Chương 29: Không được sao?
Lâm Uyên Ngư Nhi
30/09/2020
Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
"Nuốt chửng" ngôi sao RT063, ắt hẳn là một loại vật chất thần bí vượt qua nhận thức trước mắt của nhân loại.
Ở đây ngoại trừ Phó Hành Quang, ba người khác đều rơi vào yên lặng, mọi người không hẹn mà cùng nghĩ đến một chuyện đáng sợ, nếu loại vật chất này có thể nuốt chửng cả một ngôi sao chất lượng cao trong hệ Ngân Hà, như vậy, liệu rằng cũng có nghĩa là, tương lai một ngày nào đó, địa cầu cũng bị...
Không có người nào dám nghĩ xa hơn.
Từ khi nhân loại xuất hiện đến nay, chỉ là lịch sử mấy ngàn năm, nền văn minh nhân loại thành lập trên nền văn minh địa cầu, nhưng mà, vạn sự vạn vật đều có trước sau, có sinh tất có tử, đây là quy tắc đã định.
Có nhà khoa học dự tính, tuổi thọ của địa cầu sẽ không vượt quá năm tỷ năm, đối với lúc này mà nói, tuy con số năm tỷ năm khổng lồ mà xa xôi, nhưng lại không khỏi khiến mọi người cảnh giác, cũng tỉnh táo tiếp thu sự thật rằng sẽ có một ngày địa cầu không còn tồn tại.
Cho nên, tìm kiếm nền văn minh ngoài hành tinh cũng đồng nghĩa với việc tìm ra một hành tinh thích hợp để làm đường lui.
Đương nhiên, về tin tức ngôi sao RT063 biến mất ly kỳ, sẽ giữ kín không công bố với bên ngoài, dù sao thì một khi tuyên bố ra ngoài, sợ là sẽ mang đến một cơn khủng hoảng...
"Giờ mình đang sởn tóc gáy luôn đây này." Triệu Huy đụng vai Trương Hội Ninh, "Lão Trương, cậu thế nào?"
"Sợ gì chứ." Lúc này Trương Hội Ninh lại rất lạc quan, "Dù sao cũng không thể sống mãi."
Tổ tiên đã qua đời, nhưng đạo lý vẫn còn đây: Nghèo, tất sinh biến, biến tất thông [1].
[1] Nghèo, tất sẽ có chuyện, có chuyện thì sẽ tự hiểu, tự thông suốt
Trước đây khủng long bị tuyệt chủng, sau đó mới xuất hiện nhân loại, lỡ mà có một ngày sơn cùng thủy tận, ai biết có thể sẽ xuất hiện một loại sinh vật khác còn cao cấp hơn cả nhân loại thì sao?
Bình tĩnh bình tĩnh.
Lời anh ấy nói vẫn không xua đi sự lo lắng của Triệu Huy: "Cậu không sợ tương lai có một ngày, đang trên đường đến phòng thí nghiệm, đột nhiên mất đi ánh sáng, thế giới rơi vào bóng đêm..."
Trương Hội Ninh nuốt nước miếng: "Cái mà cậu nói là nhật thực rồi." Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng anh ấy vẫn cách xa Triệu Huy, cảm xúc bất ổn.
Tưởng tượng đến cảnh tượng kia, thật là đáng sợ.
Chu Tinh Thần mỉm cười: "Tình huống không đến mức bi quan như vậy, nếu chúng ta cũng lùi bước, những người khác phải làm sao đây?"
Lấy một giả thiết, dù tương lai thật sự thành công di cư đến tinh cầu khác, chỉ cần tấm khăn che mặt của vật chất thần bí này vẫn chưa vạch trần, như vậy thì dù là hệ Ngân Hà hay tinh cầu nào khác, đều không được an toàn.
"Đúng vậy." Phó Hành Quang nhìn cô, "Trước mắt, quan trọng nhất là tìm hiểu rõ ràng, rốt cuộc nó là thứ gì."
