Chương 16: Lấy thân báo đáp
Lâm Uyên Ngư Nhi
29/09/2020
Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Tuy nhà họ Phó và nhà họ Chu ở cùng thành phố A, nhưng cách nhau lộ trình hơn một giờ xe, vào Tết Âm Lịch, hai nhà sẽ thăm hỏi lẫn nhau, ngày thường Mai Nhiễm cùng Nguyễn Miên cũng thường hẹn đi dạo phố uống trà chiều, quan hệ thân thiết hơn cả họ hàng.
Sáng sớm đầu năm, bầu trời trong xanh.
Đầu giường bị bao phủ bởi ánh mặt trời vàng ươm.
Chu Tiểu Bảo đã làm xong ba bài tập thể dục buổi sáng, sải cánh bay tới bay lui giữa không trung: "Tinh Thần, chúc mừng năm mới, mau rời giường nào!"
"Ưm..."
Chu Tinh Thần cuộn chăn, giọng mơ màng: "Mấy giờ rồi?"
Bụng Chu Tiểu Bảo sáng lên, nó cúi đầu nhìn đồng hồ hiển thị phía trên: "Bảy giờ mười sáu phút."
Đã trễ thế này rồi?
Cô gãi đầu ngồi dậy, vào phòng tắm rửa mặt.
Cô đánh răng, Chu Tiểu Bảo ở một bên "ê a" ca hát, chỗ này thì giống hệt người tạo ra nó là Hạ Thiên, gần như không có câu nào đúng nhịp, cô vui vẻ nghĩ: Xem ra danh hiệu "Vua lạc nhịp" vinh dự có thể truyền lại rồi.
Chu Tiểu Bảo hát xong liền phe phẩy đuôi cầu khen ngợi.
Chu Tinh Thần xoa đầu nó, hai chữ "dễ nghe" thật sự là nói không nên lời, ngẫm nghĩ: "Cách hát rất đặc biệt, rất thích hợp nghe vào sáng sớm."
Khiến người ta tỉnh cả ngủ.
Chu Tiểu Bảo vui vẻ lộn nhào giữa không trung: "Vậy ngày nào em cũng hát cho chị nghe nha!"
Chu Tinh Thần suýt nuốt luôn nước súc miệng...
Chờ cô thay quần áo xuống lầu, Tề Nghiễm đã chuẩn bị bữa sáng xong, bày một bàn đầy, cô vừa ăn vừa xem đôi người tuyết trong sân của cậu nhỏ, cũng muốn chơi.
"Ăn từ từ thôi." Tề Nghiễm đưa ly sữa bò vừa hâm nóng cho cô.
"Bố, con no rồi." Chu Tinh Thần uống nửa ly sữa, bên môi còn dính chút màu trắng đã đứng dậy muốn chạy ra ngoài. Sao Tề Nghiễm lại không nhìn ra tâm tư con gái, nuông chiều từ nhỏ, cũng đành mặc cô.
Đúng lúc này, Nguyễn Miên bưng trái cây ra khỏi phòng bếp, Chu Tinh Thần bị bà gọi lại, cảm thấy giữa môi hơi lạnh, trong miệng bị đút một miếng táo.
"Năm mới, bình bình an an."
Nguyễn Miên lại lấy ra một miếng cam: "Đại cát đại lợi."
Người làm mẹ, luôn hy vọng tất cả những gì tốt đẹp nhất sẽ xảy đến với con gái mình.
Chu Tinh Thần ăn xong miếng bưởi có ngụ ý "phù hộ con cái", thật sự ăn không vô nữa, chợt thấy mẹ và bố đang giao lưu bằng ánh mắt nồng nàn, bỗng nhiên có chủ ý.
Cô lấy hai miếng mứt táo, đút cho mỗi người một miếng: "Bố mẹ, hy vọng hai người mãi mãi ngọt ngào, chìm trong bể tình."
Nói xong, cô lập tức chạy đi.
Chỉ nghe loáng thoáng phía sau vang lên giọng mẹ cô: "Đứa nhỏ này..."
Phần sau nghe không rõ lắm.
Thực tế thì, bà Tề vừa nói ba chữ này xong, đã bị ông Tề nâng cằm... Chỉ vài phút sau, một lớp son môi cho có không khí cùng mứt táo trong miệng, tất cả đều bị ông... Ăn luôn.
