ Sóc muốn tìm cái chết. Tay còn chưa với tới Kỳ Sóc, đã thấy y quỳ thẳng xuống.
"Lão gia!"
Y hướng về phía kinh thành hét lớn, tiếng vang quanh quẩn trong sơn cốc, dư âm vờn quanh, hết sức bi thương.
“Cha... ”
Một tiếng này vừa nhẹ vừa nhỏ, giống như lẩm bẩm. Nhưng một chữ này lại làm cho y trân trọng vạn phần, chôn chặt trong lòng bao nhiêu năm.
Chuyện tang lễ mới làm xong, Kỳ Diễn An đã nhận được chiến báo từ tiền tuyến, bảo hắn nhanh chóng trở về quân doanh. Quân lệnh không thể trái, huống chi đây cũng là một trong những lời dặn dò của phụ thân. Kỳ phu nhân hiểu chuyện quan trọng, đôi mắt sưng húp khóc đỏ cả mắt đưa nhi tử đến cửa, bà sớm biết sẽ có sự ly biệt này.
Kỳ Diễn An nhẫn tâm, đội mưa bước lên ngựa. Con ngựa bay trong mưa, hắn nhìn lại, mẹ vẫn còn trong màn mưa che ô. Trong phút chốc, ánh mắt không khỏi chua xót.
Người mà hắn chờ đợi vẫn chưa trở về.
Lúc sắp ra khỏi thành, phía sau truyền đến tiếng hô.
"Thiếu gia! Thiếu gia!...... Thiếu gia! ”
Một tiếng gọi gấp gáp khiến Kỳ Diễn An ngẩn cả người, không thể tin nhìn lại. Trong cơn mưa tầm tã, một bóng người đang chạy về phía hắn, tóc rối bời chật vật không chịu nổi, quần áo đều bị nước mưa làm ướt.
Không đến một năm, người trước mắt rất khác so với người trong trí nhớ của Kỳ Diễn An.Thân hình gầy gò, xương gò má nhô ra, chỉ còn lại một đôi mắt đen mà tròn vẫn như trước.
Kỳ Sóc lấy ra từ trong ngực một lá bùa bình an, hai tay nâng lên dâng cho Kỳ Diễn An: "Thiếu gia, cầu xin người nhận lấy đi. Mang theo trên người, có thể bảo vệ thiếu gia bình an..."
Lời còn chưa dứt, Kỳ Diễn An xoay người xuống ngựa, ôm Kỳ Sóc vào trong lòng. Nhiều ngày qua, Kỳ Diễn An không rơi một giọt nước mắt nào. Trước giường bệnh của cha mình, hắn không thể yếu đuối, trước mặt mẹ mình hắn phải chịu đựng, giờ khắc này, hắn cuối cùng nghẹn ngào: "Trăng nhỏ, Trăng nhỏ..."
Thật lâu sau, Kỳ Diễn An mới buông y ra, Kỳ Sóc bình tĩnh nhìn Kỳ Diễn An. Thiếu gia hốc hác, trên cằm thiếu gia mọc râu đen, thiếu gia...
"Chúng ta còn phải đi..." Người đi theo bên cạnh thúc giục nói.
Bàn tay vốn định vuốt ve hai má Kỳ Diễn An đột nhiên thu hồi, ngón tay cuộn tròn lại nắm chặt thành quyền.
"Nhanh thôi." Kỳ Diễn An trả lời, ánh mắt một khắc cũng không rời khỏi Kỳ Sóc.
Khoảnh khắc tiếp theo, Kỳ Sóc cảm thấy môi mình lạnh lẽo, giống như là mưa lạnh.
Đó là một nụ hôn cực kỳ vội vàng.
"Lão gia!"
Đây là tiếng khóc của thê tử sau khi vuốt ve khuôn mặt lạnh như băng của trượng phu mới biết người đã đi rồi. Một tiếng hét vang lên làm vô số chim chóc giật mình, gan ruột đứt từng khúc, lại thế nào cũng không gọi được một linh hồn đã mất.