Triệu Huy hỏi: "Bên 'Thiên Nhãn' chưa có tin tức mới nào khác sao?"
"Tạm thời chưa có."
Trương Hội Ninh thở dài: "Đáng tiếc là mai chúng ta phải về Nam Lăng rồi."
Có chút tiếc nuối, nếu có thể tiếp tục tham dự thì tốt biết bao?
Chu Tinh Thần nhắc nhở: "Cậu quên giáo sư Từ của chúng ta rồi à?"
"Đúng nhỉ!" Anh ấy bừng tỉnh, "Sao mình không nghĩ đến điều này?"
Làm học sinh của giáo sư Từ, họ cũng có thể thơm lây, tiếp xúc với số liệu tương quan.
Dường như Phó Hành Quang có chuyện muốn nói, nhưng lời nói đến bên miệng, cuối cùng vẫn không thốt ra, thay vào đó là nhìn cô, hơi nhếch môi, xoa nhẹ ấn đường.
Triệu Huy đối diện mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, cũng dùng chung một kiểu câu đầy thâm ý khác: "Tinh Thần, chẳng lẽ cậu quên trợ giảng Phó của chúng ta rồi à?"
Chu Tinh Thần nhất thời không hiểu được ý của anh ấy, đại khái là trong lòng cất giấu bí mật, chỉ cần nghe thấy tên mình và Phó Hành Quang cùng bị đề cập, tâm tư không khỏi rẽ lối.
Trương Hội Ninh thì vỗ đùi, cầm lấy tài liệu trên bàn: "Có anh Phó ở đây, chúng ta còn sợ không nắm được sao?"
Chu Tinh Thần thật sự không nghĩ tới điều này, trong lòng thầm ảo não, lén nhìn qua, chỉ thấy Phó Hành Quang cũng đang nhìn mình, trong mắt còn mang theo vài phần ý cười.
"Tinh Thần." Triệu Huy còn không muốn buông tha cho cô, "Sao mặt cậu đỏ thế?"
"Có sao?"
Vốn chỉ là hơi ửng đỏ, nhiệt độ trong phòng cao, không liên quan gì đến ngại ngùng, bị Triệu Huy nhấn mạnh, Chu Tinh Thần sờ mặt theo bản năng, thành ra trúng bẫy rập của anh ấy.
Triệu Huy vui vẻ, nhưng lại một mình vui sướng, đều là người ngoài cuộc, đầu óc Trương Hội Ninh rất tốt, đáng tiếc thần kinh thô hết sức, một chút cũng không cảm nhận được lạc thú trong đó. Có điều Triệu Huy không dám cười quá mức, tính tình Chu Tinh Thần mềm mỏng, nhiều lắm là trừng anh ấy một cái, nhưng người nào đó không giống, bạn gái bị người khác trêu chọc ngay dưới mí mắt, nói không chừng bên ngoài là dáng vẻ vân đạm phong khinh [2], trong lòng lại...
[2] Vân đạm phong khinh: mây gió điềm nhiên, ý chỉ sự ung dung, bình tĩnh
Sau này anh ấy còn phải "kiếm ăn" nhờ anh, vẫn nên thu liễm chút.
Phó Hành Quang uống mấy ngụm nước, để cái ly xuống, vừa vặn đặt bên cạnh ly Chu Tinh Thần, kiểu dáng màu sắc đều giống nhau, hai "vành tai" lại dựa gần nhau, vừa nhìn đã cảm thấy là một cặp.
Triệu Huy lập tức cảm thấy mình và Trương Hội Ninh là hai bóng đèn quá chói mắt, nếu chính sự nói xong rồi, tiếp tục ở đây thì không tốt lắm, vẫn nên chuồn nhanh thì hơn.
Thấy người bên cạnh đứng lên, Trương Hội Ninh nghi hoặc nhìn qua: "Đi đâu đấy?"
Triệu Huy đưa mắt ra hiệu cho anh ấy, không có phản ứng, vì thế trực tiếp kéo người ra ngoài.