Chu Tinh Thần và cậu nhỏ vừa đắp được một đôi người tuyết, người nhà họ Phó đã đúng giờ đến đây, điểm không giống năm trước là, lần này nhiều thêm hai vị khách, một là Phó Hành Quang, một là Mai Cửu.
Vừa nãy bận "trang điểm" cho người tuyết, trên tay Chu Tinh Thần còn dính chút màu nước đỏ tươi, trên trán cũng điểm "chu sa", là Nguyễn Minh Huy nhân lúc không chú ý, lặng lẽ ấn lên.
Cô hồn nhiên không phát giác, lễ phép chào hỏi mọi người.
Con gái nhỏ nhà họ Phó - Phó Tuyết Nghênh cho cô một cái ôm lớn: "Sao nhỏ, em nhớ chị lắm!"
Chu Tinh Thần ôm chặt lại: "Chị cũng thế!"
Các cô cùng nhau lớn lên từ nhỏ, thân như chị em.
Tuy sau này Phó Tuyết Nghênh đi du học Pháp, hai người đã lâu không gặp, nhưng vừa thấy mặt thì tình nghĩa ngày xưa cũng trỗi dậy trở lại.
Thời gian không mang tình cảm hồn nhiên ấy đi.
Mai Khê Quang cũng đi tới, xoa đầu hai cô em gái, rụt cổ nói: "Mau vào đi thôi, lạnh muốn chết."
"Ai bảo anh muốn phong độ không cần độ ấm?" Phó Tuyết Nghênh ghét bỏ liếc anh ấy một cái, "Sao nhỏ, em nói cho chị chuyện này, anh hai em điệu đà hết sức, sáng nay trước khi ra ngoài, thay ít nhất là năm sáu bộ quần áo..."
Mai Khê Quang cảm thấy mình phải chịu nỗi oan to bằng trời: "Em chắc chắn người em nhìn thấy..." Là anh?
Bệnh "mù mặt" vẫn chưa tốt lên chút nào à? Thay quần áo trong phòng anh thì nhất định là anh sao? Em có biết không, áo khoác thiết kế riêng của anh, hiện tại đang... Mặc trên người người khác đấy!
Tối qua gác đêm, không biết sao lại luẩn quẩn trong lòng, cùng học sinh xuất sắc khoa học tự nhiên có năng lực tính nhẩm mạnh đến mức nghịch thiên chơi 24 giờ [1], không chỉ áo khoác cao cấp bị cướp đi, còn...
Mai Khê Quang nhìn chiếc áo khoác khéo léo nhưng không có chút đặc biệt trên người, rồi lại nhìn người đối diện nào đó bình tĩnh thong dong, dáng vẻ ngọc thụ lâm phong, thật đúng là hối hận xanh cả ruột.
Phó Hành Quang đón nhận ánh mắt của anh ấy: "Vào đi thôi, đừng để cảm lạnh."
Mai Khê Quang: "!!!"
Chu Tinh Thần vội vàng đón họ vào nhà.
Đây là lần đầu tiên Mai Cửu tới đây, khả năng trong tiềm thức biết đây là chỗ anh ấy ở, mọi thứ đều cảm thấy mới lạ, chị gái anh ấy cũng thật có khí chất, giọng nói chuyện mềm mại, thảo nào sinh ra con gái tính tình cũng mềm mại như vậy.
Còn anh rể là Tề Nghiễm cũng phong thần tuấn lãng, tuy ít khi nói cười, nhưng lúc nhìn vợ con, đôi mắt dịu dàng như có thể khiến người ta chết chìm.
Cô ấy rất thích bầu không khí nhà này.
Bên kia, Nguyễn Minh Huy được Phó Thời Cẩn dạy bảo từ nhỏ, hai người gặp mặt, đương nhiên có rất nhiều chuyện muốn nói, ở phòng khách hàn huyên trong chốc lát, sau đó đến phòng đàn luận bàn tài nghệ.
Mai Cửu cũng ngồi không yên: "Dượng, đã lâu cháu không nghe dượng đánh đàn rồi."
Phó Thời Cẩn biết cô ấy đam mê âm nhạc từ nhỏ, khúc nhạc Suddenly Missing You So Bad [2] nghe biết bao nhiêu lần vẫn không chán, ông gật đầu: "Vậy cháu cũng qua đây."