Trời đầy sương mù, mây đen càng thêm dày đặc, nặng trịch treo hơn nửa ngày, đột nhiên giống như là bị kim đâm vào một cái lỗ nhỏ không đáng kể, Hạt mưa rỉ ra một giọt, hai giọt... Sau đó tí tách rơi xuống.
Tiếng gió như tiếng khóc than.
Ban ngày người đến phúng viếng qua lại, tiếng nghẹn và gào khóc không ngừng.
Trong màn đêm tĩnh mịch, nơi đây trở nên sáng sủa và yên tĩnh nhất. Giữ nguyên tư thế hồi lâu, tấm lưng cứng ngắc của Kỳ Diễn An khiến hắn cảm giác mình trở thành một cái cây, xung quanh trở thành một khu rừng trong bóng tối, thỉnh thoảng có tiếng ếch nhái kêu, hạt mưa lạch tạch trên phiến đá. Trong đêm đen và ánh lửa, linh hồn cha dường như chưa đi xa. Vẫn đang dõi theo hắn.
Kỳ Sóc không trở về.
Lời dặn dò của phụ thân như vẫn còn văng vẳng bên tai.
Hắn chắc chắn sẽ không làm cha mình thất vọng.
Vì đàm phán thành một đơn làm ăn, Kỳ Sóc tự mình đến tham kiến Ninh Tân gia chuyên về hàng may mặc. Ngày hôm đó vừa ngồi vào bàn tiệc, mí mắt của y vẫn luôn giật giật. Tân lão gia tử nhận thấy Kỳ Sóc có gì đó khác thường, ân cần hỏi: "Tiểu hữu đêm qua không nghỉ ngơi tốt sao? ”
Kỳ Sóc cười nhạt, trả lời: "Không có gì đáng ngại. Đêm qua ở nhà ngài, hiếm khi được ngủ ngon. Có lẽ do cửa hàng nhiều việc bận ”
Giơ tay nhấc chân, đoàng hoàng hơn rất nhiều, càng ngày càng giống Kỳ Diễn An.
Tân lão gia tử cười ha hả: "Rượu có thể giải sầu, cũng có thể giải toả mệt mỏi. Hôm nay cùng tiểu hữu không say không về nhé!"
Nói xong, Tân lão gia tử rót đầy chén rượu cho Kỳ Sóc. Kỳ Sóc nâng chén rượu lên: "Cung kính không bằng tuân mệnh. ”
Lúc ở bên cạnh Kỳ Diễn An, Kỳ Sóc cho tới bây giờ chưa bao giờ thực sự uống rượu, chỉ có một lần rụt rè túm lấy góc áo Kỳ Diễn An, nhỏ giọng nói muốn nếm thử một chút, Lúc này Kỳ Diễn An hơi say mới rót cho y vài giọt. Kỳ Sóc nhìn chén rượu trống rỗng, hết sức vô tội nói: "Thiếu gia, ít quá. "Kỳ Diễn An buồn cười gõ trán Kỳ Sóc một cái, chọc y vài câu. Hắn vừa mở miệng Kỳ Sóc đã ngửi thấy mùi rượu, nhưng Kỳ Sóc lại cảm thấy mùi rượu này rất dễ ngửi. Hai tay y cầm chén rượu, đầu khẽ ngẩng lên uống mấy giọt rượu dưới đáy chén, còn chưa cảm nhận được vị ngon của rượu trên người thiếu gia. " Cay quá." Kỳ Sóc nhíu mày nói. Kỳ Diễn An khẽ cười, thanh âm phát ra từ mũi, trầm thấp lại dễ nghe. Hắn giơ tay lên xoa đầu Kỳ Sóc, càu nhàu mấy câu.
Thiếu gia đã lâu không chạm vào y. Lại một lần nữa buông ly rượu xuống, Kỳ Sóc nghĩ. Khuôn mặt có chút nóng lên, nhưng đầu óc vẫn minh mẫn, chẳng qua tình cảm đè nén phun trào ra, y cũng không có sức lực đè nén.