Cánh cửa khép lại.
Vẻ mặt Trương Hội Ninh không thể hiểu được.
Triệu Huy: "Cậu không cảm thấy, không khí bên trong có chút... kỳ lạ à?"
Trương Hội Ninh nghiêm túc suy nghĩ: "Đâu có."
Triệu Huy không còn gì để nói.
Anh ấy hướng dẫn từng bước: "Cậu không thấy không khí bên trong biến thành màu hồng luôn rồi hả?"
"Thật á?" Trương Hội Ninh kinh ngạc cực kỳ, thậm chí còn muốn mở cửa đi vào chứng thực, Triệu Huy không nói hai lời đẩy đi.
Từ trước đến nay Trương Hội Ninh thích dò hỏi tới cùng, trên đường về phòng còn không ngừng truy hỏi: "Sao không khí lại biến thành màu hồng?"
"Có thể mình bị mù màu." Triệu Huy nỗ lực giữ nụ cười mỉm: "Nhìn lầm rồi."
Bên trong cánh cửa.
Chu Tinh Thần cầm cái ly, nhẹ giọng hỏi: "Anh cứ nhìn em như vậy làm gì?"
"Sao nào?" Phó Hành Quang nhướng mày: "Anh nhìn bạn gái mình, không được à?"
Đương nhiên là được.
Không đúng.
Cô nghĩ lại, lỡ mà anh được một tấc lại muốn tiến thêm một thước: Anh ngủ với bạn gái mình, không được à?
Đến lúc đó nên làm sao bây giờ?
Dựa theo tiến triển giữa hai người họ, tối qua anh thật sự đưa tay tiến vào... Dường như ngày đó đã không còn xa.
Trước khi ngủ, cô còn cố ý đi tra cứu tin tức: Đêm đầu tiên của con gái đau thế nào? Lần đầu của con gái là cảm giác ra sao? Thành công khiến mình mất ngủ không nói, còn lấy Phó Hành Quang làm đối tượng, mơ một giấc mộng xuân hàng thật giá thật, hơn nữa là cái kiểu hoàn toàn không giữ lại gì...
Hiện tại người đã ở ngay trước mắt, hình ảnh nào đó hiện lên trong đầu, dường như không khí xung quanh bị hun nóng, Chu Tinh Thần vội vàng đứng dậy: "Em vừa nhớ ra... quần áo chưa giặt, sáng mai phải đi rồi, sợ không khô kịp..."
Cô vừa nói vừa đi ra ngoài, bóng dáng nhanh chóng biến mất ngoài cửa.
Trở lại phòng, Chu Tinh Thần thấy quần áo trên ban công, lập tức trợn tròn mắt.
Sáng nay anh sang giúp cô giặt quần áo?
Sao cô không nghe thấy chút động tĩnh nào? Cô nằm trên giường, có thể là ban đêm mất ngủ, đến hừng đông ngủ khá sâu, ngay cả anh tiến vào cũng không nhận ra.
Nhìn bộ nội y màu tím đang đắm mình dưới ánh mặt trời, ngoại trừ bộ phận nên che, những nơi khác đều mỏng như cánh ve, còn may viền ren, lại nghĩ đến quá trình bàn tay thon dài của anh phơi chúng nó lên thế nào, Chu Tinh Thần thật muốn đập mặt vào tường.
. . .
Trưa hôm sau, đoàn người về đại học Nam Lăng, hoạt động ngoại khóa lần này, có thể nói là thắng lợi trở về, họ mới xuống xe đã bị giáo sư Từ gọi vào phòng thí nghiệm họp.
Giáo sư Từ vừa tham gia hội thảo Thiên văn ở Mỹ, tối qua về nước, còn chưa kịp thích ứng múi giờ, nhưng trông vẫn có tinh thần, sau khi chia sẻ tâm đắc với học trò, lại tiến hành thảo luận xung quanh ngôi sao RT063 đến hai tiếng, chờ đến khi hội nghị kết thúc, trời đã tối hẳn.