"Vâng!" Nếu phía sau cô ấy có đuôi, chắc là sẽ phe phẩy không ngừng.
Chu Tinh Thần nhìn cậu nhỏ thăm dò, anh ấy vừa xem đã hiểu, bất đắc dĩ xoa nhẹ huyệt Thái Dương.
Sau khi ba người kia lên lầu, không khí ở phòng khách vẫn náo nhiệt như cũ.
Người trẻ tuổi tặng quà tân niên cho nhau, rồi lại nhận bao lì xì từ người lớn hai nhà, Mai Nhiễm cười nhìn họ, nhớ tới một chuyện: "Cô nhớ hồi nhỏ Hành Quang từng đòi một món quà tân niên rất đặc biệt, mọi người đoán xem là gì nào?"
"Mẹ." Dĩ nhiên Phó Hành Quang có ấn tượng sâu với chuyện này, nhưng mà, muốn ngăn cản đã không còn kịp rồi...
"Nó nói muốn Sao nhỏ nhà cô Nguyễn."
Nguyễn Miên cười thành tiếng: "Còn có chuyện như vậy?"
Mai Nhiễm gật đầu: "Thật một trăm phần trăm."
Thế nhưng, câu nói của trẻ con chỉ là trêu đùa mà thôi, không ai để trong lòng. Huống chi, nếu giữa hai đứa nhỏ thực sự có gì thì đã thành từ sớm, đâu cần chờ tới ngày hôm nay?
Mọi người cười một cái rồi cho qua.
Còn hai đương sự.
Một người uống trà che dấu sự căng thẳng trong lòng, một người khác bên tai ửng hồng, mười ngón tay vô ý thức xoắn vào nhau.
Tầm mắt cũng không dám nhìn nhau, chỉ lén đảo mắt như có như không nhìn một cái, rồi lại nhanh chóng thu hồi, sau đó lại không nhịn được nhìn thêm một cái...
Dù sao Tề Nghiễm cũng là người từng trải, nhìn con gái, rồi nhìn Phó Hành Quang, thu hết phản ứng của họ vào mắt, nghĩ đến cậu nhóc kia nhớ thương con gái yêu của mình ngay từ hồi nhỏ, không thể không sinh ra sự cảnh giác.
Hòn ngọc quý trên tay ông, không dễ cướp vậy đâu.
Ăn cơm trưa xong.
Mai Khê Quang ở thư phòng thỉnh giáo chuyện làm ăn với Tề Nghiễm, những người nên luyện đàn thì luyện đàn, nên chơi mạt chược thì chơi mạt chược, rốt cuộc Phó Hành Quang và Chu Tinh Thần cũng tìm được khoảng cách, ngồi với nhau trong sân.
Trên nền tuyết, bốn hàng dấu chân to nhỏ, có thể thấy được rõ ràng.
"Anh thật sự quyết định sau này sẽ ở lại trong nước?"
Tóc đen mắt đen, váy đỏ hân hoan, có thể là vì thật sự vui vẻ, cô gái nhỏ xinh xắn cười tươi, không hề che dấu, đôi mắt trong veo sạch sẽ nhìn qua, Phó Hành Quang chỉ cảm thấy góc nào đó trong đáy lòng ầm ầm sụp đổ.
Tất cả cảm xúc, đến bên môi chỉ còn lại một chữ "Ừ".
"Thật sự không đi nữa?" Cô xác nhận với anh lần nữa.
"Không đi nữa." Phó Hành Quang nhặt chiếc lá rụng trên tóc cô.
Anh phải tốn một thời gian dài đằng đẵng mới hiểu được đạo lý: Nơi nào có cô, đó mới là nơi trái tim anh hướng về.
Chu Tinh Thần đáp: "Ừm."
Trên mặt đất có một cành mai đỏ bị gãy do tuyết lớn, cô khom lưng nhặt lên, cầm trong tay, xoay trái, xoay phải, đùa nghịch một hồi lâu, khiến nhụy hoa yếu đuối mong manh lả tả rơi xuống.
Trên nền tuyết trắng, điểm thêm chút đỏ tươi, giống như những hạt đậu đỏ rơi vãi.
Đến khi trong tay chỉ còn lại cành khô, cô ngượng ngùng cười cười, ném vào thùng rác.
Phó Hành Quang cũng nhếch môi cười: "Tàn phá đóa hoa."