Rời khỏi Kỳ gia, rời khỏi Kỳ Diễn An, y mới phát giác mình có thể làm được rất nhiều chuyện mà bản thân cho là không làm được. Ví dụ, trở nên toàn diện hơn. Lại ví dụ như, đối mặt với một bàn rượu say xỉn, lần đầu tiên Kỳ Sóc phát hiện ra mình có thể uống nhiều như vậy.
Xe thuyền vất vả một đường, Kỳ Sóc không về nhà. Nơi đó chỉ là một cái vỏ rỗng, cũng không có gì để mà thấp thỏm nhớ mong. Y một lòng nhào vào Cảnh Tường Trai, cứ thế đi thẳng đến Cảnh Tường Trai. Đến Cảnh Tường Trai, tiểu nhị trong tiệm thấy y, vội vàng đưa một phong thư: "Từ kinh thành Kỳ phủ gửi tới."
Kỳ phu nhân thập phần nhớ nhung Kỳ Sóc, cứ cách vài tháng đều gửi thư tới. Kỳ Sóc xé phong bao ra, đọc nhanh qua, sắc mặt lập tức thay đổi, môi trắng bệch khiến những người đi theo bên cạnh đều giật mình. Vẻ mặt Kỳ Sóc kinh hãi: "Bức thư này gửi đến từ khi nào vậy? ”
"Khi..." Tiểu nhị suy nghĩ trong chốc lát, "A, ngay ngày chưởng quỹ đến nhà Tân lão gia..."
Kỳ Sóc trừng như muốn nứt cả mắt, cả người run lên: "Sao không lập tức tìm người đưa thưa cho ta ngay?! Ta đã nói bao nhiêu lần, chuyện của Kỳ gia là chuyện quan trọng nhất! ”
Mọi người tại chỗ đều bị tiếng gầm này của y dọa hoảng lên. Đã quen với Kỳ Sóc vừa hiền lành vừa tốt bụng, chưa từng nổi trận lôi đình như vậy. Tuy rằng Tiểu nhị cảm thấy đuối lý chột dạ, nhưng cũng oan lắm. Kỳ phủ tới có thể là chuyện quan trọng gì chứ, đơn giản chỉ là ân cần hỏi han ngươi. Nghĩ như vậy, hắn bèn rả lời: "Cũng không thể có chuyện gì quan trọng hơn đơn hàng này chứ...."
Kỳ Sóc nhét lá thư lung tung vào trong ngực, trước khi đi trừng mắt nhìn tiểu nhị kia một cái, ánh mắt không khác gì lang khuyển mãnh thú, nhìn tiểu nhị kia ớn lạnh toàn thân.
Kỳ Sóc không ngủ không nghỉ mấy ngày, đến bến phà lại không thể đi về phía trước nữa. Do lũ lụt do mưa lớn, không ai dám lái thuyền. Mặc cho y nhét bao nhiêu vàng bạc vào tay thuyền phu cũng không có tác dụng. Nước mưa lạch tạch nện trên mặt đất, gió gào thét bên tai, vịt nước kêu rên, Kỳ Sóc ngẩng đầu lên nhìn thấy núi non trùng trùng điệp điệp trong mưa bụi mù mịt, lòng ngang ngược muốn leo qua núi ngay lập tức, lại bị mấy người thuyền phường bảy tay tám chân đè xuống.
"Ngươi trèo như vậy là muốn trèo đến lúc nào hả? Ngươi đang nghĩ gì vậy?! ”
"Ngươi trước tiên ở phụ cận này nghỉ ngơi một đêm, sáng mai bớt mưa, ta khẳng định sẽ không làm chậm việc làm ăn của ngươi."