Trương Hội Ninh ngáp lên ngáp xuống, vừa mệt vừa buồn ngủ, ngay cả cơm hộp cũng lười gọi, cùng lắm thì kêu Triệu Huy vào phòng Lâm Phi Phàm lấy hai gói mì làm bữa tối qua loa, không ngờ vừa ra khỏi cửa, lại bị giáo sư Từ gọi lại.
Cùng ở lại còn có Triệu Huy.
Chu Tinh Thần và Phó Hành Quang đang chuẩn bị đi tìm một tiệm cơm để ăn tối, vừa ra khỏi cổng viện Nghiên cứu, hai người liền nắm tay nhau, tựa như hai cực của nam châm, có lực hấp dẫn trời sinh.
"Muốn ăn gì?"
Chu Tinh Thần không có ý kiến: "Gì cũng được."
"Muốn ăn cơm anh làm không?"
"Anh biết nấu cơm?!"
Điều này còn đáng ngạc nhiên hơn cậu nhỏ làm mì cho chị Mai Cửu!
Phó Hành Quang cười nhẹ một tiếng: "Xem thường anh à?"
"Không đùa chứ?" Chu Tinh Thần quơ tay anh, "Biết làm thật?"
"Có muốn ăn không?"
"Đương nhiên là muốn!"
Hai người đến siêu thị mua đồ ăn, quay về nhà, Phó Hành Quang xắn tay áo vào bếp "thi triển" tài nghệ, Chu Tinh Thần cũng vào theo, tính làm trợ thủ cho anh, thật ra là giúp rửa rau, lấy đĩa linh tinh.
Thì ra anh thật sự giấu nghề, không đến bốn mươi phút, ba món mặn một món canh. Sắc, hương, vị đều đầy đủ, được bưng lên bàn, vốn cô còn chuẩn bị tâm lý, dù anh nấu không ngon, cũng phải cố gắng mà ăn hết...
Nhưng sự thật là: Chu Tinh Thần ăn hai chén canh, một chén cơm xong, còn muốn ăn sạch đĩa cà chua xào trứng, Phó Hành Quang phải ngăn lại, nói buổi tối không nên ăn quá nhiều, sợ chướng bụng.
Vì thế đành phải thôi.
Cơm nước xong, Chu Tinh Thần muốn giúp anh dọn dẹp chén đũa, bị Phó Hành Quang đuổi ra phòng khách xem TV, xuyên qua cửa sổ kính, nhìn bóng dáng bận rộn của anh, cô đột nhiên cảm giác như hai người họ đang trải qua những ngày sống chung ngọt ngào.
Vừa bật TV lên, trên màn hình xuất hiện gương mặt ca sĩ nam kia, lập tức cảm thấy vô vị. Chắc hẳn là cô quá bênh vực người của mình, luôn có một sự đối chọi từ trong xương cốt với người đàn ông này...
Chu Tinh Thần đổi sang đài khác, vẫn không cảm thấy hứng thú với chương trình nào, vì thế tắt TV, chơi điện thoại.
Cô mở Weibo ra, đập vào mắt là hot search trên cùng: Bắt gặp tại cửa
Không biết sao, mí mắt đột nhiên nhảy dựng.
Chu Tinh Thần vẫn không nhịn được, bấm vào, trong phổi như hít phải khí bẩn.
Một account marketing [3] chỉ có mấy trăm follow, nửa giờ trước đã đăng một bài viết, trực tiếp điểm danh Phó Hành Quang...
[3] Account marketing: Người nào muốn quảng cáo, sản phẩm hay sự kiện gì đó của mình được mở rộng thì sẽ mua chuộc quần chúng ở đây, trả tiền để tuyên truyền.
Những chuyện bên lề: Xin mời @Phó Hành Quang, đưa ra lời giải đáp về chuyện đồi bại với một fan nữ vào bốn năm trước.