"Cái gì?"
Cô đứng cách anh vài bước, nghe thấy anh nói chuyện, nhưng không nghe rõ là gì, bỗng nhiên dừng chân: "Phó Hành Quang, em phát hiện anh mặc áo khoác này rất đẹp."
Anh là giá treo quần áo [3] trời sinh, người đẹp, vóc dáng đẹp, quần áo cũng chỉ làm nền, nhưng cái áo khoác hai hàng nút màu đen này, cắt may thỏa đáng, rất tôn dáng, khiến anh càng thêm khôi ngô.
[3] Giá treo quần áo: ví von người có dáng đẹp
"Cảm ơn." Phó Hành Quang nhịn cười.
Cô hỏi tiếp: "Vừa nãy anh nói gì?"
Anh chủ động phớt lờ: "Đưa quà tân niên quý giá như vậy, muốn anh báo đáp thế nào đây?"
Chiếc đồng hồ Mặt Trăng này, anh vừa nhìn đã biết giá trị xa xỉ, chắc chắn cũng phí không ít tâm tư của cô.
Lại nữa, lại là cái loại âm thanh trầm thấp khiến tai người ta nóng lên.
Báo đáp?
Chu Tinh Thần chớp mắt.
Cô không muốn anh... Báo đáp.
Tim đập như nổi trống.
Một suy nghĩ lớn mật không chịu khống chế mà ngoi lên...
Nếu thật sự muốn báo đáp.
Vậy thì... Vậy thì... Lấy thân báo đáp đi.
___________
[1] 24 giờ: là một trò chơi bài, cần bốn người giải toán, đưa ra kết quả bằng hai mươi tư. Đầu tiên là cầm bộ bài, rút quân K và Q (nếu vừa bắt đầu chơi thì có thể lấy luôn J, Q, K), còn lại 40 lá bài từ 1 đến 10 (quân A đại biểu cho 1). Lấy 4 lá bài tùy thích (được gọi là bài tổ), dùng cộng, trừ, nhân, chia để biến con số trên bài thành 24, mỗi lá bài chỉ được dùng một lần. Ví dụ như rút được 3, 8, 8, 9, vậy thì biểu thức cần đưa ra là (9-8)x8x3.
Beta: Quanh
Tuy nhà họ Phó và nhà họ Chu ở cùng thành phố A, nhưng cách nhau lộ trình hơn một giờ xe, vào Tết Âm Lịch, hai nhà sẽ thăm hỏi lẫn nhau, ngày thường Mai Nhiễm cùng Nguyễn Miên cũng thường hẹn đi dạo phố uống trà chiều, quan hệ thân thiết hơn cả họ hàng.
Sáng sớm đầu năm, bầu trời trong xanh.
Đầu giường bị bao phủ bởi ánh mặt trời vàng ươm.
Chu Tiểu Bảo đã làm xong ba bài tập thể dục buổi sáng, sải cánh bay tới bay lui giữa không trung: "Tinh Thần, chúc mừng năm mới, mau rời giường nào!"
"Ưm..."
Chu Tinh Thần cuộn chăn, giọng mơ màng: "Mấy giờ rồi?"
Bụng Chu Tiểu Bảo sáng lên, nó cúi đầu nhìn đồng hồ hiển thị phía trên: "Bảy giờ mười sáu phút."
Đã trễ thế này rồi?
Cô gãi đầu ngồi dậy, vào phòng tắm rửa mặt.
Cô đánh răng, Chu Tiểu Bảo ở một bên "ê a" ca hát, chỗ này thì giống hệt người tạo ra nó là Hạ Thiên, gần như không có câu nào đúng nhịp, cô vui vẻ nghĩ: Xem ra danh hiệu "Vua lạc nhịp" vinh dự có thể truyền lại rồi.
Chu Tiểu Bảo hát xong liền phe phẩy đuôi cầu khen ngợi.
Chu Tinh Thần xoa đầu nó, hai chữ "dễ nghe" thật sự là nói không nên lời, ngẫm nghĩ: "Cách hát rất đặc biệt, rất thích hợp nghe vào sáng sớm."
Khiến người ta tỉnh cả ngủ.
Chu Tiểu Bảo vui vẻ lộn nhào giữa không trung: "Vậy ngày nào em cũng hát cho chị nghe nha!"
Chu Tinh Thần suýt nuốt luôn nước súc miệng...