"Trong núi có hổ, nguy hiểm lắm, dù khẩn cấp tới đâu cũng không được. Này không phải cái được không bù đắp nổi cái mất sao? Chờ mưa ngừng, chúng ta sẽ đưa ngươi qua mà, so với ngươi leo núi nhanh hơn nhiều. ”
Kỳ Sóc thoát ra khỏi những người lái thuyền vây quanh y, loạng choạng chạy về phía bến tàu. Mấy thuyền phu hai mặt nhìn nhau, cho rằng y điên rồi, trong đó một người nhanh tay lẹ mắt đuổi theo, cho rằng Kỳ Sóc muốn tìm cái chết. Tay còn chưa với tới Kỳ Sóc, đã thấy y quỳ thẳng xuống.
"Lão gia!"
Y hướng về phía kinh thành hét lớn, tiếng vang quanh quẩn trong sơn cốc, dư âm vờn quanh, hết sức bi thương.
“Cha... ”
Một tiếng này vừa nhẹ vừa nhỏ, giống như lẩm bẩm. Nhưng một chữ này lại làm cho y trân trọng vạn phần, chôn chặt trong lòng bao nhiêu năm.
Chuyện tang lễ mới làm xong, Kỳ Diễn An đã nhận được chiến báo từ tiền tuyến, bảo hắn nhanh chóng trở về quân doanh. Quân lệnh không thể trái, huống chi đây cũng là một trong những lời dặn dò của phụ thân. Kỳ phu nhân hiểu chuyện quan trọng, đôi mắt sưng húp khóc đỏ cả mắt đưa nhi tử đến cửa, bà sớm biết sẽ có sự ly biệt này.
Kỳ Diễn An nhẫn tâm, đội mưa bước lên ngựa. Con ngựa bay trong mưa, hắn nhìn lại, mẹ vẫn còn trong màn mưa che ô. Trong phút chốc, ánh mắt không khỏi chua xót.
Người mà hắn chờ đợi vẫn chưa trở về.
Lúc sắp ra khỏi thành, phía sau truyền đến tiếng hô.
"Thiếu gia! Thiếu gia!...... Thiếu gia! ”
Một tiếng gọi gấp gáp khiến Kỳ Diễn An ngẩn cả người, không thể tin nhìn lại. Trong cơn mưa tầm tã, một bóng người đang chạy về phía hắn, tóc rối bời chật vật không chịu nổi, quần áo đều bị nước mưa làm ướt.
Không đến một năm, người trước mắt rất khác so với người trong trí nhớ của Kỳ Diễn An.Thân hình gầy gò, xương gò má nhô ra, chỉ còn lại một đôi mắt đen mà tròn vẫn như trước.
Kỳ Sóc lấy ra từ trong ngực một lá bùa bình an, hai tay nâng lên dâng cho Kỳ Diễn An: "Thiếu gia, cầu xin người nhận lấy đi. Mang theo trên người, có thể bảo vệ thiếu gia bình an..."
Lời còn chưa dứt, Kỳ Diễn An xoay người xuống ngựa, ôm Kỳ Sóc vào trong lòng. Nhiều ngày qua, Kỳ Diễn An không rơi một giọt nước mắt nào. Trước giường bệnh của cha mình, hắn không thể yếu đuối, trước mặt mẹ mình hắn phải chịu đựng, giờ khắc này, hắn cuối cùng nghẹn ngào: "Trăng nhỏ, Trăng nhỏ..."
Thật lâu sau, Kỳ Diễn An mới buông y ra, Kỳ Sóc bình tĩnh nhìn Kỳ Diễn An. Thiếu gia hốc hác, trên cằm thiếu gia mọc râu đen, thiếu gia...
"Chúng ta còn phải đi..." Người đi theo bên cạnh thúc giục nói.
Bàn tay vốn định vuốt ve hai má Kỳ Diễn An đột nhiên thu hồi, ngón tay cuộn tròn lại nắm chặt thành quyền.
"Nhanh thôi." Kỳ Diễn An trả lời, ánh mắt một khắc cũng không rời khỏi Kỳ Sóc.
Khoảnh khắc tiếp theo, Kỳ Sóc cảm thấy môi mình lạnh lẽo, giống như là mưa lạnh.
Đó là một nụ hôn cực kỳ vội vàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.