Beta: Quanh
"Nuốt chửng" ngôi sao RT063, ắt hẳn là một loại vật chất thần bí vượt qua nhận thức trước mắt của nhân loại.
Ở đây ngoại trừ Phó Hành Quang, ba người khác đều rơi vào yên lặng, mọi người không hẹn mà cùng nghĩ đến một chuyện đáng sợ, nếu loại vật chất này có thể nuốt chửng cả một ngôi sao chất lượng cao trong hệ Ngân Hà, như vậy, liệu rằng cũng có nghĩa là, tương lai một ngày nào đó, địa cầu cũng bị...
Không có người nào dám nghĩ xa hơn.
Từ khi nhân loại xuất hiện đến nay, chỉ là lịch sử mấy ngàn năm, nền văn minh nhân loại thành lập trên nền văn minh địa cầu, nhưng mà, vạn sự vạn vật đều có trước sau, có sinh tất có tử, đây là quy tắc đã định.
Có nhà khoa học dự tính, tuổi thọ của địa cầu sẽ không vượt quá năm tỷ năm, đối với lúc này mà nói, tuy con số năm tỷ năm khổng lồ mà xa xôi, nhưng lại không khỏi khiến mọi người cảnh giác, cũng tỉnh táo tiếp thu sự thật rằng sẽ có một ngày địa cầu không còn tồn tại.
Cho nên, tìm kiếm nền văn minh ngoài hành tinh cũng đồng nghĩa với việc tìm ra một hành tinh thích hợp để làm đường lui.
Đương nhiên, về tin tức ngôi sao RT063 biến mất ly kỳ, sẽ giữ kín không công bố với bên ngoài, dù sao thì một khi tuyên bố ra ngoài, sợ là sẽ mang đến một cơn khủng hoảng...
"Giờ mình đang sởn tóc gáy luôn đây này." Triệu Huy đụng vai Trương Hội Ninh, "Lão Trương, cậu thế nào?"
"Sợ gì chứ." Lúc này Trương Hội Ninh lại rất lạc quan, "Dù sao cũng không thể sống mãi."
Tổ tiên đã qua đời, nhưng đạo lý vẫn còn đây: Nghèo, tất sinh biến, biến tất thông [1].
[1] Nghèo, tất sẽ có chuyện, có chuyện thì sẽ tự hiểu, tự thông suốt
Trước đây khủng long bị tuyệt chủng, sau đó mới xuất hiện nhân loại, lỡ mà có một ngày sơn cùng thủy tận, ai biết có thể sẽ xuất hiện một loại sinh vật khác còn cao cấp hơn cả nhân loại thì sao?
Bình tĩnh bình tĩnh.
Lời anh ấy nói vẫn không xua đi sự lo lắng của Triệu Huy: "Cậu không sợ tương lai có một ngày, đang trên đường đến phòng thí nghiệm, đột nhiên mất đi ánh sáng, thế giới rơi vào bóng đêm..."
Trương Hội Ninh nuốt nước miếng: "Cái mà cậu nói là nhật thực rồi." Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng anh ấy vẫn cách xa Triệu Huy, cảm xúc bất ổn.
Tưởng tượng đến cảnh tượng kia, thật là đáng sợ.
Chu Tinh Thần mỉm cười: "Tình huống không đến mức bi quan như vậy, nếu chúng ta cũng lùi bước, những người khác phải làm sao đây?"
Lấy một giả thiết, dù tương lai thật sự thành công di cư đến tinh cầu khác, chỉ cần tấm khăn che mặt của vật chất thần bí này vẫn chưa vạch trần, như vậy thì dù là hệ Ngân Hà hay tinh cầu nào khác, đều không được an toàn.
"Đúng vậy." Phó Hành Quang nhìn cô, "Trước mắt, quan trọng nhất là tìm hiểu rõ ràng, rốt cuộc nó là thứ gì."