Chờ cô thay quần áo xuống lầu, Tề Nghiễm đã chuẩn bị bữa sáng xong, bày một bàn đầy, cô vừa ăn vừa xem đôi người tuyết trong sân của cậu nhỏ, cũng muốn chơi.
"Ăn từ từ thôi." Tề Nghiễm đưa ly sữa bò vừa hâm nóng cho cô.
"Bố, con no rồi." Chu Tinh Thần uống nửa ly sữa, bên môi còn dính chút màu trắng đã đứng dậy muốn chạy ra ngoài. Sao Tề Nghiễm lại không nhìn ra tâm tư con gái, nuông chiều từ nhỏ, cũng đành mặc cô.
Đúng lúc này, Nguyễn Miên bưng trái cây ra khỏi phòng bếp, Chu Tinh Thần bị bà gọi lại, cảm thấy giữa môi hơi lạnh, trong miệng bị đút một miếng táo.
"Năm mới, bình bình an an."
Nguyễn Miên lại lấy ra một miếng cam: "Đại cát đại lợi."
Người làm mẹ, luôn hy vọng tất cả những gì tốt đẹp nhất sẽ xảy đến với con gái mình.
Chu Tinh Thần ăn xong miếng bưởi có ngụ ý "phù hộ con cái", thật sự ăn không vô nữa, chợt thấy mẹ và bố đang giao lưu bằng ánh mắt nồng nàn, bỗng nhiên có chủ ý.
Cô lấy hai miếng mứt táo, đút cho mỗi người một miếng: "Bố mẹ, hy vọng hai người mãi mãi ngọt ngào, chìm trong bể tình."
Nói xong, cô lập tức chạy đi.
Chỉ nghe loáng thoáng phía sau vang lên giọng mẹ cô: "Đứa nhỏ này..."
Phần sau nghe không rõ lắm.
Thực tế thì, bà Tề vừa nói ba chữ này xong, đã bị ông Tề nâng cằm... Chỉ vài phút sau, một lớp son môi cho có không khí cùng mứt táo trong miệng, tất cả đều bị ông... Ăn luôn.
Chu Tinh Thần và cậu nhỏ vừa đắp được một đôi người tuyết, người nhà họ Phó đã đúng giờ đến đây, điểm không giống năm trước là, lần này nhiều thêm hai vị khách, một là Phó Hành Quang, một là Mai Cửu.
Vừa nãy bận "trang điểm" cho người tuyết, trên tay Chu Tinh Thần còn dính chút màu nước đỏ tươi, trên trán cũng điểm "chu sa", là Nguyễn Minh Huy nhân lúc không chú ý, lặng lẽ ấn lên.
Cô hồn nhiên không phát giác, lễ phép chào hỏi mọi người.
Con gái nhỏ nhà họ Phó - Phó Tuyết Nghênh cho cô một cái ôm lớn: "Sao nhỏ, em nhớ chị lắm!"
Chu Tinh Thần ôm chặt lại: "Chị cũng thế!"
Các cô cùng nhau lớn lên từ nhỏ, thân như chị em.
Tuy sau này Phó Tuyết Nghênh đi du học Pháp, hai người đã lâu không gặp, nhưng vừa thấy mặt thì tình nghĩa ngày xưa cũng trỗi dậy trở lại.
Thời gian không mang tình cảm hồn nhiên ấy đi.
Mai Khê Quang cũng đi tới, xoa đầu hai cô em gái, rụt cổ nói: "Mau vào đi thôi, lạnh muốn chết."
"Ai bảo anh muốn phong độ không cần độ ấm?" Phó Tuyết Nghênh ghét bỏ liếc anh ấy một cái, "Sao nhỏ, em nói cho chị chuyện này, anh hai em điệu đà hết sức, sáng nay trước khi ra ngoài, thay ít nhất là năm sáu bộ quần áo..."
Mai Khê Quang cảm thấy mình phải chịu nỗi oan to bằng trời: "Em chắc chắn người em nhìn thấy..." Là anh?
Bệnh "mù mặt" vẫn chưa tốt lên chút nào à? Thay quần áo trong phòng anh thì nhất định là anh sao? Em có biết không, áo khoác thiết kế riêng của anh, hiện tại đang... Mặc trên người người khác đấy!