Triệu Huy hỏi: "Bên 'Thiên Nhãn' chưa có tin tức mới nào khác sao?"
"Tạm thời chưa có."
Trương Hội Ninh thở dài: "Đáng tiếc là mai chúng ta phải về Nam Lăng rồi."
Có chút tiếc nuối, nếu có thể tiếp tục tham dự thì tốt biết bao?
Chu Tinh Thần nhắc nhở: "Cậu quên giáo sư Từ của chúng ta rồi à?"
"Đúng nhỉ!" Anh ấy bừng tỉnh, "Sao mình không nghĩ đến điều này?"
Làm học sinh của giáo sư Từ, họ cũng có thể thơm lây, tiếp xúc với số liệu tương quan.
Dường như Phó Hành Quang có chuyện muốn nói, nhưng lời nói đến bên miệng, cuối cùng vẫn không thốt ra, thay vào đó là nhìn cô, hơi nhếch môi, xoa nhẹ ấn đường.
Triệu Huy đối diện mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, cũng dùng chung một kiểu câu đầy thâm ý khác: "Tinh Thần, chẳng lẽ cậu quên trợ giảng Phó của chúng ta rồi à?"
Chu Tinh Thần nhất thời không hiểu được ý của anh ấy, đại khái là trong lòng cất giấu bí mật, chỉ cần nghe thấy tên mình và Phó Hành Quang cùng bị đề cập, tâm tư không khỏi rẽ lối.
Trương Hội Ninh thì vỗ đùi, cầm lấy tài liệu trên bàn: "Có anh Phó ở đây, chúng ta còn sợ không nắm được sao?"
Chu Tinh Thần thật sự không nghĩ tới điều này, trong lòng thầm ảo não, lén nhìn qua, chỉ thấy Phó Hành Quang cũng đang nhìn mình, trong mắt còn mang theo vài phần ý cười.
"Tinh Thần." Triệu Huy còn không muốn buông tha cho cô, "Sao mặt cậu đỏ thế?"
"Có sao?"
Vốn chỉ là hơi ửng đỏ, nhiệt độ trong phòng cao, không liên quan gì đến ngại ngùng, bị Triệu Huy nhấn mạnh, Chu Tinh Thần sờ mặt theo bản năng, thành ra trúng bẫy rập của anh ấy.
Triệu Huy vui vẻ, nhưng lại một mình vui sướng, đều là người ngoài cuộc, đầu óc Trương Hội Ninh rất tốt, đáng tiếc thần kinh thô hết sức, một chút cũng không cảm nhận được lạc thú trong đó. Có điều Triệu Huy không dám cười quá mức, tính tình Chu Tinh Thần mềm mỏng, nhiều lắm là trừng anh ấy một cái, nhưng người nào đó không giống, bạn gái bị người khác trêu chọc ngay dưới mí mắt, nói không chừng bên ngoài là dáng vẻ vân đạm phong khinh [2], trong lòng lại...
[2] Vân đạm phong khinh: mây gió điềm nhiên, ý chỉ sự ung dung, bình tĩnh
Sau này anh ấy còn phải "kiếm ăn" nhờ anh, vẫn nên thu liễm chút.
Phó Hành Quang uống mấy ngụm nước, để cái ly xuống, vừa vặn đặt bên cạnh ly Chu Tinh Thần, kiểu dáng màu sắc đều giống nhau, hai "vành tai" lại dựa gần nhau, vừa nhìn đã cảm thấy là một cặp.
Triệu Huy lập tức cảm thấy mình và Trương Hội Ninh là hai bóng đèn quá chói mắt, nếu chính sự nói xong rồi, tiếp tục ở đây thì không tốt lắm, vẫn nên chuồn nhanh thì hơn.
Thấy người bên cạnh đứng lên, Trương Hội Ninh nghi hoặc nhìn qua: "Đi đâu đấy?"
Triệu Huy đưa mắt ra hiệu cho anh ấy, không có phản ứng, vì thế trực tiếp kéo người ra ngoài.