Tối qua gác đêm, không biết sao lại luẩn quẩn trong lòng, cùng học sinh xuất sắc khoa học tự nhiên có năng lực tính nhẩm mạnh đến mức nghịch thiên chơi 24 giờ [1], không chỉ áo khoác cao cấp bị cướp đi, còn...
Mai Khê Quang nhìn chiếc áo khoác khéo léo nhưng không có chút đặc biệt trên người, rồi lại nhìn người đối diện nào đó bình tĩnh thong dong, dáng vẻ ngọc thụ lâm phong, thật đúng là hối hận xanh cả ruột.
Phó Hành Quang đón nhận ánh mắt của anh ấy: "Vào đi thôi, đừng để cảm lạnh."
Mai Khê Quang: "!!!"
Chu Tinh Thần vội vàng đón họ vào nhà.
Đây là lần đầu tiên Mai Cửu tới đây, khả năng trong tiềm thức biết đây là chỗ anh ấy ở, mọi thứ đều cảm thấy mới lạ, chị gái anh ấy cũng thật có khí chất, giọng nói chuyện mềm mại, thảo nào sinh ra con gái tính tình cũng mềm mại như vậy.
Còn anh rể là Tề Nghiễm cũng phong thần tuấn lãng, tuy ít khi nói cười, nhưng lúc nhìn vợ con, đôi mắt dịu dàng như có thể khiến người ta chết chìm.
Cô ấy rất thích bầu không khí nhà này.
Bên kia, Nguyễn Minh Huy được Phó Thời Cẩn dạy bảo từ nhỏ, hai người gặp mặt, đương nhiên có rất nhiều chuyện muốn nói, ở phòng khách hàn huyên trong chốc lát, sau đó đến phòng đàn luận bàn tài nghệ.
Mai Cửu cũng ngồi không yên: "Dượng, đã lâu cháu không nghe dượng đánh đàn rồi."
Phó Thời Cẩn biết cô ấy đam mê âm nhạc từ nhỏ, khúc nhạc Suddenly Missing You So Bad [2] nghe biết bao nhiêu lần vẫn không chán, ông gật đầu: "Vậy cháu cũng qua đây."
"Vâng!" Nếu phía sau cô ấy có đuôi, chắc là sẽ phe phẩy không ngừng.
Chu Tinh Thần nhìn cậu nhỏ thăm dò, anh ấy vừa xem đã hiểu, bất đắc dĩ xoa nhẹ huyệt Thái Dương.
Sau khi ba người kia lên lầu, không khí ở phòng khách vẫn náo nhiệt như cũ.
Người trẻ tuổi tặng quà tân niên cho nhau, rồi lại nhận bao lì xì từ người lớn hai nhà, Mai Nhiễm cười nhìn họ, nhớ tới một chuyện: "Cô nhớ hồi nhỏ Hành Quang từng đòi một món quà tân niên rất đặc biệt, mọi người đoán xem là gì nào?"
"Mẹ." Dĩ nhiên Phó Hành Quang có ấn tượng sâu với chuyện này, nhưng mà, muốn ngăn cản đã không còn kịp rồi...
"Nó nói muốn Sao nhỏ nhà cô Nguyễn."
Nguyễn Miên cười thành tiếng: "Còn có chuyện như vậy?"
Mai Nhiễm gật đầu: "Thật một trăm phần trăm."
Thế nhưng, câu nói của trẻ con chỉ là trêu đùa mà thôi, không ai để trong lòng. Huống chi, nếu giữa hai đứa nhỏ thực sự có gì thì đã thành từ sớm, đâu cần chờ tới ngày hôm nay?
Mọi người cười một cái rồi cho qua.
Còn hai đương sự.
Một người uống trà che dấu sự căng thẳng trong lòng, một người khác bên tai ửng hồng, mười ngón tay vô ý thức xoắn vào nhau.
Tầm mắt cũng không dám nhìn nhau, chỉ lén đảo mắt như có như không nhìn một cái, rồi lại nhanh chóng thu hồi, sau đó lại không nhịn được nhìn thêm một cái...
Dù sao Tề Nghiễm cũng là người từng trải, nhìn con gái, rồi nhìn Phó Hành Quang, thu hết phản ứng của họ vào mắt, nghĩ đến cậu nhóc kia nhớ thương con gái yêu của mình ngay từ hồi nhỏ, không thể không sinh ra sự cảnh giác.
Hòn ngọc quý trên tay ông, không dễ cướp vậy đâu.
Ăn cơm trưa xong.
Mai Khê Quang ở thư phòng thỉnh giáo chuyện làm ăn với Tề Nghiễm, những người nên luyện đàn thì luyện đàn, nên chơi mạt chược thì chơi mạt chược, rốt cuộc Phó Hành Quang và Chu Tinh Thần cũng tìm được khoảng cách, ngồi với nhau trong sân.
Trên nền tuyết, bốn hàng dấu chân to nhỏ, có thể thấy được rõ ràng.
"Anh thật sự quyết định sau này sẽ ở lại trong nước?"
Tóc đen mắt đen, váy đỏ hân hoan, có thể là vì thật sự vui vẻ, cô gái nhỏ xinh xắn cười tươi, không hề che dấu, đôi mắt trong veo sạch sẽ nhìn qua, Phó Hành Quang chỉ cảm thấy góc nào đó trong đáy lòng ầm ầm sụp đổ.
Tất cả cảm xúc, đến bên môi chỉ còn lại một chữ "Ừ".
"Thật sự không đi nữa?" Cô xác nhận với anh lần nữa.
"Không đi nữa." Phó Hành Quang nhặt chiếc lá rụng trên tóc cô.
Anh phải tốn một thời gian dài đằng đẵng mới hiểu được đạo lý: Nơi nào có cô, đó mới là nơi trái tim anh hướng về.
Chu Tinh Thần đáp: "Ừm."
Trên mặt đất có một cành mai đỏ bị gãy do tuyết lớn, cô khom lưng nhặt lên, cầm trong tay, xoay trái, xoay phải, đùa nghịch một hồi lâu, khiến nhụy hoa yếu đuối mong manh lả tả rơi xuống.
Trên nền tuyết trắng, điểm thêm chút đỏ tươi, giống như những hạt đậu đỏ rơi vãi.
Đến khi trong tay chỉ còn lại cành khô, cô ngượng ngùng cười cười, ném vào thùng rác.
Phó Hành Quang cũng nhếch môi cười: "Tàn phá đóa hoa."
"Cái gì?"
Cô đứng cách anh vài bước, nghe thấy anh nói chuyện, nhưng không nghe rõ là gì, bỗng nhiên dừng chân: "Phó Hành Quang, em phát hiện anh mặc áo khoác này rất đẹp."
Anh là giá treo quần áo [3] trời sinh, người đẹp, vóc dáng đẹp, quần áo cũng chỉ làm nền, nhưng cái áo khoác hai hàng nút màu đen này, cắt may thỏa đáng, rất tôn dáng, khiến anh càng thêm khôi ngô.
[3] Giá treo quần áo: ví von người có dáng đẹp
"Cảm ơn." Phó Hành Quang nhịn cười.
Cô hỏi tiếp: "Vừa nãy anh nói gì?"
Anh chủ động phớt lờ: "Đưa quà tân niên quý giá như vậy, muốn anh báo đáp thế nào đây?"
Chiếc đồng hồ Mặt Trăng này, anh vừa nhìn đã biết giá trị xa xỉ, chắc chắn cũng phí không ít tâm tư của cô.
Lại nữa, lại là cái loại âm thanh trầm thấp khiến tai người ta nóng lên.
Báo đáp?
Chu Tinh Thần chớp mắt.
Cô không muốn anh... Báo đáp.
Tim đập như nổi trống.
Một suy nghĩ lớn mật không chịu khống chế mà ngoi lên...
Nếu thật sự muốn báo đáp.
Vậy thì... Vậy thì... Lấy thân báo đáp đi.
___________
[1] 24 giờ: là một trò chơi bài, cần bốn người giải toán, đưa ra kết quả bằng hai mươi tư. Đầu tiên là cầm bộ bài, rút quân K và Q (nếu vừa bắt đầu chơi thì có thể lấy luôn J, Q, K), còn lại 40 lá bài từ 1 đến 10 (quân A đại biểu cho 1). Lấy 4 lá bài tùy thích (được gọi là bài tổ), dùng cộng, trừ, nhân, chia để biến con số trên bài thành 24, mỗi lá bài chỉ được dùng một lần. Ví dụ như rút được 3, 8, 8, 9, vậy thì biểu thức cần đưa ra là (9-8)x8x3.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.