Cánh cửa khép lại.
Vẻ mặt Trương Hội Ninh không thể hiểu được.
Triệu Huy: "Cậu không cảm thấy, không khí bên trong có chút... kỳ lạ à?"
Trương Hội Ninh nghiêm túc suy nghĩ: "Đâu có."
Triệu Huy không còn gì để nói.
Anh ấy hướng dẫn từng bước: "Cậu không thấy không khí bên trong biến thành màu hồng luôn rồi hả?"
"Thật á?" Trương Hội Ninh kinh ngạc cực kỳ, thậm chí còn muốn mở cửa đi vào chứng thực, Triệu Huy không nói hai lời đẩy đi.
Từ trước đến nay Trương Hội Ninh thích dò hỏi tới cùng, trên đường về phòng còn không ngừng truy hỏi: "Sao không khí lại biến thành màu hồng?"
"Có thể mình bị mù màu." Triệu Huy nỗ lực giữ nụ cười mỉm: "Nhìn lầm rồi."
Bên trong cánh cửa.
Chu Tinh Thần cầm cái ly, nhẹ giọng hỏi: "Anh cứ nhìn em như vậy làm gì?"
"Sao nào?" Phó Hành Quang nhướng mày: "Anh nhìn bạn gái mình, không được à?"
Đương nhiên là được.
Không đúng.
Cô nghĩ lại, lỡ mà anh được một tấc lại muốn tiến thêm một thước: Anh ngủ với bạn gái mình, không được à?
Đến lúc đó nên làm sao bây giờ?
Dựa theo tiến triển giữa hai người họ, tối qua anh thật sự đưa tay tiến vào... Dường như ngày đó đã không còn xa.
Trước khi ngủ, cô còn cố ý đi tra cứu tin tức: Đêm đầu tiên của con gái đau thế nào? Lần đầu của con gái là cảm giác ra sao? Thành công khiến mình mất ngủ không nói, còn lấy Phó Hành Quang làm đối tượng, mơ một giấc mộng xuân hàng thật giá thật, hơn nữa là cái kiểu hoàn toàn không giữ lại gì...
Hiện tại người đã ở ngay trước mắt, hình ảnh nào đó hiện lên trong đầu, dường như không khí xung quanh bị hun nóng, Chu Tinh Thần vội vàng đứng dậy: "Em vừa nhớ ra... quần áo chưa giặt, sáng mai phải đi rồi, sợ không khô kịp..."
Cô vừa nói vừa đi ra ngoài, bóng dáng nhanh chóng biến mất ngoài cửa.
Trở lại phòng, Chu Tinh Thần thấy quần áo trên ban công, lập tức trợn tròn mắt.
Sáng nay anh sang giúp cô giặt quần áo?
Sao cô không nghe thấy chút động tĩnh nào? Cô nằm trên giường, có thể là ban đêm mất ngủ, đến hừng đông ngủ khá sâu, ngay cả anh tiến vào cũng không nhận ra.
Nhìn bộ nội y màu tím đang đắm mình dưới ánh mặt trời, ngoại trừ bộ phận nên che, những nơi khác đều mỏng như cánh ve, còn may viền ren, lại nghĩ đến quá trình bàn tay thon dài của anh phơi chúng nó lên thế nào, Chu Tinh Thần thật muốn đập mặt vào tường.
. . .
Trưa hôm sau, đoàn người về đại học Nam Lăng, hoạt động ngoại khóa lần này, có thể nói là thắng lợi trở về, họ mới xuống xe đã bị giáo sư Từ gọi vào phòng thí nghiệm họp.
Giáo sư Từ vừa tham gia hội thảo Thiên văn ở Mỹ, tối qua về nước, còn chưa kịp thích ứng múi giờ, nhưng trông vẫn có tinh thần, sau khi chia sẻ tâm đắc với học trò, lại tiến hành thảo luận xung quanh ngôi sao RT063 đến hai tiếng, chờ đến khi hội nghị kết thúc, trời đã tối hẳn.
Trương Hội Ninh ngáp lên ngáp xuống, vừa mệt vừa buồn ngủ, ngay cả cơm hộp cũng lười gọi, cùng lắm thì kêu Triệu Huy vào phòng Lâm Phi Phàm lấy hai gói mì làm bữa tối qua loa, không ngờ vừa ra khỏi cửa, lại bị giáo sư Từ gọi lại.
Cùng ở lại còn có Triệu Huy.
Chu Tinh Thần và Phó Hành Quang đang chuẩn bị đi tìm một tiệm cơm để ăn tối, vừa ra khỏi cổng viện Nghiên cứu, hai người liền nắm tay nhau, tựa như hai cực của nam châm, có lực hấp dẫn trời sinh.
"Muốn ăn gì?"
Chu Tinh Thần không có ý kiến: "Gì cũng được."
"Muốn ăn cơm anh làm không?"
"Anh biết nấu cơm?!"
Điều này còn đáng ngạc nhiên hơn cậu nhỏ làm mì cho chị Mai Cửu!
Phó Hành Quang cười nhẹ một tiếng: "Xem thường anh à?"
"Không đùa chứ?" Chu Tinh Thần quơ tay anh, "Biết làm thật?"
"Có muốn ăn không?"
"Đương nhiên là muốn!"
Hai người đến siêu thị mua đồ ăn, quay về nhà, Phó Hành Quang xắn tay áo vào bếp "thi triển" tài nghệ, Chu Tinh Thần cũng vào theo, tính làm trợ thủ cho anh, thật ra là giúp rửa rau, lấy đĩa linh tinh.
Thì ra anh thật sự giấu nghề, không đến bốn mươi phút, ba món mặn một món canh. Sắc, hương, vị đều đầy đủ, được bưng lên bàn, vốn cô còn chuẩn bị tâm lý, dù anh nấu không ngon, cũng phải cố gắng mà ăn hết...
Nhưng sự thật là: Chu Tinh Thần ăn hai chén canh, một chén cơm xong, còn muốn ăn sạch đĩa cà chua xào trứng, Phó Hành Quang phải ngăn lại, nói buổi tối không nên ăn quá nhiều, sợ chướng bụng.
Vì thế đành phải thôi.
Cơm nước xong, Chu Tinh Thần muốn giúp anh dọn dẹp chén đũa, bị Phó Hành Quang đuổi ra phòng khách xem TV, xuyên qua cửa sổ kính, nhìn bóng dáng bận rộn của anh, cô đột nhiên cảm giác như hai người họ đang trải qua những ngày sống chung ngọt ngào.
Vừa bật TV lên, trên màn hình xuất hiện gương mặt ca sĩ nam kia, lập tức cảm thấy vô vị. Chắc hẳn là cô quá bênh vực người của mình, luôn có một sự đối chọi từ trong xương cốt với người đàn ông này...
Chu Tinh Thần đổi sang đài khác, vẫn không cảm thấy hứng thú với chương trình nào, vì thế tắt TV, chơi điện thoại.
Cô mở Weibo ra, đập vào mắt là hot search trên cùng: Bắt gặp tại cửa
Không biết sao, mí mắt đột nhiên nhảy dựng.
Chu Tinh Thần vẫn không nhịn được, bấm vào, trong phổi như hít phải khí bẩn.
Một account marketing [3] chỉ có mấy trăm follow, nửa giờ trước đã đăng một bài viết, trực tiếp điểm danh Phó Hành Quang...
[3] Account marketing: Người nào muốn quảng cáo, sản phẩm hay sự kiện gì đó của mình được mở rộng thì sẽ mua chuộc quần chúng ở đây, trả tiền để tuyên truyền.
Những chuyện bên lề: Xin mời @Phó Hành Quang, đưa ra lời giải đáp về chuyện đồi bại với một fan nữ vào bốn năm trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.